Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1243: Chương 1243: Bản ác tranh đấu




Dịch: Đậu Đỏ

Biên: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

“Ha ha, ha ha...” Khuôn mặt Hàn Lập dữ tợn, liên tục cười như điên.

Lam Nhan nhìn thần sắc hắn đầy hung ác, khí tức trên người cũng hoàn toàn khác biệt, thực sự rất khó tin rằng so với trước đây, vẫn là một người.

Đề Hồn kéo bàn tay đầy máu ra, ánh mắt trở nên hết sức phức tạp.

Lam Nhan nhìn qua Đề Hồn, mở miệng như định nói điều gì.

Đúng lúc này, hai mắt Đề Hồn đột nhiên lóe lên, vội vàng hô: “Mau tránh ra.”

Lam Nhan giật mình, cơ hồ không suy nghĩ bất kỳ điều gì, thân hình tránh né ngay lập tức, lao vọt ra ngoài hơn trăm trượng.

Nàng vừa mới di chuyển, vị trí vừa mới đứng liền nổ tung, tạo thành một hố sâu vô cùng lớn.

Đề Hồn cao giọng quát: “Đừng thất thần nữa, khí tức tu vi của hắn dường như đã mạnh hơn.”

Lam Nhan đứng bên cạnh Đề Hồn, kinh hoàng nói: “Trảm Thi Phù đã gây tác dụng, quá nửa là do hắn chịu ảnh hưởng của thần niệm Ác Thi, thần thức nguyên bản không thể nào khống chế thân thể, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ không phải hắn trảm thi, mà là hắn bị Ác Thi chém thần niệm nguyên bản, hoàn toàn chiếm giữ thân thể.”

Thần sắc Đề Hồn ngưng trọng nói: “Mặc kệ là thần niệm hay Ác Thi, trước mắt cần phải để hắn mất đi thần trí, ít nhất cũng hạn chế hành động của hắn mới được. “

Lam Nhan vội hỏi: “Phải làm thế nào?”

Đề Hồn nắm tay lại trước người, vẻ mặt nghiêm túc: “Giúp ta kiềm chế hành động của hắn một lát, để ta nghĩ biện pháp.”

Khi Lam Nhan còn muốn hỏi thêm, từ trong hố sâu phía trước truyền ra một tiếng nổ vang, bóng dáng Hàn Lập từ đó phóng lên tận trời. Ở giữa không trung, hắn bỗng quay người, lao cực nhanh thẳng xuống vị trí các nàng.

Khi thấy khoảng cách giữa hắn và hai người chỉ còn hơn mười trượng, một luồng phong áp mãnh liệt như một bức tường nặng nề đè ép tới.

Hai mắt Đề Hồn nhắm chặt, hai tay trước người bấm quyết, dường như đang chuẩn bị bí thuật gì đó.

Lam Nhan cắn răng sải bước về phía trước, lòng bàn tay xuất hiện một cái túi vải màu xanh lam.

Âm thanh tiếng sóng nước vang lên, hào quang trên túi vải sáng rực, mười con thủy long màu lam từ đó xông thẳng ra, trực tiếp phá vỡ phong áp, lao về phía Hàn Lập.

“Gào...”

Hàn Lập hét lên một tiếng, nắm tay nặng nề đập xuống, đánh thẳng vào hai con thủy long khiến chúng trực tiếp vỡ ra.

Tám con thủy long còn lại tránh qua một bên, tiếp tục quấn quanh.

Sau khi vây kín, thân thể tám con rồng lập tức rung lên dữ dội, vô số luồng thủy lôi đồng thời nổ vang, vạn tia lửa điện sáng lên.

Ở trung tâm lôi điện, Hàn Lập gào thét thống khổ, thân thể hắn đột nhiên co rụt vào rồi lại lập tức giãn ra.

Khi co khi giãn, quanh thân hắn chợt bộc phát ra một tầng khí tức màu đỏ thẫm, trong chớp mắt đã kích phát lực lượng huyết mạch toàn thân, tạo ra những luồng xung kích chấn động đẩy lùi tất cả thủy lôi điện quang xung quanh.

