Lục Hiểu Uyển mỉm
cười chiến thắng, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ, hôn nhẹ vào hai má phún phính của Tiểu Phi, nàng thật rất chú trọng đến sự trưởng thành đến các con của nàng, vì là một tiểu thư quý tộc nên nàng biết những đứa trẻ
quý tộc chúng lớn lên như thế nào…nàng không muốn con mình như chúng,
nàng ra sức dạy dỗ cho các con mình hiểu lễ nghĩa, cách sống để không bị người khác ăn hiếp,…nhưng không đến nỗi hiền lành, ngu xuẩn để mặc
người khác xoay mình như chong chóng.
Tuy nhiên, có lẽ Tiểu Phi
còn rất nhỏ, mặc dù thông minh lém lỉnh nhưng cũng chỉ một đứa nhóc chưa biết mùi đời, Tiểu Phi như một tờ giấy trắng tinh khiết nhưng dù tinh
khiết đơn thuần nhưng nếu không được bảo vệ thì…đến đâu cũng sẽ bị vấy
bẩn…
Riêng Tiểu Tề, Tiểu Ái, Tiểu Thiên nàng không lo, nàng tin
tưởng mình, riêng Tiểu Phi thì nàng lo lắng không ngớt vì tính cách trẻ con ngây thơ của bé.
Thở dài đầy mệt mỏi, lên tiếng gọi nhũ mẫu
Thiên Hồ đem Tiểu Phi ôm về nghỉ ngơi, riêng nàng đi vào thư phòng nhỏ
được xây kế bên phòng ngủ.
Bầu trời vẫn giữ mãi màu trong xanh
vốn riêng biệt của nó, từng đám mây hững hờ trôi, mọi thứ đều diễn biến
theo quỹ đạo của nó dưới sự cai quản của hắn, nhưng Lưu Hải Đông Phương
biết rằng sắp có thứ hắn không thể nắm bắt trong tầm tay nữa…
Nghĩ nghĩ hắn chỉ biết thở dài, đôi mắt tím sâu thẳm nhìn lên bầu trời, lông mày cau nhẹ, hai tay chắp ra sau, gió thổi nhẹ vào mái tóc bạc khẽ bay
bay vài sợi.
Lục Hiểu Uyển đi vào thư phòng thấy phu quân đang ưu tư, bóng lưng cao gầy nhưng lại tạo cho người khác cảm giác an tâm dị
thường, toàn thân phát ra cảm giác trầm tĩnh, nàng thở dài tự hỏi đã bao lâu rồi nàng không thấy được vẻ trầm lặng của đế vương, nàng muốn nói
gì đó để phá vỡ sự trầm tĩnh đó nhưng… Nàng biết có nói cũng không làm
được gì, tất cả đều là số phận. Nhẹ nhàng đến phía sau lưng Lưu Hải Đông Phương, vòng hai tay ra đằng trước ôm lấy hắn, ôm thật chặt, nàng lấy
hết sức để ôm như muốn nói mọi chuyện đều ổn, thiếp sẽ mãi bên chàng.
Mãi suy nghĩ Lưu Hải Đông Phương không cảnh giác có người vào thư phòng,
sau lưng đột nhiên ấm áp, cảm giác ái thê đang ôm mình thật chặt, hắn
cũng quay lại ôm nàng vào lòng, nhẹ vuốt ve tấm lưng, cầm tỳ lên đầu ái
thê, gửi hương sen thanh mát của nàng làm lòng hắn bình tâm hơn.
Hai người cứ ôm nhau một lúc lâu như vậy không nhàm chán…vì họ đều biết đối phương rất cần cái ôm này.
Lục Hiểu Uyển ôm thật chặt phu quân như muốn hòa tan chàng vào trong
lòng mình nhưng nàng càng ôm chặt Lưu Hải Đông Phương càng nhẹ nhàng
vuốt ve nàng, hắn thở dài trong lòng nghĩ ai an ủi ai đây. Cúi sát gần
tai Lục Hiểu Uyển, trầm giọng nói:
“ Khanh khanh…nàng tin ta
chứ!” Nghe được câu nói đó Lục Hiểu Uyển ngẩn ra, hai tròng mắt đen như
lưu ly nhìn chàng khó hiểu lẫn một chút lo lắng.
