Khóe miệng bị chùng da của Trương Chính Sơ co giật, lòng ông hoảng sợ!
Ngay sau đó, sấm sét chớp lóe khắp hướng ở đường chân trời, uốn lượn như rồng bay đang giật nảy.
Sức ép hùng hồn chẳng thể trông thấy vọt ra trên dây rối và khuếch to sóng gợn, nó vô hình mà lại có khả năng phá hoại dễ như trở bàn tay! Gió mạnh nghiêng người quét qua, công thành đoạt đất, đánh thẳng vào mép đại trận ——
Ầm!
Một tiếng nứt toác vang lên ở tám hướng, xuyên thẳng qua màng nhĩ.
Đất vàng trở mình, cát đá tung tóe!
Mấy trăm viên đá trận được chôn dưới đất bị dây rối siết lấy. Ánh vàng hiện lên, vết nứt chằng chịt phủ đầy mặt đá chỉ trong tích tắc!
Một cảnh tượng như thế này đồng thời xuất hiện ở những xó xỉnh tránh tai mắt người, ví dụ như chỗ tối ở trạm xăng, góc mà ánh đèn của trạm nghỉ chân không chiếu tới, ven đường đồng hoang, v.v. ——
Đá trận vừa bị nứt, đám con cháu của các gia tộc phụ trách chôn giữ đá trận la lên một tiếng rồi đột ngột cuộn tròn người lại.
“Có chuyện gì vậy?!”
“Dây rối này từ đâu ra thế?”
Người bày trận liên kết với trận, tựa như dây rối tương thông với linh thần của rối sư.
Đại trận đã bị chấn động thẩm thấu, tựa như có ai đó đang vứt ra một chiếc roi điện dài và quất lên thần kinh của họ!
Những kẻ lai lịch còn thấp, chưa đủ năng lực để chống đỡ còn chẳng thể phát ra tiếng nào mà đã đau đến nỗi quỳ xuống.
***
Phía trên mắt trận cũng đang rung chuyển mạnh mẽ.
Đẳng cấp của những người theo tới đây như bọn Trương Bích Linh thì không ai giống ai, vài người còn muốn ráng chịu đựng, có mấy kẻ thì trực tiếp lảo đảo hai bước rồi cúi hẳn người xuống luôn.
Vẻ mặt của các chủ gia tộc phụ trách trấn giữ đều trở nên khó coi.
Chủ gia tộc nhà họ La râu tóc bạc phơ lớn tuổi nhất có một vóc dáng mảnh khảnh như ngọn cỏ lau trong gió. Cơ thể ông đang lung lay một cách mãnh liệt, lòng bàn chân đang cắm trên mặt đất khẽ xê dịch, phải giẫm mạnh xuống thêm mới đứng vững được.
Lúc ông lấy lại được thăng bằng, tất cả đá trận bị móc lên trong phạm vi trăm dặm bỗng ngừng vỡ vụn và bắt đầu rung lắc giữa bùn cát.
Lần này cũng chẳng hề thoải mái.
Nói trắng ra là hết sức gian nan.
Ông đã hơn trăm tuổi, tu trận pháp suốt chín mươi năm, chưa đối mặt với việc được nửa đường thì phải sửa lại này nhiều lần lắm, nhưng cũng không thể coi là ít. Chẳng qua là không có lần nào tốn sức như lần này. Lúc gắng giữ đá trận, khớp hàm mà ông đang cắn chặt còn bốc lên chút mùi máu tươi.
Đó là kết quả khi hai sức mạnh xung đột với nhau, thế mà ông lại bị lép vế!
***
Giữa đồng hoang bạt ngàn.
Phản ứng của những người bày trận chưa gì mà đã trở nên suy yếu men theo dây rối truyền về và mơ hồ được Văn Thời cảm nhận. Trong số hàng trăm người như thế lại chẳng có Trương Chính Sơ…
Ông trấn giữ nơi trung tâm mắt trận, vây quanh bởi mọi người ở hai bên và phía sau. Ông ta chiếm vị trí quan trọng nhất, thế mà lúc thừa nhận áp lực của việc phá trận, ông ta lại khẽ tránh đi chút xíu.
Mắt thường vốn không thể nhìn ra điểm khác biệt này. Trái lại, người đang phá trận là Văn Thời lại được cảm nhận trực tiếp nhất.
Nếu cảnh tượng mà Chu Húc chứng kiến lúc nhỏ còn là một suy đoán, thế thì hành động ngay lúc này của Trương Chính Sơ gần như đã chứng minh ông ta hoàn toàn chẳng phải một người tốt! Phải nói là kẻ ích kỷ, nhút nhát, nham hiểm và hẹp hòi mới đúng.
Chẳng mấy ngạc nhiên khi một kẻ như vậy lại làm ra chuyện nuôi dưỡng bản thân bằng khoảng một trăm lồng xoáy và muôn vàn người vô tội như thế này.
“Vì sao lại là loại người này?”
Dây rối bị quấn trên tay Văn Thời đang nhắm thẳng muôn phương là những lưỡi dao lạnh lẽo, sắc bén nhất, và chúng đang chém sắt như bùn dưới sự khống chế của một linh thần hùng mạnh. Sự chống cự và nỗi đau đến từ đủ loại người truyền về dọc theo những sợi dây dài lạnh băng đó và xộc thẳng vào linh tướng cùng trí óc anh.
