Phá Quán Tử Phá Suất

Chương 36: Chương 36




CHƯƠNG 36 – THU SONG DẠ THOẠI

Xuân chưa biếc mà tóc mai đã lấm sợi bạc, ly biệt đằng đẵng đau thương dần quên lãng.

Ai khiến ta năm năm tháng tháng mong ngóng đêm nguyên tịch, xa cách hai nơi chỉ trong lòng đôi ta hiểu rõ.

_____Khương Quỳ

Mãi đến ba tháng sau, A Đẩu vẫn tưởng như đang nằm mơ, khó có thể tin nổi vào sự tồn tại của Lưu Thăng, lẩm bẩm: “Sao tự nhiên ta lại mọc thêm một người ca nhỉ?”

“Đúng đó, sao tự nhiên lại mọc ra một người ca nhỉ, lại còn là ruột nữa?” Hoàng Nguyệt Anh cười dài đảo xẻng, vỗ vỗ mép nồi, nói: “Qua đây thổi lửa cho sư nương nào”

A Đẩu dở khóc dở cười: “Sư nương ngươi đừng rang hoa tiêu có được không, bị sặc muốn chết rồi nè”

Nguyệt Anh nghiêm mặt nói: “Sắp nhập đông rồi, rang khô vài nồi này để cho các ngươi dùng trong cung”

Từ lúc Hán Trung bình định đến nay đã gần một tháng, lá ngô đồng ửng vàng, nhạn bay về phương nam, trong niềm vui khải hoàn bất tri bất giác đã vào cuối thu. Sau khi về Thành Đô Lưu Bị liền ngã bệnh không dậy nổi, ngày nào cũng truyền Gia Cát Lượng đến bên tháp thương lượng sự việc.

Trị quân, đối nội có Khổng Minh; quản lý tài chính, sĩ tộc có Pháp Chính; ngoại giao và sự vụ lãnh địa có Bàng Thống; Lưu Thiện không còn gì để làm, đành mang một cái ghế đẩu nhỏ tới tìm Nguyệt Anh cung kính nghe giáo huấn.

Huống hồ hắn cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, trên thế gian này chỉ có mình Nguyệt Anh mới có thể cho hắn một cái đáp án rõ ràng nhất.

“Sư nương” A Đẩu nghiêm mặt nói: “Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi hãy thành thật trả lời cho ta biết”

“Có rắm thì phóng” Nguyệt Anh giễu cợt.

“Ngươi nghĩ…Triệu Tử Long, có phải là cha ta không, ta cứ cảm thấy…dáng dấp của ta không giống Lỗ tai to mấy…”

Hoàng Nguyệt Anh cầm xẻng, tựa vào tường, bùng nổ một trận cười lớn, không ngừng lau nước mắt, A Đẩu tức giận nói: “Ta biết ngươi sẽ phản ứng như vậy mà! Thôi quên đi!”

Nguyệt Anh cười đến bủn rủn cả người, gọi: “Ngươi qua đây, sư nương phân trần cho ngươi nghe”

A Đẩu nhíu mày nói: “Ngươi biết được gì?” Rồi tiến tới gần.

“Chát!”

A Đẩu hét to một tiếng, thình lình hứng một cái tát tàn độc của Hoàng Nguyệt Anh.

Hắn không ngờ Nguyệt Anh cũng có tập võ, xuất thủ mang theo lực đạo âm ngoan của võ nghệ nữ tử, vừa tát thì nóng rát, sau khi thấm dần lại đau đớn vô cùng, chỉ cảm thấy như bị vạn châm xuyên vào, má trái lập tức sưng phồng lên.

A Đẩu đau đến chảy nước mắt, Nguyệt Anh cười mỉm nói: “Ai dạy ngươi nói mấy lời nhảm nhí đó?”

A Đẩu đã hiểu, chán nản nói: “Cảm tạ sư nương giáo huấn”

Nhưng Nguyệt Anh lại giễu cợt: “Cảm tạ giáo huấn cái gì? Ngươi có biết vì sao sư nương đánh ngươi không?”

