11 - Trị liệu
Lại qua hồi lâu, dưới mắt vẫn là một mảnh tối đen, vô tri trong hắc ám cuối cùng sẽ chỉ tự bức điên mình.
Khó trách cho tới bây giờ cũng chẳng có ứng cử viên nào chọn cửa Tử, bởi lẽ không nhất định sẽ gặp được cơ duyên lại chắc chắn gặp phải hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác.
Khẽ thở dài một hơi, chỉ có thể đánh cược một phen.
Tần Tu vuốt ve thân kiếm, hai tay nắm ở chuôi kiếm giơ lên cao, sau đó lấy sức mạnh ngàn quân hung hăng cắm xuống, tiếng xé gió bén nhọn trong đêm nghe cực kì rõ ràng. Theo mũi kiếm tới gần, chỗ hư không đột nhiên trồi lên một tầng sóng nước âm thầm lưu chuyển, kiếm phong mới chạm đến liền giống như phong hành trên nước tạo nên một chút gợn sóng, lực lượng trong kiếm bị những sóng nước kì dị này làm cho tan mất.
Tần Tu thấy thế bèn cười nhạo một tiếng, uy của Trạm Linh nào phải thứ đồ chơi này có thể chống cự?
Nhân vật chính là kẻ từ vô danh tiểu tốt đến thần ma cũng không bằng. Khinh Quân cùng hắn đi cả một đời, mà dám can đảm cùng thanh kiếm ấy giằng co chưa từng rơi xuống hạ phong - Trạm Linh nổi danh - sao lại có thể thất sắc? Trong nguyên tác, Trạm Linh được gọi là “Vân Thuật”, do bà chủ hậu cung Vân Đoan Lăng nắm giữ. Mặc dù chủ nhân hậu cung thực lực mạnh mẽ, song chung quy vẫn là nữ nhân, không phù hợp với loại kiếm nội liễm thâm thúy này. Thậm chí có thể nói, Trạm Linh bị làm cho mai một.
Bức ra một tia linh lực cuối cùng, thủ đoạn mạnh mẽ uyển chuyển, nơi mũi kiếm chống đỡ sóng nước nháy mắt ngưng lại, nhanh chóng rạn nứt, chỉ nghe “ầm” một tiếng, mặt nước nổ ra, mảnh vỡ tứ tán.
Tần Tu thỏa mãn thu hồi kiếm, phủi phủi thân nó, trong giọng nói mang theo ý tán thưởng: “Không uổng công gia vì ngươi rơi mất ba giai tu vi. Ngưng khí bốn tầng, phải dựa vào ngươi che đậy rồi.”
Trận pháp vừa vỡ, hết thảy đều bình thường trở lại. Như thần hi đến, màu mực nồng đậm rút đi, sương mù bốn phía dần dần ít lại, vách đá gập ghềnh cũng ẩn ẩn trở nên rõ ràng.
Bên tai tiếng gió rít gào, Tần Tu nắm chặt Trạm Linh nhìn chằm chằm hư không dưới thân, đoạn nhìn được khoảng cách tới đáy vực thì chuẩn bị đem kiếm cắm vào vách đá phanh lại. Cảnh tượng mơ hồ phóng đại, bắt đầu có thể nhìn thấy. Đợi đến khi thấy rõ vài cây khô, y dứt khoát đem thân kiếm cắm vào vách đá.
“Đinh lanh lanh...”
Lại là một tiếng vang chói tai, đợi kiếm vững vàng dừng lại, Tần Tu một tay rút ra Trạm Linh nhảy nhẹ lên đất, đứng dậy vỗ vỗ hai tay đầy tro quan sát bốn phía. Thuận tiện tự khen bản thân hai cái, quả thực không thể không bội phục chính mình, không chỉ có thông minh cơ trí học thức uyên bác, còn phòng ngừa chu đáo, đọc nhiều sách ở Tàng Kinh Các như vậy thật đúng là không uổng phí.
