Là một diễn viên xuất sắc đương nhiên không thể quên kịch bản.
Sở tổng xem phim rất vui vẻ. Lời thoại vai diễn của hắn cũng vô cùng phù hợp với tình huống hiện tại.
Tình trạng hiện tại của Sở Mộ Vân cực kì không ổn. Bị Mị thú tra tấn lâu như vậy, tinh thần hắn đã sụp đổ. Lời của Thẩm Thủy Yên như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, khiến hắn không do dự mà chọn cái chết.
Hắn vốn dĩ đã tuyệt vọng, sống lại cũng chỉ thêm thống khổ, bởi vì chờ đợi hắn chính là tình thế không thể cứu vãn.
Sở Mộ Vân đâm dao vào ngực Thẩm Thủy Yên, nếu là bình thường Thẩm Thủy Yên đã sớm phát hỏa, nhưng lần này y lại nhịn xuống.
Thẩm Thủy Yên hơi cúi người, cầm lấy tay hắn: “A Vân, trước đây là ta không đúng.”
Sở Mộ Vân giật mình. Hiển nhiên là đang mờ mịt.
Thẩm Thủy Yên thở dài, kể lại tất cả chuyện về Mị thú cho hắn nghe.
Sở Mộ Vân nghe xong liền ngây người.
Thẩm Thủy Yên nhẹ giọng nói: “Ngươi yên tâm, Mị thú đã bị diệt. Từ nay về sau ngươi sẽ không bị Tạ Thiên Lan khống chế nữa.”
Tâm trạng Sở Mộ Vân vô cùng phức tạp. Hắn từng bị Tạ Thiên Lan tra tấn tàn nhẫn cho nên cảm giác mọi chuyện không chân thực.
Vì vậy không phải cơ thể hắn có vấn đề, không phải hắn bị dạy dỗ...... Mà do Tạ Thiên Lan khiến Mị thú ký sinh trong người hắn sao?
Tạ Thiên Lan! Đồng tử Sở Mộ Vân co lại, ẩn chứa lửa giận hừng hực!
Người này đã hủy hoại hắn!
Thẩm Thủy Yên thấy hắn như vậy liền mím môi, trầm giọng nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ bắt y trả giá tất cả!”
Sở Mộ Vân cuối cùng cũng quay lại nhìn y, ánh mắt hắn dịu dàng như mặt trời ấm áp: “Tiểu Yên, con còn thích ta sao?”
Ánh mắt Thẩm Thủy Yên sáng lên, không chút do dự nói: “Ta thích, không..... A Vân, ta yêu ngươi!”
Y vội vàng trả lời, giống như thanh niên mới yêu không do dự dâng hiến tình yêu của mình.
Sở Mộ Vân vươn tay chạm vào mái tóc đen như lụa của hắn, trong mắt tràn ngập thâm tình: “Ta cũng yêu con.”
Lời vừa dứt, hắn nghiêng người về phía trước hôn Thẩm Thủy Yên.
Dù sao cũng không làm đến bước cuối cùng, Linh bảo bảo không phong bế ngũ quan mà chứng kiến hết cảnh này.......
Nhưng tâm trạng của bạn học Linh vô cùng phức tạp.
Thật ngọt ngào, thật ấm áp, thật ân ái, thật si tình, nhưng mà......
Một góc cũng không sáng. Cả quá trình đều là diễn kịch.
Ngược lại người ngoài cuộc là nó cảm động đến sắp khóc.
Ai nói kẻ trong cuộc thì mê muội, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh táo? Tất cả đều là dối trá QAQ!
Hai người hôn nhau rất mãnh liệt, đặc biệt khi Sở Mộ Vân chủ động quyến rũ y thì hai người lại càng không chút do dự. Nhìn thấy quần áo cũng sắp cởi ra, Thẩm Thủy Yên đột nhiên hoàn hồn.
Lúc này y đang đè Sở Mộ Vân. Đôi mắt hắn ngập nước khó hiểu hỏi y: “Tiểu Yên?” Giọng nói hắn khàn khàn, gợi cảm đến mức khiến người ta hận không thể làm hắn ngay tại chỗ.
Dưới bụng Thẩm Thủy Yên nóng rực. Y biết mùi vị thân thể hắn ra sao nên càng không chịu được cám dỗ, nhưng lại......không thể làm.
Cố gắng nhịn xuống, Thẩm Thủy Yên hôn mạnh lên cổ hắn, mút ra một vệt đỏ rồi mới đứng lên.
Sở Mộ Vân hơi nhíu mày, nhịn không được kéo tay y lại.
Thẩm Thủy Yên ổn định hơi thở, quay lại dịu giọng nói: “Cơ thể ngươi vừa mới chữa thương, không thể lao lực.”
Sở Mộ Vân do dự một chút rồi mỉm cười: “Ừ.”
