Phải Thêm Tiền

Chương 4: Chương 4




Lúc Thời Dập chuẩn bị ra về thì cửa club đột nhiên mở tung, có một người say khướt được nhân viên phục vụ dìu ra, đưa lên xe.

Sau khi xe đi mất, bảo vệ mới nói với Thời Dập: “Này, cái vị vừa mới uống rượu kia kìa, nửa năm trước đã theo đuổi hắn rồi, ngày nào cũng tặng hoa tặng đồ hiệu, còn muốn chuộc thân cho hắn, nhưng hắn không để tâm, không tránh được thì đóng cửa từ chối tiếp khách. Tôi cũng không biết tại sao hắn lại phải ở đây buôn da bán thịt làm gì, không vì tiền thì vì cái gì cơ chứ?”

Thời Dập giật mình, một lúc lâu sau mới hiểu ra bảo vệ đang nói ai.

Thế mà Ứng Hoài Thành lại tỏ vẻ không sao cả nói với cậu: “Tôi với ai cũng chỉ một tháng.”

Thế hai mươi chín ngày đêm còn lại thì thuộc về ai đây?

Thời Dập mở điện thoại ra, thử nhắn tin cho Ứng Hoài Thành, bọn họ đã kết bạn Wechat, Thời Dập nghĩ Ứng Hoài Thành đã xóa bạn với cậu rồi, nên vẫn cứ không dám liên lạc với hắn.

Cậu không biết nhắn gì, nhìn màn hình nửa ngày mới chậm chạp gửi một tin: Em đang ở club.

Không xuất hiện dấu chấm than màu đỏ, Thời Dập khẽ thở phào.

Đúng như trong dự kiến, Ứng Hoài Thành không trả lời.

Cậu ngồi trên bậc thang của club đợi nửa tiếng, khung chat vẫn không có tin nhắn mới, gió len vào trong áo cậu, hơi lạnh, cậu đành phải lái xe về nhà, ngả đầu liền ngủ mất.

Mấy ngày sau, ba cậu kêu cậu đi tham gia một bữa tiệc tối, còn mời riêng một thợ trang điểm chuyên nghiệp, sửa soạn cho cậu như ngôi sao sắp lên bìa tạp chí.

Bước vào sảnh tiệc, Thời Dập bị ba mẹ dẫn đi chào hỏi rất nhiều các cô chú, đề tài nói chuyện thì đều tập trung vào hôn nhân đại sự của Thời Dập, lúc này Thời Dập mới dự cảm được điều gì đó.

Nhân vật tiêu điểm của bữa tiệc tối này là thiếu gia Vinh gia, người nối nghiệp tương lai.

Một Alpha có thân phận tôn quý nhưng vẻ ngoài bình thường.

Thời Dập bị ba mẹ kéo tới trước mặt thiếu gia Vinh gia, bị bắt niềm nở tiếp đón, thiếu gia Vinh gia đánh giá Thời Dập, không tỏ ra bất mãn gì. Thân thể ông cụ Vinh gia đã kém, tinh thần cũng không tốt, vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thời Dập, ông có vẻ rất hài lòng đứa nhỏ và cuộc hôn nhân sắp đặt này.

Tuy rằng ông già rồi, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra phong độ năm xưa, không hiểu sao Thời Dập lại trông quen quen.

Nhưng ánh mắt của mọi người và ba mẹ khiến cậu không rảnh để quan tâm ông cụ Vinh gia trông giống ai nữa, chỉ đứng mất hồn như bình thường, bữa tiệc còn chưa kết thúc thì cậu đã chuồn mất, nhưng cậu không biết nên đi đâu. Cậu tới club, vẫn là anh bảo vệ lần trước, bảo vệ thấy cậu liền ngoắc ngoắc: “Này, lần trước hắn đến tìm...”

Nhưng chẳng biết vì sao, Thời Dập lại xoay người chạy mất. Cậu về nhà mình, một căn nhà riêng không lớn lắm, từng gửi gắm mối tình đầu thơ ngây nhất của cậu, nhưng bây giờ chỉ còn sót lại mình cậu.