Anh có thể cảm nhận được những cảm xúc bé vụn nhất của họ.
“Vì sao lại phải là loại người này…”
Cứ phải là loại người này, kẻ mà một nghìn năm sau lại đứng trên một vị trí cao đến thế, sai khiến hàng trăm người đi theo quỹ đạo mà mình đã vẽ ra, bắt người khác tiêu phí thứ mà mình vốn nên tiêu phí, bắt người ta chịu đựng điều mà mình vốn phải chịu đựng, còn bản thân ông ta thì vẫn đứng một cách bình yên vô sự giữa đám người.
“Ổng dựa vào cái gì?” Câu hỏi của Văn Thời nghẹn ở cuối cổ họng, sự ngột ngạt để lộ cơn giận âm ỉ đang đợi lúc bùng phát.
“Dựa vào việc gã chẳng lo sợ điều chi. Dựa vào những điều em biết nhưng sẽ mãi không bao giờ làm.”
Tạ Vấn cũng nhìn sang đó, giọng nói như gió đêm phất qua rừng sâu. Hắn hơi nheo mắt trong gió, động tác này làm đuôi mắt của hắn hơi cong lên, thoạt nhìn tựa như đang vừa cười vừa bình luận về chuyện và người chẳng liên quan gì tới mình.
Nhưng trên thực tế, đứng xa mấy trượng là những đồ tôn thế hệ sau vốn nên chào thưa hắn một tiếng “Tổ sư gia”, song lại chưa có ai từng gọi hắn như thế. Họ sử dụng những kỹ năng mà hắn chỉ dạy, nói mấy lời mà hắn truyền xuống, làm mỗi điều mà hắn từng hướng dẫn, sau đó lại vẽ ra một phiên bản hoàn toàn đối lập với hắn dựa theo lời miêu tả xuyên tạc tận tâm của một vài kẻ.
Mà lần cuối cùng cả đám có mặt đông đủ như thế lại chính là ngày hắn bị phong ấn kia.
Người hoặc chuyện nào cũng có dính líu đến hắn, bảo là thù sâu oán nặng như người bình thường hay dùng để tả thì cũng không hề quá đáng.
Hắn lại chẳng nhìn Trương Chính Sơ thêm một lần nào, mà nói với Văn Thời rằng: “Dựa vào việc em sẽ buông tay nếu cảm nhận được sự thống khổ của đám hậu bối đã bày trận kia ——”
Văn Thời nhìn hắn.
“—— Gã có thể lừa gạt một đám người ủng hộ kém thông minh, còn em cũng chỉ có thể làm cho ta càng yêu mến em hơn thôi.” Tạ Vấn nói.
(*) Ý Tạ Vấn là chỉ việc Trương Chính Sơ thuở đầu lừa gạt các gia tộc khác để lật đổ hắn vì ghen ăn tức ở không được lên núi làm thân đồ, còn Văn Thời thì có thể.
***
Bên cạnh đại trận, những người trẻ tuổi phụ trách chôn giữ đá trận chỉ cảm thấy sức mạnh khổng lồ đè ép lên thần kinh chợt nhẹ đi! Họ mờ mịt chỉ trong phút chốc rồi vội chộp lấy cơ hội để hít thở mấy hơi.
Họ trở mình đứng dậy, gấp gáp nhào tới gần đá trận.
Vết nứt trên mặt đá ngừng lan ra, khó khăn lắm mới dừng lại trước khi bể nát.
“Sao lại ngừng rồi?!”
“Nhưng dây rối vẫn còn đó mà.”
“Cuối cùng đang có chuyện gì xảy ra vậy?”
Những sợi dây rối đó vẫn cắm sâu xuống đất vàng, mỏng dánh mà lại cứng cỏi, hiện lên mũi nhọn bén tuyết, nghiêng bóng xuống đất trong sự lặng lẽ và lạnh buốt.
Mà bên trong mắt trận, những chủ gia tộc trấn giữ ở đó cũng cảm thấy áp lực của việc phá trận đã thả lỏng trong nháy mắt.
Ông cụ La gia không nghĩ nhiều, nuốt xuống mùi máu tươi trong miệng, thừa dịp được thở mà trầm giọng quát một tiếng: “Đứng đơ ra đó làm gì đấy?! Gia cố đi!”
Người chuyên tu trận pháp của mấy gia tộc khác làm theo ngay!
Họ không ngừng thêm sức vùi mấy viên đá trận khắp chốn đó sâu thêm mấy li xuống đất, sau đó ngang nhiên ngẩng đầu nhìn về phía rối sư trẻ tuổi đứng xa mình mấy trượng, rồi cau mày không biết đang ngạc nhiên hay là sợ hãi.
Vài giây ấy có vẻ dài dăng dẳng, họ vẫn còn lo ngại, không dám lớn giọng.
Nhưng họ nhanh chóng cảm thấy mình sợ vớ vẩn quá.
Đó chẳng qua chỉ là một hậu bối hai mươi mấy tuổi thôi.
Đúng là tư chất trời cho xuất sắc, thực lực lợi hại. Đúng là chuyện vừa xảy ra khiến mọi người không kịp ứng phó. Anh suýt chút nữa đã trở thành một nhân vật có thể huỷ hoại đại trận được bày ra bởi trăm người chỉ bằng sức của một người… Nhưng nói cho cùng, đó chỉ là một rủi ro đột ngột, mà họ lại không hề phòng bị.
