9 - Tử Địa
Biển xanh bát ngát bao la, thong dong tự tại. Mặt trời lặn xuống mặt trăng lại nhô lên, trời đất mênh mông cuồn cuộn, xa xa là nước và trời gần như giao hòa lại với nhau. Sương mù bao phủ, bây giờ đã là ngay hay đêm?
Tần Tu miễn cưỡng dựa vào hai khuỷu tay. Nhật nguyệt luân phiên, y đã sớm phân không rõ càn khôn. Ai ngờ rằng ảo cảnh của y lại là một trời đất thế này?
Y cho rằng mình sẽ quay về địa cầu ngựa xe như nước, ngồi trên bàn rượu, dù muốn ói ra cũng vẫn uống tiếp. Sau đó, sau đó thì bị bạn gái trách mắng rồi nhìn bóng lưng dứt khoát của cô rời đi. Hoặc là trở về căn phòng trống rỗng, hay cùng với các anh em đùa giỡn thuở họ còn chưa chết vì tai nạn giao thông. Cũng có thể sẽ trở về năm y mười tuổi, lặng yên ngồi trên đống tuyết ngắm pháo hoa. Những chuyện đau lòng kia từng khiến y có cảm giác muốn tiêu diệt tất thảy.
Y cho rằng sẽ thấy cảnh mình chém giết nhân vật chính, chân đạp trên ngàn vạn cốt thịt, bễ nghễ thiên hạ, trái ôm phải ấp cao cao tại thượng... Nhưng những chuyện này vẫn không xảy ra. Chỉ có trời đất rộng lớn, nhật nguyệt càn khôn điên đảo, mình y tiêu dao không bị ràng buộc trong đất trời.
Ý thức của y rất rõ ràng. Y biết đây là huyễn cảnh, có thể tiêu diêu tự tại ngược lại lại chẳng muốn ra ngoài.
Nhìn Tần Tu tiến vào huyễn cảnh không có gì không đúng, Ông Bạch Thuật liền ngồi xuống một bên. Suốt hai ngày linh khí tuần hoàn trong cơ thể, lúc mở mắt ra vẫn thấy Tần Tu ngồi im không nhúc nhích.
Hắn chú ý tới khăn che mặt của Tần Tu, trong lòng hiển nhiên không tin lí do “phòng khí độc” ấy, thế là tiện tay xốc lên. Thảm cảnh xuất hiện trước mắt làm cho hắn ngu luôn, chỉ thấy bờ môi kia không có chút huyết sắc nào, vết cắn dữ tợn đan xen, mỏng có thể thấy dấu răng, sâu có thể thấy thịt bị lật lên.
Đột nhiên Ông Bạch Thuật nhớ tới huyễn cảnh hắn vừa trải qua. Lẽ nào...
Liếc nhìn một vòng dấu răng hoàn chỉnh in trên môi dưới, từ trong đáy lòng lại sinh ra cảm giác bất an. Một suy đoán to gan dần được hình thành trong đầu... dấu răng kia không hợp với tuổi tác của hắn lúc này, càng giống người trưởng thành hơn. Cho nên sau khi hắn tiến vào ảo cảnh, thân thể đời trước của hắn trở lại.
...
Nhẹ nhàng buông vải thưa trong tay xuống, nhìn người trước mặt hiếm khi không ra vẻ phách lối, Ông Bạch Thuật có chút vui thích khó hiểu. Phỏng chừng người này cũng chỉ thua thiệt trước mình, hơn nữa còn không báo thù. Dĩ nhiên, hắn không cho rằng đối phương tâm tính thiện lương. Chỉ cần liếc mắt một cái y ta cũng phải trừng lại mới chịu, sợ rằng ghim kĩ vụ thua thiệt kia rồi. Về khoản xem xét thời thế, Tần Tu cũng khiến hắn thở dài. Ví như ngày đó, trong cuộc tuyển chọn nội môn đệ tử, lời nói của đại sư huynh và Tần Tu, cái nào có phân lượng hơn? Tự sâu đáy lòng mỗi người đều biết. Tam Trưởng lão để Tần Tu phát biểu ý kiến chẳng qua là đánh một đòn phủ đầu ra oai, nói trắng ra thân là trưởng lão, hắn không thể đóng vai phản diện, cũng không thể bác bỏ ý kiến của Mộc Tử Vân, thế là đành để Tần Tu tới làm một bia đỡ đạn. Chẳng qua tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Tần Tu mới mười lăm tuổi đã ranh ma như quỷ, loại chuyện dù cố hết sức vẫn không được cảm ơn thì đời nào y chịu làm lấy.
