Dịch: Vì anh vô tình
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Hàn huynh”
Ngay lúc Hàn Lập đang đứng yên chờ đợi, bỗng bên tai xuất hiện âm thanh làm người khác không dễ phát hiện được, là của Tử Linh.
Trong lòng hắn khẽ động, thân hình hơi chếch đi một chút.
“Đừng nhúc nhích... nếu không Thạch Xuyên Không lại nghi ngờ.” Âm thanh của Tử Linh lại vang lên, có chút gấp gáp.
“Ngươi có chuyện muốn nói với ta?” Hàn Lập không nhìn về phía Tử Linh, giả bộ nhìn khắp nơi như đang cảnh giới, rồi truyền âm lại.
“Là về mục đích của chúng ta đi tới U Minh giới lần này, Thạch Xuyên Không chắc chắn sẽ không để ta nói cho ngươi biết, vì vậy ta chỉ có thể lén nói với ngươi.” Tử Linh nói.
“A, có mục đích gì?” Hàn Lập cũng rất tò mò với nguyên nhân hai người tới đây.
“Chúng ta tới U Minh giới, vì nơi đây có một bảo vật là Lục Đạo Luân Hồi bàn, vật ấy chính là chí bảo của Quỷ. Nó có tác dụng giúp người ta nhớ lại trí nhớ của kiếp trước, do đó đạt được kinh nghiệm tu luyên trước kia. Nếu dung hợp với bản thân, có thể khiến tu vi tiến nhanh.” Tử Linh nói.
Hàn Lập nghe xong, mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc khiến người khác khó phát hiện, nhưng không nói gì.
“Ta biết việc này nghe có vẻ khó tin nhưng chuyện đó là thật. Trước kia ở Ma Vực đã có người lợi dụng phương pháp này làm thực lực tăng mạnh, Giải tiền bối cũng nói có một vật như vậy, nên mới nghĩ cách để cho ta và Thạch Xuyên Không tiến vào U Minh giới thử vận may. Việc này là bí mật của hoàng thất Dạ Dương vương triều, vì vậy Thạch Xuyên Không mới không nói cho ngươi biết. Hàn huynh ngươi hãy yên lặng theo sau ta và Thạch Xuyên Không, Lục Đạo Luân Hồi bàn đối với ngươi chắc cũng hữu dụng đấy.” Tử Linh thấy nét kinh ngạc trong mắt Hàn Lập, tưởng rằng hắn không tin vội truyền âm nói.
“Tử Linh ngươi đã hiểu lầm, ta không phải không tin lời ngươi, chuyện về Lục Đạo Luân Hồi Bàn ta đã sớm nghe nói, chúng ta cũng đang đi tìm nó.” Hàn Lập truyền âm đáp lời.
Lúc này đến lượt Tử Linh kinh ngạc, rồi nàng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
“Ngươi đã biết việc này thì quá tốt, tại Ma Vực ta đã nghe không ít sự tình về ngươi, hiện tại Thiên Đình cũng đã công khai truy nã. Cơ hội lần này khó có được, ngươi... ngươi nhất định phải nắm lấy.” Tử Linh dặn dò.
Trong lòng Hàn Lập ấm áp, sau nửa ngày chần chờ, dù trong lòng có ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ trả lời một câu: “Ta đã biết, trước mắt ngươi hãy an tâm khôi phục.”
“Ừ” Tử Linh đáp lại một tiếng rồi không nói gì nữa.
Trong lòng Hàn Lập khẽ thở dài, để ý niệm trong đầu qua một bên, sau đó chuyên tâm hộ pháp cho bọn họ.
Chưa tới nửa giờ, Tử Linh, Thạch Xuyên Không, Kim Đồng lần lượt mở mắt ra rồi đứng dậy.
“Đã để cho Hàn đạo hữu và mọi người chờ lâu.” Thạch Xuyên Không áy náy cười nói.
“Không sao, nếu tất cả mọi người đã nghỉ ngơi đủ, chúng ta cũng nên đi thôi. Ba người chúng ta muốn đi Hoàng Tuyền đại trạch, các ngươi thì sao?” Hàn Lập mỉm cười hỏi.
