Phải Thêm Tiền

Chương 8: Chương 8




“Tôi không hề động lòng, anh đừng có tự kỷ.” Thời Dập vừa chùi nước mắt vừa nói, không có giấy nên cậu chỉ đành dùng cổ tay áo để lau, thoạt nhìn trông cực kỳ đáng thương: “Anh không đáng để tôi thích.”

Khóe mắt Ứng Hoài Thành không có nét cười, đôi mắt cũng đột nhiên trở nên nặng nề và phức tạp hơn, dường như không đành lòng mà nhìn đi nơi khác.

“Hôm đó tôi tới club là bởi vì Alpha mà tôi thích ở bên người khác, tôi rất đau lòng nên mới vào đó mượn rượu giải sầu, sau đó đúng lúc gặp được anh, anh cùng lắm chỉ là một người, một người thay thế mà thôi, anh đừng có tưởng tôi rất thích anh!”

Ứng Hoài Thành “Ừm” một tiếng, giọng điệu bình thản: “Vậy thì tốt.”

Thời Dập khóc mờ cả mắt, muốn xoay người trốn vào buồng vệ sinh, nhưng không để ý đến nước dưới chân nên bị trượt, lúc chuẩn bị ngã xuống thì Ứng Hoài Thành đỡ được cậu, lưng cậu áp vào ngực Ứng Hoài Thành.

Cuối cùng cậu cũng nhớ ra Ứng Hoài Thành ôm cậu là cảm giác gì rồi.

Lúc đầu Ứng Hoài Thành sẽ nhẹ nhàng ôm lấy cậu, sau đó dần siết chặt tay, cuối cùng biến thành ôm chặt, cằm cọ nhẹ vào thái dương và hai má cậu, giống như rất quý trọng vậy, ngay cả thở mạnh Thời Dập cũng không dám, ngơ ngác tựa vào ngực hắn, sợ nhịp tim quá nhanh của mình quấy rầy đến sự ôn tồn của hai người.

Lúc đó cậu thích Ứng Hoài Thành không cần lý do, nhưng bây giờ cậu chỉ thấy ghê tởm.

Ứng Hoài Thành đã làm như vậy với bao nhiêu người rồi? Đã tỏ ra quyến rũ với bao nhiêu người? Chỉ sợ chính hắn cũng không đếm được.

Thời Dập muốn đẩy Ứng Hoài Thành ra, nhưng Ứng Hoài Thành vẫn che chở cậu không chịu buông tay, nói: “Cẩn thận.”

“Không cần anh lo, anh đừng chạm vào tôi.”

Thời Dập dùng hết sức để đẩy Ứng Hoài thành ra, Ứng Hoài Thành không đề phòng, bị đẩy lảo đảo, mới vừa đứng vứng lại thì nghe Thời Dập nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thật sự không hiểu, anh chướng mắt tôi cái gì? Tôi còn chưa chê anh bẩn.”

Sắc mặt Ứng Hoài Thành bỗng chốc trở nên trắng xanh, hắn buông ra nhưng vẫn giữ nguyên tư thế hiện tại, vài giây sau mới hoàn hồn, buông thõng tay xuống.

“Đúng vậy, em sớm nghĩ như vậy thì tốt.” Hắn nói.

Lúc Thời Dập đi, Ứng Hoài Thành vẫn đứng chôn chân ở đó, thoạt nhìn còn cô đơn hơn lúc đứng trên sân khấu.

Thời Dập không quay lại sảnh tiệc, cậu gọi xe về nhà mình, một đêm không ngủ khiến đầu cậu đau như tất cả dây thần kinh đều xoắn vào một mớ, thật sự không chịu nổi được nữa.

Cậu ngả đầu là ngủ, đến rạng sáng lại mơ màng tỉnh giấc.

Đúng lúc ba cậu gọi điện tới hỏi: “Con quen Ứng Hoài Thành sao?”

Cậu sửng sốt, sau đó nói: “Không quen.”

“Có người nhìn thấy con với hắn đứng nói chuyện trong phòng vệ sinh.”

“Không quen.” Thời Dập thấy đầu còn hơi đau: “Bọn con không nói chuyện, chỉ chào hỏi thôi.”

Giọng điệu ba cậu nghe ra có hơi tiếc nuối: “Ba còn nghĩ hai đứa quen nhau chứ.”

“Sao thế, biết hắn là tổng giám đốc Vinh thị nên muốn đổi ý để con kết hôn với hắn?”

“Thái độ của con là sao đây? Rất kỳ lạ.”

Ba cậu tức giận cúp điện thoại, bỗng nhiên Thời Dập cảm thấy vui sướng, thậm chí cậu còn muốn đến club uống chén rượu.

Cậu còn chưa nếm được vị rượu, ngày trước Ứng Hoài Thành không cho cậu ——

Quên đi, không nhắc đến hắn nữa.

Cậu tắm rửa, thay quần áo mới, đội một cái mũ lưỡi trai, gọi xe đi tới club, lần này bảo vệ club nhìn mấy lần mới nhận ra cậu, Thời Dập lấy chứng minh thư ra, chứng minh mình không phải người chưa trưởng thành, bảo vệ mới cho cậu đi vào.

Cậu vừa bước vào cửa, bảo vệ lại chặn cậu: “Mấy tháng trước, cái lần mà cậu tới tìm Ứng tiên sinh ấy, thật ra hôm ấy năm giờ hơn anh ta có tới chỗ này, còn hỏi tôi có thấy cậu không, nhưng lúc ấy cậu đã về mất rồi.”

Thời Dập bước đi, trái tim khẽ rung rinh, nhưng cậu không muốn giẫm vào vết xe đổ nữa, chỉ nói: “Được, tôi biết rồi.”

Sảnh trước của club thiết kế giống với quán bar, chỉ là sa hoa hơn một chút, không quá ồn, Thời Dập dán chặt miếng dán ức chế vào sau cổ, kỳ động dục của cậu sắp tới, cậu muốn uống rượu nhưng không muốn xảy ra nguy hiểm gì.

Lúc cậu đang do dự giữa Whiskey và Glenfiddich thì có người bên cạnh đưa cho cậu một ly rượu trái cây: “Cái này thế nào?”

Thời Dập quay đầu, thấy một người đàn ông mặc áo lụa màu trắng, vẻ ngoài rất tinh xảo, khí chất yêu nghiệt, Thời Dập vừa mới cảm thấy hơi quen quen thì người đó đã tự giới thiệu: “Tôi là bạn của Ứng Hoài Thành, gọi tôi A Tùng là được.”

Thời Dập dùng tay chấm vào chén rượu, chuẩn bị gọi một loại rượu mạnh hơn, người kia lại hỏi: “Cậu còn liên lạc với Ứng Hoài Thành không?”

“Không.”

“Hả?” A Tùng sửa soạn mái tóc dài của mình, giận dữ nói: “Tôi còn tưởng hắn vì cậu nên mới đi làm thiếu gia Vinh gia, hóa ra là do tôi nghĩ nhiều.”

“Tôi làm gì có mặt mũi lớn như vậy đâu.” Thời Dập chạm vào chén rượu bạc hà bên cạnh, cười tự giễu.

A Tùng thấy hơi kỳ lạ, lúc gần đi Ứng Hoài Thành có nói: “Có ý muốn bảo vệ một người cũng là một loại ý nghĩa của cuộc sống”, chẳng lẽ không phải là đang nói đến đứa nhỏ trước mắt này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.