Phá Quán Tử Phá Suất

Chương 41: Chương 41




CHƯƠNG 41 – TẾT NGUYÊN TIÊU – NGƯỜI ƯỚC HẸN SAU HOÀNG HÔN(1)

Vẫn là tết Nguyên Tiêu, vẫn là ngàn trản hoa đăng, vẫn là người đông nghìn nghịt, nhưng bên cạnh đã đổi người.

Lưu Thiện và Trương Tuệ một trước một sau đi tới, A Đầu chỉ cảm thấy khôi hài nói không nên lời, đây mà là phu thê chưa cưới ư? Dạo chợ hoa đăng ư? Thật đủ lãng mạn.

Bước đi của Tinh Thải ngắn, thỉnh thoảng A Đẩu phải ngừng lại để chờ nàng, đi vài bước thì ngừng một lát, còn phải chú ý không để cho người cả phố chen chúc chiếm tiện nghi nữa, theo tiểu nữ sinh dạo phố đúng là nhức đầu thật.

A Đẩu đứng lại một hồi, thấy Tinh Thải đi tới, bèn nói: “Ca mua cho ngươi thứ gì đó nhé?”

Tinh Thải cười cười, chỉ: “Được, qua đường bên kia đi”

A Đẩu thấy một người bán hàng dựng cán đay, bên trên cắm chong chóng sắc màu rực rỡ xoay tròn trong đêm xuân, gật gật đầu nói: “Ca cũng thích nữa” Định tới chọn, nhưng Tinh Thải không thèm nhìn tới mà lại chen đến trước một gian hàng sát bên đường.

Ngoài sạp treo tấm biển đề chữ “Ngọc”, Tinh Thải cười lộ má lúm đồng tiền hoa như, gọi: “Ca!”

A Đẩu đứng một hồi rồi đuổi người bán chong chóng đi, tự giễu: “Cuộc đời này của tiểu gia thật là đơn giản, chỉ một cái chong chóng thôi mà đã dụ được rồi, còn không hề hối tiếc nữa”

Tinh Thải chọn trúng hai miếng phỉ thúy uyên ương ghép vào nhau, mỉm cười nhìn nhìn A Đẩu, hoàn toàn cho rằng A Đẩu sẽ đòi lấy một miếng.

Nhưng A Đẩu lại hỏi: “Hai miếng ngọc bao nhiêu tiền?”

“Ba lượng bạc”

“Ba lượng đủ làm cái diện cụ bạc sáng choang…” A Đẩu lầm bầm nói, móc bạc vụn ra trả, Tinh Thải nghe chả hiểu mô tê gì, A Đẩu lại nói: “Cất kỹ, đừng để chen rớt đấy” Chẳng hề quan tâm tới nửa miếng ngọc uyên ương kia sẽ tặng cho ai.

Tinh Thải hơi mất hứng, lặng lẽ đi đằng trước, A Đẩu chợt nhớ tới Triệu Vân, khi mình và hắn xuất môn chưa bao giờ có chuyện ai chờ đợi ai cả.

Theo lý mà nói, Triệu Vân đi đường hẳn phải mau hơn mình mới đúng.

Nhưng mỗi lần xuất môn, chỉ cần có mình ở đó thì Triệu Vân đều có thể điều chỉnh nhịp bước để hai người đi song song nhau, dường như hết thảy đều là tự nhiên.

Còn nhịp bước của tên Trầm Kích thì rất nhanh, hầu như lần nào mình cũng phải đuổi theo sau lưng hắn.

“Nghĩ gì vậy, ca!” Tinh Thải hơi khó chịu, hỏi: “Mau lên chút”

A Đẩu cười đáp: “Phải trông nom tử tế, không thể đi trước ngươi, cũng không thể bị ngươi bỏ lại sau lưng. Thật chẳng dễ dàng gì”

A Đẩu lại nói: “Tinh Thải, tới chùa Lão Quân không?” Còn chưa kịp gọi thì Tinh Thải đã bị những thứ mới lạ hấp dẫn, chen tới bên kia phố dài rồi.

