Editor: Léa
***
Thời gian vẫn chưa tới, trước thềm Tàng Kinh Các rất yên tĩnh, chỉ có những tiếng thì thầm nho nhỏ.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên phá vỡ sự yên tĩnh này, rành mạch mà lạnh lùng như đá, song cũng mang theo sự mềm mại đặc trưng của con gái, hòa hợp vào nhau không làm cho người ta khó chịu, ngược lại lại có thêm vài phần quyến rũ.
“Thanh Lam phụng lệnh sư tôn tới phân phát phù giản cho các vị sư huynh, xin hãy bóp nát phù giản khi cần thiết, đại sư huynh sẽ tới cứu viện ngay.”
Nhìn bề ngòai nàng khoảng mười ba, mười bốn tuổi, dáng người thon thả, mặc một bộ bạch y thêu mây, tóc đen buộc ở sau đầu, trải dài theo cơ thể duyên dáng, mềm mại. Lông mày thanh tú, đáy mắt như phủ một làn sương mỏng. Khuôn mặt thanh lệ mà lãnh đạm, mười đầu ngón tay đầy đặn như măng mùa xuân. Cả người giống như tiên tử hạ phàm tỏa ra dương quang, lạnh nhạt bình tĩnh, thanh dật thoát tục.
Con gái của Chấp Pháp trưởng lão, một trong dàn hậu cung của nhân vật chính - Thanh Lam.
Cốt truyện quân thực sự có trách nhiệm, nên gặp khi nào vào thời điểm nào đều đúng...
Chẳng qua, có Tần Tu y ở đây, tài nguyên là của y, mà muội tử tất nhiên cũng là của y nốt.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Thanh Lam sau khi trùng sinh. Thanh Lam là nữ đệ tử đồng thời cũng là con gái của Chấp Pháp trưởng lão, tất nhiên sẽ không tập luyện chung cùng những đệ tử nam bọn y, hơn nữa nàng cũng giống Mộc Tử Vân, đều có động phủ tu luyện của riêng mình. Để đối phó loại băng sơn mỹ nhân này, Tần Tu đã có tính toán trong lòng từ sớm. Để cảm phục được băng sơn mỹ nhân, cần phải không biết xấu hổ, đủ ngạo mạn. Dù sao đó cũng là cách nhân vật chính đã làm. Đầu tiên, trong lúc thăm dò báu vật thì người đẹp bị trúng độc, nhân vật chính thuận tay cứu nàng, sau đó nhân vật chính trúng xuân dược, mỹ nhân cho hắn thuốc giải... Sau đó nhân vật chính tuyên bố một cách ngạo nghễ rằng mỹ nhân là của hắn ta, bị mỹ nhân đuổi giết một hồi, quyển quyển xoa xoa các loại, cuối cùng ôm được mỹ nhân về nhà.
Bên này Thanh Lam mang theo hai sư muội khác phân phát phù giản cho mọi người, Tần Tu thì lơ đãng bước về phía trái hai bước, đứng sang bên trái Ông Bạch Thuật. Tần Tu mắt thấy Thanh Lam đang ngày càng gần bọn y hơn, trên mặt liền trưng ra một nụ cười dịu dàng.
Bạch Thuật nhìn thấy Thanh Lam xuất hiện, còn không kịp nếm hết mùi những chua xót mà nàng mang lại ở kiếp trước, đáy lòng đen tối mới vừa rục rịch, đã bị hành động của Tần Tu bóp chết trong nôi.
“Tần sư huynh.” Thanh Lam hơi gật đầu chào y một chút.
Tần Tu cũng gật đầu, nhận lấy phù giản, cười nói: “Thanh Lam sư muội thậm chí còn nhận ra ta.”
Các tiểu đệ phía sau nhìn sư ca nhà mình cười tươi như hoa nở mùa xuân, rùng mình một cái. Bộ dạng này chẳng lẽ là... để ý Thanh Lam sư muội rồi chứ?
“Dạ.” Thanh Lam không nói nhiều, chuẩn bị đi tiếp.
Tần Tu bỗng nhiên gọi nàng lại, “Thanh Lam sư muội.”
