Phản Phái Đích Chức Trách

Chương 1: Chương 1: [Kiếm Tiêu Thiên] Tần Tu Tần nhị gia giá lâm




Anh hùng trên đời này đều có chung một giấc mộng - Hậu cung, nhưng đằng sau hai chữ ấy, là Thiên hạ.

_ghi chép.

Tần Tu chậm rãi mở mắt, ánh trăng thanh tĩnh rọi vào mắt y, từng vì sao điểm xuyết trời đêm cứ lập lòe ảm đạm, những vầng ngân bàng bạc êm dịu mà mơ hồ, trời đất trước mắt mờ mịt trong làn hơi nước mờ ảo.

Gió đêm vi vu thổi, bóng cây lay động. Tần Tu chỉ cảm thấy từ đầu đến vai nóng lạnh khác thường, y nhíu mày, rụt cả người vào trong làn nước.

Thỉnh thoảng có vài tiếng ve kêu, từ xa vọng lại như có như không, cho thấy nơi này... không phải là mộng cảnh!

Tần Tu bóp trán ngồi đó, tự hỏi lẽ nào mình lại cứ vậy mà biến mất? Y chỉ là phát sốt nên vào bệnh viện truyền dịch, sao khi tỉnh dậy lại ở thế giới khác thế này?

Tiếp tục ngủ thêm chút nữa, tỉnh dậy rồi liệu có thể trở về hay không?

Tần Tu ngâm mình trong ôn tuyền mất nửa canh giờ, chờ đợi các loại kỳ tích xuất hiện, nhưng gió đêm vẫn cứ hiu hiu thổi, ve sầu vẫn cứ râm ran kêu, ôn tuyền vẫn ấm áp, ngoại trừ ánh trăng đang từ từ biến mất, còn lại tất cả hoàn toàn không thay đổi.

Y cam chịu số phận đứng dậy, lại phát hiện thân thể có chút không đúng, sờ sờ xương bả vai, lại sờ sờ mặt, vuốt ve các khớp xương ngón tay... Đây không phải thân thể của y. Cúi đầu quan sát một hồi, trong đầu y chỉ nhảy ra bốn chữ “nõn nà như ngọc“. Cái thân thể trắng nõn này quả thực có thể so với ngọc thạch quý giá nhất, chẳng lẽ y xuyên đến thân thể một nữ nhân? Manh theo tâm tình hoảng sợ nhìn về phía hạ thân, a..., may mắn vẫn còn, tuy nhiên bấy giờ có hơi nhỏ một chút. Nhưng hiện tại thân thể này chẳng phải còn là một đứa trẻ sao? Trưởng thành thì tốt rồi.

Có điều tuy thân thể này sở hữu một làn da đẹp đến khó tin, vóc người cũng nhỏ con, nhưng lại không hề lộ ra chút yếu ớt, nắm chặt tay lập tức có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng ào ạt trong cơ thể, dường như chỉ cần một chưởng là có thể đánh hòn đá vỡ vụn ra thành từng mảnh.

Tần Tu đưa tay vơ lấy quần áo treo trên mỏm đá, định mặc vào, đột nhiên nghe được một âm thanh trong vắt “leng keng” vang lên, là tiếng đồ vật va đập vào nhau, có vẻ là tiếng thứ gì đó được giấu trong quần áo va vào nham thạch. Vật đó rơi ra, phát ra ánh sáng vành nhạt dưới ánh trăng. Tần Tu cầm lên xem xét... Là hột xoàn sao?

Viên bảo thạch trong suốt không màu hình đa giác, khi cầm trong tay có hơi sần sùi, nhưng sự lạnh lẽo toát ra thật là thoải mái. Tần Tu vuốt vuốt món đồ chơi này, ý niệm khẽ động, tức thì một cổ khí tức mát rượi như nước từ tảng đá truyền vào lòng bàn tay, sau đó ào ào chảy ra tứ chi, toàn thân trở nên thoải mái vô cùng.

Còn chưa chờ y buông tay, viên đá kia liền như đèn cạn dầu, xuất hiện một vết nứt, rồi đột nhiên vỡ vụn thành bột phấn, bị gió đêm cuốn đi.

Tần Tu chứng kiến một màn này, mắt trừng to, “Chết tiệt...”

Đây không phải là thế giới võ hiệp bình thường, Tần Tu lần nữa yên lặng bóp trán.