A Đẩu vội vã đuổi theo, bắt gặp tiểu đạo sĩ kia đang vác cờ phướn trong góc tường, làm ăn ế ẩm, lập tức dở khóc dở cười nói: “Tiểu thần côn lại ra ngoài lừa tiền rồi”

Tinh Thải thắc mắc: “Cái gì lừa tiền?”

A Đẩu nháy mắt ra hiệu với Vu Cát, đôi mắt đen nhánh của người sau sáng ngời, cười mời gọi: “Tới tới tới, xem tướng đi”

Tinh Thải cũng còn tâm tính hài tử, bèn chạy tới nhặt một chữ, Vu Cát tiếp nhận, không thèm nhìn tới, nhắm mắt, rất có khí chất thần côn mà lẩm bẩm niệm: “Kim long ngọc phượng, duyên trời tác hợp…”

“Khụ!” A Đẩu tức giận.

Nửa câu sau của Vu Cát bị dọa nuốt ngược trở về, ngẩn người nhìn A Đẩu, A Đẩu nhíu mày nháy mắt liên tục, rồi dùng khẩu hình ra hiệu.

(Ai cho ngươi đoán thế hả, đổi cái khác mau! Ít gây phiền phức cho lão tử đi!)

Vu Cát và Tinh Thải mắt to trừng mắt nhỏ, Tinh Thải nhíu mày nói: “Sao vậy?”

“A…A…”

“Cô nương! Ấn…ấn đường của ngươi tối đen!”

“Ngươi…” Tinh Thải dở khóc dở cười.

Vu Cát nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ, nói như nã pháo liên hoàn: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi gả lầm người rồi! Sau này phu quân ngươi bất trung, mạng ngươi phạm thiên sát cô tinh! Khắc khắc khắc…”

Vu Cát chưa kịp nói xong thì Tinh Thải đã sững sờ tại chỗ, kế tiếp đen mặt, không nói lời nào, vứt lại A Đẩu bước nhanh bỏ đi.

Vu Cát cười “Hắc hắc”, nói: “Mua kẹo cho ta ăn đi, ca…”

“Ngươi xong rồi!” A Đẩu chỉ cảm thấy cả bụng đầy nước mắt mà chẳng có chỗ để khóc.

Vu Cát lại cười nói: “Nàng chạy rồi kìa, ca, ngươi tính đi đâu vậy?”

A Đẩu đuổi theo mấy bước, thấy Tinh Thải đã sớm mất tăm, bèn quay lại nói: “Mau bói xem nàng chạy đi đâu”

Vu Cát cười nói: “Đừng quản nữa, ông trời đã an bài hảo cho ngươi rồi. Ca, ngươi hãy tự chọn một chỗ để tới trước đi”

A Đẩu nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”

Vu Cát nhận lấy ngân lượng A Đẩu đưa cho, chỉ chỉ sang chùa Lão Quân ở thành Tây, nói: “Phía tây? Phía đông? Nhân duyên trong định mệnh, chỉ có thể chọn một”

A Đẩu hơi nheo mắt, nói: “Tinh Thải tính sao?”

Vu Cát giấu ngân lượng vào túi, đáp: “Chọn rồi thì không được hối hận nữa. Nói, chọn bên nào”

A Đẩu trầm ngâm nửa ngày rồi quay lưng xô đẩy đám người rộn ràng đi về phía chùa Lão Quân ở thành Tây.

Đến khi A Đẩu đi xa rồi, Vu Cát mới quay đầu lại nói:

“Tết Nguyên Tiêu năm ngoái, con vịt bự cũng y như ngươi vậy, theo sau hắn tới chùa Lão Quân đi”

Trầm Kích từ trong hẻm đi ra, hỏi: “Vịt bự? Giống ta?”