“Xong chưa?” Thân hình Lam Nhan chấn động mạnh, miệng mũi đều có vết máu chảy ra, lớn tiếng la.

Đề Hồn ở bên cạnh vẫn nhắm mắt không nói gì, không có nửa điểm phản ứng.

Khi thấy tám con thủy long chống đỡ không nổi nữa, thần sắc Lam Nhan cứng lại, há miệng phun ra một giọt tinh huyết lẫn trong huyết dịch. Giọt máu bay tới túi vải màu xanh lam rồi chui vào bên trong.

Cái túi vải màu lam lập tức sáng lên hào quang rực rỡ, tám con thủy long đang rơi vào thế hạ phong chợt lóe lên lam quang. Chúng nhao nhao há miệng phun ra một chùm lôi điện màu lam, đánh vào Hàn Lập ở chính giữa.

“Đùng đoàng đoàng “

Tám chùm lôi điện hình tròn đồng thời tiếp cận, sau đó đột nhiên nổ ra hóa thành một cột lôi điện ngút trời, trực tiếp vụt khỏi mặt đất.

Nơi lôi quang hạ xuống, tám con thủy long không thể nào duy trì tiếp, “đoàng” một tiếng rồi tất cả biến mất.

Bóng dáng Hàn Lập một lần nữa hiện ra, quanh thân cháy đen, thân hình khẽ lay động nhưng không hề ngã xuống.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ như máu nhìn về phía Lam Nhan, hé miệng lộ ra hàm răng trắng hếu. Một luồng khí hung sát cùng với ác niệm sâu nặng lập tức bao lấy Lam Nhan, khiến toàn thân nàng cứng đờ, khí lạnh tỏa ra.

“Thôi xong...” Nàng lẩm bẩm một câu, tê liệt ngã xuống đất.

“Tất cả đều phải chết.” Hàn Lập nhe răng cười một tiếng, thân hình chợt nghiêng về phía trước, vội vàng lao về phía Lam Nhan.

Nhưng chỉ chớp mắt sau, ánh mắt hắn chợt hiện lên một tia dị sắc, toàn bộ màu máu trong con ngươi bên phải nhanh chóng biến mất. Thân hình hắn dừng lại, không thể đứng vững, trực tiếp ngã lăn ra bên ngoài.

Ngay sau đó, một bóng người đột nhiên lách mình tới, khi thân hình còn chưa ổn định đã xông thẳng tới trước người hắn, tay đặt lên chính giữa đỉnh đầu hắn.

“Đề Hồn...” Sau khi thấy rõ thân ảnh kia, Lam Nhan rốt cuộc thoáng thở phào một hơi.

Nàng thấy Đề Hồn đang đứng trước người Hàn Lập, bàn tay đặt ở đỉnh đầu hắn ngay chỗ tín môn*, dưới lòng bàn tay có từng vòng gợn sóng hư không màu đỏ sậm dập dềnh như sóng nước giữa hồ.

*tín môn: Cửa sọ, tức cái thóp, phần xương non phập phồng trên đầu

Hàn Lập bị một chưởng trông như nhẹ nhàng này áp xuống vậy mà lại thật sự ngồi yên tại chỗ, không hề động đậy.

Hai mắt Đề Hồn đỏ máu, nơi khóe mắt chảy máu đỏ thẫm, hiển nhiên kích phát bí thuật này phải trả giá không nhỏ.

Tay khác của nàng nhanh chóng bấm quyết rồi điểm vào mi tâm của mình.

Máu thịt trên trán phân tách, lộ ra một còn mắt đỏ máu dựng thẳng.

Ngay sau đó, ánh sáng nhạt màu lóe lên trong con mắt, từng sợi tơ màu máu giống như dây leo mọc lan ra, kéo dài rồi trực tiếp đâm thẳng tới mi tâm Hàn Lập.

“A...”

Đề Hồn hét lên một tiếng thảm thiết ngay khi những sợi tơ màu máu kia tiến vào mi tâm Hàn Lập, đồng thời hai mắt nàng nhắm chặt lại.

