Phán Quan

Chương 59: Chương 59




Dù điện thoại chỉ vừa được mua, Văn Thời lại học rất nhanh. Ngoài gọi điện thoại và nhắn tin ra, điều đầu tiên anh học được đó là sử dụng bản đồ.

Anh ngồi ghế sau, nhập ba địa điểm vào app để xem thử, phát hiện Đào Hoa Giang, nơi Tạ Vấn cần tới để làm công chuyện, vừa vặn kẹp giữa thôn Tiểu Lý và trấn Bản Phổ.

Anh cứ tưởng Lão Mao sẽ dừng lại Đào Hoa Giang một lúc thì mới hợp lý, ai dè khi xe dần chạy chậm lại, anh vừa ngẩng đầu đã thấy mốc lộ giới của trấn Bản Phổ.

“Ủa? Chú Lão Mao, có phải chú… chạy lố rồi không ạ?” Hạ Tiều hỏi.

Rõ ràng, nãy giờ không chỉ có một mình Văn Thời nhìn chằm chằm bản đồ, nhưng vì Văn Thời không hé răng thôi, còn Tiểu Tiều là một thằng ngốc.

Cổ họng của Lão Mao như bị mắc lông gà, ho khụ khụ vài cái mới úp úp mở mở: “Đâu có, chạy lố qua đâu? Chẳng phải mình vừa đi vào địa phận của trấn Bản Phổ đó à?”

Tiểu Tiều buồn bực nói: “Còn Đào Hoa Giang thì sao? Không phải ông chủ Tạ phải đi công chuyện sao ạ?”

Công chuyện ông nội tui chứ công chuyện, nói thế chỉ để lừa mấy đứa ngốc thôi.

Lão Mao thầm nói trong lòng.

Sau đó Tạ Vấn liếc sang lão một cái.

Thật đáng tiếc, với tư cách là một con rối có mối liên kết cực sâu với rối sư, mọi lời trong lòng của lão rất có khả năng đã bị Tạ Vấn nghe thấy. Vì thế Lão Mao ngồi nghiêm chỉnh lại, bỗng hoàn toàn có hứng thú với tình hình giao thông trước mắt, nhìn không chớp mắt chăm chú lắm cơ.

Trong xe nhất thời không người nói chuyện, Hạ Tiều lại cảm nhận được sự vi diệu kia của bầu không khí. Dù không biết vì lý do gì, cậu lại chợt có chút hối hận vì đã hỏi câu ấy.

Tạ Vấn liếc cậu thông qua kính chiếu hậu, mắt nhìn mắt với Văn Thời trên đó một lát mới mở miệng phá tan sự tĩnh lặng: “Tới đây trước cũng vậy thôi, tôi không có vội.”

Nghĩ lại mới thấy lời này rất ư là xàm, vì Văn Thời cũng đâu có vội. Anh chỉ tới xem vì thấy khó hiểu tại sao lồng của những người của Thẩm gia lại có mảnh vỡ linh tướng của mình thôi.

Thực ra dù không tới xem, anh cũng đã có chút dự cảm ngờ ngợ…

“À à à.” Hạ Tiều đã nhận được câu trả lời, cũng không muốn nghiên cứu sâu, vội vàng lăn xuống theo bậc thang người ta đã chìa ra, ai dè lăn được một nửa đã bị thu hút bởi một việc khác.

“Chú Lão Mao…” Hạ Tiều cúi người bám lên lưng ghế điều khiển, run rẩy gọi một tiếng.

“Sao thế?” Lão Mao vẫn nhìn đường rất chuyên tâm, dù sao thì nhất quyết không nhìn ông chủ nhà mình.

“Chú lái xe… mà không chỉnh lại kính chiếu hậu hả?” Hạ Tiều chỉ lên mặt kính phản chiếu đôi mắt của Tạ Vấn và nói: “Kính chiếu hậu chĩa sang ghế phụ thực sự không sao hết hả chú???”

“Uầy, quên mất.” Lão Mao như vừa nhớ ra, giơ tay vặn kính chiếu hậu lại một cái.

