Phán Quan

Chương 60: Chương 60




“Chị cần phải đi tìm họ ngay hôm nay hả?” Trương Nhã Lâm hỏi.

Trương Lam gom chai lọ trang điểm trên bàn vô một chiếc túi, chỉ ngón tay dài nhọn về phía hắn và nói: “Không phải chỉ một mình chị, em và chị mới đúng.”

Cô nhấn mạnh xong lại lẩm bẩm một câu: “Cũng không nhìn xem người đang đứng kế bên mình trên bức danh phả là ai, dù sao cũng không phải chị.”

Trương Nhã Lâm lẳng lặng ói một bụng máu, song lại nghe chị mình bảo: “Về phần vì sao cần phải là hôm nay…”

Trương Lam suy nghĩ rồi nói: “Hồi sáng em có nghe Tiểu Húc nói gì trước khi đi không?”

Đề tài bị ném đi hơi xa, đầu của Trương Nhã Lâm toàn là dấu chấm hỏi: “Lại mắc mớ gì tới Chu Húc nữa chị?”

“Có phải em chưa từng lĩnh giáo cái mỏ quạ đen dài thòn của thằng cu đó đâu.” Trương Lam trừng hắn một cái.

Đúng là hắn đã từng lĩnh giáo điều đó quá nhiều lần. Trương Nhã Lâm hỏi với vẻ mặt ê răng: “Nó nói gì?”

“Không phải lúc ấy trời đang mưa, gió cực lớn à? Chị mày quên đóng cửa sổ trong phòng, vừa nghe tiếng đã thấy khá sợ.” Trương Lam giải thích, “Nó cũng đã đi tới cửa lớn ở sân ngoài, thế mà lại ngoảnh đầu liếc một phát rồi bảo nhà cửa bổn gia đã xây được bao nhiêu năm rồi không biết? Sao trông cứ như sắp sụp đổ thế này.”

Trương Nhã Lâm: “… Cũng biết lựa chuyện nói ghê.”

Bản thân có mỏ quạ đen lại không thèm cân nhắc điều gì. Trẻ con người ta thì nói chuyện chả biết kiêng kỵ. Nó đã mười lăm tuổi, nhưng vẫn muốn nói ở đâu thì sẽ nói ở đó. Nếu không phải vì là họ hàng, hắn chắc chắn sẽ treo nó lên rồi quất mấy roi.

“Nói chung cả ngày nay chị cứ thấy bất ổn thế nào ấy.” Tính tình của Trương Lam rất thẳng thắn, cực ghét loại cảm xúc nửa vời này, “Nên mình cần phải đi chuyến này rồi mày ơi.”

“À phải rồi, Tiểu Hắc đâu?” Cô liếc quanh phía ngoài căn phòng.

“Chị lại muốn làm gì nữa?” Ngoài miệng thì không vui, Trương Nhã Lâm lại vẫn chuyển động ngón tay, gọi con rối hệt như bảo tiêu kia vào đây.

“Để cậu ấy tính thử đích đến đi.” Trương Lam lướt bấm trên điện thoại, cũng không ngẩng đầu đã bảo: “Rồi chị còn mua vé nữa.”

Hướng đi của hai đồ đệ Thẩm gia kia đều được theo dõi bởi lá bùa và rối truy tung, nên chỉ biết họ đi về hướng nào, chứ không biết cuối cùng họ muốn đi đâu.

Tiểu Hắc móc ra vài đồng tiền từ trong túi, ngón tay quay xếp một phen đầy qua loa rồi bắt đầu lắc quẻ. Với cái tính chưa có việc gì đã muốn tính một quẻ của Trương Lam, cậu đã thực hiện động tác này vô số lần, thành thạo đến mức tuyệt đối sẽ không mắc lỗi.

Ai ngờ tay vừa rải một cái, một đồng tiền trong số đó đã rơi ‘leng keng’ xuống đất, dọc theo sàn nhà lăn thẳng vào đít tủ đồ…

Trương Lam khá sửng sốt, nét mặt hơi đổi.