Chỉ chớp mắt sau, thần niệm Đề Hồn liền tiến nhập vào trong thức hải Hàn Lập.

Lần đầu tiên biết đến thức hải Hàn Lập, Đề Hồn phát hiện bên trong là một vùng thiên địa mênh mông hùng vĩ lạ thường.

Tuy nhiên, vùng thiên địa thức hải giờ này lại hỗn loạn khôn xiết, khắp nơi có thể thấy những đợt cuồng phong cuồn cuộn, vô số vòi rồng nối tận trời tàn phá hoành hành, bầu trời bị tầng tầng mây đen ép xuống rất thấp, bên trong lại có những tiếng sấm nổ vang liên tục không ngừng.

“Đùng đoàng”

Thiên địa thức hải bỗng nhiên chợt sáng, một hồi lôi điện to lớn từ trên trời giáng xuống thần niệm Đề Hồn.

Đề Hồn vội vàng phi nhanh tránh né, xông thẳng về phía trước.

Thế nhưng, chỉ bay qua hơn ngàn trượng, lại có một vòi rồng cuồng bạo tấn công nàng.

“Chủ nhân, người ở đâu?” Trong lòng lo lắng, Đề Hồn kêu lên.

Nếu không nhanh chóng tìm tới thần hồn Hàn Lập, một thần niệm ngoại lai xâm nhập như nàng sẽ gặp sự phản phệ của thức hải ngày càng mạnh, liên tiếp bị công kích.

Bí thuật một khi mất hiệu lực, sau khi Hàn Lập tỉnh lại lần nữa, nàng coi như hoàn toàn không có cách nào ngăn cản hắn.

Đúng lúc này, Đề Hồn đột nhiên ngẩng đầu, nàng chợt thấy trên đỉnh lôi vân bỗng nhiên có một bóng người như ẩn như hiện. Trong lòng vui mừng, nàng lập tức phóng lên tận trời, vượt qua từng luồng lôi điện, xông vào trong lôi vân.

Đi vào lôi vân trên không, Đề Hồn phát hiện nơi này không có sóng biển ngập trời như bên dưới, chỉ thỉnh thoảng có lôi điện chớp sáng, chiếu rọi bốn phía trắng như tuyết.

Đúng lúc này, một tiếng nổ “đùng đoàng” truyền đến.

Một tia chớp to lớn trên lôi vân nổ vang, xung quanh lập tức sáng như ban ngày.

Nhờ ánh sáng này, Đề Hồn thấy một hình bóng cô độc, nàng vượt qua một vùng lôi điện dày đặc đầy khó khăn đi tới đó.

Hình bóng kia không thể quen thuộc hơn, đó chính là Hàn Lập.

“Chủ nhân...” Đề Hồn hét dài một tiếng, thanh âm vang vọng trong thiên không giữa sấm sét vẫn đang cuồn cuộn không dứt.

Ngay khi Hàn Lập chân đạp lôi vân, tiếp tục vất vả bước về phía khu vực lôi điện, thân hình hắn khựng lại, chợt nghiêng đầu nhìn.

Đề Hồn sợ hãi cả kinh, nàng thấy một khuôn mặt chắp vá hiện ra với thần sắc nửa vẻ hung ác lại nửa vẻ ngưng trọng.

Nhưng dù là vẻ mặt hung ác hay ngưng trọng, khi nhìn thấy Đề Hồn đều không hẹn mà cùng nhíu mày đồng thời mở miệng nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Rõ ràng chỉ có một miệng nói, khi khép mở lại có hai âm thanh trùng điệp vang lên, một tiếng là kinh ngạc hỏi han, một tiếng lại là tức giận chất vấn.

Đề Hồn thấy thế biết tình huống hiển nhiên đã rất nguy cấp: “Không tốt, vậy mà thần hồn đã bắt đầu phân tách rồi sao?”

Nàng vừa định trả lời, lôi vân bên dưới chợt quay cuồng một hồi, một mảng lôi quang từ dưới chân nàng dâng lên, đánh qua phía nàng.

Đề Hồn vội vàng nhảy lên, tránh công kích lôi điện, phi nhanh tới bên Hàn Lập.

