Tần Tu cảm thấy kinh mạch đình trệ, thậm chí có đôi chỗ còn bị hư hại. Trải qua một ngày tồi tệ làm thân thể vốn đã rã rời, bây giờ lại được Ông Bạch Thuật đấm bóp thoải mái, mí mắt bắt đầu đánh nhau, đầu óc cũng trở nên mơ màng.
Thế nhưng, tu luyện hết sức mới có hiệu quả tốt, có lẽ còn có thể đột phá, nghĩ tới đây Tần Tu ráng lên tinh thần, bắt đầu tu luyện trong tư thế nằm đo đất.
Linh khí chứa trong Linh Ngọc chui vào lòng bàn tay, từng kinh mạch cảm nhận cỗ khí tức kia bắt đầu xao động bồn chồn. Y cảm nhận được trong cơ thể như có một đại quân hỗn loạn. Tần Tu dẫn dắt linh khí cẩn thận du chuyển toàn thân, làm dịu kinh mạch khô kiệt. Sau khi dùng hết ba bốn khối linh ngọc, kinh mạch mới phục hồi không sai biệt lắm.
Điều làm Tần Tu vui mừng nhất là hai đại huyệt vị lại dãn ra! Mừng rỡ hân hoan sau, y vội vàng điều động linh lực đánh vào hai nơi kia. Đả thông kinh mạch là chuyện mất sức tốn thời gian, nên Tần Tu lại dùng thêm hai khối linh ngọc chuẩn bị đánh kháng chiến trường kì. Linh lực ăn mòn huyệt vị tựa như nước thuỷ triều cọ rửa bờ sông, lấy thế nước chảy đá mòn mà đánh giằng co với nhau.
Nhìn thấy Tần Tu im lặng chìm đắm trong tu luyện, Ông Bạch Thuật chỉ có thể tự mình động thủ mặc lại quần áo cho y. Không ngờ người này lại chuyên cần như vậy, đâu phải ngẫu nhiên mà Tần Tu có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Thiên phú y tuy tốt song vẫn không được coi là loại kì tài ngút trời gì. Tính ra thiên phú đại sư huynh cao hơn y nhưng cũng không sao bì kịp.
Hơn nữa vì một thanh kiếm nhỏ không biết lai lịch mà tự tổn hại tu vi... Rất quyết liệt, đáng tiếc, hai thanh kiếm này mới chỉ là một nửa. Tự đáy lòng hắn tính toán xem nửa thanh kiếm còn lại ở nơi nào, dần dần nhắm mắt tiến vào tu luyện.
Còn lại nửa tháng đi đường mới ra khỏi thung lũng. Lúc này nơi đáy cốc còn không nhìn rõ năm ngón tay, hai người một ngồi một nằm, trong không u tĩnh chỉ nghe được tiếp hô hấp nhè nhẹ.
Ngày hôm sau, sắc trời xa xa soi rọi, Tần Tu chợt mở mắt, vẻ mặt mừng rỡ như điên, hai cái huyệt vị đều đã giải khai. Cảm giác mệt mỏi của ngày hôm qua biến mất không còn tăm hơi, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.
Cùng lúc y tỉnh thức, Ông Bạch Thuật cũng thoát khỏi trạng thái tu luyện, nhác thấy người bên không nói gì liền cong cong mắt, cười: “Tần sư huynh, buổi sáng tốt lành.”
Tần Tu bị gương mặt ngây thơ tươi cười này làm cho cho lung lay, hai tay chống đất muốn nhổm dậy. Ông Bạch Thuật vươn tay muốn y lên, lại bị Tần Tu hất ra, “Chút thương thế này, bổn sư huynh còn chịu được...” Rồi cố gắng không động đến bụng chậm rãi đứng lên.
Đợi đến khi đứng thẳng y mới hơi cúi đầu nhìn chằm chằm Ông Bạch Thuật, ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu trầm xuống, “Nhớ kĩ, đây là lần thứ hai.”
