Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 168: Chương 168: Truy đuổi




Dịch giả: Tùy Phong

Giữa không trung cách đó hơn trăm vạn dặm, tại một sơn mạch tuyết phủ trắng quanh năm, xuất hiện vô số lôi điện luân chuyển, tạo thành một cái pháp trận đang chậm rãi xoay tròn.

Tia sáng màu bạc chớp động, một bóng người to lớn xuất hiện ở bên trong pháp trận, nhìn kỹ là một con Kim mao Cự Viên ba đầu sáu tay.

Cùng với lôi điện màu bạc đang không ngừng tiêu tán, Cự Viên vừa mới xuất hiện cũng nhanh chóng thu nhỏ, trở về hình dạng con người.

Hắn lật tay lấy ra một viên đan dược nuốt vào. Sau đó liền phân biệt phương hướng, không nghỉ ngơi chút nào, hóa thành một luồng độn quang màu xanh, vận dụng toàn bộ sức lực bay về một hướng xa xa.

Loại Truyền tống cự ly xa như vậy tiêu hao lôi điện lực của Lôi Bằng không ít. Hiện tại, hắn không thể nào xác định được phương pháp truy tìm của bọn người Phương Bàn có bị giới hạn về khoảng cách hay không. Nếu gặp phải tình huống sử dụng hết lôi điện lực bên trong cơ thể mà bọn người Phương Bàn đuổi đến kịp, thì cuối cùng ngay cả đường lui cũng không còn.

Nhưng mà, hắn còn chưa kịp bay được bao xa thì liền cảm thấy Tinh huyết bên trong cơ thể đột nhiên chấn động. Hóa ra là hai người Phương Bàn lại sử dụng chiêu cũ để dò tìm vị trí của hắn.

Hàn Lập không chút nghĩ ngợi, lập tức thay đổi phương hướng, điên cuồng chạy trốn.

Trong khi phi độn, hắn vừa dùng toàn lực luyện hóa đan dược bên trong cơ thể, vừa dùng thần thức kiểm tra thân thể từng chút một. Hắn muốn tìm ra được chỗ bị hạ ấn ký trên thân thể.

Nhưng mà cho dù cho hắn dò xét bằng cách nào đi chăng nữa, cũng không thể tìm ra được chút dấu vết.

Hàn Lập dùng toàn lực chạy trốn rất nhanh nhưng mà tốc độ độn quang của Phương Bàn lại quá nhanh. Chỉ hơn nửa ngày sau, hắn vẫn bị hai tên kia dần dần đuổi kịp.

Lần này, Hàn Lập không có chút ý định nào giao đấu cùng hai tên đó. Lúc đối phương vừa xuất hiện trong tầm mắt, một khắc sau, ngân quang đã bao phủ xung quanh thân thể hắn.

Đồm độp!

Vô số tia chớp màu bạc luân chuyển hiện ra, đang muốn hình thành lôi điện pháp trận một lần nữa.

Cách đó mấy trăm dặm, Phương Bàn hừ lạnh một tiếng, thét vang như sấm:

“Đừng hòng!”

Y còn chưa dứt lời, thanh quang trên bàn tay rực rỡ hơn, bên trong xuất hiện vô số phù văn màu xanh. Y vỗ vào người lão giả cẩm bào ở bên cạnh.

Một quầng sáng màu xanh lập tức xuất hiện trên người lão giả cẩm bào, bên trong có vô số phù văn đang chuyển động.

Thân hình lão giả đột nhiên biến mất, sau đó đột nhiên xuất hiện ở một chỗ cách Hàn Lập không xa.

Lúc này, Lôi điện pháp trận chỉ còn một chút xíu nữa là hoàn thành. Lôi điện màu bạc xung quanh đã ngưng tụ lại cùng một chỗ tạo thành pháp trận, không ngừng tuôn ra tia sáng màu bạc, sắp sửa bao phủ thân thể Hàn Lập.

Cùng lúc đó, trên người lão giả cẩm bào đột nhiên hiện ra vô số hỏa diễm màu đỏ. Toàn thân gã lập tức hóa thành một vầng mặt trời màu đỏ.

Huyết quang chói mắt lan ra, bao phủ lấy phạm vi vài dặm xung quanh.