Ông Bạch Thuật vuốt cằm. Mặc dù tính tình thay đổi, làm cho người ta càng thêm chán ghét, song lại thông minh hơn đời trước.
Cho dù đời trước Tần Tu nhiều lần đưa hắn vào chỗ chết, đời này hắn cũng sẽ không hao tổn tâm cơ nghĩ cách giết y. Xét theo tính tình của đại sư huynh, nếu biết hắn tàn sát huynh đệ đồng môn hẳn là sẽ ghét bỏ hắn... Ha, Ông Bạch Thuật không khỏi tự giễu, rốt cuộc là mắc phải ma chướng gì mà trả thù cừu nhân cũng phải chú ý đến đại sư huynh.
Không suy nghĩ nữa, thấy Tần Tu vẫn không có động tĩnh, Ông Bạch Thuật lại tiếp tục ngồi tĩnh tọa tu luyện. Đến nỗi Tần Tu bị mình cắn thành như vậy (?), y đã nhìn thấy gì ư?
Lại qua mấy giờ, cuối cùng Tần Tu cũng thoát thân ra khỏi ảo cảnh, ngây người về phía sương mù hồi lâu, ý thức mới chậm rãi khôi phục.
Hai người tiếp tục dọc theo đường mòn được xếp bởi con cờ mà tiến về phía trước. Lần này trên đường không còn ảo cảnh gì ngăn trở, thuận lợi đi tới đình giữa hồ.
Tiểu đình đỏ thắm, một cái bàn đá, hai cái ghế đá, một ván cờ tàn cuộc.
Đồng tác của hai người Tần Tu và Ông Bạch Thuật đồng bộ là thường, bước lên hai bước, sau đó vén áo ngồi xuống chỗ chơi cờ, toàn bộ quá trình lưu loát tao nhã.
Tần Tu ngồi bên cờ đen, Ông Bạch Thuật ngồi bên cờ trắng. Hai người không nói một lời, tiếp tục ván cờ.
Thật ra thì Tần Tu rất muốn ói vô cái thiết lập này. Tác giả mi có nghĩ một đám trẻ nít hơn mười tuổi thì lấy đâu ra khí tức văn nghệ, để chúng nó đánh cờ liệu có ổn không? Mi chắc chắn chúng nó sẽ không đem quân cờ biến thành đạn thủy tinh chứ hả?
Chỉ cần đem tàn cuộc biến thành tử cuộc, Sinh Tử môn sẽ xuất hiện. Trong nguyên tác, nhân vật chính và người đi đường hoàn toàn đánh bậy đánh bạ, đắng như trái khổ qua mới tìm được cơ quan, thế là thử hạ tàn cuộc. Hai tên đều là tay mơ, nhưng lại thành công tạo thành tử cục.
Tần Tu đã đọc nguyên tác, Ông Bạch Thuật trùng sinh, vì vậy hai người yên lặng bắt đầu bày cờ. Tử cục đơn giản nhất không phải là ngươi một nửa ta một nửa sao?
Tần Tu nhẹ nhàng đánh ra quân đen cuối cùng, âm thanh vang lên, sương mù chung quanh nhanh chóng vặn vẹo xoay tròn biến thành hai lốc xoáy một đen một trắng, vòng xoáy lôi xé linh khí bốn phía, từng bước nuốt chửng.
Hồi lâu sau, gió bão linh khí mới từ từ lắng xuống. Từ trung tâm vòng xoáy màu đen lóe lên một chữ “Tử” u ám, màu trắng thì là chữ “Sinh“.
Tần Tu không chút do dự, đứng dậy chạy thẳng tới cửa chết.