Vu Cát thè thè lưỡi, nhận ngân lượng Trầm Kích đưa qua, bĩu môi nói: “Sao có chút vậy”

“Hết rồi” Trầm Kích hờ hững nói: “Tạm thiếu đi, tháng sau phát quân lương sẽ trả đủ cho ngươi”

Vu Cát cười nói: “Hắn sắp chết rồi”

Trầm Kích nghi hoặc hỏi: “Ai?”

Vu Cát ấp a ấp úng, không dám nhiều lời, Trầm Kích nhìn hắn hồi lâu, kế tiếp xoay người chạy về phía chùa Lão Quân.

Đêm đó, bọn hắn tựa như trải qua một trận chiến rượt đuổi dưới hoa đăng, ánh đèn chiếu rọi đêm Nguyên tiêu sáng như ban ngày, phồn hoa rực rỡ.

A Đẩu lướt qua vô số người xa lạ, sải bước chạy lên bốn mươi chín bậc thang.

Trầm Kích không kiên nhẫn xô đẩy đám người chen lấn trước mặt, chạy về phía chùa Lão Quân, dây thừng xuyên qua hoa đăng khẽ lay động trong gió, chiếu lên gương mặt đầy chờ mong của hắn.

Hắn sải bước nhảy lên hai bậc thang một lần, tim đập thình thịch, vội vã lên chùa Lão Quân.

Trầm Kích đứng ngoài chùa lẳng lặng nhìn vài người phía xa, chạy vội một trận làm hắn kiệt sức, thở dốc thật lâu, bình tĩnh lại.

Hình như Tinh Thải bị trật chân, cúi đầu ngồi dưới gốc cây.

Triệu Vân khom lưng ở trước mặt nàng, dùng một tay xoa bóp mắt cá chân cho nàng.

A Đẩu mặt mày đưa đám đứng sau lưng Tinh Thải.

Triệu Vân giống như đang xin lỗi thay A Đẩu, rồi sờ sờ đầu nàng.

Thật lâu sau Tinh Thải mới lau nước mắt, gật gật đầu. Triệu Vân quay người qua muốn cõng nàng, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Trầm Kích.

Trầm Kích tiến lên kéo tay Tinh Thải, hờ hững nói: “Ta cõng nàng về, các ngươi dạo chơi đi”

Triệu Vân vội nói: “Để ta, ngươi dẫn Công Tự dạo chơi đâu đó đi, đừng về khuya quá”

Trầm Kích nói: “Ta ở trong phủ, hiện ngươi ở quân doanh thành Đông, ta thuận đường hơn” Nói xong quỳ một gối xuống muốn cõng Tinh Thải.

A Đẩu mấy lần muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng nói: “Bằng không…Ta cõng Tinh Thải về phủ, hai ngươi đi dạo phố đi?”

“…”

Nói xong câu này, ngay cả A Đẩu cũng muốn ngửa mặt lên trời gầm thét.

Cái nhân duyên rổ chó gì thế này! Lão tử mà về nhà chuyện đầu tiên sẽ đem Nãi Cát bóp chết xong quăng xuống giếng!

Trầm Kích cõng Tinh Thải xuyên qua phố chợ huyên náo tiếng người, xung quanh tối dần, đèn đuốc cách bọn hắn thật xa. Lát sau Tinh Thải lại khóc thút thít.

“Hắn không thích ta…” Tinh Thải gục trên lưng Trầm Kích nức nở nói.

Bóng ảnh cao lớn của Trầm Kích kéo thật dài giữa con đường, đáp: “Hắn cũng chẳng thích ta”

Tinh Thải hoàn toàn không chú ý tới Trầm Kích đang nói gì, lại khóc một hồi, nói: “Hắn ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi ta một tiếng nữa, hắn…”

Trầm Kích ngừng bước, hồi lâu sau nói: “Hắn đã từng hỏi ta rồi”

Tinh Thải lau nước mắt, sợ hãi nói: “Ai? Ngươi cũng có người thương sao? Cô nương nhà ai?”

 Trầm Kích nói: “Ừ” Trong lời nói chợt mang theo chút vui sướng, dường như nghĩ tới chuyện gì đó, về quá khứ, về tương lai.

