Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 167: Chương 167: Thù phong ấn Nguyên Anh




Dịch giả: Tùy Phong

Hàn Lập gầm nhẹ một tiếng, toàn thân phát ra một mảng kim quang chói mắt.

Bên trong kim quang, thân thể Hàn Lập nhanh chóng phình to. Làn da bắt đầu xuất hiện từng mảng lông màu vàng, trong nháy mắt, hóa thành Kim Mao Cự Viên cao hơn mấy trượng.

Cùng lúc đó, thân hình Phương Bàn cũng hóa thành ba phân thân giống nhau như đúc, tạo thành thế tam giác bay thẳng đến Cự Viên. Ba thanh trường kiếm màu đen liên tiếp chớp động tỏa ra hắc quang. Chúng liên kết chằng chịt lại với nhau ở giữa không trung thành một cái võng đao màu đen rậm rạp, chụp xuống Cự Viên do Hàn Lập biến thành.

Tiếng xé gió chợt vang lên, khe hở nhỏ mịn xuất hiện!

Kim Mao Cự Viên ngửa đầu rống một tiếng thật dài, sau đó hai tay múa may điên cuồng. Trong hư không xung quang, tiếng vù vù vang lên. Một luồng man lực mênh mông cuồn cuộn tràn ra.

Oanh long long!

Hơn một nửa võng đao màu đen không chịu nổi man lực kỳ lạ quét qua liền nổ tung tán loạn. Trong phạm vi mà quyền kình bao phủ, không khí đều trở nên hết sức nặng nề.

Ba phân thân do Phương Bàn biến thành cũng lập tức lóe lên, đồng thời thu hồi lại trường đao. Thân hình trở nên mơ hồ, biến mất không thấy gì.

Sau một khắc, sau lưng Kim mao Cự Viên bỗng lóe lên thanh quanh, ba phân thân của Phương Bàn cầm trường đao màu đen đồng thời xuất hiện, vung đao chém tới Hàn Lập.

Ba luồng đao quang lạnh thấu xương lập tức chém tới. Trong chớp mắt, chúng hợp lại làm một, hóa thành đao quang lượn lờ hắc quang, khiến cho không gian xung quanh mơ hồ vặn vẹo. Một tiếng xé gió chói tai vang lên!

Bởi vì tốc độ đao quang quá nhanh cho nên Kim Mao Cự Viên có muốn né tránh cũng không kịp. Hắn chỉ kịp thúc giục ra một tầng quang mang mờ ảo.

“Keng”, tiếng kim loại va chạm với nhau, đao quang màu đen hung hăng chém lên sống lưng của Cự Viên.

Đao quang lập tức vỡ vụn, một vầng mặt trời hai màu vàng đen bùng nổ tại chỗ chém xuống. Một luồng khí tức kinh người quét sạch mọi thứ điên cuồng lan ra, không khí ông ông chấn động.

Thân hình của Kim Mao Cự Viên lập tức bay về phía trước, quang mang mờ ảo bị xé rách. Lông vàng sau lưng Cự Viên bị rách toạc thành một vết thương khá lớn, khiến người ta phải giật mình.

Miệng vết thương tuy không sâu, nhưng máu tươi chảy ra lênh láng nhuộm đỏ cả đám lông màu vàng.

Sau khi bị lực phản chấn của hắc đao, thân thể Phương Bàn cũng không tự chủ được, bị bắn ra xa hơn trăm trượng thì y mới hóa giải được luồng lực lượng này mà đứng lại giữa không trung.

Y liếc nhìn Cự Viên đang ở trên mặt đất cách đó không xa, sắc mặt có chút khó coi. Hiển nhiên, y không ngờ được hóa thân Cự Viên của Hàn Lập có lực lượng thân thể mạnh như vậy, có thể trực tiếp chịu được một đao của y.

Lúc này, nội tâm của Phương Bàn có chút giật mình thì nội tâm của Hàn Lập lại có chút bình tĩnh.