“…”

Lão rất bình tĩnh, nhưng hồn của Hạ Tiều đã bay đi phân nửa.

Cậu dựa lên lưng ghế, cảm thấy người ngồi trên chiếc xe này có thể sống đến giờ thực đúng là một kỳ tích. Nhưng cậu lại nhanh chóng phát hiện ra một điều, ngoại trừ cậu, hình như chẳng có ai trên chiếc xe này cảm thấy sợ hãi cả.

Đương nhiên họ sẽ không sợ. Kim sí Đại bàng mà điều khiển xe thì đừng nói là không cần kính chiếu hậu, thậm chí còn có thể buông thả tay chân nữa cơ. Nếu ngay cả việc điều khiển một chiếc xe thôi cũng có thể gặp chuyện không may, có lẽ Lão Mao đã không sống được rồi.

Tiếc là cả xe ai cũng biết, chỉ một mình Hạ Tiều thì không.

Vì thế khi sắp chạy tới đích đến, cậu bị say xe vì quá căng thẳng. Lúc xuống xe, cả người cậu tái mét, chân thì mềm, hồn đã vụt bay.

Văn Thời đỡ lấy người cậu, Tạ Vấn cũng đưa ra đề nghị: “Cậu còn đi được không? Không thôi cứ ngồi trong xe đi.”

Hạ Tiều vội vàng xua tay, thầm nói ngồi thêm tí nào nữa chắc cậu sẽ ói thật mất.

Chỉ có Lão Mao lại không có chút đồng cảm nào, nghẹn nửa ngày với nhả ra một câu: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con rối bị say xe đấy.”

Hạ Tiều hỏi Văn Thời bằng giọng yếu ớt: “Chưa có con nào thiệt hả anh?”

Văn Thời còn hơi chần chờ, Hạ Tiều đã lẩm bẩm: “Anh trai tốt, anh không cần nín lại để lấy cớ đâu, em biết rồi.”

Văn Thời: “…”

Biểu cảm lạnh nhạt của anh kèm theo chút vẻ buồn bực và chết lặng, Tạ Vấn nhìn thấy mà cười, sau đó hào hứng giải thích sơ sơ cho con rối nhỏ này hiểu: “Thường có hai lý do vì sao người thường lại sẽ phản ứng như cậu. Một là thực sự say xe, hai là linh tướng bỗng nhiên trở nên bất ổn vì một nguyên nhân nào đó.”

“Thực sự say xe thì không rồi đó.” Tạ Vấn nói rồi lại bổ sung một câu, “Cậu hẳn sẽ không bị như thế.”

“Vậy tôi rơi vào trường hợp thứ hai là linh tướng bất ổn hả???” Hạ Tiều thầm bảo nếu vậy cậu thà bị say xe hơn, ít nhất là mạng vẫn còn đó.

Tạ Vấn lại mở miệng: “Người có linh tướng bất ổn sẽ cảm thấy khó chịu, dễ bị bệnh, bị cám dỗ, và bị kẻ khác bám lên cơ thể. Nhưng nếu linh tướng của rối trở nên bất ổn, biểu hiện bên ngoài sẽ là chợt sống chợt chết.”

Linh tướng bất ổn có nghĩa là linh tướng đang rối loạn trong thể xác, không khớp với nhau, quá nhẹ bổng, lúc thì ùa ra, lúc thì tràn vào.

Khi linh tướng rời khỏi cơ thể, rối sẽ gần giống như rối gỗ. Ngược lại, khi linh tướng vào lại cơ thể, rối sẽ gần giống con người hơn. Trong khoảng thời gian ra vào ngắn ngủi như thế, rối sẽ đối mặt với một trạng thái vòng lặp chết đi sống lại.

Hạ Tiều càng mù mờ hơn, cậu có vẻ không nghiêng về bên nào hết.

Văn Thời không yên tâm cho lắm, dứt khoát nhắm mắt ngưng thần nhìn về phía cậu, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân —— đúng là hiện giờ linh tướng của Hạ Tiều đang trong trạng thái bất ổn, nhưng cũng không phải là dao động trong thể xác, mà là trong linh tướng.

