Phản Thân: Ác Nguyền Sinh Tử

Chương 10: Chương 10: Cùng tôi ở lại nơi này được không?




Đời người ngắn ngủi, thời gian thầm trôi, không phải thời gian bỏ đi, mà chính chúng ta mới là người bỏ lại những ký ức đẹp đẽ. Ngoảnh đầu nhìn lại, dù màu thời gian đã vô tình phai nhạt, hình ảnh phía sau vẫn là cậu và tôi, vẫn hiện lên sống động như mới ngày nào, ở nơi sân trường, vẫn có một người đang nhìn cậu chơi đùa.

Làng Nghinh Thiên. Màn đêm dần buông. Ánh trăng bàng bạc bắt đầu loang ra tô điểm. Làn gió nhỏ tuột khỏi tầng mây, buông mình đáp lên những chiếc bè con con bên dưới, sau đó khe khẽ lay mình làm mặt nước đang phẳng lặng chợt như cau cau nhăn nhíu. Ánh sáng vàng ấm từ trong đêm chảy ra. Mấy ngôi nhà lá cũng thắp lên ánh đèn. Dọc theo các ngõ nhỏ là dải đèn lồng đu đưa trôi nổi. Trên mấy khu vườn trôi cũng sáng lên nhờ ánh đèn. Khung cảnh lúc này thật ấm áp nhẹ nhàng, bóng đêm từ trên trời đổ xuống, ánh sáng từ mặt nước hắt lên.

Lại là bọn trẻ, từ trong nhà đang bắt đầu ùa ra. Thật khó tin ở đây vừa trải qua một cơn đại biến. Mọi người dường như vẫn sinh hoạt như chưa từng có chuyện gì, thậm chí còn trang hoàng nhà cửa như sắp sửa ăn mừng lễ hội.

Trong bóng tối có bóng người khòm lưng bước tới, một lão già và một bé gái đáng yêu, bé gái mặc áo sen đang tung tăng nhảy múa.

“Mệt chết tía! Sao bọn người Sơ Giới yếu nhớt. Tự dưng hôm đó ngứa ngáy lại chèo đò tới khu đó làm gì không biết, bắt gặp hai đứa tụi nó rồi lại phải cứu về. Hết thằng này tới thằng kia cùng thi nhau ngất xỉu. Lũ Nòng Ên dạo này bị bóc lột quá sức rồi.”

“Thôi mà ông.” Mi Li lên tiếng, dường như mệt mỏi vì phải nói điều này quá nhiều lần, “mấy ảnh đâu có ai quen ở đây. Với lại ảnh là bạn anh Minh nữa mà, dì Thy nhớ anh Minh nhiều lắm. Anh Minh vừa bay giỏi lại vừa bơi giỏi. Thiên thuật hay mà Thủy thuật cũng tài.”

“Thôi đủ rồi.” Lão già ra vẻ nghiêm túc, ngắt lời cô cháu gái, nhưng sau đó lại lèm bèm nói tiếp một mình “Riết rồi cả cái thế giới này không xem ta ra cái thể thống cống rãnh gì nữa, bu bám theo lũ người Sơ Giới hết rồi, sao không rủ nhau qua Sơ Giới hết luôn cho gọn.”

“Ông lại nói gì thế?” Mi Li ngước lên, rồi nhanh chóng trở lại với chén thuốc to đùng trên tay, bước đi cẩn thận.

“Thật sự là đủ rồi.” Lão già tỏ vẻ như không còn thiết sống.

“Eo. Gớm quá!” Giang Đông nhăn mặt thốt lên.

“Ừ, gớm! Mình cũng từng uống rồi.” Tiêu Minh không muốn nhớ lại cảm giác đó.

Sau một hồi Giang Đông vật lộn với chén thuốc có mùi vị “ống cống”, lại vừa phải nghe vô vàn những câu từ chửi bới than thân trách phận từ lão già Lê Viễn đưa đò, cùng mấy bài đánh giá đầy tính uyên thâm của Giang Đông về vết thương của cậu, đến các thành phần sinh học của nước thuốc Nòng Ên, mọi người giờ cùng nhau đi dạo bên dưới dải đèn lồng. Tiêu Minh, Giang Đông, My Anh cùng Kry Đa giờ mới được dẫn đi xem những khu vườn trôi nổi.

“Ở đây thật sự kỳ quái. Mình có thể nhảy cao hơn rất nhiều.” Vẻ mặt Giang Đông trông thật sự rất tập trung.

“Đúng rồi.” My Anh cũng gật đầu thừa nhận. “Hay là trọng lực yếu hơn. Từ bữa giờ mình quan sát thấy người ở Lục địa pháp thuật di chuyển trên không rất dễ, không hẳn là bay, đại khái như là đạp gió hay khinh công gì đấy.”

“Khinh công?” Kry Đa nhìn My Anh thắc mắc. “Ở Sơ Giới có không? Bộ phù thủy các cậu có học cái đó à?”

Tiêu Minh cùng hướng mắt nhìn về phía My Anh.

