Thời Dập tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lạ.
Một căn phòng xa lạ, không quá lớn, đồ dùng rất cũ, đèn trần đã phủ một lớp bụi khiến căn phòng ám một màu vàng âm u.
Thời Dập đang chuẩn bị đứng dậy thì nghe thấy tiếng cửa mở, có người tới, là tiếng bước chân của Ứng Hoài Thành, Thời Dập liền nhanh trí nhắm mắt giả bộ ngủ.
Ứng Hoài Thành dừng lại bên giường Thời Dập, nhưng không tiến thêm một bước, ngay lúc Thời Dập chuẩn bị mở mắt ra hù dọa Ứng Hoài Thành thì cậu cảm giác được Ứng Hoài Thành đang cúi người dí sát vào cậu, cậu vội vàng ngừng thở.
Nhưng Ứng Hoài Thành chỉ đưa tay sờ trán Thời Dập, có vẻ như đang xem cậu sốt hay không.
Thời Dập thất vọng quá chừng, suýt nữa thì cậu đã mở mắt ra rồi.
Giây tiếp theo, Ứng Hoài Thành cầm tay cậu.
Rất nhẹ rất khẽ, đặt tay cậu vào lòng bàn tay hắn, đầu ngón tay vuốt vẽ gan bàn tay của Thời Dập, từ đường chỉ tay dè dặt trượt xuống cổ tay cậu thì dừng lại, cứ lặp đi lặp lại như thế vài lần, thậm chí không dám nắm tay cậu, giống như chỉ toàn tâm toàn ý cảm nhận độ ấm làn da của cậu vậy, nhưng rồi lại nhanh chóng buông ra, hắn nhét tay Thời Dập vào trong chăn, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Thời Dập lại bắt đầu sủi bong bóng ngọt ngào, bong bóng ùng ục trào cả ra bên ngoài, cậu thật sự là một người dễ thỏa mãn.
Ứng Hoài Thành vừa mới xoay người đã bị Thời Dập ôm lấy thắt lưng từ phía sau, Thời Dập cười hề hề nói: “Bị em phát hiện rồi!”
Cả người Ứng Hoài Thành cứng đờ, một lúc lâu sau mới nói: “Phát hiện cái gì? Tôi chỉ muốn xem em có sốt hay không thôi.”
“À, thế anh sờ tay em làm gì?”
Ứng Hoài Thành đuối lý, nhất thời không nói ra được câu độc ác nào, đành phải kéo tay Thời Dập ra, ấn cậu về giường. Thời Dập ngủ dựng cả tóc lên, mặt vùi trong cái gối đầu mềm mại, thoạt nhìn như một cục kẹo mềm, Ứng Hoài Thành không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Hai tay Thời Dập bị ghìm chéo nhau trước ngực, vậy mà cậu còn cười ngốc, giống như những tổn thương mà Ứng Hoài Thành đối với cậu trước kia không hề tồn tại.
“Nếu như em muốn giữ quan hệ tình nhân với tôi thì tôi cũng đồng ý.”
Ánh mắt Ứng Hoài Thành như tảng băng mùa đông, hắn bảo: “Dù sao ở trên giường chúng ta cũng coi như hợp nhau.”
Thời Dập tắt nụ cười, “Cái gì cơ?”
“Ba mẹ em nhờ người đến hỏi tôi, tôi biết, nhà em muốn leo lên cành cao nhà họ Vinh, nhưng tôi không muốn kết hôn, lại càng không muốn kết hôn với người từng bao nuôi tôi, chẳng qua nếu chỉ làm tình nhân thì được, dù sao em thích tôi đến vậy... người khác, ít nhất sạch sẽ ——”
Thời Dập tát một cái lên mặt Ứng Hoài Thành.
“Anh đừng có ức hiếp em quá đáng.”
Thời Dập ngồi bên giường, cầm quần áo của mình, áo sơ mi và quần bò đều không mặc được nữa rồi, cái cậu đang mặc là áo ngủ của Ứng Hoài Thành, lúc cậu còn mê man thì Ứng Hoài Thành đã tắm rửa thay quần áo cho cậu.
Cậu ôm quần áo của mình, xoay người nói với Ứng Hoài Thành: “Em hỏi anh lại lần nữa, lời anh vừa nói là thật lòng sao?”
“Đúng vậy.” Ứng Hoài Thành trả lời rất thoải mái. . Truyện Nữ Cường
Cậu cố kìm nước mắt, “Còn một câu hỏi nữa, vì sao anh phải về làm người thừa kế nhà họ Vinh?”
“Vì tiền.” Ứng Hoài Thành như nghe được một câu chuyện cười, “Nếu không thì vì sao, em biết tài sản của nhà họ Vinh nhiều bao nhiêu không?”
“Thật sự chỉ vì tiền thôi sao anh?”
Ứng Hoài Thành nhìn vào mắt Thời Dập, hắn gật đầu, nói: “Chỉ vì tiền.”
...