A Đẩu nói: “Ta là thái tử, lời này không thể nói bậy”

Nguyệt Anh lại vẫy tay cười nói: “Ai dạy ngươi cái trò hèn hạ đó vậy? Tới đây”

A Đẩu nào dám tiến lên nữa? Chỉ liên tục lui ra sau, nói: “Sư nương, A Đẩu sai rồi”

Nguyệt Anh mỉa mai: “Chủ công nhiễm trọng bệnh, nay kéo lê thân thể bệnh tật đi bình định Hán Trung, vì ai? Nếu không phải ruột thịt của hắn, ngươi nghĩ mấy trăm dũng tướng mưu thần như lang như hổ trên dưới Ích Châu này, ai chịu dung ngươi?”

“Triệu Tử Long năm đó thất tiến thất xuất trên Trường Phản, cứu mẹ ngươi Cam Thiến ra, ngươi chôn vùi một lòng trung tâm của hắn ở nơi nào? Tử Long trông chừng ngươi biết bao nhiêu năm, thế mà ngươi chỉ đinh ninh rằng chẳng qua hắn là phụ thân ngươi nên mới làm vậy? Hai đứa nhi tử của mình cũng không rảnh quan tâm mà lại có lòng dạ đi hiến mạng thay ngươi?”

“Ngươi nghĩ Tử Long thấy ngươi giống mẹ nên trong lòng lúc nào cũng ôm ý nghĩ đê hèn bẩn thỉu?” Nguyệt Anh lại cười nói: “Ta cứ cho rằng đầu óc ngươi đã khai thông rồi, ít nhiều gì cũng hiểu lý lẽ chút, nào ngờ…”

Lời đó đâm thẳng vào tim A Đẩu, làm hắn rất khó chịu, giống như thoáng chốc suy nghĩ trong lòng đều bị lột trần phơi bày giữa ban ngày ban mặt, “Ta sai rồi!”, A Đẩu phiền muộn nói: “Ta biết rồi!”

Nguyệt Anh cười mỉm nói: “Dẫu ngươi có không phải là con ruột chủ công, ngày nào đó chúng bạn xa lánh, ta nghĩ Tử Long cũng sẽ liều cả mạng sống để che chở ngươi, biết điều chút đi”

Hai người nhìn nhau nửa ngày không nói gì, Nguyệt Anh bèn xoay người đi rang hoa tiêu.

Thật lâu sau, A Đẩu gian nan nuốt một miếng nước bọt, nói: “Sư nương, tờ giấy ngươi xé xuống kia…cho ta được không?” Nói xong móc Thanh nang kinh từ trong ngực ra.

Nhưng Nguyệt Anh không hề quay đầu lại, nói: “Đốt rồi”

“Nga” A Đẩu đáp, bụm mặt ngượng ngùng cáo lui.

A Đẩu trở về phủ, ở trong viện múc một thùng nước, nhúng khăn ướt đắp lên mặt. Lúc này Triệu Vân đang đích thân dạy Lưu Thăng tập võ.

Quả nhiên Triệu Vân vừa nhìn thấy liền nghiêm giọng hỏi: “Là ai đánh ngươi?”

A Đẩu tức giận đáp: “Sư nương”

Triệu Vân mỉm cười gật gật đầu, xong đi dạy tiếp. A Đẩu nói: “Lữ…Trầm Kích an bài thỏa đáng chưa?”

Triệu Vân đáp: “Thiên quân*, chức nhàn” [*là bộ phận quân đội không thuộc chủ lực]

A Đẩu biết với tính tình của Lưu Bị, tuyệt đối không có khả năng cho phép Lữ Bố ở lại trong phủ, may mà hắn cũng đã nhượng bộ, không đến nỗi cầm tù Lữ Bố, chọn một phương thức điều đình như vậy.

Lát sau, Triệu Vân căn dặn Lưu Thăng trở về khổ luyện xong, A Đẩu mới tức giận nói: “Tại sao khi nghe ta bị sư nương đánh ai cũng bảo đáng đời”

Vừa rồi trên đường hồi phủ gặp Mã Siêu, Hoàng Trung, Khương Duy, thấy tiểu chủ công bị đánh, không khỏi căm phẫn trào dâng xoa quyền hăm he, nhưng khi nghe được người đánh là Hoàng Nguyệt Anh thì lại ngượng ngùng im thin thít.