Nếu họ có chuẩn bị sẵn, chuyện này đã không thể xảy ra.
Những chủ gia tộc này đã tu thành năng lực tỏ vẻ ung dung giấu diếm nỗi sợ từ suốt nhiều thập kỷ qua.
Họ nhanh chóng quay về với thái độ bình thường và hỏi nhau: “Đây là ai? Nhà nào thế nhỉ?”
“Từ khi nào lại có một nhân vật như thế trong nhóm rối sư vậy?!”
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ anh cũng nổi trội và giỏi giang xấp xỉ Trương Nhã Lâm.
Điều quan trọng nhất là…
“Hành vi của cậu ta quá vô lý, phải chăng đã có hiểu lầm hoặc xung đột?”
—— Họ giống như một đám trưởng lão đang bình luận về một hậu bối từ đâu rơi xuống. Chỉ có mỗi Ngô Nhân, chủ gia tộc nhà họ Ngô là không lên tiếng, cũng chẳng theo gót mọi người mà gia cố trận hình. Bà chỉ nheo mắt, hơi chồm người tới, như thể muốn nhìn rõ người trẻ tuổi lạnh lùng đằng xa kia.
“Cụ Ngô.” Chủ gia tộc nhà họ Dương nhìn về phía Ngô Nhân, tay cầm một lá bùa chưa ném ra, miệng lại hỏi: “Người đang nghĩ gì vậy ạ?”
Ngô Nhân không nhìn cô, ánh mắt vẫn dừng lại nơi cách mình mấy trượng: “… Không có gì hết, tôi chỉ cảm thấy hình như tôi từng gặp nó ở đâu thôi, mặt mũi nhìn quen lắm.”
***
Giọng nói sau lưng và bên cạnh chưa từng ngừng lại.
Sau khi người khác động đậy, Trương Chính Sơ mới khẽ nhúc nhích cơ thể. Đốt ngón tay đang nắm gậy của ông siết khít. Chỉ nghe một tiếng ‘rắc’, đáy gậy đã ấn xuống thành một hố sâu trên mặt đất cứng rắn và đè gắt gao lên trung tâm mắt trận.
Trong nháy mắt, mặt đường xi măng liên tục phát ra tiếng nứt nẻ! Vết nứt khúc khuỷu mọc lan tràn từ chỗ gậy chống và bất chợt tản ra các hướng như mấy con rắn đang bò lung tung!
Tất cả mặt đường đột nhiên lõm xuống, kéo theo cả cây cao và cỏ dại —— đất đai bo quanh đại trận đều trũng xuống mấy tấc. Linh thần mà mọi người rót vào đại trận đều bị kéo về một chỗ, như là có một bàn tay vô hình to đùng đang bao phủ đất trời trong phạm vi trăm dặm và dìm mạnh mọi thứ xuống một phát theo động tác ấn gậy của Trương Chính Sơ.
Vì thế mà mắt trận bị đè ép hết sức.
Mà linh thần của mấy trăm người lại bị ngưng kết thành từng sợi mỏng, quấn quanh gậy chống của ông ta và duỗi dài xuống dưới lòng đất.
Gió mạnh bị dấy lên bởi việc phá trận lập tức chấm dứt! Đá trận đang rung lắc dã man cũng bỗng dưng bất động!
Khắp nơi yên ắng.
Động tác trợ lực cuối cùng của ông ta có vẻ cuối cùng cũng gánh nổi áp lực phá trận của rối sư, khí thế ngút trời của ông đã khiến đại trận đang rung chuyển trở về với trạng thái ổn định.
Các chủ gia tộc lẳng lặng thở phào một hơi.
Trương Chính Sơ nhìn chằm chằm người quấn dây rối đầy tay nọ mà chẳng hề chớp mắt và cũng ráng nén xuống vẻ kinh sợ vừa xẹt qua trước đó.
“Chàng trai trẻ.” Tiếng nói bình tĩnh của Trương Chính Sơ đã vang lên, mặt mày ông vô cảm. Ông luôn biểu lộ chuẩn một thái độ rập khuôn khi nói chuyện với người ngoài, song vẫn mang sức đàn áp cực lớn khi lọt vào tai của nhiều hậu bối.
Những cuộc thảo luận ở bốn bề đột nhiên im bặt.
Dưới lời nhắc nhở của ba chữ ‘chàng trai trẻ’, sắc mặt của các chủ gia tộc dần dịu xuống, cũng nhìn về phía người nọ theo lời Trương Chính Sơ nói.
“Con là người Thẩm gia?” Trương Chính Sơ hỏi chầm chậm.
Mấy cuộc thảo luận mới ngừng lại nổi lên xì xào.
Rằng họ chẳng ấn tượng về một cái tên nào cả, nhưng nếu bàn về Thẩm gia, thế thì bà mẹ nó ấn tượng lại hơi bị sâu sắc nhé!
Phân nửa người đứng đây đều từng khó ngủ thâu đêm bởi cái dòng người chết biết nhảy kia. Họ từng trơ mắt nhìn cái dòng đó nhảy lên bằng vị trí với Trương Nhã Lâm, thế mà sau đó họ lại chẳng tìm ra một cái tên nào còn sống cả.
Nếu anh là người Thẩm gia thì cũng dễ hiểu thôi, ngay cả chuyện về cái dòng biết nhảy kia cũng dễ giải thích hơn.
