Phá Quán Tử Phá Suất

Chương 40: Chương 40




CHƯƠNG 40 – UỶ THÁC CỦA LƯU BỊ

A Đẩu khẽ xoay đầu qua nhìn chân chiếc ghế dựa bên phòng, đột nhiên cảm giác được có một bàn tay hữu lực đặt lên vai mình, trong lòng an ổn hơn không ít, Triệu Vân duỗi ngón tay lau đi giọt máu chảy ra từ vết thương trên má A Đẩu.

Triệu Vân hòa nhã nói: “Đồ đệ, tại sao không lấy?”

A Đẩu chậm rãi nói: “Không có lý do gì hết, không muốn lấy”

Triệu Vân gật gật đầu, nói với Gia Cát Lượng: “Nếu đã như vậy, Tử Long cũng không đồng ý, thỉnh quân sư chọn một lương phối khác cho tiểu chủ công đi”

Khổng Minh cao giọng nói: “Dạy không nghiêm, sư lười nhác”

Tử Long nhướng mày mỉm cười nói: “Quân sư cũng có trách nhiệm”

Khổng Minh chậm rãi nói: “Tử Long, từ khi Thiến muội kết nghĩa kim lan với ta và ngươi, tới nay đã gần mười bảy năm trời rồi, tiểu chủ công phải thành thân, ngươi không thể khuyên bảo một lần sao?!”

“Sư bất trung, đồ bất hiếu! Người đâu, áp giải Triệu Tử Long xuống, cấm túc tiểu chủ công!”

A Đẩu không ngờ Khổng Minh cũng là huynh trưởng kết nghĩa của mẫu thân, giống như gặp phải sấm giữa trời quang, thất thanh hô: “Tiên sinh!”

Khổng Minh lạnh lùng nói: “Không lấy cũng phải lấy, bằng không đặt mẹ ngươi ở dưới cửu tuyền ở chỗ nào! Đặt cha ngươi trên giường bệnh chỗ nào! Mười lăm tháng giêng thành thân, nếu ngươi dám rời phủ một bước, Triệu Tử Long sẽ phải chịu một gậy!”

Triệu Vân trầm giọng nói: “Công Tự, sư phụ ở trong lao bồi ngươi là được!”

Chùa Lão Quân gõ tiếng chuông thứ hai, đã tới giờ cơm trưa, Hoàng Nguyệt Anh xách một cái lẳng thức ăn vào phủ Thành Đô.

“Sao nữa rồi? Không thể yên ổn được vài ngày à?” Hoàng Nguyệt Anh bày bữa trưa trong lẳng lên bàn, nhíu mày nói: “Hôm nay trong thành đều đồn rằng ngươi giam Tử Long vào đại lao, chính là vì chuyện thành thân của A Đẩu sao?”

Gia Cát Lượng tỏ vẻ đang phiền lòng, nói: “Ta có muốn vậy đâu? Còn không phải bị các ngươi nuông chiều, nuông chiều ra cái đức hạnh đó, chủ công ốm đau trên giường, Trữ quân không chịu thành thân, chỉ toàn quậy phá theo…”

Nguyệt Anh nghĩ sơ qua liền hiểu thông, mỉa mai: “Chỉ sợ là khổ nhục kế thôi, hai đại cữu mặt dầy toàn ép buộc đứa ngoại sanh đáng thương kia”

Gia Cát Lượng nói: “Chuyện này là đại sự, Nguyệt Anh, ngươi bớt can thiệp vào đi”

Đến nước này, Hoàng Nguyệt Anh cũng không tiện nói thêm gì nữa, Gia Cát Lượng lại bảo: “Cũng mang một phần cơm trưa cho Tử Long đi, không thể lạnh nhạt hắn”

Sau khi rời khỏi chỗ của Gia Cát Lượng, A Đẩu thất hồn lạc phách về phòng, thấy cảnh tuyết ban sáng vẫn như cũ, nhưng trong đình viện lại vắng ngắt, chỉ còn lại mấy dấu vết té nhào của Vu Cát mà thôi.

Dáng người Vu Cát nhỏ, nên dấu té cũng nhỏ, bên cạnh còn có vài dấu vết to to, hẳn là do hai người cao lớn Triệu Vân và Lữ Bố để lại lúc chơi đùa cùng với Vu Cát.

