Phán Quan

Chương 94: Chương 94




Tiếng chuông cổ nghe mới vành vạnh và nặng nề, cuốn theo cả âm thanh gió rít giữa đất trời và núi non rung chuyển.

Người nghe được chỉ cảm thấy trước mắt mình tối thui, đại não thì rỗng tuếch, như thể có ai đó đã gõ lên phần xương mỏng sau đầu và đục ra một cái lỗ lạnh giá, gân mạch quanh thân liền tuôn ra từ chỗ đó, chỉ còn sót lại một cảm giác nhẹ bổng và tê tái.

Đến khi bóng tối trước mắt nhạt dần, họ mới phát hiện mình đã ngã xuống đất, một là xiêu vẹo, hai là quỳ đơ.

Có người sẽ tự nhiên bài xích cảm giác bị khống chế này ——

Chủ gia tộc nhà họ Lâm đến từ Trường Lạc trời sinh đã ngoan cố, ông ta ráng chịu đựng rồi kéo căng dây rối một lần nữa! Cự thú tím vàng đạp gió khắp nơi nhào tới, dấy lên cát đá tung bay đầy trời, mặt đất đều chấn động mỗi khi bước chân của chúng chạm xuống.

Tiếng gầm nghe rõ mồn một của mấy con cự thú đó đâm thẳng trời cao, song lại có vẻ bí hơi và ảm đạm vì bị ngăn chặn bởi tiếng vang của chuông cổ khi lọt vào tai mọi người.

Ông ta cắn răng, đang định dùng sức phá tan lớp chắn kia thì đã bị một người nào đó túm lấy!

Người túm chính là Ngô Nhân của Ngô gia.

“Đừng làm bậy!”

“Buông tay!” Chủ gia tộc nhà họ Lâm nhỏ tuổi hơn bà, giờ phút này quên luôn cả kính ngữ.

Đang định làm tiếp, Ngô Nhân đã giơ tay nắm lấy dây rối của ông ta! Trong phút chốc như có lưỡi dao bén nhọn xước qua da thịt, mùi máu lập tức xộc lên. Ngô Nhân chẳng thèm nhìn những vết máu đó, chỉ quát: “Chưa phát hiện pháp trận đã tan biến hả?!”

“Cái…” Chủ gia tộc nhà họ Lâm khá sửng sốt, kinh ngạc phát hiện bà lại nói thật!

Rõ ràng chỉ một chốc trước, ông còn đang chịu đựng nỗi đau tột cùng vì bị tấn công bởi đại trận. Thế mà bây giờ, ngoại trừ cảm giác cơ thể yếu ớt, uể oải và không đứng dậy nổi, nỗi đau đã biến mất…

Điều đó xảy ra ngay khi tiếng chuông cổ vọt vào não.

Không chỉ mình ông, những người khác cũng chợt nhận ra điều này!

Ngũ giác của họ vẫn chưa khôi phục, đại não tê dại, gân cốt mềm nhũn, bất kỳ âm thanh nào lọt vào tai cũng hùng hồn như biển núi, cảnh tượng trước mắt đều trở nên mơ hồ lẫn lộn. Họ ngơ ngẩn ngẩng đầu, thấy mười ngón tay của vị rối sử trẻ kia ngang nhiên túm kéo cả đại trận, hình dáng sắc sảo và cao vút, mà họ lại không thể thấy rõ khuôn mặt của người bọc đầy tiếng Phạn quanh mình sau lưng anh.

Nhưng mà trong một khoảnh khắc nhất định, họ cứ như đang trông thấy một bóng dáng lờ mờ đan xen giữa đống chữ tiếng Phạn và ánh vàng đang chảy trôi.

Bóng dáng ấy khoác áo đỏ, vạt áo pha lẫn vài lớp vải trắng tuyết. Chúng bị gió mạnh thổi phấp phới, vốn phải rực sáng và xơ xác, song lại mang đến cho người ta một cảm giác như đó là sương trong đang lêu lỏng giữa rừng núi.

“Đó là…”

Mọi người lộ vẻ ngỡ ngàng, há mồm quên mình nên nói gì.

Họ hoàn toàn không thấy rõ đường nét khuôn mặt của bóng dáng đó, cũng không nhớ mình từng gặp phải người nào tương tự như thế bao giờ. Nhưng lúc vừa nhìn thấy bóng dáng nọ, một suy nghĩ lại ăn ý hiện lên trong đầu mỗi người.

Nhưng suy nghĩ kia còn chưa kịp chìm xuống, tiếng chuông vang lừng lại dội tiếng trong đầu họ!

Sau tiếng ngân, họ còn nghe thấy không biết bao nhiêu tiếng người nữa.

Thoạt đầu cứ như mấy tiếng xí xô xí xào ầm ĩ, nhưng lắng nghe kỹ càng thì mới nhận ra chúng có nhịp điệu, tựa như có hàng nghìn người đang ngồi vây quanh trong đầu và tụng kinh tiếng Phạn chẳng thể nghe rõ với họ.

***

Văn Thời cũng nghe thấy những âm thanh đó.