Vì ai cũng từng nghe ngóng rằng đồ đệ Thẩm gia từng chẳng hề lên nổi bức danh phả, rồi bỗng một hôm nọ, thực lực của anh tăng vọt, quả thực có thể đấu lại người xếp hạng cao nhất trên đó luôn.
Ai dè họ còn chưa bàn luận xong, chàng trai trẻ tuấn tú và cao ráo nọ đã mở miệng trả lời: “Không phải.”
Đôi mắt rũ xuống của anh hơi nghía lên, dường như đang nhìn Trương Chính Sơ, nhưng có vẻ là nhìn với một ánh mắt chứa đầy nỗi chán ghét. Lúc nói, môi mỏng gần như không hề di chuyển, mang theo giọng điệu nhạo báng và hờ hững.
Trương Chính Sơ nhíu mày, ánh mắt lại lia nhẹ mấy tên đối diện, biết bao suy nghĩ vụt qua tim ông.
Phía sau có người nghi ngờ lẩm bẩm một câu: “Tôi tìm tới kiếm lui vẫn chẳng tìm ra lão tổ Bốc Ninh đang ở đâu. Chẳng lẽ lão tổ đã đổi tính, không chọn người chết để không làm hại nguyên chủ ư?”
Có kẻ khác thấp giọng nhắc nhở hắn: “Nghĩ gì thế, người này là rối sư mà.”
Trương Chính Sơ mở miệng lần thứ hai: “Con không phải đồ đệ của Thẩm Kiều?”
“Không phải.” Đối phương trả lời hai câu hỏi bằng một đáp án, nhưng ngữ điệu của lần thứ hai thì rõ ràng đã lạnh hơn.
“Vậy rốt cuộc con là ai?” Trương Chính Sơ hỏi.
“Mắc mớ gì đến ông?” Vẻ u ám và bực bội như được viết đầy trên mặt đối phương, để thẳng ra đó chứ chẳng hề che giấu.
Trương Chính Sơ híp mắt lại vì bị kích thích bởi giọng điệu này của anh, sau đó ông nói từ tốn: “Đương nhiên là có mắc mớ đến ta rồi. Không chỉ có mắc mớ đến ta, mà còn mắc mớ đến các vị nguyên lão của các gia tộc đứng bên cạnh ta nữa. Nếu con sử dụng rối thuật mà tổ tiên đã lưu truyền tới nay và đang làm nghề Phán Quan này, thế thì chúng ta có thể được gọi là người cùng đường rồi.”
“Cho đến thời điểm hiện tại, Phán Quan đã tồn tại được hơn một nghìn năm, có hơn một trăm thầy trò truyền lưu, cả mấy nghìn người thuộc thế hệ con cháu sống trên cõi đời, cầm tay hỗ trợ cho nhau và cẩn trọng vâng theo đại nghĩa cùng lễ nghi nên mới có được quy mô như bây giờ. Dựa theo lễ nghĩa và quy củ, hơn phân nửa trong số mấy nghìn người này có thể gọi con một tiếng ‘hậu bối trẻ’, phân nửa còn lại thì phải thưa gọi các vị nguyên lão cạnh ta đây một tiếng sư phụ ——”
Trương Chính Sơ không hề ngoảnh đầu, ngón tay lại chỉ qua mấy người quanh mình, “Vậy con nói xem, bọn ta có tư cách hỏi con một câu con là hậu bối trẻ thuộc môn phái nào và được ai dạy dỗ hay không?”
Dứt lời, ông ngừng nói một lúc để các chủ gia tộc đằng sau có thời gian tiêu hóa câu trả lời. Ông xoay đầu lại, vừa định há mồm hỏi tiếp thì lại nhìn thấy rõ mồn một đôi mắt của chàng rối sư trẻ tuổi giữa màn đêm. Không biết vì sao, ông chợt sững sờ ——
Tròng mắt đen nhánh của Văn Thời dừng yên trên người Trương Chính Sơ.
Lúc anh nhìn chòng chọc người khác, mí mắt luôn hơi buông, tầm nhìn cũng rũ xuống theo độ nghiêng của lông mi, trông như một tấm kính sạch không dính một hạt bụi, thường mang đến cho người ta một ảo giác như nó hàm chứa vẻ lạnh lùng, mệt mỏi và nhạy cảm.
Trước đây, Trần Bất Đáo từng nói rằng đôi mắt này của anh thực sự rất đặc biệt.
Anh từng hỏi nhiều lần rằng rốt cuộc nó đặc biệt ở điểm nào, hỏi vài lần mà vẫn chưa nhận được một câu trả lời nghiêm túc, phần lớn thời gian người nọ toàn trêu anh.
Văn Thời là một người có trí nhớ rất tốt. Không phải anh sẽ ghim, chỉ là anh ghi nhớ rất giỏi thôi —— lúc bé anh từng dọa sợ đệ tử dưới chân núi trên đường núi Tùng Vân, khi phải xuống núi vào thuở niên thiếu, anh quyết định nhờ Chung Tư làm cho mình một lá bùa dịch dung.
