Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 87: Chương 87: Diệt Mị thú




Thẩm Thủy Yên nhìn y không nháy mắt, hỏi: “Nguy hiểm gì?”

Mạc Cửu Thiều dừng một chút mới chậm rãi nói: “Hắn không thể có ham muốn.”

Thẩm Thủy Yên giật mình.

Mạc Cửu Thiều tiếp tục nói: “Thời gian Mị thú kí sinh rất dài, thân thể hắn thích ứng với tình dục quá mức, thậm chí là rất ỷ lại. Nếu bây giờ loại trừ nó, hắn sẽ phải chịu phản phệ rất lớn. Tình hình cụ thể chưa đoán trước được, nhưng có thể chắc chắn là sẽ khiến cơ thể hắn sẽ phải chịu tổn thương lớn.”

Nói xong, Mạc Cửu Thiều yên lặng nhìn Thẩm Thủy Yên.

Thanh niên có dung mạo tinh xảo hơi thất thần.

Y sẽ chọn thế nào?

Không diệt Mị thú thì trừ Tạ Thiên Lan ra, không ai có thể thỏa mãn hắn. Nhưng ít ra thì Thẩm Thủy Yên có thể giảm bớt dục vọng của hắn.

Diệt Mị thú, nam nhân kia sẽ toàn tâm toàn ý yêu Thẩm Thủy Yên. Thế nhưng hai người yêu nhau lại vĩnh viễn không thể làm chuyện thân mật nhất.

Tình dục và tình yêu, chọn cái nào?

Cho dù chọn cái nào đi chăng nữa thì chờ đợi bọn họ sẽ chỉ là đau đớn và thống khổ.

Thẩm Thủy Yên ngơ ngẩn nghĩ rất lâu.

Mạc Cửu Thiều vô cùng tri kỷ mà gợi ý cho y: “Ngươi có lẽ nên hỏi ý Thẩm tiên sinh.”

Tuy y gợi ý như vậy nhưng y biết Thẩm Thủy Yên chắc chắn sẽ không hỏi. Nếu y hỏi thật thì ít nhất cũng giảm bớt thống khổ sau này.

Nam nhân kia là Băng Linh Thú hiếm có, hơn nữa có vẻ mới thành niên không lâu, kỳ phát tình còn chưa qua. Nếu bây giờ diệt Mị thú có lẽ tháng ngày sau này sẽ rất khó khăn.

Quả nhiên Thẩm Thủy Yên cho y đáp án: “Phiền Mạc tiên sinh rồi.”

Đây là quyết định muốn diệt Mị thú.

Mạc Cửu Thiều cười, dịu giọng nói: “Chuyện nhỏ không có gì.”

Tuy nói vậy nhưng đề phòng chuyện ngoài ý muốn, Thẩm Thủy Yên vẫn đưa bọn họ về Thiên Lâm Cung.

Mạc Cửu Thiều cũng không lãng phí thời gian, sau khi về Thiên Lâm Cung liền nói: “Thỉnh Thẩm công tử hộ pháp cho tại hạ, ta sẽ diệt Mị thú cho Thẩm tiên sinh.”

Thẩm Thủy Yên nhíu mày như do dự.

Mạc Cửu Thiều yên lặng chờ y.

Tuy Sở Mộ Vân đang hôn mê nhưng có Linh bảo bảo ở đây, hắn vẫn biết được hai tên tìm đường chết này đang làm gì.

Linh: “Đại nhân Ngạo mạn vẫn ác như ngày nào........”

Sở Mộ Vân: “Ha ha.”

Linh: “Tham lam thật sự không định hỏi ý kiến của ngươi sao?”

Sở Mộ Vân: “Không.”

Linh thở dài: “......Tự cầu nhiều phúc.” Bốn chữ này là dành cho Tham lam.

Thật ra Thẩm Thủy Yên cũng do dự, y không rõ cảm xúc của mình, thậm chí là không thể bình tĩnh lại.

Sau khi Mạc Cửu Thiều nói 'chân tướng', Thẩm Thủy Yên vẫn luôn bối rối. Bản tính và nhận thức xung đột với nhau khiến y vô cùng mê man.

Y chưa bao giờ ngừng khát vọng có được A Vân. Vì để có được hắn mà y không tiếc trả giá bất cứ thứ gì. Mà mục đích cuối cùng và duy nhất là độc chiếm hắn.

Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại.

Y càng ngày càng không chiếm được.

Nếu A Vân vẫn luôn yêu y thì rốt cuộc y đang muốn gì?

Nếu A Vân vẫn luôn là của y thì những chuyện trước kia y làm là vì điều gì?

Vòng đi vòng lại, những lựa chọn của y đều đang giễu cợt việc y làm.

Cho dù thế nào cũng không có cách độc chiếm được hắn.

Không diệt Mị thú, A Vân vĩnh viễn cần Tạ Thiên Lan.

Diệt Mị thú, y vĩnh viễn không thể chiếm hữu được A Vân.