Ngay giữa sân, người tuyết lẳng lặng đứng đó, chỉ mới được gắn có một bên mắt, một hòn than bị vứt lăn lốc trên mặt đất, có lẽ Triệu Vân chưa kịp đắp xong thì đã bị người ta gọi tới chỗ Gia Cát Lượng rồi.

A Đẩu khom lưng nhặt hòn than lên, đặt lên mặt người tuyết, đè mạnh vào, rồi xoay người ngồi xuống hành lang uốn khúc.

“Lớn là sư phụ, nhỏ là A Đẩu, tay nắm tay nhau…”

“Ừm, tay nắm tay nhau, người tuyết đâu có ăn gì, ha ha, A Đẩu, quay lại!”

“…”

“Đừng khóc đừng khóc, xuân tới thì tuyết tan, mùa đông sang năm tuyết rơi nữa, sư phụ sẽ đắp cho ngươi một người tuyết khác, đừng khóc, A Đẩu là bé ngoan”

“…Mùa đông sang năm…không chịu…người tuyết…sư phụ…”

“Đừng khóc, A Đẩu ngươi xem, tuyết tan thành nước rồi, hai người tuyết sẽ hòa vào nhau, không tách rời nhau nữa”

A Đẩu lẩm bẩm: “Hóa thành nước thì sẽ không tách rời nhau nữa”

Không biết hắn đã ngồi ở hành lang uốn khúc bao lâu, cho tới khi sắc trời tối hẳn, bên trong tiểu ốc đối diện hoa viên thắp sáng một trản đèn, hắn thoáng nhìn Trầm Kích cách đó không xa một cái, kế tiếp đứng dậy về phòng, ngồi trên giường Triệu Vân, lát sau ôm chăn của Triệu Vân, bên trên chăn loáng thoáng vẫn còn mùi hương của người nọ.

Cửa phòng bị Trầm Kích đẩy ra.

“Ta ăn không vô, khó chịu lắm” A Đẩu hữu khí vô lực nói.

Cửa phòng đóng lại, A Đẩu ôm chăn nằm xuống.

Lần nằm xuống này kéo dài tận mười ngày, hôm đó hứng gió cả buổi chiều, hắn bị cảm rồi.

Cái trán nóng hổi, cũng chẳng biết được tay ai sờ qua, mỗi một bàn tay đều lạnh lẽo, không biết ai đã bế hắn lên chiếc giường ở gian trong, cũng không biết ai đang gọi tiểu chủ công, gọi đến nỗi hắn phiền chán vô cùng.

Lúc tỉnh dậy thấy trước giường toàn là võ tướng tới thăm bệnh, đều không ngừng khuyên nhủ, hắn hờ hững nhìn biểu tình thành khẩn của bọn họ, trả lời bọn họ rằng nhất định sẽ dưỡng hảo bệnh…Tránh cho lỡ hôn kỳ…Ta trọng trách nặng nề…v.v…

Hắn ngửi được mùi thuốc nồng đậm ở gian ngoài, nhìn thấy vài cái hồng bao bên gối, nói: “Hôm nay là đêm ba mươi à?”

Nam tử ở gian ngoài đáp “Ừ” một tiếng, A Đẩu lại nói: “Ách ba, ngươi ăn cơm tất niên chưa?”

Chén thuốc va chạm leng keng, Trầm Kích nói: “Bất hiếu có ba chuyện, vô hậu làm đầu, nào có đạo lý không thành thân?”

“Vô hậu làm đầu” Triệu Vân hỏi ngược lại: “Thành thân chỉ vì lưu hậu? Tinh Thải có tội tình gì?”

Gia Cát Lượng thở dài nói: “Về tình về lý, quyết định này của ngươi đều là bất trung. Cần gì phải gánh tiếng xấu trên lưng?”

Triệu Vân trầm mặc không đáp, hồi lâu sau nói: “Tử Long trung với Lưu gia, trung với Hán thất, trung với lương tâm, chứ không phải trung với lễ pháp. Thành thân qua loa như thế có ích gì? Chủ công rồi cũng sẽ chết, đi chụp Đạo gia lên cổ hai đứa hài tử, ngươi nghĩ ngày sau có thể trăm năm hạnh phúc được ư?”’

