Hai chị em Nó quay mặt nhìn nhau nuốt nước bọt, Nó vừa đảo mắt nhìn bọn họ vừa khe khẽ nói với Minh Hạo:
- Chị đếm đến 3 là quay đầu chạy nha!
Minh Hạo gật gật đầu lia lịa, Nó bỗng hét toán lên:
- Chú dân phòng ơi! ở bên đây có cướp!
Nó nhanh chóng nắm lấy tay Minh Hạo kéo cậu quay về phía đằng sau cắm mà đầu chạy, 3 tên kia lo quay ra sau lưng ngó thử có chú dân phòng nào không, lúc quay lại thì tụi Nó chạy khá xa và quẹo ngang hẻm khác mất rồi. Tên to cao vạm vỡ bị ăn cả máng dưa bở bực tức chửi thề.
Phát hiện không có tên nào đuổi theo, hai chị em ngừng lại dựa vào tường thở dốc. Nó bất giác nhìn xuống thì thấy tay 2 người vẫn còn nắm rất chặt, vì lúc nảy tình thế cấp bách nên Nó mới nắm lấy tay Minh Hạo, giờ thấy cứ thấy kì kì sao í, Nó bỏ tay Minh Hạo ra rồi cười cười với cậu.
Tuy ngoài mặt Minh Hạo cũng cười với Nó nhưng trong lòng cậu sao thấy hụt hẫng khi Nó buông tay thế ấy?, Minh Hạo trưng bộ mặt trẻ con kèm theo lời nói pha chút làm nũng để phá đi không khí im lặng ngượng ngùng như lúc này:
- Sao nảy chị nói chị đếm rồi mới chạy mà!
- Đợi đếm là 3 tên đó bầm 2 đứa mình làm cháo luôn rồi.
Hai chị em nhìn nhau cười vui vẻ, bỗng điện Nó đổ chuông, Nó mỉm cười bắt máy:
- Alo
Minh Hạo không biết đầu dây bên kia nói gì mà thấy nụ cười Nó tắt hẳn, gương mặt lúc này trắng bệnh ra không còn 1 giọt máu, hộp cháo trên tay Nó rơi xuống văng tung tóe khắp nơi, Minh Hạo sốt sắng hỏi Nó:
- Có chuyện gì vậy chị?
- Mẹ....
Nó nhìn cậu chỉ trả lời được bao nhiêu đó rồi lao nhanh ra đầu hẻm đón taxi, Minh Hạo cũng nhanh chóng lên xe theo Nó về bệnh viện, trên đường đi người Nó run lên bần bật, đôi mắt luôn kiếm tìm 1 tia hy vọng, Minh Hạo liền nắm tay Nó trấn an tinh thần và cậu cảm nhận được bàn tay Nó giờ lạnh ngắt chứ không còn ấm áp như lúc nảy nữa.
Taxi đến bệnh viện, Nó lao nhanh đến phòng bệnh mẹ Nó, mở cửa phòng bệnh thì đã thấy bác sĩ trùm khăn trắng lên mặt mẹ Nó, Nó hét lớn:
- CÁC NGƯỜI ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY!
Nó đẩy mạnh vị bác sĩ sang 1 bên, giật khăn trắng phủ trên người mẹ Nó ra, khuôn mặt mẹ Nó hiền từ sau lớp vải hiện ra, Nó áp tay lên mặt mẹ Nó, cố gượng cười nặn ra từng chữ:
- Con mua cháo cho mẹ rồi nè, mẹ dậy ăn đi, đừng ngủ mà....con xin mẹ...đừng ngủ nữa mà....hức..hức...
Nói đến đây, nước mắt đã thi nhau chảy, lòng ngực Nó đau đến khó thở, Nó kéo mẹ Nó dậy ôm chặt vào ngực,môi hôn nhẹ lên trán mẹ Nó rồi khóc nức nở, Minh Hạo nhìn Nó mà lòng đau không kém, cậu lấy tay vỗ vỗ lưng Nó, vị bác sĩ kia bước lại gần Nó, ôn tồn bảo:
- Xin cô hãy bớt đau buồn, bây giờ chúng tôi cần đưa mẹ cô đi, người nhà nhanh chóng làm thủ tục nhận xác đem về!