Hắn tăng nhanh cước bộ đi về phủ.

Mấy ngàn trản hoa đăng lơ lửng trên mặt sông chiếu ra điểm điểm hỏa quang, trải dài đến cuối con sông.

“Cười ngốc cái gì vậy, sư phụ”

Triệu Vân không đáp, lát sau, sư đồ hai người sóng vai đi chạm chạm tay nhau, tiếp theo hết sức tự nhiên mà nắm lấy nhau.

Cánh tay A Đẩu chạm vào bao cổ tay của Tử Long, truyền tới một cơn lạnh lẽo của sắt thép, cảm giác đó khiến tim hắn đập thình thịch. Hắn vuốt ve bàn tay to ấm áp mà an toàn của Triệu Vân, cười nói: “Ngươi không tuần thành sao?”

Triệu Vân trêu ghẹo: “Mới không canh có một ngày mà ngươi đã gây họa rồi, tức phụ nhà mình chạy mất, còn tuần thành cái gì nữa?”

A Đẩu chế giễu: “Không biết ai là tức phụ của ai à”

Bàn tay của Triệu Vân nóng hơn một chút, khi A Đẩu xoay lại nhìn thì thấy Triệu Vân cười quay đầu sang chỗ khác, đưa mắt ngắm đèn đuốc trên sông, tựa như một thiếu niên vậy, không biết đáp trả thế nào, thật lâu sau khụ một tiếng, nói: “A Đẩu, ngươi thích gì, sư phụ mua cho ngươi”

A Đẩu nhịn không được cười nói: “Lão nam nhân nói lời yêu đương y như phòng cũ bắt lửa vậy”

Thế là Triệu Vân xấu hổ đến tột đỉnh, mặt đỏ tới mang tai nói: “Sư phụ mua chong chóng cho ngươi nha” Bèn viện cớ muốn rời đi, A Đẩu vội bíu lên khôi giáp của hắn, nửa kéo nửa ôm cười to nói: “Sư phụ ngươi thẹn thùng cái gì, thẹn thùng cái gì vậy hở…”

Trong lúc nói chuyện trên đường có vô số người nhìn sang bọn hắn, Triệu Vân đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống.

“Ngươi xem phù đăng…trên mặt sông kia kìa…A Đẩu, sư phụ dẫn ngươi đi xem đèn nhé…”

“Ừm ừm, được!”

Rốt cuộc Triệu Vân cũng tìm được đề tài để nói lảng đi: “Năm trước chỉ…chỉ ngắm đèn trên sông, năm nay chúng ta tới hạ lưu xem xem…xem thử mấy ngọn đèn này trôi đi đâu”

“Sư_____phụ_____anh_____minh!” A Đẩu mặc kệ người đông, treo lên hệt như con lười, Triệu Vân đành phải cõng hắn chạy trối chết theo bờ sông một mạch tới hạ lưu.

Tại một mảnh rừng cây ngoài thành Thành Đô chợt có ánh lửa thấp thoáng giữa đêm tối. Phù đăng từ trong thành trôi ra tới đây thì bị đá ngầm trên sông cản lại.

Nước sông chảy róc rách, mấy ngàn ngọn đèn giấy bồng bềnh trên mặt nước, chiếu không gian nhỏ hẹp sáng rực như tiên cảnh, ánh đèn khắp nơi nơi.

A Đẩu cúi người vớt một ngọn đèn giấy lên, cười nói: “Nhìn ngọn đèn này xem”

Triệu Vân cười nói: “Sáng rực cả một góc rừng”

Tử Long cởi nón giáp ngồi bên cạnh A Đẩu, A Đẩu nhìn tờ giấy đọc: “Cùng tiểu Lan…Còn sai chính tả nữa chứ, đời đời kiếp kiếp…”

“Tình vững như kim…” A Đẩu và Triệu Vân cùng bật cười, A Đẩu nói: “Đều là mấy trò này”

Triệu Vân nhặt một ngọn đèn lên, A Đẩu tinh mắt nghi hoặc nói: “Này, sư phụ, ngươi làm gì vậy, không thả nó đi thì cũng đừng…”

Triệu Vân vội cười nói: “Không có gì” Bèn lấy tờ giấy trong ngọn đèn kia vò thành một cục, A Đẩu tức khắc hiếu kỳ muốn nổ tung lên, đè Triệu Vân giật lấy tờ giấy kia.