Tuy cô mít đặc về vụ quẻ thuật, nhưng chủ gia tộc nhà họ Trương đời đời đều tạp tu, mưa dầm thấm đất, cô quen thuộc với quy củ cơ bản nhất hơn bất kỳ ai khác —— trong quá trình lắc quẻ, đồng tiền mà rơi xuống đất và không nằm trong tầm nhìn thì đó là một điều tối kỵ.

Một khi rơi xuống đất, thì không có vụ làm lại lần nữa, có nghĩa là quẻ này không tính nổi.

“Không thể tính được đích đến hả?” Trương Lam hết sức ngạc nhiên.

Trương Nhã Lâm cũng nhíu chặt mày lại.

“Điều này hơi khoa trương rồi phải không?” Trương Lam vẫn còn hơi hoài nghi, “Có khi nào vì tay của Tiểu Hắc bị run không?”

Tiểu Hắc lặng lẽ đưa hai tay về phía cô: “Tôi rất ổn, không tin ngài nắm thử chút xem.”

Trương Nhã Lâm cũng nói: “Không thể nào. Con rối được tạo ra bởi linh vật của Bốc Ninh, bói toán thành thạo như ăn cơm uống nước thôi, có khi nào chị đang ăn cơm mà miệng bị run chưa?”

Trương Lam: “…”

Vốn dĩ, Trương Nhã Lâm còn khá do dự. Dù sao Trương gia cũng có quy củ. Nếu hắn và Trương Lam cùng phải rời khỏi Ninh Châu, họ cần phải báo cho chủ gia tộc biết —— hoặc nên nói là đi khai báo với ông nội Trương Chính Sơ một tiếng.

Mấy năm nay họ rất ít khi làm việc cùng nhau cũng vì muốn tránh vụ này. Hai người họ đều rất sợ gặp ông nội.

Thực ra lúc nhỏ, họ thân với ông nội lắm, nhất là Trương Lam. Sau đó, họ dần xa cách nhau hơn, nguyên nhân thì cũng khá đơn giản: sau khi Trương Uyển bị đuổi khỏi gia môn, gánh nặng chủ gia tộc đời kế tiếp tự nhiên rơi xuống trên người hai chị em họ. Bởi thế, ông nội Trương Chính Sơ muốn họ đi theo con đường tạp tu, nhưng Trương Lam lại không chịu.

Trên thực tế, Trương Nhã Lâm cũng không muốn. Hắn càng lớn càng mê rối thuật, không có chút hứng thú nào với những thứ khác, nhưng tính cách của hắn không quyết liệt như Trương Lam, hắn khá nghe lời. Thế nên họ đi đến một thỏa thuận, đó chính là để mấy con rối của hắn học quẻ thuật, trận pháp và bùa chú, nhờ thế mà hắn mới miễn cưỡng vượt qua cửa ải.

Họ thấy thực ra mấy nguyên tắc kia không phải chuyện gì to tát, nhưng ông nội lại đánh giá chúng quá cao, hễ nhắc tới thì hai bên sẽ cụt hứng bỏ về. Bởi từ lúc ấy, hai chị em họ đều hơi sợ ông nội, có thể do không muốn cãi vã, không muốn mối quan hệ trở nên hờ hững, thông thường nếu có thể không quấy rầy đến lão nhân gia, họ sẽ cố hết sức làm thế.

Nhưng giờ Tiểu Hắc xem bói lại tính ra một điều tối kỵ, hắn lại muốn xem thử cuối cùng sao lại thành ra thế này.

“Em đi lấy hành lý, thuận tiện… đi ra phía sau một chuyến luôn.” Trương Nhã Lâm nhắn nhủ.

Đi ra phía sau ý là nói với ông nội một tiếng. Trương Lam phất tay với hắn, ý bảo hắn tranh thủ giùm cái.

Nhưng hiển nhiên Trương Nhã Lâm không phải kiểu người hấp tấp, một đợt ‘tranh thủ’ như vậy kéo dài gần một tiếng đồng hồ. Trương Lam đã chuẩn bị xong hành lý từ đời nào, đợi mà chán muốn chết, chỉ có thể chơi với Tiểu Hắc.