Thanh Lam nghe gọi thì quay đầu, bỗng nhiên cảm nhận được chút ấm áp mềm mại trên má, cả kinh, động tác cũng dừng lại.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, tim như dừng đập, hô hấp cũng ngưng. Như thể thời gian bị đóng băng, trước thềm Tàng Kinh Các lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến đáng sợ.
Thời gian dường như đã trôi qua thật lâu, lại chỉ như một cái chớp mắt, có tiếng hít thở đứt quãng phát ra.
Tần Tu lùi mình trở về, đối mặt với thiếu nữ bị dọa sợ, y cười nhẹ, “Dính ấn của ta rồi, sau này lớn lên phải gả cho ta.”
Các thiếu niên chỉ cảm thấy khí lạnh nổi lên, phải hỏi rằng Tần Tu tên này ra bài không theo lẽ thường, nghé mới sinh không sợ hổ?
Thiếu nữ phục hồi tinh thần liền rút ra thanh nhuyễn kiếm vốn để làm vật trang trí quanh hông. Nhuyễn kiếm sáng trong như dòng nước mùa thu trong vắt, chĩa thẳng vào mặt Tần Tu.
Tần Tu khom người tránh thoát, cong ngón tay búng ra. Nhuyễn kiếm của Thanh Lam bị bật ra càng làm cho nàng thêm tức giận. Tên khốn này! Thừa dịp mình không chú ý mà dám quang minh chính đại chiếm tiện nghi của mình, còn ở trước mặt nhiều người nói mình sau này... sau này...
Bề ngoài có trông lạnh lùng thế nào thì vẫn chỉ là một thiếu nữ, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Dáng điệu đỏ mặt này càng làm tiên tử trở nên mê người hơn.
Tần Tu không sợ chết, tiếp tục kiên trì, “Thanh Lam sư muội, nhiều sư huynh đệ đã nhìn thấy cả rồi.”
“Huynh!...” Thanh Lam bị Tần Tu bất chấp lí lẽ làm cho tức giận đến nỗi không nói ra lời, giơ kiếm lên muốn giết phứt cho xong.
Ông Bạch Thuật bị quấy nhiễu bởi sự phát triển kỳ lạ này, không còn thời gian để hoài niệm. Để tránh rắc rối phát sinh, người bên cạnh đang bị dọa đến sững sờ vội vàng kéo kéo tay áo Triệu Phi Dương, thì thầm: “Triệu sư huynh, mau mau kéo Tần sư huynh về đi. Trưởng lão sẽ đến sớm thôi!”
“Ừ, ừ!” Triệu Phi Dương cũng nghĩ, dựa vào sự yêu mến Thanh Lam của mấy vị trưởng lão, nếu biết chuyện sư ca nhà mình cợt nhã với thiếu nữ này, không chừng sẽ làm ầm ĩ đến tung nóc. Khi nào quậy cũng được, nhưng không thể bị cướp mất cơ duyên lần này. Vộ vàng tiến lên hai bước, nó nài ép van Tần Tu quay về.
“Sư ca, các trưởng lão gần tới rồi đó!”
Tần Tu cau mày, đẩy tay Triệu Phi Dương ra, tay áo phe phẩy, rồi nhìn Thanh Lam bị hai sư muội khác kéo lại đang trừng mắt dòm mình lăm lăm, sờ sờ môi, “Thanh Lam sư muội, che cái ấn lại nhe.”
Thanh Lam khẽ cắn môi, giãy dụa muốn xông lên, lại nghe thấy truyền âm ngoài trăm dặm, “Tàng Kinh Các sáu tầng khai mở, sau khi bước vào sẽ ngẫu nhiên được truyền tống tới các địa phương khác nhau, thỉnh hai người kết thành tổ đội dắt tay tiến vào. Nếu gặp nguy hiểm phải bóp nát phù giản. Nhớ kĩ, chớ có tham lam, cắt đứt lục dục.”
Truyền âm kết thúc, phòng trúc trước Tàng Kinh Các xuất hiện một vòng xoáy màu đen, chậm rãi lưu chuyển, làm người ta cảm thấy một phong cách huyền ảo cổ xưa.
Tần Tu nhàn nhạt liếc nhìn Ông Bạch Thuật, sau đó thò tay giữ chặt hắn, dẫn đầu đi vào trong. Lần đầu tiên Ông Bạch Thuật được người dắt tay, trong lòng tuy có chút khó chịu, song vẫn không kháng cự, ngoan ngoãn theo Tần Tu đi vào truyền tống trận.