May mà lúc nãy kịp thời biến thân, nếu không thì với một kích vừa rồi chỉ sợ sẽ ăn không ít thiệt thòi. Nhưng mà đáng mừng nhất chính là hắn đã sớm có chuẩn bị, cũng không phải là không có cách nào đối phó Pháp tắc Tốc độ của Phương Bàn.

Hắn đang cân nhắc, đột nhiên thân hình Phương Bàn thoáng một cái lại hóa thành ba phân thân xông tới.

Lần này, phân thân thứ ba lại một lần nữa huyễn hóa, trong chớp mắt, giữa không trung xuất hiện hơn mười huyễn ảnh khó phân biệt thật giả. Mấy ngàn đao quang màu đen phát ra, chém về phía Cự Viên.

Kim mao Cự Viên không để ý đến vết thương trên lưng, hai tay đột nhiên có chút mờ ảo, nắm thành hai nắm đấm cực lớn điên cuồng đánh ra.

Trong chốc lát, tiếng quyền phong ầm ầm!

Vô số quyền ảnh màu trắng hiện ra, quét sạch mọi thứ khắp bốn phương tám hướng.

Luồng lực lượng cuồng bạo bùng nổ, khiến cho hư không phía trước nhấp nháy liên tục, hình thành từng luồng sóng khí cuồng bạo quét sạch mọi thứ xung quanh.

Huyễn ảnh đông đúc dày đặc do Phương Bàn huyễn hóa lập tức bị vô số sóng khí mãnh liệt tràn qua. Hơn phân nửa huyễn ảnh lập tức tán loạn biến mất, chỉ còn lại ba phân thân dựa vào màn sáng để bảo vệ thân thể, ngăn cản sóng khí.

Không đợi cho Kim Mao Cự Viên thi triển thủ đoạn kế tiếp, ba phân thân của Phương Bàn đột nhiên mỉm cười quỷ quyệt, sau đó trở nên mờ ảo rồi biến mất không thấy gì.

Kim Mao Cự Viên thấy vậy, trong lòng nao nao như nghĩ tới điều gì đó.

Trên mặt đất, một luồng ánh sáng màu vàng bỗng xuất hiện dưới chân hắn. Từng luồng hào quang màu vàng giống như những sợi dây thừng chằng chịt từ khắp mặt đất uốn lượn như Linh xà ngoi lên. Sau khi vặn vẹo một hồi, chúng trói chặt tứ chi cùng thân thể Cự Viên. Từ bên trong hào quang tỏa ra một luồng khí tức pháp tắc hùng hậu

Liền sau đó, một cây dù khổng lồ màu vàng, to khoảng trăm trượng lật ngược hiện lên trên mặt đất. Những hào quang màu vàng giống như dây thừng kia thình lình liền chui bên trong cây dù. Cự Viên bị trói chặt như nêm, phảng phất giống tay cầm của cây dù lớn.

Kim Mao Cự Viên giật mình, hét lớn một tiếng, kim quang trên thân tỏa ra rực rỡ. Cơ bắp trên người điên cuồng phồng lên như vật sống, dựng đứng tất cả lông mao, hắn ra sức giãy giụa

Hắn không ngờ những hào quang màu vàng nhìn rất bình thường vậy mà chắc chắn đến mức đáng sợ. Hắn dùng lực lượng cường đại có thể dời núi lấp biển, vẫn không thể thoát ra.

Một tiếng “Phần phật”, cây dù khổng lồ màu vàng đột nhiên gấp lại, bao lấy Kim mao Cự Viên vào bên trong.

Ngay sau đó, phía trên hư không chỗ cây dù khổng lồ có chút chấn động, hiện ra thân ảnh lão giả cẩm bào. Gã cười nói:

“Ha ha. Bị Địa Võng Tán của ta trói lại thì cho dù ngươi có ba đầu sáu tay, cũng đừng mơ tưởng có thể thoát ra!”

“Làm tốt lắm!”

Thân hình Phương Bàn lóe lên một cái rồi xuất hiện bên cạnh cây dù khổng lồ. Cánh tay của y vung lên, trong miệng bắt đầu lẩm nhẩm.

