Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Dưới uy lực của thần lôi kia, khó có thể sống được.” Đối mặt Lam Nhan có chút chần chờ hỏi, sắc mặt Hàn Lập ngưng trọng nói.
Vừa nói xong, hắn gắng gượng đứng lên. Kết quả vừa mới đứng lên, hắn liền cảm thấy toàn thân một trận khốn cùng, hai chân mềm nhũn, lại một lần nữa ngã ngồi xuống đất.
Lam Nhan thấy thế, bước lên trước đưa tay tính đỡ hắn lên, nhưng bị Hàn Lập phất tay ngăn lại.
“Tiêu hao quá mức thôi, ta sẽ điều tức một lát, ngươi không cần để ý đến.” Hàn Lập chậm rãi nói ra.
Nói xong, hắn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.
Lam Nhan thấy hắn xem như không có chuyện gì, mới thở dài một hơi, đứng ở một bên, nhìn lại phía trên, chỉ thấy không gian đỉnh chóp dưới lòng đất đã triệt để sụp đổ, chiếu xuống một mảnh ánh nắng, vừa vặn chiếu xạ lên người nàng, có vẻ hơi chói mắt.
Ánh nắng chiếu rọi, bóng dáng của nàng kéo thật dài, một mực kéo dài đến bên cạnh Hàn Lập.
Đề Hồn bên kia chiến đấu, cũng đã sắp đến hồi kết thúc. Nàng hút một tia âm sát chi khí còn lại vào trong bụng, sau đó ngon lành ợ một hơi no nê, lần nữa khôi phục hình người.
Thấy Hàn Lập bên này điều tức, nàng cũng không quấy rầy, mà đi đến bộ cổ tịch nặng nề bên cạnh tra xét.
Lam Nhan thấy thế, đang muốn tiến lên nói gì với nàng.
Nhưng mà vừa mới nhấc bước, thân hình của nàng đột nhiên cứng đờ, trong mắt lóe lên thần sắc khó tin.
Nguyên lai, thân thể của nàng đã động, thế nhưng bóng dáng của nàng vẫn còn lưu tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, dị biến đột nhiên nổi lên.
Trong bóng tối lưu tại chỗ kia, bỗng dưng sáng lên một mảnh ô quang, một bóng người từ đó đột nhiên nhô ra, trong tay nắm một thanh quỷ đầu chuỷ thủ, đâm thẳng tới chỗ ngực yếu hại của Hàn Lập.
Hai gò má gã cao gầy, ánh mắt âm lãnh không gì sánh được, không phải Quỷ Linh Tử thì là ai?
Lần biến cố này quá mức kinh người, đến mức Lam Nhan và Đề Hồn cũng không kịp phản ứng. Quỷ Linh Tử cầm quỷ đầu chuỷ thủ đã cách ngực Hàn Lập chưa tới vài tấc.
Nhưng mà Hàn Lập tựa hồ như chưa tỉnh, vẫn nhắm mắt điều tức.
Trận chiến vừa rồi, hắn tiêu hao thực sự quá lớn.
Hai mắt Quỷ Linh Tử trừng muốn lồi ra, vốn khuôn mặt tái nhợt lại nổi lên một tia đỏ ửng, tựa hồ hưng phấn vì mình sắp đắc thủ.
Nhưng ngay lúc này, Hàn Lập nhìn như tiêu hao quá mức, không hề có lực hoàn thủ, lại đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt như điện, khác hẳn có thần, khóe miệng còn nhếch lên một vòng cười lạnh.
“Ta biết ngươi chưa từ bỏ hy vọng, đang chờ ngươi đây...”
Hắn nói một câu mỉa mai, một bàn tay nhô ra như thiểm điện, trong lòng bàn tay lượn lờ điện quang màu vàng, phát sau mà đến trước chụp lấy cổ Quỷ Linh Tử.