“Không thể tính được đích đến, nhưng mấy điều khác thì vẫn được nhỉ?” Trương Lam hỏi.

Tiểu Hắc từng bị bà cô này hãm hại không biết bao nhiêu lần, nên cậu sợ bả rồi: “Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến, ngài nói thử trước đi ạ.”

“Wow, học được cách trở nên khôn ngoan rồi ha.” Trương Lam cũng không muốn dằn vặt cậu, “Vẫn có thể xem quẻ hung cát nhỉ?”

Tiểu Hắc gật đầu, lập tức lắc quẻ. Lúc này không có vụ rơi đồng tiền nữa, Trương Lam thở phào một hơi.

Nhưng còn chưa thở hết, cô đã nghe Tiểu Hắc nói: “Lục tam, tức lộc vô ngu, duy nhập vu lâm trung; quân tử cơ, bất như xả, vãng lận.”

Trương Lam: “Nói gì thế?”

Tiểu Hắc nói rõ ràng: “Đi bắt hươu nhưng không có người dẫn đường, dẫn đến từ bỏ, dễ chịu khuất nhục.”

Trương Lam: “?”

“Ai chịu khuất nhục???” Trương Lam hỏi sâu xa.

Tiểu Hắc thấy đôi môi đỏ của cô như đang muốn ăn thịt người, hiếm khi lại nói khéo: “Ngài á.”

Từ ‘á’ đại biểu sự nói khéo.

Nếu cậu chỉ nói khúc đầu, có lẽ Trương Lam sẽ hơi do dự, nhưng cậu lại cố tình bổ sung một câu chịu khuất nhục. Trái lại, bà cô đã xác định một điều: “Trọng điểm là thiếu một người dẫn đường phải không?”

Tiểu Hắc: “Trọng điểm là từ bỏ đi.”

Trương Lam đẩy cậu ra khỏi phòng, vẫn còn lướt trên điện thoại. Xã hội thời hiện đại, hướng nào cũng có trên bản đồ cả. Cô thấy quẻ dẫn đường hiển nhiên sẽ không nói thẳng thế đâu, chắc phải là thiếu người giật dây rồi.

Đồ đệ Thẩm gia không có giao tình với cô, nếu cô và Trương Nhã Lâm nhào tới kiểu đó, nói không chừng sẽ bị quật lại một trận, tựa như hồi đến Thẩm gia lần trước.

Nghĩ theo hướng đó, quẻ mà Tiểu Hắc tính ra thực sự cũng khá hợp lý.

Vậy phải tìm ra một ‘mối giao tình’.

Người đầu tiên cô quen biết mà còn có thể có quan hệ với đồ đề Thẩm gia chắc chắn là Tạ Vấn. Tiếc là bản thân hắn cũng đang ngồi trong chiếc xe chạy về phương Bắc.

Vì thế cô lại gọi Chu Húc một cú.

Đợi đến khi Trương Nhã Lâm cuối cùng cũng báo tin cho ông nội xong, Chu Húc cũng đã tới trước cổng lớn của bổn gia.

Nó phấn khởi lắm, tựa như sắp đi chơi xuân tới nơi, cầm điện thoại đeo một chiếc ba lô căng phồng, Trương Nhã Lâm nghi là nó toàn mang theo đồ ăn vặt thôi.

Chuyện theo dõi này ít nhiều gì nói ra cũng hơi sai. Căn cứ theo tâm tư không được dẫn đi đâu của thanh thiếu niên, Trương Lam lại nói với Chu Húc là họ sẽ ‘đi công chuyện và vào lồng’.

Vì không biết đích đến, họ chỉ có thể lái xe đi. Trương Lam thả một lá bùa truy tung đuổi theo xe của bọn Văn Thời, thuận tiện làm dẫn đường cho mình luôn.

Họ lại không hề gấp gáp lúc ngồi lên xe. Sau khi xuất phát, họ vòng tới một tiệm linh tên ‘Giấy Thêu Hoa’ nhằm mua giấy bút đỏ để vẽ bùa.