Triệu Vân cười nói: “Sư phụ chế giễu ngươi hồi nào?”

A Đẩu bực bội nói: “Miệng ngươi không nói, nhưng trong lòng thì cười nhạo” Thấy Triệu Vân cười tủm tỉm một mình, lại nói: “Ngươi tới đây làm gì?”

Triệu Vân nói: “Sư phụ tự ý rời cương vị, quân sư trách phạt, hiện giờ quân lương đã bị phạt sạch rồi, cấp cũng rơi mất, vốn phải tới thủ phủ nha làm lính gác, sau nghĩ lại, bên cạnh ngươi đang thiếu người hầu, bèn tới đây làm một tên tiểu binh, cũng thanh nhàn”

A Đẩu buồn cười, quay đầu nhìn lại, không biết tự khi nào Triệu Vân đã thu dọn gọn gẽ đồ đạt giùm mình, cũng trải giường chỉnh chỉnh tề tề cho A Đẩu.

Con hổ vải nhỏ kia được treo trên giá mùng, mở to đôi mắt bằng cúc áo ngơ ngác nhìn hai người bọn hắn.

Lại thấy kịch độc trên cánh tay Triệu Vân vẫn như trước, dưới khuỷu tay ửng màu tím đen, A Đẩu chợt trào dâng một nỗi chua xót.

Hắn đưa tay vào ngực, nói: “Sư phụ, cho ngươi ăn đồ tốt nè, hôm đó từ Lạc Dương trở về vốn định lấy ra, nhưng dọc đường đông người quá”

A Đẩu châm một chung trà, móc viên Hỗn nguyên trường sinh đan cuối cùng tìm được từ chỗ Hoa Đà ra, nói: “Há miệng, a”

Triệu Vân bật cười: “Tiên đan?”

Triệu Tử Long định đưa tay ra nhận, nhưng A Đẩu không cho hắn, chỉ treo trước mặt Triệu Vân đưa qua đưa lại, cười nói: “Mau, ăn xong ngươi sẽ…lăng loạn trong gió…bồng bềnh dục tiên…”

Triệu Vân đẩy tay A Đẩu ra, dở khóc dở cười nói: “Ngươi kết giao với lưu manh du côn ở đâu đấy?”

A Đẩu đầu tiên là ngẩn người, sau chợt tỉnh ngộ, thì ra Triệu Vân đã xem viên Hỗn nguyên trường sinh đan này thành xuân dược, bèn cười muốn bật ngửa, đang muốn giải thích, lại nhịn không được trêu ghẹo hắn: “Ăn hay không? Sư phụ, nếu ngươi không không ăn lát nữa đừng có hối hận nhé”

Câu này vừa thốt, Triệu Vân lập tức mặt đỏ tới mang tai, nhìn A Đẩu hồi lâu, A Đẩu cười làm bộ muốn đứng dậy, Triệu Vân liền tức giận nói: “Chớ có càn quấy”

Trong lòng A Đẩu cười muốn bò lăn bò càng, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ tỏ vẻ đáng thương nói: “Sư phụ, ta biết ngươi không thích ta”

“Ngươi!” Triệu Vân bị tên đồ đệ phiền phức này quậy đến đau đầu nhức óc.

A Đẩu lại giơ tay lên dụi dụi mắt, nói: “Thôi bỏ đi, ta đem đút Ách ba ăn”

Tuy trong lòng chung quy cũng có chút khó chịu, biết Triệu Vân sẽ không bao giờ ăn viên “Xuân dược” này, vốn định thấy đủ rồi thì thôi, chọc xong sẽ nói cho hắn biết đây là thuốc giải độc, lừa hắn ăn Hỗn nguyên trường sinh đan vào.

Nhưng vô luận thế nào A Đẩu cũng không ngờ tới được sự việc tiếp theo.

Triệu Vân duỗi hai ngón tay, điểm trúng cổ tay A Đẩu.

Cánh tay A Đẩu đau nhức, đan dược rơi xuống, bị Triệu Vân trở tay thu lấy.