Còn đang bước vào thì một lực hút mãnh liệt truyền đến, không ngừng đem hai người tách ra. Tần Tu nắm chặt tay Ông Bạch Thuật, sau đó trước mắt tối sầm.
Khi hai người bị bóng tối làm cho lóa mắt có thể nhìn thấy xung quanh lần nữa thì nhận ra cảnh vật trước mắt đều thay đổi. Là một hồ nước mà bốn phía chỉ có chút cây ít ỏi. Kì lạ là linh khí lại tràn ngập trên hồ. Một con đường khúc khủyu được tạo thành bởi đầu cờ đen trắng, nhưng thật không may lại bị linh khí tỏa ra che lấp, cũng không biết nó dẫn đến đâu.
Ông Bạch Thuật đời trước đã đi qua nơi này, tất nhiên biết rõ ấy là gì, mà Tần Tu nắm rõ nội dung cốt truyện, hiển nhiên cũng biết. Vì vậy ăn ý với nhau, cùng tiến về phía trước một bước, sau đó đồng thời dừng bước nhìn về phía đối phương...
Nhìn nhau một hồi, Tần Tu sờ sờ mũi, làm sao mình cùng nhân vật chính phiên bản trẻ con lại có cảm giác ngầm hiểu lẫn nhau kì lạ này, chỉ số thông minh của y sao có thể bằng một thiếu niên mười hai tuổi chứ!
Sau đó, Tần Tu níu tay Ông Bạch Thuật bước về phía trước. “Đây là huyễn cảnh, ai tiến lên, người còn lại sẽ trông giữ.”
Ông Bạch Thuật chỉ gật đầu, cảnh tượng trước mắt hắn thay đổi...
Một chùm ánh trăng từ trên cao trút xuống cửa động, chiếu tới thạch động u ám cuối cùng. Tiếng nước chảy róc rách rất dễ nghe ra trong màn đêm tịch mịch. Trong hồ nước lạnh, một số hoa văn phức tạp được chạm khắc trên bức tường dưới cùng, mấy con cá màu trắng bạc dưới ánh trăng xuyên thẳng qua, không hề che dấu, ẩn trốn.
Hắn đứng ở ven mép hàn đàm, đã không còn là thân thể của thiếu niên mười hai tuổi. Người như ngọc lập, một thân áo đen thêu hoa văn mây bạc, vài sợi tóc rũ trong không trung, tay hơi tái nhợt, khuôn mặt phản chiếu trong hàn đàm là độc nhất vô nhị. Đường nét rõ ràng, đôi mắt tĩnh mịch dưới hàng lông mày không đậm không nhạt, phảng phất mang theo hắc ám cùng huyết sắc, mà đồng tử lại đen thuần túy, tối như thể không gì có thể chiếu sáng được. Giữa mi gian là hoa văn hình rồng tím đen làm cả người thêm u ám mấy phần. Hình dạng của đôi môi mỏng cũng vừa phải, hơi mím lại làm tỏa ra một luồng không khí lạnh lẽo...
Ông Bạch Thuật ngẩng đầu, không bất ngờ gì khi thấy đứng ở đầu kia hàn đầm là người nọ. Một thân bạch y thanh lãnh xuất trần, mặt mày lạnh băng, dung mạo tao nhã không gì sánh kịp, lại vô tình đến cùng cực.
Ông Bạch Thuật biết rằng chính mình dễ rơi vào huyễn cảnh hơn bất kỳ ai khác, biết rõ nếu có tiến vào huyễn cảnh, người hắn trông thấy sẽ là Đại sư huynh. Chấp niệm của hắn với Đại sư huynh quá sâu, cầu mà không được, đã sớm thành ma rồi. Đời trước có một thần khí kề thân thì không sao, đời này không có thần khí chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Nhưng... hắn khá sẵn lòng bước vào huyễn cảnh, ít nhất là trong đó, hắn có thể không kiêng nể gì mà nhìn y.
“ Đại sư huynh...” Ông Bạch Thuật khẽ gọi một tiếng, sau đó thấy y mở miệng, “Bạch Thuật sư đệ, vì tư dục của bản thân lại khiến cho ta bị chúng bạn xa lánh, bây giờ đã vừa lòng chưa?”