Thời Dập mặc áo ngủ không vừa người đi ra khỏi cửa thì mới phát hiện đây là một tòa nhà 6 tầng kiểu cũ, chữ “tầng 4” đánh dấu trên tường đã sắp mờ.
Cậu đụng phải A Tùng ở lối rẽ tầng 2, A Tùng đang ăn đồ nướng, vừa ngẩng đầu liền trông thấy Thời Dập với bộ quần áo lộn xộn, “Này tiểu thiếu gia, tình hình chiến đấu kịch liệt thế hả?”
Thời Dập cố nén đau thương, hỏi y: “Đây là đâu vậy?”
“Tiểu khu Gia Niên, tôi với anh Ứng đều sống ở đây, đúng rồi, sao cậu lại mặc như vậy mà xuống đây, anh Ứng không tiễn cậu à?”
Thời Dập vốn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng cậu đột nhiên cảm thấy hơi là lạ, “Hắn không ở nhà họ Vinh mà lại ở chỗ này sao?”
“Đúng thế, làm sao anh ấy bỏ chỗ này được, trước lúc mẹ anh Ứng qua đời thì vẫn luôn sống cùng anh ấy ở tầng 4, tính ra cũng được mười mấy năm rồi đấy.”
“Mẹ?”
A Tùng nghi hoặc: “Anh ấy không kể với cậu sao?”
Thời Dập muốn nói là không, nhưng cậu lại đổi ý muốn gài A Tùng: “Hắn có nói chuyện về mẹ mình, nhưng hắn chỉ nói tình trạng không tốt, tôi cũng không dám hỏi nhiều, anh nói cho tôi biết được không?”
“Vậy à... Thật ra anh Ứng đáng thương lắm, mẹ anh ấy một mình sinh anh ấy ra, liều mạng nuôi anh ấy lớn, vất vả mãi mới đợi được đến ngày anh Ứng lên đại học thì mẹ anh ấy lại bị ung thư gan, lúc biết bệnh thì đã là giai đoạn cuối rồi, không có tiền chữa nên vẫn cứ nói dối anh Ứng. Mãi đến khi không xuống nổi giường mới nói cho anh Ứng. Anh Ứng ngồi xe lửa suốt đêm để về nhà đưa mẹ đến bệnh viện, tiền sinh hoạt và tiền học đều gom lại nhưng cũng chẳng đủ điều trị, sau đó ——” A Tùng nói đến đây thì đột nhiên dừng lại.
Thời Dập hỏi tiếp: “Sau đó làm sao?”
A Tùng thở dài, “Tôi thật sự không đành lòng kể tiếp.”
Trái tim Thời Dập bắt đầu bồn chồn, cậu dự cảm được điều gì đó.
“Lúc anh ấy ở bệnh viện hết đường xoay sở thì tổng giám đốc của club phát hiện ra anh ấy, tổng giám đốc thấy anh ấy đẹp, là sinh viên trường có tiếng, lại còn đang lo lắng vì tiền nên lừa anh ấy, nói là đến Karaoke cùng khách khứa uống rượu, một đêm có thể kiếm năm ngàn. Khi ấy anh Ứng còn nhỏ tuổi, chưa va chạm xã hội nên đã tin. Kết quả lúc đến đó, vị khách kia liếc mắt liền coi trọng anh ấy, bỏ thuốc vào ly rượu của anh ấy... Lúc xong việc còn cho anh ấy hai vạn, tôi có thể tưởng tượng được tâm trạng ngày đó của anh Ứng, ngay cả ý muốn giết người anh ấy cũng đã có rồi, nhưng hết cách, mẹ anh ấy còn đang ở bệnh viện chờ phẫu thuật.”
“Anh Ứng đem tiền tới bệnh viện, phẫu thuật cũng làm xong, nhưng bệnh của mẹ anh ấy nặng quá, tế bào ung thư đã lan tới các cơ quan, hơn nữa thể chất kém nên không kiên trì được nổi một tháng đã đi.”
“Có lẽ anh Ứng cảm thấy tuyệt vọng lắm, sau khi làm lễ tang cho mẹ xong thì anh ấy không quay về trường nữa, cả ngày uống rượu trong club, người không ra người, ma không ra ma, lâu dần thì ở lại chỗ này. Tôi biết, cậu nhất định sẽ cho rằng anh ấy như vậy là sa đọa, là tự từ bỏ chính mình, thế nhưng tôi cảm thấy mỗi người đều có cuộc sống riêng, đừng ai xem thường ai.”
“Nhưng mà bây giờ tốt lắm, cuối cùng anh ấy cũng có người mà anh ấy thích, tôi cũng vui thay cho anh ấy. Chỉ là tôi nghe nói bây giờ ở nhà họ Vinh, vì vấn đề xuất thân nên anh ấy bị người ta nói ra nói vào, thanh danh không được tốt. Tiểu công tử, tôi biết cậu là con nhà giàu, có thể giúp được anh ấy thì giúp, nhé?”