Sau đó, Triệu Vân nhìn cũng không thèm nhìn, ném dược hoàn vào miệng, rồi bưng chung trà lên, một hơi cạn sạch.

A Đẩu sững sờ.

Trong viện, lá khô lặng lẽ bay xuống đất, phát ra tiếng “Sạt”

A Đẩu và Triệu Vân lẳng lặng nhìn nhau.

Đầu năm mười bảy ngân khôi kỵ sĩ đẫm máu lao ra khỏi vạn quân Trường phản.

Khoảng thời gian nhanh như tia chớp, cố sự nói không hết, kể không hoàn kia đều tái hiện chỉ trong một thoáng nhìn lại.

Thoáng nhìn ngàn năm, trong đồng tử năm tháng biến ảo, cuối cùng đọng lại trong nháy mắt đó.

A Đẩu nói: “Sư phụ, đó là thuốc giải độc”

Triệu Vân nhìn chiếc chung sứ rỗng trên bàn, lặng lẽ gật đầu, tiếp theo mỉm cười, giống như chỉ xem chuyện này như một cuộc nô đùa.

“Đầu hơi choáng” Hắn thì thầm, cánh tay run rẩy, muốn sờ soạng đi lên tháp, A Đẩu vội đỡ Triệu Vân, để hắn nằm ngủ.

A Đẩu lấy vải ướt đắp lên trán Triệu Vân, Triệu Vân suy yếu cười nói với hắn: “Thuốc này mạnh quá, A Đẩu…Sư phụ ngủ một lát, ngươi đừng chạy loạn”

A Đẩu ừm một tiếng, muốn nói ta có phải tiểu hài đâu, nhưng lại nhịn xuống, Triệu Vân mới nhắm hai mắt lại, không yên lòng mà thiếp ngủ.

Hắn cẩn thận tháo giày, cởi võ sĩ bào cho Triệu Vân, trên bào phục được giặt đến ửng xám kia có không ít mảnh vá, A Đẩu im lặng gấp gọn cho hắn, đặt lên đầu giường.

Hơi thở Triệu Vân nóng hổi, vết trúng độc trên cánh tay mất đi nội công khống chế, không ngừng lan tràn lên trên, nhưng không hề lan đến nách mà theo mồ hôi liên tục thấm ra toàn thân dần dần bài trừ khỏi cơ thể.

Độc tố đen kịt mang theo mùi tanh rỉ từng giọt từng giọt ra ngoài, A Đẩu vội cầm khăn tới lau, ngón tay dính phải độc thủy, chỉ cảm thấy làn da đau đớn như bị đốt cháy.

Hắn lấy ngón trỏ thấm ướt chút ít, đưa vào đầu lưỡi liếm liếm.

“A phi!!!”

A Đẩu bị sặc suýt nữa trợn trắng mắt hôn mê, bò ra cửa phòng phun nước miếng nửa ngày, uống thêm một ấm trà lớn, cảm giác thiêu đốt trong cổ họng mới rút đi.

A Đẩu định thần lại, đỏ vành mắt, tiến lên ôm lấy Triệu Vân, gục đầu vào ngực Triệu Vân.

Tiếng hít thở của Triệu Vân đều đều, mồ hôi ướt đẫm bạc y đoản khố, Triệu Vân đang trở nên trẻ lại.

Đôi mày anh khí của hắn rậm hơn, đen nhánh, hơi nhíu lại, vết tích tang thương lưu trên mặt giống như được bàn tay của ma thuật sư chậm rãi xóa nhòa.

Những vết thương đẫm máu sau cuộc chiến anh dũng trên bả vai rộng lớn và cánh tay hữu lực của hắn dần dần nhạt đi, kế tiếp biến mất.

A Đẩu kéo tay hắn, phát hiện vết chai trên gốc ngón tay thon dài do cầm thương trường kỳ của hắn cũng trở nên mềm mại hơn, khôi phục lại màu da khỏe mạnh.

Đường môi kiên cường biến chuyển của hắn lộ vẻ mềm mại, trên môi xuất hiện một lớp lông tơ mỏng, A Đẩu kìm lòng không đậu hôn lên.