“Lần thứ hai gì?” Ông Bạch Thật nháy nháy mắt, đôi mắt to thanh u tràn đầy nghi hoặc, giọng điệu vừa mềm vừa non, môi hồng vừa hé lại thôi, một bộ tình thế huynh làm oan đệ đệ bỉu môi đệ khóc cho huynh xem.
Nháy mắt Tần Tu nổi da gà toàn thân, dưới cái nhìn vô tội của nhân vật chính đại nhân, y rùng mình một cái. Nhuyễn manh?... Mặt không thay đổi nhìn hắn, mấy giây sau xách lên quả đấm, giọng không gợn sóng: “Bán manh?”
Nén cơn đau nhức ở bụng, y nắm chặt cổ áo Ông Bạch Thuật, không chút lưu tình nện thẳng một đấm vào giữa mặt “Ta cho mi bán!”
Cơn điên của sư ca hoàn toàn bùng nổ, bên trái một đấm sợ chưa đủ cân xứng liền tặng bên phải một quả y chang: “Bực mình!”
Dùng sức càng mạnh bụng càng đau, càng đau lại càng thêm cáu tiết, vì vậy khí lực càng lớn hơn, cứ vậy hình thành một vòng tuần hoàn chết. Tiểu Bạch Thuật chỉ biết yên lặng chịu đựng cơn giận của Tần sư ca.
Tần Tu thấy hắn đứng im không nhúc nhích như người chết mặc cho y đánh. Tức cành hông còn chưa phát tiết xong đã cảm thấy hoàn toàn chẳng còn ý nghĩa, không khỏi mất kiên nhẫn: “Có dám uỷ khuất nữa không?” liền vứt người ta xuống phất áo bỏ đi. Biên độ vận động quá lớn lại không cẩn thận làm ảnh hưởng đến vết thương, đôi tay vội vàng cong người ôm bụng mắng chửi một tiếng.
Sao cứ thấy chú em này một chút cũng không giống nhân vật chính?
“Thung lũng này không phải ảo trận.” Tần Tu híp mắt đưa tay che ánh sáng từ trên trời chiếu xuống. Bọn họ từ trong thung lũng đi ra vừa hay đụng phải một vách núi cao, gió lạnh sắc bén thổi qua hai người, trường bào bay phần phật, tóc dài bay ngược về phía sau.
Nắng chiều đo đỏ toả ra, toàn bộ đất trời là một màu đỏ, trước mắt là biển rừng, trùng điệp không thấy giới hạn. Gió hơi lớn một chút, biển rừng theo gió chập chờn lay động, tạo thành tầng tầng lớp lớp sóng lớn, âm thanh rào rào vang vọng trong thiên địa.
“Ừ.” Ông Bạch Thuật tiến lên hai bước đi đến bên vách đá, nhìn cảnh tượng bao la hùng vĩ khẽ cong khoé miệng, đã rất lâu không đến.
Cho dù trước có cảnh đẹp, Tần Tu vẫn không khỏi thở dài, kịch tình đã như ngựa hoang thoát cương không biết chạy đến nơi nao. Nhìn biển rừng phát thôi cũng biết đây là một trong những nơi phồn vinh tụ tập nhiều tu sĩ nhất - Lan Châu. Lan Châu là nơi chủ thị giác tới nguyên anh hậu kì mới đến. Hơn nữa khoảng cách từ Kiếm Tiêu môn đến Lan Châu, nói là mười vạn tám ngàn dặm cũng còn ngắn.
Nhìn vẻ mặt của Bạch Thuật còn mãi đắm chìm trong cảnh đẹp, Tần Tu chẳng biết làm sao. Nếu không muốn chết rục ở Lan Châu chỉ có thể dùng cách kia sao? Run tay lấy ra một tấm linh phù, cầm lòng chẳng đặng mà vuốt ve lui tới nhiều lần như được bảo bối.