Giữa ngón tay anh là mấy sợi dây rối sắc bén so bằng lưỡi kiếm. Chúng bị kéo căng, thế là linh thần hùng mạnh cùng những dòng tiếng Phạn xông ra. Mu bàn tay của anh được che phủ bởi lòng bàn tay của Tạ Vấn, vai lại tựa lên ngực hắn.

Anh tự dưng nhớ lại hồi nhỏ lúc mới bắt đầu học rối thuật, cơ thể anh gầy teo nhỏ xíu, thế mà linh thần lại mạnh hơn nhiều so với bạn đồng lứa. Vì thế, dây rối được anh ném ra cũng thường được coi là đúng chuẩn, nhưng sức lực lại quá lố. Rõ ràng là anh đang kiểm soát dây rối, cuối cùng lại biến thành chúng kéo anh đi.

Kim sí Đại bàng ở bên cạnh tựa như một quả banh biết vỗ cánh phành phạch, đang hót chiêm chiếp thì bị dây rối lôi đến nghiêng ngả.

Cuối cùng, người nọ luôn phải khom lưng, một tay ấn giữ vai anh, một tay gom dây rối lại giùm, nhân tiện còn cười anh hai tiếng.

Dẫu cũng cùng một tư thế đó, nhưng nó lại mang đến một hương vị hoàn toàn khác biệt sau một nghìn năm trôi qua.

Năm đó, anh phải ngẩng mặt mới nhìn tới chiếc cằm mảnh khảnh của đối phương, giờ lại chỉ cần thoáng nghiêng đầu một chút là đã có thể trông thấy mặt mày và gò má của người nọ. Tư thế này cũng giống như một cái ôm từ phía sau nữa.

Môi Văn Thời giật khẽ: “Đó là… chú vãng sanh(*) ư?”

(*) một chú được dùng nhiều nhất bởi người đi chùa nhằm mục đích đánh tan nghiệp chướng và đạt được sự yên bình trong tâm ngay thời điểm hiện tại để có thể về miền cực lạc dễ dàng hơn (theo Pháp Hội Di Đà)

Anh nghe thấy rất rõ những tiếng Phạn đó, nhịp điệu giống chú vãng sanh mà các thầy tu thường tụng đến 50%. Đây là điều duy nhất mà anh biết về tiếng Phạn, vì anh đã từng đọc được những quyển sách tương tự trong phòng Trần Bất Đáo. Sau này khi xuống núi, băng rừng, qua hẻm để giải lồng và tiễn đưa muôn người, anh gặp ai cũng nghe họ niệm chú này, chẳng qua là không quen tai cho mấy thôi.

Từng có một câu nói lưu truyền trong dân gian, rằng người ta sẽ mời mười tám thầy tu đến khi có người chết, để họ tụng hai mươi mốt biến(*) suốt ngày lẫn đêm, chỉ cần đủ thành tâm thì sẽ có thể để lại vết tích chúc phúc cho người sắp phải rời đi.

(*) chú vãng sanh có 59 chữ, đọc hai mươi mốt lần.

Điều này không nằm trong phạm vi làm việc của Phán Quan, Văn Thời cũng chưa từng chứng kiến vụ đó nên chỉ nghe tai này lọt qua tai nọ chứ không quá để tâm.

Mãi đến lúc này, khi trông thấy những dòng chữ tiếng Phạn kỳ lạ ùa ra từ kẽ tay giữa các ngón đang đan chặt của mình và Tạ Vấn, cũng như lắng nghe nhịp điệu hơi quen trong đầu, anh mới nhớ tới lời nói dân gian nọ.

Ai dè anh lại nghe Tạ Vấn trả lời: “Cũng không khác cho lắm, nhưng mà là trái ngược.”

Dứt lời, hắn hơi khựng lại rồi bổ sung một câu: “Chỉ là tiếng ảo thôi, không thể loại bỏ, nhưng cũng chẳng có gì đáng ngại cả.”

Văn Thời ngớ ra, vẻ mặt thay đổi đột ngột ——

Chú phản vãng sanh có nghĩa là mãi mãi không thể bước vào vòng luân hồi.

Khi nghe thấy những lời này, người ta khó lòng không nghĩ đến việc đại trận phong ấn kia cũng có tác dụng là vĩnh viễn không cho Trần Bất Đáo bước vào vòng luân hồi.

Văn Thời chợt nhớ tới ấn ký bằng tiếng Phạn từ gò má dọc thẳng xuống ngực trên linh tướng của Tạ Vấn. Trước đây, anh từng thấy nó vài lần, song chỉ cảm thấy nó quái đản thôi, chứ chẳng đọc hiểu được một con chữ nào.

Hiện giờ cuối cùng anh cũng hiểu, đó vốn chẳng phải chữ viết bằng tiếng Phạn bình thường gì, mà chính là chú phản vãng sanh đã bị bóp méo, tựa như dòng chữ đang quấn quanh dây rối vào giờ phút này đây.