“Sao... Làm sao có thể?” Quỷ đầu chuỷ thủ trong tay Quỷ Linh Tử đã đến trước ngực Hàn Lập, lại không cách nào tới gần nửa tấc, gã không thể tin, lẩm bẩm nói.
“Trước đó tụ lực không đủ, ta biết một kiếm kia chém ngươi không chết, vốn nghĩ ngươi nếu thức thời đào tẩu, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, đáng tiếc ta thoáng giả bị suy nhược, ngươi liền nhịn không được xuất thủ, quả nhiên là muốn chết.” Hàn Lập cười lạnh nói.
“Nơi này chính là Cửu Nguyên quan, ngươi dám giết ta?” Quỷ Linh Tử cả giận nói.
“Ta nếu đã tới, tự nhiên đã chuẩn bị các phương án. Tu vi của ngươi mười không còn một, giết ngươi còn không phải dễ như trở bàn tay, bất quá vẫn phải đợi sau khi ta sưu hồn ngươi rồi hẵng nói.” Hàn Lập vừa cười vừa nói.
Nói xong, chỗ mi tâm hắn loé lên quang mang, một đạo tinh ti kéo dài ra, thẳng đến mi tâm Quỷ Linh Tử dò xét vào.
Tâm niệm Hàn Lập vừa động, Luyện Thần Thuật yên lặng vận chuyển lên, đang muốn phá vỡ cấm chế thức hải Quỷ Linh Tử.
“Ha ha, muốn sưu hồn bản toạ, si tâm vọng tưởng. Ngươi không mời mà tới, vậy bản tọa tặng ngươi một phần hậu lễ.” Thần niệm Hàn Lập chưa kịp tiến vào thức hải Quỷ Linh Tử, trong thức hải của mình đã vang lên thanh âm Quỷ Linh Tử.
Hàn Lập thầm nghĩ trong lòng một tiếng “Không ổn”, đột nhiên thu hồi tinh ti mi tâm, mở hai mắt ra.
Nhưng mà, trong nháy mắt hắn mở mắt, liền thấy một tấm phù lục màu tím đen cổ quái, từ chỗ mi tâm Quỷ Linh Tử bỗng nhiên bay ra, “Vù” một cái thiêu đốt hóa thành một đạo phù văn màu tím, đánh thẳng vào mi tâm hắn.
Ngay sau đó, một trận đau đớn trước đó chưa từng có, cơ hồ làm đầu hắn tê liệt kịch liệt
cuốn tới.
Hàn Lập dù đã bị qua mọi loại đau khổ, vậy mà cũng không chịu đựng được, bàn tay không khỏi buông lỏng, ôm đầu ngã xuống đất, quay cuồng bốn phía.
Quỷ Linh Tử thoát thân ra sau, lập tức kéo dài khoảng cách với hắn.
“Ngươi làm cái gì?” Đề Hồn thấy thế, nổi giận nói.
“Bản tọa không phải đã nói, đưa hắn một phần hậu lễ. Đây chính là Trảm Thi Tiên Phù, bản tọa chuẩn bị cho mình để tương lai đột phá bình cảnh, nếu đến Đại La cảnh hậu kỳ sử dụng, tự nhiên là có vô tận công hiệu, hơn hẳn ngàn vạn đạo đan diệu dược, nhưng dùng trên một kẻ chỉ là Đại La sơ kỳ, ha ha, ha ha...” Thần sắc Quỷ Linh Tử dữ tợn, cất tiếng cười to nói.
“Nhanh giải khai cho hắn.” Đề Hồn quát lớn một tiếng, vọt tới phía gã.
Thân hình Quỷ Linh Tử lại trực tiếp tản ra, hóa thành một mảnh quỷ vụ, tiêu tán.
Lần này giao chiến với Hàn Lập, thương thế của gã cực kỳ nghiêm trọng, cho dù có thể bảo trụ cảnh giới lúc đầu, ngày sau muốn tiến thêm một bước, tiến giai Đại La hậu kỳ, chỉ sợ cũng chỉ là hy vọng xa vời.