Trương Lam bỏ mấy thứ này vào trong túi, sau đó thừa dịp Chu Húc không xuống xe, cô vỗ người Tiểu Hắc bảo: “Nhờ vào cậu đấy. Tài xế bên họ là nhân viên tiệm của Tạ Vấn, tuy đã đi sớm, nhưng trên đường chắc chắn sẽ phải nghỉ chân và đổi người lái. Cậu là một con rối, đuổi kịp nhất định không phải là vấn đề gì đâu.”

Tiểu Hắc trên ghế tài xế cầm điện thoại của Trương Lam, trên màn hình cũng có giao diện dẫn đường, nhưng biểu hiện hai điểm đang di động, một cái màu xanh, đại diện cho họ, cái còn lại màu đỏ, đã chạy vào địa phận Sơn Đông, có nghĩa là bùa truy tung đã đuổi kịp đại đồ đệ Thẩm gia.

Tiểu Hắc liếc sơ khoảng cách, định nói với Trương Lam là: “Mình chờ thêm 20 phút nữa đi, trời tối thì tiện hơn, chừng hai tiếng là sẽ có thể đuổi kịp thôi.”

Họ nghĩ hay quá, nhưng lại sót hai điều quan trọng ——

Thứ nhất, vừa khéo ‘nhân viên tiệm của Tạ Vấn’ cũng là một con rối. Nếu rối cũng có bảng xếp hạng, thế thì Tiểu Hắc phải gọi ‘nhân viên tiệm’ kia là tổ tông.

Thứ hai, trong xe của họ có một ‘tên phản bội’.

Vì vô cùng hưng phấn, tên phản bội họ Chu tên Húc vừa lên xe đã trò chuyện với người bạn mới thêm trên Wechat, bảo mình sắp xa nhà để vào lồng…

Dù bạn mới kiệm lời, mạng cũng khá chậm, thậm chí còn không hiểu nghĩa của hai từ ‘gặp lại sau’ và ‘cười túm tím’, nhưng thay kệ, nó chỉ muốn tìm một người để khoe khoang thôi.

Vì thế khi bạn mới hỏi nó vào lồng ở đâu, nó thuận tay chia sẻ định vị của mình.

Trên cùng một bản đồ, hai điểm chạy một trước một sau trên một tuyến đường hệt nhau.

Chu Húc: “…”

Nếu người nhận là một kẻ hơi chậm tiêu, có lẽ hắn sẽ tạm thời không nhìn ra vấn đề, dù sao khoảng cách cũng còn xa. Nhưng Chu Húc rất lanh lợi, nó gần như lập tức nhận ra mục đích của chuyến đi xa nhà này.

Nhưng nó lại không hé răng, vì thế bọn Trương Lam hoàn toàn chẳng hề biết gì về biến đổi của sự việc, chỉ biết trời đã tối đen, Tiểu Hắc có thể yên tâm đuổi theo người ta rồi.

Chiếc xe tăng tốc một cách rõ rệt, vọt nhanh trong màn đêm, tốc độ chưa từng giảm xuống nữa. Mà mấy chiếc xung quanh tựa như không chú ý đế họ, chạy trong làn xe của mình với tốc độ cho phép, bị họ bỏ xa ở phía sau.

Hai điểm trên điện thoại của Trương Lam ngày một gần hơn. Giống như lời Tiểu Hắc nói, chưa tốn đầy hai tiếng, họ đã đuổi kịp điểm đỏ ấy.

Khi thấy chỉ còn cách nhau một cây số, Trương Nhã Lâm chững chạc cũng nhịn không được phải nói một câu: “Ở ngay phía trước rồi.”

Bằng tốc độ hiện giờ của Tiểu Hắc, một cây số chỉ là một việc xảy ra trong tích tắc. Trương Nhã Lâm và Trương Lam ngẩng đầu, mắt không chớp nhìn chằm chằm về phía trước.

