Dịch giả: Cà Rốt
Bầu trời bán kính ngàn dặm tính từ tâm là đảo chủ Thánh Khôi Môn, trời đang trong xanh yên ả bỗng nhiên nổi trận phong vân, mây đen ở đâu ùn ùn kéo tới phủ kín cả mấy trăm dặm rồi hạ dần xuống thấp, dường như mây gần chạm mặt biển.
Bầu trời phía trên vùng biển vô cùng u ám, như thời điểm xế chiều vậy, cuồng phong gào thét trên mặt biển, gió mạnh tạo ra từng đợt sóng cao, cứ như một cơn bão lớn chuẩn bị ập tới.
Ba người Vân Nghê tới quảng trường bên ngoài mật thất, phóng mắt nhìn lên trời chỉ thấy mây đen cuồn cuộn như vô cùng vô tận, bên trong ẩn ẩn có sấm chớp nháy động, mấy chục chiếc linh chu kim hắc cực lớn như những tòa thành đang trấn ở lối vào biển mây, phía trên linh chu nhung nhúc người đứng chật cứng.
Những chiếc linh chu này có vẻ ngoài hơi khác mấy linh chu phổ biến dùng phi hành, bên trên nó có những tòa đài màu đen cao hơn chục trượng, trên đài khắc đủ loại phù văn dày đặc, nhìn giống như pháp trận trên những tế đàn.
Bạch Phụng Nghĩa thấy cảnh này thì biến sắc, tay nàng vung lên, một trận bàn bằng đá hiện lên trước mặt, ngón tay điểm vài cái rồi nhanh chóng quyết định, truyền lệnh xuống: “Mau truyền lệnh, mở cấm chế ra, chuẩn bị nghênh địch!”
Lệnh của nàng vừa ban ra, toàn bộ đảo chủ Thánh Khôi Môn và tám đảo phụ cận lập tức vang lên những thanh âm bén nhọn dồn dập.
Ngay sau đó, những cột đá xám trắng vốn đứng lặng yên ở rải rác trên đảo lập tức phát ra Linh văn sáng ngời, hào quang chói lọi, toàn bộ trận đồ khắc trên bề mặt đảo cùng với những pháp trận khắc trên các công trình kiến trúc đều bắt đầu chuyển vận.
Những thanh âm “ầm ầm” vang lên khắp nơi, đảo chủ bắt đầu chấn động kịch liệt, địa hình bề mặt xuất hiện những biến hóa long trời lở đất.
Trên đỉnh núi cao nhất ở chủ đảo, bụi mù cuồn cuộn, cả ngọn núi đang từ từ chìm xuống tạo thành một lỗ hổng khổng lồ, mấy trăm chiếc phi chu màu vàng óng, thân phủ đầy Linh văn bay lên trời xếp thành trận địa sẵn sàng nghênh địch.
Ở khúc quanh của con sông, nước đang chảy bình thường bỗng bị hút hết vào một thông đạo dẫn vào lòng đảo, lòng sông lộ ra phát kim quang sáng ngời, một con khôi lỗi như dị thú Ngoan Quy* hiện thân, phù văn trên thân nó sáng rực phát ra thanh quang ngập trời, những chấn động Thủy linh lực bộc phát ra khắp không trung.
(*Ngoan Quy: con ba ba)
Trong rừng rậm thuộc tầng thứ hai của đảo, những tiếng cây đổ vang lên không ngừng, những khôi lỗi dị thú nhìn như hổ báo trào ra tiến tới sát rìa tầng hai, cả đám ngửa cổ lên trời và gào rú.
Mấy tên trưởng lão Chân Tiên đang từ khắp nơi trên đạo chạy vội tới quảng trường, mỗi người mang theo hơn chục tên đệ tử và trăm con khôi lỗi hình người nhanh chóng tập kết lại.
Những khu vực trọng yếu trên đảo đều có trưởng lão Chân Tiên dẫn đầu các đệ tử và đại quân khôi lỗi tọa chấn, tạo thành thế phòng thủ nghiêm mật.
Từ lúc xuất hiện dị tượng tới giờ chỉ khoảng hơn mười tức thời gian, tất cả cấm chế trên đảo chủ đã được kích hoạt xong, toàn bộ lực lượng bắt đầu chuyển vận.
Cùng lúc đó, ở vùng biển xung quanh đảo chủ cũng đang rung chuyển kịch liệt, nước biển dâng trào cuồn cuộn tạo ra những vòng xoáy nước khổng lồ bao kín tám hòn đảo.
Bên trong xoáy nước, bạch quang đại thịnh, những tháp tròn vốn đứng yên trên các đảo giờ này gần giống như những ngọn hải đăng đang phóng hào quang sáng chói ra tứ phía, cả vùng biển được chiếu rọi bởi ánh sáng trắng như tuyết.
Hàn Lập và Lân Cửu đã có mặt ở quảng trường ngay trước tháp tròn từ lâu, xung quanh hai người tập trung các tu sĩ Thánh Khôi Môn.