Thẩm Thủy Yên bị nụ cười của hắn làm cho ngứa ngáy, y cúi đầu hôn mạnh lên môi hắn, nhưng lại không vượt quá giới hạn. Sau đó y lại đứng lên, mặc thêm áo khoác: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta sang phòng bên cạnh ngủ.”
Sở Mộ Vân muốn giữ y lại nhưng Thẩm Thủy Yên đi rất nhanh mà không quay đầu lại.
Sở Mộ Vân dựa vào mép giường, mi mắt hơi rủ xuống, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Thẩm Thủy Yên đi sang phòng bên cạnh, vừa cởi y phục đã ngâm mình trong nước lạnh. Được hơi lạnh vây quanh, y mới dần dần bình tĩnh lại.
Lúc này Linh đột nhiên nói: “Ta cảm nhận được khí tức của Mạc Cửu Thiều.”
Sở Mộ Vân cong khóe miệng: “Trò hay như vậy y làm sao bỏ lỡ?”
Sở Mộ Vân nói không sai. Bày ra kế hoạch như vậy, Mạc Cửu Thiều làm sao không đi kiểm tra thử kết quả?
Thẩm Thủy Yên không nói di chứng khi diệt Mị thú cho Sở Mộ Vân. Vì sao? Chắc chắn không thể không liên quan đến Mạc Cửu Thiều.
Tuy Sở Mộ Vân không nhìn thấy nhưng nghĩ kỹ là có thể đoán ra.
Mạc Cửu Thiều rất hiểu lòng người. Tuy y thích đùa giỡn tình cảm của người khác nhưng lại vô cùng hiểu về tình yêu.
Y chắc chắn đã nói với Thẩm Thủy Yên: “Tạm thời đừng nói chuyện di chứng cho Thẩm tiên sinh.”
Thẩm Thủy Yên khó hiểu: “Tại sao?”
Mạc Cửu Thiều: “Thẩm tiên sinh yêu ngươi sao có thể để ngươi chịu thiệt? Nếu biết ở cạnh ngươi sẽ khiến ngươi cả đời cấm dục, ngươi nghĩ hắn sẽ còn ở cạnh ngươi sao?”
Lời này đã thuyết phục được Thẩm Thủy Yên.
Mạc Cửu Thiều lại nói: “Tuy ngươi không lừa hắn được mãi nhưng dù sao cũng phải để cho hắn có thời gian tiếp nhận. Bây giờ hắn vừa sống lại chắc chắn sẽ rất bất an, chưa chắc đã tin tưởng ngươi. Ngươi nên chứng minh cho hắn thấy ngươi yêu hắn nhiều như thế nào, đồng thời nguyện ý ở bên hắn cả đời. Đợi đến khi hắn hiểu rõ ngươi hãy nói chuyện di chứng cho hắn.”
Nếu Mạc Cửu Thiều không biết Sở Mộ Vân là Băng Linh Thú, không biết hắn có kỳ phát tình thì lời này của y là thật lòng muốn giúp Thẩm Thủy Yên.
Nhưng...... Không có nếu.
Tham lam mất kí ức đáng thương cũng không biết đến sự tồn tại của Băng Linh Thú.
Mà Sở Mộ Vân lại càng không thể nói cho y biết.
Mấy ngày Sở Mộ Vân dưỡng thương, Thẩm Thủy Yên ngày nào cũng trông hắn, chuyện gì của hắn y cũng tự tay làm. Tình yêu ngập tràn trong ánh mắt kia không thể che giấu, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ là y rất yêu Sở Mộ Vân.
Sở Mộ Vân đương nhiên rất vui, nhưng vẻ mặt vẫn có chút ảm đạm vì Thẩm Thủy Yên không chịu chạm vào hắn.
Lần trước là do thân thể không khỏe, nhưng mấy ngày nay tu vi Sở Mộ Vân đã khôi phục. Khi lần thứ hai hắn ám chỉ với Thẩm Thủy Yên, y chỉ hôn môi rồi dừng lại cho dù y đã nổi dục vọng.
Mà lý do thì yếu ớt, vô lực.
Thẩm Thủy Yên chậm rãi thở dốc: “A Vân, chờ một thời gian nữa được không?”
Khóe miệng Sở Mộ Vân cong lên miễn cưỡng, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: “Được.”
Thẩm Thủy Yên yêu thương hôn hắn.
Cơ thể Sở Mộ Vân hơi cứng lại, yên lặng nhìn y rời đi.
Bởi vì còn có người đang xem nên Sở tổng phải tiếp tục diễn.
Hắn ngơ ngẩn nhìn cửa phòng đóng chặt, yếu ớt dựa vào đầu giường. Vẻ mặt bất an không thể che giấu.
Thẩm Thủy Yên đang trốn tránh điều gì?
Vì ghét hắn sao? Cái gọi là thích thì được bao nhiêu? Có lẽ đúng là thích, nhưng lại không thể chấp nhận hắn từng bị Tạ Thiên Lan.....
Môi Sở Mộ Vân run rẩy, ngón tay căng thẳng siết chặt lấy ga giường.