Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 59: Chương 59: 4000 năm trước




Sở Mộ Vân nhíu mày: “Có ý gì?”

Linh: “Chúng ta đã trở về..... “

Nó còn chưa dứt lời, Sở Mộ Vân đã nhạy bén cảm giác được mùi máu tanh gay mũi. Hắn tuy chóng mặt nhưng thân thể Băng Linh Thú lại phản ứng cực nhanh, chỉ dựa vào bản năng lui về phía sau cũng tránh thoát được một kích.

Sở Mộ Vân ngưng thần, cuối cùng cũng thấy rõ khung cảnh phía trước.

Bầu trời tối đen, đại lục bị nhuốm đỏ bởi máu, không khí tràn ngập mùi hôi thối và cháy khét, yêu thú gào rống, nhân loại than khóc tạo thành địa ngục đẫm máu.

Sinh sống ở 《Ma giới》mười mấy năm, khả năng chịu đựng của Sở Mộ Vân đã tăng lên gấp đôi. Mặc dù hắn không đến nỗi buồn nôn, nhưng nhìn thấy cảnh này sắc mặt cũng trắng bệch, mày nhíu lại.

Không phải do hắn nghĩ nhiều, nhưng chiến trường đang nghiêng về một bên.

Nhân loại bị tàn sát thảm khốc, yêu thú không ngừng tuôn ra từ khe nứt trên không trung. Bọn chúng gào rống, tàn bạo mà giết người!

Toàn bộ khung cảnh đều trở nên hỗn loạn. Sở Mộ Vân suy nghĩ thật cẩn thận, đầu tiên hắn rút lại tai và đuôi của Băng Linh Thú, sau đó nhặt trường kiếm lên. Thức thứ chín Thiệu Nguyệt gào thét mà ra, kiếm khí quét ngang, ánh sáng xanh chém ngang toàn bộ yêu thú!

Phía dưới vết chém yêu thú điên cuồng tuôn ra máu đỏ tươi, giống như vẩy mực rơi xuống, thấm vào mặt đất, đặc sệt nhuốm đỏ đầy tàn nhẫn cùng thô bạo.

Sở Mộ Vân vẫn không ngừng lại, thức thứ chín Thiệu Nguyệt tiêu hao rất nhiều khí lực, nhưng Băng Linh Thú lại không thiếu nhất là khí lực. Hắn xoay người đứng lên, nhảy ra phía sau của đám người, trường kiếm hoành phi, lấy bản thân cản lại thú triều.

Những người kia cũng không phải người bình thường, bọn họ ngọc quan vấn tóc, trường bào có nguyên tố lực kích hoạt, hiển nhiên là tu giả có tu vi xuất sắc.

Đáng tiếc là bọn họ quá xem thường yêu thú hung mãnh cho nên liên tiếp bị bại lui. Tổn hại quá lớn, sĩ khí càng giảm, ai nấy đều chỉ lo chạy trốn thì còn đâu là tinh thần chiến đấu?

Thế nhưng vào lúc này, nam nhân cầm kiếm mà đứng giống như trích tiên giáng trần, kiếm pháp tuấn dật mà họ chưa từng chứng kiến lại vô cùng cường đại, ở nơi địa ngục khủng bố tràn ngập tuyệt vọng này sáng lên như một ngọn lửa hi vọng.

Ai đó là người đầu tiên phản ứng lại, vội hét lên: “Rút lui! Rút lui!”

Vị nam nhân xa lạ này hiển nhiên đang tạo cơ hội cho bọn họ tranh thủ chạy thoát. Bọn họ đánh không lại, mau chạy thoát còn có khả năng sống sót. Mà chỉ có sống sót thì mới có thể đem tin tức về ranh giới bị phá vỡ và chuyện thú triều đột kích trở về đại lục Bạch Vũ!

Vì tránh cho thiệt hại không cần thiết, Sở Mộ Vân vẫn luôn không phát huy toàn lực. Thức thứ chín Thiệu Nguyệt tuy hung tàn nhưng so sánh với kiếm pháp Trục Nguyệt thì vẫn còn kém xa.

Mạc Cửu Thiều chưa bao giờ giấu hắn tàng thư, kiếm pháp Trục Nguyệt cũng đã sớm truyền thụ cho hắn, nhưng bởi vì lúc đó tu vi của hắn bị phế, không có biện pháp cầm kiếm cho nên cũng vô dụng.

Mà sau khi trở thành Băng Linh Thú, vì giả vờ mất trí nhớ cho nên hắn càng không thể sử dụng.

Lúc này lại không cần cố kỵ nữa.

Tuy là trường kiếm không thuận tay nhưng chiêu thức thì cường hãn không kém kiếm ý.

Đừng nói trong tay hắn là vũ khí sắc bén, cho dù có là cành cây thì chỉ cần tâm kiếm cương mãnh cũng sẽ chém sắt như chém bùn.