Triệu Vân lại nói: “Với tính tình của Công Tự, bây giờ cho dù thành thân rồi, sau này cũng sẽ tìm cách tháo giải, ắt sẽ nhưỡng thành đại họa”

Hoàng Nguyệt Anh cười dài đưa thực hạp qua song sắt, nói: “Ăn đi, đừng nghĩ ngợi nữa. Đợi qua hôn kỳ, gạo nấu thành cơm, đến lúc đó ai cũng chẳng nhớ tới chuyện này nữa đâu, Tử Long cứ hảo hảo ở trong lao là được, miễn phải gây ra sai lầm gì khác”

Gia Cát Lượng gật đầu nói: “Ủy khuất Tử Long ở lại đây mấy ngày vậy”

Triệu Vân cười trừ nói: “Thiến Dung không thể như nguyện, nay Công Tự cũng bị bức thành thân”

Triệu Vân lại nói: “Triệu gia cũng là tướng môn, có lẽ xứng đôi với Tinh Thải, không bằng hai người các ngươi đi đề thân với Trương tướng quân…”

Tuy Nguyệt Anh biết đây là lời nói đùa, nhưng vẫn nhịn không được trêu ghẹo: “Tinh Thải xong còn có Nguyệt Thải, Nguyệt Thải xong còn có Thậm Thải? Tới một người, Tử Long ngăn cản, cưới người đó về. Tới hai người, ngươi lấy cả hai, loay hoay mãi thế à?”

Tử Long tức giận nói: “Tinh Thải còn nhỏ, đề thân xong để đó, qua hai ba năm nữa, chủ công…Tới lúc đó hẳn tính tiếp, hảo hảo phân trần với Trương tướng quân cũng được mà”

Hoàng Nguyệt Anh cười nghiêng cười ngã, nói: “Tử Long ăn tiên dược xong trẻ ra không ít nha, động xuân tâm rồi kìa”

Tử Long lắc đầu mỉm cười: “Động xuân tâm rồi” Trong lúc nói, gương mặt pha chút vẻ trẻ trung, tựa như một thiếu niên lang đang nhung nhớ ái nhân.

Nguyệt Anh nghiêm mặt nói: “Nếu chỉ vì chuyện lưu hậu, vậy cứ kêu tên tiểu tử Lưu Thăng kia sinh nhi tử cho hắn nhận làm con thừa tự cũng được, nhưng ngươi công đạo với chủ công thế nào đây? Huống hồ nếu không phải con ruột thì sẽ nảy sinh rất nhiều tai họa ngầm”

Gia Cát Lượng mắng: “Chớ có hồ ngôn loạn ngữ, sao không thấy ngươi đem lời này nói cho chủ công nghe?”

Triệu Vân nắm song sắt lắc lắc, nói: “Bỏ đi, ta phải nói thế nào đây?”

Nguyệt Anh nhịn không được nói: “Ngươi đúng là điên rồi, chuyện trường sinh đan kia còn chưa thanh toán với ngươi, lúc này đi gặp chủ công, ngươi muốn tìm chết hả?”

Dù là Gia Cát Lượng cũng không có chủ ý, chỉ cảm thấy suy nghĩ rối như tơ vò, nói: “Tử Long ngươi nghỉ ngơi trước đi, không chừng qua vài ngày nữa Công Tự sẽ nghĩ thông suốt”

“Nếu một khóc hai nháo ba treo cổ” Gia Cát Lượng nói: “Lúc đó ta với ngươi đi gặp chủ công cũng không muộn”

Mùng hai đầu năm, còn cách ngày thành thân có mười ba ngày.

Trầm Kích quét tuyết đọng trong viện xong, nói: “Ngày nào ngươi cũng bị người ta khuyên một câu mà vẫn chưa nghĩ thông à?”

A Đẩu lạnh lùng đáp: “Y như bị làm luân phiên vậy”

Trầm Kích giương mắt nhìn sang A Đẩu: “Ngươi bị làm luân phiên rồi à?”

A Đẩu phụt một tiếng bật cười.