Ông nhanh chóng tiến lại giường bệnh cố gắng gỡ tay Nó ra khỏi người mẹ Nó sau đó đậy khăn trắng lên mặt mẹ Nó lại lần nữa, Nó hất mạnh tay ông ra, thấy Nó quá kích động vị Bác sĩ liếc nhìn Minh Hạo, cậu hiểu ý liền ôm Nó ra xa giường bệnh, Nó giãy giụa kịch liệt Minh Hạo càng ôm Nó chặt hơn, thấy các y tá đẩy mẹ Nó ra ngoài, Nó trừng mắt quát lớn:
- SAO CÁC NGƯỜI DÁM...trả mẹ lại cho tôi...trả mẹ cho tôi...
Giọng Nó yếu dần đi rồi người Nó khụy từ từ xuống đất, ngồi bệt trên sàn lạnh cùng với Nó, ánh mắt và cả lòng Minh Hạo xót xa theo từng cử chỉ quằn quại đau buồn của Nó. Bây giờ chỉ nghe được những âm thanh trong vô thức từ Nó “ mẹ..đừng đi mà...đừng bỏ Á Hân mà...Thiên Bình..cậu đâu rồi...tớ sợ lắm! “
Cánh tay Minh Hạo vươn ra định chạm vào vai Nó nhưng khi nghe Nó nhắc đến Thiên Bình tay cậu dần rút lại.
Nhà hàng Pháp
Một bàn ăn cực kì vương giả với 5 người, trong lúc ăn mẹ Thiên Bình trò chuyện vui vẻ với vị phu nhân ngồi đối diện:
- Xong tốt nghiệp này Thiên Bình sẽ qua Úc!
Thiên Bình đưa đũa định gắp món tôm nghe mẹ cậu sững lại vài giây, đặt đũa xuống bàn rồi với ly nước cạnh tay uống 1 ngụm. Đôi mắt cậu hờ hững nhìn xuống bàn. Vị phu nhân đối diện cũng vui vẻ đáp lại:
- Vậy à, thế Khả Yên nhà tôi bên đó cũng đỡ cô đơn hơn rồi!
Người lớn 2 bên nói chuyện rất ăn ý, không khí không tệ nhưng Thiên Bình lại chán ngắt những giây phút như thế này, nếu không phải mẹ ép quá cậu cũng không rỗi hơi đến nỗi mà đến đây. Bỗng điện thoại cậu rung lên, là Minh Hạo gọi, cậu xin phép ra ngoài nghe điện đến khi quay lại, nói nhỏ vào tai ba cậu sau đó gấp gáp thưa chuyện:
- Ba, mẹ, 2 bác,con có chuyện gấp, con xin phép đi trước!
Nói xong Thiên Bình chạy nhanh ra nhà hàng, đón taxi đến bệnh viện. Ở trong nhà hàng lúc này không khí tự nhiên chùng xuống, mẹ cậu nhăn mặt khó chịu vì thái độ không phép tắc của cậu, Ba cậu nở nụ cười phá bỏ không khí:
- Thằng nhóc này nó đi chúng ta càng nói chuyện thoải mái với nhau hơn ý mà! nào anh Hoằng Chính, tôi mời anh 1 ly!
Cũng may là nhà hàng Pháp này gần với bệnh viện nên trong phút chốc Thiên Bình đã tới nơi. Đi đến cửa phòng bệnh thì thấy Nó ngồi bó gối co ro 1 góc, Minh Hạo thấy Thiên Bình đến, bước tới Thiên Bình gật đầu với cậu ý bảo” giao Á Hân lại cho cậu” sau đó Minh Hạo nhẹ nhàng ra khỏi phòng đi về.
Thiên Bình bước tới gần Nó, quỳ xuống cạnh bên. Lấy tay chạm nhẹ vào cánh tay Nó. Nó ngước khuôn mặt vô hồn nhìn cậu, tuy nước mắt đã khô trên gương mặt nhưng mi mắt vẫn còn đẫm ướt, môi Nó mấp máy:
- Thiên Bình.
- Tớ đến rồi, đừng sợ.
Thiên Bình ôm chặt Nó vào lòng, tay đều đều vuốt nhẹ đầu Nó. Thiên Bình đau lòng thở dài, tự hỏi tại sao đôi vai bé nhỏ này của Nó lại gánh những chuyện quá sức như thế này cơ chứ!.
