Dịch: Đậu Đỏ
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Tuy nói vậy, nhưng theo ta được biết, bên trong Bách Quỷ Sâm Lâm này hung hiểm dị thường, chúng ta cũng không quen thuộc nơi này, tùy tiện đi ngang qua, phải chăng quá mạo hiểm?” Thạch Xuyên Không nhíu mày nói.
“Thạch đạo hữu ngươi nắm giữ bao nhiêu tin tức liên quan tới Bách Quỷ Sâm Lâm?” Hàn Lập hỏi.
“Ta biết cũng không nhiều, bất quá nghe nói trong Bách Quỷ sâm lâm có rất nhiều hoang hồn, cực kỳ khó chơi.” Thạch Xuyên Không nói.
“Không biết hoang hồn là thứ gì?” Hàn Lập hỏi.
Đề Hồn, Kim Đồng, thêm cả Tử Linh cũng nhìn về phía Thạch Xuyên Không, hiển nhiên đều là lần đầu tiên nghe được khái niệm này.
“Hồn phách chuyển thế có số lần hạn chế nhất định, nhưng cũng không phải tuyệt đối, có một số hồn phách thiên phú dị bẩm, hoặc bởi vì một ít duyên cớ đặc thù, cho dù vượt quá số lần, vẫn không tiêu tán ở thế gian, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, sau đó từng bước biến đổi thành hoang hồn. Hoang hồn mặc dù cũng là hồn phách, lại không có chút lý trí nào, chỉ biết lao vào giết chóc, tương đối khó đối phó. Bởi vì hoàn cảnh vùng Bách Quỷ sâm lâm này đặc thù, trở thành nơi có điều kiện thuận lợi để hoang hồn du đãng tụ tập, cực kỳ nguy hiểm.” Thạch Xuyên Không trầm giọng giải thích.
“Hoang hồn dù có lợi hại hơn nữa, thì vẫn là hồn phách, ta cũng cảm thấy không khó đối phó. Dù sao so với việc đối mặt với một số tộc đàn khổng lồ ở U Minh thì vẫn tốt hơn nhiều.” Đề Hồn nói ra.
“Ta cũng cho là như vậy, có Đề Hồn ở đây, loại quỷ hồn này, căn bản không cần để mắt tới.” Kim Đồng cũng mở miệng nói.
“Nếu ba vị đều cảm thấy đi Bách Quỷ sâm lâm tốt hơn, vậy thì chọn đường này đi.” Thạch Xuyên Không không nói gì thêm nữa, nhẹ gật đầu.
“Nếu thế, chúng ta lập tức lên đường.” Hàn Lập đề nghị.
Mấy người quyết định xong, lập tức bay vào Bách Quỷ sâm lâm.
Trong rừng rậm âm âm u u, mây mù lượn lờ, chỉ có thể nhìn rõ trong phạm vi mấy trượng, bên ngoài không thấy gì. Cũng may thần thức có thể mở rộng tự do, nên mấy người bọn hắn cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Tu vi của bọn hắn cực mạnh, nên đi xuyên qua khu rừng lạ lẫm này, giống như những mị ảnh như ẩn như hiện.
Hàn Lập bay dẫn đầu, hai con ngươi hiện lên từng trận quang mang tím đen, cẩn thận chú ý hết thảy động tĩnh xung quanh.
Đột nhiên một đạo hắc quang từ bên trong rừng rậm bắn tới ngay bên cạnh Hàn Lập. Đó là một con tiểu xà hai đầu đen nhánh, thân hình khá nhỏ, như thiểm điện cắn về phía bắp chân hắn, tốc độ nhanh kinh người.
Bất quá bên cạnh Hàn Lập lóe lên kim quang, một sợi kim tuyến lóe lên một cái rồi biến mất, toàn thân Song Đầu Xà kia bị chém thành hai nửa, huyết dịch đen sì bắn tung tóe, rơi xuống mặt đất gần đó, mặt đất lập tức xuy xuy rung động, khói xanh bốc lên.
Hai nửa tàn thể của hắc xà giãy giụa mấy lần, rất nhanh đã bất động.
Mà giờ khắc này đám người Hàn Lập, đã sớm biến mất ở phía trước.