“Ta cưới giúp ngươi?” Trầm Kích nói xong giẫm lên tuyết mấy cái, rồi ngồi xuống lấy hai tay vò tuyết thành một cục.

A Đẩu nghe lời này xong, dở khóc dở cười nói: “Ngươi cưới giúp ta cũng có ích gì? Đâu phải muốn ta thành thân chỉ để tìm chồng cho Tinh Thải thôi!”

Trầm Kích “Ờ” một tiếng, A Đẩu nói tiếp: “Bọn họ muốn ta lưu hậu, sợ lão tử đoạn tụ đoạn thành ái tình, đoạn đến cả đời tiêu tùng, Lưu gia tuyệt chủng luôn! Cuối cùng tiểu hoàng đế trở thành hàng bị đè, hiểu chưa?”

  Có đôi khi A Đẩu thực sự hoài nghi cách thức suy nghĩ của Trầm Kích, cảm giác đầu óc của tên này rất gọn gàng dứt khoát, logic căn bản khác hẳn với thường nhân.

Trầm Kích vỗ tới vỗ lui quả cầu tuyết kia, không hề ngẩng đầu lên, giống như đang suy nghĩ một chuyện cực kỳ khó làm, A Đẩu thấy hắn gộp mớ tuyết lại, xong gạt đổ phần đỉnh xuống, lặp đi lặp lại mấy chục lần, lộng đến vất vả dị thường, nhịn không được hỏi: “Làm gì vậy?”

Rốt cuộc Trầm Kích hạ quyết tâm, nói: “Ngươi lấy nàng về đi, ta động phòng giùm ngươi”

“Ngươi…” A Đẩu phát điên đứng nguyên tại chỗ, ngược lại không biết nên nói cái gì nữa.

Trầm Kích quay đầu nhìn về phía hắn cười cười, A Đẩu thấy nụ cười đẹp trai đó, căn bản phát hỏa không được, chỉ kêu rên: “Tha cho ta đi, ngươi chém ta một đao rồi lên làm hoàng đế có phải đỡ rách việc hơn không, ở đó đòi làm Lã Bất Vi!”

 Trầm Kích ngẫm nghĩ rồi chân thành nói: “Đối đãi thật tốt với nhi tử của ta là được!”

Tuy chỉ xem đó là lời nói đùa, nhưng khi A Đẩu nghĩ tới cảnh tượng mình nuôi một tiểu Triệu Vân, một tiểu Lữ Bố thì thực sự không nhịn được cười, nửa ngày sau hỏi: “Rốt cuộc ngươi vò cái đống tuyết kia làm chi vậy?”

Trầm Kích nói: “Đắp người tuyết cho ngươi”

A Đẩu bùng nổ một tràng cười to, ôm bụng nói: “Ngu ngốc! Đâu phải đắp như vậy! Phải nặn nó thành một cục, không thấy sư phụ đắp sao?”

Trầm Kích nói: “Ta đắp khác hắn”

A Đẩu thở dài, nghiêm mặt nói: “Hảo ý của ngươi ta tâm lĩnh, đừng làm xằng bậy là ta đã tạ ơn trời đất lắm rồi”

Trầm Kích lại cười nói: “Người tuyết của ta là hình vuông”

A Đẩu triệt để phát điên.

Lát sau, A Đẩu giễu cợt: “Ngươi y như lừa như ngựa vậy, nha đầu Tinh Thải kia…”

Trong lúc nói thì Trầm Kích đã đứng dậy cười bảo: “Để dạy ngươi mấy chiêu trước, tới lúc đó đỡ phải lóng ngóng…”

A Đẩu vội kêu la: “Ê ê! Lo đắp người tuyết của ngươi đi, đừng…” Nói xong vốc tuyết lên ném qua Trầm Kích, ngoài viện truyền tới một tiếng ai nha.

A Đẩu ngượng ngùng thu tay lại, nói: “Ai tới vậy?”

Trầm Kích dùng ánh mắt mang theo địch ý xem xét Lưu Thăng.

Lưu Thăng vô tội hứng tuyết đầy đầu, đứng trước cửa viện.

“Đệ đệ” Hình như Lưu Thăng nghe rằng A Đẩu sinh bệnh, nên đặc biệt tới thăm, nói: “Bệnh đỡ chút nào chưa?”