“Ờ thì, khinh công đấy. Chắc là một môn của Thiên thuật. Hồi trước ông chú tư của mình có hay biểu diễn cái này, đạp lên cành cây, tảng đá, phóng lên cao, có khi địa hình không có gì thì ông chú đạp lại lên mây gió, cứ như vậy mà phóng đi vèo vèo.”

Những người kia nghe thế thì tròn mắt ngưỡng mộ.

“Giống như Nhân Vũ?” Giang Đông liên tưởng.

“Chắc vậy.” My Anh nói. “Nhưng mình chưa thấy bao giờ. Nhà mình hình như không ai biết. Trong trường cũng không thấy các anh chị lớp trên học cái này.”

Dường như My Anh cũng không biết nhiều lắm về Thiên thuật, cô nhún vai rồi trả lời đại khái: “Chắc là không ai chọn học hệ này nữa.”

Lúc này bà Thy mới bước lên, có lẽ nãy giờ vẫn chầm chậm đi phía sau nhóm Tiêu Minh.

“Ở Sơ Giới nghe thú vị quá nhỉ?”

Tiêu Minh hơi giật mình ngước lên nhìn bà, rồi nhanh chóng cậu lãng đi hướng khác.

“Thấy các cháu đã khỏe hơn rồi. Bài học sáng nay tạm coi là đã xong. Các cháu đã có thể cảm nhận không gian, có thể nhảy cao hơn, xa hơn. Mà thật sư cô có hơi ngạc nhiên. Có lẽ những chiều không gian ở Sơ Giới rất khác chỗ này. Cách các cháu di chuyển có hơi cứng nhắc. Ý cô là, các cháu hay có thói quen đi xuyên qua những chiều không gian đan xen.”

“Thy, con nói nhiều như thế bọn nó cũng không hiểu. Con biết đấy, cũng giống như lũ mục đồng, thổi sáo cho đàn trâu. Đàn kêu tích tịch tình tang, rồi gì gì nữa ta quên mất rồi. Cứ cho xem thôi.” Lão đưa đò châm chọc.

“Ơ, dạ, thưa cha.” Bà Thy hơi bối rối, rồi trở lại với nhóm Tiêu Minh, “Đây, dừng lại nào.” Bà giang rộng hai tay chắn lại.

“Ở ngay phía trước, cách một bước chân, có hai chiều không gian vừa mới uốn cong rồi giao nhau ở mấy đoạn. Các cháu nhìn đứa bé đằng kia, ngay rìa nước, ấy chết” bà Thy bỗng giật mình hô hoán, “thằng nhóc sắp rơi!”. Bà Thy nói xong thì cơ thể dường như tan biến, như thể có gì đó vừa che lên người bà. Trong tíc tắc đã nghe tiếng bà Thy phát ra từ chỗ thằng nhóc đó, cách đây ít nhất cũng mười mấy bước chân.

Những người xung quanh đều tròn mắt thán phục.

“Làm sao được như vậy? Chỉ cháu với.” Giang Đông hào hứng.

“Đồ đần.” Lão đưa đò lèm bèm.

“Anh xem em nè.” Bé Mi Li nói xong cũng tức thì biến mất, y hệt như trạng thái của bà Thy vừa rồi.

“Không phải là tan biến.” Lão đưa đò làm ra vẻ như cố gắng giữ bình tĩnh, mắt lim dim rồi giải thích một hồi, “Đó là đường uốn cong. Từ đây tới đó, thay vì đi thẳng tụi nó đi đường vòng, theo đường uốn cong. Trên mấy con đường đó tụi mày có thể di chuyển nhanh hơn gấp nhiều lần, thậm chí là lướt bay. Với lại nhìn đi,” lão chỉ tay về phía cháu gái Mi Li, con bé như thể đang từ dưới biển ngoi lên. “Không phải. Nhìn đi, khô queo, không một giọt nước trên người. Con đường uốn cong băng ngang qua vùng nước đó. Trong chiều không gian đó vốn không hề có biển hay một giọt nước nào. Tao có thể thấy rất rõ.”

Kry Đa căng mắt nhìn, hai sợ lông vũ lại xì xèo rung động.

“Ông đừng nói là do trí não cháu chưa được mở ra. Cháu có thể nhìn thấy Nhân Vũ, cũng có thể cảm nhận được các chiều không gian tốt hơn người thường. Cháu là tộc người Bưu chính.”

Nhưng lão đưa đò chỉ phán lại gọn ơ: “Dở ẹt!” rồi “bốp, bốp, bốp”, lão già vỗ liền ba cái lên ba cái đầu lần lượt là Kry Đa, Giang Đông rồi Tiêu Minh, đang định vỗ vào cái đầu thứ tư là My Anh thì con bé liền thốt lên, đáp:

“Dạ dạ dạ. Cháu thấy kia rồi. Con đường mới đẹp làm sao, hoa cỏ mọc um tùm, suối nước chảy róc rách, con thỏ trắng đang chạy theo cô bé quàng khăn đỏ và cưỡi trên một quả bí ngô.”

“Cốp”. Vậy là My Anh vẫn bị lãnh một cái kí nhẹ vào đầu.

