Thời Dập cứ nghĩ mình sẽ không khóc, nhưng cậu đã đánh giá cao bản thân quá, rút hết một nửa hộp khăn giấy rồi mà nước mắt cậu vẫn không ngừng được.
Thật ra trước đây cậu không thích khóc, cũng không yếu ớt đến vậy.
Cậu đã sắp quên đi một tháng chung sống với Ứng Hoài Thành rồi, có đôi khi cậu đột nhiên nhớ lại, nhưng Ứng Hoài Thành trong trí nhớ của cậu đã mơ hồ, cái ôm của hắn cũng không nhớ nữa.
Rõ ràng khi ấy còn khiến cậu rung động đến vậy mà.
Một đêm không ngủ, cậu vừa định kéo tấm rèm chắn sáng lên một lát thì mẹ lại gõ cửa phòng cậu, nói: “Hôm nay nhà họ Vinh tổ chức tiệc, hình như thân thể ông cụ bên ấy có chuyển biến tốt, nghe nói đêm nay ông ta chuẩn bị giới thiệu người thừa kế mới với tất cả mọi người.
Thời Dập ngẩn ngơ: “Con cũng phải đi sao?”
“Tùy con.”
Thời Dập nghĩ ngợi, gật đầu nói muốn đi.
Cậu nhìn áo khoác trên ghế, vẫn chưa hết hy vọng.
Thích đúng là một chuyện không có lý lẽ, đã nhiều lần cậu tự nói với bản thân: Mình và Ứng Hoài Thành không phải người cùng một thế giới, mình thật sự không ngại quá khứ của hắn sao? Hắn xứng đôi với mình thật không?
Nhưng Ứng Hoài Thành vừa xuất hiện thì đầu cậu lại trống rỗng, chỉ biết giương đôi mắt trông mong nhìn hắn.
Bữa tiệc được diễn ra tại một sách sạn lớn dưới trướng nhà họ Vinh, giới truyền thông đứng chật kín lối vào, những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh đến chẳng thiếu ai, trong sảnh tiệc tráng lệ là đứa con “thất lạc nhiều năm” của ông cụ nhà họ Vinh.
Ông ta lựa lời tiếc nuối nói về mối tình đầu của mình, cố gắng tạo cho mình hình tượng người đàn ông nặng tình lại còn có sự nghiệp thành công, trốn tránh hành vi khốn nạn như vứt bỏ bạn gái đang mang thai, lại còn đau lòng tố cáo vợ cũ ngoại tình bên ngoài... Để tỏ ra vô tội, ông đưa Ứng Hoài Thành lên bục, tuyên bố với tất cả khách khứa và cánh truyền thông là Ứng Hoài Thành sắp trở thành tổng tài mới của tập đoàn Vinh thị.
Tiếng vỗ tay vang lên, suýt nữa là Thời Dập đã tin mọi người đang thật lòng chúc mừng, nhưng cậu lại nhanh chóng nghe thấy tiếng cười nhạo khinh miệt bên cạnh mình.
Có người bảo: “Trong lòng ông ta chắc đang phải chửi tục rồi đấy, bị vợ cắm sừng thì không nói, con ruột lại còn làm trong club. Đúng rồi, cô nghe thấy truyện cười gần đây bọn họ đang truyền tai nhau không?”
“Cái gì cơ?”
“Vị Vinh thiếu gia này... là thiếu gia thật.”
thiếu gia: tiếng lóng chỉ trai bao.
Hai người đằng trước cười đến run rẩy, nhưng Thời Dập chỉ thấy đau lòng, cậu ngẩng đầu nhìn Ứng Hoài Thành trên bục, hắn rất khác lúc còn ở club, lúc đó hắn phong độ lỗi lạc, khác với tất cả những người khác. Nhưng giờ phút này, yên lặng tiều tụy, thậm chí đứng giữa một sân khấu lớn như vậy, trông hắn hơi cô đơn, không hòa nhập với cả buổi tiệc.
Có lúc, tầm mắt của hắn dường như đang nhìn về phía Thời Dập, nhưng lúc Thời Dập nhận ra thì hắn lại nhìn đi nơi khác.
Thời Dập nhớ tới hôm qua lúc ở trên xe, khi thấy cậu ngu ngốc thề thốt rằng phải gả cho người thừa kế nhà họ Vinh, trong mắt Ứng Hoài Thành trừ vi diệu ra, hình như còn có một chút vui mừng.
Cũng chẳng biết có phải Thời Dập lóa mắt không.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, ông cụ Vinh ngồi trở lại lên xe lăn, được thư ký đẩy đi chào hỏi những vị khách quan trọng.