“Xem ra trong Bách Quỷ sâm lâm này không chỉ có hoang hồn, còn có rất nhiều hung lệ quỷ thú, vả lại trong cơ thể ẩn chứa kịch độc, chỉ sợ chúng ta trúng phải, cũng không dễ chịu, mọi người phải cẩn thận một chút.” Thạch Xuyên Không theo sát ngay bên cạnh Hàn Lập, nhìn về sau một cái, nói ra.
Thần sắc những người khác cũng ngưng trọng, nhẹ gật đầu.
Vừa mới tiến vào rừng rậm, gặp phải nguy hiểm đầu tiên mà đã đạt đến trình độ này, càng vào sâu bên trong không biết còn có bao nhiêu nguy hiểm khác đang rình rập.
Thời gian trôi qua từng giờ, trong nháy mắt đã qua mười mấy ngày.
Đám người dần dần xâm nhập Bách Quỷ sâm lâm, gặp phải quỷ thú càng ngày càng nhiều, trong đó thậm chí không hiếm kết đàn kết lũ, tu vi cũng đạt tới Thái Ất cảnh.
Mấy người tránh được thì tránh, nếu không tránh khỏi, đều hợp lực lấy thủ đoạn lôi đình diệt sát, tránh gây nên phiền phức quá lớn.
Hơn nửa tháng sau, vào ngày nọ.
Phụ cận dòng sông màu đen, từng tiếng vang, tiếng gào thét, âm thanh chói tai xen lẫn cùng một chỗ, vang vọng trong phạm vi ngàn dặm.
Bất quá rất nhanh, những tiếng vang kia đều lắng lại, xung quanh khôi phục sự yên tĩnh.
Trong phạm vi trăm dặm xung quanh dòng sông, một mảnh hỗn độn, mặt đất nứt ra mấy đường rãnh khổng lồ, lan ra hơn mười dặm, còn có rất nhiều hố sâu cực lớn, bốc lên từng đạo khói xanh.
Bọn người Hàn Lập đứng ở bên cạnh dòng sông. Một mảng lớn quỷ thú hình sói màu đen nằm ngổn ngang xung quanh bọn họ, chừng gần vạn con.
Những quỷ thú hình sói này dài khoảng bảy tám trượng, thân thể tráng kiện, lông cứng màu đen phủ đầy người, hơn nữa trong miệng còn mọc đầy răng nanh rất dài, thoạt nhìn dữ tợn dị thường.
Bất quá thân thể những con quỷ thú hình sói này hoặc là bị chém thành hai nửa, hoặc là bị xuyên thủng qua các vị trí như đầu, ngực, đều đã chết, huyết dịch màu đen chảy khắp nơi.
Huyết dịch của những Quỷ thú hình sói này cũng có tính ăn mòn rất mạnh, mặt đất phụ cận đã trở thành một mảnh cháy đen, giống như bị ngọn lửa đốt qua vậy.
Trong đám người, thần sắc Hàn Lập, Đề Hồn, Thạch Xuyên Không như thường, nhưng sắc mặt Tử Linh, Kim Đồng lại trắng bệch.
Thực lực của những con quỷ thú hình sói này không yếu, nhất là lại có thể thi triển một loại thần hồn công kích lợi hại. Hơn nữa số lượng kinh người, thần hồn Tử Linh và Kim Đồng không mạnh, nên bị dính một ít thương tổn.
“Các ngươi không sao chứ?” Hàn Lập nhìn về phía hai người.
“Không việc gì.” Kim Đồng miễn cưỡng cười một tiếng.
Tử Linh hít sâu một hơi, cũng lắc đầu.
“Thần hồn công kích của những quỷ thú này cũng không tính là gì, căn cứ điển tịch ghi chép, thần hồn công kích của những hoang hồn kia mới chính thức lợi hại. Chúng ta bây giờ hẳn là vẫn còn ở bên ngoài Bách Quỷ sâm lâm, cho nên chưa gặp phải hoang hồn. Nếu tiếp tục thâm nhập sâu, có thể sẽ gặp phải, đến lúc đó các ngươi nếu như chống đỡ không nổi, cũng đừng có gắng gượng.” Thạch Xuyên Không nói.
Hai người Tử Linh cũng không cậy mạnh, gật đầu đáp ứng.
Mấy người không lưu lại đây lâu, lập tức tiếp tục xuất phát.
