“Em trai, em từng uống rượu chưa?”
A Tùng trơ mắt nhìn Thời Dập bưng một ly Whiskey lên uống, sợ tới mức vội vàng cướp lấy cái ly của cậu, đổi thành một ly rượu trái cây, “Thi không tốt à? Hay là thất tình?”
Cảm giác say không đến nhanh như vậy, Thời Dập vẫn còn tỉnh táo lắm, cậu nghe thấy câu hỏi của A Tùng, run rẩy một cái sau đó ôm cái ly cười khổ: “Thật ra đây là lần đầu tiên tôi biết yêu thế nhưng lại thất tình rồi, anh ấy không thích tôi, chẳng lẽ tôi không muốn giao mối tình đầu cho một người tôi thích và người ấy cũng thích tôi hay sao? Dựa vào cái gì mà anh ấy lại nói những câu khó nghe như vậy, cứ như tôi quấn lấy anh ấy không tha. Tôi vốn không có.”
“Cậu đang nói ai? Ứng Hoài Thành sao?”
A Tùng thấy ánh mắt của Thời Dập dần dại ra, cũng không phản ứng gì, chỉ có khi nghe đến ba chữ Ứng Hoài Thành thì lông mi mới hơi run rẩy: “Thật ra tôi cảm thấy Ứng Hoài Thành không phải không có ý gì với cậu, cậu ta đã phá lệ vì cậu rồi.”
“Phá lệ thì sao?” Thời Dập nhớ tới khuôn mặt lạnh như tiền kia của Ứng Hoài Thành.
Có rất nhiều người đến club mượn rượu giải sầu, có người khẽ rơi lệ, cũng có người không kiềm chế được mà nổi điên, đủ loại đủ kiểu, chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, nhưng thoạt nhìn trông Thời Dập đáng thương hơn một chút, A Tùng cảm thấy đứa nhỏ như vậy hẳn là nên ngồi trên sân thể dục ngắm trời chiều, chứ không phải ngồi trong quán bar uống loại rượu mà cậu chưa từng uống.
Ứng Hoài Thành cái gì cũng tốt, nhưng riêng việc này thì làm không tốt.
Đã phá lệ rồi mà còn không chịu trách nhiệm đến cùng.
A Tùng vỗ bả vai Thời Dập, thấp giọng nói: “Em trai này, cậu có muốn cược với tôi không?”
Thời Dập đã say rồi, cố mở to hai mắt nhìn, “Được.”
Hai mươi phút sau.
Ứng Hoài Thành xuống xe, hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho A Tùng, chưa kịp mở miệng thì đã nghe A Tùng nói: “Anh Ứng, quả nhiên là bạn nhỏ nha, một ngụm rượu cũng không uống được, nửa ly Whiskey thôi mà đã đỏ bừng mặt rồi, gặp ai cũng cười ngây ngô, gặp ai cũng muốn ôm một cái, em sợ tới mức phải đem cậu ấy vào phòng em đây này.”
“Phòng cậu?” Giọng điệu Ứng Hoài Thành rất không tốt.
“Đúng thế, phòng em, sao vậy? Haiz, em kể với anh này, bạn nhỏ này khen em dịu dàng, còn bảo sẽ bao em một năm ha ha ha...”
Điện thoại bị cúp, A Tùng nói với Thời Dập đang ngồi ôm đầu gối trên sô pha mà nhíu mày: “Coi này, cúp điện thoại luôn rồi, tôi đã nói mà, nhất định sẽ ghen.”
Thời Dập nói: “Hắn không ghen đâu, hắn chỉ thấy vui khi có thể thoát khỏi cái keo dán như tôi thôi.”
“Nói xong rồi.” A Tùng giơ một ngón tay về phía Thời Dập, “Tiền đặt cược một ngàn tệ.”
Thời Dập gục đầu xuống, cái trán gối lên đầu gối, trong lòng cậu vừa buồn vừa khổ, rượu mạnh thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của cậu, thân thể nóng lên, khô đến lạ thường, cậu ngờ ngợ cảm thấy kỳ phát tình của mình đã đến, đang chuẩn bị trở về thì cửa bị người đá văng.