Nếu những lời mà mọi người truyền tai nhau có phần đúng, rằng cứ tụng mấy chục biến cho chân thành vào thì sẽ có thể đổi thành vài lời chúc phúc cho người khác.

Vậy còn… mấy lời chú nguyền rủa thì sao?

Còn câu ‘không thể chết yên’ mà đã có không biết bao nhiêu người nói ra suốt một nghìn năm qua thì sao?

Những kẻ sống trong linh tướng của người này đã lưu chuyển liên tục từ dưới mắt xuống tới ngực suốt nhiều năm đến vậy, họ thậm chí còn khắc mình vào sức mạnh linh thần, khiến hắn làm gì cũng phải mang những dấu vết tiếng Phạn đó theo.

Lần này khi nghe thấy tiếng Phạn trong đầu, Văn Thời chỉ cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp chặt, rồi dùng con dao gỉ sét và cùn nhất cứa qua cứa lại trên bề mặt.

Có lẽ do vẻ mặt của anh quá khó coi, ngón tay cũng quá lạnh.

Bàn tay khô đang vịn bả vai anh của Tạ Vấn hơi siết chặt. Hắn bảo: “Đừng nghĩ xa xăm. Ta mới nói rồi đó, chúng chỉ là tiếng ảo mà ——”

“Ông sẽ nghe thấy chúng ư?” Văn Thời hỏi đột ngột.

“Hửm?” Tạ Vấn hơi ngẩn người, nhìn về phía anh.

“Những tiếng nói đó… lúc thường ông cũng nghe thấy nữa hả?” Văn Thời nhíu mày khít khao, môi tái hỏi hắn.

Tạ Vấn giờ mới hiểu.

Hắn suy nghĩ một lát rồi nói thản nhiên: “Thỉnh thoảng thôi, không phiền như em nghĩ đâu.”

Lặng thinh hai giây, hắn cười một tiếng rất khẽ bên tai Văn Thời rồi nói: “So với chúng, có một thứ khác có lẽ còn xuất hiện nhiều hơn nữa cơ.”

“Thứ gì?”

“Tiếng nghe không rõ, cứ ậm ờ trong họng thôi, nhưng ta thích nghe lắm.” Tạ Vấn nói, “Lúc ấy ta nghĩ, chắc hẳn là có người đang khấn mình, vì tiếng nghe quá nổi bật giữa những lời tụng kinh kia.”

Tuy rằng âm lượng cũng không lớn bằng tiếng gió, hoàn toàn chữ có chữ không, nhưng mà hắn vừa nghe đã biết người ấy là ai.

Còn ai sẽ nghĩ một đằng làm một nẻo, ngày nào cũng vái hắn rồi lại chưa từng mở lời như vậy nữa? Chỉ có người làm cho hắn không yên lòng nhất thôi.

Văn Thời mím môi, sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu sau khi nghe lời nọ, trong mắt vẫn chứa đầy những dòng chữ tiếng Phạn rậm rạp đó. Mãi đến khi anh cảm thấy Tạ Vấn hơi cúi đầu, tư thế thân mật hơn, cằm gần như chạm lên vai anh, mặt cũng xém đụng vào mặt anh.

Anh nghe giọng nói trầm ấm mà dịu dàng như gió của đối phương vang lên: “Em đã từng thấy linh tướng của ta, vậy thì chắc chắn cũng từng trông thấy mấy dòng chữ tiếng Phạn đó.”

Văn Thời khàn giọng “ừm” một tiếng.

“Em có biết vì sao nó lại ngừng ở nơi con tim này không?”

“Vì sao?”

“Vì lời hay cũng có ấn ký nữa.” Tạ Vấn nói, “Người vái ta đã cản lại giúp ta hết trơn.”

Ngón tay khô khốc của hắn chỉ nhẹ lên vị trí con tim của Văn Thời và bảo: “Em ở chỗ này trong ta và đã cản hết mấy thứ kia giùm ta rồi mà.”

“Thế nên em đừng khổ sở, cũng đừng bận lòng ——” Khoảnh khắc câu đó rơi xuống, Tạ Vấn phủ lên tay Văn Thời và ôm lấy năm ngón của anh, tựa như lúc hắn từng cầm tay dạy anh tất cả mọi điều.

Đốt ngón tay cong cong khẽ khều dây rối. Chỉ trong tích tắc, núi non khắp chốn lung lay.

Như có vô số cơn gió vùng lên từ dưới lòng đất và rít qua rừng núi! Tiếng động đó hoàn toàn lấn át đám thú rối, xuyên qua những dòng chữ phiền lòng, xé mở từng lớp chắn và xông thẳng lên chín tầng mây trong chớp nhoáng.

Biết bao lưỡi gió xộc ra từ trên dây rối và đập xuống đất. Đất vàng lật bay bùn cát và thình lình đào ra những cái khe sâu không thấy đáy, chia năm xẻ bảy bố cục trong đại trận.

***

Mấy trăm tiếng nứt toác đồng thời vang lên tại mắt trận.

