Phản Phái Đích Chức Trách

Chương 2: Chương 2: Ảo tưởng tan biến




Tu Chân giới, ngọc bài khắc hình kiếm xuyên mây, cảnh sắc môn phái, Ông Bạch Thuật cùng với... Tần Tu.

Đầu như là bị một đạo sấm sét bổ vào, Tần Tu đột nhiên hiểu được. Khó trách thân thể này cũng gọi là Tần Tu, khó trách y vẫn luôn có cảm giác quen thuộc... Nơi này là thế giới của “Giới tỏa hoang thu”, nơi y đang đứng là thế giới của một cuốn sách, nói chính xác hơn là một cuốn sách tu chân ngựa đực.

Vậy trong nguyên văn, Tần Tu là ai? Đại nhân vật phản diện.

Thế Ông Bạch Thuật là ai? Nhân vật chính hàng thật trăm phần trăm.

Vậy nơi này là chỗ nào? Đảo Nhũng Vân, địa bàn của Kiếm Tiêu Môn - môn phái đứng đầu trong thập đại môn phái Tu Chân giới.

Nhìn đứa trẻ đang co cụm thành một khối dưới những quyền đấm cước đá, thân thể nó căng ra, nhưng không kêu lấy một tiếng, Tần Tu có phần ngơ ngẩn đến không biết là ngày hay đêm, cũng không biết giải quyết thế nào. Không sai, trong nguyên văn, lúc nhân vật chính Ông Bạch Thuật còn nhỏ sống ở Kiếm Tiêu Môn, hắn bị người cố ý đưa tới nhũng Vân Đảo. Chưởng môn Kiếm Tiêu Môn phát hiện ra đứa trẻ mới sinh tại linh trì, bèn tiện đường làm thiện duyên, đặc biệt đem hắn lưu lại trong môn, dù sao có thể lặng yên không một tiếng động qua mặt linh thức của tất cả trưởng lão, đem một sinh linh để lại Kiếm Tiêu Môn ắt không phải kẻ tầm thường.

Kiếm Tiêu Môn là nơi thế nào? Đứng đầu thập đại môn phái Tu Chân giới, những đứa trẻ có thể đi vào đều là thiên tài, có thể chất tu luyện bẩm sinh, kỳ kinh bát mạch gần như hoàn mỹ, gân mạch không trì trệ, linh lực lưu chuyển thông suốt, linh trí trong trẻo, chỉ nhìn một chút là có thể đánh giá được tiềm lực. Ông Bạch Thuật thể chất không tốt, linh thức cũng không dò ra được tí gì, thân thể yếu ớt, một tia linh lực cũng không có, các trưởng lão đều không thể không bỏ qua hắn. Thế nhưng hắn lại lớn lên giữa đám thiên tài này, tất sẽ thành đối tượng bị người khinh thường.

Có điều, đã là nhân vật chính tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy. Dưới ngòi bút của tác giả, năm Ông Bạch Thuật mười một tuổi liền bắt đầu lần lượt gặp được kỳ ngộ, thu vào dưới trướng tiểu đệ mạnh mẽ, chiếm được mỹ nhân khuynh thành, tìm ra bảo vật nghịch thiên, trưởng thành với tốc độ khó mà tin được.

Tác phẩm này có hai điểm sáng, một là tính cách nhân vật chính sau này được khắc họa vô cùng rõ ràng, hai là cả hai nhân vật phản diện đều xuất thân từ Kiếm Tiêu Môn. Một kẻ là đại sư huynh tu vi cao, tướng mạo đẹp, bối cảnh tốt, được yêu mến... Đây là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức phản diện, sau này tác giả cho hắn cùng nhân vật chính kết thành bằng hữu.