Đáy vực này giống như một thế giới khác, núi bị bổ ra, thung lũng kéo dài không biết có bao nhiêu dặm. Phía trước là hạp khẩu*, dày đặc hơi lạnh tràn ra làm cho toàn thân đổ mồ hôi.
(*hạp khẩu: chỗ hai quả núi kẹp dòng sống ở giữa)
Chỗ hạp khẩu có một cây đại thụ chết khô, nhổ tận gốc. Đằng sau là vách đá, không có đường khác, Tần Tu chỉ đành phải đi về hướng chỗ sâu thung lũng. Hai mặt trên vách đá cỏ cây thưa thớt, chỉ sống được mấy cây khô đằng, đá rỉ sét.
Tần Tu đi vào, tiếng bước chân vang trong hẻm núi trầm đục, chừng lay động, trên vách rơi xuống chút đá vụn.
Tai nghe rõ ràng như vậy, Tần Tu khó nhịn ho khan một tiếng, không có lời đáp lại như dự liệu, mắc cỡ sờ mũi một cái liền đi tiếp.
Thung lũng rất dài rất sâu, lúc Tần Tu tới mặt trời còn chưa ló mặt, dừng một chút đi tới đi lui, đến khi ngày thành đêm thì trăng sáng cũng lên.
Ánh trăng yếu ớt rọi vào, thoạt đầu y không có chú ý đến, đợi trăng sáng đến trung tâm mới cảm thấy không đúng, ánh sáng trên đường đất phản xạ lại là màu lam đậm.
Ngẩng đầu nhìn một cái, Tần Tu không khỏi thất thần, vầng trăng kia đúng là màu lam.
Bầu trời trong thung lũng rất rộng lớn, một vòng ánh sáng của trăng tạo thành thanh lam xán lạn, bầu trời đêm đen như mực, rất ít sao, để người mơ hồ cảm thấy rất đẹp, giống như bị một loại thần dị lực lượng nào đó dẫn dắt trói buộc, muốn nhìn lại không dám nhìn lâu.
Kịch bản ơi, mi nhảy đi đâu nữa rồi?
Bỗng nhiên thung lũng có một tiếng động lạ, lại không rõ nơi phát ra. Tần Tu tìm kiếm sau lưng, chỉ thấy ánh sáng thanh lam bao trùm lên một thiếu niên áo xanh vải thô đang bước tới, trong trong trẻo trẻo kêu lên, “Tần sư ca.”
Cái lùm má! Nhân vật chính mi thật đúng là nhân vật chính, muốn hại mi một lần cũng không thành công. Tần Tu sắc mặt cứng đờ gật gật đầu.
“Sư ca không gặp phani chuyện gì chứ” Ông Bạch Thuật đi tới, hỏi, “Đi một ngày, nhưng lại giống như không có điểm cuối.”
“Ừ.” Tần Tu qua loa ứng tiếng.
Ông Bạch Thuật giống như hoàn toàn quên mới vừa nãy còn bị Tần Tu đâm sau lưng một nhát, thản nhiên nói: “Nơi này không giống Vô Đáy Nhai kia, không có cấm chế chấn động.”
Tần Tu vừa muốn hỏi đứa con nít như mi làm sao biết không có cấm chế, lời đến khóe miệng nhưng lại nuốt xuống, chỉ gật đầu một cái tỏ ý hiểu rõ.
Nhân vật chính, hết thảy đều có thể.
Ông Bạch Thuật nhìn bộ dáng này của y càng thêm xác định một số việc giấu trong lòng. Tần Tu biết rất nhiều, cũng hiểu rất rõ chuyện của hắn, hắn cố ý hiển lộ vài thứ trước mặt Tần Tu, nhưng Tần Tu giống như không thấy kỳ quái, thấy mà như không. Tỉ như sinh môn, hai thanh kiếm nhận chủ... Hắn đang giả ngu, Tần Tu cũng vậy. Nếu nói Tần Tu cũng là người trọng sinh, kia lại không giống... Ngược lại làm cho hắn có cảm giác từa tựa đại sư huynh.