Lực tác động khổng lồ từ dưới lòng đất nổi dậy, khiến cả mặt đất cũng vỡ ra ngay lúc mấy cái khe xuất hiện, tựa một đóa hoa sen to đùng đến từ suối vàng thăm thẳm.

Linh thần mà Trương Chính Sơ hội tụ từ nhiều nhà đang bị ghìm giữ gắt gao bên dưới nền đất của mười tám đá trận cứ thế hoàn toàn bị phơi bày.

Cây gậy mà ông ta nắm chặt kia chia thành mười mấy sợi mỏng, tỏa ra ánh bạc và dính cương vào những đá trận kia. Song lại có vô số mạch lưới kéo dài bên dưới đá trận, nhìn như rễ cây đại thụ che trời.

Mạch lưới trải rộng ra từ vị trí của mười tám viên đá trận, xen kẽ và uốn lượn lao về phía Tạ Vấn và Văn Thời như một con rắn độc đang há miệng bự chảng và thè lưỡi mình ra.

Nếu trước đó, các chủ gia tộc vẫn chưa hiểu trận nuôi linh này có khác gì so với trận nuôi linh thông thường, hiện giờ Văn Thời và Tạ Vấn đã trực tiếp xốc hết mặt đất này lên trời và tách rời biết bao vết nứt sâu thẳm, để mọi người có thể thấy rõ sự khác biệt.

‘Rắn độc’ đang hướng về người được cúng linh.

Mà hiển nhiên, người được cúng chính là bản thân Trương Chính Sơ đang đứng giữa mắt trận.

Xung quanh rộ lên tiếng xôn xao.

Khá nhiều người khó lòng tin nổi mà lẩm bẩm một câu: “Ông Trương, ông ——”

Mà lúc này, Trương Chính Sơ đang đưa lưng về phía mọi người đã không còn nghe thấy lời họ nói nữa.

Trước lúc bấy giờ, tất cả kế hoạch của ông thực ra đều rất thận trọng và im lìm ——

Ông không thể thay đổi trận nuôi linh lúc nó vừa xuất hiện, vì ở đây có nhiều chủ gia tộc như thế, khó tránh khỏi việc có người không tin ông. Ông phải đợi một cơ hội thích hợp, dẫn rời sự chú ý của người khác và lặng lẽ đổi dời đá trận dưới lòng đất trong lúc đang đứng trên mặt đất. Chỉ cần dịch chuyển chừng ba tấc ba thước ba ly và sửa lại phương hướng, trận nuôi linh cũ kỹ sẽ được hình thành.

Ban đầu, ông cũng không định ra tay mà chỉ muốn lễ tiên binh hậu (*), cung kính mời lão tổ Bốc Ninh ra trước, nhìn rõ trạng thái của gã, sau đó lại nối liền việc lão tổ sống lại với tà thuật và kích thích các chủ gia tộc khác sinh lòng nghi ngờ với gã.

(*) lễ tiên binh hậu: sử dụng đạo lý trước rồi mới sử dụng áp lực.

Khi thành công hơn phân nửa, dù lúc này trận nuôi linh có xảy ra vấn đề gì đi chăng nữa, mọi người vẫn sẽ nghi lão tổ Bốc Ninh, chứ không nghi ông.

Lúc này đây, ông sẽ ra tay một lần nữa và mượn trận nuôi linh để lẳng lặng hút linh tướng của lão tổ, làm thế thì mọi chuyện sẽ dễ giải thích hơn: lão tổ đột ngột suy yếu, ông có thể nói là ông đã tạm thời kìm giữ để phòng tránh tà thuật. Dù linh tướng bị tổn hại và nhổ mất, ông cũng có thể nói đó là kết cục tà thuật phản phệ.

Lùi lại mười nghìn bước, dẫu ông có bại lộ bản tính trong quá trình hút linh tướng, không dừng lại được, bất cẩn làm liên lụy một, hai kẻ xui xẻo, khiến linh tướng của họ cũng khô kiệt và tiêu tan theo, thế thì ông vẫn có thể nói là tà thuật còn sót lại của lão tổ đã gây ra.

Thực ra, ông vốn không định để bản thân rơi vào tình huống khó coi như thế này…

Chỉ trách số ông xui rủi, đụng trúng người không nên đụng vào nhất. Vì thế tất cả sự cẩn trọng và ngụy trang đều trở nên nực cười và thừa thãi.

Vậy thôi cứ dứt khoát toang hết đi!

***

Trương Chính Sơ lập tức giơ gậy đập mạnh xuống đất!

‘Rắn to’ vốn đang nhào về phía Tạ Vấn, Văn Thời và bọn Chu Húc bỗng dưng chuyển hướng, hóa thành khoảng một trăm con trăn dài thòng, mang theo bùn cát dưới lòng đất và ánh chớp mà vọt thẳng về phía các chủ gia tộc khác trên mắt trận.

Hành vi này rành rành và không thèm che giấu gì nữa!

Trong khi đó, đôi mắt của Trương Chính Sơ đã biến trắng, cần cổ vặn vẹo vài cái bằng một tư thế kỳ lạ, như có một thứ quái dị nào đó ẩn náu trong cơ thể ông đang rục rịch muốn nổ banh xác để thoát ra.