“Tử Linh, trước đó chưa kịp hỏi, những năm này ngươi ở Ma Vực sống như thế nào?” Hàn Lập tới gần Tử Linh, hỏi.
“Cũng tốt, có Giải tiền bối và Thạch đạo hữu chiếu ứng, mấy năm nay ta cũng không phải chịu khổ, mỗi ngày đều khổ tu mà thôi.” Tử Linh trả lời.
“Nói đến tu luyện, ta rời khỏi Ma Vực vẫn chưa tới ngàn năm, tu vi của ngươi vậy mà có thể tăng lên tới mức này, quả thực làm cho người ta giật mình.” Hàn Lập nói như thế.
“Cái này đều dựa vào Giải tiền bối, ngài ấy bố trí ra một không gian đặc thù, ở bên trong tu luyện tiến triển cực nhanh... Hơn nữa đồ vật mà ngươi lưu lại cho ta năm đó, giúp ích rất lớn cho việc tu luyện của ta.” Tử Linh nói.
“Giải đạo hữu...” Hàn Lập thì thào một tiếng.
Có Giải Đạo Nhân, tồn tại cấp bậc Đạo Tổ Ma Tộc, giúp Tử Linh tăng một chút tu vi, hiển nhiên không phải việc gì khó.
“Giải đạo hữu bây giờ vẫn tốt chứ? Hắn ta vẫn ở Tích Lân Không Cảnh à?” Một hồi lâu, Hàn Lập tiếp tục hỏi.
“Giải tiền bối...” Tử Linh đang muốn trả lời, Hàn Lập đột nhiên đưa tay ngăn trở Tử Linh nói chuyện.
Sắc mặt hắn ngưng tụ, nhìn về phía trước, thân hình phi độn cũng ngừng lại.
Mấy người Thạch Xuyên Không, Đề Hồn cũng ngừng lại, thần tình cực kỳ nghiêm túc.
Tử Linh cũng vội vàng nhìn về phía trước, gương mặt xinh đẹp biến đổi.
Chỉ thấy chỗ rừng rậm phía trước hiện ra một cỗ sương mù trắng toát, đang nhanh chóng phiêu đãng lao về phía đoàn người. Những nơi đi qua, xuất hiện một tầng băng sương ngưng kết ở trên mặt đất và cây cối.
Một cỗ khí tức hung lệ không gì sánh được từ sâu trong làn sương trắng tản ra, cho dù mọi người ở đây cơ bản đều là tồn tại cấp Đại La, cũng không khỏi kinh hãi khi nhìn thấy nó.
“Là hoang hồn... Hơn nữa hoang hồn này không thể coi thường, tối thiểu cũng là cấp bậc ngàn vạn năm, mọi người cẩn thận!” Thạch Xuyên Không trầm giọng nói.
Y còn chưa dứt lời, sương mù trắng phía trước đột nhiên kịch liệt quay cuồng, vô số âm phong màu trắng từ đó tuôn trào ra, thoáng cái đã hóa thành cỗ phong bạo màu trắng cực lớn.
Rừng rậm phụ cận trong nháy mắt bị phong bạo màu trắng thôn phệ, vỡ nát ra, biến thành bột phấn, mặt đất cũng bị cạo mất một lớp rất sâu.
Phong bạo màu trắng cuốn tới đoàn người như bài sơn đảo hải, còn có từng trận tiếng quỷ khóc sói tru từ bên trong truyền ra, chói tai cực kỳ.
Thạch Xuyên Không nghe thấy thanh âm này, thần hồn trong đầu bắt đầu dao động, khó có thể đè xuống, ma khí vận chuyển trong cơ thể cũng bắt đầu không thể kiểm soát, linh quang hộ thể bên ngoài thân nhanh chóng ảm đạm.
Sắc mặt y khẽ biến, vội vàng thối lui ra sau, đồng thời toàn lực áp chế thần hồn dị động.
Bọn người Đề Hồn, Kim Đồng nghe được tiếng quỷ khóc, thần hồn cũng lập tức ba động không thôi, vội vàng bay ra sau.
Nhưng trong âm phong gào thét ở phía trước, bất chợt xuất hiện kim quang đại thịnh. Hàn Lập vậy mà không hề lui lại theo đám người, mà trên thân bao phủ một tầng sáng màu vàng óng, ngưng mắt nhìn phong bạo màu trắng ở phía trước đang gào thét lao tới, hai con ngươi chớp động từng trận quang mang tím đen.
