Dịch giả: Cà Rốt
Sau đó một lát, bọn ba người Hàn Lập bay tới phía trên một hòn đảo hình tròn rồi đáp xuống.
Diện tích đảo không lớn, chu vi chừng vài trăm dặm, trên đảo ngoài mấy ngọn núi thấp và một cái hồ nước nhỏ thì cũng không có bao nhiêu cây cỏ, nhìn có vẻ hoang vu.
Trên mấy ngọn núi đó và bên cạnh hồ nước, có thể thấy vài công trình kiến trúc màu đỏ.
Khu vực trung tâm đảo, mặt đất gập ghềnh, ở khắp nơi đều có bố trí những vết lõm hẹp dài chừng một trượng, những vết lõm này liên kết với nhau tạo thành một đồ văn hoàn chỉnh, ở vị trí chính giữa là một tòa tháp tròn màu trắng cao chừng trăm trượng, mặt ngoài tháp cũng có khắc những phù văn dày đặc.
Lão giả râu tóc bạc trắng dẫn hai người Hàn Lập đi nhanh tới trước tháp tròn.
Bốn phía xung quanh tháp tròn đang có khoảng hơn trăm tu sĩ, chúng chia thành ba đội thay phiên nhau tuần tra canh gác, lúc này nhìn thấy lão giả râu tóc bạc trắng, cả bọn lập tức dừng bước rồi nhao nhao cùng thi lễ với lão.
Ở cửa vào tháp tròn đang lập lòe phát ra một màn sáng, tất nhiên cũng có tầng cấm chế tương tự, lão giả lấy ra một lệnh bài của Thánh Khôi Môn, lệnh bài phát ra một đạo bạch quang làm triệt hồi cấm chế, đưa ba người bước vào trong.
Vào tới bên trong, Hàn Lập phát hiện ra không gian trong tháp có vẻ lớn hơn so với lúc từ ngoài nhìn vào.
Trong tháp sáng trưng, trên các cách tường có khắc hơn chục đạo phù văn cực lớn hình giọt nước, ở giữa mỗi phù văn đều khảm một viên Linh thạch óng ánh màu xanh thẫm, phẩm chất cao giai trở lên.
Trên vách tường có những đường vân nối tiếp nhau chạy từ trên xuống dưới, tất cả đổ về một bệ đá hình vuông cao cỡ nửa người ở dưới lòng đất, trên mặt bệ đá có khắc trận bàn điều khiển pháp trận, lúc này nó đang phát ra một tầng bạch quang nhè nhẹ.
Vòng quanh bệ đá là tám bệ đá nhỏ hơn khảm trong vách tường, ngồi bên trên là tám tên tu sĩ Đại Thừa, cả đám đều đang ở trạng thái nhắm mắt điều tức, không quan tâm gì tới sự xuất hiện của ba người.
Bên cạnh bệ đá còn có một thanh niên có bộ dáng như tiều phu đang đứng, dường như cũng là tu sĩ Đại Thừa, gã đang nheo mắt quan sát trận bàn, vẻ mặt lơ đãng, khi cảm nhận được đám người Hàn Lập nhập tháp, gã mới hồi phục tinh thần và hỏi:
“Chử trưởng lão, ngươi không phụ trách cấm địa phía sau núi hay sao mà lại chạy tới đây?”
“Tề trưởng lão, đây là hai vị đạo hữu được phó môn chủ mời tới trợ giúp, họ sẽ đóng chốt ở đây cùng với ngươi, ta chỉ phụng mệnh đưa họ tới mà thôi.” Lão giả đáp lời.
“Đã rõ!” Nam tử có bộ dáng tiều phu gật đầu và nói.
Lão giả râu tóc bạc trắng nói tiếng cáo từ rồi xoay lưng đi luôn.
“Tại hạ là Tề Hành, hai vị tiền bối tên gọi là gì?” Tề trưởng lão thi lễ trước hai người Hàn Lập rồi hỏi.
“Lân Cửu.” Lân Cửu chỉ vào mi tâm trên mặt nạ của mình rồi đáp.
“Giao Thập Ngũ.” Hàn Lập cũng đáp.
Ánh mắt của hắn quan sát tên trưởng lão có hình dáng tiều phu này một lúc, trong nội tâm phát sinh một cảm nhận quen thuộc, tuy nhiên nhất thời cũng chưa nhớ ra chắc chắn là đã từng gặp tên này hay chưa.
Sau khi hàn huyên dăm ba câu, ba người cũng không muốn tán dóc nhiều, Tề Hành nói:
“Hai vị tiền bối, ở trên hòn đảo giữa tiểu hồ có bố trí mấy cái động phủ tạm, hai vị có thể nghỉ ngơi ở đó. Trong thời gian ở đây, hai vị không bị hạn chế gì cả, chỉ cần chú ý không để va chạm vào mấy cấm chế là được. Tại hạ phải tập trung canh giữ ở đây nên không đưa hai vị qua bên đó được.”
Hai người Hàn Lập nghe vậy liền cáo từ, rời khỏi tháp tròn tới chỗ tiểu hồ.