Thời Dập không thích không gian ầm ĩ huyên áo, rượu cũng không uống, đứng ngơ ngẩn trong góc, thấy mẹ đi về phía mình, cậu vội vàng chạy khỏi cửa, trốn tới hành lang trong phòng vệ sinh.
Thế mà lại gặp được Ứng Hoài Thành bên cạnh bồn rửa tay.
Ứng Hoài Thành vừa ngẩng đầu liền trông thấy thời Dập, hắn nở nụ cười, giống như lúc Thời Dập còn là kim chủ của hắn, nói: “Lại gặp rồi.”
Thời Dập tới cạnh bồn rửa tay, để che đi sự xấu hổ nên cậu cũng mở nước rửa tay, nhìn Ứng Hoài Thành trong gương, cuối cùng vẫn nói ra lời trong lòng: “Tôi nghĩ anh cũng không phải loại tham tiền, tôi không hiểu tại sao anh phải làm như vậy.”
Ứng Hoài Thành giật mình, giấu đi ý cười: “Đương nhiên tôi là người tham tiền rồi, nếu không tham tiền, tại sao tôi phải làm ở club chứ.”
Thời Dập cả giận nói: “Anh có bản lĩnh tranh quyền thừa kế, tôi không tin anh không tìm được công việc đứng đắn để nuôi sống mình.”
Đang nói thì Thời Dập biết mình lỡ lời rồi, cậu chưa từng đánh giá về công việc của Ứng Hoài Thành trước mặt hắn.
Có những lời nói vẫn luôn là cấm kỵ.
Thời Dập vừa định giải thích thì chợt nghe phía sau có tiếng bước chân người tới gần đây.
Người nọ vừa đi vừa nói với người bên cạnh: “Chỉ nghe thấy chim sẻ biến thành phượng hoàng, không ngờ vịt mà cũng biến thành phượng hoàng được, bây giờ giá trị con người của hắn cao hay thấp? Chắc là đếm không xuể.”
“Lúc người ta là vịt thì giá trị con người cũng đã không thấp rồi, một đêm sáu con số, tôi nghe bạn tôi bảo, ở trên giường hắn rất có sức hút, mặt lạnh cũng đẹp, người không trong kỳ phát tình mà cũng bị hắn quyến rũ đến phát tình——”
Tiếng cười và trào phúng im bặt khi bọn họ trông thấy Ứng Hoài Thành, hai người biến sắc như bị sét đánh, mặt mày xám xịt xoay người chạy đi.
Thời Dập không rõ bây giờ trong lòng mình là đau khổ ghê tởm hay chua xót, có lẽ là tất cả.
Cậu nhìn Ứng Hoài Thành, muốn níu lấy tay áo của hắn, nhưng tay vừa vươn ra lại rụt về, cậu cảm thấy lời nói vừa rồi của mình chẳng khác gì lời nói của hai người kia, đều rất khốn nạn.
Ứng Hoài Thành thấy cậu rụt tay về, cười tự giễu, nói với Thời Dập: “Thế nên, về sau cách xa tôi một chút, tôi và người trong tưởng tượng của em khác xa nhau.”
“Tôi bao anh một tháng mà anh chỉ lấy em có mười vạn thôi.” Thời Dập cúi đầu nhỏ giọng.
Ứng Hoài Thành cười khẽ, “Giá học sinh.”
“Bảo vệ ở club bảo tới bây giờ anh cũng chỉ tiếp có một đêm thôi.” Thời Dập nén khóc, vẫn chưa chịu buông tha.
Ứng Hoài Thành nhìn cổ áo sơ mi của Thời Dập, cúc áo cài rất kĩ, cậu nhỏ bé tới mức mặc âu phục trông cũng giống như lén mặc của người lớn.
Hắn nhớ pheromone của Thời Dập là mùi cây hương thảo, hắn từng nhân lúc cậu ngủ mà hôn trộm tuyến thể của cậu, sau đó bị ngọt tới mức cả đêm không ngủ, sao có thể có một đứa bé sạch sẽ đến vậy, sạch sẽ đến mức càng làm tăng thêm sự dơ bẩn của Ứng Hoài Thành.
Cuộc sống đã lụn bại thì đừng nên tham dự vào tuổi trẻ của người khác, hắn hiểu đạo lý này.
“Đứa ngốc, một tháng đó là ai bị thiệt nhiều hơn, là em.”
Ứng Hoài Thành hơi cong thắt lưng, dí sát vào mặt Thời Dập, vẻ mặt hắn đăm chiêu, giọng vừa nhẹ vừa tàn nhẫn: “Người động lòng là em, không phải tôi.”