Sau khi an táng mẹ Nó tại chùa, Nó nhận được điện thoại và lời mời từ 1 người. Thiên Bình cùng Nó đến gặp người đó thì mới biết vị ấy là luật sư đại diện cho mẹ Nó, bây giờ ông ấy bàn giao lại toàn bộ tài sản trong di chúc của mẹ Nó lại cho Nó, được biết bà lập di chúc từ 1 tháng trước khi cảm nhận được bệnh tình của mình sắp gần kề cái chết. Kèm theo đó là 1 lá thư:
“ Gởi đến Á Hân,con gái yêu của mẹ! khi con đọc được thư này thì chắc hẳn mẹ đã xa con mất rồi. Từ nay không có mẹ bên cạnh phải biết tự chăm sóc mình, thương yêu chính bản thân mình nhiều hơn nữa. Mẹ không thể đồng hành cùng con suốt con đường dài phía trước nữa vì thế con càng phải đi thật tốt con đường mà con đã chọn, sống hết mình với niềm mơ ước của chính mình. Và nhớ 1 điều quan trọng, đừng bao gờ khép lòng mình lại vì cảm thấy cô đơn, con luôn có ba và mẹ ở bên, cả Thiên Bình và bạn bè con nữa. Hãy sống thật vui tươi như mọi ngày, đây là điều cuối cùng mẹ muốn con làm vì mẹ.
Yêu con, Á Hân của mẹ “
Nó khóc nấc lên khi đọc tới những dòng cuối cùng của thư, ngồi bên cạnh thấy Nó khóc lòng Thiên Bình cũng xót nhưng thà Nó khóc như vậy còn đỡ hơn mấy ngày kia, không nói chuyện, không khóc, không ăn, vô hồn ngồi 1 chỗ. Nó khóc 1 lát rồi lịm đi, chắc là do mấy ngày kia nghỉ ngơi ăn uống không đủ nên đã mất sức.
Tới chiều Nó tỉnh dậy, mơ màng mở mắt thì ra là phòng của Nó, không có tí sức lực nên Nó khó khăn hơn trong việc bước xuống giường. Vừa đặt chân 2-3 bước Nó đã khụy xuống đất. Thiên Bình đằng xa nghe có tiếng động liền gấp gáp chạy vào phòng Nó, cậu đặt vội tô cháo nghi ngút khói cùng ly nước lên bàn rồi nhanh chóng chạy lại đỡ Nó ngồi lại lên giường, Thiên Bình sốt sắng hỏi:
- Cậu có làm sao không? có đau chỗ nào không? cậu muốn làm gì? tớ giúp cậu.
Nó khẽ cười trước thái độ khẩn trương của Thiên Bình, nhẹ nhàng nói:
- Tớ muốn vào phòng vệ sinh!
Thiên Bình vội dìu Nó đến phòng vệ sinh, hình như Thiên Bình vì lo cho Nó quá nên không có ý định dừng chân lại ở cánh cửa, Nó nghiêng đầu hỏi:
- Cậu định vào cùng tớ luôn à?
Thiên Bình đột nhiên sực nhớ ra sự vô duyên của mình, đứng gãi gãi đầu nhìn Nó cười trừ. Sau khi Nó rửa mặt xong bước ra nhìn trên gương mặt Nó đã có tí gì đó gọi là sức sống, Nó tự động ăn cháo mà không cần nhắc nhở, điều làm Thiên Bình càng ngạc nhiên hơn là câu nói của Nó:
- Mai tớ đến rước cậu đi học!
Thiên Bình ngờ ngợ nói:
- Cậu muốn khóc thì cứ khóc, đừng làm như vậy, tớ sợ!
Nó nhỏe miệng cười kèm cái búng trán nhẹ lên trán Thiên Bình:
- Tớ không thể sống tốt nếu cứ ôm khư khư cái quá khứ hôm qua được. Bây giờ tớ phải mạnh mẽ kiên cường cố gắng sống thật tốt, thật vui vẻ thay phần của mẹ và ba tớ nữa chứ!
Vừa nói Nó vừa nháy mắt với Thiên Bình, cậu nhìn tinh thần Nó lúc này cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm và yên tâm phần nào.
3 tháng sau.....
( Ngoài lề 1 xíu: Có 1 câu nói rất hay “ Một cách đơn giản để hạnh phúc là trân trọng những gì mình
đang có “)