Phán Quan

Chương 20: Chương 20




Không ai dạy cả.

Lời đã vọt tới bên môi, nhưng Văn Thời lại không mở miệng, vì anh cảm thấy Tạ Vấn đang không vui lắm.

Anh liếc ra ngoài cửa theo bản năng ——

Cửa cuốn được mở một nửa, phạm vi tầm nhìn có hạn, ngoài cửa tiệm tan hoang ảm đạm đối diện xéo ra thì không còn gì khác, đương nhiên anh sẽ không biết Tạ Vấn đã gặp phải chuyện gì trước khi tới đây.

Văn Thời cau mày buồn bực nói: “Ai chọc anh à?”

Tạ Vấn giật mình trong nháy mắt.

Có vẻ hắn không ngờ Văn Thời lại phản ứng như thế, động tác đỡ cửa cuốn hơi dừng lại.

Đèn sợi đốt trong tiệm quá trắng xanh, soi sáng làm tròng mắt của hắn trở nên sâu và đen hơn, lại phủ thêm một lớp tia sáng khá mỏng. Hắn đứng lặng giữa tia sáng, lâu sau mới đột ngột hoàn hồn.

Trước tiên, hắn cười thở dài một hơi, có lẽ vì quá nhẹ, ý cười chưa kịp rơi vào đáy mắt đã biến mất không còn dấu vết.

“Chẳng ai hết.” Tạ Vấn buông tay nâng cửa ra, đứng thẳng người lại, “Mùi cửa tiệm vừa rồi hôi quá, vừa lúc tôi lại không thích điều đó nhất.”

Hắn nghiêng người tránh đường, nói tiếp: “Xem xong chưa? Xem xong thì đi ra, đừng cản trở bà cụ đóng cửa.”

Sợi bông trước buộc chặt bên ngoài cửa cuốn rơi xuống, Văn Thời nhìn hắn một lát rồi mới thu dây lại.

Anh vừa quấn chúng quanh ngón tay vừa bước ra ngoài.

Bà cụ trắng bệch tròng mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm. Văn Thời vừa bước chân trước khỏi cửa, bà đứng sau lưng đã giơ một cái móc sắt bị rỉ lên và kéo cửa cuốn xuống.

“Tại sao lại đóng cửa?” Tạ Vấn nói.

Bà cụ dừng tay. Bà vô thức liếc ra sau, nói như đang mê mang: “Không thể mở, không thể mở. Cậu ta bán đồ không tốt, không thể mở.”

Nói xong, bà chộp lấy móc sắt lê bước đi khỏi.

Mỗi bước giơ ra, móc sắt sẽ cà lên mặt đất, phát ra một tiếng ‘keng’. Âm thanh vừa sắc bén vừa trong vắt, như đâm thẳng vào óc.

Cách đó không xa có tiếng người thở nhẹ.

Văn Thời quay đầu lại, thấy Chu Húc và Hạ Tiều một trước một sau đứng yên bên kia.

Dường như Chu Húc cực kỳ không chịu nổi tiếng va chạm kim loại này, xoa đi lớp da gà đang nổi lên, giậm chân xuýt xoa ở đó. Hạ Tiều đứng kế bên, nhìn chằm chằm anh như một tên trộm.

“Mấy cậu tới đây làm gì?” Văn Thời hỏi.

“Đường này anh đi được còn tui thì không à?” Chu Húc mổ lại ngay như một con ngỗng đang tung cánh vồ tới.

Hạ Tiều tố cáo: “Anh, nó một hai đòi đi theo anh, em chỉ định xem thử nó muốn làm gì thôi.”

Chu Húc: “Ai đi theo anh ta? Tui ở trong đó khó chịu lắm rồi, đi ra để hóng mát thôi, có vấn đề gì à?”

Hạ Tiều sợ ngây người: “Em muốn hít thở không khí trong lành ở một nơi như vầy à? Vậy buổi sáng em có cần dạy sớm chạy bộ không?”

Chu Húc: “Tui –”

Chu Húc: “… Đệt.”

Có lẽ do tuổi của Chu Húc còn nhỏ hơn, khí thế của Hạ Tiều trước mặt nó vẫn khá lớn, không thể nói là áp chế được, nhưng có thể đấu tay đôi.

Văn Thời nhìn cả hai mổ nhau đằng đó, ánh mắt nhìn ra xa hơn một chút.

Phía sau họ, một bên là hành lang thẳng giáp mặt đi ngang qua đây, một bên là hành lang uốn khúc cong vòng. Ở giữa là một bùng binh đen như mực, không tiệm nào mở cửa.

Văn Thời nhìn đường hành lang u ám đó, bỗng nhiên hiểu được. Vừa rồi Tạ Vấn đi tới từ bên đó… cửa tiệm khó ngửi đó ở đâu ra?