Dù sao Thẩm Kiều cũng từng độ linh cho Hạ Tiều, điều này có nghĩa là trong cơ thể của Hạ Tiều có hai loại linh tướng —— một nhánh đến từ sức mạnh của Thẩm Kiều và một nhánh gốc. Thỉnh thoảng, trạng thái không tốt quả thực sẽ khiến hai nhánh này xung đột với nhau, dẫn đến sự bất ổn.

Trên thực tế, phản ứng này sẽ không hiện ra dữ dội như thế, nhưng có lẽ Tiểu Tiều quá mảnh mai, nên mới biểu hiện rõ ràng đến vậy.

Văn Thời lên tiếng giải thích đôi điều, Hạ Tiều cuối cùng cũng yên tâm, cảm giác choáng váng và buồn nôn cũng thoáng dịu bớt…

Nhưng cậu lại càng bị áy náy hơn, cúi đầu xuống đất cảm thấy mình quá vô dụng.

***

Lý tiên sinh đã cho sẵn một địa chỉ cũ, họ tự phỏng đoán dựa theo địa hình rồi tìm ra nơi ước chừng là chốn ấy.

Nhưng hệt như những gì Lý tiên sinh đã thấy, thế sự xoay vần, cảnh đời đổi dời. Vùng này sớm đã thay đổi vài lần. Khu biệt thự kiểu tây dạng xoắn ốc vuông của nhà họ Thẩm này đã không thấy tung tích từ lâu, thay vào đó là một ngôi trường trung học.

Giờ đang là lúc tan học, tiếng người bên trong trò chuyện rôm rả. Tiệm đồ ăn vặt trên đường phố ngoài cổng trường cũng đông đúc, người lái xe máy điện chạy tới chạy lui, vô cùng rộn ràng, hoàn toàn không nhìn ra nơi này từng có người nào sống hoặc đã có chuyện gì xảy ra vào một thế kỷ trước.

Thực ra cũng dễ hiểu thôi, dù sao biệt thự của Thẩm gia đã bị lửa cháy rụi, những thứ có thể giữ lại thực sự có hạn lắm.

Nhưng nếu mật thất của tiệm Ba Mét kia có thể đưa ra vật cũ của Thẩm gia, điều đó nói lên rằng vẫn có vết tích còn hiện hữu.

Cũng may người vùng này niềm nở thích tám, nghe được không ít lời đồn tùm lum. Thấy Hạ Tiều cứ ỉu xìu mãi, Văn Thời đẩy cậu đi làm thám tử.

Hạ Tiều rất có thiên phú trong việc nhanh chóng giành được sự tín nhiệm. Không bao lâu, tiểu thám tử đã mang tin tức về: “Họ nói tuy Thẩm gia đã không còn, nhưng năm đó rất nở mặt nở mày, có cả một núi đặt phần mộ tổ tiên, còn mướn cả người chuyên trông mộ nữa.”

Văn Thời: “Trông mộ?”

Hạ Tiều gật đầu: “Dạ đúng rồi, nghe nói người nọ cũng ở gần ngọn núi kia lắm, hình như có mở một quán ăn địa phương hay gì đó.”

Người này mở tiệm, người kia mở quán, tựa một cái vòng quanh quẩn. Họ nhanh chóng có được tên quán ăn địa phương đó, theo bản đồ lần tới địa chỉ.

Chủ quán là một cặp vợ chồng mới 30 tuổi đầu, mặt mày đôn hậu. Vừa khéo trong tiệm đang vắng, họ cũng ngồi trò chuyện với mọi người.

Nghe họ hỏi thăm về Thẩm gia, ông chủ hỏi: “Vậy ra mấy cậu tới đây vì…”

Văn Thời ngồi gần ông chủ nhất, nên dính ngay câu này. Nhưng ngặt nỗi anh lại không giỏi nói dối, nguyên nhân chân chính thì không tiện tiết lộ, chỉ có thể kiên cường nghẹn ra một lý do: “Có công chuyện.”