Sau khi mọi người xung quanh rời đi, Sở Mộ Vân chuyển trường kiếm sang tay trái. Chỉ thấy sau khi hắn bình ổn hơi thở thì đột nhiên nâng tay, vô số ánh sáng xanh như có sinh mệnh tuôn ra từ cơ thể hắn, màu sắc tinh tế mà trong suốt, mang theo hàn khí trực tiếp bị cường lực hấp thụ, nhanh chóng tập trung ở trường kiếm. Thân kiếm vì chịu tải mà phát ra âm thanh như tiếng rồng ngâm hổ gầm.

Trong khoảnh khắc thanh niên giơ tay, trường kiếm rút lưỡi câu, một đạo kiếm khí màu bạc như trăng rằm chém ngang. Ngay sau đó, thân ảnh hắn tung bay, kiếm khí sắc bén mà cương mãnh, kiếm chiêu biến ảo không ngừng. Những người rời đi ở phía xa không thiếu những cao thủ, tuy rằng tu vi của bọn họ không thấp, nhưng cũng không thể nhìn rõ kiếm chiêu được thi triển như thế nào.

Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy được kết quả. Ở giữa hàng ngàn, hàng vạn yêu thú kia là thân ảnh thon dài giống như minh nguyệt, kiếm khí nghiêm nghị, tranh nhiên ngạo cốt, oai phong một cõi!

Sở Mộ Vân: “Biết thế ta đã mang theo Phẫn nộ.”

Linh: “Gã sẽ sung sướng mà nhảy dựng lên.”

Sở Mộ Vân tưởng tượng hình ảnh này......

Linh: “Được rồi, bug quá, xem như ta chưa nói cái gì.”

Sở Mộ Vân: “Khụ khụ, thật ra rất đáng yêu.”

Linh: “≧▽≦ thật vậy sao?”

Sở Mộ Vân: “.....Đùa đấy.”

Linh: “.........”

Còn nhàn nhã chém gió với dos3.0 thì chứng tỏ ký chủ đại nhân vẫn còn sức chán.

Những yêu thú kia tuy thắng ở số lượng nhưng thua ở chất lượng, sức chiến đấu của bọn chúng quả thật rất bình thường. Nhìn khắp Ma giới cũng chỉ có vài con hung thú là đạt tiêu chuẩn, phải biết rằng năm đó khi Băng Linh Thú mới có sáu tháng tuổi đã bị Lăng Huyền ném đi đánh hung thú.

Khi đó hắn còn có thể giết cả đống con thì sao bây giờ lại sợ hãi mấy thứ này?

Hơn nữa Sở Mộ Vân vẫn còn chưa vận dụng trận pháp vào, nếu không thì đừng nói là hàng ngàn hàng vạn, cho dù có là san bằng nơi này thành bình địa cũng không khó.

Đương nhiên thanh thế quá lớn, ánh đèn sân khấu quá sáng thì không thích hợp cho những người kiêm tốn như chúng ta làm chuyện lớn.

Hơn nữa hắn có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.

Nghỉ ngơi dưỡng sức vĩnh viễn không thể thiếu, nếu không ai có thể chắc chắn sau này không nhảy ra một Thần Thú nào đó.....

Ý nghĩ vừa mới hiện ra, lông mày Sở Mộ Vân đã nhảy dựng.

Con mẹ nó, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện rồi.......

Vô số yêu thú ngã dưới kiếm Sở Mộ Vân thế nhưng khe nứt kia lại không thu hẹp chút nào. Hắc khí trong đó ngày càng nồng đậm, sau đó móng vuốt màu đen xuất hiện giữa khe hở, cánh chim màu đen như ẩn hiện......

Thần thú Ám dạ.

Đây là Thần thú vẫn chưa bị Yến Trầm thuần phục.

Sở Mộ Vân gần như không hề nghĩ ngợi, mũi kiếm nhẹ điểm, mượn lực nhảy lên, hắn xuyên qua vô số nanh vuốt của yêu thú hướng về phía khe rách trên không trung.

Cắt đầu ngón tay, máu chảy vào lòng bàn tay, một trận pháp tinh diệu nhanh chóng hình thành. Trong chớp mắt Sở Mộ Vân giết hàng chục yêu thú, trường kiếm nâng lên, yêu thú bay lên lại rơi xuống. Mà nơi chúng rơi xuống lại vô cùng xảo diệu.

Đây là lấy thân thể của chúng làm thành trận pháp. Ngay khi lòng bàn tay của Sở Mộ Vân đập vào trán yêu thú, ánh sáng rực rỡ đột nhiên bùng lên không trung.

Sau đó bắt đầu hấp thu sức mạnh của yêu thú, lấy máu làm mô giới, trong không khí nháy mắt tràn ngập nguyên tố lực, cuối cùng ngưng tụ ở trong trận, bám vào trường kiếm Sở Mộ Vân.

