Ứng Hoài Thành không hứng thú với sự vụ của Vinh thị, cũng không hiểu rõ lắm, chỉ có thể để thư ký của ông cụ Vinh hướng dẫn hắn làm quen từng chút.
“Tổng giám đốc Ứng?”
Thư ký cao giọng, cuối cùng cũng kéo được Ứng Hoài Thành đang chìm trong cõi tiên trở về, Ứng Hoài Thành đặt bút ký lên tài liệu mà thư ký đưa.
Nửa tháng nay, Thời Dập thật sự chưa từng đến tìm hắn. Tuy rằng đây là kết quả mà hắn mong muốn, nhưng không tránh khỏi có chút buồn bã.
Chuyện nhà họ Vinh vừa phức tạp vừa rắc rối, hết chuyện này đến chuyện khác, chiến lược kinh doanh của xí nghiệp và quản lý nội bộ cũng rất khó giải quyết, thiếu gia nhà họ Vinh ngày xưa không phải người chuyên quản lý công việc, ông cụ Vinh lại là một ông chủ chỉ tay năm ngón, bây giờ công việc đều đè nặng lên vai một mình Ứng Hoài Thành, tuy rằng chuyên ngành đại học của hắn là tài chính, nhưng mới chỉ đi học được nửa năm, cũng không học được gì nhiều.
Còn có những áp lực từ dư luận, nhưng những cái này chẳng nhằm nhò gì, từ khi hắn vào club đã có không ít người bàn tán sau lưng, hắn sớm quen rồi.
Thư ký nói ý của ông cụ Vin cho Ứng Hoài Thành: Có thể kết thông gia với Omega hoặc Beta con nhà có tiếng trong giới kinh doanh, như vậy sẽ là tốt nhất.
Thậm chí ông ta còn tự sắp xếp cho hắn một bữa tiệc lấy danh nghĩa là tiệc từ thiện, thực chất là tiệc xem mắt.
Ứng Hoài Thành thấy nực cười, năm đó người này cũng như vậy sao, cho nên mới có thể nhẫn tâm vứt bỏ bạn gái đang mang thai, đính hôn với tiểu thư con nhà có tiền?
Hắn không làm được, hắn quay về nhà họ Vinh cũng không phải để chia tài sản.
Chỉ là vì có thể bảo vệ đứa nhỏ kia chu toàn.
Không thể làm người yêu, ít nhất có thể bảo vệ được tự do của cậu, nhìn thấy cậu tìm được hạnh phúc của mình, đã đủ rồi.
Đứa ngốc Thời Dập này không biết, nếu bọn họ ở bên nhau, cậu sẽ phải chịu nhiều áp lực dư luận như thế nào, bé con đơn giản sạch sẽ đến vậy, Ứng Hoài Thành không nỡ để bất kỳ kẻ nào phá hỏng thanh danh của cậu.
“Đứa ngốc...”
Ứng Hoài Thành nhìn đồng hồ, một giờ sáng, hắn vẫn chưa ngủ.
Mặt trăng treo cao trên nền trời, hắn nhớ tới lời của Thời Dập: Một mình nằm trên giường ngắm trăng, trăng cũng không tròn nữa.
Hắn nhớ rõ cảm giác khi ôm Thời Dập vào lòng, bao trùm cậu từ phía sau, giống như ôm một con búp bê mềm mại vậy, đôi lúc hắn sẽ đưa tay bóp cái mông của Thời Dập, hoặc là xoa thắt lưng cậu, Thời Dập cũng sẽ không tức giận, chỉ biết đỏ mặt, sau đó lăn lộn chôn mặt trong ngực Ứng Hoài Thành, nói mình mệt quá.
Ôm nhau mà ngủ là những từ ngữ đẹp nhất trên thế giới này.