Người đứng gần ông ta nhất chính là Ngô Nhân, chủ gia tộc nhà họ Ngô.

Bà ném ra mười mấy lá bùa từ trong tay áo. Giấy vàng bay bay mang theo ánh lửa, đốt nên một bức tường lửa sừng sững và chặn đầu con trăn dài.

Nhưng con trăn dài kia vốn là thứ mà Trương Chính Sơ đã ngưng kết từ linh thần của các chủ gia tộc, cũng có một phần ‘công lao’ của bản thân bà, chỉ một bức tường lửa như thế hoàn toàn không thể che chở một cách triệt để.

Trăn dài chỉ dừng một chớp mắt rồi phá lửa xông ra, chưa gì đã xộc tới trước mặt Ngô Nhân.

Cái miệng khổng lồ há to, ‘xì’ một tiếng lè lưỡi.

Lúc gió lốc đập vào mặt, Ngô Nhân cảm thấy linh tướng của mình rung mạnh không ngớt, như thể có người trên trời cao đang cầm roi dài quyện theo sấm sét và sắp quất mạnh xuống người bà!

Bà nhắm mắt lại trong vô thức.

Bà cứ tưởng mình sẽ trở thành vật hi sinh đầu tiên sau khi Trương Chính Sơ hóa tà, ai ngờ bà nghe thấy một tiếng ‘xì’ dai dẳng, cuối cùng một tiếng bộc phá lại lọt vào tai ——

Đó là tiếng dây rối đang xé gió vọt tới!

Ngô Nhân bỗng chốc mở mắt ra.

Cảnh tượng mà bà nhìn thấy tại nửa giây kia có lẽ sẽ được bà khắc ghi trong lòng suốt cả cuộc đời.

Bà thấy tia chớp to tướng đủ để chống đỡ cả con trăn xuyên thủng mây xanh phía chân trời và bao trùm vòm trời phía trên đồng hoang bát ngát. Tia sáng đó chói lòa tới mức khiến người ta không mở mắt nổi.

Bà hơi nheo mắt, sau đó mới chợt nhận ra đó thực ra không phải tia chớp, mà là vết nứt chẳng mấy chốc đã che kín cả đại trận dưới sức mạnh linh thần khủng khiếp của rối sư.

Ngay sau đó, bà nghe tiếng đại trận sụp đổ.

Vào khoảnh khắc ấy, mười tám viên đá trận trung tâm bên dưới mắt trận cùng hơn cả trăm đá trận được bày ở mép đại trận đều nổ tung, vỡ vụn thành tro bụi nhỏ nhất trên không trung và lại tan thành mây khói dưới sự càn quét của gió mạnh.

Mà chiếc lưỡi sắp liếm đến má bà của con trăn dài lại rụt ngược về như thể bị ai đó nắm đuôi ngay lúc đại trận sụp xuống.

Không chỉ nó, hết thảy chừng một trăm con trăn dài được tạo nên bởi linh thần đều đứng hình trong gió và bị ai đó lôi đi đột ngột trước giây phút chúng nuốt chửng linh tướng.

Mọi người ngoái đầu nhìn sang giữa trạng thái còn chưa hết hoảng hốt. Rối sư trẻ kia đanh mặt đứng giữa đại trận, dây rối chĩa đi muôn phía được thu về lúc đại trận sụp đổ, vừa khéo trói buộc khoảng chừng một trăm con trăn trong mớ dây.

Chỉ thấy hai tay đang điều khiển dây rối của anh cong vô, tất cả con trăn dài giãy giụa điên cuồng trên trời cao đã bị dây rối chằng chịt thắt cổ!

Trăn dài nổ tung và chết mất, tập hợp các linh thần dính đầy hơi thở bẩn thỉu trên người Trương Chính Sơ vụt qua trên trời với một tốc độ cực nhanh tựa như những vật không chủ. Khi nằm trong trạng thái không chủ hỗn loạn, những thứ này dễ bị ảnh hưởng bởi cường độ linh thần riêng của mỗi người, cứ việc lao thẳng về phía người có uy áp mạnh nhất và ép đối phương nạp mình vô cơ thể.

Tất cả các chủ gia tộc hoang mang nhìn mấy thứ đó vọt thẳng về phía hai người vừa phá trận kia rồi lại bị hai người nọ ngăn cản trước khi chúng mạnh mẽ xộc vào cơ thể mình. Nghĩ lại thì thấy cảnh tượng như vậy trớ trêu hết cỡ ——

Có người hao tâm tốn sức, cho dù phải biến mình thành quái vật thì cũng phải đạt được thứ gì đó. Nhưng đối với vài người khác, việc ấy chỉ như một cơn gió thổi qua ngoài nhà hoặc một cơn mưa chợt đổ thôi, cứ thế nhẹ nhàng giơ tay và phất qua là được.

Vì thế một nháy mắt sau, những linh thần đó vòng ngược lại và bay ào về phía các chủ gia tộc.