Hắn mê luyến Triệu Vân, đó chẳng liên quan gì tới *** thúc đẩy hay khoái lạc đơn thuần, cũng không giống khát vọng, đòi hỏi lúc rỗng tuếch cực độ.

Tâm hắn, kể từ khoảnh khắc tỉnh lại trong ***g ngực Triệu Vân đã được định trước là sẽ lấp đầy bất mãn.

Triệu Vân là thần bảo hộ của hắn, cái loại tín niệm vứt bỏ hết thảy chỉ vì muốn bầu bạn bên cạnh hắn này tựa như đại dương mênh mông rộng lớn, vô cùng vô tận, mức độ mãnh liệt của tín niệm ấy đến ngay cả những người xung quanh A Đẩu cũng có thể cảm giác được rõ rệt.

Đúng như cái tát của Hoàng Nguyệt Anh, đã hung hăng thức tỉnh hắn. Bất cứ ai cũng biết, Triệu Vân đã trả giá hết thảy, thậm chí cả sinh mệnh để bảo vệ hắn, chỉ có mình A Đẩu vẫn cứ u mê, mờ mịt, ngây ngô dại dột mà sống, hoàn toàn không phát giác được.

A Đẩu hôn hôn Triệu Vân, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, chỉ khi có ngươi bên cạnh, cuộc sống của ta mới được vui vẻ”

Hắn nhịn không được lại cười nói: “Thủ Liêu Đông gì gì đó…ngàn vạn hãy xem như ta chưa từng nói”

Chợt hắn ngồi dậy, đẩy cửa, lao ra ngoài đình viện.

Triệu Vân mở hai mắt, thở ra một hơi, nghiêng đầu qua, nhíu mày nói: “Lại muốn đi đâu?”

A Đẩu đã sớm chạy thật xa rồi, hắn bước trên con đường gạch đá nhẵn bóng, suýt nữa trượt chân ngã xuống lớp lá rơi, hắn chạy tới doanh địa tả quân của Hoàng Trung suất lĩnh, thở hổn hển ngừng lại. Hoàng Trung đang giương cung bắn tên ở giáo trường.

“Lão gia tử!” A Đẩu thở vài hơi, hét.

Hoàng Trung cũng không thèm nhìn thẳng A Đẩu, buông lỏng dây cung, tức giận nói: “Ta người tuy già, nhưng tai không điếc! La hét cái gì!”

A Đẩu cười nói: “Lữ Phụng Tiên đâu?”

Hoàng Trung chỉ ra phía sau, A Đẩu băng qua doanh trướng, rốt cuộc cũng tìm được Kinh Trầm Kích đang ngồi trên hàng rào thổi sáo.

Hắn thở hồng hộc không ra hơi, Trầm Kích chỉ hờ hững liếc hắn một cái, rồi tự mình thổi sáo tiếp.

“Trầm Kích” A Đẩu ngơ ngác nói: “Ta tới nói với ngươi một chuyện…”

Tiếng sáo của Trầm Kích vẫn không ngừng, xuyên qua ánh hoàng hôn khắp trời, xa xôi truyền về phía chân trời.

“Trầm Kích, thật xin lỗi” A Đẩu nói.

Tiếng sáo khó có thể phát giác khẽ run, A Đẩu dường như không nghe thấy, nói: “Ta…nghĩ thông suốt rồi”

“Thật xin lỗi, Trầm Kích. Ta thích sư phụ”

Tiếng sáo ngừng.

Giọng Trầm Kích mang theo một cổ từ tính nhiếp nhân:

“Ta không biết ngươi đang nói gì”

A Đẩu nghĩ nghĩ, nói: “Người ta thích là sư phụ, ta không…ta không thể…”

Trầm Kích hờ hững nói: “Vào đêm nguyên tiêu đó ngươi đã từng nói với ta rồi, quên sao?”

A Đẩu đứng một hồi, Trầm Kích nhướng mày, mỉa mai: “Chứ ngươi tưởng thế nào?”

