Ngấp một ngụm nước
trà cuối cùng, Thiên hậu ngẩn đầu lên nhìn hai cha con dỗ dành nhau đến
đâu rồi thì thấy chuyện hết sức buồn cười!
Lão công của nàng
không biết có phải được con gái hầu hạ cho miếng hoa mai mà vui vẻ đến
phát điên không sao mà cứ cười hoài…còn con gái thì lại lộ ra vẻ gian
manh miệng cười âm trầm tính kế nhìn như thế nào cũng thấy kinh khủng
với vẻ mặt non nớt.
Cạnh! Tiếng vang nhẹ do đặt ly trà xuống, đưa mắt mị lên nhìn hai cha con vẫn chưa người nào hồi hồn cứ mãi ngu mặt
ra đó làm Lục Hiểu Uyển vừa buồn cười vừa tức giận.
“ Um…e hèm...” nàng thanh thanh giọng nói làm họ giật mình chú ý tới nàng.
Mắt có hàm ý oán trách muốn nhắc lại chuyện lúc sáng, định mở miệng hù dọa
vài câu thì quỷ con nhanh như chớp lao từ đùi cha nó lấn sáng đùi nàng,
muốn chặng họng làm nũng…
Hừ! Nàng _ Lục Hiểu Uyển là nương của
Lưu Vân nhìn là biết nàng định dở trò gì quỷ con xảo quyệt định đấu với
nương không có cửa đâu.
Ngón tay ngọc nhanh chóng hất nhẹ tạo một vòng lửa đỏ dịu bao quanh mình, quỷ con mặc dù biết lão nương tạo đã
kịp tạo kết giới chặng… xong đời! Nhưng vì quán tính nàng lại lao thẳng
vào kết giới.
Binh! Thân thể nhỏ va vào kết giới bị kết giới phản lại văng ra ngoài, lăn lông lốc trên thảm lớn họa tiết cầu kỳ. Riêng
Lưu Hải Đông Phương vẫn còn giận chuyện lúc sáng nên thấy thê tử mình ra tay hạ giận giúp mình thì cũng nhắm mắt làm ngơ, nâng ly trà uống.
Thương yêu chiều hết mực nhưng đụng vào cấm kỵ hắn lại thấy không
vui…Tiểu Phi khi sinh ra thì lại giống Uyển nhi đến năm phần, giống hắn
ba phần…hắn yêu thương Uyển nhi như vậy nào nỡ ra tay đánh nàng, nên để
nương nàng thay hắn vậy.
Lăn lăn vòng tròn cho đến khi đụng phải
kệ đặt đồ thì dừng lại! Vo một nắm nằm luôn ở đó, chờ lão nương lão cha
thương yêu đến dỗ dành làm nũng nhưng...đợi một hồi lâu ngay cả nha
hoàng còn không thấy nói chi đến lão cha lão nương.
Tiểu Phi đáng thương thấy kế hoạch bị đỗ vỡ, nương không giúp mình, lão cha không
quan tâm, mình té không ai hỏi hang, nâng đỡ, cảm thấy tủi thân, trước
mắt bắt đầu mờ phủ đầy hơi nước, cái đầu nhỏ nhắn cúi gục xuống, miệng
nhếu nháo nhưng không òa khóc cố gắng kiềm nén cắm chặt môi chỉ phát ra
tiếng nấc nhỏ.
Nô nhân vốn hốt hoảng muốn chạy lại nâng đỡ tứ
công chúa, mặc dù nàng là quỷ con phá phách nhưng là quỷ con đáng yêu
chọc người vừa yêu vừa hận. Nhưng Thiên hậu lại liếc họ làm họ đình chỉ
mọi động tác chỉ dám đứng yên ngay tại chỗ, ngước mắt lo lắng nhìn về
phía tứ công chúa.
Qủy con đáng thương thút thít nấc lên ngẹn ngào nhưng chả có một ai tới đỡ mình…
Ngước mắt lên nhìn mẫu hậu thì thấy người dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn mình, nhìn sao phụ hoàng dơ hai tay nhỏ muốn bế tìm an ủi nhưng phụ hoàng
cũng làm ngơ không thèm để ý tới.