Sau lưng, âm thanh “đùng đoàng” không ngừng vang lên, mảng lôi điện lớn đuổi sát phía sau.

Hàn Lập thấy vậy lập tức nhấc tay phải lên, xua tan đám lôi điện kia đi.

Gương mặt Hàn Lập run rẩy, khó khăn nói: “Bây giờ thần hồn ta phân liệt, bị Ác Thi quấy nhiễu, thức hải đã không thể nào không chế hoàn toàn, ngươi mau chóng rút lui thần niệm, nếu không sợ cũng sẽ bị liên luỵ.”

Thanh âm vừa dứt, ngay sau đó một thanh âm khác lại nói thêm: “Ha ha, đến rất đúng lúc, đúng lúc nhìn ta cắn nuốt sạch hắn thế nào. Ngươi không tệ, đợi sau khi ta chiếm giữ thức hải và nhục thân hắn, ngươi đi theo ta, thế nào?”

Đề Hồn không để ý tới lời nói của Ác Thi, thẳng thắn mở miệng nói: “Ảnh hưởng của Trảm Thi Tiên Phù, chúng ta cũng chỉ có một biện pháp, đó là tạm thời phong cấm thần hồn của ngươi, khiến cho ngươi rơi vào trạng thái ngủ say, đợi sau khi có biện pháp sẽ cứu tỉnh lại.”

Ác Thi bây giờ và Hàn Lập vẫn là một thể thần hồn, cho dù dùng bí thuật liên hệ cũng không làm nên chuyện gì, căn bản không thể giấu diếm được Ác Thi, Đề Hồn cũng chỉ đành nói thẳng ra.

Tiếng Ác Thi vang lên: “Ha ha... Đây chính là đối sách của các ngươi sao? Quả thực rất hợp ý ta.”

Hàn Lập nói: “Vô dụng thôi, một khí ác niệm bắt đầu, giống như cỏ dại mọc lan, càng kéo dài thời gian, sự ăn mòn của nó đối với ý thức chủ thể sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn, cơ hồ đây là thay đổi một cách vô tri vô giác, cho nên dù cho chúng ta cùng rơi vào trạng thái ngủ say, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. Thậm chí đợi đến lần tỉnh lại sau, ý thức chủ thể của ta đã không còn tồn tại nữa.”

Đề Hồn nghe vậy chợt cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

Nửa phải trên khuôn mặt Hàn Lập hiện lên một vẻ kiên quyết, mở miệng nói: “Ta và hắn đã đạt được thỏa thuận, trước tiên dùng lôi điện tách thần hồn ra, sau đó đều dựa vào bổn sự, xem ai có thể chém rụng ai.”

Đề Hồn lo lắng nói: “Như vậy sao được, trước mắt ngươi còn cách Đại La sơ kỳ đỉnh phong rất nhiều, lúc này cưỡng ép trảm thi, khó có thể thành công...”

Hàn Lập bất đắc dĩ đáp: “Hiện tại đó là biện pháp duy nhất, gia hỏa này cũng vội vàng không chịu nổi, muốn lập tức tách ra đây.”

Ác Thi bỗng mở miệng, hung dữ nói với Đề Hồn: “Nói dài dòng lắm điều vậy, còn can dự vào chuyện chúng ta nữa, ta giết ngươi trước.”

Đề Hồn thấy vậy liền thở dài: “Nếu đây là lựa chọn của chủ nhân, vậy ta cũng không nói nữa, nhưng bất kể kết quả thế nào, ta sẽ tiếp tục đi theo ngươi... Dù ngươi là thân Ác Thi.”

Ác Thi rõ ràng nắm chắc mười phần, nhe răng cười không ngớt: “Ngươi đã nói như thế, vậy cho ngươi một cơ hội, nhìn ta diệt sát chủ hồn như thế nào, trở thành chủ nhân của ngươi, ha ha...”

Đề Hồn nghe vậy cũng không nhiều lời nữa, chỉ thu tay lại đứng một bên, nhìn bóng lưng thần hồn Hàn Lập tiếp tục bước từng bước một đi vào trong lôi điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.