Lôi điện pháp trận của Hàn Lập cũng bị huyết quang này bao phủ, liền tiêu tán giống như băng tuyết gặp phải lửa.

“Cái gì!” Sắc mặt hắn đột biến.

Vào thời điểm này, trong tầm mắt Hàn Lập đột nhiên xuất hiện một luồng đao quang sáng chói từ một nơi rất xa, nhưng trong chốc lát liền đã phóng đến trước mặt. Đao quang giống như một tia chớp sáng chói, với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nhằm thẳng tim hắn đâm tới.

Đồng tử trong mắt hắn lập tức co lại như lỗ kim, thanh quang bao phủ toàn thân phóng ra mạnh mẽ. Hắn lách ngang qua một bên né tránh.

Huyết quang chợt hiện ra!

Thân hình Hàn Lập xuất hiện cách đó hơn mười trượng. Trên cánh tay là một vết thương rất lớn, lộ ra cả xương cốt bên trong, máu tươi liên tục chảy ra.

Sắc mặt hắn trở nên khó coi, không thèm xử lý vết thương, toàn thân lập tức phóng ra kim quang mãnh liệt, biến thành Sơn Nhạc Cự Viên. Bên ngoài làn da hiện ra vô sô lân phiến màu vàng phủ kín thân thể.

Thân hình Phương Bàn vừa rồi không biết ẩn nấp chỗ nào, bỗng xuất hiện phía sau đao quang, phất tay bắt lấy trường đao sáng như tuyết.

Gã không nói hai lời, thân hình vụt sang trái rồi sang phải.

Rào Rào Rào!

Bốn tên giống Phương Bàn như đúc hiện ra ở hai bên trái phải. Mỗi tên đều cầm một thanh trường đao sáng chói, với tốc độ nhanh như chớp đồng loạt lao thẳng đến Hàn Lập. Cả năm thanh trường đạo trong tay chúng tỏa ra năm luồng đao quang sáng lóa.

Năm phân thân của Phương Bàn đột nhiên hợp lại. Năm luồng đao quang sáng chói dung nhập với nhau thành một thể, hóa thành một đao ảnh sương mù. Đao ảnh này với tốc độ nhanh gấp mấy lần, lướt đi tạo thành tầng tầng đao ảnh chồng chất lên nhau, nhằm thẳng trái tim của Kim Mao Cự Viên mà đâm.

Không gian xung quanh vào lúc này bỗng nhiên trở nên cực kỳ chậm chạp, chỉ còn lại đao quang giống như mộng ảo

Bụp!

Đao quang như mộng ảo đâm cơ thể của Kim Mao Cự Viên, xuyên thẳng ra phía sau lưng.

Tuy nhiên không trúng tim, mà bị lệch một chút.

Kim Mao Cự Viên phun ra một ngụm máu tươi. Trong mắt hắn hiện lên vẻ khiếp sợ, sau đó giơ tay, hung hăng đập một chưởng lên ngực.

Phanh!

Thân thể Cự Viên bị bắn lui về sau, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, hóa thành một luồng huyết quang dung nhập vào trong thân thể hắn.

Làn da toàn thân hắn đột nhiên biến thành màu đỏ máu. Trước ngực và sau lưng hắn đồng thời hiện lên một phù văn màu máu to lớn, tản mát ra huyết quang vô cùng chói mắt.

Phanh!

Thân thể Cự Viên đột nhiên nổ tung, hóa thành một luồng huyết quang, quay cuồng rồi bắn về phía trước, lập tức thoát khỏi phạm vi bao phủ của huyết quang do lão giả cẩm bào thi triển pháp thuật.

Vô số điện quang màu bạc từ bên trong huyết quang bắn ra, rồi lập tức ngưng tụ thành Lôi điện pháp trận.

Điện quang lóe lên chói mắt, trận pháp bên trong huyết quang biến mất không thấy tung tích.

Lão giả cẩm bào trợn mắt há hốc mồm.

Cả Phương Bàn và Hàn Lập đều hành động nhanh như chớp khiến gã chưa kịp phản ứng thì bóng dáng của Hàn Lập đã biến mất tại chỗ.