“Linh tê phù?” Ông Bạch Thuật kinh ngạc hỏi.
Tần Tu qua loa gật đầu một cái, vẻ mặt đau lòng giũ lá bùa ra, “Đừng nói chuyện, một hồi ta không hạ thủ được.”
Lá bùa chỉ do vài nét chu sa đơn giản tạo thành nhưng lại khiến người ta cảm thấy huyền diệu vô cùng. Tần Tu nhắm mắt lại, ra sức hợp chưởng, vận lên công pháp, cắn chặt răng nửa ngày không ói ra một lời. Hồi lâu sau, y nhả ra một chữ làm linh tê phù ầm ầm phát ra lam quang, gần như bao trùm nửa vách núi. Linh khí trong trời đất bắt đầu sôi trào, một mạch tụ lại trên đầu linh phù, chu sa hòa cùng linh khí càng thêm mờ mịt, giống như sóng nước, hình ảnh Kiếm Tiêu Môn mờ mịt hiện ra, cũng là lúc linh tre phù hoá thành bụi phấn.
“Má ơi!” Tần Tu siết chặt tay suýt xoa chực khóc “Lục tinh linh phù của ta!” Đây là lá phù ngũ phẩm duy nhất mà Mạc trưởng lão họa riêng cho y, chớp mắt đã biến mất tiêu.
Chân mày Ông Bạch Thuật giật một cái.
Linh tê phù là loại bùa tu sĩ chuyên dùng để liên lạc với nhau, nó không giống như những công cụ truyền tin khác rất mất thời gian, nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp không cần biết là đối phương đang ở chân trời góc biển, chỉ cần có một chút linh khí là có thể liên lạc với người khác, có thể nói linh tê phù là phương pháp liên lạc tiện lợi nhất của tu chân giới. Đáng tiếc thứ đồ chơi này là lục tinh. Lục tinh có nghĩa là gì? Dùng lời của tác giả để nói đó chính là, mấy chục ngàn khối linh ngọc cũng chưa chắc đổi được. Chỉ có nhân tài tiền muôn bạc biển mới dám dùng. Hơn nữa trong thế giới này, phù sư là nhân vật hiếm có, cứ coi như ngươi có tài lực đi, thì người ta cũng phải vẽ cho ngươi mới được nha. Cho nên Tần Tu muốn khóc không phải giả...
“Tần sư huynh...” Ông Bạch Thuật nhắc nhở nói “Mạc trưởng lão.”
Hư không hiện lên một người có khí độ bất phàm, một thân trường sam, mái tóc trắng dài đến chấm eo dùng một cây trâm gỗ vấn lên. Tuy gọi là trưởng lão song dung mạo trẻ trung, đường nét ấn tượng, mặt mày tuấn lãng, cũng là người xem Tần Tu như bảo bối - chính là Đệ nhất phù sư Mạc Đạo.
Tần Tu miễn cưỡng thu hồi tâm trạng, nhưng trên mặt vẫn hằn rõ nét ai oán dễ thấy, vừa nhìn thấy đại nhân họa phù xém chút nữa là bổ nhào qua “Mạc Đạo sư thúc!”
Lúc này gặp được Tần Tu, nét mặt y ta như trút được mấy phần gánh nặng “ Tu sư chất, cuối cùng cũng liên lạc được với con. Sao con đi tầng sáu Tàng Kinh Các tại sao lại biến mất, mấy người đệ tử khác đều trở về, chỉ có con và Bạch Thuật không về? Trong môn đều đang tìm hai đứa bây, chạy đi đâu rồi?”
“Sư thúc! Cái này không thành vấn đề! Vấn đề là hết phù rồi!”
“...” Bên kia Mạc Đạo trầm mặc một hồi, “Phù không thành vấn đề, trở về sư thúc họa thêm cho con. Nói cho sư thúc, các con bây giờ ra đang ở nơi nao?”
Tần Tu nghiêng người né ra để Mạc Đạo có thể nhìn thấy chung quanh bọn họ.