Sau đó, có vài lần lên núi lại nhưng quên gỡ ra, anh cứ tưởng có thể nhân cơ hội để hù Trần Bất Đáo một phen, song lại luôn bị người nọ nhận ra trước. Lúc gặng hỏi lý do, Trần Bất Đáo sẽ giơ tay che hờ nửa mặt dưới của anh, chỉ chừa lại đôi mắt và bảo: “Lần tới, lúc con nhìn ta thì nhớ phải hoạt bát lên một chút, tốt nhất là cười tủm tỉm luôn, thế thì nói không chừng con sẽ có thể gạt ta lâu thêm một tí nữa đấy.”
Văn Thời suy nghĩ một hồi rồi chỉ có thể thầm mời hắn cút đi trong bụng.
Nhưng vào lúc này của một nghìn năm sau, khi nhìn về phía Trương Chính Sơ, có lẽ trong ánh mắt anh có chứa vài nét cười —— không phải kiểu như Trần Bất Đáo đã nói, mà là cười trong cười nhạo.
Như thể từng câu từng chữ Trương Chính Sơ vừa nói rất hoang đường và nực cười đối với anh.
Anh nói với chất giọng rét lạnh: “Ông hỏi tôi thuộc môn phái nào và được ai dạy dỗ ư?”
Trương Chính Sơ lại cảm thấy tính mạng như đang bị ai đó chợt nắm trong tay!
Đôi mắt đang mở to của ông bỗng nheo lại, nhìn Văn Thời không chớp mắt, giữa mày nhíu thành hình chữ 川. Bờ môi rung vài cái, nhưng ông lại không nói nên lời.
Bất thình lình, ông không còn muốn biết đáp án, ngón tay dùng sức siết chặt cây gậy ——
Mà ngay lúc ông làm vậy, Văn Thời đã không còn đứng ở chỗ cũ nữa!
Có quá nhiều chuyện xảy ra trong thoáng chốc ấy, tựa như một trục cuốn đang được kéo ngang và trải dài ra.
Bên trái là Trương Chính Sơ đang nắm chặt gậy chống.
Ngón tay già nua uốn cong như rễ cây, một lớp da bị chảy xệ bọc ngoài xương cốt, gân xanh nối nhau ngoằn ngoèo bên dưới làn da cùng vài chỗ khớp đang muốn phồng to và xông ra. Khoảnh khắc ông dùng sức, mọi thứ xoắn bện và trỗi dậy!
Một đầu linh thần hội tụ sức mạnh của mấy trăm người quấn quanh tay ông đâm thẳng xuống chỗ sâu nơi đất vàng, xác định vị trí trung tâm qua các lớp đất mỏng phía dưới gậy chống và lan tỏa bốn phía như một con rồng đất mang ánh vàng! Và rồi nó bao trùm mỗi tấc đất của đại trận này chỉ trong tích tắc!
Đầu còn lại thì leo lên đôi tay đang nắm chặt của Trương Chính Sơ với tốc độ cực lẹ, gân mạch xanh tím đan xen và rậm rạp dưới da ông cũng trở nên rõ rệt trong mắt người. Mà những linh thần quyện tia sáng trắng đó lại chạy xuôi theo mỗi gân mạch rồi hội tụ nơi trái tim và vầng trán của ông!
Phía sau ông là khuôn mặt kinh hoảng hoặc lưỡng lự của các chủ gia tộc.
Chủ gia tộc nhà họ La chịu trách nhiệm áp trận đằng trước đứng gần ông nhất bị nguồn sức mạnh tuôn ra quanh người ông đập lên ngực, người nọ ôm ngực nhanh chóng lùi xa về sau. Mà chủ gia tộc nhà họ Dương tuổi khá trẻ so với một đám nguyên lão lại là người phản ứng nhanh nhất. Cô kẹp năm lá bùa bằng một tay và vứt về phía Trương Chính Sơ.
Khi lá bùa thoát khỏi ngón tay, một cái bóng khổng lồ từ trên trời rơi xuống, cắm thẳng qua mặt đất và ngăn chặn linh lực đang lêu lỏng điên cuồng quanh người Trương Chính Sơ.
Cũng có nhiều người đã ném ra dây rối, những con rối to lớn có hình dạng khác nhau đang vọt tới từ một đầu của sợi dây dài.
Chuyển sang góc bên phải.
Hiện giờ, Văn Thời chỉ là một bóng trắng mà mắt thường không thể thấy rõ. Tay trái anh thò ra trước, cổ tay phải lật ngược, kéo căng những sợi dây rối đang tóm lấy tất cả đá trận về lại. Linh thần đổ lan dọc theo sợi dây dài. Lúc nó vụt thẳng ra ngoài, bầu trời sáng bừng.
Ánh chớp xen kẽ hai màu tím trắng che kín trời cao. Tiếng sấm nối gót theo sau, nổ ầm ầm giữa đất trời.
Tình cảnh bị trải dài đến tận cùng, sau đó mọi thứ rút về tới chỗ mắt trận kia.
Chỉ trong một chớp mắt, Tạ Vấn nhổ một cây cỏ tranh dài ở bên cạnh. Ngón tay tựa cành khô cầm lá cỏ, thắt thành một cái nút xinh đẹp và vê lòng bàn tay, bàn tay còn lại thì vỗ nhẹ lên rễ cây một cái.
Cây cỏ tranh kia liền cưỡi gió mạnh lao thẳng ra ngoài.