Y rốt cuộc muốn gì? Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Thủy Yên vô cùng nghiêm túc suy nghĩ.

Trong đầu y thoáng hiện lên hình ảnh nam nhân dịu dàng cười với y, mang tất cả những gì tốt đẹp nhất đến trước mặt y, vô cùng yêu thương y.

A Vân, A Vân, A Vân.......

Con ngươi mất tiêu cự của Thẩm Thủy Yên dần dần ngưng tụ, y quay lại nhìn Mạc Cửu Thiều, trầm giọng nói: “Được, ta sẽ hộ pháp cho ngươi.”

Y cuối cùng cũng nghĩ ra y muốn nghĩ gì......

Chỉ A Vân mới có thể nói cho y biết, chỉ có A Vân yêu y mới có thể cho y đáp án.

Vì vậy y muốn hắn trở lại, cho dù sau này không thể chạm vào hắn, y cũng muốn hắn trở lại.

Mạc Cửu Thiều khẽ cong khóe miệng, mi mắt rũ xuống che đi đôi mắt xám đậm.

Sở Mộ Vân tính toán thời gian, 5 năm hắn cho Tham lam vừa vặn hết.

Mạc Cửu Thiều nhẹ giọng nói được, nhưng diệt Mị thú không phải chuyện đơn giản. Cũng may y và Tạ Thiên Lan cùng huyết thống, hơn nữa lại vô cùng hiểu nhau, nếu không cũng không giải quyết được.

Mị thú kí sinh trong mạng lưới dây thần kinh, có thể nháy mắt chiếm cứ kí chủ, cũng có thể biến mất không dấu vết. Muốn dụ nó ra không phải chuyện dễ dàng.

Cũng may có máu dụ nó nên cả quá trình rất thuận lợi.

Với năng lực của Mạc Cửu Thiều thì có thể diệt sạch Mị thú mà không làm kí chủ bị thương, tuy nhiên phải trả giá không nhỏ, chẳng hạn như phải mất một nửa sức mạnh.

Đương nhiên sức mạnh có thể hồi phục, chuyện này với Mạc Cửu Thiều cũng chỉ mất mấy tháng, thế nhưng tại sao y phải làm vậy?

Y giúp bọn họ, thù lao là những ngày tháng đau khổ sau này của bọn họ.

Khoảng ba ngày ba đêm, Mị thú cuối cùng cũng bị dẫn ra khỏi cơ thể Sở Mộ Vân.

Lúc nó nhảy ra, Thẩm Thủy Yên giơ tay định giết chết nó.

Mạc Cửu Thiều lập tức ngăn cản: “Nó cộng sinh với Tạ Thiên Lan, giết nó nó cũng sẽ sống lại, không bằng nhốt nó lại tốt hơn.”

Nói xong, Mạc Cửu Thiều lấy ra một lồng ngọc tinh xảo nhốt nó lại.

Bây giờ Thẩm Thủy Yên hoàn toàn tin Mạc Cửu Thiều, y ôm quyền nói: “Đại ân của Mạc tiên sinh, Thẩm Thủy Yên khắc sâu trong lòng!”

Mạc Cửu Thiều cười nói: “Không có gì, ta không thể khoanh tay mà đứng nhìn được.”

Tuy y nói như vậy nhưng Thẩm Thủy Yên vẫn tặng y vô số bảo vật quý hiếm.

Đều là vật ngoài thân, Thiên Lâm Cung không thiếu nhất là những thứ này. Để Thẩm Thủy Yên yên tâm, Mạc Cửu Thiều vẫn cảm tạ mà nhận lấy.

Dường như mọi chuyện đều thuận lợi đến kì lạ. Sau ba ngày nghỉ ngơi, Sở Mộ Vân cuối cùng cũng tỉnh lại.

Thẩm Thủy Yên vẫn luôn ở bên cạnh hắn, thấy hắn tỉnh lại liền lo lắng gọi: “A Vân.”

Ký ức Sở Mộ Vân vẫn dừng lại ở thời khắc tự sát kia, hắn không biết chuyện Mị thú, càng không biết Thẩm Thủy Yên và Mạc Cửu Thiều đã làm gì. Khi tỉnh lại thấy Thẩm Thủy Yên, sau khi sững sờ thì sắc mặt hắn liền trắng bệch: “Vì sao lại cứu ta?”

Thẩm Thủy Yên giật mình.

Con ngươi trống rỗng của Sở Mộ Vân không còn chút sức sống: “Buông tha cho ta đi. Thẩm Thủy Yên, cầu xin ngươi buông tha cho ta.”

Lời này của hắn dập tắt mọi sung sướng của Thẩm Thủy Yên, y giống như bị ném vào thùng nước lạnh, trái tim bị đè ép, khí lạnh ngấm vào từng mạch máu.

Sở Mộ Vân nhắm mắt, tuyệt vọng mà nói: “Ta chịu không nổi, thật sự chịu không nổi. Ở cạnh ngươi, ta.....không sống nổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.