“...” Mạc Đạo bị lâm hải sau lưng y làm cho thất kinh, kinh ngạc hỏi: “Lan Châu? Sao các con chạy đến đó được!” Ba ngày từ Kiếm Tiêu Môn đến Lan Châu, đây là chuyện tiên nhân mới làm được.
Tần Tu sờ mũi giải thích nói: “Không biết, con cùng Bạch Thuật sư đệ chọn tử môn sau đó...”
“Sư điệt con chán sống rồi mới đi chọn tử môn!” Mạc Đạo cắt lời y, lông mày nhíu chặt, cũng không để ý Tần Tu còn muốn nói cái gì, lập tức giáo huấn:
“Các trưởng lão không thể khống chế tử môn, Kiếm Tiêu môn cũng không khống chế hết Tàng Kinh Các. Kiếm Tiêu môn quá lắm cũng chỉ lợi dụng phong ấn của tiền nhân quản lý một phần. Cửa tử trong Trong tàng kinh các cũng không biết của tiền bối nào bày, lại nhờ lực thiên địa cải tạo qua trăm ngàn năm. Con thật may mắn mới có thể còn sống tới bây giờ! Người bình thường đều biết tử môn đại hung, con còn chọn tử môn!... Ai, có một số việc là cấm kỵ, sư thúc cũng chỉ có thể nói cho con những thứ này. Sư chất, tại sao con hồ đồ như vậy, nếu như xảy ra chuyện con bảo sư phó con phải làm sao bây giờ?”
Tần Tu thấy lần này Mạc Đạo tức giận thật rồi đành mặc kệ cho y ta la rầy vài câu, nhưng lại thấy y cứ nói không ngừng đành phải vội vàng xen vào: “Mạc Đạo sư thúc, Mộc Tử Vân cũng đi đến tử địa, nhưng mà hắn còn chưa ra.”
Mạc Đạo tức giận đến nghẹt thở, ánh mắt nhìn Tần Tu càng ngày càng thâm trầm.
Y dũng cảm ngó lơ cơn giận của sư thúc “Hắn hẳn là đang ở bên trong một cái động không đáy, nhưng mà không đáy kia chỉ là trận pháp... Lúc hắn đến con cùng Bạch Thuật sư đệ vừa phá trận xong.”
“Bạch Thuật, Tần sư huynh của con có chăm sóc con tốt không? Con không có việc gì chứ?” Mạc Đạo thở dài, quan tâm hỏi Ông Bạch Thuật một câu.
Ông Bạch Thuật gật đầu, “Mạc trưởng lão, Mộc sư huynh sẽ không sao chứ?”
“Ừ.” Mạc Đạo trầm ngâm hồi lâu “Con cùng Tần sư chất chờ ở đây, có thể đi chung quanh một chút, ta đi tìm đại trưởng lão nghĩ cách. Cẩn thận một chút, đừng để gặp yêu vật.” Nghĩ đến cái gì bèn dừng lại nói, “Có thể các con phải ở chỗ này đợi nửa tháng.”
Nửa tháng? Làm sao xui xẻo như vậy, không cẩn thận bại lộ nhược điểm làm sao bây giờ... Lan Châu, Lục Đầm, trong nguyên tác nhân vật phản diện đại BOSS cuối cùng rơi vào kết cục kia cũng là bởi đồ trong Lục Đầm bị người phát hiện mò ra. Nhược điểm bẩm sinh của “Tần Tu”, y nên làm sao mới phải? Y lấy đâu ra năng lực đá phá huỷ Lục Đầm đây.
Lúc này nắng chiều đã chìm vào lâm hải, sắc trời tối xuống, gió trên núi cao càng lạnh hơn. Tần Tu vuốt vuốt tóc, không băn khoăn vấn đề nhược điểm này nữa, tuỳ tiện tìm đường đi xuống núi. Ông Bạch Thuật như lệ đi theo.