Sau đó, y từ trong quần áo lấy ra những đồ vật khác, lòng tự suy đoán đó là của mình -- đó là một cái túi đen thêu chỉ đỏ, một thanh kiếm màu bạc, ánh lên ánh sáng trong trẻo, một khối ngọc bài có khắc bức tranh thanh kiếm đâm vào mây.

Tần Tu ăn mặc chỉnh tề xong, tay trái cầm lấy trường kiếm kỹ càng xem xét, nhóc ranh này, ngươi còn nhỏ mà lại hung tàn như vậy, cha mẹ ngươi có biết không? Lại nhìn sang ngọc bài được cầm trên tay phải, trong đầu lại hiện lên một chút cảm giác quen thuộc.

“Khối ngọc ánh nhuận khắc hình phi kiếm đâm vào mây, kiếm mang tư thái phong độ ngút trời, mây mờ ảo bồng bềnh khoan thai, đều là những vật manh màu sắc thanh tao hạng nhất.”

Nhưng bây giờ không phải thời điểm để ý tiểu tiết, tìm được đường về mới là việc cấp bách.

Cũng may ông trời không quá tàn nhẫn với y, thoáng chốc đã có một người hướng bên này chạy tới, vừa chạy vừa hô to, “Đại sư huynh! Đại sư huynh! Sư phụ kêu huynh trở về!”

Tần Tu lập tức đáp lời, cái người báo tin kia từ trong rừng chạy ra, Tần Tu mới phát hiện hóa ra chỉ là một đứa trẻ tám, chín tuổi.

“Ể, Tần sư huynh, đệ gọi đại sư huynh huynh trả lời làm gì?” Thằng bé gãi gãi đầu, nghi hoặc hỏi.

Nội tâm Tần Tu phun ra một búng máu, là do định lí xuyên việt không đúng một chút nào được chưa? Thế nhưng trên mặt vẫn là một bộ dáng thản nhiên, “Vừa rồi ta thấy hắn đã trở về.”

“Ồ, vậy là tốt rồi. Tần sư huynh, đã trễ thế rồi mà huynh vẫn chưa về á?”

“Về thôi, đi cùng nhau.” Trong lòng âm thầm tự khen thưởng bản thân một cái. Nhưng vừa đi hai bước, Tần Tu phát hiện một vấn đề, cái vị sư đệ này luôn đi sau mình...

Đầu óc Tần Tu xoay chuyển, y dùng mấy lí do là “Sư đệ, cùng sư huynh đi, không cần câu nệ.”, “Sư đệ, không cần sợ sư huynh.”, “Sư đệ, sư huynh có chuyện muốn nói với ngươi, không cần theo ở phía sau.”, kiên quyết muốn cậu bé kia đi trước dẫn đường.

Liễu Thanh Hồng cảm thấy hôm nay Tần sư huynh rất kỳ lạ, chẳng phải ngày thường luôn kiêu ngạo tùy hứng sao? Chẳng lẽ là bị đại sư huynh ảnh hưởng, cũng muốn bắt chước đại sú huynh, đối xử ôn hòa với mọi người? Chậc, thế nhưng Tần sư huynh ơi, tính tình đại sư huynh bẩm sinh đã ôn hòa, huynh dù có bắt chước cũng không nổi đâu. Mà lại nói tiếp, sau lần bị thương trước đó, đại sư huynh hình như ngày càng lạnh lùng, xung quanh như thể có hàn khí.

Nhìn quang cảnh mờ ảo như có như không trước mắt, Tần Tu không khỏi thở dài một cái.

“Sơn trang lưng chừng dốc núi, bên trên là chín tầng trời như thác đổ, dưới có màn nước trong veo sâu thẳm, không biết nước bắt nguồn từ đâu, chỉ thấy dòng thác chảy từ khe ra như lụa trắng, rừng tùng sum suê, tầng tầng lớp lớp trải dài đến tận trời, cành lá như chạm vào trong mây. Trăng tựa vào mây, trên thiên không nhìn xuống hồng trần, khí thiêng của đất trời như ẩn vào trong núi, quả nhiên tuyệt cảnh.”

Loại cảm giác quỷ dị vừa lạ lẫm lại quen thuộc này là thế nào?

Tần Tu áp chế rung động trong nội tâm, mặt vẫn thản nhiên cùng Liễu Thanh Hồng bước vào sơn môn.

Cũng may Liễu Thanh Hồng là một sư đệ rất biết tôn ti trưởng ấu, tiễn Tần Tu đến cửa rồi mới trở về, vừa vặn giải quyết luôn khốn cảnh phải ngủ vạ ngủ vật ngoài núi của Tần Tu.