Đã gần nửa tháng cậu chưa gặp Ứng Hoài Thành, cậu nghĩ cậu sắp điên rồi.

Cậu gọi điện thoại, tiếng tút tút vang lên hai mươi mấy giây, ngay lúc cậu sắp bỏ cuộc thì người nọ lại nghe máy.

Giọng Ứng Hoài Thành truyền tới, Thời Dập đã nói không thành lời, cậu muốn nói em tủi thân quá, nhưng cậu không nói được.

“Sao thế?”

Thật ra Thời Dập có rất nhiều lời muốn hỏi hắn, muốn hỏi hắn vì sao lại đồng ý yêu cầu bao dưỡng một tháng của cậu, vì sao lại dịu dàng với cậu như vậy, vì sao lại hôn cậu... Nhưng cuối cùng cậu chỉ đành kìm nước mắt nói: “Chắc em sắp phải... đính hôn.”

Ứng Hoài Thành không nói gì, trong micro chỉ có tiếng nức nở của Thời Dập.

“Em không có ý bắt anh phải làm cái gì, em chỉ không biết phải kể khổ với ai, rất xin lỗi, anh đừng để trong lòng, làm phiền anh rồi, em cúp trước nhé anh.”

Ứng Hoài Thành đột nhiên mở miệng, “Với ai?”

Thời Dập nghe lời hắn như nghe thánh chỉ, thành thật đáp: “Vinh gia, anh đã từng nghe nói đến chưa?”

Một lúc lâu sau Ứng Hoài Thành mới nói, “Em không muốn, đúng không?”

Cả một buổi tối, cuối cùng cũng có người hỏi cậu bằng lòng hay không, ba mẹ cậu còn chưa từng hỏi cậu.

“Em không muốn.”

Vẫn còn bốn chữ nữa mà cậu không dám nói ra, nhưng cậu biết nói ra cũng vô ích, hắn và cậu đã cách nhau cả một khoảng trời.

Cậu cúp điện thoại, không biết vì sao cậu lại không muốn nghe thấy giọng Ứng Hoài Thành nữa. Dường như cậu có thể đoán được đối phương sẽ nói cái gì, hắn sẽ rất dịu dàng dỗ cậu, sau đó nói: Bé ngoan phải nghe lời, không muốn làm thì không làm, không ai ép em được.

Từng câu từng chữ của hắn đều chu đáo, như là đã từng nói cho vô số người nghe.

Thời Dập ôm chiếc áo khoác của ứng Hoài Thành mà cậu lén giấu đi, hai má dán vào cổ áo, nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp gỡ Ứng Hoài Thành.

Ngày đó cậu được bạn đưa tới club, nửa đường cậu đi toilet nhưng không biết chỗ, đẩy một cánh cửa trông quen quen ra, chỉ trông thấy bên trong có hai người dính vào làm một, cậu sợ tới mất hồn, cuống quýt đóng cửa, chạy về hướng ngược lại, sau đó liền chui vào trong lòng một người đàn ông.

Cậu vừa ngẩng đầu liền ngây ngẩn.

Sau đó, người bạn kia bảo cậu bao một người đi, chê cậu chưa trải đời, cậu xấu hổ, giơ tay lên chỉ vào Ứng Hoài Thành đang đứng bên quầy rượu, hừng hực khí thế nói: “Tôi muốn anh ấy, muốn bao anh ấy một tháng.”

Người xung quanh kinh ngạc há hốc mồm, nhìn cậu như đang xem kịch. Ứng Hoài Thành đi tới, cười với cậu: “Em muốn tôi?”

Nhất thời cậu thấy hơi rụt rè, dùng âm lượng mà chỉ hai người mới nghe thấy hỏi hắn: “Vâng, có được không anh?”

Ứng Hoài Thành cười đoạt lấy chén rượu trong tay cậu, đổi thành nước trái cây, nói: “Được chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.