Còn tên nhân vật phản diện khác họ Tần tên Tu, tu vi cao, bối cảnh tốt, nhân duyên tốt, vốn nên trở thành tiểu đệ của nhân vật chính, rốt cuộc thành ra trùm cuối sau màn. Con đường tu luyện của hắn cùng nhân vật chính hoàn toàn đối lập. Trình độ nghịch thiên có thể đem so với nhân vật chính, cuối cùng bởi vì đã tiếp nhận được một cái truyền thừa nghịch thiên nào đó, trở thành đại BOSS vạn ác. Nhưng dù có là đại nhân vật phản diện cũng không thể chạy thoát số mệnh làm vật hi sinh, sau cùng bị nhân vật chính làm cho người không ra người quỷ không ra quỷ, so với chết còn thoải mái hơn. Tần Tu còn nhớ rõ, lúc trước đọc đến đoạn kết, y đã phấn khích đến đổ mồ hôi.

Ai nói người xuyên việt nhất định sẽ thành nhân vật chính, xuyên việt thành nhân vật phản diện, Tần nhị gia chỉ biết cười ha ha.

Cứ tưởng mình đã là nhân vật chính rồi, ngờ đâu nửa đường bị sao chổi quẹt trúng, muội tử tài nguyên tiểu đệ đều bị cướp đi. Đây chính là vận mệnh khốn nạn đó sao? Tần Tu nghĩ đến đây, đáy lòng tự nhiên nóng lên, y nhíu mày, khó chịu, quá khó chịu.

Thế y có nên thừa dịp này đem nhân vật chính ra thịt luôn không?

Tần Tu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

“Cái thứ phế vật này mà cũng muốn sống ở Kiếm Tiêu Môn, có thể làm việc cho tiểu gia chính là vinh hạnh của mi.” Thiếu niên kia hung hăng giật tóc đứa trẻ nọ cười nói, những đứa khác cũng phụ họa theo, “Đúng vậy, cha đệ nói đệ chính là Minh thành đệ nhất kì tài tu luyện, cùng cái thứ này ở chung một chỗ đúng là sự sỉ nhục!”

“Ông Bạch Thuật, đừng tưởng rằng mi giả chết thì chúng ta sẽ tha cho mi! Tần sư ca còn chưa lên tiếng, mi mà dám ngất, chúng ta sẽ đánh cho mi bẹp mặt!” Thiếu niên khác đẩy đứa trẻ kia, thấy nó vẫn không có phản ứng gì thì bỉu môi nói, “Thật là không thú vị.”

Tần Tu để ý, bất kể bọn hắn làm gì, Ông Bạch Thuật luôn cúi đầu xuống, giống như muốn đem mặt mình vùi sâu xuống đất, khi bị đánh đau lắm di chuyển thân thể một chút, không khóc, không phản ứng, thậm chí không thốt một tiếng.

Chẳng qua, đối với một con gà hèn nhu nhược như thế... Quả là vô vị.

Tần Tu đột nhiên bước lên, chậm rãi đi về phía Ông Bạch Thuật, từ trên cao cúi đầu nhìn hắn, thần thái cao ngạo không ai bì nổi, “Đứng lên.” Vừa mở miệng liền thốt ra hai chữ mang theo khí lạnh, đám trẻ đều đồng loạt dừng lại động tác nhìn y.

“Nhẫn cái rắm chó đây này, ngươi cứ như một con chó nằm rạp trên đất, bị đánh cũng không biết đứng lên đánh lại, bọn chúng có dám đem tay chân ngươi ra rút gân lột da gì không? Ngoại trừ cái mạng ra thì ngươi còn cái gì, liều mạng là sẽ thiếu cánh tay cái chân? Nếu sợ đau, thế có khác gì đồ phế vật? Có tư cách gì...” Cùng gia đoạt tài nguyên? “Dừng lại ở Kiếm Tiêu Môn?”

Mấy người đứa trẻ kia đều sửng sốt, Tần sư ca muốn dạy phế vật này phản kháng sao?

“Chẳng qua cũng một đám nhóc con làm bậy, dù cho thông minh vẫn là sẽ không Tu luyện, ngươi sợ cái gì đâu? Việc gì phải nhẫn?”