Tần Tu cười tủm tỉm tiễn bước Liễu Thanh Hồng xong, liền vội vàng xoay người đóng cửa, hít hai cái thật sâu, cuối cùng cũng về được đến đây. Sau đó liền bắt đầu lục lọi khắp gian phòng, ý đồ tìm ra tin tức của chủ nhân thân thể này. Chỉ cần còn chưa quen cuộc sống nơi đây mà cứ bay loạn xạ như đám ruồi bọ không đầu thì chẳng khác gì tự tìm đường chết.

Chủ nhân của thân thể này cũng chỉ là đứa trẻ mười một tuổi, tất không biết nên cất giấu đồ vật ở chỗ nào, cho nên tìm kiếm một hồi, y moi rađược một cuốn thẻ tre rách nát dưới chân giường.

Mở thẻ tre ra, văn tự bên trong đều là chữ phồn thể, y lập tức thở dài một hơi. Kiên trì nửa hiểu nửa không vừa đọc vừa suy đoán một hồi, y hoảng sợ phát hiện, thế giới này là Tu-Chân-giới.

Lát sau, y dần lấy lại bình tĩnh. Lại nghĩ tới một số định luật xuyên việt, rằng kẻ xuyên việt đều là nhân vật chính, có bàn tay vàng siêu to khổng lồ chống lưng, cuối cùng đánh bại đại BOSS phản diện, được thế nhân kính ngưỡng sùng bái, thu về trái ôm phải ấp mỹ nhân tuyệt sắc, hậu cung ba nghìn giai lệ sống hòa thuận ấm êm.

Tần Tu nhẹ nhàng vuốt ve thẻ tre, đột nhiên nở nụ cười. Y cảm thấy, thật sự là quá... cực kì may mắn. Lúc trước cái thế giới y ở căn bản không có cơ hội như vậy, hôm nay đã có, chi bằng vật lộn đánh cược một phen?

Chinh chiến thiên hạ, tùy tâm sở dục, đây chính là giấc mộng thuần túy của mỗi đấng mày râu.

Trong thế giới trước kia, hắn trên không cha mẹ, dưới không vợ con, căn bản không bị ràng buộc bởi thứ gì, tóm lại cùng lắm chỉ còn một cái mạng, dùng nó đem ra đặt cược cũng không sao.

Về phần làm sao để tìm hiểu hòa nhập thế giới này, không phải nói Tần Tu Tần sư huynh trước kia là đứa nhóc cầm đầu, có một tiểu đoàn như thế, không lợi dụng cũng phí quá rồi.

Tần Tu Tần nhị gia mơ một giấc mơ rất đẹp, đáng tiếc cái sự tốt đẹp kia ngay ngày hôm sau đã ầm ầm đỗ vỡ.

Ngày kế tiếp, Tần Tu bị một đám đồng bọn ngoài phòng đánh thức. Hôm qua, từ trong miệng Liễu Thanh Hồng, Tần Tu biết rằng nhóm trẻ này là “tùy tùng” của y.

Một đám con nít do Tần Tu cầm đầu, lũ lượt đi về phía Tàng Thư Các.

“Tần, Tần sư ca [1], chúng ta hôm nay chơi cái gì đây? “ Một đứa nhỏ vận lam y nghiêng đầu hỏi. Lũ trẻ đi theo gật gật đầu phụ họa, “Đúng rồi, Tần sư ca, hôm nay mình có ra sau núi nữa không? Cái thằng nhóc kia hôm qua đã bị chúng ta đánh thành bột nhão luôn rồi.”

[1]: Cho những bạn thắc mắc tại sao không phải là “sư huynh“. “Sư ca” là cách gọi thân mật hơn “sư huynh” nhé.

“Chúng ta chơi...” Tần Tu cười âm u, “Đọc sách.”

Đám trẻ nghe vậy thì thấy khó hiểu, nhao nhao hỏi, “Đọc sách gì ạ?”

Tần Tu vừa sải bước tiến Tàng Thư Các, những đứa khác cũng lục đục nối đuôi nhau đi vào.

Sau đó, trước ánh mắt tò mò của chúng, Tần Tu rút từ giá sách thứ nhất ra mấy cuộn thẻ tre, “Hôm nay, chúng ta tới đọc sách. Ngươi, tới trước.” Tần Tu ngồi xuống, chỉ vào bé trai vừa đặt câu hỏi.

Đứa nhỏ kia chun mũi, nhưng không dám phản kháng, đành cầm lấy thẻ tre mở ra đọc.