Họ từng thấy chiếc xe kia ở Tây Bình Viên, sơn màu đỏ tươi, rất dễ nhận diện

Nhưng khi họ quẹo qua một cái cua, sắc đỏ rực mà họ đã dự đoán lại không hề xuất hiện. Chạy trước họ là một chiếc xe tải màu xanh, phía trên thùng xe bị che một chiếc lưới dây thép và một miếng vải nhựa, bị phong thổi bay lên phân nửa, để lộ mấy thứ chen chúc lắc lư bên trong…

Trương Lam ngồi ghế sau không thấy rõ lắm, cổ thò ra trước như một chị rắn đẹp: “Đó là gì thế?”

Trương Nhã Lâm nói: “Heo.”

Trương Lam: “…”

Có lẽ Trương Nhã Lâm sợ chọc giận bà chị bất tử nên bổ sung: “Một chiếc xe tải chở heo. Chắc bùa truy tung của chị dính lên người của con nào trong số đó rồi.”

***

Khi họ đang đuổi theo heo trong địa phận của Sơn Đông, Văn Thời đã đến nơi.

Đây là giao điểm giữa đường cao tốc Tân Thương và đường cao tốc Tân Thạch. Lão Mao tìm một lối ra để chạy khỏi cao tốc, sau đó quẹo vài lần dọc theo quốc lộ rồi dừng xe bên một rừng cây.

Hạ Tiều víu lấy cửa sổ xe nhìn ra ngoài, nói trong vẻ mơ màng: “Đây là đâu thế?”

“Thiên Tân.” Văn Thời đang đối xứng giữa bản đồ mà Chu Húc đã chia sẻ và cái của mình, không biết là trùng hợp hay thế nào, trên đó đúng dịp biểu hiện rằng Chu Húc đang nằm trong phạm vi này.

“Từ Liên Vân Cảng tới Thiên Tân mà nhanh tới vậy hả chú?” Hạ Tiều vịn ghế ngồi nói chuyện với Lão Mao.

Lão Mao đáp: “Cao tốc buổi tối ít người, nên tôi mới chạy nhanh thôi.”

Hạ Tiều còn cảm thấy hơi mộng mị, lại hỏi: “Vậy vì sao lại dừng xe ở đây thế chú?”

Chắc chỗ này là nơi tiếp giáp giữa hai thôn, vừa liếc mắt nhìn sang, chỉ có đồng ruộng và rừng cây, ngay cả đèn đường cũng không, một con đường tối thui đến cuối mới thấy lờ mờ vài ngôi nhà.

May là tài xế của họ thấy đường, nếu không họ sẽ xuất hiện trên tin thời sự của địa phương mất.

Lão Mao rút ra một chiếc khăn lông, đang lau thì thấy kính chắn gió bị phủ đầy sương. Lão kéo cửa sổ hai bên xe xuống để thông khí, nhìn khắp con đường một vòng: “Trời mưa rồi, thôi trước hết đừng chạy vào thành phố nữa.”

Tạ Vấn cách tấm kính nhìn ra xa và bảo: “Ngồi trong xe suốt cả ngày đủ mệt rồi, đêm nay ráng chịu ở đây trước đi nhé?”

Văn Thời: “Ráng chịu ở trong xe?”

Tạ Vấn đang lau đi hơi nước trên cửa sổ xe, nghe thế thì ngoảnh đầu nhìn anh: “Nghĩ gì vậy, trông tôi ác độc đến thế à?”

Môi của Văn Thời nhúc nhích, thầm ói ra hai chữ: khó nói.

“Cậu nói gì đấy?” Tạ Vấn nói kèm theo ý cười, song lại giơ tay vung nhẹ dưới mí mắt của anh một cái, “Cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại mãi. Chẳng phải em cậu nói cậu không thích dùng nó à? Như thế này là đã nghiện rồi đúng không?”

Văn Thời ngồi khom lưng, rủ mắt nhìn cái ngón bị bọc bao tay đen ấy quét qua dưới mí mắt.

“Có nói gì đâu, đừng che mất.” Tay phải của anh chuyển động, đẩy ngón tay của Tạ Vấn sang bên cạnh. Vì động tác này chẳng dứt khoát chút nào, trái lại như là câu lấy đầu ngón tay của đối phương một chút.