A Đẩu hậm hực nói: “Đỡ rồi, nhưng cũng sắp bực chết rồi”

Lưu Thăng cười nói: “Phụ thân nghe bảo ngươi sắp thành thân, thân thể liền chuyển biến tốt hơn, ngồi dậy ngắm hoa, đang ngồi trong hậu viện ấy, kêu ta dẫn ngươi tới đó, mọi người cùng ngồi uống trà”

Xuân đến tuyết tan, hoa đào trong viện cư nhiên không hẹn mà cùng nở rộ, hoa đào tràn ngập vườn, xuân ý dào dạt, trong viện chen chúc cả đống người. Nguyệt Anh còn mang theo bánh ngọt tinh xảo tới thăm, bày đầy cả bàn.

A Đẩu thấy hôm nay nét mặt Lưu bị như tỏa sáng, bèn tiến lên cùng Lưu Thăng cung kính dập đầu.

Tâm tình Lưu Bị rất tốt, cười nói: “Năm nay đã là năm cuối cùng vi phụ có thể cho ngươi phong bì rồi” Lấy hai cái hồng bao từ trong ngực ra đưa cho A Đẩu và Lưu Thăng. Theo tập tục quá niên, trước khi thành hôn các thiếu niên đều nhận được tiền mừng tuổi của phụ mẫu, A Đẩu biết ý Lưu Bị chính là năm nay hắn sắp thành thân rồi, đây sẽ là bao lì xì cuối cùng.

Nhưng khi nghe lời này cảm thấy như có điềm không lành, A Đẩu thầm kinh hãi, sao mới có mười ngày nửa tháng mà tinh thần Lưu Bị lại trở nên tốt như vậy?

A Đẩu vội trêu đùa: “Mấy ngày nay cứ nhắc mãi không yên, xem ra hôn còn chưa thành mà thân thể lão ba đã khỏe hẳn lên trước rồi”

Lại nhìn sang bên cạnh, Gia Cát Lượng, Lý Nghiêm, Pháp Chính, Mã Siêu, Hoàng Trung đều tề tựu đầy đủ, cháu của Hoàng Trung nháo đòi kẹo với Quan Phượng, còn có ấu nữ của Lý Nghiêm quấy phá nữa, A Đẩu không khỏi hiểu ý mỉm cười. Được làm cha, hưởng thụ mối quan hệ này, có lẽ thành thân, sinh tiểu hài cũng là một chuyện vui.

“Tử Long không có ở đây sao?” Lưu Bị chợt hỏi.

Đám người Lý Nghiêm không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng Gia Cát Lượng tìm đại một lý do cho xong chuyện.

Hoàng Nguyệt Anh chia kẹo xong, mỉm cười nói lảng đi: “Lúc gia phụ mới quen biết chủ công, Công Tự hãy còn y như con khỉ ướt ấy, vậy mà nay đã sắp cưới vợ sinh con rồi”

Lưu Bị cười nói: “Ngày sau nói không chừng còn phải mời Nguyệt Anh đỡ đẻ nữa”

Mọi người cùng bật cười, Hoàng Trung cười ha hả nói: “Chỉ mong sao tiểu chủ công bớt làm cho người ta lo lắng chút”

Hoàng Trung, Gia Cát Lượng và Triệu Vân là những người theo Lưu Bị lâu nhất, Lưu Bị nghe lời này xong bèn cười nói: “Công Tự, ngồi trước bàn này hôm nay đều là trưởng bối của ngươi, cộng thêm Tử Long nữa, mai sau nếu ngươi làm việc không thỏa đáng, hành động theo cảm tính, thì phàm là những trưởng bối này đều có thể đánh đòn ngươi”

A Đẩu dở khóc dở cười, bị Lưu Bị nói vậy, mình còn làm thái tử cái rắm ấy, chỉ sợ ngồi long ỷ chưa quá ba ngày đã bị đập chết rồi.