Bàn tay hắn nâng lên, trường kiếm phá không mà ra, thẳng tắp đâm vào khe nứt trên không trung.

Hai cỗ sức mạnh cường hãn va vào nhau, dao động bạo phát khiến cho người ta sợ hãi, uy thế kinh người nổ ra, kinh thiên động địa như muốn lật trời.

Tu giả nhìn từ phía xa hoàn toàn ngây người, một đám trợn mắt không có phản ứng gì.

Mà càng khiến cho người ta kinh ngạc là, 'thần lực' bám trên trường kiếm thế nhưng thật sự ngăn chặn khe nứt không gian, lấy sức mạnh không thể tưởng tượng mà khiến nó khép kín!

Rắc một tiếng....

Âm thanh này không lớn không nhỏ, quần chúng vây xem không nghe được nhưng Sở Mộ Vân lại nghe thấy rõ ràng.

Linh: “Cái kia....”

Sở Mộ Vân: “......”

Linh: “QWQ, cánh của Ám dạ đại đại gãy rồi phải không!!”

Sở tổng khó tránh khỏi chột dạ: “Chắc là vậy......”

Linh: “Kia chính là một sợi lông vũ giá trị liên thành của Thần Thú đại nhân đó!”

Sở Mộ Vân: “........”

Linh: “Quan trọng nhất là! Nó chính là thần tượng của ta! QAQ QAQ”

Sở Mộ Vân khụ một tiếng, sau đó bình tĩnh nói: “Ngoan, lông gà rơi đầy đất này......à nhầm....là hắc vũ*, ta nhặt lên cho ngươi chơi nhé.”

*lông vũ màu đen

Linh: “Ngươi nói là lông gà.”

Sở Mộ Vân nghiêm trang: “Hắc vũ.”

Linh: Tan nát cõi lòng rơi đầy đất, khóc lóc chạy đi.gif

Sở Mộ Vân nhẹ nhàng thở ra, tuy có chút sai lầm nhưng cuối cùng cũng nhốt được Ám dạ lại. Con thú này hiện tại vẫn còn chưa uốn nắn tam quan, đem thả ra chỉ sợ thấy ai cũng nuốt.

Đến lúc này Sở Mộ Vân cuối cùng cũng biết mình đang ở đâu.

4000 năm trước, đại chiến phá không.

Tuy cốt truyện 《Ma giới》chủ yếu xảy ra ở Ma giới, thế nhưng thế giới này có tam giới cùng tồn tại. Nhân giới có diện tích rộng lớn, Yêu giới đắm chìm ở địa ngục, Ma giới là vùng đất xám có cả yêu thú có trí tuệ và nhân loại sa đọa đến tận đây.

Nhân tộc cũng không biết đến sự tồn tại của Yêu giới và Ma giới vì có ranh giới giữa chúng. Nhân giới bị chia cắt vĩnh viễn với Ma giới. Hậu đại mấy ngàn năm từ lâu đã xóa nhòa kí ức về chuyện này, cho nên bọn họ cho rằng hai giới kia chỉ là bịa đặt trong truyền thuyết.

Mãi cho đến hôm nay, ranh giới tan vỡ, ba giới nhân yêu ma lâm vào hỗn chiến mấy trăm năm.

Sau khi chiến tranh kết thúc, lãnh địa Nhân giới bị thu hẹp không đến một phần mười, Yêu giới bị thu nạp vào Ma giới, mà Ma giới trở thành thống trị tối cao ở thế giới này.

Cũng vào lúc 'đại chiến phá không' kết thúc, bảy chí tôn Ma giới vấn đỉnh, khống chế sức mạnh cường hãn nhất thế giới này.

Mà hiện tại..... Sở Mộ Vân không may trở về 4000 năm trước.

Thân là tác giả sáng tác quyển sách này, Sở tổng có đề cập đến đại chiến phá không 4000 năm nhưng tình hình cụ thể lại không viết ra.

Tốt rồi, còn chưa gặp hết con trai đã phải trở về thời kì viễn cổ.

Tuy hắn chưa từng coi có cốt truyện là ưu thế nhưng chưa gì đã đến thời tiền sử như con ngựa thoát cương vậy là sao?

Sở Mộ Vân: “Sinh Môn ở đâu, mở thêm lần nữa.” Hắn vẫn chưa cầu hôn Đố kỵ đâu!

Linh: “Nếu ta nhớ không nhầm thì hình như bây giờ Sinh Môn vẫn còn chưa xuất hiện.... “

Sở Mộ Vân: “........”

Bảy tôn chủ Ma giới vẫn còn chưa xuất hiện thì Sinh Môn cũng vậy.

Sở Mộ Vân hít sâu một hơi.