“Đó là cái gì?!”

“Không có gì hết, không có…”

Triệu Vân nhét tờ giấy kia vào miệng, A Đẩu đưa tay cạy, nhưng khổ nỗi khí lực không bằng Triệu Vân, hai người ngã lên mặt đất trong rừng cây, Triệu Vân gian nan nuốt xuống, cười nói: “Mất tiêu rồi, mất tiêu rồi. Thấy trò ảo thuật này của sư phụ lợi hại không?”

Triệu Vân nằm trên mặt đất, A Đẩu cưỡi trên người Triệu Vân dùng sức bóp cổ hắn lắc lắc: “Viết cái gì hả, nhất định có quỷ!”

Triệu Vân chỉ cười to không dứt, A Đẩu lắc hắn một hồi, sau đó hai người nhìn nhau.

A Đẩu cúi người xuống trở tay ôm lấy cổ Triệu Vân.

Bọn hắn hôn môi nhau.

Vào khoảnh khắc đó, tại một điểm nào đấy trên bầu trời sao bao la đã nở rộ vô số sao sa bay tới, lướt qua song mâu của bọn hắn.

Lớp sa mỏng ngăn cách lòng đôi bên rốt cuộc đã bị một bàn tay thần kỳ rút đi.

Bị đè nén đã lâu, quyến luyến điên cuồng giờ khắc này hóa thành triền miên rực lửa, lúc này hắn không muốn rời xa Triệu Vân, cũng biết Triệu Vân sẽ không rời xa mình.

Đêm đó, khôi giáp lạnh lẽo vẫn còn mặc trên ngực Triệu Vân khiến hắn run rẩy, nhưng hắn có thể cảm giác rõ rệt được bên dưới lớp giáp sắt kia là nhịp tim hữu lực và làn da nóng bỏng.

“Lạnh không?”

“Không, rất tốt…” A Đẩu nắm tay Triệu Vân, Triệu Vân lật cổ tay qua cùng hắn mười ngón đan xen, ôn nhu mà cúi xuống.

Trong nụ hôn môi gần như ngạt thở này, ngón tay của A Đẩu lần xuống mơn trớn khôi giáp, sờ lên tiểu phúc của Tử Long, cơ bụng của Tử Long rõ ràng mà rắn chắn, hắn khẩn trương sờ đến hạ thân, nắm vật kia ở trong tay nhẹ nhàng sáo lộng. Đồng thời cũng cảm giác được hai ngón tay thâm nhập vào hậu huyệt mình, không khỏi khẩn trương vô cùng.

Hắn cảm thấy hơi sợ hãi, một nỗi sợ hãi khó hiểu, cái hắn thực sự muốn là gì đây?

“Sư phụ…”

Tiền hí đã xong, nhưng hắn chậm chạp không dám đối diện với thời khắc đó, bàn tay đang ôm cánh tay Triệu Vân khẽ run rẩy.

Triệu Vân thấp giọng nói: “Lâu rồi sư phụ không…Sợ làm đau ngươi”

A Đẩu thở ra, nói: “Nhẹ chút, chịu được mà”

“A…”

Cơn đau đớn muốn tê liệt khiến hắn hít vào một hơi.

Làn da trần trụi của hắn dán vào lớp khôi giáp lạnh băng, đồng thời cảm giác được giữa đùi bị vật thô to kia của Tự Long đẩy mở, không khỏi trào nước mắt, là cảm động, hay là mong đợi, ngay cả hắn cũng nói không rõ.