“Mày xạo, tao có thấy hoa hòe gì đâu.”

Nhưng kỳ lạ sau mỗi cú đánh đó, cả bốn người giờ đã có thể lờ mờ nhận ra thêm nhiều sự vật xung quanh.

“Nhìn cho lẹ.” lão giục “Mấy chiều không gian đó không có rãnh chờ đợi cho tụi bây ngắm nghía hoài đâu.”

Đúng là như vậy. Con đường đó dần dần hẹp lại, sau đó nhập vào các vùng không gian thông thường.

“Mấy đứa qua đây.” Bà Thy vẫy gọi.

“Cô ơi.” My Anh ngước lên hỏi. “Đi như vậy có dễ không ạ? Ý cháu là, ở Sơ Giới, tụi cháu chỉ đơn giản là đi thẳng. Chỉ có mấy chiều không gian cơ bản, bốn phương tám hướng, không phải suy nghĩ chọn đường nhiều như thế này. Muốn đi tới trước thì chỉ việc hướng mắt về phía trước, rồi bước tới, bước tới, ý cháu là, cháu không biết nói sao nữa.” My Anh bẻn lẻn trong những lời nói cuối cùng. Có vẻ như hai cậu con trai xung quanh đang nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi kèm theo đó là sự kỳ thị tuyệt đối.

“Gì chớ? Có giỏi thì hỏi đi.” My Anh hít hơi lên, cảm thấy bị cô lập.

Bà Thy nói tiếp:

“Cô hiểu ý cháu. Thật khó vì chính cô cũng không biết giải thích thế nào. Trước giờ cô chưa từng nghĩ về điều này. Cô sinh ra và lớn lên ở đây, nên cảm thấy những điều này là hiển nhiên nên chưa từng thắc mắc, chắc có thể gọi là thích ứng.”

Tiêu Minh nghe nói thì cảm thấy quen thuộc. My Anh và Giang Đông đã từng nói những câu y như vậy trước đây mấy lần.

“Câu này của cháu cơ mà? Tiêu Minh phải là người nghe câu này mới đúng, sao bây giờ lại là cháu? Không thể tin được!” Giang Đông vừa nói vừa lắc đầu ngoay ngoáy.

“Thằng này chắc anh em sinh đôi với con bò của bà tư hàng xóm.” Lão đưa đò lại bắt đầu lèm bèm.

Bé Mi Li lúc này cứ chạy qua chạy lại giữa mấy chiều không gian quanh co, lúc ẩn lúc hiện, ở đây ở kia dịch chuyển không ngừng.

Rồi bà Thy trở lại với bài học ban sáng.

“Sẽ quen thôi. Tự khắc trí não sẽ biết cần phải đi trong những chiều không gian nào. Vậy là các cháu đã biết thêm một chút rồi đấy. Bài học sáng nay xem như hoàn thành. Các cháu có thể cảm nhận và điều khiển được dòng nước. Biển cả thật vĩ đại, nhưng không vì thế mà chúng ta sợ hãi. Hãy nương theo nó, biển sẽ mang lại sức mạnh cho chúng ta. Cô còn định chỉ thêm nhiều thứ, nhưng sáng giờ lại cảm thấy rất lo. Tên pháp sư hác ám có âm mưu gì đó vẫn còn chưa thể biết được. Chúng ta phải nhanh hơn. Nghỉ ngơi thêm ít ngày, cô sẽ dạy các cháu cách triệu hồi Thần nữ Thủy tề.”

Không hiểu sao lão đưa đò vừa nghe tới bốn chữ “Thần nữ Thủy tề” liền mặt mày sưng sỉa, “Tức quá đi mất. Nhắc lại ả ta làm tao không chịu nỗi. Cái con ả đó.”

Lão già trông ốm yếu hơn trước, lắc đầu ngoay ngoảy, hai mắt láo liêng nhìn loạn xạ cả lên. Bà Thy thấy vậy mà chẳng dám khuyên can.

“Các cháu còn muốn hỏi gì nữa không?” Bà nói với nhóm Tiêu Minh.

Tiêu Minh đứng ngây ra nhìn bà, cảm giác thân thuộc vẫn còn đâu đó, nhưng hình như đã vơi đi nhiều. Bây giờ Tiêu Minh đã tin, đã chấp nhận sự thật rằng bà ấy không phải là mẹ ruột của cậu. Nhưng trong lòng cứ vang lên hai chữ “giá như”. Giá như bà ấy có thể là mẹ. Lúc này đây, Tiêu Minh cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Con đường phía trước, những gì sẽ xảy ra vào ngày mai, ngày mốt, rồi những ngày về sau, mọi thứ thật xa xôi, vô định. Tiêu Minh vẫn tự hỏi tại sao mọi chuyện lại xảy ra theo cách này. Cậu có thể chỉ đơn giản là buông bỏ tất cả hay không? Thật quá mệt mỏi, chỉ muốn dừng lại. Nhưng tại sao mọi thứ cứ như cố tình ám vào vận mệnh của ta mà không cho ta có quyền chọn lựa?

Có tiếng nói troing trong tâm trí vang lên: “Mẹ ơi!”