Tần Tu từ trước đến nay đều lười nói chuyện cùng nhân vật chính, mà Ông Bạch Thuật cũng ở trong tối suy nghĩ vấn đề, thành ra trong thung lũng chỉ có tiếng bước chân lộn xộn.
Hồi lâu, Tần Tu thấy con đường phía trước cứ dài đằng đẵng, quả thực nhàm chán, liền trêu đùa: “Ài, Mộc đại sư huynh của ngươi truyền tống tới, không thấy người thì phải làm sao bây giờ? Có phải là còn đang một mực đi xuống không?”
Lời còn chưa dứt, Ông Bạch Thuật thần sắc nháy mắt cứng đờ, bước chân dừng lại, hắn chưa từng nguyện y lâm vào hiểm địa, vậy mà bây giờ hắn lại để đại sư huynh ở trong loại hiểm cảnh kia, nếu mà ra không được...
Tần Tu thoảng cau mày, không thíċh hợp, mặc dù trong nguyên tác Mộc Tử Vân là bạn tốt của nhân vật chính, nhưng bọn chúng thành lập hữu nghị lúc nào?
Thần sắc Ông Bạch Thuật lúc này hoàn toàn không phải là một đứa bé nên có, hắn không chú ý nhiều như vậy được nữa, quay người chạy về phía sau.
Tần Tu thấy thế không đúng, vội vàng dùng một tay kéo cánh tay hắn lại, “Ngươi nổi điên làm gì!” Ông Bạch Thuật ngẩng mạnh đầu, thanh âm lạnh lẽo đến đáng sợ, “Buông ra.”
Lúc này Tần Tu thấy rõ, ánh mắt đứa trẻ âm u kia thay đổi hoàn toàn, màu đen không pha nổi tản ra đồng tử, huyết sắc dữ tợn phát ra, nhiễm nơi đáy mắt.
Giờ phút này Ông Bạch Thuật giống như một con sói, hơi không chú ý liền sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Tần Tu nhớ tới huyễn cảnh kia, nam nhân dáng người thon dài cũng có ánh mắt như vậy. Lửa giận trong lòng càng lớn, nhân vật chính này hoàn toàn không cơ trí thâm trầm như nguyên tác, lại lỗ mãng vô tri! Mở miệng ra là mỉa mai châm chọc, “Không biết lượng sức.”
Bốn chữ này triệt để nhóm lửa thành công, Ông Bạch Thuật vung tay thật mạnh, một chân đạp thẳng vào bụng dưới Tần Tu, ngoan lệ gọn gàng.
Tần Tu rèn luyện tinh nguyên, tu vi rút lui đến ngưng khí bốn tầng, mà lại linh lực đã sớm tiêu hao, không khác gì người bình thường, căn bản trốn không thoát. Trong bụng một trận dời sông lấp biển, lục phủ ngũ tạng giống như đều di chuyển. Trong lúc nhất thời y che lấy bụng dưới nói không ra lời, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, yết hầu xông lên một mùi tanh, bỗng nhiên ho ra nửa ngụm máu. Lần ho này động tới nội tạng, càng là đau đớn khó nhịn.
Ông Bạch Thuật nhìn cũng không nhìn, quay người vội vàng rời đi. Tần Tu rất muốn gọi hắn lại, đáng tiếc bụng dưới đau đớn để y thở một ngụm cũng khó khăn. Đợi tiếng bước chân của Ông Bạch Thuật lặng dần, mới thở dốc phụt ra mấy chữ, “Ngu, lát... ra ngoài, mới... có thể gọi, gọi trưởng lão cứu người... Con mẹ nó mày... tính cái, cái rắm...”
Cực - kì - đau!