Cuối cùng anh cũng nhận ra, mới nãy Tạ Vấn không vui có lẽ đúng là do cậu đã chui vào không gian nửa đóng chặt một mình.

Điều làm người ta bất ngờ hơn là vì họ còn chưa quen thuộc với hoàn cảnh nơi này.

Bà cụ chống móc nhọn đi xa, Tạ Vấn đi theo bà với khoảng cách không xa không gần.

Văn Thời nhìn bóng dáng của hắn thì hơi nhíu mày, sải bước đuổi theo.

“Vội vã chi thế?” Tạ Vấn nhìn hành lang dài tối om phía sau một cái, “Đừng nói cậu sợ bóng tối nhé?”

Cút.

Văn Thời nói thầm.

Anh mím môi không lên tiếng, chỉ thả chậm bước chân, đi theo sau lưng bà cụ cùng với Tạ Vấn.

Đi một lúc, anh mới mở miệng nói: “Lúc đi vào cửa tiệm đó, tôi đã móc sẵn sợi bông ngoài cửa rồi.”

Anh vẫn nhíu lại, vì cảm thấy giải thích chuyện này với người nọ thì hơi… lạ lùng.

Không gian đóng chặt trong lồng nguy hiểm lắm. Nhiều người còn ổn, nếu chỉ có một mình, rất có thể sẽ khiến bản thân bị nhốt trong đó một thời gian dài. Đương nhiên là anh biết điều này, nên anh đã để lại đường lui từ trước, cũng đâu phải liều lĩnh hấp tấp xông vào trong.

Tạ Vấn “ờ” một cái.

Vẻ mặt của hắn giống như thường ngày, coi bộ đã vứt chuyện không vui trước đó ra sau đầu.

Hắn không nói gì nữa, Văn Thời hiển nhiên cũng không bổ sung. Hai người lẳng lặng đi về phía trước, giữa hai người có một cảm giác căng thẳng nhỏ bé.

Chu Húc và Hạ Tiều không có đầu óc nhưng vẫn đủ mẫn cảm. Họ cảm nhận được bầu không khí chẳng hiểu sao lại căng chặt. Cả hai không dám đi quá gần, cứ tuột lại phía sau cách năm sáu mét gì đó.

Hai người nọ không nói lời nào, họ cũng ngu ngơ không dám lên tiếng.

Cả hành lang uốn khúc đều sa vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng kéo dài chậm chạp của móc nhọn vẫn vang lên.

Một lúc lâu sau, Văn Thời chợt mở miệng, giọng nói nghe trầm mà nhẹ giữa bóng đêm.

Anh nói: “Có phải trước đây tôi từng biết anh không?”

Tạ Vấn dừng bước, con ngươi đang nửa rũ hơi ngước lên cực kỳ nhẹ nhàng.

“Tại sao lại nói như thế?” Hắn xoay mặt nhìn qua.

“Không có gì.” Văn Thời đáp, “Bỗng dưng nghĩ tới nên hỏi thôi.”

Tạ Vấn gật đầu.

Ánh mắt của hắn dừng lại ở một điểm hư không nào đó ở phương xa, sau ít lâu, hắn mới cười một cái rồi nói với Văn Thời: “Không quen biết, nếu không chắc ít nhiều gì cũng sẽ để lại chút ấn tượng nhỉ?”

Thật ra lời này không hề vô lý, ngoài mấy chuyện xảy ra thuở ban sơ và vài người Văn Thời không nhớ ra, anh đều nhớ rõ những thứ khác.

Mà những người anh quên… đã mất từ lâu.

Bên cạnh bỗng vang lên tiếng kéo túm cồng kềnh, Văn Thời ngoảnh đầu nhìn sang.

Bà cụ đã đi tới tiệm mình, kéo ra từ trong tiệm một chiếc ghế da rất nặng.

Ghế da đó có dáng vẻ rất quái gở, mới nhìn cứ tưởng ghế văn phòng, nệm ghế dày tròn, ngay cả bánh lăn cũng không có, kéo cũng kéo không đi được.

Nó để lại một đường sét ăn mòn màu nâu đỏ trên mặt đất, chậm rãi toát ra một mùi khó ngửi.

Mùi đó cũng không nặng, như có như không, nhưng lại làm người ta rất khó chịu, ngay cả Văn Thời cũng căng mặt.

‘Chu đại tiểu thư’ đi theo phía sau anh còn trực tiếp ‘ọe’ ra một tiếng, lùi về sau vài bước rồi đạp lên chân Hạ Tiều. Cú giẫm làm Hạ Tiều tái hết cả mặt, đẩy nó ra một cái.

“Thứ chó má gì thế này?” Chu Húc chửi hùng hổ.

Văn Thời chẳng quay đầu lại, chỉ nói khẽ: “Máu.”