“Hoàng Tuyền đại trạch...” Thạch Xuyên Không khẽ giật mình.
“Chúng ta nghe nói chỗ đó có một bảo vật tên là Lục Đạo Luân Hồi bàn, có thể làm cho người ta thức tỉnh trí nhớ kiếp trước. Đối với việc tu luyện cũng giúp ích rất nhiều, rất là thần kì. Vì vậy muốn đi xem thử.” Hàn Lập hời hợt nói.
“...Thì ra các ngươi đã sớm biết chuyện về Lục Đạo Luân Hồi bàn, sớm biết như thế thì ta cần gì phải giấu giấu diếm diếm. Ta và Tử Linh cũng muốn đi nơi này, đã vậy chúng ta cùng đi chung.” Thạch Xuyên Không do dự một chút rồi cười khổ nói ra.
Đề Hồn và Kim Đồng nghe vậy mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng không nói gì chỉ đứng sau lưng Hàn Lập.
“Thật là trùng hợp, đã như vậy chúng ta hãy cùng đi, nhiều người có thể chiếu cố lẫn nhau tốt hơn.” Hàn Lập gật đầu nói.
Sau đó mọi người bay lên, rồi đi theo hướng Hoàng Tuyền đại trạch.
...
Lúc này bên trong không gian hỗn độn, đang lơ lửng một toà thành trì to lớn. Trong thành, các tòa lầu các san sát, đường đi rộng lớn sạch sẽ, không có bụi, so với các đại thành như Cửu Nguyên thành hay Lưu Kim thành thì không kém chút nào.
Từng đạo độn quang lao đi vùn vụt, trong thành người đi như thoi đưa trên đường, không khí đặc biệt phồn thịnh.
Bất ngờ, những người này lại có hình dạng khác nhau, Nhân tộc, Ma tộc, Thú tộc, thậm chí quỷ tộc, hôi tiên đều có. Nhưng giữa bọn họ không hề có xung đột, ngược lại rất hòa bình.
Nếu cảnh tượng này để cho những người Chân tiên giới thấy được, sẽ làm kinh ngạc không biết bao nhiêu người.
Trung tâm thành trì, có một kiến trúc pháo đài cao lớn màu đỏ sẫm, so với kiến trúc xung quanh cao hơn rất hiều, khí thế đặc biệt hùng tráng.
Trong đó kiến trúc cao lớn cổ kính nhiều không đếm xuể, làm người khác không dám xem thường.
Xung quanh pháo đài đỏ sậm có tường cao vây quanh, tu sĩ bên ngoài cũng không thể tới gần, hiển nhiên nơi này là một chỗ trọng yếu.
Một đạo độn quang màu đỏ sẫm từ đằng xa bay vụt tới, thẳng vào trong pháo đài rồi hạ xuống tòa đại điện, hiện ra bóng dáng của một người con gái mặc váy đỏ, chính là Giao Tam.
Cửa điện của đại điện rộng mở, trước cửa có hai tên hộ vệ mặc áo màu vàng đứng ở hai bên, nhìn thấy Giao Tam lập tức chào hỏi.
“Tham kiến Thiếu chưởng sứ”
Giao Tam không để ý tới hai người mà đi thẳng vào trong đại điện.
Trong điện ánh sáng hơi lờ mờ, hai bên vách tường của đại điện treo hai hàng chậu than. Bên trong ngọn lửa đang cháy có màu vỏ quýt, ngọn lửa nhấp nháy, làm ánh sáng trong điện cũng chập chùng theo.
Trong đại điện không có vật gì khác, ở chỗ sâu nhất chỉ có một đài cao, nhưng giờ này trên đó cũng không có người ngồi.
Sàn nhà trong đại điện đặt một khối ngọc thạch màu xanh cao lớn bằng người, bên cạnh có một nam tử mặc áo màu xanh đang đứng.
Lúc này thân hình y đang khom xuống, tay cầm thanh tiểu đao gọt gọt trên ngọc thạch, là đang điêu khắc.
Điêu khắc đã xong một nửa, từ hình dáng bức tượng có thể thấy được, nam tử mặc áo xanh đang điêu khắc một người con gái.