Gia Cát lượng vội cười nói: “Tiểu chủ công mưu lược kiệt xuất, biết nhìn xa, hành sự rất quyết đoán. Lượng nhất định không dám đánh, nếu làm sai chuyện, trách mắng vài câu ắt sẽ quay đầu thôi”

Lưu Bị mỉa mai: “Có thể quay đầu lại thì tốt rồi, nếu cứ khăng khăng càn quấy, Khổng Minh cứ trói nó lại, đánh chết luôn cũng được”

Không đợi Gia Cát Lượng hồi đáp thì Lưu Bị đã nói tiếp: “Đợi tới chừng đánh chết rồi, ngươi tự định đoạt vị trí này cũng không sao(1)”

Lời này vừa thốt, chúng tướng trước bàn đều ngạc nhiên, hoàn toàn không biết Lưu Bị đang giỡn chơi hay thăm dò, ai nấy đều rất kinh hãi, nhưng Gia Cát Lượng lời nghiêm nghĩa chính nói: “Thần nhất định tận tâm tận lực, nguyện trung trinh cho đến lúc chết”

Lưu Bị chậm rãi gật đầu, giống như hết sức hài lòng với câu trả lời này, lại chỉ vào hoa đào trong viện nói: “Công Tự”

A Đẩu biết Lưu Bị có lời muốn nói với mình, bèn đẩy đẩy chiếc mộc ỷ kia, dưới mộc ỷ gắn hai cái bánh xe, hẳn là xe lăn do Nguyệt Anh phát minh ra chứ không phải Khổng Minh, để thuận tiện cho Lưu Bị di chuyển.

A Đẩu đẩy Lưu Bị rời bàn, đi vào trong khóm hoa đào.

 Lưu Bị vẫn còn cầm chiếc ngọc trâm ngày ấy trong tay, thở ra, nói: “Sau này, ngươi phải xem quân sư như cha mình”

A Đẩu đáp: “Dạ”

Lưu Bị lại nói: “Xem bộ dạng ngươi kìa, hẳn trong lòng ẩn giấu không ít chuyện, có gì muốn nói với vi phụ không?”

Nhắc tới việc này, A Đẩu quả thật có ngàn câu vạn chữ muốn nói, chuyện Hỗn nguyên trường sinh đan, chuyện thành thân lấp kín trong lòng, không được thổ lộ, nhưng phải mở miệng với Lưu Bị thế nào đây?

Không đợi A Đẩu trả lời, Lưu Bị đã thản nhiên nói: “Giờ trọng trách đã tháo dỡ rồi, có sống tiếp bất quá cũng chỉ chịu đựng thêm một quãng thời gian nữa thôi, cơ nghiệp Hán gia đã có ngươi tiếp nhận, vi phụ rất thanh thản. Trong những năm này không thời khắc nào mà không nhớ tới Thiến nhi, ngươi thành gia lập nghiệp, vi phụ cũng có mặt mũi xuống cửu tuyền gặp nương thân ngươi”

“Mong muốn bình sinh của vi phụ chỉ có sớm ngày tương hội với Thiến nhi thôi” Lưu Bị trầm giọng nói: “Ngươi không cần phải ưu phiền”

A Đẩu hít vào một hơi, quỳ xuống trước xe lăn của Lưu Bị, chuyện trường sinh đan, trong lòng phụ tử hai người đều đã sáng tỏ, A Đẩu biết tuy lúc này Lưu Bị không chỉ rõ, nhưng ẩn ý đã tháo gỡ đi gông xiềng khóa trên cổ mình.

Hắn nắm chặt lấy tay Lưu Bị, bàn tay lạnh lẽo của Lưu Bị nắm chiếc trâm ngọc của Cam Thiến, A Đẩu muốn nói gì đó, nhưng Lưu Bị lại lên tiếng: “A Đẩu, ngươi xem”

A Đẩu và Lưu Bị cùng quay đầu nhìn sang bên kia sân, Quan Phượng đang vịn một thân cây, không biết đang cúi đầu làm cái gì, còn Tôn Lượng thì dùng một tay vuốt lưng Quan Phượng, ân cần hỏi han này nọ.