Họ còn chưa kịp thở một hơi thì đã có người la lên.

“Không ổn, ông Trương ——”

Người la chưa phản ứng kịp, quên đổi xưng hô, nhưng không ai lại so đo việc đó vào giờ phút này cả.

Họ chỉ nhìn thấy nơi mà hai chân Trương Chính Sơ đang giẫm lên nhanh chóng thấm thành một vùng đen!

Thoạt nhìn cứ ngỡ nước hoặc máu đang tràn lan giữa bóng đêm, bật lên một màu đậm lè trên mặt đất. Nhưng chỉ trong giây lát, họ mới nhận ra đó không phải nước hoặc máu, mà là sương đen.

Đây là thứ mà người ở đây quen thuộc nhất, là oán sát mà họ cần phải tiêu trừ lúc giải lồng.

Tất cả phán quan đều biết rằng khi sương đen đã dày đặc tới mức họ không thể làm tan, chúng sẽ có tính ăn mòn, đi qua đâu thì cỏ cây cũng khô héo, sinh linh bị hủy diệt.

Vì vậy, khi đống màu đen đó chợt lây lan tựa như đầm lầy, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là nhanh chóng lùi xa về sau.

Sau đó, họ liền trông thấy kẻ đã ngồi vững trên cái ghế chủ gia tộc nhà họ Trương suốt mấy chục năm qua kia đổ sập xuống đầm lầy mà sương đen đã hình thành, bóp xoắn cần cổ, duỗi ra tới độ dài mà người thường không làm được, tay chân vặn bẻ phát ra vài tiếng ‘răng rắc’ rồi chống lên mặt đất.

Xung quanh lập tức yên ắng.

Hầu như tất cả các chủ gia tộc và những người Trương gia ở lại đây đều nhìn tới chỗ đó với một vẻ mặt đầy khiếp sợ. Không ai dám tin vào mắt mình…

“Trời ơi…”

Chủ gia tộc nhà họ Lâm còn chưa thể đứng lên, song đã cảm thấy cực kỳ ghê tởm rồi lại lảo đảo ngồi về nôn khan vài tiếng. Vẻ chán ghét cũng vẽ đầy trên mặt Dương gia, như thể họ đang nhìn một thứ gì đó bẩn lắm.

Ông cụ La gia đến từ Vân Phù là người bị Trương Chính Sơ lừa nặng nhất và cũng là người đã tốn nhiều sức lực cho đại trận nuôi linh này nhất. Mặt ông gần như cùng màu với râu tóc, nhìn cái thứ vừa chẳng giống người vừa không phải quỷ giữa sương đen này, hơi há mồm thốt lên trong sự bàng hoàng: “Đây là… đây là…”

Ông cứ bảo “đây là” suốt nửa buổi và mãi không nói hết lời, cuối cùng Ngô Nhân vẫn nhíu mày dứt câu thay ông: “Đây là huệ cô.”

Nếu trước đó, vẫn còn một số người trong các gia tộc chưa muốn tin rằng mình đã bị mù suốt mấy chục năm qua, tiếp tục ấp ủ một thái độ tích cực, hy vọng trong chuyện này có khúc mắc và hiểu lầm, thế thì sau khi nhìn thấy màn này, mọi hy vọng về điều đó đã bay đi mất tiêu. w●ebtruy●enonlin●e●com

Nhân vật mà họ đã tôn sùng suốt mấy chục năm qua lại là một thứ như thế.

Không biết là tức cười hay thương xót nữa đây.

“Tôi đã biết ổng từ nhỏ mà, tại sao lại như vậy?” Cụ La nói khẽ, “Sao lại biến thành huệ cô chứ…”

Lúc hai chữ ‘huệ cô’ này được bật thốt một lần nữa, Ngô Nhân lên tiếng bảo là “Nguy rồi”, sau đó mấy người khác cũng lập tức nhận ra một điều.

Huệ cô vốn xuất thân từ một nơi dơ dáy như lồng xoáy như thế, chúng đã bò ra từ dưới lòng đất thì cũng có thể rời khỏi bằng cách quay về dưới đó.

Khi nhận ra điều này, chỉ một suy nghĩ nổi lên trong đầu mọi người ——

Thôi chết! Ổng muốn chạy!

Họ vốn không phải mấy kẻ liều lĩnh và không suy nghĩ chu toàn, chẳng qua là do đêm nay đã nhận phải quá nhiều cú sốc, đầu óc nhất thời loạn xì ngầu. Đợi khi họ vội vàng định bước tới ngăn cản, họ biết đã không còn kịp nữa.

Cũng may là có người không hề rối ren.

Lúc chủ gia tộc nhà họ Lâm cúi đầu vứt ra dây rối thì nghe một tiếng kêu vang đội từ chân trời vọng đến, như thể có một thứ khổng lồ phủ ánh vàng, cuốn theo sức gió ồ ạt hơn cả trăm nghìn dặm trên một giờ nào đó đang bay lượn tít trên cao và chọc thủng các tầng mây.

Trông nó như một tia sao băng đang ào ào lao xuống.

