Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 58: Chương 58: Thẩm Thủy Yên




Một trong bảy chí tôn Ma giới: Thẩm Thủy Yên, chưởng ác tính 'Tham lam'. Tóc dài vén sau tai, yêu thích quần áo hoa mỹ, dung mạo diễm lệ, tính cách có chút trẻ con nhưng thực tế tính chiếm hữu vô cùng mạnh, thích thứ gì thì đều phải có được cho dù phải trả giá bất cứ thứ gì. Y cũng chia con người thành hai loại, một là vật sở hữu, hai là rác rưởi. Vật sở hữu cần phải thuộc về y, mà rác rưởi thì cần phải biến mất.

Trong bảy Ma tôn Sở Mộ Vân thích nhất là Thẩm Thủy Yên bởi vì khuôn mặt này.

Nếu nói Yến Quân Khanh có tính cách tiểu thụ mà hắn thích nhất thì Thẩm Thủy Yên lại có được khuôn mặt mà hắn yêu nhất.

Y không có vẻ thoát tục như Mạc Cửu Thiều, không xuất trần như Quân Mặc, càng không yêu nghiệt như Dâm dục.... Gương mặt Thẩm Thủy Yên có chút kiều khí nhưng tuyệt không nữ khí.

Tính tình y hay thay đổi thất thường, lúc tin tưởng một người có thể sủng ngươi lên trời, toàn tâm toàn ý vì ngươi, vô luận làm gì cũng cam tâm tình nguyện. Hơn nữa phần tình cảm này vô cùng chân thật, không giống như Ngạo mạn và Đố kỵ thích đùa bỡn tình cảm người khác. Nhưng lúc y chán ghét ngươi thì ngươi tuyệt đối phải chịu ác ý gấp mười lần, đủ để khiến bất cứ kẻ nào cũng phải đau đầu.

Nếu chỉ vậy y cũng chưa bị gọi là thần kinh, đáng sợ nhất chính là, với dáng vẻ kiều mỹ như vậy khao khát độc chiếm của y hơn xa người bình thường.

Thích, cũng chỉ có thể là của y, thuộc về y. Cực đoan đến mức nào?

Không thể tiếp xúc với người khác, không thể nói chuyện, không thể nhìn. Nếu ngươi không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình thì y có thể khiến ngươi không cần phải nghĩ nữa.

Càng thêm thần kinh chính là y không cho phép 'rác rưởi ' vấy bẩn vật sở hữu của y, cho dù chỉ ngươi chỉ liếc qua cũng không thể ngăn nổi ham muốn giết người của y.

Bảy tôn chủ Ma giới đều là những kẻ tâm thần, nhưng bệnh thì có nặng có nhẹ, và không thể nghi ngờ rằng Tham lam tuyệt đối là một tên bệnh nặng.

Sở Mộ Vân nhìn thấy Thẩm Thủy Yên cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.

Nói thật thì trong bảy người, Thẩm Thủy Yên là người duy nhất mà hắn có thể làm công được.

Bởi vì vị này thật sự quá tùy hứng, chỉ cần nằm trong phạm vi 'vật sở hữu ' thì dù có bất cứ yêu cầu gì y đều không do dự mà đáp ứng. Đừng nói là tư thế XX, hay thậm chí là bảo y đi tìm chết y cũng sẽ không ngần ngại, đương nhiên.... Kết quả có thể là hai người cùng chết, nhưng sự cố chấp điên cuồng của y là không thể lý giải.

Tuy nhiên nếu thật sự thượng y, Sở Mộ Vân lại có chút không đành lòng.

Vì sao?

Bởi vì kẻ điên này là người duy nhất trong bảy người có tình cảm thật, tuy rằng phần tình cảm này cũng là bệnh trạng không bình thường, nhưng so sánh với sáu người kia, tình yêu của y vô cùng thuần túy, yêu đến nồng cháy. Cũng vì tình cảm này quá mức chân thành cho nên mong muốn được đáp lại cũng càng nhiều.

Đùa giỡn với cặn bã, Sở Mộ Vân hoàn toàn không có áp lực về tâm lý, nhưng đùa bỡn với tình cảm thật.....

Sở tổng tỏ vẻ: Để tôi suy nghĩ thêm.

Thế nhưng lúc này không phải là lúc để suy nghĩ chuyện đó, việc cấp bách là.... Thẩm Thủy Yên vì sao lại xuất hiện ở Chiếu Mai Sơn?

Yến Trầm đâu?

Chẳng lẽ Sinh Môn xuất hiện dị thường?

Trong đầu Sở Mộ Vân có vô số các suy nghĩ lưu chuyển, Thẩm Thủy Yên đã đi đến trước mặt hắn.

Đến gần sẽ phát hiện, thân thể Thẩm Thủy Yên tuy vô cùng rõ ràng nhưng lại không chân thật.