“Phương pháp tu luyện, nằm ở chỗ tâm tĩnh thần minh, cái gọi là Thiên đạo, chính là quy tắc thế gian, sinh mệnh của chúng sinh là do Thiên mệnh làm chúa tể.”

“Đạo sinh ra một, một sinh ra hai, hai sinh ra ba, ba sinh vạn vật. Vạn vật đều cõng âm mà ôm dương (nghĩa là: Âm ngoài mà Dương trong), điều hòa bằng khí trùng hư.”

Giọng nói trong vắt của trẻ con quanh quẩn tại Tàng Thư Các, Tần Tu vừa chăm chú nghe vừa cố gắng phân tích mấy câu tối nghĩa này.

Tiếng đọc sách đột nhiên ngừng lại, “Tần sư ca ơi, mấy cái này sư phụ với sư thúc đã dạy rất nhiều lần, đệ không đọc nữa có được không?”

Tần Tu giật mình, nhe răng cười, “Đọc tiếp.”

“Tần sư ca...” Đứa bé trai bĩu môi một cái, vừa e dè vừa ai oán, “Cái bộ công pháp nhập môn này, ai mà không hiểu.”

“Đọc!” Tần Tu hung dữ vỗ bàn, nhe răng cười một cái, “Oa oa hu hu hu!” Đứa nhỏ lập tức khóc to, “Hu hu hu!!!”

“......” Tần Tu lập tức sửng sốt, sức chịu đựng yếu vậy sao?

“Tu, hức hức, Tu chân... chi hức thuật,“ Đứa trẻ nghẹn ngào, nước mắt nước mũi lẫn lộn, “Phân thành... hức phân, hu hu....làm...”

Những đứa trẻ khác cũng bị dọa sợ tới mức lui về sau vài ớc, Tần sư ca càng ngày càng dữ tợn!

Tần Tu bình sinh không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ một loại sinh vật-- mít ướt. Y cảm thấy trêu chọc trẻ con rất, thế nhưng hôm nay lại vớ phải một đứa trẻ dễ khóc. Nói trắng ra là Tần Tu y đối với sinh vật này vô cùng bất lực, mới mở miệng đã sợ nặng lời chớ nói chi là đánh chửi, nhưng cho dù mi không làm gì nó, nó sẽ khờ khạo nhìn mi bằng con mắt ngây thơ vô tội như thể mi là tội nhân.

Cho nên với mấy đứa con nít, từ trước đến nay Tần Tu luôn tuân theo nguyên tắc kính nhi viễn chi.

Y muốn an ủi cũng chẳng biết mở miệng thế nào, chỉ có thể khô khan nói, “Được được được, không đọc nữa không đọc nữa.”

“Ngươi đọc đi.” Lại chỉ vào đứa trẻ lớn hơn một chút.

Đứa bé kia cầm lấy thẻ tre, lui về sau hai bước mới mở miệng:

“Tu chân chi thuật chia làm: Thủ nhất, Hoàng đình, Nội thị, Thổ nạp, Đạo dẫn, Tích Cốc, Phòng trung, Hoàng bạch, Kim Đan, phù, chú, Linh Đồ, Hàng yêu, Nhiếp hồn,... Dựa theo công năng mà phân chia, có thể chia làm ba mươi sáu pháp Thiên Cương cùng bảy mươi hai thuật Địa Sát...”

“Dán phù gọi gió bắt ấn gọi mưa, cỡi cọp dẫn binh rồng, cứu người sống độ người chết, giao tiếp với tiên và thần linh, những cái đó gọi là pháp. Phun nước vào con ong biến nó thành chim bồ câu, lấy con kiến hô biến thành con rùa, phóng kiếm chém yêu tinh, ném thẻ tre cản ngăn rồng, những thứ ấy gọi là thuật.”

“Các giai đoạn Tu tiên bao gồm: Ngưng khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Anh biến, Vấn đỉnh, sau đó vượt qua Âm Dương phi thăng thành tiên, nhập không môn chi lộ nhằm khuy niết, tịnh niết, toái niết...”

“Linh ngọc là linh vật quy tụ linh khí thiên địa, có khả năng trực tiếp hấp thu linh khí. Bách nạp túi, bách nạp giới có khả năng dung nạp vật chết...”

