Chẳng biết là trưa hay chiều hôm sau, người nào đó tỉnh giấc vì mùi thức ăn thơm lừng. Cái bao tử tội nghiệp nhanh chóng phản bội lại cơn buồn ngủ kinh người, lồm cồm ngồi dậy, loáng thoáng nhớ lại lần cuối cùng trông thấy thức ăn chính là đĩa gà rán chiều qua.
À… mà có phải chiều qua không nhỉ? Sao có cảm giác như đã ngủ hết ba ngày ba đêm rồi vậy…?
Khịt khịt… cái gì vậy ha? À, chua chua, ngậy ngậy, chắc chắn là spaghetti rồi. Làm bụng cô sôi sùng sục đây…
Cửa mở, Nguyễn Ái cố nhướn mi mắt, trông thấy ngay ai kia tay bê một bàn nhỏ thức ăn đi vào (cái kiểu bàn lùn + khay để ăn trên giường á), tóc tai vẫn còn ẩm, rũ nhẹ lên gương mặt như tạc; toàn thân lại khoác áo choàng tắm trắng muốt, cổ chữ V kéo sâu xuống tận eo; chất nam tính toát ra khiến hơi thở cô ngừng bặt, trong một giây hoàn toàn quên béng cơn đói bụng cồn cào (chắc vì đang bị tấn công bởi “cơn đói” khác đấy mà ^w^). Cô nghệch ra vài giây, ngắm nhìn tạo vật kỳ diệu đang từ từ đóng cửa mà không khỏi cảm thấy mơ hồ.
Mới sáng ra sao lại thấy anh thế nhỉ? — cô nhíu mày, dụi dụi mắt —Có phải là… nhớ nhiều quá nên điên rồi không…?
Thì ra là… có ai đó vì ngủ quá nhiều mà mụ mị… nhất thời ký ức chưa thể phục hồi… =w=
(Tội quá, bị hổ “dần” đến trí nhớ bay biến ^w^)
Quay mặt lại, Chính Luận trông thấy người vợ trẻ của mình tròn mắt ngây ra mà không khỏi thắc mắc, đột nhiên đứng khựng nơi ngưỡng cửa ngắm nhìn. Nguyễn Ái nom dáng vẻ nghiêng đầu, mày hơi chau của anh liền theo phản xạ nghĩ ngay đến tâm thái thất thường của người nào đó, lo sợ ảo ảnh biến mất, vội vã ném bỏ chăn và lao xuống giường hòng tóm được anh…
Chân vừa chạm xuống đất, thì—
—A?
(O_o)
Sao…
Sao tự nhiên lại… ngồi bệt ra sàn thế này…?!
Bốn mắt nhìn nhau. Cái người đứng nơi ngưỡng cửa kia dường như cũng bất ngờ không kém. Đặt vội bàn thức ăn xuống sàn, anh sà đến bên cô…
“Sao vậy?”
Cô chớp mắt, cảm thấy thảm thương ghê gớm, miệng líu ríu.
“Đứng… không nổi… O_o”
Đôi tay vươn ra toan đỡ lấy cô chợt dừng lại giữa không trung, sinh vật tuyệt mỹ vốn đang thế ngồi xổm, liền ngẩn ra nhìn cô vài giây rồi khẽ cúi xuống lắc lắc đầu, môi nhếch lên nụ cười nửa miệng hiếm hoi — từ lúc biết cô bỗng trở thành một thói quen thường trực…
(Đúng là đểu, ăn mất xương người ta rồi mà còn… nhổ ra cười nhạo ==)
Trong một giây, bị kích thích bởi sự nhạo cười lộ liễu của ai đó, người mất ký ức kia lập tức phục hồi trí nhớ.
Ơ…
Sao lại…
Cái này…!
(>oo”wo.