Rõ ràng chỉ là một cây cỏ yếu ớt tột cùng, nhưng giờ phút này nó lại chạy một mạch tới trước người Văn Thời tựa một mũi tên dài sắc bén nhất thế gian. Nó nhanh hơn Văn Thời nửa bước, xuyên qua tấm chắn linh thần ùa ra giữa sự kích động quanh người Trương Chính Sơ với một nguồn sức mạnh khủng khiếp. Mỗi lần nó khoét qua một tầng, trời đất sẽ rung chuyển, ánh vàng sẽ bắn toé.
Mỗi lần khoét qua một tầng, sắc mặt của Trương Chính Sơ sẽ xám đi một tông.
“Cụ Trương, cẩn thận!”
“Quý ngài ——”
Khoảnh khắc ấy, A Tề bộc phát bản năng của một con rối và nhào tới với một vẻ mặt vô cảm.
Vì thế, gã thấy đồng tử của Trương Chính Sơ chợt co rút, bên trong ánh lên dáng cỏ tranh và ngọn lửa len lói quanh nó.
Nó vừa khéo rụi thành tro tàn trước khi đục tới gáy rối.
Một giây sau, A Tề đã bị trói lại bởi một sợi dây dài và bị hất mạnh ra xa mười mấy trượng dưới lực kéo nặng trĩu!
Văn Thời đột ngột giáng xuống trước mặt Trương Chính Sơ ngay lúc đó.
Với hơi cháy cỏ tranh còn vương trên người, anh giơ tay, ngón trỏ và ngón giữa kéo giữ về phía mình, dây rối trắng mỏng cuộn quanh và buông thõng trên khớp xương.
Rõ ràng là không đụng vào bất kỳ ai, Trương Chính Sơ lại cảm thấy như mình đang bị thấm hút bởi một sức mạnh vô hình!
Hai chân hắn nửa lơ lửng khỏi mặt đất, da thịt trên cổ hóp vào, dấu tay xanh lá xuất hiện ở đó, “ồ ồ” hít vào hai hơi, sau đó lại mím chặt đôi môi, cánh mũi phập phồng.
“Không phải ông đã hỏi tôi thuộc môn phái nào và được ai dạy dỗ à?” Văn Thời rũ mắt nhìn ông, giọng nói lãnh đạm để lộ tia khàn khàn.
Mặc dù chỗ hiểm đang bị chộp giữ từ xa, hai tay của Trương Chính Sơ vẫn nắm siết cây gậy và không hề buông ra. Một đầu linh thần đang quấn quanh ông vẫn nối xuống lòng đất, đầu còn lại thì che phủ cơ thể.
Khi lướt qua hai dấu tay trên cổ kia, một vết thương nhỏ xíu xuất hiện trên ngón tay của Văn Thời, làn da trắng nõn chợt rướm máu đỏ.
Anh cũng chẳng thèm ngó lấy một cái, chỉ trầm giọng nói với Trương Chính Sơ rằng: “Từ trước đến nay, chỉ có một người có thể dạy dỗ tôi thôi…”
“Người nọ tên là Trần Bất Đáo.”
Khoảnh khắc ba chữ này được thốt lên, máu trên mặt Trương Chính Sơ như bị rút sạch, thực sự trở nên khó coi!
“Mày!”
Trương Chính Sơ khổ sở nhìn xuống, mắt trừng mấy sợi dây nhỏ mang lưỡi dao tuyết lạnh trên ngón tay Văn Thời, rồi nhả ra vài chữ từ trong cổ họng, “Mày là…”
Chỉ mình Văn Thời có thể nghe thấy lời nghẹn ngào của ông. Ông mới nói có hai chữ mà đã ho khan kịch liệt, đến nỗi mặt mày đỏ rần.
Từ lúc thấy rõ đôi mắt của Văn Thời, Trương Chính Sơ đã nhận ra lần này mình thực sự liều lĩnh quá rồi.
Nhưng cũng đâu thể trách ông. Cơ thể này đã quá già cõi, không còn ráng nổi bao lâu nữa… Ông quá nóng lòng, mà linh tướng của Bốc Ninh lại quá hấp dẫn đối với ông.
Thế nên ông muốn mạo hiểm một lần, mượn linh thần của các chủ gia tộc và mấy chàng trai cô gái trẻ tuổi kia để làm liều một lần thôi mà… Nếu thành công, ít nhất ông có thể sống thêm một trăm năm nữa và tồn tại thật lâu như một con người.
Chứ không phải một thứ dơ bẩn.
Nhưng gần đến cuối thì ông mới phát hiện, rủi ro lần này còn ngất ngưởng hơn cả trời cao…
***
Đã có vô số suy nghĩ lóe lên trong lòng ông, nhưng đối với kẻ đứng xem, tất cả biến cố này đều vụt lướt qua trong chớp nhoáng.
Trong mắt của các chủ gia tộc, chàng rối sư trẻ trung xa lạ kia vừa gặp mà đã lạnh lùng tấn công đại trận, Trương Chính Sơ chỉ ngưng kết sức mạnh của các gia tộc để giúp đại trận mạnh lên thôi. Họ còn chưa hỏi được lai lịch của vị rối sư này, đối phương đã chỉ thẳng vào mắt trận, ép Trương Chính Sơ phải phân tán uy lực khắp nơi để bảo vệ bản thân.
Họ cũng chẳng nghe được cuộc đối thoại giữa Văn Thời và Trương Chính Sơ, nhưng biến cố này quả thực là một hành vi đánh chiếm ngang ngược, đâu ai chịu nổi điều đó.