Máu từng bị ủ rất lâu.

Chu Húc: “Ọe –”

Tạ Vấn trông yếu ớt và cao quý nhất lại là kẻ có thể thích ứng nhất. Sắc mặt của hắn không hề thay đổi, cũng không nín thở, tựa như đã quá quen với trường hợp này rồi.

Bà cụ đẩy ghế dựa ra ngoài tiệm, để vào góc tường âm u, sau đó tập tễnh quay về. Trong miệng lầu bầu lặp lại mấy câu.

Lúc bà đi qua, Văn Thời cúi đầu ráng rặn thì nghe bà nói: “Sắp tới mình, sắp tới mình, sắp tới mình sớm thôi…”

Nghĩa là sao?

Có thứ gì đang gọi bà ấy?

Ý là… đóng cửa và biến mất như chủ tiệm béo kia?

Văn Thời đi tới góc tường, lặng lẽ chòm tới gần chiếc ghế dựa bị vứt bỏ đó.

Anh ngửi mùi máu tươi đó, tập trung nhắm mắt lại.

Trong nháy mắt ấy, một người phụ nữ trắng bệch chợt xuất hiện trên chiếc ghế dựa trống rỗng. Đầu tóc rối bời thả tới vai, cả người cô đột nhiên nhào về phía Văn Thời.

Khoảnh khắc tóc bị xốc lên theo quán tính, Văn Thời nhìn thấy khuôn mặt trắng hếu vặn vẹo của cô — đôi mắt đen nhánh mở cực to, miệng cũng há bự, tựa một cửa động đang rộng mở.

Hai cánh tay của cô hướng thẳng về phía trước, mười ngón banh ra, như là muốn vói tới anh.

Nhưng cơ thể lại bị một thứ gì đó màu đen cột chặt lại, có vẻ là đang giam cầm hành động của cô. Một giây sau, cô lại đột nhiên đâm ngược về lưng ghế, thét lên một tiếng chói tai.



Đột nhiên, bả vai của Văn Thời bị thứ gì đó vỗ một cái.

Anh mở mạnh mắt ra, quay đầu nhìn đã phát hiện đó là Trương Bích Linh.

“Không phải dì đã kêu mấy con đừng chạy tùm lum hả?” Trương Bích Linh nói với giọng hơi bất đắc dĩ, “Cái lồng này hơi kỳ quặc, có lẽ mấy con không thể nhìn ra, cảm thấy có vẻ cũng rất yên bình, nhưng có nhiều thứ trong này khá khác thường, ví dụ như bà cụ vừa mở tiệm kia vậy. Khi nãy dì thấy hình như tụi con còn nói chuyện với bà ấy nữa. Lồng bình thường sao lại vậy được? Chủ lồng đã chĩa mũi nhọn vào mấy con từ lâu rồi.”

Thực ra bà nói thế cũng không sai, Văn Thời đã đi một vòng, cảm giác kỳ lạ ngày một rõ rệt.

Thông thường, phần lớn người chết trở thành chủ lồng sẽ không muốn chấp nhận sự thật mình đã chết. Thế nên, những thứ có liên quan tới tử vong thường sẽ không xuất hiện trong lồng, ví dụ như di ảnh.

Nhưng trong cửa tiệm vừa bị đóng lại đó đâu đâu cũng là di ảnh, sau đó lại bị ép đóng cửa vì lý do ‘bán đồ không tốt.’

Hơn nữa, đa số người trong lồng đóng vai trò kéo dài ý thức của chủ lồng, nói trắng ra là làm theo suy nghĩ của chủ lồng.

Nhưng tên chủ tiệm mập mạp đó, gã đàn ông nói ‘còn chưa ăn cơm’, bao gồm cả bà cụ này nữa… dường như tất cả chủ tiệm đều đang trốn tránh người phụ nữ đó, không cho cô tìm ra.

Điều này kỳ quái lắm.

Mọi dấu hiệu cũng rất mâu thuẫn, như là… chủ lồng lúc thì nghĩ thế, có khi lại đứng trên lập trường đối lập với mình, như đang tự chống đối với bản thân.

“Con có nghe dì nói gì không hả?” Trương Bích Linh lên giọng.

Văn Thời phục hồi tinh thần, chợt nghe bà tận tình khuyên nhủ: “Đã vậy rồi thì con lại càng không thể liều mạng.”

Văn Thời: “À.”

Trương Bích Linh: “…”

Bà xoa trán, thở dài rồi hỏi: “Thôi quên đi, con đứng đây một mình làm gì?”

Văn Thời: “Nhìn chiếc ghế dựa này.”

Trương Bích Linh không hỏi anh nữa, tự đi tới trước ghế dựa, móc ra một lá bùa và lau lên đó một tí.