Năm phân thân của Phương Bàn lại nhập lại làm một. Y nhìn chỗ Hàn Lập mới vừa biến mất, sắc mặt trở nên tái mét.

Lão giả cẩm bào tụng niệm chú ngữ, ngọn lửa màu máu trên người lập tức tắt lịm. Sắc mặt lão tái nhợt, vôi vàng lấy ra một viên đan dược nuốt vào.

“Đáng chết! Lại để cho hắn chạy thoát!” Phương Bàn giận dữ nói, sắc mặt có chút nôn nóng.

Hàn Lập đã biết được lão giả họ Phong sẽ thi triển bí thuật Huyết Nhiên Tức, dĩ nhiên sẽ đề cao cảnh giác. Nếu bọn chúng muốn sử dụng bí thuật này một lần nữa để phá vỡ lôi điện pháp trận, chỉ sợ không được.

“Không thể ngờ được tên Hàn Lập này lại giảo hoạt như vậy. Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lão giả cẩm bào bay tới, sắc mặt vẫn còn hơi tái.

“Đuổi theo hắn trước, rồi nói sau!” Phương Bàn thoáng trầm mặc một chút, liền nói. Y phất tay bắn ra một luồng thanh quang, bao phủ hai người lại.

Cách đó trăm vạn dặm, Lôi điện pháp trận bỗng nhiên xuất hiện, sau đó lại tiêu tán.

Huyết quang lóe lên, thân hình Hàn Lập lảo đảo loạng choạng ngã xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Bên ngực trái, cách trái tim hắn ba phân, một vết thương hở cả xương thịt bên trong vẫn còn đang chảy máu.

Hắn nhìn vết thương ngay ngực, nghĩ đến vẫn còn sợ.

Nếu như lúc nãy, hắn không lách người né tránh trong tích tắc, thì tim hắn đã bị đâm thủng nát bấy như tương rồi.

Nghĩ đến một đao như mộng như ảo kia, hắn hơi híp mắt lại.

Rõ ràng là lúc trước Phương Bàn còn ẩn giấu thực lực, tranh thủ lúc hắn không kịp đề phòng mà ra tay. Xém chút nữa là hắn đã gặp nạn rồi.

Nhưng mà, dựa theo tình huống lúc nãy, nếu đối phương muốn thi triển cái xiềng xích quỷ dị kia, thì cần một thời gian nhất định để thi pháp.

Hàn Lập suy nghĩ như thế, sau đó lật tay lấy ra một phù lục màu xanh lá, dán lên vết thương.

Phù lục phát ra một luồng lục quang nhu hòa, thẩm thấu vào trong vết thương. Máu tươi lập tức ngừng chảy, miệng vết thương cũng nhanh chóng khép lại.

Hắn tiếp tục lấy ra một viên Quy Nguyên Đan nuốt vào. Thanh quang trên người tỏa ra, hóa thành một luồng độn quang bay đi, đồng thời vận công luyện hóa đan dược.

Không ngoài dự đoán, hơn nửa ngày sau, bọn Phương Bàn lại đuổi tới lần nữa.

Dựa vào công hiệu của Quy Nguyên Đan, thương tích trên người Hàn Lập đã hồi phục bảy tám phần.

Lần này, hắn đã rút kinh nghiệm. Chỉ cần Phương Bàn cùng lão giả cẩm bào đến gần phạm vi mà thần thức của hắn có thể cảm ứng được, liền sẽ lập tức thi triển Lôi điện pháp trận truyền tống đi.

Phương Bàn rất phẫn nộ, còn trong lòng cũng trở nên nặng nề.

Nếu như y không có cơ hội tiến đến gần Hàn Lập, mặc dù còn khá nhiều thủ đoạn nhưng mà cũng không có cách nào thi triển.

Chuyện đã đến nước này, tự nhiên y cũng không thể buông tha được.

...

Mấy ngày sau, trên không trung tại một khu rừng rậm tối thui, một luồng độn quang màu xanh lướt qua, nhanh chóng bay về một nơi ở phía xa xa.

Bầu trời trên khu rừng, mây đen chồng chất thật dày, thỉnh thoảng có từng luồng tia chớp to lớn đánh xuống. Từ xa nhìn lại giống như sấm chớp bình thường.