Hắn kéo đứa nhỏ mơ màng ngẩn ngơ kia vào lòng, đắp chăn trùm lên, sau đó ngửi mùi ngọt ngào từ hương thảo và sữa tắm hạt mỡ hòa quyện lại cùng nhau là có thể nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Đã quen hai người ngủ cùng nhau, một mình có vẻ rất cô đơn.
Lúc hắn đang ngắm trăng thì điện thoại đột nhiên rung.
Hắn cầm lên, hóa ra là Thời Dập gọi, hắn vốn định cúp máy nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhấn nghe.
“Này...” Thời Dập kéo dài âm cuối, nghe có vẻ rất vui: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Giọng Ứng Hoài Thành vẫn rất bình tĩnh: “Chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn gọi điện thoại cho anh, Ứng Hoài Thành, Ứng Hoài Thành.” Cậu gọi tên anh vài lần, giống như say rượu nhưng giọng nói lại không có hơi say, “Anh đã từng yêu ai chưa?”
“Không có gì thì tôi cúp máy trước.”
“Đừng mà! Có chuyện, em đang thật lòng hỏi anh đấy, anh từng yêu ai chưa? Thôi bỏ đi, em không muốn nghe anh trả lời, em chỉ muốn kể với anh, Ứng Hoài Thành, nếu gặp được đúng người thì yêu đương là một chuyện cực kỳ tốt đẹp.”
Ứng Hoài Thành không nói gì.
Thời Dập lại nói tiếp: “Em nghĩ là em đã gặp được người đó rồi, anh ấy rất dịu dàng, sẽ gọi em là cục cưng, sẽ nấu cơm cho em, hơn nữa anh ấy sẽ không bao giờ nói những lời tổn thương người khác.”
Trái tim và yết hầu của Ứng Hoài Thành bị cái gì đó chặn lại, hắn muốn nói, nhưng lại như bị đao cứa, “...Vậy thì tốt.”
“Chuyện quan trọng nhất là anh ấy cũng thích em, thích em nhiều như em thích anh ấy.”
“Vậy à?”
“Thật may mắn, mối tình đầu có thể gặp được anh ấy.”
Ứng Hoài Thành sửng sốt, thật ra hắn có cất giấu ý riêng, cho dù không thể bên nhau, nhưng ít nhất mối tình đầu của Thời Dập là hắn, hóa ra chỉ là hắn tự đa tình.
Rất lâu sau hắn mới nói được rõ ràng: “Chúc mừng em, còn chuyện gì nữa không?”
Thời Dập giống như chợt tỉnh, nói: “Em muốn kết hôn với anh ấy.”
Cánh cửa trái tim của Ứng Hoài Thành hoàn toàn thất thủ, lửa giận đánh sắp khiến hắn mất bình tĩnh, nếu Thời Dập nói thêm một câu nữa, chỉ một câu thôi, hắn sẽ hoàn toàn xong đời.
Lý trí nói với hắn, như vậy rất tốt, đây là kết quả mà hắn mong muốn, Thời Dập có người mà mình thích, điều hắn phải làm là bảo vệ Thời Dập, không để ba mẹ cậu nhúng tay vào hôn sự của cậu lần nữa.
Nhưng tình cảm nói với hắn, hắn không thể chấp nhận, hắn ghen đến phát điên.
“Ứng Hoài Thành.” Thời Dập gọi tên hắn, giọng điệu biếng nhác như đang che giấu ý cười.
“Những lời này khiến anh rất buồn đúng chứ? Vậy anh có biết em đau khổ đến nhường nào không anh? Những lời anh nói với em đều tàn nhẫn hơn bất kỳ câu nào em nói với anh.”
Ứng Hoài Thành sửng sốt, hắn nghe thấy tiếng Thời Dập chui vào trong chăn, giọng nói mang theo chút làm nũng: “Hừ! Cho anh cơ hội cuối cùng, nếu anh không nắm chắc thì em sẽ đá bay anh, đi yêu đương với người khác.”