Nghĩ nghĩ mà có Du ma ma ở đây thì đừng nói là Thiên hậu ngay cả Ngọc hoàng bà cũng không quan tâm sẽ
lao ngay tới dỗ dành nàng cho nàng ăn kẹo ngon.
Càng nghĩ càng
tủi…quỷ con đáng thương rốt cuộc cũng không kiềm nén nổi ào khóc lên nức nở. Nước mắt thi nhau rơi xuống như chuỗi trân châu trong suốt.
Khóc khóc mãi vẫn không lay động được tâm lão cha lão nương, nức nở nay gào
lên trong rất đáng thương, lão cha lão nương thật sự không cần Tiểu Phi
oa..oa, đáng ghét... đáng ghét...
Lưu Hải Đông Phương không phải
không đau con, chỉ muốn dọa con bé chút thôi ai ngờ lại khóc đến thương
tâm phế liệt như vậy, hắn thật sự muốn bay đến chỗ cục cưng ôm vào lòng
dỗ dành, nhưng thê tử lại trừng cảnh cáo hắn...thở dài ngao ngán xin lỗi cục cưng nhưng làm trái ý lão nương con thì phúc lợi của lão cha sẽ bị
cắt đứt. Hắn không muốn ngủ một mình ở thư phòng lạnh lẽo.
Lục
Hiểu Uyển thấy phu quân đứng ngồi không yên, mặt mày cứ nhăn nhó rồi lại bất đắc dĩ thở dài, muốn làm không làm được, bất an bất ổn trong rất
mắc cười...Ngẫm ngẫm thời gian cũng đủ, nàng đứng lên...
Bỗng,
một lực nhẹ nhấc bổng nàng lên ôm vào lòng, mùi thơm hoa sen nở thanh
tao chui vào chớp mũi, giọng dịu dàng nhưng đầy nghiêm khắc vang lên
“ Tiểu Phi đã biết lỗi chưa?” Lục Hiểu Uyển bế Lưu Hải Phi Vân vào lòng
khẽ trách, thông cảm cho người làm mẹ này, nàng chỉ muốn dạy cho Tiểu
Phi một bài học…không phải lỗi lầm gì cũng sẽ được bỏ qua chỉ vì nàng là tứ công chúa cao quý,có phụ thân là Thiên hoàng cửu đỉnh mà không coi
ai ra gì. Ai ai cũng bình đẳng như nhau chỉ do họ không có quyền lựa
chọn mình sinh ra ở đâu thôi? Vật chất địa vị cao quý thì sao? Càng cao
càng trọng trách nhiều, càng đau khổ nhiều…
“ Nương muốn con thật tâm xin lỗi mong người bị hại tha thứ cho con..chứ không phải dở trò
mèo ra để làm nũng cho qua chuyện hay ỷ vào quyền thế của cha mình. Con
hiểu chứ? Đừng tưởng chỉ vì con là tứ công chúa mà tỏ ra kiêu ngạo, cũng đừng nghĩ cha cưng con là mọi chuyện con làm được bỏ qua.”
“…con có thích nương cạo trọc đầu con, lấy mất đồ chơi con muốn, lột da Tiểu
Tiểu của con hay thậm chí cấm phần Tuyết Nhĩ của con không?”
Cái
đầu nhỏ úp sát vào lòng nương mình nức nở nghẹn ngào, hai tay báu chặt
vạt áo nương, có hỏi cũng không trả lời chỉ liên miên nức nở…
Nghe tới Tuyết Nhĩ mà mình thích không có phần thì thấy cái đầu nhỏ lắc qua
lại liên tục, mặt chon trong lòng cũng chui ra, dùng giọng mũi
“ Hông..nấc..hic hic…Tiểu Phi…nấc không ngoan…nấc Tiểu Phi in ỗi…òa òa”
Nói xong lại tiếp tục chon vùi cái đầu nhỏ vào lòng nương tiếp tục khóc
cho đến khi mệt quá ngủ thiếp đi trong lòng nương.