Lam quang chớp chớp trên hai mắt Hàn Lập, hắn nhìn xuyên vào trung tâm đám mây đen và có thể thấy rõ mặt đám người ẩn trong đó.
Những người này đều mang vải đen che mặt, người khoác áo choàng đen có kiểu dáng tương tự áo của Lân Cửu, tuy nhiên ở hai ống tay và chỗ cổ ảo có thêu những viền vàng, trên ngực áo có thêu một đồ án hình thập tự.
Hàn Lập không lạ gì cái đồ án thập tự kia, năm xưa hắn lấy được cái lệnh bài Thập Phương Lâu của Bình Dao Tử đã từng nhìn thấy nó.
“Không thể tưởng tượng được chính là bọn người Thập Phương Lâu!” Sắc mặt họ Hàn khá phức tạp, hắn lẩm bẩm.
“Chính xác mà nói thì bọn kia không phải là người của Thập Phương Lâu mà là những người được Thập Phương Diệt Sát Lệnh triệu tới!” Lân Cửu trầm ngâm một lát rồi nói.
“Ồ! Xin Lân Cửu đạo hữu chỉ điểm cho!” Hàn Lập hỏi lại với giọng ngờ vực.
“Thập Phương Lâu là một đại thế lực ngầm của tiên vực Bắc Hàn, bản chất của nó không khác Vô Thường Minh bao nhiêu. Tuy nhiên sinh ý chính của chúng là ám sát và bán thông tin tình báo, tuyên bố lệnh treo giải thưởng, tầm tập lệnh, giảo sát lệnh...đều trong phạm vi kinh doanh của chúng. Nhiệm vụ của chúng đưa ra và tiếp nhận không chỉ dành cho thành viên nội bộ mà còn dành cho cả người ngoài. Nói cách khác là bất kỳ ai chỉ cần trả đủ tiền là được quyền phát ra nhiệm vụ, cũng như bất kỳ ai tự thấy có đủ thực lực là có thể tiếp nhận nhiệm vụ, chỉ cần hai bên thống nhất với nhau là coi như đã là thành viên sơ giai của Thập Phương Lâu. Vì thế tổ chức của chúng không chặt chẽ bằng Vô Thường Minh, các mối quan hệ bên trong lại càng chồng chéo, rối rắm.”
Lân Cửu cất lời giải thích.
“Nói vậy thì người của Vô Thường Minh cũng có thể ban bố hoặc tiếp nhận nhiệm vụ của Thập Phương Lâu. Bọn kia dường như cùng nhận được cái gì Thập Phương Diệt Sát Lệnh nên mới tụ hợp lại đúng không?” Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi lại hỏi.
“Đúng thế! Để có một lệnh đồ sát diệt môn được Thập Phương Lâu ban ra thì vô cùng tốn kém. Khi lệnh đã ban ra thì dường như toàn bộ trong phạm vi Tiên vực sẽ triệu tập lực lượng tấn công tiêu diệt một tông môn hay thế gia nào đó. Những kẻ tham dự vụ diệt sát cướp được cái gì thì được giữ hết, sau đó cũng không lo bị truy cứu.” Trong mắt Lân Cửu toát lên vẻ ngưng trọng, gã lên tiếng giải thích.
Hàn Lập nghe vậy, trong lòng hiểu ngay điểm đáng sợ ở đây: Sức hấp dẫn quá lớn đối với quần thể tán tu cực đông, nhất là bọn tu sĩ thiếu thốn tài nguyên tu vi dưới Đại Thừa bị sức ép thọ nguyên xói mòn dần nên sẽ nhân cơ hội như thế này liều thân một phen.
Lúc nhập hội lại được thế lực Thập Phương Lâu bảo kê nên chẳng phải lăn tăn điều gì về sau, bọn chúng sẽ hung tàn hơn hết, ra tay tàn nhẫn hơn với các tông môn thế gia: Nguyên nhân ở đây một phần là vì cướp của lấy tài nguyên tu luyện, mặt khác để xả nỗi hận ghen ghét hàng ngày dồn nén trong người.
Huống hồ Thánh Khôi Môn làm ăn bao năm như vậy, chỉ tính riêng việc buôn bán khôi lỗi đã tích cóp được mớ gia sản khổng lồ, sợ rằng trong mắt bọn chúng, đây đúng là một khối thịt béo ngậy to bự.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, mặt đất dưới chân bỗng run lên bần bật, những rãnh lõm trên mặt đất như có ngân tương sóng sánh chuyển sộng phát ra bạch quang đậm đặc như thực chất.
Những âm thanh “ầm ầm” vang lên khắp đảo nhỏ, xung quanh quảng trường xuất hiện một khe nứt cực lớn tách phần phụ cận bạch tháp riêng ra.
Khoảng đất bị tách rời lúc này đang không ngừng nổi lên cao mấy trăm trượng.
Hàn Lập phi thân lên cao rồi đứng quan sát hòn đảo, hắn phát hiện ra phần tách rời của đảo đã hóa thành một khôi lỗi khổng lồ bằng đá.