Mọi người lần lượt trở về, chuẩn bị đi ngủ, chỉ còn lại Tiêu Minh. Cậu ngồi xuống, ở cạnh bờ bao làng, hai chân khều khều nước trong khi vẫn mông lung nghĩ ngợi. Rồi đột nhiên nghe tiếng Giang Đông từ xa gọi lại:

“Chưa ngủ à?”

“Ờ.”

“Chuyện hồi sáng.” Giang Đông trông bối rối, bước tới ngồi gần. “Mấy cái xương sườn, chúng nó lành lại cũng mau.”

Tiêu Minh vẫn một tiếng “ờ” như vậy, ánh mắt lơ đãng cứ dần dần trôi xa.

“Không biết là con quái thú nào làm. Chắc nó trốn đâu đó trong mấy chiều không gian chết tiệt, thục vào mình một cái, đau thấu cả trời xanh.”

Tiêu Minh chỉ lẳng lặng ngồi nghe vậy, gió nhè nhẹ đẩy đưa mấy sợi tóc trước trán trôi xuôi về Giang Đông. Giang Đông gãi gãi chân mày, trông càng thêm bối rối. Vừa định nói thì bị Tiêu Minh ngắt lời. “Lúc đó,” Tiêu Minh ngập ngừng, “lo cho cậu. Tưởng chết luôn rồi. Máu me tùm lum. Cậu không phải phù thủy chắc bây giờ đã chết mất xác.”

Giang Đông nghe thế thì mày cau mắt nhíu, đầu nghiêng nghiêng chăm chú nhìn Tiêu Minh, hỏi: “Muốn mình chết lắm sao?”

“Đương nhiên không!” Tiêu Minh đáp lại tức thì, mắt vẫn nhìn ra xa. “Không muốn cậu chết. Cứ sống tiếp đi, để còn ở với mình, cùng đi với mình, và còn” nói tới đây Tiêu Minh bỗng chợt nhiên chưng khựng, “còn đi với My Anh, cả Kry Đa nữa. Tụi mình còn phải tìm đường về nhà, về Sơ Giới, giải cứu mọi người.”

“Ờ.” Lần này lại đến lượt Giang Đông. Cậu nãy giờ vẫn chăm chú nhìn Tiêu Minh như thế, còn Tiêu Minh thì cứ mải nhìn lên mảng trăng trắng lạnh ở tít trên cao.

Cả hai ngồi như vậy thêm bao lâu nữa không biết. Trời về khuya các đèn lồng đã bắt đầu mờ dần.

“Giang Đông, nếu mình ở đây luôn, thì sao, không về Sơ Giới nữa, cậu sẽ ở lại với mình?”

Giang Đông nghe thế chỉ lặng im không nói, sau đó động đậy khều mặt nước dưới chân. Còn đang mải suy nghĩ thì bị Tiêu Minh bất ngờ đá chân một cái, nước biển đánh lên, hắt vào mặt cả hai. Nước đêm lạnh buốt, như hàng trăm mũi kim đâm vào da thịt, Giang Đông la toán:

“Ấy, lạnh teo luôn rồi nè. Muốn chết rồi hả?”

Tiêu Minh bật người đứng dậy, nói bâng quơ rồi bước trở vào nhà.

“Thôi, không cần cậu nữa. Cứ ngồi đó luôn đi.”

Giang Đông tức tối liền chạy theo bám gót, tới cửa liền quàng cổ Tiêu Minh cùng bước vào nhà. Ánh đèn phụt tắt. Đèn trong những nhà khác cũng tắt lạnh từ lâu. Làng Nghinh Thiên chìm sâu vào giấc ngủ, chuẩn bị cho ngày mai lại đón bão giông kéo về.

Tiêu Minh chợt mở mắt, không gian vẫn lặng thinh. Không hiểu sao Tiêu Minh cứ giật mình tỉnh giấc. Giang Đông nằm bên cạnh đã ngủ. Tiêu Minh bất chợt nhận ra, bàn tay Giang Đông đang siết lấy tay cậu không biết từ lúc nào. Điều này làm Tiêu Minh chợt nhớ tới khoảng thời gian còn học nội trú ở trường Kim Tước. Học sinh ngủ trên những chiếc giường tầng. Tiêu Minh và Giang Đông ngủ cùng một giường, Tiêu Minh ở trên, Giang Đông ở dưới. Khả năng nói mớ của Giang Đông thật tình khiến người ta ái ngại. Tiêu Minh thậm chí đã bị mắc lừa mấy lần. Có lần Tiêu Minh phải nhảy xuống dưới xem xét vì tưởng đâu Giang Đông đang thật sự nói chuyện với mình.