“Chủ nhân!” Đề Hồn nhìn thấy cảnh này, nhất thời khẩn trương, lập tức dừng thân hình lại, đang muốn xoay người nhào tới.
“Chờ một chút, đại thúc không phải người vọng động, hắn làm như vậy nhất định có đạo lý của mình. Hơn nữa chỉ có một con mà thôi, đại thúc nhất định có thể đối phó.” Kim Đồng ở bên cạnh kéo Đề Hồn lại.
Tử Linh nhìn thấy hành động của Hàn Lập, cũng ngừng lại, mặt lộ vẻ lo âu.
Phong bạo màu trắng trong chớp mắt đã phi tới trước người Hàn Lập, từ trên đầu chụp xuống, giống như một cái miệng khổng lồ, một hơi nuốt trọn Hàn Lập.
Thân hình Hàn Lập lù lù bất động, kim quang không ảm đạm mà mạnh mẽ lên, hình thành một tầng hào quang vàng mờ mờ ở trước người, ngăn phía trước phong bạo màu trắng.
“Ầm” một tiếng vang trầm!
Phong bạo màu trắng nhao nhao đại phóng, tới trước cách hào quang màu vàng mấy trượng bỗng ngừng lại một lát, bị những hào quang màu vàng này cứng rắn định nguyên tại chỗ, không cách nào tiến tới mảy may.
“Gào!” Một tiếng gào thét kinh thiên từ sâu trong phong bạo màu trắng truyền ra.
Một cỗ bạo ngược sát ý lao qua, sát ý vô hình này quá lớn, lại khiến cho đám người Thạch Xuyên Không đứng ở đằng xa nhịn không được biến sắc, rùng mình một cái.
“Ngu xuẩn! Ngươi vất vả lắm mới giấu được chân thân đi, vậy mà tự mình lên tiếng bại lộ thân thế.” Hàn Lập tựa hồ như không cảm giác được gì, hừ lạnh một tiếng.
Tay phải hắn nở rộ kim quang loá mắt, điểm một cái vào hư không.
Một đạo cầu vồng màu vàng từ tay hắn bắn ra, như điện chui vào trong phong bạo màu trắng.
Phong bạo màu trắng cuồn cuộn đột nhiên dừng lại, sau đó “Ầm” một tiếng, đột nhiên bạo liệt ra, hóa thành sương mù phân tán đầy trời rồi phiêu tán biến mất.
Một con quỷ vật màu trắng cực lớn hiển hiện ra, con quỷ này cao tới trăm trượng, thân hình vừa gầy vừa dài, giống như một cây gậy trúc.
Trên thân quỷ vật cao gầy khoác lên một kiện trường bào màu trắng rất dài, kéo dài lê thê ở sau lưng. Trên hai tay mọc ra móng tay dài ngoằng, đầu lưỡi dài trong miệng thè ra, vung vẩy không ngừng ở trước người, rất giống với quỷ thắt cổ truyền trong dân gian.
Quỷ khí vô cùng lớn từ trên thân quỷ vật màu trắng tản ra, hơn xa đám người Thạch Xuyên Không, Đề Hồn, so với Huyết Lệ ngày đó cũng không kém bao nhiêu.
Lúc này ngực của quỷ vật màu trắng bị cầu vồng màu vàng xuyên thủng, tạo thành một cái lỗ lớn.
Quỷ vật cúi đầu nhìn lỗ lớn trước ngực một chút, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin.
Đám người Thạch Xuyên Không ở xa xa nhìn thấy cảnh này, mặt cũng lộ vẻ khó tin.
Cánh tay Hàn Lập nhấc lên, cầu vồng màu vàng từ dưới vụt lên, vẽ ra một đường.
“Xoẹt” một tiếng, thân thể quỷ vật màu trắng lập tức bị chẻ thành hai nửa, sau đó toàn bộ thân thể bạo liệt ra, hóa thành một mảng lớn khói đặc màu trắng, tung bay ra bốn phương tám hướng.
Trong khói dày đặc, mơ hồ có thể thấy từng quang đoàn màu trắng giống như u hồn, mỗi quang đoàn đều tản mát ra quỷ khí chấn động kinh người, giống như vật sống bay tán loạn ra xung quanh.