“Tại sao lại giết Thanh Lam sư muội!”
“Tại sao lại giết nhiều đệ tử như vậy! Người quả thật là máu lạnh vô tình? Đệ tử Kiếm Tiêu môn làm bạn với ngươi nhiều năm như vậy mà nói giết là giết?”
“Tại sao lại giết Mạc trưởng lão!”
“Tại sao đồ sát Vĩnh Ninh thành!”
...
Từng tiếng từng tiếng chất vấn, đó đều là nợ máu trên lưng Ông Bạch Thuật. Tại sao? Tại huynh! Bọn họ đều muốn cướp huynh đi!
Một tia máu đỏ nổi lên trong mắt Ông Bạch Thuật, sau đó tràn ra bao phủ khắp nơi, đan vào huyết sắc trở thành sắc thái quỷ dị tà mị. Hắn tiến đến chỗ Mộc Tử Vấn trong giây lát, độc ác cắn mạnh vào cổ y, máu tràn ra liền thè lưỡi liếm đi vết cắn!
Cảnh tượng vang lên ầm ầm, mùi máu ngai ngái trong miệng Ông Bạch Thuật còn chưa tan biến, chỉ thấy người nọ một thân áo trắng đứng dưới tàng cây, ánh mặt trời đọng trên người y, ngữ điệu không chút gợn sóng: “Ta tha thứ cho ngươi, nhưng không chấp nhận ngươi.”
Huyết sắc trong mắt Ông Bạch Thuật càng trở nên nồng đậm, lại nhớ tới trong thạch động, miệng cắn quá mạnh, tựa như muốn nuốt cả máu thịt vào trong.
Bên ngoài huyễn cảnh, Tần Tu quan sát tình hình của Ông Bạch Thuật, chỉ thấy hắn nhíu lông mày càng lúc càng chặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mồ hôi trong trong chốc lát đã thấm đẫm quần áo.
Tần Tu cảm thấy có chút kì lạ. Chẳng phải nhân vật chính trong nguyên tác vượt qua huyễn cảnh rất nhẹ nhàng sao? Sao xem cái bộ dạng này giống như bị nhập ma vậy?
Nhập ma!
Tần Tu đột nhiên nhớ tới, nếu tu giả trầm luân trong huyễn cảnh sẽ bị nhập ma, tu vị hủy hoại trong nháy mắt.
Còn chưa kịp vui mừng, Ông Bạch Thuật đột nhiên trợn mắt.
“À, đi ra rồi.” Tần Tu nói, có chút đáng tiếc, lại không phát hiện một mảnh huyết sắc trong mắt Ông Bạch Thuật.
Một cái bóng mờ lao lên quật ngã Tần Tu xuống đất, không đợi y mắng, miệng đã bị chặn lại.
Tần Tu sững sờ, lập tức nỗi điên!
Bà mẹ mày đồ khốn!
Tần Nhị gia lão tử bị một thằng đàn ông cưỡng hôn!
Đàn ông!!!
Nhân vật chính!!!
Lực xé rách ở miệng làm Tần Tu đau nhức đến độ khỏi gào thét gì luôn.
Nói là hôn môi, không bằng nói Ông Bạch Thuật đang ăn thịt y luôn đi!
Mùi máu tươi trong miệng càng nồng đậm, Ông Bạch Thuật càng thêm điên cuồng, hàm răng hung hăng cắn xé, đầu lưỡi không ngừng mút lấy máu của y.
Đệch mợ thằng cha này nhập ma rồi!
Tần Tu đẩy mạnh người ở trên mình ra, Ông Bạch Thuật vẫn lù lù bất động, thậm chí y đã dùng linh lực nhưng vẫn đẩy không nổi.
Bà mẹ nó! Chuyện quái gì thế này!
Ngay sau khi Tần ngửa mặt rủa trời, y ngẩng đầu, phát hiện gương mặt trước mắt đã thay đổi. . Đam Mỹ H Văn
Không phải khuôn mặt ngây thơ thanh tú của nhân vật chính đại nhân, mà là một khuôn mặt cực kỳ hoàn mỹ làm tim y đập lỡ một nhịp. Không phải y mê sắc, bất cứ ai cũng sẽ sững sờ nếu một cái mặt lù lù hiện ra thôi.