Trong mắt Lưu Bị có chút tiếu ý, nói: “Tiểu phu thê vui vẻ hòa thuận”

A Đẩu mới tỉnh ngộ ra, dở khóc dở cười nói: “Lão ba ngay cả việc này ngươi cũng nhìn ra được…”

Quan Phượng đúng là đang có hỉ, xem ra sắp sửa sinh tiểu tiểu cà lăm rồi. A Đẩu cười không dứt, không ngờ Lưu Bị cũng có lúc ranh mãnh như vậy.

“Giống như ta và Thiến nhi năm đó” Lưu Bị nhắm mắt lại, thanh thản mỉm cười: “Mai sau ngươi lấy Nam Quận, nhớ dời mộ Thiến nhi về hợp táng cùng ta”

A Đẩu cười nói: “Nói gì không à, lão ba không phải ngươi còn muốn mang ta đi đánh Tôn Quyền hay sao?”

“Lão ba?” A Đẩu lắc lắc Lưu Bị.

Trâm ngọc rơi xuống đất, hắn nhẹ nhàng nhặt lên nhét vào tay Lưu Bị.

Công Nguyên năm hai trăm hai mươi ba, mùng hai tháng giêng, đế tinh vẫn lạc, Lưu Bị quy thiên, con trai hắn Lưu Thiện lên kế vị.

Chùa Lão Quân ngân vang ba tiếng chuông tang, cả thành đều than khóc.

Nắp quan trong tiếng khóc như sơn như hải đóng lại, phát ra một tiếng vang lớn chấn động nhân tâm.

“Cúng tuần xong, toàn thành cởi sa, thủ hiếu là chuyện của ta và Lưu Thăng, tết nhất mà, tội gì phải lôi kéo cả Thành Đô lo quốc tang chứ”

 “Quan Phượng đỡ hơn chưa? Bảo nàng phải chú ý thân thể”

“Sau khi đăng đường xong, Tôn Lượng lập tức lãnh binh tới Hán Trung, Ngụy Duyên tới Kinh Châu, tăng thêm nhân thủ”

“Không, thủ thành giao cho tiểu sư phụ, Trầm Kích trông nom thân binh của ta, sư phụ tranh thủ thời gian thao luyện kỵ binh, thế nào cũng phải đánh”

“Xây tường cao, tích nhiều lương, hoãn xưng vương”

Gia Cát Lượng gật đầu nói: “Chính là như thế”

A Đẩu nói: “Tương lai đăng cơ Lạc Dương xong hẳn lo quốc tang sau”

“Lữ Phụng Tiên là thanh kiếm của ta, Triệu Tử Long là tấm khiên của ta, có tiên sinh ở đây, có Bàng quân sư ở đây, có Bá Ước ở đây”

“Thiên hạ này sớm muộn gì cũng thuộc về tay ta” A Đẩu lau nước mắt, chậm rãi nói: “Lão ba, ngươi yên tâm đi”

Sương chiều như bông, tiểu tư vào phòng thắp vài trản đèn dầu, A Đẩu nhìn đống công văn xem mãi không hết, mệt mỏi thở dài.

“Đây là cái gì?”

Gia Cát Lượng không hề ngẩng đầu, nói: “Thư do sứ giả Lạc Dương mang tới”

A Đẩu lật tới lật lui, nói: “Thư viếng không phải đều do tiên sinh thay mặt hồi âm sao, đưa ta làm gì?” Hắn bóc thư, đọc nhanh như gió, bật cười.

Gia Cát Lượng hỏi: “Sao cười?”

A Đẩu cười đáp: “Không có gì” Bèn đề bút hồi âm.

Tào Chân gửi thư, chữ viết cẩu thả, không nắn nót lắm, nhắc tới chuyện lão ba qua đời, cảm động như chính bản thân mình trải qua, khuyên hiền đệ cố nén buồn đau, đừng bi thương quá độ. Lệnh tôn tuy mất, nhưng nồi chén muôi chậu trước mắt hiền đệ, vẫn có vật hoài niệm, vương vấn duy nhất của ngu huynh chỉ có mỗi miếng cổ ngọc gia truyền, nhưng đã bị hiền đệ thuận tay lấy mất rồi, chỉ mong sớm ngày trả lại, đồng thời trịnh trọng gửi tới một số tiền biếu an ủi chia buồn.

“Hôm nay tết Nguyên Tiêu, ngươi có thể nghỉ ngơi một đêm, tùy ý dạo chơi đâu đó đi” Gia Cát Lượng thờ ơ nói.