Tần Tu ngồi xổm trước mặt Ông Bạch Thuật, đầy ý tứ cười một cái, “Tiểu tử, để Tần nhị gia dạy cho ngươi, kéo bè kéo lũ đánh nhau, lúc bị quần ẩu á, nhắm thẳng vào một đứa mà đánh, đánh hết sức cho ta. Nếu ngươi không làm được, thì phải chịu đòn rồi.”

Lời nói tàn nhẫn mang theo ý cười làm mấy đứa trẻ vây quanh Ông Bạch Thuật đổ một thân mồ hôi lạnh, vội vàng buông tay.

Ông Bạch Thuật nghe vậy rốt cục cũng giương mắt lên nhìn, con mắt vốn nên trong veo của một đứa trẻ bất ngờ tối sầm lại, Tần Tu bỗng nhớ đến ban nãy, thằng nhãi này bị đánh nhưng biểu hiện quá mức lạnh nhạt, một cái nhăn mày cũng không có, thần sắc thậm chí có thể nói là không một tia sợ hãi, hoàn toàn không giống phong thái kiên cường như trong miêu tả trong văn, mà là tĩnh lặng như nước.

Không đúng...

Trước mắt Tần Tu đột nhiên tối xầm một cái, đầu liền bị trúng ngay một quyền, bóng đen lập tức trở mình, trực tiếp đem hắn áp lên trên mặt đất, hàng loạt nắm đấm như mưa trút xuống mặt.

Tần Tu không phải là không có ý định né tránh, nhưng quá kì lạ! Ý định của y như đã bị nhìn thấu, Ông Bạch Thuật là cứ theo hướng y định tránh mà đấm thẳng vào. Cái này không khoa học! Ông Bạch Thuật hiện tại không phải là yếu như gà à?

Bà mẹ nó! Ra tay nặng như vậy! Thằng sói con! Gia tốt bụng khuyên mi vài câu câu, mi vậy mà dùng nó để đánh gia!

Tần Tu dầu gì cũng là người tập võ, y chịu đau, nhắc đầu gối lên, chân còn chưa phát lực đã bị Ông Bạch Thuật nắm lấy, đè xuống.

Đám đàn em bâu chung quanh lúc này mới kịp phản ứng, nhao nhao vây tới kéo Ông Bạch Thuật ra, giải cứu Tần Tu.

Trong lúc nhất thời, phía trước nhà gỗ loạn thành một bầy. Âm thanh gì cũng có.

Ông Bạch Thuật liều mạng đánh tới tấp người dưới thân, quyền sau còn nặng hơn quyền trước, xương ngón tay đau nhức. Hắn cũng không biết hắn muốn phát tiết thứ gì. Là vì kiếp trước cầu mà không được, hay là bởi những lời lúc nãy?

Ông Bạch Thuật đột nhiên rất muốn cười, chấp niệm sâu đến nỗi biến thành tâm ma, đời trước hắn vì đại sư huynh mà nhập ma, chuyện xấu gì cũng làm qua nhưng chưa từng ép buộc đại sư huynh của hắn, cho dù khát vọng tù cấm y biến thành ma chướng, nhưng chỉ vì một ánh mắt không thích của đại sư huynh mà gắt gao ép xuống tâm tình. Đến trận chiến cuối cùng, hắn lấy mạng đổi mạng đem đại sư huynh cứu về... Đến lúc chết đi, thần hồn câu diệt tan thành trong bụi cũng chỉ đổi lại một câu: “Ta tha thứ cho ngươi, nhưng không thể chấp nhận ngươi.” của y.