Hai mắt đỏ như máu, long văn giữa ấn đường hiện ra ánh sáng âm u, càng khiến cho người này trở nên đẹp hơn.
Tần Tu cảm nhận được động tác gặm cắn trên người mình dừng lại, còn tưởng rằng sắp được giải thoát thì một thứ trơn trượt vươn vào trong miệng y...
Sợ hãi trừng mắt...
Tao - “chơi” - mày! Ông trời ơi, đại gia ơi, không thể nào!!!
Đầu lưỡi trơn trượt tiến sâu vào rồi liếm cẩn thận từng phần của miệng, mùi máu tươi dần dần cuốn vào trong miệng người nọ.
Mái tóc đen nhánh rủ xuống trên vai Tần Tu, nam nhân thon dài áp trên người thiếu niên, môi lưỡi triền miên, bốn phía sương mù mịt mờ. Quả là cảnh tượng duy mỹ cấm kị, tất nhiên là phải phớt lờ đôi mắt tuyệt vọng muốn tự vẫn của Tần Tu đi.
Những gì Tần Tu nghĩ ra đều đã làm hết, cũng đều đã thất bại, thế nên chỉ đành bất lực phó mặc để hắn muốn làm gì thì làm. Môi y đau quá, đầu lưỡi quá đau! Mẹ mày! Vừa rồi hôn Thanh Lam có tính là gì đâu! Bà mẹ nó! Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, y chắc chắn sẽ hôn Thanh Lam sâu thật sâu... Ít nhất nụ hôn đầu tiên phải dành cho mỹ nhân. Mặc dù nụ hôn này tốt đến có một không hai, nhưng hắn là đàn ông! Ôi cái thằng cha biến thái này!
Ngoài ra... mi đang ở đâu hả nhân vật chính?!
Đừng nói với y đây là huyễn cảnh. Huyễn cảnh của y chắc chắn là đánh bại nhân vật chính chứ không phải bị một gã đàn ông đè trên người! Ngay lúc Tần Tu đang tuyệt vọng, Ông Bạch Thuật trong huyễn ảnh phát hiện Đại sư huynh đột nhiên ngoan ngoãn dịu dàng, sắc màu tà dị trong đáy mắt rút đi không ít, vì vậy lùi ra nhìn thử.
Lúc Tần Tu hết hi vọng trợn tròn mắt, thì Ông Bạch Thuật lại biến về hình dáng thiếu niên.
Ông Bạch Thuật cũng lui ra không còn cắn nữa, Tần Tu nhanh chóng trở người, lăn một vòng tránh khỏi Ông Bạch Thuật, sau đó đưa tay lên sờ môi, cực kì thê thảm. Đầu lưỡi mới động đã đau buốt, còn miệng thì không khép lại được.
Ra ngoài y phải giải thích thế nào đây?
Lại nói tại sao Ông Bạch Thuật đột nhiên biến đổi trở lại? Chẳng lẽ vừa rồi thật sự là huyễn cảnh sao?
Sau trận chiến này, tuyến phòng thủ của trong lòng Tần Tu gần như bị phá hủy. Y chắc chắn mình thích em gái! Làm sao lại nghĩ đến lại cùng với một người đàn ông...
Sau khi Tần Tu xoắn xuýt hết bôi thuốc lại lấy khăn lụa che mặt, Ông Bạch Thuật tỉnh táo lại, hoàn toàn nhìn không ra vẻ điên rồ vừa nãy. Giọng nói thản nhiên, “Tần sư ca, đến phiên đệ giữ cho huynh rồi.”
Tần Tu gật đầu chiếu lệ rồi bước về phía trước.
Ông Bạch Thuật thấy Tần Tu che mặt chỉ để hé đôi mắt mới hỏi, “Tại sao Tần sư ca lại che mặt?”
“Phòng khí độc.” Tần Tu nhả ra một câu vớ vẩn, lòng tự hỏi sao long văn hắc tử kia lại kỳ lạ mà quen thuộc đến thế. Đầu óc hỗn độn một hồi, lúc tỉnh táo lại thì tràng cảnh đã thay đổi.