Hốc mắt bỗng xuất hiện vài giọt nước mắt như pha lê động lại, đông đầy không chịu rơi…giọng nàng nghẹn ngào
“ Thiếp tin chàng, mãi mãi một chữ tin, nhưng Tiểu Phi nó…thiếp..lòng thiếp…”
Chưa kịp nói hết câu Lưu Hải Đông Phương nhanh chóng chặn ngay cái miệng nho nhỏ lại, như trừng phạt mạnh bạo hôn, khẽ cắn lên môi nàng, làm nàng
đau nước mắt tuôn rơi, nàng biết khi nãy nàng nói như vậy làm hắn giận
nhưng…
Lục Hiểu Uyển đau nhưng không lên tiếng cam chịu sự trừng
phạt của chàng. Lưu Hải Đông Phương mở mắt thấy nàng đau nhưng không lên tiếng, lệ tuôn như suối, đau lòng lấy tay chùi đi mấy giọt lệ như pha
lê, hắn đưa môi hôn nhẹ vào mắt nàng, rồi dịu dàng hôn môi nàng, nhấm
nháp từng chút từng chút vị ngọt của nàng. Dần dần hắn thấy không đủ,
càng hôn sâu hơn, bá đạo lấy đi hương thơm thanh mát từ miệng nàng, lưỡi cũng lưỡi nàng dây dưa không ngớt, bắt nàng phải trêu đùa cùng mình…
Um..um…um… Lục Hiểu Uyển thấy không khí của mình dần như bị hút cạn, khó chịu lấy
hai tay nhỏ bé đập vào lòng ngực săn chắc của hắn, hai chân quẩy đạp hắn ra, Lưu Hải Đông Phương như si như mộng cố chấp hôn nàng mặc nàng khó
chịu, thấy nàng chống đối hắn biết nàng khó thở nhưng biết sao giờ đang
ăn ngon mà bị gọi đi hẳn không vui, hắn trụ hai tay nàng lên trên đầu,
môi rời khỏi miệng nàng, thấy nàng ra sức thở hổn hển hắn cảm thấy vui,
mặt nàng vì thiếu dưỡng khí nên đỏ rực như một quả táo làm người khác
muốn cắn…
Ai nhìn thấy hình ảnh này cũng sẽ nổi lên dục tâm, Lưu
Hải Đông Phương không ngoại lệ, mà Lục Hiểu Uyển còn là nương tử của
hắn, kẻ ngu mới không ăn. Lưu Hải Đông Phương gỡ đai lưng buộc hai tay
đang giãy dụa của nàng, cúi đầu thấp xuống tai nàng thở một luồn khí
nóng ái muội
“ Uyển nhi cho ta…” Giọng đầy tình dục vang lên.
Lục Hiểu Uyển sớm đã bị hôn đến hồn phách lạc đi đâu, nào có nghĩ được điều gì, ngu ngốc gật cái đầu nhỏ, con thỏ bề ngoài dù có răng có thể cắn đi nữa sao có thể địch lại lão hồ ly phúc hắc được.
Lưu Hải Đông
Phương cười khẽ hôn lên cái miệng nhỏ bị hắn cắn cho hơi sưng lên, tay
phất nhẹ hạ màn xuống, trong phòng cảnh xuân nhộn nhạo.
Chu công công bên ngoài đã sớm kêu tất cả người hầu lui xuống, chính mình cũng lui xuống uống trà.
Ai ya lão đã già rồi, Ngọc hoàng còn trẻ khỏe, sinh lực dồi dào, nương nương thật tội, chắc đến tối cũng…
Phi phi phi ta đang nghĩ bậy bạ gì thế này, không cần cái đầu này nữa chắc…nên thưởng trà của hắn thôi.