Nếu không như vậy, gã cũng sẽ không bỏ “Trảm Thi Tiên Phù” với danh xưng là tam giáp tiên phù Tiên giới kia, lại dùng trên thân Hàn Lập.
“A...”
Một thanh âm kêu thảm tê tâm liệt phế vang lên, Hàn Lập quay cuồng trên mặt đất đột nhiên nhảy một phát như cá chép nhảy, từ trên mặt đất đứng lên, cả người như một cây trường thương thẳng tắp đứng lặng tại chỗ, không nhúc nhích.
“Trước đừng có đi qua, ngươi xem hắn một chút đã...” Đề Hồn thấy thế, vừa định tới gần, liền bị Lam Nhan đưa tay ngăn lại.
Đề Hồn ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy giờ phút này Hàn Lập đứng tại đó, có chút không đúng.
Trên khuôn mặt không sáng chói kia, giờ phút này lại đồng thời xuất hiện hai thần sắc, nhìn quỷ dị không gì sánh được.
Bên nửa khuôn mặt trái của hắn chau mày, con mắt trợn tròn, ngay cả mũi cũng nhíu lại, khóe miệng treo một vòng ý cười tà ác. Mà bên nửa khuôn mặt phải của hắn thì thần sắc bình thường hơn rất nhiều, chỉ là trong đó lại tràn đầy vẻ giãy dụa.
“Chủ nhân, ngươi làm sao?” Đề Hồn thấy thế, cả kinh kêu lên.
Hàn Lập hơi ngẩng đầu lên, dường như nghe được lời nói Đề Hồn, khoé miệng nửa khuôn mặt phải giật giật, tựa hồ muốn trả lời, nửa khuôn mặt trái lại không đáp ứng, chỉ toét miệng cười gằn, làm nửa khuôn mặt phải cũng vô pháp phát ra tiếng.
“Lần này thật nguy rồi...” Thần sắc Lam Nhan khó coi, tự lẩm bẩm.
Chỉ nghe trong miệng Hàn Lập phát ra một tiếng gào thét thống khổ, thân thể đột nhiên xông tới phía trước, tựa hồ muốn phóng tới hai người Đề Hồn.
Trong mắt Lam Nhan lóe lên vẻ hoảng sợ, thân thể cũng không nhịn được lảo đảo lui về sau mấy bước.
Nhưng mà sau một khắc, bước chân Hàn Lập đã ngừng lại, mặt mũi hắn tràn đầy vẻ thống khổ ôm lấy đầu của mình, ngã trên mặt đất điên cuồng lăn lộn.
“Rốt cuộc tên kia dùng chiêu thức gì, thần hồn chủ nhân vậy mà có chút bất ổn?” Đề Hồn phát giác được ba động thần hồn Hàn Lập, thần sắc đột biến, kinh ngạc hỏi.
“Là Trảm Thi Phù.” Thần sắc Lam Nhan ngưng trọng, nói ra.
“Trảm Thi Phù... Đó là cái gì?” Đề Hồn lo lắng hỏi.
“Trảm Thi Tiên Phù là một trong những tiên phù trân quý nhất toàn bộ Chân Tiên giới được biết cho đến bây giờ, số lượng không nhiều, một trong thủ đoạn phụ trợ tu sĩ Đại La cảnh trảm thi.” Lam Nhan giải thích.
“Trảm thi? Đây không phải là đến ba giai đoạn đỉnh phong Đại La cảnh mới xuất hiện bình cảnh sao?” Đề Hồn khó hiểu hỏi.
“Ngươi nói không sai, cho nên đây chính là vấn đề, Hàn đạo hữu trước mắt chỉ là Đại La cảnh sơ kỳ, khoảng cách tấn thăng Đại La trung kỳ còn chênh lệch không nhỏ, căn bản cũng không có tư cách trảm thi, nhưng lúc này lại bị cưỡng ép dùng Trảm Thi Tiên Phù...” Lam Nhan tiếp tục nói.