A Đẩu hỏi: “Ngươi thì sao?”

“Ta làm xong việc rồi về nhà ăn cơm với sư nương ngươi”

A Đẩu gật gật đầu, dán kín thư hồi âm, Gia Cát Lượng lại nói: “Dẫn Tinh Thải đi cùng với, từ khi nàng tới phúng điếu đến nay vẫn chưa nói chuyện với ngươi câu nào”

Hai chữ Tinh Thải như lời khẩn cô chú, tức khắc khiến A Đẩu đau đầu vô cùng, nói: “Ta muốn về phòng ngủ một giấc được không?”

Trong mắt Khổng Minh pha chút tiếu ý, nói: “Không được”

A Đẩu mặt mày đưa đám nói: “Đại cữu…”

Khổng Minh bất vi sở động, lạnh nhạt nói: “Rồi ngươi sẽ hiểu thôi, thời gian chính là bậc thầy tốt nhất”

A Đẩu hết cách, soi gương chỉnh lý y quan ở ngoài phòng, bác bỏ: “Đáng tiếc cuối cùng nó cũng đem tất cả học sinh ra giết sạch hết”

Gia Cát Lượng buồn cười, đợi Lưu Thiện đi rồi, hớp một ngụm trà, mở bức thư hồi âm của hắn ra, lập tức phun luôn ngụm trà lên bức thư.

Hỡi ôi! Mỗi lần nhìn thấy di vật của vong phụ, hiền thê muốn đứt từng đoạn ruột, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, để tránh cho ngu phu và gia ông sinh tử đằng đẵng bao năm trời, mà hồn phách chưa từng vào giấc mộng, cuối cùng thương cảm quá độ, thổ huyết mà chết, hiền thê ta xin bảo quản thay, đời này không phải người thì không xuất giá.

Bút tích của ngu phu thiên hình vạn trạng, điêu luyện sắc sảo, rất có thần thái của vọng tộc, hiền thê khâm phục vô cùng!

Tái bút: ngọc bội gì gì đó, hiền thê ghét ghét nhất. Chớ có nhắc lại nữa.

Gia Cát Lượng khóc không được, mà cười cũng chẳng xong, nét mực đã sớm bị nước trà làm hoen ố, chắc chắn không thể nhét lại vào phong bì được nữa, thật muốn gầm thét điên loạn, nhưng không còn cách nào khác, đành phải phỏng theo bút tích của Lưu Thiện sao chép lại phong thư kia.

Nhất đại quân sư mà lại đi viết ba cái thư dở hơi này, thật chả biết phạm phải cái sao Thái tuế gì, Gia Cát Lượng viết mấy lần, muốn lật luôn khay mực mới sao xong bức thư như vẽ hồ lô kia, nhét vào phong bì, đồng thời phát thệ cả đời này sẽ không bao giờ bóc thư của Lưu Thiện nữa.

A Đẩu tới ngoài phòng Quan Phượng, thấy Trương Tuệ đang chờ trong viện, bèn gọi: “Tinh Thải”

Trương Tuệ gọi một tiếng “Đại ca”

Theo lễ nghi cổ đại, phu thê trước lúc thành thân không được gặp nhau, nhưng Trương Tuệ và Lưu Thiện chính là đường huynh muội trên danh nghĩa, có mối quan hệ này rồi, A Đẩu cũng mặc kệ, nói: “Nên kêu nhị ca, đại ca là Lưu Thăng. Nha đầu Ngân Bình đâu?”

Trương Tuệ gần mười bốn tuổi, vẫn còn mang dáng dấp nữ hài, thấp hơn A Đẩu một cái đầu, nhưng cũng là một mỹ nhân bại hoại chẳng kém gì Quan Phượng, A Đẩu thầm nghĩ hôn nhân ở thời đại này cũng thật oan nghiệt, mười bảy tuổi đi cưới một lão bà mới có mười bốn tuổi…

Trương Tuệ sợ hãi nói: “Tỷ tỷ ngủ rồi”

A Đẩu gật gật đầu, nói: “Ca dẫn ngươi đi dạo chợ hoa đăng, đi thôi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.