_Hộc...hộc...
Tịch Hạ Di nép mình vào tường thở như hụt hơi ở hành lang vắng, cô áp tay lên ngực sợ hãi, trên mặt thoáng lo âu, đôi mắt dáo dát nhìn khắp nơi mong là ông chú năm xưa kia đừng đuổi theo, cô nhíu mày cảm thấy phiền vô cùng, cô nhớ là hàng ngày đi làm đâu có ăn ở ác hay chơi xấu ai đâu, vì cái gì số cô đen đủi quá? Còn dai dẳng theo đuổi, tâm tình của cô như mặt hồ đang tĩnh lặng bị một vật nặng làm cho khuấy động, Tịch Hạ Di đang mệt nhọc tập trung hết chút sức lực còn lại để thở, ánh mắt nhìn ra xa dò xét hy vọng con người kia không đuổi theo, bất chợt ánh mắt cô nhìn về phía trước, nơi có thang máy đang mở, cô bị gây chú ý bởi một người đàng ông đang đuổi theo, là hắn chỉ cần nhìn từ một phía cũng thấy được cái đẹp khó cưỡng lại, cánh môi mỏng đỏ thắm trên làng da trắng ngần, người đó có ra tro cô cũng nhận ra
_Là...là chú?
Nơi khoé mắt vì tâm trạng xúc động đẩy ra hai dòng nước ấm, chúng từ từ lăng xuống như pha lê vỡ vụn, cái cảm giác từ bỏ tất cả để chỉ giữ trong tim một người là đây, có những con đường rất dài rất xa, cũng có những tình yêu rất gần rất sâu, Phàm Khiết Thần trong lòng Tịch Hạ Di sẽ chỉ là một của thế giới nhưng là cả thế giới đối với cô, giây phút này, cô chỉ biết khóc, trớ trêu thay cô không hận mà còn đem lòng xao xuyến với kẻ đã dụ dỗ thể xác cô, mặc dù thừa biết hắn không hề để tâm đến việc cô có cảm xúc với hắn và dường như cũng chưa từng biết đến vậy mà vì tình yêu mãnh liệt cô mang theo một phần trăm hy vọng đi tìm trong hư vô nào ngờ định mệnh rong rủi đưa cô gặp lại hắn.
Phàm Khiết Thần giải quyết xong công việc liền lên sân thượng tìm cô, nhưng cô đã bỏ đi, hắn nhìn vào phòng làm việc của phòng kế toán có vị trí gần sân thượng cũng không thấy cô, hắn nghĩ cô là nhân viên kế toán của Tập Đoàn
_Phàm chủ tịch có phải đang tìm cô gái lúc sáng?
Jolie hỏi anh, lúc sáng vừa được vận động với hắn, cảm giác rạo rực vẫn còn rực cháy, cô ta mặc áo sơ mi không cài cúc ở giữa, để lộ phần ngực quá to mà áo ngực không che chắn được, cái váy bó sát còn ngắn cũn cỡn và được xẻ rất cao, Jolie nhận ra ánh mắt mà người đàng ông cô muốn chiếm giữ nói rằng có quan hệ mật thiết với nhân viên dọn phòng của cô
_Đúng, em biết tiểu nha đầu đó hả?
Hắn sốt sắn, hắn còn muốn lục tung cả tập đoàn lên tìm cô mới hả dạ, tuy nhiên có lẽ đã tìm ra manh mối từ trợ nhân viên xinh đẹp, thuận tiện hắn đến gần cởi thêm vài cúc áo của Jolie kéo ra hai quả bưởi căng mọng chật vật nằm trong lớp áo ngực dày
_Thưa Phàm chủ tịch...em không biết...a...
Jolie chỉ muốn xác minh thực hư hắn và Hạ Di là như thế nào, sau đó liền trở mặt tỏ ra không biết, hai quả bưởi to được xoa nắng đặt biệt khiến người phụ nữ dâm đãng không khỏi xúc động đứt quãng trong lời nói
_Đem tất cả hồ sơ nhân viên nữ lên phòng gặp tôi
Phàm Khiết Thần khẩy ngón tay trên đầu ngực, trêu đùa với ánh mắt thất vọng, năm đó quán bar đóng cửa hắn không tìm ra cô nếu không đến giờ này ngày đêm đã đặt cô dưới thân từ từ ăn thịt, với hắn đó là mục đích lớn nhất
_Thưa...ở Tập Đoàn này quá rộng lớn...e là...á...á...
Jolie ngập ngừng rên rỉ nỉ non, đầu ngực ẩm ướt vì cái lưỡi tinh ranh liếm vòng, gương mặt cô ta thõa mãn đẩy người đến gần mong muốn được hắn mút cắn. Hắn nghĩ lại đúng là cách này không được cách kia cũng không xong, bực tức bây giờ mới nhớ ra là lúc nãy không hỏi xem cô tên gì, cơ thể đang thưởng thức phụ nữ mà trong lòng phức tạp không tập trung được, cảm giác cũng chả hứng thú
Phàm Khiết Thần mệt mỏi bỏ đi, đi đến đâu hắn cũng dán mắt tìm cô, chưa bao giờ anh phải tìm thứ gì đó mà cất công đến vậy, hắn lạc mất cô giữa biển người mênh mông ngay cả khi cô đứng trong tập đoàn nhà anh thế mà vẫn không tìm ra cô...đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ vô duyên đối diện bất tương phùng
Mấy hôm nay, Tịch Hạ Di đi làm mà tư tưởng để trên mây, cô ngồi lau bàn làm việc mà không thể nào tập trung vào công việc được, từ hôm gặp lại Phàm Khiết Thần cô vẫn không biết hắn là ai vậy mà cứ nghĩ đến mãi, trái tim cô như thắt lại, nhìn thấy người mình thích nhưng không thể được người ta thích lại, đã vậy trong lòng cô còn một mối nghi hoặc không giải được, cô từng biết hắn từng rất giàu có, hắn xuất thân từ gia thế lớn, tiền có thể thêu cháy cả cô nhưng không hiểu làm sao lần gặp lại này hắn trước mặt cô chỉ là một tên đàng ông hèn hạ chỉ biết vận động cùng phụ nữ nuôi miệng, một tên bám váy đàng bà, đó là do cô tự suy viễn, chẳng nhẽ danh vọng mà hắn có đã sụp đổ, liệu lúc hắn không tiền cô có còn chút sức lực để yêu hắn như tình yêu cô khẳng định trong tâm trí là chỉ có hắn, nếu một tình yêu mà không có vật chất không biết cô có còn muốn tiếp tục nuôi hy vọng thổ lộ hay không?
_Mình làm sao để biết được đây? Có phải chú ấy vì một lý do nào đó đã tán gia bại sản? Đã trở thành người không tiền không địa vị? Bây giờ nhìn lại đúng là Phàm Khiết Thần mới là người cho mình được tất cả từ vật chất đến tình yêu...
Cô lại chìm vào suy nghĩ miên mang, cô gạt hắn qua một bên để đo tìm vật chất cho cuộc đời mình, cô mong rằng sau này khi cô tiếp cận Phàm Khiết Thần sẽ không bị hắn làm phiền, nếu biết được sự thật chắc cô sẽ tự cười vào mặt mình cho xem, người đang cần chẳng phải đang rất gần, một vòng xoay tròn lẫn quẩn thật mệt.