A Đẩu cười cười, nhỏ giọng nói: “Không có gì…”

Trầm Kích lại nói: “Mạng của Trầm Kích là do ngươi cứu, đương nhiên cũng thuộc về ngươi, không liên quan tới người khác, cũng chả liên quan tới việc ta nghĩ gì, ngươi nghĩ gì”

“Không thích” Trầm Kích nói tiếp.

A Đẩu giật mình, không biết vì sao Trầm Kích lại nói một câu không đầu không đuôi như vậy.

Hồi lâu sau, hắn mới nhớ ra, đó là cái đáp án chưa được nghe trong gian khách *** kia vào mấy tháng trước, hắn hơi có chút thất vọng. [chính là lúc xxoo em Đẩu hỏi anh Bố có thích ẻm ko đó]

“Ai đánh ngươi?” Trầm Kích chợt nói.

A Đẩu cười nói: “Nguyệt Anh sư nương”

Thấy sắc mặt Trầm Kích biến đổi, A Đẩu vội nói: “Ngươi đừng tìm nàng gây phiền nha!”

Trầm Kích hơi lộ vẻ tức giận, nói: “Ta không phải đối thủ của nàng”

A Đẩu buồn cười, gật gật đầu, xoay người rời đi.

Tiếng sáo lại vang lên, nhưng đổi sang một khúc điệu cao vút, làm lòng hắn run rẩy.

Giai điệu kia như gió hoang đại mạc, ngàn vạn đao sắc mang theo vô số đá vỡ cát vàng phá tan màn trời, hồng thủy cuồn cuộn lao về nơi tận cùng thế giới.

Mưa thu liên miên như tơ tung bay trong gió lạnh, ngọn đèn vàng lờ mờ trong phòng tỏa ra cảm giác thuộc về nhà mãnh liệt.

A Đẩu đứng ngoài viện, nghĩ ngợi rồi xoay người phân phó tiểu tư vài chuyện, xong mới đẩy cửa tiến vào.

Triệu Vân ngẩng đầu lên khỏi 《Thanh nang kinh》, nói: “Lại đi đâu đấy?”

A Đẩu không đáp, chỉ nhìn Triệu Vân, Triệu Vân nhíu mày hỏi: “Cười ngu cái gì?”

A Đẩu cười nói: “Không có gì, bị xem thường rồi”

Từng nghe người ta nói rằng, lúc còn trẻ Triệu Vân là mỹ nam tử cực kỳ anh tuấn, dưới tác dụng của Hỗn nguyên trường sinh đan, sinh mệnh lực và phong độ nho nhã mãnh liệt tỏa ra từ mắt mũi, dung mạo hắn không khỏi khiến A Đẩu cảm thấy bản thân mình trở nên nhơ bẩn.

Tán gẫu được mấy câu thì có tiểu tư khiêng thùng gỗ lớn tiến vào, đặt ở gian ngoài, Triệu Vân tránh ra một chút, A Đẩu nói: “Sư phụ, ta hầu hạ ngươi tắm rửa nha, mới đổ không ít mồ hôi, phải ngâm một hồi, bằng không dễ bị phong hàn”

Nói xong lấy ít thảo dược từ trong túi thuốc ra, thả vào nước, Triệu Vân cười nói: “Nào có đạo lý thái tử hầu hạ thị vệ, ngươi nghỉ ngơi đi, để tự mình sư phụ”

“Ngươi cũng muốn làm ba ta rồi, có sao đâu!” A Đẩu vừa cười vừa mặt dày mày dạn đu lên y phục của Triệu Vân, Triệu Vân quýnh quáng, nhưng tránh không khỏi tên tiểu đồ đệ như con khỉ treo trên người mình này, đành phải mặc hắn làm gì thì làm.

A Đẩu cười dài ấn vai Triệu Vân, nói: “Thoải mái không?”

Triệu Vân nhướng mày giễu cợt: “Yếu xìu, cần học thêm võ nghệ nữa mới được. Chớ càn quấy!” Trong lúc nói vội giãy dụa, nhưng bị A Đẩu để lại một cái dấu răng trên vai.