Sau khi tự mình cân nhắc, hai người chọn hai động phủ ở hơi xa nhau, một ở phía đông và một ở phía tây tiểu hồ.
Bên phía đông có rừng cây khá rậm rạp, một tòa viện ba lầu tường đỏ, lợp ngói đen tọa lạc ở đây, Hàn Lập tới trước cửa dẫn vào trong sân, hắn quan sát thấy trên cửa lớn cũng có khắc mấy đạo phù văn, hiển nhiên là cũng có bố trí cấm chế.
Tuy nhiên lúc nãy Tề Hành đã nói rõ không có sự hạn chế nào nên hắn bước lên bậc rồi phất nhẹ tay vào cánh cửa.
Quả nhiên cánh cửa phát ra hào quang rồi một tiếng “két” vang lên, cánh cửa mở ra.
Vào trong nội viện, Hàn Lập thấy cách bài trí cũng không khác ngoài thế tục bao nhiêu, tuy nhiên cũng có một vài phù văn pháp trận được bố trí ở vài nơi kín đáo.
Ví dụ ở chỗ chân bàn đá trong sân có một pháp trận Địch trần nhỏ, cứ sau một thời gian pháp trận sẽ tự hành, quét sạch đám cành mục lá khô hay bụi đất.
Ở gian phòng phía trên, có hai người hầu một nam một nữ đang đứng, nhìn tuổi tác cũng chưa lớn, làn da trắng trẻo, môi đỏ răng trắng nhìn rất bắt mắt. Tuy nhiên Hàn Lập nhận ra đây không phải người thật, chỉ là hai khôi lỗi.
Hai khôi lỗi này chỉ có tư cách người hầu nên đương nhiên phẩm cấp không thuộc loại cao cấp, tuy nhiên công nghệ chế tác đúng là có chỗ độc đáo, sau khi quan sát một hồi, Hàn Lập cũng không thể không vỗ tay tán thường.
Hàn lập vốn có tạo nghệ khá cao về khôi lỗi chi thuật, tuy nhiên so với Linh giới thì tài liệu chế tác và công nghệ của Tiên giới là hoàn toàn khác biệt, vì vậy hắn có thể tận dụng cơ hội này để học hỏi thêm vài điều.
Muốn khôi phục Giải Đạo Nhân như lúc đầu thì với trình độ khôi lỗi chi thuật trước đây của hắn thì gần như chắc chắn là không đủ.
...
Thời gian trôi qua, thoáng chốc đã hơn hai năm.
Trong thời gian này, Thánh Khôi Môn vẫn yên ổn, địch nhân chưa thấy đâu, tuy nhiên toàn bộ tông môn lúc nào cũng ở trạng thái sẵn sàng nghênh đại địch, hệ thống phòng thủ không phút nào lơi lỏng, tuy nhiên trong lòng bọn người Vô Thường Minh cũng bắt đầu có chút thả lỏng.
Hàn Lập và Lân Cửu đang bước sánh vai dạo bên con đường nhỏ ven hồ, cả hai đang đi về phía ngọn núi thấp.
“Giao Thập Ngũ đạo hữu, đã qua hơn hai năm mà chả có động tĩnh gì, có khi nhiệm vụ lần này lại được hoàn thành một cách quá nhẹ nhàng cũng nên!” Lân Cửu vừa cười vừa nói, giọng điệu mang vẻ nhẹ nhõm.
“Nếu cứ yên bình như vậy tới hết thời gian thì tất nhiên là quá tốt rồi!” Hàn Lập ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh rồi cũng cười và đáp.
Hơn hai năm qua, hắn đã xem xét khá kỹ lưỡng toàn bộ sơn thủy cả hòn đảo, ngay cả mấy cỗ khôi lỗi và pháp trận được giấu kín cũng bị hắn xem xét kỹ càng.
Sau đó hắn còn tới tháp tròn quan sát những phù văn trên đó, cũng giao tiếp ngày càng nhiều với Tề Hành, hai người còn vô tình nói chuyện một số vấn đề liên quan tới khôi lỗi chi thuật.
Tề Hành có tu vi không cao nhưng kiến thức về khôi lỗi chi thuật lại rất sâu, gã trò truyện khá thoải mái vui vẻ với Hàn Lập, tuy nhiên những bí mật, bí sự của tông môn thì gã luôn thủ khẩu như bình, không bao giờ lộ ra chút nào.
...
Cùng lúc này, trong một mật thất trên đảo chủ Thánh Khôi Môn.
Vị phó môn chủ trong bộ cung trang màu thủy lam đang ngồi trên một cái ghế đá, lúc này khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã không còn bị che bởi tấm mạng, hai mắt nàng hiện lên vẻ nhu hòa.
Ngồi trước mặt nàng chính là Bạch Tố Viện, lúc này cũng không đeo mặt nạ thỏ mà dùng chân thân.