Ông cũng vô thức ngẩng đầu xem thử giống như nhiều người.

Khoảnh khắc ngó lên, tầm mắt của ông bị che mất bởi các sợi dây rối nhiều không đếm xuể. Kế tiếp, ông nghe có người lạnh giọng quát một tiếng: “Không muốn bị mù thì nhắm mắt lại!”

Lúc đôi mắt khép lại, họ cảm thấy một hơi thở hùng hồn phà thẳng vào mặt.

Mặc dù cách một lớp mí, họ vẫn cảm nhận được có một bóng dáng hùng vĩ mạ vàng khắp người vụt qua đầu mình và dấy lên cơn gió có thể làm rung động cả linh tướng.

Phần lớn những chủ gia tộc đều là người có tư chất bẩm sinh xuất sắc với kinh nghiệm vào và thoát khỏi lồng suốt mấy chục năm, sớm đã có cách để làm ổn định linh tướng. Chỉ cần một cơn gió mà đã có thể khiến linh tướng của họ rung mạnh, dao động và còn có xu thế tách khỏi cơ thể như thế này… gần như là một điều không thể nào xảy ra.

Từ xưa đến nay, họ chỉ từng nghe nói về một thứ có thể làm được điều này bằng cách vỗ cánh thôi, đó là Kim sí Đại bàng.

Người ta kể rằng cơn gió mà Kim sí Đại bàng trong truyền thuyết dấy lên có thể lay động tâm lồng và linh tướng của người sống.

Người ta cũng đồn rằng họ không thể để cơn gió trong truyền thuyết đó thổi vào mắt, kẻ mở mắt ra nhìn sẽ bị mù.

Đã hơn một nghìn năm, đời nào cũng có người sử dụng Kim sí Đại bàng làm rối, số lượng nhiều không kể xiết, nhưng không có linh thần của ai có thể chịu nổi Kim sí Đại bàng lợi hại chân chính.

Vì vậy họ chưa từng tin lời trong truyền thuyết là thật. Mãi đến giờ phút này…

Trong trạng thái choáng váng khi linh tướng bị kéo giật, họ nghĩ nếu thứ đang cưỡi gió sà xuống trước mặt mình thực sự là Kim sí Đại bàng trong truyền thuyết, vậy thì… trong nhận thức của họ, hình như cũng chỉ có một người có thể chống đỡ nó thôi.

***

Khi Lão Mao đáp xuống từ trên trời cao trong bộ dáng nửa bên khô héo và nửa bên vàng khè, lão cảm thấy ông già Trương Chính Sơ này phải bị đè chết dưới lông cánh của lão. Nói gì thì nói, bị đè chết dưới thân Kim sí Đại bàng cũng đã coi như ông già kia đang vớ được món hời.

Nhưng khi lão dang cánh lớn quét qua, ngay cả những áng sương đen đó cũng sắp bị quạt bay, một tiếng gầm điên cuồng của một con cự thú đã chen ngang. Sau đó, mười hai lá bùa cắm thẳng xuống đất từ mười hai hướng khác nhau.

Bùa còn mang theo ánh lửa lúc rơi xuống, nhanh chóng đốt thành một vòng lửa và vừa chuẩn bao vây Trương Chính Sơ bên trong.

Nhưng mà cự thú chẳng qua chỉ là một con rối nhỏ. Vòng lửa cũng chỉ là thứ mà một động tác quét cánh sẽ có thể tiêu diệt thôi. Những thứ này hoàn toàn không thể quấy nhiễu Lão Mao, điều thực sự khiến lão khựng lại là hai bóng người đã nhảy vào trong vòng.

Còn ai vào đây ngoài hai chị em Trương Nhã Lâm và Trương Lam.

Họ tỉnh dậy lúc nửa đêm rồi đuổi theo bóng dáng của Văn Thời và Tạ Vấn xuống lầu. Cả hai vốn phải tiến thẳng vào trận cục, song lúc làm thế thì lại bị Văn Thời dùng dây rối kéo lưới lớn để chặn họ bên ngoài.

Bản thân Trương Nhã Lâm là một rối sư, vì vậy hắn biết dây rối trong tay một rối sư đủ hùng mạnh sẽ sắc bén và không thể tiếp cận tới cỡ nào.

Dây rối của anh có thể chẻ thứ đột ngột tới gần thành vũng máu, chứ đừng nói chi việc hắn tới gần Văn Thời được.

Huống chi, giữa đường còn có một vị Tổ sư gia gia tăng sức mạnh, họ trực tiếp bị đẩy lui về sau mười mấy trượng.

Chừng nào dây rối của Văn Thời vẫn chưa được thu lại thì họ sẽ không thể vào trận chừng nấy. Vì thế họ cứ chờ mãi và chờ mãi. Cho đến khi tất cả đại trận bị hủy, hai vị tổ tông kia thu lại thần thông, họ lại tận mắt trông thấy cảnh ông nội mình quỳ sát xuống đất và biến thành quái vật.

Ngay cả Trương Lam tự xưng mình là một bà cô suốt ba mươi năm qua vẫn bị dọa sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch bởi màn đó.