Tiêu Minh bất giác gọi tên Giang Đông, có hơi giật mình, nhưng thật may chỉ là trong ý thức. Cậu nghiêng người một chút, hướng mặt về phía Giang Đông. Ngẫm lại chỉ mới hai năm mà tưởng như lâu lắm. Từng ngày trôi qua đều lưu lại trong tâm trí Tiêu Minh một cách kỹ càng, vì vậy mà hai năm cũng trở nên sâu sắc. Tiêu Minh chợt tự hỏi, nếu không phải ở đây, nếu mọi chuyện đã chưa từng xảy ra, nếu không có Chúa tể Tử thần, hay bản thể tương lai, chỉ có Giang Đông, chỉ có My Anh, và chỉ có cậu, cuộc sống giờ đây sẽ tốt đẹp quá rồi. Mọi người vẫn ở trường Kim Tước, học cùng nhau, ăn cùng nhau, chơi cùng nhau, tắm cùng nhau, đi ngủ cùng nhau. Tối tối lại cùng nhau ôn bài, ôn bài xong, thấy đói bụng lại chạy xuống căn tin, các học sinh vẫn gọi là nhà ăn, ở đó gọi những món thật cay rồi thi xem ai là người ăn nhanh nhất, người ăn chậm sẽ bị chọc phá đến không thể ăn tiếp. Tiêu Minh chợt nhớ tới một quán trái cây ở cạnh bên cổng trường. Những ngày cuối tuần khi nhà ăn đóng cửa, cậu cùng Giang Đông và My Anh rất hay ra đó mua đồ ăn vặt tích trữ cho cả tuần. Những giờ học trên lớp đa phần đều rất chán, nhưng có nhiều môn lại thật sự rất vui, thích nhất là những khi Giang Đông và Tiêu Minh được xếp chung một đội, cả hai phối hợp rất ăn ý, giành được điểm rất cao. Cũng không biết từ khi nào dù là chơi chung một nhóm, nhưng Tiêu Minh và Giang Đông cứ âm thầm trở thành một nhóm riêng, lần nào thi đua cũng trờ thành cặp đôi cuối cùng, đồi đầu với đội của My Anh và một bạn học khác. Nhưng không phải lúc nào cũng được vui như vậy. Cứ vài hôm là cả lớp lại bị cho ăn đòn. Do là học sinh năm nhất nên việc dùng bùa chú vẫn còn rất hạn chế, mà thường trong lớp luôn có nhiều “bậc anh hùng”. Bùa chú càng cấm lại càng gây hứng thú. Không tìm ra thủ phạm thì cả lớp cùng bị cho no đòn.

Trời tối mịt nhưng Tiêu Minh vẫn có thể nhìn thấy, gương mặt Giang Đông vẫn hiện lên y hệt như ngày nào. Cậu chợt nhớ có lần mình to gan phạm luật, cùng Giang Đông và mấy anh lớp trên lén lút ra khỏi trường. Hai ngày cuối tuần học sinh được rời trường tự túc, nhưng không được qua đêm mà phải trở về trường trước năm giờ chiều mỗi ngày. Ở cách trường không xa, nằm sâu trong hẻm nhỏ, có một hội quán mà Tiêu Minh và Giang Đông đặc biệt rất yêu thích và lui tới thường xuyên. Ở đó có nhiều trò chơi mà bất kỳ học sinh nào từ năm nhất đến năm thứ chín đều rất say mê, tuyệt nhất trong số đó chắc chắn phải là Huyễn giới. Huyễn giới nói đơn giản chính là một khu rừng, bên trong ấy, người chơi có thể dễ dàng sử dụng nhiều bùa chú và các pháp bảo khác nhau, trong khi ngoài thực tế để đạt tới cảnh giới đó phải mất rất nhiều thời gian luyện tập, ngay đến những sinh viên Tuyệt Đẳng cũng có phần thua kém. Các phù thủy và pháp sư có thể tự mình trải nghiệm, tìm kiếm những pháp bảo xuất xứ từ thời thượng cổ, tự tay thu phục rất nhiều thần thú, tiêu diệt những tên tội phạm hay những pháp sư khét tiếng tàn ác trong lịch sử pháp thuật. Tuy nói là Huyễn giới thì pháp lực được huyễn hoặc cho tăng tiến gấp bội, nhưng để kiếm được và sử dụng thành thạo các pháp bảo kỳ trân cũng là một quá trình dày công, gian khổ, bị thương cũng chẳng đáng là gì. Dù chỉ là thế giới đã được huyễn hoặc, nhưng cảm giác đau đớn là có thật, đổ máu là có thật, cùng lắm chỉ là không thế chết được thôi. Giá vé hơi đắt nhưng thật đáng đồng tiền. Tiêu Minh nhớ khá rõ đó là đêm thứ sáu. Cậu cùng Giang Đông đã suy tính kỹ càng. Chơi Huyễn giới trong vài tiếng thì thật sự không đủ. Nếu có thể bắt đầu từ đêm thứ sáu, qua hết ngày thứ bảy, đến chiều nghày chủ nhật thì cấp độ trong Huyễn giới của hai người sẽ vượt bậc tăng cao. Những lần chơi trước đây vì thời gian quá ít, cả hai vẫn chưa thể hạ được tên pháp sư Vạn Sấm Thần, hắn là nhân vật có thật trong thời phong kiến, lại còn bị các anh chị thuộc phe phái khác tập kích tấn công, cướp hết nhật kim và pháp bảo quý giá. Thế là cả hai cùng làm theo kế hoạch, mặc cho My Anh cứ tru tréo can ngăn. Cảm giác khi ấy vẫn còn nhớ khá rõ, phấn khích vô cùng, Tiêu Minh hợp lực cùng Giang Đông hạ được tên pháp sư Vạn Sấm, pháp bảo thu về là sa số hàng hà, các anh chị lớp trên thì hết lời khen ngợi, cảm giác thi triển thần phép cao siêu thật sự quá tuyệt vời. Nhưng niềm vui nhanh lụi tàn, cả hai bị bắt quả tang, thầy giám thị lúc đó đã chờ ngay trước cổng. Tiêu Minh và Giang Đông cùng bị cho no đòn, bị cấm túc suốt ba tháng phải ở yên trong trường. Tiêu Minh và Giang Đông có một thời gian vô cớ giận hờn My Anh. Cả hai cho rằng My Anh chính là người mách lẻo.