“Tham kiến điện chủ” Giao Tam nhìn thấy nam tử áo xanh lập tức khom mình hành lễ.
“Đứng lên đi, sự tình an bài thế nào?” Luân Hồi điện chủ không quay đầu lại, tiếp tục điêu khắc rồi tùy ý hỏi.
Trong Kim Nguyên Tiên Vực, Cửu Nguyên quan và Thiên Đình truy tìm rất gấp, thuộc hạ đã rút những người bị bại lộ thân phận đi. Những người lưu lại đều đã ẩn nấp sâu nhất. Cửu Nguyên quan và Thiên Đình có điều tra thế nào cũng không thể tìm ra được.” Giao Tam nói.
“Tuy như vậy, nhưng phải chuẩn bị chu đáo, hãy mang Tố Hồn Đan phân phát cho tất cả những người kia. Một khi bại lộ chết trận, lập tức thu hồn phách của bọn họ vào U Minh giới, sắp xếp để chuyển thế trùng sinh.” Luân Hồi Điện chủ nói một cách bình thản.
“Vâng.” Giao Tam đáp.
“Hàn Lập kia bây giờ ở nơi nào, có điều tra ra được?” Luân Hồi điện chủ tiếp tục hỏi.
“Thuộc hạ đã cho người tìm kiếm khắp nơi. Sau khi Hàn Lập rời Cửu Nguyên quan, lần cuối cùng xuất hiện là ở Đề Hồ sơn Sở Dư Tiên Vực. Hắn sau khi đánh lui truy binh Thiên Đình liền biến mất tăm, dùng mọi cách dò xét cũng không tìm được.” Giao Tam cau mày nói.
“À, có thể là hắn tìm chỗ để khổ tu.” Thanh âm Luân Hồi điện chủ vang lên.
“Chuyện này rất có khả năng, thuộc hạ sẽ tăng cường tìm kiếm, để sớm ngày tìm được tung tích của hắn.” Giao Tam nói.
“Không cần, sự tình của Hàn Lập trước hết hãy gác sang một bên. Nếu hắn đã thấy được Như Sương, sẽ không vĩnh viễn lẩn trốn, chẳng bao lâu sẽ xuất hiện.” Luân Hồi điện chủ nói.
“Điện chủ, Như Sương cô nương và Hàn Lập có quan hệ như thế nào? Hàn Lập hình như rất quan tâm đến nàng?” Giao Tam do dự một chút, hiếu kì hỏi.
“Như Sương là đạo lữ của Hàn Lập tại hạ giới.” Luân Hồi điện chủ dừng điêu khắc, rồi nói từ tốn.
“Thì ra là vậy.” Giao Tam nghe xong thì chợt hiểu.
“Đoạn thời gian này ngươi đã vất vả, trước mắt nghỉ ngơi thật tốt đi.” Luân Hồi điện chủ xoay người lại nói.
Mặt của y vẫn giấu trong vùng tăm tối như mọi khi, không thấy rõ dung mạo, chỉ có thể mơ hồ thấy rõ hình dáng ngũ quan, hiện giờ thần sắc có chút ôn hòa.
“Điện chủ, lúc trước người đã nói, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tại Cửu Nguyên quan, sẽ nói cho ta biết về thân thế của mình. Bây giờ sự tình Cửu Nguyên quan đã kết thúc, không biết người có thể nói cho ta biết hay không? Rốt cuộc cha mẹ ta là ai?” Giao Tam cũng không có theo lời lui ra, ngược lại do dự một chút, rồi mở miệng hỏi. Trong mắt đẹp của nàng tràn đầy vẻ kiên định, nhìn Luân Hồi điện chủ chằm chằm không nháy mắt.
Luân Hồi điện chủ nhìn Giao Tam, thật lâu không nói.
Giao Tam bị Luân Hồi điện chủ nhìn chằm chằm như vậy, ánh mắt bắt đầu dao động, nhưng vẫn cố kiên trì.
“Xem ra ngươi thật sự rất muốn biết. Được rồi, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, mẹ của ngươi là ai.” Luân Hồi điện chủ thở dài nói.