Chủ gia tộc nhà họ La ôm lồng ngực bị đập trúng, nghiêm nghị quát kêu ngừng: “Dừng tay!”
Vừa dứt lời, cự thú tím vàng ba đầu kéo xiềng xích leng keng lao thẳng tới đây, cơ bắp đồ sộ như núi, xiềng xích va chạm bắn ra tia lửa nhìn như các vì tinh tú đang từ trên trời rơi xuống.
Nó há rộng cái mồm đủ để nuốt chửng nhà cửa nơi rừng núi và rống giận về phía Văn Thời.
Đó là một con rối lớn của Lâm gia đến từ Trường Lạc.
Tiếng gầm của con rối lớn cuộn dâng một cơn lốc, gió xoáy nuốt trọn Văn Thời vào trong.
Giữa tiếng gào thét, Văn Thời nghe đối phương bảo: “Ta không biết vì sao một tên hậu bối trẻ như con lại ra tay lỗ mãng, một hai phải phá tan trận cục này. Con đã có tư chất bẩm sinh như thế thì không đời nào lại dốt đặc về trận pháp đến vậy! Đây chỉ là một trận nuôi linh mà cả trăm người đã tụ lại và bày ra thôi. Mục đích của nó là chào đón lão tổ Bốc Ninh đã chết đi sống lại, vốn là lòng cung kính của nguyên đám con cháu đời sau, nó cũng chỉ đang thể hiện lòng tốt của mọi người! Con đang quậy cái gì thế hả?!”
“Trận nuôi linh…”
Gió xoáy cuốn lấy cát đá đầy trời điên cuồng vụt qua, Văn Thời lại vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ có vài cọng tóc đen phấp phới tứ tung trên trán, ngọn tóc che mắt.
Anh buông tay trái xuống bên người, ba dây rối vừa được thả ra banh cứng và ngấm sâu xuống lòng đất. Anh hỏi với giọng lạnh lẽo: “Ông có biết trận nuôi linh nuôi linh bằng cách nào không?”
Chủ gia tộc nhà họ Lâm chưa hiểu kịp, cụ La chuyên tu trận pháp đã tiếp lời: “Thì nuôi dưỡng hồn tướng bằng linh khí của cỏ cây.”
“Đó là sau khi sửa lại thôi.” Vẻ mất kiên nhẫn hiện đầy trên mặt Văn Thời.
Anh luôn là kẻ ghét phải tốn nước bọt giải thích rõ điều gì đó với người khác nhất. Khổ nỗi, anh buộc phải làm chuyện ngu xuẩn đó dưới tình huống này: “Bốc Ninh là người đã tạo ra trận nuôi linh thuở đầu, nhằm nuôi những người sống vô tội tự dưng bị lồng xoáy gặm nhấm. Hắn đã sử dụng linh thần của mình để bồi bổ cho già trẻ của một gia đình. Sau đó, khó tránh việc có vài kẻ tâm thuật bất chính muốn lợi dụng trận cục này để thực hiện vài việc súc sinh, bởi thế bọn họ đã điều chỉnh trận pháp và sử dụng cỏ cây thay cho người sống hoặc linh tướng khác.”
“Sự khác biệt nằm ở thuật pháp ấn lõm ngay trung tâm đá trận bên dưới mắt trận kia.” Văn Thời đanh mặt, ánh mắt đảo qua mặt đất rồi nói: “Nếu ông cũng tu trận pháp, thì làm ơn tự móc lòi con mắt ra đào lên coi đi!”
Vẻ mặt của cụ La biến đổi mấy lần.
Ông chẳng biết tên rối sư tuổi trẻ này là ai, nhưng nói ra thì đâu phải chỉ vỏn vẹn mấy câu là có thể thay đổi cái nhìn của ông về chủ gia tộc nhà họ Trương mà ông đã quen biết gần cả trăm năm.
Mà Văn Thời thì đã lười đợi thêm.
Trận nuôi linh xuất phát từ tay Bốc Ninh, ngay cả anh cũng từng bày trận rất nhiều lần để cứu người. Nó là một trong những trận pháp mà anh quen thuộc nhất. Vừa thấy động tác giơ gậy của Trương Chính Sơ, anh đã biết đối phương định làm gì!
Khác biệt lớn nhất giữa trận nuôi linh đời đầu và trận nuôi linh được lưu truyền đến hiện thế là ở vị trí ——
Đời đầu là linh tướng được nuôi bị đặt ở trung tâm mắt trận, bây giờ là cây cỏ cúng linh cho người áp trận sẽ bị đặt ở giữa mắt trận. Thoạt nhìn thì không có gì khác nhau, thực ra là đầu đuôi đảo ngược.
Mà điều bỉ ổi nhất về Trương Chính Sơ nằm ở chỗ ông ta không bày trận một mình, mà lại kéo theo hơn cả trăm gia tộc khác.
Linh thần của nhiều người khác nhau bị pha trộn và kiềm hãm, giống như một cuộn chỉ rối nùi không nhìn thấy đầu mối. Một khi mở trận, thì ngoại trừ ép phá, họ khó lòng khiến nó ngừng vận hành.
Mà Trương Chính Sơ cũng chẳng phải là linh tướng của một người sống bình thường. Ông ta được nuôi dưỡng bởi nhiều lồng xoáy khác biệt. Để kéo dài hơi tàn, ông đã biến mình thành một thứ có cùng nguồn gốc với huệ cô.