Giang Đông vẫn ngủ say, còn may là chưa ngáy “khò khò”. Chẳng biết là mơ thấy gì mà cứ nắm tay Tiêu Minh rất chặt. Tiêu Minh không biết làm sao nên cứ để yên như vậy. Có chuyện này, Tiêu Minh đã vài lần nghĩ tới, nhưng lần nào cũng lắc đầu xua đi.

Xung quanh tôi chỉ toàn là bóng tối, nên Giang Đông à, bàn tay cậu, nếu có thể, tôi muốn được giữ mãi ở bên mình.

Nhưng Tiêu Minh, cậu biết phải làm sao. Cuộc sống của cậu vốn đã quá phức tạp. Con đường phía trước lại càng quá mịt mờ. Chúa tể Tử thần, pháp thuật lửa đen, vòng tròn thời gian và luật bất khả xâm phạm, lục địa pháp thuật, và sắp tới là Vong Thánh Cung, đã có người phải chết, Tiêu Minh run sợ mà không dám nói ra, mọi chuyện xảy ra chẳng phải đều chính là do cậu hay sao? Còn Giang Đông, tôi đối với cậu giờ phải nên thế nào? Tất cả những chuyện này vì sao không để tôi một mình gánh chịu, cậu vì sao vẫn ở bên cạnh tôi, kẻ sẽ trở thành một tên đại ác ma, giết người như cỏ rác, bị kinh sợ vì những thứ tà thuật rùng rợn, cũng chẳng đáng được cậu quan tâm, cậu cứ để cả thế gian này căm ghét tôi rồi cùng nhau giết tôi, như vậy còn tốt hơn rất nhiều. Cuộc sống vốn ngắn ngủi, chỉ là chết thôi mà. Nhưng Giang Đông à, đối với cậu tôi biết phải làm sao? Trong lòng Tiêu Minh càng cảm thấy khó chịu, cứ nhói lên liên tiếp, cảm giác như trái tim sắp vỡ. Giang Đông à, tôi phải làm gì với cậu đây, chỉ là trong lòng tôi thật sự đang rất đau!

Trong bóng tối, có hai bàn tay đã đan chặt vào nhau.



Đã một tuần trôi qua kể từ khi mấy người Tiêu Minh lênh đênh trên vùng biển Nghinh Thiên, họ phần nào đã thích ứng được với lối sống “sôi động” của nơi này.

“Sôi cái mà nước sôi.” Giang Đông ca thán.

Cậu cùng mấy người kia giờ đứng tụ lại ở chính giữa sân làng. Mặt trời thứ nhất vẫn còn nằm dưới thấp.

“Ngày nào cũng như ngày nấy.” Giang Đông tiếp tục càu nhàu. “Không thấy mặt trời thì thôi, vừa thấy xuất hiện là giông tố bão bùng. Sao mà dân làng ở đây có thể sống nỗi từ năm này qua năm khác? Hay thật!” Rồi My Anh nhìn cậu, chợt cắt ngang, hỏi: “Thần chú gọi nước của cậu đã luyện tới đâu rồi?”

“Ờ…” Giang Đông ấp úng. “Tàm tạm. Hôm qua đi trên nước được mấy chục bước. Mà phải rất tập trung.”

“Còn thần chú gọi nước?” My Anh lại hỏi.

“Đang luyện.” Giang Đông có vẻ không vui khi nói về loại thần chú này. “Hôm qua vận chú gần xong, lá bùa vừa chớp lên mấy cái rồi tự nhiên tắt ngúm.”

Nhưng Tiêu Minh lại có chút hào hứng.

“Công nhận lợi hại. Mình cảm nhận được nó, cảm giác như cả đại dương đang ở ngay bên trong cơ thể. Mà mấy cậu thở được dưới nước chưa, thuật Vong Ngư?”

Nghe đến “Vong Ngư” cả ba cùng “ồ” lên kinh ngạc. Thuật Ngư Vong này thật sự rất khó nắm bắt, rất khó cảm nhận, dẫu là Giang Đông hay My Anh đi nữa, những đứa trẻ với trải nghiệm pháp thuật gấp nhiều lần Tiêu Minh mà vẫn chưa thể luyện xong. Nhưng có lẽ hai người này cũng không cần thất vọng, bởi ngay cả các phù thủy ở Lục địa pháp thuật không phải ai cũng biết và có thể thi triển loại Vong Ngư này. Còn người đang cố công truyền dạy thuật Vong Ngư cho họ mấy ngày qua không ai khác chính là bé Mi Li.