Triệu Vân chợt nghĩ tới một chuyện, nói: “Thuốc vừa rồi ngươi cho ta ăn chính là tiên đan khởi tử hồi sinh sao? Còn bao nhiêu viên?”

A Đẩu rùng mình trong lòng, cân nhắc nửa ngày, nói: “Ngươi muốn cho cha ta ăn?”

Triệu Vân đáp: “Chủ công bệnh nặng, ngươi vốn nên…”

“Không còn nữa…”

Triệu Vân trầm mặc, hồi lâu sau A Đẩu nói: “Ta không có gạt ngươi, sư phụ, đó là viên cuối cùng, ngươi đã ăn vào rồi, cũng không móc ra được…”

Bỗng Triệu Vân nói: “Vậy hẳn dược lực đã hòa tan, có rạch bụng cũng lấy không ra nữa”

A Đẩu nói: “Ừm, đã tan vào trong thân thể ngươi rồi”

Sự trầm mặc của Triệu Vân khiến hắn cảm thấy hơi sợ hãi, A Đẩu nói: “Ngươi đánh ta đi, sư phụ”

“Ta biết lẽ ra phải cho ba ta ăn, trăm thiện việc hiếu làm đầu” A Đẩu cố lấy dũng khí nói: “Nhưng ta luyến tiếc ngươi, sư phụ, khi ta nghĩ tới ngươi sau này sẽ chết trước ta, bỏ lại ta một thân một mình sống trên thế gian này thì…rất sợ”

A Đẩu khẽ nói: “Ta làm không được, ta thích ngươi, thích muốn chết đi”

“Sư phụ cũng thích ngươi”

“Đúng vậy, ta đoán sư phụ cũng thích ta mà…Được rồi, ngươi cứ tùy ý đánh đi” A Đẩu nhắm mắt lại, ngượng ngùng nói:

“Đừng đánh vào mặt, hồi chiều sư nương mới đánh rồi”

Một lát sau, cánh tay hữu lực của Triệu Vân ôm lấy vai hắn.

Nước mắt của A Đẩu không tự chủ được chảy xuống, hắn không dám mở hai mắt, duỗi ngón tay ra sờ lên chân mày, gò má Triệu Vân.

Nụ hôn mong đợi cả đời được tiến hành một cách gián đoạn, pha lẫn cơn nức nở tuyệt vọng và hạnh phúc của hắn.

Điều duy nhất hắn mong mỏi cuối cùng cũng đạt được rồi.

Đêm đó Triệu Vân vẫn ngủ ở gian ngoài, A Đẩu nằm trên giường trằn trọc trở mình, không sao ngủ được, cũng biết Triệu Vân ở gian ngoài vẫn chưa ngủ.

Tim hắn nhảy thình thịch, mấy lần muốn hạ quyết tâm, rón ra rón rén chui vào trong chăn Triệu Vân, nhưng lại không có đủ dũng khí.

Hắn dựa vào đầu giường, đắp nửa chăn, phát ngốc hồi lâu, nhìn vọng ra bình phong nói: “Sư phụ, ta nhớ ngươi”

Triệu Vân không đáp, A Đẩu liền im lặng, lát sau, ngoài bình phong thắp lên một ngọn đèn, bóng ngón tay của Triệu Vân hắt lên trên bình phong.

“Gâu” A Đẩu nhịn không được nói.

Con chó làm từ bóng tay gật đầu, giống như đang khen hắn đoán đúng rồi, đổi sang kiểu khác, A Đẩu cười nói: “Con cọp”

Hai tay Triệu Vân lại cùng làm một động tác, A Đẩu giật giật khóe miệng, nói: “Cái gì vậy?”

Triệu Vân mỉm cười, thu tay về, không nói một lời, A Đẩu xoay người ngơ ngẩn nhìn đường nét sườn mặt anh tuấn của hắn, Triệu Vân như phát giác được, cười nói: “Ngủ đi, có gì đẹp mắt đâu”

Hắn đưa tay dập tắt đèn, ánh trăng rải khắp phòng.

“Đó là hai người đang hôn môi…” A Đẩu kéo chăn đắp qua khỏi đầu, rục vào trong chăn rầu rĩ nói.

Triệu Vân mỉm cười gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.