Bên trong độn quang, sắc mặt Hàn Lập ngưng trọng, vừa né tránh lôi điện, vừa bay nhanh về phía trước.

Cách bìa rừng đang bị sấm chớp mười mấy vạn dặm, hai bóng người lóe lên rồi xuất hiện. Chính là Phương Bàn cùng lão giả cẩm bào.

Mắt thấy khu rừng trước mặt bị lôi điện phủ đầy, lông mày hai người cũng nhíu lại, nhưng không hề chùn bước mà lập tức bay vào.

...

Nửa tháng sau, trên không trung tại một sơn mạch đỏ thẫm, một luồng độn quang nhanh như chớp bay nhanh về phía trước.

Khắp nơi dưới sơn mạch đỏ thẩm đều đang bị lửa thiêu đốt không ngừng, khói đen bốc lên cuồn cuộn, che khuất cả bầu trời.

Độn quang màu xanh liên tiếp né tránh khói đen cùng với lửa mạnh, bay nhanh về phía trước

Mấy chục vặn dặm phía sau, Phương Bàn cùng lão giả cẩm bào sắc mặt hơi khó coi, đang không ngừng đuổi theo.

...

Hai bên một đuổi một trốn, trong nháy mắt đã hơn một tháng trôi qua.

Trên không trung tại một khu vực đầm lầy khổng lồ, vô số hồ quang điện màu bạc hiện ra, lập tức ngưng tụ thành một Lôi điện pháp trận.

Một tiếng sét nổ vang, thân hình Hàn Lập xuất hiện ở trung tâm pháp trận. Hai hàng lông mày của hắn đang nhíu chặt.

Liên tục bị truy đuổi gần hai tháng, mặc dù sử dụng không ít đan dược để bổ sung, nhưng Lôi Bằng lực bên trong cơ thể hắn vẫn tiêu hao nhanh chóng. Hắn đã cố tình giới hạn số lần sử dụng nhưng mà vẫn không thể khôi phục được một nửa so với lúc đầu.

Mỗi lần sử dụng Lôi điện pháp trận để truyền tống thì khoảng cách cũng trở nên càng lúc càng ngắn. Đợt truyền tống vừa rồi cũng chưa được năm mươi vạn dặm.

Hai người Phương Bàn ở đằng sau dĩ nhiên cũng đã phát hiện điều này, càng đuổi theo gấp.

Sắc mặt Hàn Lập có chút âm trầm.

Tiếp tục bị động như vậy không thoát được, thì sớm muộn gì cũng bị đối phương làm cho thể xác và tinh thần trở nên vô cùng mệt mỏi.

Có điều, dựa theo quan sát và phán đoán của hắn trong suốt thời gian qua, hình như người thi pháp dò tìm vị trí của hắn không phải là Phương Bàn, mà chính là lão giả cẩm bào bên cạnh y.

Lão già kia không những có thể dò tìm ra vị trí của mình, lại còn có thể thi triển pháp thuật hóa giải Lôi điện pháp trận, đã thế còn có Hậu thiên Pháp khí có thể vây khốn người khác. Chính là một mối họa lớn, nhất định phải giết.

Trong đầu Hàn Lập nhanh chóng suy nghĩ. Bỗng nhiên hắn nhíu mày lại, hóa thành một luồng độn quang, bay theo một hướng khác.

Một lát sau, phía trước truyền đến tiếng sóng vỗ bờ, phía trước xuất hiện một hải vực khổng lồ. Nước biển hơi có màu đỏ thẫm, phát ra một mùi rỉ sét gắt mũi.

Hắn nhìn qua nước biển cuồn cuộn phía dưới, suy nghĩ một chút. Sau đó liền tiếp tục bay sâu vào bên trong hải vực. Một lát sau, hắn dừng lại gần một đảo nhỏ màu đỏ thẫm, rộng hơn mười dặm.

“Chính là chỗ này.”

Hàn Lập thì thào lẩm bẩm. Hắn hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên giơ hai tay lên. Mấy chục luồng linh quang màu lam đồng loạt nhanh chóng bắn ra khắp bốn phương tám hướng, liên tiếp bay xuống dưới biển, không thấy bóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.