Vèo!

Một sợi xiềng xích đen kịt hiện ra giữa không trung, bên ngoài lóe lên hắc quang, mơ hồ còn có chút sương mù màu đen đang lượn lờ.

Một luồng chấn động pháp tắc đặc thù truyền ra từ sợi xích.

Trái tim của Kim mao Cự Viên ở bên trong cây dù khổng lồ đập thình thịch. Hắn rất quen thuộc với khí tức của sợi xích này, chính là khí tức của sợi xích đã giam cầm Nguyên Anh của hắn hơn ba trăm năm, khiến hắn phải chịu nhiều đau khổ, Cách Nguyên Pháp Liên.

“Kẻ phong ấn Nguyên Anh của ta năm đó, hóa ra chính là ngươi!” Từ bên trong cây dù màu vàng, vang lên tiếng Cự Viên gào thét rung trời.

“Ha ha, xem ra cuối cùng ngươi cũng đã biết. Năm đó vì khống chế tên tiểu tử nhà ngươi, khiến cho ba người chúng ta tốn không ít công sức. Tưởng rằng cái bí mật kia đã theo ngươi tan thành mây khói rồi. Không ngờ là ngươi vẫn còn sống.” Phương Bàn không nói gì, chỉ có lão giả cẩm bào đáp lại.

Kim mao Cự Viên nghe vậy, kim quang trên người lại một lần nữa phóng ra rực rỡ, giãy giụa kịch liệt để thoát khỏi cây dù.

“Ngoan ngoãn im lặng cho ta!” Lão giả cẩm bào cười lạnh, giơ tay vỗ xuống hư không.

Bên ngoài cây dù khổng lồ màu vàng lập tức bùng nổ một luồng ánh sáng màu vàng chói mắt. Vô số phù văn thi nhau xuất hiện, bao phủ lấy cây dù khổng lồ, xoay tròn một hồi khiến cho cây dù khổng lồ thu nhỏ lại, rồi khép chặt thêm vài phần.

Cùng lúc đó, Phương Bàn đang niệm chú ngữ cũng dừng lại, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.

Hắc quang bên ngoài sợi xích màu đen nhanh chóng sáng lên, xung quanh sợi xích bắt đầu xuất hiện vô số phù văn màu đen, nhanh chóng phóng to. Một không gian chấn động chầm chậm xuất hiện ở bên trên sợi xích.

Ngay lúc Phương Bàn sắp hoàn tất quá trình thi triển pháp thuật thì một tiếng vang thật lớn từ trong cây dù khổng lồ truyền ra

Một chuyện không thể ngờ đột nhiên xuất hiện!

Cây dù khổng lồ màu vàng lúc đầu hơi phồng lên, bỗng nhiên từ bên trong phóng ra ánh sáng đủ màu ngập trời, rồi hào quang màu vàng của cây dù theo đó cũng càng lúc càng sáng hơn.

Lão giả cẩm bào giật mình, muốn thi triển pháp thuật thúc giục cái gì đó, nhưng vừa mới há miệng, “Phốc”, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Sau một khắc, một tiếng “Oanh” vang lên thật lớn.

Cây dù màu vàng khổng lồ bị mở bung ra từ bên trong. Linh quang bên ngoài cây dù ảm đạm. Một bóng người màu vàng thoát ra, dần dần phình to ra đến hơn trăm trượng.

Chính là Kim mao Cự Viên mọc ra ba đầu sáu tay. Những hào quang màu vàng quấn quanh người hắn lúc trước đã sớm bị nứt gãy, không thấy bóng dáng.

Ngay sau đó, sáu tay của Cự Viên đồng thời nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.

Vô sô điện quang màu bạc chói mắt hiện ra, bao phủ quanh người hắn tạo thành một cái trận pháp lôi điện to lớn.

Mọi chuyện xảy ra nếu diễn tả thì hơi dài dòng, nhưng thực tế thì chỉ diễn ra trong một nhịp thở!