Trong nguyên tác, nơi nhân vật chính thu được phúc lợi là Sinh Tử môn. Nhưng Tần Tu nhớ khi Ông Bạch Thuật dùng máu tươi của mình triệu hồi bí tịch thần giới - Tử Tiêu Linh Quyết, được tất cả trưởng lão hâm mộ. Thái Thượng trưởng lão nói một câu, “Cửa Tử tất nhiên hung tà cực độ, thiên nhân tạo cửa nhất định có chỗ phá hủy. Tu hành vốn là nghịch thiên mà đi, sắp chết lại trở lại thuở sinh tiền, ngươi phải nghĩ tới trong nguy hiểm có thắng ý. Đáng tiếc đáng tiếc, lãng phí không có lấy một cơ hội.”
Cũng bởi vì những lời này của Đại Trưởng lão mà sau đó, nhân vật chính vào ra các loại bí cảnh khác nhau đều chọn cửa Tử kiểm chứng lời của Đại Trưởng lão - tuyệt xử phùng sinh, nhất định có đại phúc!
Tần Tu tiến vào thế giới này, tự nhiên biết quy tắc ỷ mạnh hiếp yếu của nó, có lúc chết đi còn thoải mái hơn là không có thực lực. Tỷ như Ông Bạch Thuật, nếu sau này trên đường cầu đạo phải đi qua đường chết, vậy cũng không tính là thua thiệt. Huyết thống của hắn tốt, nhưng ở trước mặt nhân vật chính tôn quý nghịch thiên thì chỉ là mảnh vụn, cho dù vào cửa Sinh không chiếm được đồ tốt, không bằng qua cửa Tử thử một phen.
Nghĩ như vậy, Tần Tu đến trước cửa Tử, chỉ còn nửa bước là sẽ đi vào, nào ngờ bên cạnh có một bóng người vượt qua hắn tiến lên.
Cả kinh, vội vàng đi theo, trước mắt chỉ tối sầm, trong nháy mắt liền khôi phục ánh sáng, căn bản chưa kịp tìm hiểu bốn phía đã vươn tay xoay người chộp vào bả vai thiếu niên kia trước, “Sao ngươi lại vào cửa Tử!” - Tần Tu cũng chẳng biết ánh mắt mình có bao nhiêu dữ tợn.
Giống như là bị giọng nói hung dữ ấy dọa sợ, Ông Bạch Thuật nháy nháy mắt, “Đệ... đệ, sao đệ lại không thể vào cửa Tử?”
“Ngươi!” - Tần Tu tức đến nghẹt thở, tay nắm bả vai thiếu niên không ngừng dùng sức, câu “Mẹ mi...” thoáng qua đã kịp phản ứng, tiếng gào hơi ngừng lại.
“Đù má!” - Giận sôi tới nỗi bật cười khanh khách, tiện tay đẩy Ông Bạch Thuật một cái, bước nhanh về phía trước, lời lẽ thô tục không ngừng phát ra xả giận, “Đù má đù má đù đù đù má! Mẹ ơi chuyện quỷ gì đây!”
Thiếu chút nữa là Ông Bạch Thuật bị đẩy ngã nhào, nhưng người rất ổn định, đứng vững phía sau xoa xoa bả vai lại đi lên theo, chỉ là bất hòa của trẻ nít thôi.
Mặc dù không biết sao Tần Tu đột nhiên nổi điên, nhưng giọng điệu này làm hắn nghe ra hận người ta đoạt đồ với y?
Không sai! Ngọn nguồn cơn tức của Tần Tu chính là chuyện “cướp tài nguyên“. Thiết lập tính tình của nhân vật chính và phản diện bị ai ăn rồi? Một đứa tính tình đại biến, một đứa không chọn cửa Sinh. Nhật vật chính không chọn cửa Sinh thì Tử Tiêu Linh Quyết phải làm thế nào? Bí tịch bực này chẳng lẽ phải chịu số kiếp long đong như phận làm trai mười hai bến nước cả đời? Lãng phí vậy á? Cái thằng phá của! Mi phải lấy ra thì ta mới cướp được!
Một bụng tức giận còn chưa tan, Tần Tu cũng không chú ý đến gió thổi tới lạnh nóng xen lẫn, vì vậy vừa nhấc mắt đã bị cảnh vật trước mắt định thân ---
Kiếm trì!