“Mình nghi nó là cá.” Giang Đông lại ra vẻ uyên thâm. “À mà khoan.” Cậu đột nhiên chuyển hướng, “Cô Thy đâu rồi?”

Cả đám cùng hướng nhìn Kry Đa. Chính Kry Đa đã gọi cả bọn thức dậy từ rất sớm, bảo là do cô Thy căn dặn.

“Mình cũng có biết gì đâu.” Kry Đa trố mắt, vẻ oan uổng.

Trong khi mọi người bắt đầu nhốn nháo tìm quanh, cả ngôi làng bỗng quằng lên rung chuyển. Làng Nghinh Thiên có lẽ sắp hứng chịu một ngày dài đầy rẫy thiên tai. Nhưng lần này dường như không đúng. Bầu trời đang sáng rạng bỗng chợt nhiên sập tối. Roi sét túa ra cào nát hết bầu trời.

“Chuyện gì vậy chứ? Trời còn chưa sáng.” Giang Đông cau có, cố vịn vai Tiêu Minh.

“Mặt trời thứ nhất vẫn còn chưa lên cao.” Tiêu Minh cũng nói.

Đúng là như thế. Biển Nghinh Thiên không phải vì bốn mặt trời lên cao mà dâng lên trút giận.

Thần nữ Thủy tề, thần lực thượng thừa, kinh động thiên giới.

“Cái gì đằng kia?” Giang Đông chỉ tay ra trước rồi hét lên kinh hãi. “Thần nữ Thùy tề. Chính là bà ấy.”

Cũng giống như Giang Đông, bọn trẻ đã nhận ra. Một người phụ nữ với thân hình vô cùng cao lớn, cơ thể chỉ toàn là nước, sóng sánh kim quang, từ lòng biển bà đang trỗi lên mang thần oai lẫy lừng.

“Các ngươi” Thần nữ Thủy tề bấy giờ cất tiếng. Âm thanh vọng lên từ dưới lòng biển sâu, tiếng nói vang vang khiến người nghe cảm thấy cô độc. Giữa biển trời mênh mông, chỉ có duy nhất người phụ nữ ấy vẫn bao năm trầm mình sám hối.

“Mau tới đây.” Bà chợt gọi.

Dù không phải là lần đầu đối mặt, nhưng ai nấy vẫn cảm thấy bất an, như thể toàn bộ sức lực cứ dần dần tan biến.

“Tập trung!” Bà Thy xuất hiện. “Thần nữ Thủy tề là một trong các vị hộ thể tinh linh, pháp năng vượt trội hơn loài người gấp vạn. Khi đến gần sẽ xảy ra xung đột pháp năng. Các cháu phải hết sức thận trọng. Pháp năng của các cháu đang trong giai đoạn trường thành, chưa hòa nhập bền vững với cơ thể và ý chí, vì thế sẽ rất dễ bị xung đột, thậm chí là thoát ly rồi tiêu tán mất.”

Bốn người họ tự nãy giờ vẫn đứng tụ vào nhau, giờ nghe xong những lời đó lại càng nhích sát vào nhau hơn nữa.

“Nhưng các cháu cũng đừng quá lo như vậy. Chỉ cần tập trung, luôn luôn ghi nhớ và nhận thức về sự hiện diện của bà ấy trong đầu, pháp năng trong cơ thể sẽ tự khắc ở trạng thái đề phòng.” Nói rồi bà Thy quay người lại đối diện với Thần nữ Thủy tề, nét mặt dần trở nên nghiêm nghị nhưng khóe mắt đã ngấn lệ long lanh. “Bà sẽ giúp bọn trẻ, đúng chứ?”

Thần nữ Thủy tề lặng yên một lúc. Bốn mặt trời không biết từ khi nào đã an vị trên cao, nhưng kỳ lạ thay xung quanh vẫn tối. Có lẽ nhờ vậy mà biển lặng trời yên.

Mọi người còn đang chờ đợi câu trả lời từ Thần nữ Thủy tề thì Kry Đa bỗng đột nhiên có biểu hiện kỳ lạ.

“Cậu lại tiên tri được gì nữa à?”

Đúng như lời Giang Đông vừa nói. Dạo gần đây cả nhóm phát hiện ra Kry Đa thật sự có khả năng này. Cậu ấy liên tục nhìn thấy những điều sắp xảy ra trong tương lai, có khi rất gần hoặc xảy ra trong vài ngày sau đó. Nhưng ngay chính Kry Đa trước đây lại không hề biết mình có loại khả năng này. Khi còn ở Sơ Giới vẫn chưa từng xảy ra. Nhưng có thể, mọi người cùng phỏng đoán, khả năng tiên tri được phát triển từ khả năng cảm nhận không gian của tộc người bưu chính. Kry Đa vốn rất nhạy cảm với các chiều không gian, khả năng định hướng cũng thật sự tuyệt vời. Rồi từ khi đến Lục địa pháp thuật, khả năng đó lại càng tiến triển, giúp Kry Đa có thể nói tiên tri, tầm nhìn vượt xa ngàn dặm trong không gian.