Thiệt là… lý do có lệ quá à.

Lúc đầu Tạ Vấn cũng không mở miệng, đợi hắn nghẹn xong mới không hề hoang mang mà bổ sung: “Chúng tôi muốn xây dựng một đền thờ để kỷ niệm, nhân tiện chỉnh sửa gia phả cho hoàn thiện luôn. Nghe nói bên này còn có một nhánh, nên tới hỏi chút về tình huống.”

Văn Thời: “…”

Anh liếc Tạ Vấn, ánh mắt truyền đạt mấy chữ rõ rệt: Anh đã nghĩ kỹ thế sao không nói sớm?

Tạ Vấn vẫn không nghiêng mặt sang, giả vờ mình chưa phát hiện, song lại cười một cái.

Ông chủ “à à” hai tiếng, bảo: “À hiểu rồi. Hai năm trước cũng có người tới tìm nhà tôi, cũng muốn xây dựng đền thờ nữa. Vậy ra mấy cậu tới đây từ phương Bắc hả?”

Dù không biết vì sao hắn lại đoán như thế, nhưng họ vẫn gật đầu, quan tâm hắn nghĩ sao làm gì, nhận trước rồi hẵng nói.

Nhưng họ nhanh chóng biết được nguyên nhân ——

Ông chủ nói bản thân Thẩm gia không phải người bên trấn Bản Phổ. Chỉ là hồi đó vùng Bản Phổ này là chỗ trọng yếu, buôn bán thương mại gì đều tụ tập về đây, phồn thịnh chứ cũng không sớm rụi gì cho kham. Bởi thế, Thẩm gia định cư ở đây suốt vài thế hệ, nhưng ban đầu họ chuyển đến đây từ phương Bắc.

“Ông cố tôi từng trông núi cho Thẩm gia.” Ông chủ gập đầu ngón tay, “Suốt ba đời luôn. Về cơ bản, Thẩm gia tới đây để mua núi, nhà tôi lại nằm ngay dưới chân núi. Dù giờ không có khái niệm trông núi nữa, chúng tôi cũng đã tự mở quán làm ăn, nhưng Tiết Thanh minh mỗi năm, giữa tháng 7 hoặc khi ăn tết, chúng tôi vẫn sẽ lên núi dọn mộ cho họ.”

Hắn nói rồi không nhịn được lại bùi ngùi: “Thẩm gia thảm ghê, số mệnh không tốt, gần như là đoạn môn tuyệt hậu. Lúc trước sau khi căn biệt thự ấy bị đốt cháy, ông cố tôi là người đã nhặt xác và xử lý chuyện tang lễ. Nhắc tới nghe mà rợn cả gai óc, vài người còn rụi thành một cục, chẳng thể phân rõ ai là ai.”

Ông chủ kể về câu chuyện mà ông cố của hắn đã truyền xuống, song lại phát hiện điều bọn Văn Thời quan tâm không phải việc đáng sợ ấy.

“Anh nói là gần như?” Văn Thời hỏi.

“Đúng rồi.” Ông chủ khá sửng sốt, nói: “Không phải tiểu công tử kia không đụng trúng vụ hỏa hoạn hả? Nghe nói lúc ấy có một buổi từ thiện hoặc sự kiện gì đó muốn mời tiên sinh và phu nhân của nhà họ Thẩm sang tham dự, vì vậy hai vợ chồng mới không hề có mặt tại nhà. Lý do tiểu công tử không có mặt là vì cậu ấy đang đi chơi đâu đó. Ai dè vừa về tới đã thấy nhà bị đốt, trong nhà không một ai sống sót. Nghe nói cậu ấy ngất xỉu ngay lúc đó, xong rồi bị bệnh một hồi, tinh thần không ổn cho lắm, nên được chuyển tới Thiên Tân.”

Văn Thời: “Anh có chắc là Thiên Tân không?”

Ông chủ gật đầu bảo: “Chắc. Khi ấy ai cũng nói cha mẹ của cậu ấy đang ở bên đó, cậu ấy bệnh đến mức đó, cũng không thể sống lẻ loi bên này, bởi thế mới chuyển đi.”