Trên thực tế, sau khi trưởng thành, họ đã không còn thân thiết với Trương Chính Sơ nữa. Thỉnh thoảng hai bên sẽ ăn cơm cùng nhau, nhưng bầu không khí luôn câu nệ và ngột ngạt. Trương Chính Sơ hỏi gì họ đáp nấy, chứ không tám thêm bất cứ câu nào.

Đôi lúc, hai chị em sẽ nhớ lại những ký ức hồi nhỏ, khi đó Trương Chính Sơ vẫn chưa già và không rập khuôn như vầy. Có lần, ông dẫn họ đến một ngọn núi gần bổn gia để luyện công, một đứa được ông nắm tay, một đứa được ông ôm trong lòng.

Khi ấy, Trương Nhã Lâm khá ỉu xìu, không dồi dào sinh khí như chị mình. Hắn luyện rối thuật được một nửa thì sẽ cạn sức, ngồi xổm bên hồ bảo là bụng đau nên muốn nghỉ một lát. Trương Chính Sơ cũng không ép hắn luyện thêm, chỉ tiện tay cầm dây rối và bắt được một con rắn ở trong rừng, dạy Trương Nhã Lâm cách buộc dây rối rồi kêu hắn ngồi câu cá nhỏ bên bờ sông. Ai dè cá không mắc câu, cuối cùng lại câu được một con tôm sông, còn bị kẹp trúng đầu ngón tay nữa, làm hắn bị Trương Lam cười nhạo một phen.

Lúc đó, Trương Chính Sơ đã nắm ngón tay của hắn và bảo: “Tay là thứ quan trọng nhất của rối sư đó con à.”

Mỗi lần nói về những điều này, họ cứ cảm thấy đây là chuyện của kiếp trước.

Đôi khi, hai người họ còn hoài nghi đây không phải sự thật, mà chỉ là một giấc mộng giả dối mà cả hai đã cùng tưởng tượng ra mà thôi.

Thực ra, cũng nhiều năm rồi họ chưa nghĩ về mấy chuyện đó. Nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy Trương Chính Sơ nằm giữa sương đen và bò quanh như một con nhện to lớn, họ bỗng nhớ tới những chuyện cũ ít ỏi này.

Vì thế trước khi nhận ra hành động của mình, họ đã ném ra rối cùng bùa chú và nhảy xuống bên cạnh Trương Chính Sơ.



***

Biến cố thường xảy ra chỉ trong tích tắc.

Trương Nhã Lâm và Trương Lam đột nhiên xuất hiện làm chiếc cánh đang quạt xuống của Lão Mao nhất thời trật góc, bởi vậy mà sương đen vừa bị gió xốc lên bừng bừng lại dịu bớt trong chớp nhoáng.

Cũng chỉ trong chớp nhoáng ấy, Trương Chính Sơ bỗng vồ hai tay tới và siết chặt Trương Nhã Lâm đang cách mình gần nhất, sau đó lại hoàn toàn lún xuống đất tựa một sinh vật bẩn thỉu thứ thiệt.

Thế nên…

Kim sí Đại bàng lại thét dài một tiếng rồi lượn vòng về phía chân trời. Bóng dáng to lớn vút qua, mây giăng cuồn cuộn bị hất đi mất tiêu giữa gió cuồng, vài hạt mưa bắn xuống, mà sương đen vốn đặc sệt như đầm lầy trên mặt đất cũng biến mất sạch sẽ khi Trương Chính Sơ trốn thoát, nhìn chỉ như một đống mực cuối cùng cũng thấm xuống đất bùn mà thôi.

“Ổng đâu rồi?!”

Các chủ gia tộc mở mắt ra sau khi gió mạnh bay đi, song chỉ nhìn thấy Trương Lam đang đứng đó với một vẻ mặt sững sờ.

Trương Lam còn chưa kịp mở miệng, họ đã nghe có người đi tới và nói một câu như thể cũng không hề bất ngờ: “Quả nhiên đã chạy.”

Họ nghe tiếng thì im ru, lặng lẽ xoay mặt, ngẩng đầu lên cùng với Trương Lam và trông thấy bóng dáng đồ sộ của Kim sí Đại bàng vàng chói đang vừa lao xuống vừa dần tụ lại thành một vệt dài ở đằng chân trời. Sau đó, nó hóa thành hình người, đáp xuống sau lưng Tạ Vấn giữa bụi mù và đi theo người nọ với một bộ dáng rất đàng hoàng.

Mà Tạ Vấn vẫn bước đến với một dáng vẻ y như cũ, khuôn mặt tái nhợt mang hơi thở suy yếu, bóng tối lạnh lẽo và đen kịt khoác lên người. Dứt lời, hắn ho khan vài tiếng trong họng, ánh mắt lướt qua mọi người ở các hướng.

Trong số gần cả trăm người, kẻ đứng kẻ nằm, ở chỗ này….

Chẳng ai mở miệng nói gì.

HẾT CHƯƠNG 94 („• ֊ •„)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.