Giao Tam nghe vậy, nín thở chờ đợi.
“Ta mang Như Sương đến Luân Hồi điện, không chỉ vì Hàn Lập, cũng là vì ngươi. Ngươi hiểu ý ta không?” Luân Hồi điện chủ nhìn Giao Tam rồi thở dài nói.
“Ý người là, Như Sương là.... ta. Vẻ mặt Giao Tam khiếp sợ, lui về phía sau hai bước.
“... Không sai, Như Sương chính là mẹ của ngươi.” Luân Hồi điện chủ trầm mặc nửa ngày, chậm rãi nói.
...
Không biết qua bao lâu, Giao Tam rời khỏi đại điện. Luân Hồi điện chủ lại tiếp tục điêu khắc.
Đá vụn rơi xuống, tượng đá rất nhanh hoàn thành. Đó là một nữ tử mặc cung trang, chỉ là khuôn mặt lại một mảnh bằng phẳng, do không điêu khác ngũ quan.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Luân Hồi điện chủ, cũng không có ý định làm tiếp nữa.
Luân Hồi điện chủ chạm trổ xuất thần nhập hóa, cung trang nữ tử tuy không hoàn thành nhưng lại sinh động như thật, toát ra vẻ ôn nhu và bá đạo, hòa chung một chỗ sinh ra một khí chất kì lạ.
Y đưa tay khẽ vuốt hai gò má trơn bóng của cung trang nữ tử, ngây người si dại.
....
U Minh giới.
Đoàn người Hàn Lập nhanh chóng bay về phía trước, vì hành tung đã bị bại lộ nên cũng không cần tiếp tục che giấu nữa.
Thực lực Tử Linh và Thạch Xuyên Không cũng không yếu, nên không làm chậm tốc độ di chuyển.
Phương hướng đi tới của đoàn người cũng không phải một đường thẳng, mà Hàn Lập dựa theo Quỷ Vu chỉ dẫn không ngừng thay đổi phương hướng. Cố gắng tránh các nơi có quỷ tộc cư ngụ, để khỏi dẫn đến tranh đấu không cần thiết.
Mấy ngày sau, đoàn người đi vào một mảnh rừng rậm màu đen.
Trong khu rừng rậm này cây cối cao lớn dị thường, đại thụ cao mấy trăm trượng, hơn ngàn trượng, có thể thấy khắp nơi. Cành lá vô cùng rậm rạp, hầu như che phủ gần hết bầu trời.
Xuyên thấu qua cành lá tươi tốt, có thể thấy trong rừng rậm là một mảnh đen kịt, cơ hồ cái gì cũng không thấy, lộ ra vẻ cực kì tĩnh mịch.
Trong rừng rậm quỷ khí cũng nồng đậm khác thường, gió thổi qua phát ra âm thanh “ô ô” nức nở nghẹn ngào, giống như có bách quỷ đang khóc làm cho người ta tê tái cả da đầu.
*bách: một trăm, nhiều, mọi,đông đảo, tất cả.
“Nơi này là Bách Quỷ sâm lâm, một trong những hiểm địa nổi danh U Minh giới, chúng ta đi vòng qua nơi này hay đi xuyên qua đây?” Thạch Xuyên Không nhìn Hàn Lập hỏi.
“Xuyên qua Bách Quỷ sâm lâm này, Hoàng tuyền đại trạch sẽ không xa. Xung quanh Hoàng Tuyền đại trạch đều bị tứ đại Qủy tộc Diêm La vây quanh, thực lực của chúng không giống những tộc đàn kia, bị phát hiện sẽ rất phiền toái, đi qua Bách Qủy sâm lâm này sẽ đỡ hơn một chút.” Hàn Lập nói.
Hắn nói những điều này, một nửa là do đã đọc được trên điển tịch, phần khác là do Quỷ Vu nói lại.
Từ khi gặp được Thạch Xuyên Không và Tử Linh, Quỷ Vu không nói chuyện nữa. Chỉ dùng thần niệm trao đổi với Hàn Lập, tựa hồ không muốn hai người đó biết lão tồn tại.