“Má ôi, anh, không đến mức đó đi, em ——” A Tùng nói được một nửa thì đã bị Ứng Hoài Thành túm cổ áo, Ứng Hoài Thành cao hơn y 10cm, thể trạng to lớn mạnh mẽ, giờ phút này cứ như la sát từ trong địa ngục bước ra khống chế y vậy, A Tùng suýt nữa nhũn cả chân.
Thấy nắm đấm chuẩn bị rơi trên mặt mình, A Tùng lập tức giải thích: “Gạt anh thôi, bé con nhà anh em còn chưa động đến một đầu ngón tay, mới vừa rồi là em bịa đấy, muốn lừa anh tới đây, không tin thì anh xem.”
Ứng Hoài Thành lửa giận công tâm, suýt chút nữa không ngừng được, nắm tay dừng giữa không trung, nhìn theo hướng chỉ tay của A Tùng.
Thời Dập đứng bên cạnh sô pha, trong mắt toàn là khiếp sợ.
“Ứng Hoài Thành.”
Cậu gọi tên hắn, ba chữ, giống như một đôi tay mềm mại đang vuốt ve lên cơn giận dữ của Ứng Hoài Thành.
A Tùng rất thức thời mà chuồn mất, trước khi đóng cửa còn giơ ngón tay với Thời Dập, ý nói là “Ít nhất một vạn”, đáng tiếc Thời Dập vốn không chú ý tới.
Cửa đóng lại, ồn ào bị ngăn ở bên ngoài, căn phòng khôi phục lại sự yên lặng.
Nước mắt của Thời Dập đã khóc cạn nên giờ không còn chảy được nữa, nhưng cậu vẫn không chịu thua kém mà đỏ mắt, hỏi: “Anh đến làm gì?”
Ứng Hoài Thành hối hận đã không còn kịp, cũng không tránh khỏi, đành phải lạnh nhạt nói: “Tôi sợ cậu ta tổn thương em.”
Lúc này Thời Dập đã đứng không vững rồi, nhưng cậu vẫn dùng hết sức để đi về phía Ứng Hoài Thành: “Người tổn thương em nhất không phải là anh sao?”
Ứng Hoài Thành vẫn yên lặng.
“Rượu uống không ngon chút nào, không ngon bằng nước trái cây anh ép cho em.”
“Một mình em nằm trên giường ngắm trăng, trăng cũng không tròn.”
“Lớn đến chừng này, chuyện làm em hối hận nhất đó là nhất kiến chung tình với anh.”
“Thích một người, thật sự không vui vẻ gì.”
“Em chán ghét em của hiện tại lắm.”
“Nhưng tại sao anh lại muốn tới, cho em hy vọng rồi lại làm em thất vọng vui lắm sao?”
...
Cậu bước từng bước về phía Ứng Hoài Thành.
Ứng Hoài Thành thấy cậu lạ lạ, nhân lúc cậu còn chưa đến gần liền ngăn cậu lại: “Kỳ phát tình của em tới rồi?”
“Đúng thế, đến rồi, trong túi em có miếng dán ức chế.”
Ứng Hoài Thành liền đến lấy, Thời Dập lại cố ý giành trước, ném nó vào thùng rác.
“Em muốn biết một chuyện ——”
Thời Dập thoạt nhìn như say nhưng lại rất tỉnh táo, nhưng rõ ràng ngay cả mắt cậu cũng mơ màng, vậy mà cậu vẫn có thể ôm lấy bả vai của Ứng Hoài Thành một cách chính xác.
“Em muốn biết có sẽ có lúc anh không chống cự lại được bản năng hay không, em muốn nhìn thấy dáng vẻ không lạnh nhạt của anh.”
Vừa dứt lời, Ứng Hoài Thành liền cảm thấy sau gáy mình đau nhói.
Thời Dập đã xé miếng dán ức chế của hắn xuống.
Trong phòng toàn là pheromone Alpha nồng đậm, giống như bị rượu mạnh bao trùm lấy vậy. Cậu ôm Ứng Hoài Thành, cảm nhận được phản ứng cơ thể của Ứng Hoài Thành.
Cậu hôn cổ Ứng Hoài Thành, rõ ràng không biết, rõ ràng sợ muốn chết, nhưng vẫn cố học theo dáng vẻ thành thạo của Ứng Hoài Thành, nói: “Em không tin anh có thể nhịn được mà không làm gì em.”