Đề Hồn nghe lời ấy, lập tức hiểu ra, sắc mặt trong nháy mắt càng trở nên khó coi.
So với Lam Nhan, nàng càng biết rõ hơn tình huống của Hàn Lập. Lúc trước Hàn Lập đột phá Đại La cảnh, mặc dù bế quan tiến cảnh đột nhiên tăng mạnh, một hơi đả thông không ít tiên khiếu, nhưng còn lâu mới đạt tới trạng thái Đại La sơ kỳ đỉnh phong, khoảng cách đến bình cảnh trảm thi lần thứ nhất còn chênh lệch cực xa.
Ngoài ra, lúc tu sĩ Đại La cảnh bình thường đạt tới bình cảnh cần trảm thi tiến giai, không khỏi chuẩn bị các loại thủ đoạn, lại tìm một chỗ yên lặng bế quan, có thể nói là chuẩn bị chu toàn. Nhưng bởi vì do nhiều nguyên nhân, cũng chưa chắc có thể thành công chém ra Thi Thần. Cho dù thành công chém ra, cũng có phong hiểm cực lớn sẽ gánh chịu phản phệ, nhẹ thì tu vi lùi lại, nặng thì vẫn lạc.
Trảm Thi Tiên Phù trước mắt đối với Hàn Lập, không thể nghi ngờ là một loại thủ đoạn cực đoan dục tốc bất đạt, thúc đẩy hắn dưới tình huống chuẩn bị điều kiện cảnh giới chưa đủ, sớm chia ra Thi Thần thứ nhất.
Mà tình huống Hàn Lập trước mắt tự nhiên không có khả năng trảm thi thành công, như vậy kết quả chờ hắn, cũng chỉ có thể hủy diệt.
“Có biện pháp ngăn cản không?” Ánh mắt Đề Hồn nhìn chằm chằm Hàn Lập, hỏi.
“Lúc Quỷ Linh Tử phóng ra Trảm Thi Phù, thì đã khởi động, chúng ta không thể ngăn trở... Chỉ có thể nhìn Hàn đạo hữu có thể tự mình ngăn chặn tác dụng phù lục hay không.” Thần sắc Lam Nhan tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, thì thào nói ra.
Trong lòng của nàng rõ ràng, uy lực tiên phù bậc này đã phóng thích, không phải một tu sĩ Đại La cảnh sơ kỳ có thể áp chế?
Đúng lúc này, Hàn Lập một mực ôm đầu lăn lộn, bỗng nhiên thân hình dừng một cái, bỗng nhiên lăn mình một cái, thân hình lóe lên, cơ hồ trong nháy mắt biến mất tại chỗ, vọt thẳng đến trước Đề Hồn.
Đề Hồn vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ có thể theo bản năng trùng điệp đưa hai tay ngăn trước người. Kết quả ngay sau đó, năm ngón tay Hàn Lập biến thành trảo, đập qua phía nàng.
Đề Hồn nhìn xuyên thấu qua khe hở hai tay, thấy được khuôn mặt Hàn Lập, vậy mà toàn bộ vặn vẹo, biến thành một gương mặt tràn đầy vẻ dữ tợn hung ác, khóe miệng toét cười lớn, thậm chí còn chảy xuống một chút nước bọt trong suốt.
“Hắc hắc, tựa hồ ngươi và hắn có khí tức liên kết rất chặt chẽ a...” Ác hình Hàn Lập nói.
Tiếp theo một cái chớp mắt, Đề Hồn liền cảm thấy một cỗ lực lượng bài sơn đảo hải tập kích tới, hai tay cảm thấy cơ hồ muốn đứt gãy, thân hình cuồn cuộn đụng nát phế tích đổ nát phía sau, trên mặt đất vạch ra một vết rãnh thật sâu.
Thân hình của nàng thật vất vả đâm vào trên một vách đá to lớn, rốt cuộc mới ngừng lại, một tay vội vàng che miệng, nhịn không được “Oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.