Linh: “Nhìn từ góc độ khác đây có lẽ là chuyện tốt.... Hiện giờ bảy tôn chủ Ma giới chắc chắn không biến thái như 4000 năm sau, công lược có thể sẽ đơn giản hơn nhiều. “

Sở Mộ Vân: “Ha ha.”

Linh: “Không đúng sao?”

Sở Mộ Vân: “Ngươi không hiểu bọn họ.”

Sau khi nói xong lời này Sở Mộ Vân không rảnh mà ngồi tán phét với Linh nữa.

Mà khi tai qua nạn khỏi, dân chúng tự nhiên tôn sùng Sở Mộ Vân là là thần minh.

Bọn họ lúc trước chạy nhanh như thế nào thì bây giờ chạy về như thế ấy. Một đám tu giả đức cao vọng trọng lúc này trên mặt đầy nước mắt nước mũi như nhìn thấy cha mẹ đẻ.

Sở Mộ Vân vẫn còn cần thu thập tin tức cho nên nhẫn nại nói chuyện với bọn họ.

Hắn vốn dĩ đã rất có mị lực, hơn nữa còn vừa trải qua trận chiến kinh thiên động địa, cho nên ai nấy đều tôn sùng hắn là tôn giả, ví như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Trên chiến trường còn lưu lại không ít yêu thú, nhưng chỉ cần ranh giới được phong tỏa, yêu thú không ra được thì không có vấn đề gì lớn.

Sở Mộ Vân nhờ Linh nên dễ dàng nhìn ra tu vi của những người này. Hắn sắp xếp hai tiểu đội đi xử lý những yêu thú còn lại, đồng thời sai những tu giả có tọa kỵ mang tin tức về ranh giới bị phá hủy về.

Sau khi hắn liên tiếp hạ lệnh xong, có người không nhịn được hỏi: “Tôn giả, ranh giới đã bị phong tỏa, còn cần..... “

Sở Mộ Vân liếc hắn, nhẹ giọng nói: “Phong tỏa thì sẽ không mở ra nữa sao? Chẳng lẽ lần trước ranh giới không phải đã được phong tỏa?”

Hai câu hỏi của hắn lại khiến sắc mặt những người ở đây tái nhợt.

Lần trước thú triều quá đáng sợ, cứ tưởng sẽ kết thúc ai ngờ lại xảy ra lần nữa? Cảnh tượng khủng bố kia vẫn còn khiến lòng họ sợ hãi, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Có.... Có tôn giả ở đây, mở ra lại phong.....”

Sở Mộ Vân đột nhiên quay đầu, con ngươi được ngụy trang màu đen nhìn thẳng hắn.

Người nọ sợ đến mức im lặng.

Có người hiểu chuyện vội giảng hòa: “Vớ vẩn! Sao có thể luôn làm phiền tôn giả? Ranh giới bị phá vỡ là đại sự của cả Nhân tộc, chúng ta nên thông báo đến thủ lĩnh khắp nơi để cùng nhau thương nghị cách ứng phó!”

Hắn nói xong liền lấy lòng nhìn về phía Sở Mộ Vân.

Sở Mộ Vân thu mắt lại, không tiếp tục đề tài này mà chỉ nói: “Phần lớn nội đan yêu thú có tác dụng chữa thương, các ngươi đi thu thập đi.”

Lời này khiến mắt mọi người sáng lên, một đám đều nóng lòng muốn thử.

Nhưng Sở Mộ Vân lại không ở lâu, quay người rời khỏi phòng.

Suy nghĩ của những người trong phòng hắn cũng không để ý, hắn chỉ đang suy nghĩ nên đi đâu tìm mục tiêu công lược.

4000 năm nghe qua rất dài.

Nhưng đối với mấy người kia thì không là gì.

Linh nói trở về quá khứ sẽ dễ công lược nhưng thực ra không hề.

Mặc dù là 4000 năm trước nhưng bọn họ cũng đã sớm trưởng thành, tính cách cũng đã sớm bén sâu vào rễ. Cho nên chỉ càng biến thái hơn chứ không kém.

Sau tất cả.....bọn họ vẫn còn trẻ.

Sở Mộ Vân đi ra khỏi căn cứ được dựng tạm thời này, hắn muốn tới chỗ ranh giới xem thử tình huống.

Thế nhưng không ngờ là, hắn phát hiện phía sau thi thể yêu thú chồng chất là một đứa trẻ.

Đứa bé mặc bộ quần áo rộng thùng thình, thân thể nho nhỏ được bao bởi quần áo hoa lệ giống như đóa hoa vẫn còn vương sương sớm, kiều nộn mà đáng yêu.

Lúc Sở Mộ Vân đến gần thì nó ngẩng đầu lên.

Da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, giữa mày là nốt chu sa đỏ.

Sở Mộ Vân dừng bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.