Y sắp đi đến con đường cầu tiên trong truyền thuyết, cái thế giới này chia làm sáu loại chủng tộc: Nhân, Quỷ, Tiên, Yêu, Thần, Ma, không phân chủng tộc là gì, tất cả đều có thể tu thành chính quả. Mà trong số Nhân Quỷ Yêu Ma, nhân loại được thiên đạo ưu ái nhất, dễ dàng tu thành chính quả nhất. Khi tinh thần lực trong đầu đạt đến một trình độ nhất định, sẽ tự động kết hợp với linh khí trong cơ thể, rồi hình thành một loại năng lượng đặc thù, gọi là linh thức. Chỉ khi người tu luyện đạt được đến một trình độ nhất định, mới có linh thức. Linh thức sinh ra khả năng nội thị, nhờ đó người tu luyện có thể nắm rõ tình trạng của thân thể mình, đồng thời có khả năng khống chế thân thể tốt hơn, từ đó khai phá tiềm năng cơ thể. Khi thực lực tăng tiến, linh thức cũng sẽ không ngừng trưởng thành. Linh thức được thành lập dựa trên ý thức, tự vấn và hoài nghi là hai phương pháp tu luyện; tinh, thần phân liệt là giai đoạn tất kinh (bình cảnh); cuối cùng tinh, thần hợp nhất, linh thức sơ hiện. Tóm lại một chữ: Phiền.

Một buổi sáng đi qua, đám nhóc đều bị Tần Tu xoay mòng mòng, ong ong cả đầu.

“Tần, Tần sư ca, chúng ta đi ra phía sau núi chơi nha?” Y nhìn ra được, đám con nít đáng thương này sợ càng thêm sợ “Tần sư ca” của chúng.

Tần Tu nhìn ánh mắt vừa chờ mong vừa sợ hãi của bọn chúng, đành đồng ý, Tần nhị gia chẳng lẽ khủng bố dữ vậy sao?

Một đám trẻ con lại trùng trùng điệp điệp đi ra sau núi, Tần Tu vừa đi vừa đánh giá quang cảnh xung quanh.

Phía sau núi nhà gỗ san sát nối tiếp nhau, dọc theo sơn mạch phân bố, cây rừng xanh um tươi tốt chợt có một góc mái hiên lộ ra, linh khí như sương tràn ngập trong núi, nếu chú ý còn có thể mơ hồ cảm nhận được trận pháp đang dao động.

Tần Tu lại cảm nhận được cảm giác quen thuộc kì dị, giống như những hình ảnh trong tưởng tượng hết thảy đều đang hiện ra trước mắt, sống động rõ ràng.

Đến gần một gian nhà nhỏ, từ xa xa có thể thấy một đám người vây quanh một đứa trẻ, tựa hồ như đang bắt nạt nó.

“Sư ca! Huynh xem, cái tên phế vật này ngày hôm qua đã bị chúng ta đánh cho một trận.” Một đứa trẻ chỉ tay sang, hưng phấn nói, “Sư ca, chúng ta qua xem đi.”

Trẻ con ở đây đều hung dữ vậy à? Tần Tu chậm rãi ung dung đi ở phía sau, chỉ thấy đám con nít bọn họ không biết từ chỗ nào lấy được mực nước, bôi bôi trét trét đầy trên mặt đứa trẻ nọ. Nếu như nó dám phản kháng sẽ bị bọn chúng ném đá nữa. Đứa trẻ kia toàn thân tím xanh, vừa nhìn đã biết nó thường xuyên bị dạy dỗ.

“Ngày hôm qua bảo ngươi gái hai gánh nước, ngươi vậy mà không chịu nghe lời, hại ta bị sư phụ giáo huấn! “ Một thằng nhóc khác tay đấm chân đá, giống như là muốn đem tất cả uất ức trút lên người đứa trẻ kia.

Tần Tu xem màn này, vẫn cảm thấy vô cùng quen thuộc.

“Tần sư ca, huynh, mời huynh.” Một đứa bé đưa cho y hòn đá, “Lần trước nó giẫm nát cây thảo dược huynh thích nhất.”

... Nhỏ như vậy đã biết nịnh nọt, cha mẹ mi có biết không?

Tần Tu nhìn nhìn hòn đá, rồi ngó sang đứa nhỏ nằm im bất động trên nền đất. Y không có hứng thú hành hạ những sinh vật nhỏ yếu, cho nên chỉ nhíu mày nói, “Thôi đi.”

“Đúng vậy! Ông Bạch Thuật này là cái đồ phế vật, thế mà cũng dám ảo tưởng chống lại sư ca. Sư ca không cần ra tay, để bọn đệ giáo huấn hắn là được!”

Những lời này như giáng vào đầu y một chưởng, Tần Tu sững sờ đứng im tại chỗ.

Ông, Bạch, Thuật...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.