Văn Thời nhìn chòng chọc vào đầu ngón tay ấy suốt vài giây, mới ngước mắt nói: “Không ở trong xe thì ở đâu?”

“Bên kia có một căn nhà, vừa khéo là người quen, có thể ở nhờ.” Tạ Vấn duỗi tay chỉ ra đằng xa. Lúc này, xúc cảm của đầu ngón tay mới mất sạch.

“Quen?” Văn Thời hơi sửng sốt rồi nhận ra. Anh vốn đuổi theo dấu vết của Trương Uyển nên mới chạy tới, Tạ Vấn quen biết với ai ở đây cũng hết sức bình thường thôi.

“Một cặp vợ chồng già.” Tạ Vấn giải thích ngắn gọn, “Hai người rất hiền lành.”

Lão Mao phụ họa: “Không phải hai cậu cũng tới đây để làm công chuyện hả? Đợi mai mưa tạnh rồi hẵng đi.”

“Ừ.” Ngoài miệng thì đáp lời, nhưng trong lòng Văn Thời lại nghĩ tôi vốn muốn tới đây mà.

“Sao lại nhiều sương mù thế không biết.” Lão Mao lau hai lần rồi mới khởi động chiếc xe lần nữa.

Đây là đường thôn không có đèn đường.

Trước đây, Văn Thời từng ở Thiên Tân vệ cùng với Thẩm Kiều được một thời gian, khí hậu nơi này khô ráo hơn Ninh Châu, nhưng mùa hè lại mưa khá nhiều.

Bây giờ đang đúng dịp đó, ngoài xe mưa không ngừng rơi, sương mù luôn lất phất. Ánh đèn của ngôi nhà đằng xa cũng trở nên mờ ảo và không thật trong màn mưa.

Đợi đến khi xe bắn nước dưới đất để chạy tới gần bên kia, Văn Thời mới phát hiện đó cũng không phải một ngôi nhà, mà là một dãy nhà rậm rạp, tựa một cái thôn.

Nhà nào cũng là nhà lầu hai tầng kiểu tự xây, mặt tường dán gạch sứ, trang trí không đồng nhất mà cũng không có trật tự, nhưng màu sắc lại rất phong phú.

Vài nhà có sân, vài nhà không.

Nhà mà bọn Tạ Vấn tìm đến thì không có sân, chỉ có một bãi đổ bê-tông băng ra tới con lộ xi măng, nhưng lại rất sạch sẽ. Chiếc xe của Lão Mao đậu lại ở đây.

Có lẽ do nghe tiếng người ngoài tới, chó trong thôn sủa liên tục hết đợt này đến đợt khác, mãi đến khi Tạ Vấn gõ cửa, chúng mới từ từ im xuống.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Trong nhà có đèn sáng, văng vẳng tiếng TV. Một lát sau, người trong nhà mới nghe thấy tiếng gõ cửa, đáp một câu “Tới ngay”.

Giọng nói đó trong veo. Văn Thời nghe lọt một lỗ tai thì chỉ tới cửa, khẽ hỏi Tạ Vấn: “Đây mà là cụ già hả?”

Tạ Vấn lắc đầu một cái: “Đúng là không giống.”

Nói rồi hắn còn cười nữa, Văn Thời liếc hắn một cái: “Đã bao lâu rồi anh chưa tới đây? Anh có chắc là mình không nhận lầm nhà không?”

Tạ Vấn rất phối hợp với anh, cũng đè thấp âm thanh, lời nói ra lại quái đản hết sức: “Không chắc cho lắm.”

Văn Thời: “…”

Ông đi chết đi. Không chắc mà ông còn gõ cửa một cách tự tin đến thế nữa???

Anh đã có thể tưởng tượng ra sự xấu hổ của lát nữa, ngoảnh đầu muốn rời đi, song lại bị Tạ Vấn túm lại.

“Chạy gì chứ, nhận lầm thì hỏi, sao da mặt lại mỏng như thế không biết.” Tạ Vấn nói.

Văn Thời nhìn xuống cổ tay một cái, trùng hợp cửa nhà đã bị ai đó mở ra, giờ mà chạy đi thì không thích hợp.