Giống như một đoạn phim, xa xa nhìn như thật, đến gần mới cảm giác được đây chỉ là cái bóng, không phải tồn tại chân thật.

Sở Mộ Vân nheo mắt.

Thẩm Thủy Yên lại giơ tay, cổ áo hoa văn phức tạp bị kéo lên để lộ ngón tay thon dài trắng nõn, y tựa như muốn chạm vào hắn, nhưng bởi vì bản thân không phải là thật cho nên chạm không được. Thế nhưng y vẫn làm động tác vuốt ve, dung mạo diễm lệ nở nụ cười thỏa mãn giống như hài tử được dỗ kẹo. Giọng y rất êm tai, thanh thúy đến rung động lòng người: “A Vân, ta tìm ngươi đã lâu.”

Một câu cất chứa tiếng thở dài đầy tình ý, xuyên vào cốt tủy, xâm chiếm vào thần kinh, ngang ngược mà chiếm lấy toàn bộ trái tim.

Thẩm Thủy Yên biết hắn?

Sao có thể?

Sở tổng ký ức siêu phàm, chỉ số thông minh ngất ngưởng.

Nhưng trong nháy mắt này hắn cũng không rõ mọi chuyện là như thế nào.

Lại một trận đất rung núi chuyển, hắc khí từ trong Chiếu Mai Sơn càng ngày càng dầy đặc, cùng với sự dao động của sức mạnh, thân thể Thẩm Thủy Yên cũng dần dần tan biến. Giống như ánh trăng trong nước bị hong khô biến mất không còn một dấu vết.

Sở Mộ Vân mở miệng: “Ngươi... “

Thẩm Thủy Yên lại ngắt lời hắn: “Ngươi là của ta. A Vân, ngươi chỉ có thể là của ta.”

Vừa dứt lời, Đế tôn Tham Lam diễm lệ đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Sở Mộ Vân ngẩn ra nửa ngày.

Linh: “Tình huống của Chiếu Mai Cung không được tốt cho lắm. “

Sở Mộ Vân đột nhiên hoàn hồn: “Ta đi xem thử. “

Linh do dự một chút mới nói: “Ta có cảm giác Sinh Môn.......”

Còn chưa nói xong một đám sương đen đột nhiên bốc lên từ mặt đất, nhanh như chớp hướng về phía trời cao.

Cảnh tượng vô cùng đáng sợ, giống như ngọn núi đột nhiên rơi xuống từ lỗ đen của vũ trụ, nó mở 'to cái mồm ' đen ngòm cắn nuốt hết tất cả.

Sinh Môn.... Mở?

Sao lại thế này? Yến Trầm y.....

Sở Mộ Vân không kịp suy nghĩ nhiều, hắn theo bản năng muốn rời xa nơi hung hiểm này. Nhưng kỳ dị là cánh cửa kia giống như mở ra là vì hắn.

Sinh Môn chính là một trong những bí ẩn của Ma giới.

Nó có thể cung cấp vô số trân bảo dị vật, cũng có thể đổi lấy vô số công pháp cấm thuật.

Nhưng nó lại không thể mở được.

Bởi vì khi đi vào không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

Gần một vạn năm, bảy đế tôn Ma giới luân phiên kế thừa Sinh Môn.

Bọn họ sở dĩ có thể trở thành chí tôn là do bọn họ có khả năng khống chế Sinh Môn.

Nhưng vì sao... Sinh Môn lại mất khống chế?

Sở Mộ Vân nói là mất khống chế là bởi vì hắn tin rằng Yến Trầm sẽ không muốn hắn đi vào Sinh Môn, nếu đi vào....bọn họ sẽ thật sự không ngày tái kiến.

Là có người cố ý.

Hơn nữa sức mạnh cường hãn này không phải một người là có thể có được, cho nên Yến Trầm mới không thể chống cự.

Ngoài trừ các chí tôn còn ai có thể mở được Sinh Môn?

Không có ai khác, tuyệt đối không có.

Như vậy....

Sở Mộ Vân hoàn toàn mất đi khống chế cơ thể. Hắn bị một trận cuồng phong cuốn đi, cảm giác bị kéo vào hố đen sâu thẳm, mà dòng khí đen kia sau khi tiếp cận hắn thì đột nhiên trở nên dịu ngoan dị thường.

Một trận chóng mặt ập đến, không đau đớn nhưng lại buồn nôn. Thân thể mất cân bằng, trời đất quay cuồng, hắn mất rất nhiều sức lực mới có thể đứng vững.

Sau khi đứng yên hắn không thể mở mắt ra, cho nên không thể biết được rốt cuộc mình đang ở đâu.

Lúc này giọng của Linh đột nhiên vang lên: “Sinh Môn.... Bóp méo thời không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.