Trước mắt A Đẩu tối đen, cắn răng cố gắng ức chế để mình không thất thanh kêu lên. Tử Long ngừng động tác, nhục căn nóng hổi đập từng hồi trong cơ thể hắn, có vẻ nhịn hết sức khổ sở.

Qua một lúc sau, Tử Long bối rối ôm lấy hắn, hơi động động, nói: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

A Đẩu phì cười, mê luyến vuốt hàng mi của Tử Long, nói: “Ngươi phá hoại không khí quá”

Triệu Vân cũng bật cười, kéo tay A Đẩu đặt lên gò má anh tuấn của mình, cúi đầu hôn hôn môi hắn, nói: “Chủ công, Tử Long thích ngươi”

Tiếng chủ công bất ngờ kia khiến A Đẩu run rẩy không kiềm chế được.

Kế tiếp trong sự chuyển động chậm rãi của Tử Long, hắn cảm giác được khoái cảm khó nói thành lời, động tác của Tử Long chậm rãi mà thật sâu, mỗi lần đâm vào đều húc thẳng đến điểm hưng phấn của hắn, khiến lòng hắn như có một cái vuốt mèo cào vào không thể phát tiết, chỉ có nức nở rên rỉ không ngừng.

 Hắn dần dần quen với sự trừu sáp kéo dài này, cũng trầm mê vào trong đó, cùng tiếng ma sát của kim loại, cùng với cánh tay hữu lực đáng tin của Tử Long, mỗi lần húc vào chỗ sâu nhất đều tràn đầy lực lượng.

Bả vai A Đẩu run rẩy, *** chậm rãi tích tụ gần bùng nổ, hắn sờ lên bàn tay đang đặt dưới háng mình của Tử Long, Tử Long lật tay qua nắm lấy tay hắn. Sau đó dùng ngón áp út chậm rãi xoa nắn ngoài rìa hậu đình hắn, trận tê dại kia chạy thẳng qua sống lưng truyền lên tới não, khiến da đầu hắn ngứa ran.

“Ngừng chút đã” A Đẩu mệt mỏi rã rời nói: “Sư phụ, ngươi quá…Ta chịu không nổi”

Tử Long bật cười, nằm nghiêng xuống, thân thể hai người đối nhau, hắn vươn cánh tay ra kê sau cổ A Đẩu, còn tay kia thì ôm eo A Đẩu, nói: “Muốn chơi chiêu gì nữa? Sư phụ chơi với ngươi?”

A Đẩu buồn cười nói: “Ngươi còn biết…Ô…”

Lúc nói chuyện cùng hắn Tử Long vẫn chưa rút ra, chỉ chờ A Đẩu mở miệng liền dùng nhục căn húc nhẹ, A Đẩu bị lộng đến nỗi hoàn toàn không biết phải làm thế nào mới tốt, một câu đứt quãng không thể nói hoàn chỉnh được.

Cuối cùng hắn phát ra một chuỗi âm thanh ca ca ky ky, nói: “Sư phụ, ngươi bắt chước thử xem. A”

Tử Long ôm chặt eo hắn, cái húc kia trúng ngay điểm mẫn cảm, đôi môi ấm áp hôn hôn bên tai hắn, nói: “Đó là cái gì? Lại muốn giở trò gì hả?”

“Ngươi…cứ bắt chước theo…là được” A Đẩu bị làm đến thần trí hoảng hốt, song mục mất đi tiêu điểm, Triệu Vân ngừng động tác, A Đẩu mới thở hổn hển hồi thần lại.

Tiếp theo, Triệu Vân bắt chước theo âm điệu cổ quái kia của A Đẩu, kêu lên mấy tiếng, A Đẩu nhịn cười, liều mạng ôm cổ Triệu Vân mút hút bên tai hắn, nói: “Đẹp trai chết được…A!” Trong lúc nói lại bị húc một cái, Triệu Vân hô hấp dồn dập, A Đẩu kìm lòng không đậu tiết ra trước một khắc.