Người mở cửa là một người phụ nữ trung niên, ấn đường có nốt ruồi, nếu là trước đây thì sẽ được gọi là nốt ruồi mỹ nhân. Đúng là dì ta đã sống một đời vui vẻ, mắt cười môi cũng cười, da trắng nõn không khác gì Văn Thời.

“Mấy cậu là?” Dì ta chưa nói gì đã cười, đôi mắt cong lên, có vẻ nhiệt tình lắm.

“Lục Hiếu tiên sinh sống ở đây phải không dì?” Tạ Vấn cũng không có thói quen thăm nhà người khác, ai mở cửa thì hỏi người đó.

Người phụ nữ khá sửng sốt, song lại cong mắt cười bảo: “Ừ, đó là ba tôi.”

Tạ Vấn: “Ba của dì?”

Người phụ nữ: “Đúng vậy.”

Tạ Vấn gật đầu rồi chẳng nói gì nữa, không biết đang nghĩ đến điều gì. Vài giây sau, hắn mới nói với người phụ nữ: “Đúng là khá giống, ba của dì cũng có một nốt ruồi ở đây.”

Người phụ nữ cười rộ lên, coi bộ rất vui mừng: “Ai cũng nói trông tôi rất giống ông ấy lúc còn trẻ hết, như đúc từ một cái khuôn ra vậy.”

Dì ta tránh đường, nói niềm nở: “Thôi vào trong ngồi trước đã, lâu lắm rồi không có khách tới nhà. Mấy cậu tìm ông ấy hả?”

Tạ Vấn nhìn dì ta tránh đường cho mình đi vào thì hỏi: “Ông ấy cũng đang ở trong nhà?”

Người phụ nữ nói: “Ông ấy không có ở đây, ba mẹ tôi đều không ở đây.”

Tạ Vấn gật đầu.

“Vào ngồi trước đi, trời còn mưa mà, đừng đứng mãi bên ngoài như thế.” Dì ta lại nói một câu.

Lúc này, Tạ Vấn mới cất bước đi vào.

Văn Thời cũng bước vào nhà, nhưng sau khi đi vào, anh lại xoay đầu nhìn Lão Mao và Hạ Tiều một cái.

Anh không nói gì, nhưng Hạ Tiều vẫn cảm nhận được sự lạ lùng ngờ ngợ trong bầu không khí này.

Lão Mao vỗ vỗ lên người Hạ Tiều, ý bảo cậu hãy đi sau mình: “Cửa hẹp, đi vào từng bước một thôi nhé.”

Thực ra lời này nghe vào rất bình thường, nhưng Hạ Tiều lại cảm thấy chỗ này quái gở.

“Chú Lão Mao, có phải con quá nhạy cảm không ạ? Mấy chú quen biết người sống ở đây thật hả?”

“Quen mà.” Thừa dịp chưa đi tới cửa, Lão Mao hất cằm về phía người phụ nữ trong nhà, “Tôi còn biết cả tên của cổ nữa đấy, tên là Lục Văn Quyên.”

Giọng điệu của lão vô cùng bình tĩnh, lòng của Hạ Tiều cũng thoáng ổn định, cảm thấy có lẽ mình vào liên tục vài cái lồng như thế, nên mới đa nghi, suy nghĩ quá nhiều.

Cậu hít vào một hơi dài, cố giảm nhẹ nỗi sợ trong nháy mắt vừa rồi bằng cách bà tám: “À, có quen là được. Nhưng hình như bả chưa gặp mấy chú bao giờ, thế trước đây bả đâu có sống cùng với cha mẹ nhỉ?”

Lão Mao nói: “Đúng rồi.”

“Vậy sao mấy chú vẫn biết tên của bả?” Hạ Tiều nói, “Nghe mấy cụ kể hả?”

Lão Mao: “À vụ đó thì không phải.”

Hạ Tiều: “À à.”

Sau đó Lão Mao lại bảo: “Thấy trên mộ đó mà.”

HẾT CHƯƠNG 60 („• ֊ •„)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.