Không chỉ có Tần Tu sững sốt, Ông Bạch Thuật theo sau cũng sững sốt luôn. Biết bao nhiêu kiếm tốt tuyệt thế xếp thành hai ngọn núi nhỏ, một tòa thả ra khí lạnh âm u, tòa còn lại hơi nóng cuồn cuộn. Cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, cách xếp kiếm kia mô phỏng bát quái, dòng nước chảy dọc theo kiếm, mà chỗ mắt bát quái lại chia ra cắm hai thanh kiếm.
Tần Tu đè xuống mừng rỡ như điên, cất bước muốn qua.
Ông Bạch Thuật tiến lên mấy bước, sắc mặt âm trầm đáng sợ, nhàn nhạt nói, “Cửa Tử là cửa chí hung.”
Lúc này Tần Tu bị kiếm hấp dẫn, không thèm chú ý Ông Bạch Thuật, chỉ sau khi nghe được câu nói kia mới dừng lại. Không sai, cửa Tử, chí hung.
Lại đưa mắt nhìn những thanh kiếm kia, mới vừa lơ là cảnh giác đã bị uy áp xông thẳng lên đầu, áp muốn nghẹt thở.
Ngay lúc Tần Tu điều chỉnh tâm tình, Ông Bạch Thuật chậm rãi bước lên, đưa lưng về phía Tần Tu, đáy mắt xuất hiện một tia đỏ nhạt.
Ông Bạch Thuật biết nơi này là nơi nao, Tẩy Kiếm trì. Điều làm hắn kinh ngạc cũng không phải nhiều kiếm, mà là thứ đời trước khiến vô số người thèm muốn, thậm chí chỉ vì một thanh kiếm cũng để cho gần ngàn tu sĩ hồn bay phách diệt - Tẩy Kiếm trì - lại ở tầng sáu Kiếm Tiêu Môn Tàng Kinh các.
Hắn từng muốn đem tâm trận trên thanh kiếm kia đưa cho đại sư huynh, vì tranh đoạt thanh kiếm này mà chút nữa đã mất mạng, kết quả có lẽ là không đưa đi... Ngay lúc hắn đang định tặng đại sư huynh, hắn chết, sau đó trùng sinh.
“Ông Bạch Thuật, ngươi đi nhỉ?” Tần Tu quyết định không mạo hiểm theo hắn. Hoàn toàn không cần lo lắng an toàn của Ông Bạch Thuật ok? Cái sinh vật mang tên nhân vật chính này trừ Tần Nhị gia y ra thì còn ai giết được nữa?
Ông Bạch Thuật cũng không để ý, leo lên kiếm đỉnh, hơn trăm thanh kiếm tràn ra khí lạnh nhập vào xương tủy khiến cho cả người cứng ngắc. Sơ sài rạch ngón tay một chút, một giọt máu tươi rơi trên chuôi kiếm, chỉ thấy trăm kiếm vút kêu, núi kiếm run rẩy, tựa như bị cái gì đó kêu gọi, đồng loạt chiếu rọi. Ông Bạch Thuật đưa tay cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút ra ---
Chỉ thấy một đoàn quang hoa nở rộ, tựa như phù dung trong nước, tinh tú điêu khắc trên chuôi kiếm lóe lên ánh sáng thâm thúy. Thân kiếm, giống như bóng chiếu của mặt trời qua ao, ung dung thong thả. Mà lưỡi kiếm, giống như cắt đứt vách đứng ngàn trượng, cao quý lại nguy nga.
Một tiếng trong veo xông phá Cửu Tiêu, Ông Bạch Thuật đã vững vàng nắm kiếm kia trong tay.
Tần Tu chỉ cảm thấy màn kịch này vừa xa lạ vừa mang cảm giác quen thuộc, chợt hiểu ra.
Đây chính là thanh kiếm sắp bầu bạn với nhân vật chính cả đời - Khinh Quân.
Mẹ nó kịch tình bị vứt đi đâu rồi? Kiếm này không phải là hắn tốn sức trăm cay ngàn đắng mới lấy được sao?