Phải Thêm Tiền

Chương 5: Chương 5




Thời Dập cãi nhau với ba mẹ một trận, ba mẹ cậu cũng rất bất đắc dĩ, nhưng họ vẫn cứ cảm thấy có thể đính hôn với Vinh gia là chuyện tốt hiếm có.

Thậm chí họ còn nói: Kết hôn xong, các con ai muốn làm gì thì làm.

Thời Dập tức đến bật cười, thật ra cho tới bây giờ ba mẹ tốt với cậu lắm, muốn gì được nấy, nhưng khi đứng giữa những lựa chọn thì bọn họ không hề do dự, hạnh phúc của con và lợi ích lâu dài, họ chọn vế thứ hai.

Thời Dập cảm thấy ba mẹ cậu đã không có thuốc nào cứu được nữa rồi, nhưng cậu không phải kiểu mặc người sai khiến, cậu sửa soạn một ít hành lý, nhân lúc màn đêm buông xuống liền bỏ nhà, ngồi máy bay tới một thành phố khác.

Trước khi đi cậu do dự không biết có nên nhắn tin cho Ứng Hoài Thành không, nhưng nghĩ một hồi lại thấy thôi quên đi.

Nói không chừng hắn còn đang phóng túng với kim chủ mới đấy. Nói không chừng hắn đã sớm quên có một đứa nhóc ngốc đã dùng tiền sinh hoạt một năm của mình để đổi lấy một tháng bầu bạn cùng hắn.

Nói thật, khi cậu nghe bảo vệ bảo: “Cho tới bây giờ Ứng Hoài Thành chỉ tiếp một đêm thôi”, lòng cậu không nhịn được mà tưng bừng, nhưng rất nhanh cậu đã tỉnh táo lại, bởi vì cậu hiểu, cậu không chơi lại Ứng Hoài Thành.

Cậu vừa ngơ vừa ngố, cái gì cũng coi là thật.

Lúc Ứng Hoài Thành cứa đao vào ngực cậu, có khi cậu còn vẫy đuôi liếm vết đao ấy chứ.

Dứt khoát buông tay, quên đi, cậu xóa phương thức liên hệ với Ứng Hoài Thành, sau đó lên máy bay tới một thành phố khác.

...

Ba tháng sau.

Hôm nay Thời Dập phải tới tiệm cafe để làm thêm, lúc rời khỏi phòng thuê của mình, cậu cảm thấy hình như có người đang đi theo mình.

Nhưng cậu quay đầu lại nhìn thì chẳng thấy ai, kỳ lạ thật.

Lúc cậu đến tiệm cafe, thoáng nhìn thấy một người trông quen quen, là bạn học trung học của cậu, đối phương cũng thấy Thời Dập, vội vàng vẫy tay với cậu.

Người đó hỏi Thời Dập, “Sao cậu lại ở đây?”

Thời Dập cười mỉa: “Làm thêm thôi.”

“Điều kiện gia đình cậu như vậy rồi còn muốn làm thêm? Đừng có đùa với tôi, cậu đi trải nghiệm cuộc sống đúng không?”

Thời Dập từ chối cho ý kiến, cậu không muốn nói nhiều, người nọ lại hỏi: “Chừng nào thì cậu khai giảng, đại học của cậu ở đây à? Đúng rồi cậu có biết thành phố X có một tin tức cực khủng không?”

Thời Dập không biết mình nên trả lời câu nào trước, nên chỉ đơn giản lắc đầu.

“Vậy mà cậu lại không biết, thành phố X thay đổi rồi, con riêng của ông cụ nhà họ Vinh trở về tranh quyền, mới chưa đến mấy tháng, thời thế cũng khác.”

Thời Dập sửng sốt: “Con riêng?”

“Nghe nói ông ta lúc trẻ nợ phong lưu, làm lớn bụng Omega, sau đó quay đầu liền kết hôn với tiểu thư nhà giàu, chắc là báo ứng đấy, tiểu thư nhà giàu đó lại cắm sừng ông ta, đứa con mà ông ta vất vả nuôi lớn lại là con người khác, khiến ông ta giận đến mức suýt nữa xuất huyết não nhập viện luôn. Bây giờ vụ này bị phơi bày ra, đứa con mà Omega năm đó sinh ra chẳng biết từ nơi nào xuất hiện, nghe nói mấy năm qua sống cũng không được tốt, công việc cũng chẳng vẻ vang gì, nhưng ông cụ nhà họ Vinh cũng chỉ đành vậy, vội vàng để con ruột tiếp quản hết tất cả, còn mình thì đi tĩnh dưỡng.”

Thời Dập mất một lúc lâu mới tiêu hóa hết được câu chuyện máu chó này, vừa định tiếp lời thì chủ tiệm đã giục cậu, cậu đành thôi.

Lúc tan làm, cậu thấy hơi mệt, đầu óc quay cuồng, mí mắt đánh nhau, định đến cửa hàng tiện lợi mua tạm cái sandwich ăn cho đầy bụng, trong cửa hàng có rất nhiều đồ nhưng cậu chẳng buồn liếc mắt, cầm cái sandwich đi tính tiền một mạch, nhưng nửa đường lại bị người ta nắm cổ tay.

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cậu: “Không phải em không ăn được hải sản sao? Trong này có cá hồi.”

Thời Dập bị nắm tay đến mức không cử động được, Ứng Hoài Thành kéo cậu đến một nơi rộng rãi, sandwich trên tay cũng bị ném sang một bên, Thời Dập ngẩn ngơ nhìn giày da của Ứng Hoài Thành, đầu óc càng mơ màng.

Cậu đói quá nên ảo giác sao?

Nhưng tay cậu vẫn bị người ta dắt đây này.

Ứng Hoài Thành dẫn cậu ra khỏi cửa hàng tiện lợi, để cậu ngồi lên một chiếc xe xa hoa, cậu vẫn cứ cúi đầu, Ứng Hoài Thành khoác áo khoác của mình lên người cậu, sau đó đưa tay lau nước mắt cho cậu.

“Sao gầy như vậy?”

Nước mắt Thời Dập lã chã rơi xuống, cậu cắn ngón tay của Ứng Hoài Thành, giả vờ độc ác: “Liên quan gì đến anh?”

Ứng Hoài Thành im lặng hồi lâu, hắn không biết giải thích thế nào về khoảng thời quan qua, đành nói kết quả cho cậu biết trước: “Em không cần đính hôn nữa.”

Thời Dập còn đang hung dữ nhìn hắn.

Ứng Hoài Thành thở dài: “Vinh gia đổi người thừa kế rồi, hôn ước trước đây liền coi như bỏ, cho nên em không cần đính hôn nữa.”

Thời Dập nhìn khuôn mặt trầm tĩnh ung dung kia của Ứng Hoài Thành, thật sự rất khiến người khác tức giận, giống như không có ai đáng giá để người này dao động cảm xúc, mấy tháng này cũng chỉ có mình mình trằn trọc, tỉ mỉ hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra, như một con cún con bị bỏ rơi vậy.

Hắn tìm đến cậu, chỉ để nói cho cậu chuyện này.

Một ngọn lửa giận không tên bùng lên trong lòng cậu, lần đầu tiên Thời Dập tức giận thật sự, cậu nói: “Thế thì sao? Thay đổi người thừa kế thì thế nào? Bất kể là ai, cao thấp gầy béo thế nào, chỉ cần hắn là thiếu qua Vinh gia, tôi liền cam tâm tình nguyện kết hôn với hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.