Đến hết hôm đó, Nguyễn Ái lại nghiệm ra một điều đáng ghét nữa về người chồng mới cưới của mình: Vô-sỉ- vô-cùng-tận! (>..o_0”__”..oo.._o0””
Khoang miệng nóng ẩm sau đó bao trùm trên ngực mút mát nhè nhẹ, cơn sốc cảm giác thiếu điều khiến tim ai đó ngừng đập, đôi tay nhỏ lập tức đan vào tóc anh toan kéo ra…
Song, những hoan cảm trỗi lên sau đó, đã hoàn toàn lấn áp mọi ý nghĩ xua đuổi.
Thân người nhũn nhoài, cô để mặc người nào đó muốn mút, muốn xoa, thậm chí… nhây cắn sao cũng được trên cơ thể (>o.”