Gần như đồng thời, một dòng nhiệt lưu nóng bỏng rót vào cơ thể hắn.

Triệu Vân thở hắt ra, ôn nhu hôn hôn lên mặt hắn, nói: “Tiếng kêu cổ quái đó là sao?”

A Đẩu vuốt ve gương mặt Triệu Vân, cười nói:

“Sư phụ, ngươi chính là Transformer đẹp trai nhất trong lịch sử”

Nói xong hắn nghiêng đầu qua, nhịn không được cười phá lên.

Trước phủ Thành Đô.

Triệu Vân giũ giũ ngoại bào lông chồn của A Đẩu, phủi sạch cỏ vụn trên đó, khoác lên người hắn, rồi lấy mũ đuôi chồn qua đội kín cho hắn.

A Đẩu vỗ vỗ con chiến mã kia, cười nói: “Sư phụ, ta về ngủ một giấc đây, hôn cái đi?”

Triệu Vân đưa mắt nhìn thị vệ ở cửa phủ, gật gật đầu, nói: “Tạm thiếu đi” Kế tiếp tung mình lên ngựa, phớt lờ yêu cầu vô lại kia của A Đẩu giục ngựa rời đi.

A Đẩu thầm buồn cười, lảo đa lảo đảo trở về phủ, thầm thì: “Năm nay đêm Nguyên Tiêu…Trăng với đèn như cũ…”

Hắn một đường băng qua hành lang uốn khúc, thấy trong phòng sáng đèn, nghi hoặc nói: “Ai đó?”

Triệu Vân lĩnh chức Phiêu Kỵ tướng quân, đã dọn ra ngoài phủ, chỉ còn lại Trầm Kích ở trong gian tiểu ốc đối diện hoa viên. A Đẩu suy nghĩ sẵn dịp kêu Trầm Kích dọn qua, đỡ phải ở căn tiểu ốc nhỏ hẹp ẩm ướt kia.

Đưa tay đẩy cửa phòng, người đang ngồi bên chiếc bàn ở gian ngoài kia chính là Trầm Kích.

A Đẩu và Trầm Kích liếc mắt nhìn nhau, cười nói: “Vừa định kêu ngươi dọn qua đây, ngươi chỉ việc trải chăn đệm ra là xong”

Trầm Kích không đáp, cúi đầu lộng một vật gì đó, tâm tình A Đẩu rất tốt, trêu ghẹo: “Năm nay lại làm đèn thỏ cho ta à?”

Trầm Kích không hề ngẩng đầu lên, hỏi: “Thích chứ?”

A Đẩu cười ha ha nói: “Thích”

Hắn liếm liếm môi, quậy tới hơn nửa đêm, giờ miệng khô lưỡi đắng, bưng chung trà trước mặt Trầm Kích lên ngửa cổ uống cạn.

“Ngọt quá” A Đẩu cười nói: “Đại lão gia, sao lại đi uống trà trái cây có đường thế này, ở đâu tặng vậy?”

Trầm Kích dán đèn thỏ xong, cắm một cây nến vào thắp lên, đặt lên bàn, kế tiếp thổi tắt đèn dầu.

A Đẩu thở ra một hơi ngọt lịm, đưa mắt nhìn Trầm Kích đi lấy một cái hộp vuông vuông trên giá, cười nói: “Đừng động vào đồ của Cam đại ca…”

Ngay sau đó, A Đẩu ý thức được không đúng, nói: “Trong chung trà ngươi cho ta uống mới nãy đã bỏ cái gì?”

Trầm Kích mở hộp, lấy viên thuốc ra ném vào trong miệng, đáp: “‘Cho’ ngươi uống? Ngươi tự uống đó chứ, liên quan gì tới ta”

“…”

“Kinh Trầm Kích! Ngươi bỏ cái gì vào trà!”

“Hỗn trướng!! Ta sắp chết rồi!!”

Thế là, lời tiên đoán chuẩn xác tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả của Vu Cát lại trở thành sự thật nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.