Khôi lỗi thân hình như võ sĩ, thân làm bằng đá trắng như ngọc, cứng như kim cương, tay nắm một thanh cự đao ngân sắc dài mấy trăm trượng, trải khắp bề mặt đao là những Linh văn, từ đó phát ra những chấn động liên hồi, cảm giác vô cùng sắc bén.
Những hòn đảo bên cạnh cũng đang diễn ra cảnh tượng tương tự, lần lượt hóa thành những khôi lỗi khổng lồ cao gần ngàn trượng, có con nhìn như man hoang cự viên, có con như thạch khải cự nhân, có con như tuyết liên hoang lang...Mỗi con một vẻ khác nhau.
Hơn nữa, hình dạng và màu sắc Linh văn trên thân mỗi con khôi lỗi cũng khác nhau, có cái hình vòng tròn màu vàng, từng vòng bao phủ bên ngoài, có cái như dải lụa đỏ quấn quanh thân và hai tay, có thì màu đen sì như một hình săm trên ngực...
Lúc này, bên trong đám mây đen trên không trung, trên một linh chu màu đen sì ở tiền đồn, có ba bóng người đứng sóng vai.
Ở giữa là một tên khoác áo choàng trùm đầu, trên mặt có một vết sẹo cực lớn kéo dài từ thái dương qua trán, tới đuôi mắt phải rồi kéo xuống tận gò má bị che bởi tấm vải đen.
Bên phải tên đó là một tên nam tử trẻ tuổi cao gầy, hông đeo kiếm, đầu không đội mũ cũng không choàng áo trùm đầu, chỉ bịt nửa mặt bằng tấm vải đen, nửa gò má lộ ra trắng nõn như ngọc, đôi mày rậm kéo dài tới tóc mai, hai mắt sáng ngời có thần, nhìn qua đã thấy phong thái trác việt.
Hai tên này khí tức đều cực kỳ hùng hậu, chúng là những tu sĩ Kim Tiên cảnh.
Tên còn lại thân cao gần trượng, sắc mặt vàng vọt, tên này mang áo choàng trùm đầu nhưng vẫn có thể thấy rõ một cái vòng sáng bóng bằng kim loại màu xanh xám ở trên trán, tất nhiên đó là một loại vòng kim cô nào đó.
Tên này chỉ có tu vi Chân Tiên đỉnh phong, nhưng có thể đứng ngang hàng với hai tên Kim Tiên thì cũng đủ thấy thân phận của gã không hề tầm thường chút nào.
“Hắc hắc...Những sắp đặt của Thập Phương Lâu chúng ta như thế này có làm thỏa mãn Lục Cơ đạo hữu hay không?” Tên mặt sẹo vừa cười hắc hắc vừa hỏi tên đeo kiếm.
“Lần này tốn một cái giá quá đắt cho Thập Phương Lâu là vì nhìn trúng tầm ảnh hưởng của bọn ngươi, có thể tập hợp ra đông người như vậy có phần tốt hơn cả mong đợi rồi. Tuy nhiên đám người này tu vi lộn xộn nhỉ? Như là một đám quân ô hợp không chính quy, thử hỏi có được mấy phần chiến lực đây?” Tên đeo kiếm đáp lời bằng giọng lạnh lùng.
Không tính ba tên này thì có khoảng hai, ba ngàn người trên các chiến hạm, tu sĩ Chân Tiên cảnh có bốn chục tên, còn lại phần đông là Đại Thừa, ngoài ra còn có một số lượng lớn tu sĩ Hợp Thể, thậm chí có cả Luyện Hư, đúng thật là một đội quân ô hợp.
“Ha ha, những kẻ này phần lớn là tán tu ở nơi sơn dã, mỗi bước tu luyện đều trải trăm trận chém giết. Nếu cùng tu vi thì chiến lực của bọn chúng không dời nào yếu hơn bọn gia hỏa Thánh Khôi Môn chỉ quanh năm điều khiển khôi lỗi kia.” Tên mặt sẹo vừa cười vừa nói.
“Tại đương trường giờ này nhị vị còn nói những chuyện phiếm đó, hình như có phần thừa thãi đúng không nào? Huyết Hàn đạo huynh, ta còn có nhiệm vụ được sư tôn giao phó ở đại lục Cổ Vân nữa, chúng ta mau chóng giải quyết tình hình ở đây thôi!” Tên mặt vàng vọt bỗng mở miệng nói.
“Trọng Loan đạo hữu chớ vội, vừa rồi chỉ là đòn công kích thăm dò thôi. Đợi hệ thống phòng ngự của chúng lộ ra hết coi có khớp với những thông tin tình báo của chúng ta hay không rồi sau đó cứ theo kế hoạch mà làm. Ta chỉ nhắc là sau khi đánh vào sâu bên trong Thánh Khôi Môn, đạo hữu đừng quên những điều đã nói trước đây là được!” Tên mặt sẹo vùa cười vừa đáp.
“Đạo hữu yên chí!” Tên mặt vàng vọt trả lời bằng giọng lạnh nhạt...