Mỗi nhà có cách vào lồng riêng của mình, Văn Thời không can thiệp. Chỉ sợ người phụ nữ kia sẽ tổn thương bà thôi.

Khi anh lại nhắm mắt, người phụ nữ dữ tợn kia không xuất hiện nữa.

Nhưng bụng anh lại kêu rột một tiếng…

Mới vào lồng chưa được bao lâu, ấy thế mà anh lại đói bụng nữa rồi.



Trương Bích Linh thu lá bùa lại, cau mày nói: “Cái này giống như ghế điều khiển xe hơi, chắc là thứ người phụ nữ kia từng ngồi lúc còn sống, còn lại thì dì nhìn không tới.”

Văn Thời hơi sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu cảnh tượng mình vừa thấy là gì.

Nếu đoán không lầm, có lẽ đó là cảnh tài xế mặt tròn đó xảy ra chuyện.

Do vậy…

Những món đồ có liên quan tới cái chết của chủ lồng xuất hiện tí xíu trong tiệm đó? Nếu đã xuất hiện sẽ có nghĩa là chủ tiệm đó phải biến mất à?

Văn Thời không đờ mặt ra nữa, quay về hỏi Chu Húc: “Lúc nhóc vào lồng, trong này có bao nhiêu tiệm đang mở?”

Chu Húc: “Không nhiều.”

Văn Thời thầm nói quả nhiên là một thằng cu vô dụng, không đáng để trông cậy.

Chắc do vẻ mặt chê cười của anh quá rõ ràng, Chu Húc lại mở miệng: “Dù sao thì chắc chắn là nhiều hơn bây giờ.”

Văn Thời: “…”

“Anh đừng nhìn tui như thế.” Chu Húc cảnh giác lùi về sau một bước, không hề khách khí đẩy Hạ Tiều ra trước, “Tự dưng tui lại đi đếm số lượng cửa tiệm làm gì? Lúc ấy lại đang vội vàng chạy trối chết, ai để ý tới điều đó chứ! Tui chỉ nhớ rõ có một tiệm hủ tiếu kế tiệm của bà cụ thôi, bây giờ mất tiêu rồi.”

“Em đang chạy trốn mà còn lo nhìn tiệm hủ tiếu cho được nữa hả?” Hạ Tiều hỏi nghiêm túc.

“Ủa nhìn thì đã sao?! Mùi thì thơm phứt, lại còn lan tỏa như thế, không ngửi không được mà.” Chu Húc nói hơi tủi thân, “Hôm đó tui giận mẹ, không ăn cơm chiều đã chạy mất. Nước lèo của tiệm hủ tiếu đó thơm lừng, chắc chắn là có bỏ bò viên hoặc gân bò trong đó. Tui thích ăn món đó lắm, vừa ngửi là biết ngay.”

Nó sờ cái bụng đói meo của mình, nuốt một ngụm nước bọt xong mới chỉ về phía xa nói: “Góc bên kia chắc cũng có một tiệm được mở, lúc tôi chạy vô còn bị chói hết cả mắt nữa.”

Văn Thời: “Sao nhóc không nói sớm?”

Chu Húc: “Ủa sao tui biết được, mấy anh đã hỏi đâu!”

Văn Thời không đếm xỉa tới nó nữa, chỉ cảm thấy suy đoán vừa rồi của mình mười phần được tám. Khu mua sắm này vốn có rất nhiều cửa tiệm, sau đó lại lần lượt đóng cửa.

Họ đang nói chuyện, một tiếng nhai nuốt đột ngột truyền tới từ bên cạnh.

Mọi người xoay đầu nhìn sang, chỉ thấy bà cụ bưng hộp cơm bằng nhựa ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước cửa, ăn một cách bình thản.

“Bả ăn cái gì vậy?” Chu Húc hỏi.

“Thịt.” Tạ Vấn nói. Thị lực của hắn rất tốt, rõ ràng đứng còn xa hơn người khác, nhưng lại thấy rõ hơn bất kỳ ai… chủ yếu là do không có gánh nặng trong lòng, dám nhìn mà còn dám miêu tả nữa.

“Xương sườn, còn có thịt viên nữa. Có thể là bò viên hoặc gân bò đấy.” Tạ Vấn nói chậm rãi, như là đang quảng bá thức ăn của bà cụ.

Văn Thời đang bị đói, nghe thế thì cực kỳ muốn đập hắn.

Hắn chợt khẽ ‘há’ một tiếng, bảo: “Ăn trúng một chiếc nhẫn rồi.”

Văn Thời: “…”

Hạ Tiều mềm nhũn cả người ngay tại chỗ.

Chu Húc: “Ọe — mẹ bà nó đời này bố không muốn ăn thịt nữa.”

HẾT CHƯƠNG 20 („• ֊ •„)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.