“Đừng có mong trốn thoát được!” Phương Bàn trợn trừng mắt, điên cuồng hét lên. Y há miệng phun ra tinh huyết, dung nhập vào trong xiềng xích màu đen trước người.

Sợi xiềng xích phát ra hắc quang sáng ngời, đột nhiên phình to lên gấp mấy lần, hóa thành hư ảnh, rồi biến mất. Một khắc sau, bỗng nhiên nó xuất hiện trước mặt Cự Viên, phần phật một tiếng liền xuyên qua ngực bụng của hắn.

Đồng thời, Lôi quang chói mắt từ bên trong trận pháp lôi điện phóng ra ngút trời, bao phủ lấy thân hình Cự Viên vào bên trong, biến mất không thấy gì nữa. Sợi xích vồ hụt vào hư không.

Phương Bàn nhìn những điện mang màu bạc còn sót lại giữa không trung đang chậm rãi tiêu tán, sắc mặt trở nên âm trầm bất định.

Hít sâu một hơi, y chậm rãi khôi phục lại thần sắc, phất tay thu hồi sợi xích màu đen về.

“Không ngờ tên này còn có loại thần thông này, có thể cưỡng ép thoát khỏi lực lượng pháp tắc của Địa Võng Tán!” Lão giả cẩm bào bay tới, sắc mặt có chút khó coi, trầm giọng nói.

“Thần thông tốt vẫn là thứ yếu. Quan trọng nhất là là trận pháp lôi điện của hắn. Nếu như không có cách nào phá giải, để cho hắn tiếp tục trốn thoát như vậy thì chúng ta không có khả năng giết chết hắn! Phong huynh, ngươi am hiểu trận pháp cấm chế, có thể có biện pháp nào không?” Phương Bàn lật tay thu hồi sợi xích màu đen, chậm rãi nói.

“Lôi điện trận pháp này ta đã nhìn qua hai lần, đối với nguyên lý hoạt động cũng hiểu rõ được chút. Nó là sự kết hợp giữa không gian lực và lôi điện lực. Nếu muốn phá giải thì cũng không có khó khăn gì, nhưng mà cần phải chuẩn bị Phù lục đặc biệt. Lần này chúng ta đi hơi vội nên…” Lão giả cẩm bào chần chừ một chút, nói ra.

“Chẳng lẽ không còn phương pháp nào khác sao? Nếu chúng ta có thể lấy được bí mật trên người hắn, thì bình cảnh vây khốn chúng ta bao nhiêu năm nay cũng không thành vấn đề” Phương Bàn nghe vậy, hình như có thâm ý chậm rãi nói ra.

“Chuyện này… Cũng không phải là hoàn toàn không có cách. Lúc trước, ta từng tu luyện một bí thuật tên là Huyết Nhiên Tức, cần phải thiêu đốt tinh huyết và nguyên khí của bản thân mới có thể sử dụng được. Khi thi triển bí thuật này thì trong một phạm vi nhất định có thể chặn được Linh lực lưu động, khiến cho trận pháp không thể hoạt động. Chắc nó có thể phá giải được Lôi trận của Hàn Lập” Lão giả cẩm bào suy nghĩ một chút rồi nói.

“Tốt! Đợi lát nữa chúng ta đuổi theo hắn, ngươi liền thi triển bí thuật này để phá vỡ lôi trận của hắn.” Phương Bàn nghe vậy, hai mắt sáng rỡ.

“Nhưng mà, thi triển thuật này tiêu hao khí huyết rất lớn. Nếu khí huyết của ta bị hao hụt nghiêm trọng, e là không có cách nào giúp ngươi đối phó với Hàn Lập rồi.” lão giả cẩm bào có chút chần chờ nói ra.

“Yên tâm, chỉ cần ngươi giúp ta phá giải Lôi trận của hắn là được. Những chuyện còn lại cứ để ta lo.” Phương Bàn ha ha cười nói.

Nói xong, y vung cánh tay lên.

Một cỗ hào quang bọc hai người lại, hóa thành một đạo quang ảnh phóng vô cùng nhanh về phía xa, rồi lóe lên liền biến mất ở phía chân trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.