Huệ cô trời sinh đã rất ngang tàng và mê ăn linh tướng của người sống.
Vậy thì chỉ đặt một khối linh tướng chó má lên mắt trận nuôi linh như thế thì đâu thể nào thỏa mãn được chúng. Khi dục vọng tham lam trỗi dậy, tất cả mọi người trong đại trận sẽ bị vùi xuống theo!
Vì vậy, Văn Thời phải phá hủy trận cục bằng bất cứ giá nào.
Không chỉ trận cục, anh còn muốn xé toạc mối liên kết giữa Trương Chính Sơ và các lồng xoáy nữa.
***
Các chủ gia tộc còn chưa kịp hiểu rõ, Văn Thời đã banh mở mười ngón.
Sợi dây dài kéo theo đá trận ở khắp phía lại căng chặt một lần nữa, ánh chớp chảy dọc theo sợi dây rung chuyển giữa tiếng gầm gừ của con rối lớn. Khắp mặt đất cũng đang bắt đầu chuyển động kịch liệt.
Cơn lốc bị chia thành nhiều luồng dưới động tác cắt xẻo của dây rối, nhìn như những cây cột chọc trời xuyên đất khổng lồ màu xám tro. Sấm sét thấu trời đâm thủng biển mây cuồn cuộn, hầu như muốn chém thẳng xuống theo cột lốc dài thòng.
Chỉ thấy mười ngón của anh đột nhiên móc lại.
Những người bày trận kia kêu đau đến nỗi quỳ xuống dưới áp lực như muốn nghiền nát họ. Lần này, ngay cả mấy chủ gia tộc đó cũng không chịu nổi nữa.
Râu tóc của cụ La bay ngổn ngang trong gió.
Ông còn đang tiêu hóa câu “Bốc Ninh là người đã tạo ra trận nuôi linh thuở đầu”. Những từ ngữ này được thốt ra từ miệng của một rối sư cực kỳ trẻ tuổi mà lại vô cùng hùng mạnh, một kẻ mà ông chẳng rõ lai lịch, song bản thân lời nói lại mang một ý tứ nào đó mà ông không hiểu nổi.
Giờ trong đầu ông đang hỗn loạn lắm, cơn đau ngực đột ngột kéo tới lại trở thành một cây kiếm xuyên qua mớ bòng bong.
Khi sấm sét nổ vang trên đầu, ông ôm ngực khom lưng và chợt nhận ra một chuyện khiến mình cảm thấy sợ hãi giữa vòm trời sáng trưng này ——
Nếu lão tổ Bốc Ninh có thể chết đi sống lại…
Vậy thì vị còn lại thì sao???
Lúc suy nghĩ này vụt qua đầu, ông nghe Ngô Nhân, chủ gia tộc nhà họ Ngô, khẽ thủ thỉ bên cạnh mình. Bà nói: “Tôi nhớ ra rồi… Tôi từng gặp cậu ấy ở Tây An. Tôi từng thấy người này rồi. Cậu ấy đi chung với Thẩm Kiều, cũng với đúng dáng vẻ này đây.”
“Gần sáu mươi năm trời, thế mà cậu ấy lại chẳng thay đổi một chút nào hết…”
Cụ La và Ngô Nhân liếc nhau, mở to hai mắt, bên trong chứa đầy vẻ lo sợ.
Thế mà vẫn còn thằng ngu chưa hiểu ra. Gã nghẹn một bụng ý giận giữa cơn đau khó nhịn, thình lình bước tới và điều khiển con rối lớn hòng cắt đứt dây rối trong tay Văn Thời.
Gã chợt hét lên một tiếng rồi nghẹn ngào bảo: “Dù trận này có ẩn chứa tai hoạ ngầm đi chăng nữa, thì tổ cha nó nó cũng đâu phải một thứ mà một thằng hậu bối như mày có thể tự mình liều lĩnh đánh phá. Mày nhìn mọi người đang rũ rượi dưới đất đi, rốt cuộc ai đã cho mày tự tin như thế hả?!”
“Ta.”
Người nọ vừa dứt lời, Văn Thời còn chưa ngước mắt nhìn lên thì đã cảm thấy một cơn gió xông tới từ sau lưng.
Một chớp mắt sau, anh đã cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của một người khác đang thấm vào vai mình.
Bàn tay bị khô hóa của Tạ Vấn vịn lên vai anh, bàn tay hoàn chỉnh thì từ sau đưa tới, năm ngón đan vào các khe hở giữa các ngón tay anh, như thể đang kéo dây rối giúp anh một phen.
Hàng mi hơi rũ của Văn Thời chớp nhẹ một cái, ngay sau đó, chữ Phạn cuốn theo ánh vàng tuôn ra từ giữa các ngón tay của họ, tựa biết bao con rồng thân dài đang men theo dây rối trải xa để vọt thẳng ra ngoài, xuyên qua vô số cột gió xám tro và rơi thẳng xuống nơi chân trời!
Một tiếng ‘rầm——’ vang lên trong đầu của tất cả người bày trận, như thể có ai đó đang phất tay đánh một phát lên chiếc chuông cổ nghìn năm trên đỉnh núi cao.
HẾT CHƯƠNG 93 („• ֊ •„)