Hắn không mong đại sư huynh có thể thích hắn, nhưng “tha thứ” trong miệng sư huynh có nghĩa là gì? Hắn tự hỏi, chuyện có lỗi duy nhất hắn làm với đại sư huynh, ngoài việc giải trừ hôn ước của y và tiểu sư muội, buột y rời khỏi Kiếm Tiêu môn, còn gì khác? Thế nhưng về sau hắn đã làm rõ sự việc, lấy lại danh tiếng cho đại sư huynh. Vì chuyện như vậy... có thể nhẫn tâm tra tấn hắn mấy trăm năm? Nhìn hắn hao tổn tâm cơ, khát cầu mà không được? Nhìn hắn một lần lại một lần lại một lần khác liều mình bảo vệ?

Ha ha, quả là tuyệt tình, đúng là sư huynh của ta! Thật sự là đại sư huynh không nhiễm khói lửa nhân gian của ta.

Chết rồi, linh hồn tàn vong cũng tốt! Ít nhất không cần suy nghĩ nên đem y nhốt lại hay tiếp tục khát cầu y. Ngờ đâu lúc vừa tỉnh lại đã trở về năm mình tám tuổi, khi tất thảy nghiệt duyên chuẩn bị bắt đầu.

Hắn nhớ rõ, lần đầu gặp được đại sư huynh của hắn chính là hôm nay. Hắn như ngày thường bị người khi dễ, người kia thân vật bạch y, cầm một thanh quang kiếm bước vào thế giới của hắn, dứt khoát mang hắn đi. Mắt mày lãnh đạm, ngũ quan tuấn tú, toàn thân mang khí chất trong trẻo lại lạnh lùng... Bảo hắn không khắc sâu vào tâm can, làm sao được?

Thế nhưng sau khi hắn trở về thì thế nào? Bị bắt nạt ngày càng quá đáng hơn. Hắn không oán, thật sự không oán. Những gì đại sư huynh mang đến cho hắn, hết thảy hắn đều cam tâm tình nguyện tiếp nhận.

Ông Bạch Thuật hoàn toàn không để ý đến đau đớn sau lưng, từng quyền từng quyền đánh lên người Tần Tu.

Tần Tu, hắn đương nhiên biết rõ, kiếp trước con người kia nhiều lần thiếu chút nữa đưa hắn vào chỗ chết, vẫn ác liệt như trước kia, thậm chí còn kiêu ngạo hơn nữa. Nhưng lời y nói ra cũng đủ làm hắn giật mình, không như đại sư huynh trực tiếp đem người rời đi, lưu lại hậu hoạn vô cùng, mà là đem hắn dạy dỗ thành dân liều mạng.

Mãi đến khi mọi người đem Ông Bạch Thuật kéo ra, Tần Tu đã chịu vô số nắm đấm, khóe môi bị rách, vành mắt sưng đỏ, máu mũi cũng chảy ra, cả khuôn mặt đều là thảm cảnh điêu tàn.

Tần Tu đau đớn khó nhịn, che lấy thái dương, cả mắng cũng không ra.

“Sư ca, sư ca, huynh sao rồi?” Một đám nhóc con chạy tới an ủi.

“Mẹ kiếp, đau.” Tần Tu bụm lấy cuống họng, nói.

“Phế vật mi còn dám đánh sư ca! Xem ta dạy dỗ mi thế nào!” Trong mắt đám trẻ này không phải là Tần sư ca của chúng nó tạo nghiệp, mà hết thảy đều do Ông Bạch Thuật mà ra. Chúng tụ thành một đám lao vào Ông Bạch Thuật.

Ông Bạch Thuật như giật mình tỉnh lại, giơ nắm đấm cùng đám trẻ kia nhảy vào quần nhau, trình độ hung ác làm người xem phát sợ.

Lũ trẻ đang nháo nhào huyên náo, bỗng một âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng vang lê, “Dừng tay! Đệ tử nội môn không được ẩu đả với nhau.”

Đám trẻ như dính phải thuật định thân, liền đứng im không nhúc nhích, Ông Bạch Thuật nghe được thanh âm này cũng triệt để dừng lại trong nháy mắt. Tần Tu chịu đau, con mắt liếc nhìn về người phía người mới tới kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.