“Tố Viện, không phải ta nhẫn tâm bỏ mặc sự sinh tử của gia tộc, ta có nổi khổ tâm riêng. Năm đó sau khi ly khai Chúc Long Đạo, rời đại lục Cổ Vân, ta đã đoạn tuyệt toàn bộ mối liên hệ ở đó, bao nhiêu năm qua chưa hề đặt chân lại lần nào!” Nữ tử cung trang đang nói bằng giọng điệu mang vẻ áy náy.
“Đã đoạn tuyệt liên hệ, vậy sao còn cho người tới tìm ta?” Bạch Tố Viện hỏi, vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc.
Nữ tử ở trước mặt chính là tổ tiên Bạch Phụng Nghĩa của nàng, tới giờ này nàng vẫn chưa thể thân mật được, cứ nghĩ tới chuyện ông nội vì cứu nàng thoát khốn nên bị Thiên ma sát hại là nàng lại không thể nuốt trôi.
Nếu người đang ngồi trước mặt nàng năm đó không mất tích, hoặc có thể đoái hoài chút xíu tới gia tộc thì đã không phát sinh những thảm kịch kia, ông nội có khi cũng không phải chết.
“Việc này cũng không thể trách Phụng Nghĩa được, chuyện rối rắm năm xưa không thể chỉ nói bằng vài câu, ta đây với tư cách là sư phụ lẽ ra phải chịu trách nhiệm chính.” Lân Tam vốn dĩ im lặng đứng xoay lưng về phía hai người, lúc này mới quay lại và cất tiếng thở dài.
Lúc này nàng cũng không đeo mặt nạ hồ ly màu đỏ, ngũ quan trên mặt đẹp như tranh vẽ, hai hàng mi ẩn ẩn nét phong tình, mắt ngập tràn mị ý, nàng chính là Vân Nghê: Một trong mười ba vị Đạo chủ Kim Tiên của Chúc Long Đạo.
“Sư phụ...”
“Sư tôn...”
Bạch Phụng Nghĩa và Bạch Tố Viện đồng thời nói.
“Đồ nhi ngốc, năm đó ngươi nghĩ rằng mình bỏ đi thì sẽ thành toàn cho hai bọn ta, ngươi có biết rằng tên kia không chỉ là kẻ phụ tâm và còn là tên nhát gan nữa, lần này ta muốn hắn đi cùng tới giúp ngươi thì hắn trả lời rằng không biết phải đối mặt với ngươi ra sao nên không dám tới.” Vân Nghê cười gượng rồi nói tiếp.
“Vậy là đúng tác phong của hắn rồi...” Bạch Phụng Nghĩa nghe vậy thì khẽ cười, miệng thì thào vài tiếng.
“Sư tôn, hai người đang nói tới ai vậy?” Bạch Tố Viện không nhịn được tò mò, cất tiếng hỏi.
“Trước kia là vị Tiên nhân tuấn lãng áo trắng, hiện nay thì...chỉ còn là lão tửu quỷ lôi thôi nhếch nhác, không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới đã muốn nổi nóng rồi...” Trong mắt Vân Nghê lóe lên một tia hàm tiếu khó hiểu, nàng cất giọng mắng.
“Lại giận yêu rồi, trong lòng thì quan tâm tới hắn mà ngoài mặt thì cong cớn, đúng là bộ dáng của sư phụ vẫn y hệt năm xưa, không có gì thay đổi.” Bạch Phụng Nghĩa chứng kiến cảnh này thì trong lòng khẽ buông tiếng thở dài.
“À mà hơn hai năm qua rồi vẫn chưa thấy chút động tĩnh nào, có khi phát sinh biến hóa gì đó rồi chăng?” Vân Nghê khẽ thở dài rồi chuyển qua đề tài khác.
“Những tin tức hơn hai năm trước đều rất đáng tin cậy, không thể giả được, đối phương ẩn núp càng lâu thì khi ập tới sẽ càng hung mãnh.” Bạch Phụng Nghĩa nhăn mày và đáp lời.
“Nếu hơn một năm nữa bọn chúng mới tới xâm phạm thì dù có thông qua Vô Thường Minh cũng không thể huy động lượng tu sĩ Chân Tiên cảnh nhiều như bây giờ, lúc đó ngươi có kế sách gì không?” Vân Nghê hỏi tiếp.
“Lúc đó môn chủ đã về tới nơi rồi. Với thực lực của lão, cộng thêm bộ Tiên khôi lỗi kia thì dù Vô Thường Minh không trợ giúp thì cũng có thể đối phó với nguy cơ lần này.” Bạch Phụng Nghĩa nói.
Vân Nghê nghe vậy thì khẽ gật đầu, nàng đang định nói tiếp gì đó, bỗng nhiên vẻ mặt thay đổi hẳn.
Ngay sau đó, những âm thanh lôi bạo nổ vang trời, cả gian mật thất chấn động kịch liệt.
Vân Nghê liếc Bạch Phụng Nghĩa một cái rồi vung tay lên, mặt nạ hồ ly màu đỏ hiện ra trùm kín mặt. Bạch Tố Viện thấy vậy cũng lấy mặt nạ ra đeo, sau đó ba người vội rời mật thất...