Hắn nói, mu bàn tay gõ vào lòng bàn tay: “Nhưng nghe ông cố tôi nói, khi đó phương Bắc cũng đang gặp loạn, cha mẹ của cậu ấy đúng dịp xảy ra chuyện trước cả vụ hỏa hoạn, hai người đều đã qua đời.”

“Sau đó thì sao?” Văn Thời hỏi.

“Không có sau đó.” Ông chủ nói, “Về sau không có bất cứ tin tức gì về tiểu công tử kia nữa, nhưng dưới tình huống gia đình như thế, cũng có khả năng cậu ấy đã bị điên rồi chết đi.”

Dứt lời, hắn lại thở dài thật sâu.

“Anh có ảnh chụp khi đó không?” Tạ Vấn lại hỏi với dáng vẻ muốn xây đền thờ kia.

Ông chủ gật đầu: “Có, mà không nhiều lắm. Nói mới nhớ, thực ra là nhà họ có gia phả đấy, nhưng có lẽ không đủ để mấy cậu làm một phiên bản hoàn thiện đâu, chủ yếu chỉ có một nhánh của họ thôi.”

“Chúng tôi có thể xem không?”

“Đương nhiên là được.” Ông chủ trực tiếp đề nghị, “Mấy cậu muốn xây đền thờ gia phả thì chắc chắn phải có tư liệu, cứ đem đi copy đại một bản đi.”

Hắn nhanh chóng cầm một túi hồ sơ cũ từ trên lầu của quán xuống tới, móc một cuốn album và một quyển gia phả được buộc chỉ từ trong đó ra.

Văn Thời lật mở cuốn album, nhìn thấy một bức ảnh chụp chung quen thuộc mà lại xa lạ ở trang thứ hai —— nó đúng là bức ảnh cũ thiếu mất một khối to, bị xé đi rồi dán lại ở trong cái lồng Tiệm Ba Mét lúc ấy.

Ngoài đời thực, bức ảnh này vẫn còn được tồn lưu một cách hoàn chỉnh, trông khá rõ rệt. Vì thế, Văn Thời cũng nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Mạn Thăng lần đầu tiên.

Người nọ mặc com lê và quần tây, túi áo còn treo một chiếc đồng hồ quả quýt dây xích để trang trí, trông rất có bộ dáng của một tiểu thiếu gia. Nhưng mặt mày vô cùng thanh tú, lúc cười, trong nét dịu dàng hơi lóe lên một chút thẹn thùng.

Dáng vẻ sau này của cậu thì hơi khác, nhưng bản chất vẫn không đổi, nhất là mặt mày, kèm theo khí chất mà Văn Thời quen thuộc.



Rất ư là Thẩm Kiều.

Không chỉ có mình anh nhận ra, ngay cả Hạ Tiều cũng vậy. Nhưng Hạ Tiều chỉ từng xem ảnh, chứ chưa thấy người thật lần nào, nên do dự không dám xác định: “Anh ơi, người này… Thẩm Mạn Thăng này… Nhìn hắn giống ông nội lúc còn trẻ quá chừng luôn.”

Ông chủ cũng kinh ngạc: “Ý cậu là sao? Ông nội của cậu hả?”

May là Hạ Tiều phản ứng mau, nhớ ra tuổi của ông mình vượt xa người bình thường, nói ra dễ hù người khác sợ, vì thế cậu sửa lời: “Dạ không dạ không, chỉ là mỗi khi nhắc tới tôi sẽ gọi là ông nội thôi ạ.”

Văn Thời nhìn sang cậu, gật đầu bảo: “Không phải giống đâu, đúng là hắn.”

Ông chủ càng khiếp sợ hơn: “Sao lại thế được? Mấy cậu quen hắn hả?”

Văn Thời lại lật thêm vài tờ trong cuốn album, nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Mạn Thăng trên những bức ảnh khác, bởi thế mà càng thêm chắc cú: “Ừ, tôi có quen.”

“Biết từ đâu?” Ông chủ hỏi.