Thung lũng khôi phục sự yên tĩnh, đã có thể rọi vào hơn nửa ánh sáng vầng trăng. Nửa người Tần Tu ẩn trong bóng tối, nửa người lộ ra ngoài dưới ánh trăng, ánh trăng xanh xanh càng lộ ra sắc mặt trắng bệch của y, cả người cuộn thành một đoàn, cố gắng điều tiết thở dốc.
Tiếng bước chân vốn đã mất hút dần dần rõ ràng lại, càng ngày càng vang. Cuối cùng một đôi giày xanh dừng ở trước mặt Tần Tu, Tần Tu nỗ lực đè xuống đau đớn, cười hỏi: “Sao quay về rồi?”
“Tần sư huynh, xin lỗi, là Bạch Thuật lỗ mãng.” Ông Bạch Thuật cúi người, từ bách nạp nang của mình lấy ra mấy bình thuốc cùng mấy khối linh ngọc, “Bạch Thuật quả thực không biết lượng sức.” Giọng điệu khinh đạm cực kì. Tần Tu giật nhẹ khóe miệng, không nói thêm gì nữa, mặc Ông Bạch Thuật bôi thuốc cho y.
Tần Tu không nhìn thấy thần sắc Ông Bạch Thuật lúc này, chỉ thấy tóc đen kia rũ xuống không trung, theo động tác của hắn mà lay động.
Ông Bạch Thuật giải khai quần áo Tần Tu, nhìn chỗ bụng dưới, dấu chân màu đỏ trên thân thể trơn bóng càng thêm dễ thấy. Đút Tần Tu một viên đan dược, sau lại đổ ra chút thuốc xoa lên.
Tần Tu cảm thấy dưới bụng một trận lửa cháy một trận lạnh buốt, may mà dược tính phát huy rất nhanh.
Ông Bạch Thuật mới vừa để tay lên, Tần Tu liền hít một hơi khí lạnh, “Nhẹ, nhẹ nhẹ chút!”
“Xin lỗi, Tần sư huynh, nhịn một chút là qua.” Dứt lời liền bắt đầu xoa nhẹ.
Tiếp theo, Tần Tu kém chút đau phát khóc...
Ông Bạch Thuật một mực trầm mặc, cớ gì quay lại?
Không biết.
Có lẽ là nhớ tới đời trước thân tử hồn diệt, một trái tim bị người hủy không chừa chút gì dư lại.
Có lẽ là biết sức mạnh của mình không đủ, cứu không được đại sư huynh.
Có lẽ là biết đại sư huynh sẽ không chết, có đầy đủ thời gian ra ngoài gọi người tới cứu hắn.
Trong nháy mắt nghe được đại sư huynh lâm vào hiểm cảnh đó, cả người giống như vô hồn, đợi lấy lại tinh thần mới biết mình đã làm gì. Đến cùng là cái gì, để hắn bị mạnh mẽ tổn thương sống hết đời cũng không giải thích được.
Yêu? Tựa như không đúng.
Ông Bạch Thuật cúi đầu nhìn qua Tần Tu nhíu mày ẩn nhẫn, mồ hôi lạnh thấm ướt sợi tóc dính tại trên mặt, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm sợi tóc của mình, như đang xuất thần lại giống như không có. Lúc đại sư huynh bị thương là cái dạng gì? Yếu ớt mà quật cường. Còn Tần Tu... không giống, tựa như bất kể lúc nào vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, đến cả cau mày cũng mang hương vị phách lối không ai bì nổi.
Trong đầu có hình ảnh thoáng qua, nhẹ như mây gió, có người ngồi trong phòng xuyên qua cửa sổ trúc nhìn lên bầu trời, trong tay cầm một chén trà nóng, luồng gió mát thổi qua, tóc dài khẽ phất phơ, cây trúc rì rào, trên quần áo thêu từng đạo thuỷ mặc lưu động.
Nếu như có thể, hắn không muốn giống như đời trước, cùng Tần Tu biến thành kẻ thù, hi vọng Tần Tu không nên đi con đường kia