Hắn hiểu ‘có quen’ là biết. Dù sao thì người trước mặt này nhìn qua chưa tới tuổi ba mươi, ngẫm lại cũng không thể nào quen biết Thẩm Mạn Thăng sống ở thời Dân Quốc được.

“Nghe người nhà kể.” Lần này, Hạ Tiều không để anh mình ra mặt nói láo nữa mà đưa ra một lý do trước.

“À. Nếu nói thế, vậy tên Thẩm Mạn Thăng này không chết hả?” Ông chủ hỏi.

Văn Thời: “Ừ, không chết.”

Ông chủ lại hỏi: “Có bị điên không?” w●ebtruy●enonlin●e●com

Văn Thời: “Cũng không luôn.”

Anh hơi dừng lại, hiếm khi lại nói thêm một câu dài sau khi đã trả lời xong hết một câu hỏi: “Hắn đã đổi tên, chẳng nói gì về chuyện đã qua, hẳn là không nhớ rõ.”

Ông chủ nói tiếp: “Không nhớ rõ thì tốt, nhớ rõ thì sẽ khó thể tiếp thu lắm. Rồi sau đó hắn thế nào?”

Văn Thời đáp: “Khá ổn, sống rất thọ.”

Cuộc đời không tồi, sống lâu trăm tuổi, đây có lẽ là kết cục tốt nhất của người thường.

“Tốt lắm, tốt lắm.” Ông chủ gật đầu, không biết đang nghĩ tới điều gì, biểu cảm dào dạt vẻ xúc động.

Hắn không từng làm việc cho Thẩm gia hoặc gặp gỡ những người dẫu đã phủ bụi xuống mồ từ lâu có mặt trong mấy bức ảnh trắng đen kia như ông cố của mình. Hắn chào đời trễ, người trong ảnh chỉ là một khuôn mặt hơi quen hơi lạ thôi.

Thực ra hắn không có cảm tình gì với mấy người này, nhưng bỗng nghe được tiếp diễn câu chuyện như thế, hắn vẫn sẽ thấy mừng cho họ.

Ông chủ đang vui, hết lời giữ họ lại rồi chạy tới nhà bếp tự nấu vài món, bắt bọn Văn Thời ăn no một bữa, sau đó lại đi copy ảnh chụp và gia phả giùm họ rồi mới tiễn họ đi.

Khi ngồi lại vào xe, Văn Thời lập tức nhíu mày.

Trước đây anh luôn cảm thấy quá nửa những trường hợp vào lồng rồi giải lồng cũng phải xem duyên số. Đó là một việc mang tính ngẫu nhiên. Giờ ngẫm nghĩ, anh lại cảm thấy khá quái đản.

Ngay lúc Văn Thời cố vuốt ra một sợi dây và xâu chuỗi những điều kỳ lạ ấy lại với nhau trên đó, điện thoại chợt rung lên ba cái. Anh móc ra nhìn thử, người gửi là Chu Húc.

Thằng nhóc ấy im lặng cả buổi sáng, cuối cùng cũng gửi Văn Thời ba tin nhắn.

Tin nhắn đầu tiên: Bức thư thực sự đã bị hỏng, tui không thể nhìn ra địa chỉ.

Tin nhắn thứ hai: Sau khi làm kiệt sức trí thông minh, tui cũng đã chắt lọc được một điều từ bức thư.

Tin nhắn còn lại là một tấm hình. Nó khoanh tròn một chỗ trên bản đồ được chụp màn hình và ghi là: Hẳn là chỗ này.

Văn Thời nhấn mở hình lên xem thử, phát hiện chỗ nó khoanh tròn nằm kế bên nút giao giữa tuyến cao tốc Kinh Thương và một con đường tỉnh. Nếu không có gì bất ngờ, đây chính là ‘đất lành’ theo lời Trương Uyển nói.

Theo mạch suy nghĩ đó, ‘đất lành’ của Trương Uyển nằm ở Thiên Tân, Thẩm Kiều đổi tên và trở thành Phán Quan ở Thiên Tân, mà chính Văn Thời cũng bước ra khỏi cửa vô tướng ở Thiên Tân vào lần kia.

Dù có phải trùng hợp hay không, anh vẫn phải tới Thiên Tân.

Anh ấn tắt màn hình điện thoại, chồm người về phía trước, ngón tay khẽ chạm lên người Tạ Vấn một cái.

Đối phương lập tức nghiêng mặt sang và hỏi anh: “Sao vậy?”

“Anh về Ninh Châu hả?” Văn Thời hỏi.

Tạ Vấn: “Cậu phải về ngay bây giờ à?”

“Không, còn bận chút việc.” Văn Thời nói, “Thế nên lát nữa hai người cứ tìm một chỗ rồi thả chúng tôi xuống là được.”

Tạ Vấn lại nói: “Tôi cũng không thể quay về. Cậu còn muốn đi đâu nữa, đưa cậu đi trước rồi nói.”

“Không cần, xa lắm.” Văn Thời nhíu mày hỏi lại: “Sao anh lại không thể quay về?”

Tạ Vấn: “Công chuyện.”

Đáp án này rất có khí phách của Văn Thời, chính anh cũng nghẹn họng dở dang, ít lâu sau mới hỏi: “Đến Đào Hoa Giang hả?”

“Không phải.” Tạ Vấn cầm một góc điện thoại của mình rồi quơ quơ, tỏ vẻ mình vừa nhận được tin nhắn đổi ý, “Đến Thiên Tân.”

Văn Thời: “…”

Văn Thời: “???”

Có lẽ do biểu cảm của anh quá mức ngơ ngác, Lão Mao thanh minh một câu theo phản xạ có điều kiện: “Lần này là thật ạ.”

***

Vào giờ phút này, có hai người khác cũng đang ngây dại trong lúc họ tạm thời không định quay về Ninh Châu.

Trương Lam đổi xong giày cao gót, đang định chọn một chiếc túi cực kỳ có khí thế từ trong ngăn tủ, thì nghe em trai Trương Nhã Lâm cầm điện thoại bước vô, vừa gọi ai đó vừa khoa tay múa chân với cô.

“Khoa tay múa chân gì đấy? Nói thẳng đi.” Trương Lam thúc giục trong vẻ oán giận, “Gọi điện thoại xong thì nhanh chân đổi giày, biệt thự Thẩm gia cũng cách chỗ này một quãng đường xa đấy.”

Trương Nhã Lâm nói: “Không tới biệt thự Thẩm gia nữa chị ơi.”

Trương Lam: “Tại sao? Không phải đã nói là phải lừa tên Trần Thời kia vào lồng rồi à?”

Trương Nhã Lâm chỉ vào điện thoại: “Vừa nhận được tin tức, người ta không có ở nhà.”

Trương Lam: “Thế đang ở đâu?”

Trương Nhã Lâm mờ mịt một lúc lâu sau khi nghe xong câu nói trong điện thoại, và rồi quay đầu nói với Trương Lam: “Đang trên đường cao tốc Trường Thâm, mới rời khỏi Liên Vân Cảng.”

Trương Lam: “Mới rời khỏi đâu cơ???”

“Liên Vân Cảng.” Trương Nhã Lâm trợn trắng đôi mắt, nhẫn nại tính tình lặp lại nói.

Trương Lam: “Đi về bên Ninh Châu này hả?”

Trương Nhã Lâm: “Không chị, chạy về phía Sơn Đông ấy.”

Trương Lam: “Tự dưng cậu ta chạy xa như vậy làm gì?”

Trương Nhã Lâm: “Ai biết đâu, chân dài cũng mọc ra trên người cậu ta chứ bộ.”

Vì thế Trương Lam lập tức quăng đi đôi giày cao gót, vứt rơi chiếc túi mình đứng chọn nãy giờ, ngoảnh đầu móc ngay rương hành lý ra.

Trương Nhã Lâm: “…”

Khả năng thích ứng của phụ nữ cao tới mức đáng sợ luôn.

HẾT CHƯƠNG 59 („• ֊ •„)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.