“Bóng tối, có rất nhiều ngôi mộ, một người đang chờ chúng ta ở đó.” Kry Đa chầm chậm mô tả lại những gì đang hiện lên trong đầu.

“Người đó có thể là ai chứ? Chúng ta có quen ai ở đây đâu.” Giang Đông thắc mắc.

Cậu chuyện đột nhiên bị ngắt ngang bởi một cơn sấm nổ. Mọi người tái mặt nhìn ra chỗ Thần nữ Thủy tề. Bà Thy lúc này đã tiến ra mặt nước, cố đến gần với Thần nữ Thủy tề. Thần nữ Thủy tề chẳng hiểu sao lại bùng cơn hung bạo.

“Bà phải giúp chúng tôi. Con trai tôi, bà không muốn cứu nó để chuộc lại tội lỗi của bà hay sao?” Bà Thy đứng dưới chân Thần nữ Thủy tề, gào lên.

Một lúc sau, không gian dần lắng lại. Thần nữ tủy tề nhìn xuống bà Thy. Thần nữ Thủy tề thân thể dù chỉ toàn là nước nhưng nét quỳnh tư hoa mạo vẫn hiện ra rõ ràng.

“Ta sẽ đến đó, cùng các ngươi.”

Bà Thy như vỡ òa trước lời đồng ý, cả người phục xuống rồi vái lạy mấy hồi.

Mọi người nãy giờ vẫn chưa thể thông suốt. Còn tưởng hôm nay sẽ học cách triệu hồi Thần nữ Thủy tề. Nhưng có lẽ đã không phải như vậy. Mà ngược lại, Thần nữ Thủy tề sẽ đưa họ tới một nơi nào đó dường như rất quan trọng với cả hai người phụ nữ này.

“Vong Thánh Cung.”

Bà Thy quay lại, nhìn bọn trẻ. Ánh mắt lần này trông hình như quen thuộc, chính là sự bi thương, có chút bất lực, cam chịu mà Tiêu Minh đã bắt gặp ở đâu đó nhiều hơn đôi lần. Giáo sư Kim Thoa.

“Cô xin lỗi. Lẽ ra phải giải thích với các cháu từ trước. Vong Thánh Cung, đó là nơi của các phù thủy và pháp sư tử nạn, nghĩa là chết mà không vì tuổi già, không theo lẽ tự nhiên mà do bị trù ếm hoặc giết hại. Tiêu Minh, con trai cô, linh hồn nó hiện giờ đang ở đó. Một năm trước, vài ngày sau khi nó mất, Tử thần đã xuất hiện, hắn đến gặp cô. Hắn và cô đã có lời giao ước. Cô xin lỗi.” Bà Thy dừng lại, nhìn Tiêu Minh, dường như xúc động. “Hắn biết cháu sẽ xuất hiện, nên muốn cô giao cháu cho hắn. Cô không biết lý do là gì. Hắn không nói. Nhưng đổi lại, linh hồn con trai của cô sẽ được trở về. Nhưng lúc ấy, khi hắn đến, cô đã không tin. Vong Thánh Cung, nếu có thể, cô sẽ liều mạng đến đó, nhưng nơi đó không dành cho sự sống. Người còn sống sẽ không thể tới được nơi này. Nhưng bộ ba thời gian, có thể sẽ khác. Các cháu sẽ không bị ảnh hưởng bởi giới hạn sinh tử.”

Nghe đến đó, nhóm Tiêu Minh đều sững sờ nhìn nhau. Họi chưa từng kể cho bà Thy về điều này, rằng Tiêu Minh, My Anh và Giang Đông là ba cá thể được thời gian lựa chọn. Và hơn nữa, chẳng lẽ ở Lục địa pháp thuật cũng có khái niệm về bộ ba thời gian? Điều này chẳng phải chỉ được tiết lộ bởi Tạ Thần và cụ Kim Thoa thôi sao? Có gì đó quái lạ, từ trong tâm thức của ba người, như một âm thanh, một giọng nói quen thuộc của một ai đó đang cố gắng mách bảo về một điều gì.

“Chờ đã.” Tiêu Minh bất ngờ thốt lên, vẻ hằng học, giọng nói càng trở nên gay gắt. “Vậy hóa ra, mấy ngày nay cô bỏ công dạy tụi cháu chính là vì điều này, là để lợi dụng tụi cháu cứu con trai cô? Không phải cô nói Tử thần đang muốn bắt cháu? Vậy mà bây giờ cô lại bảo tụi cháu đến đó, là làm sao?”

Mấy người kia trông thấy vậy có phần hơi bất ngờ. Dù thế nào đi nữa, Tiêu Minh và cô Thy cũng có mối quan hệ đặc biệt. Phải chăng Tiêu Minh đã quá nhạy cảm mà hiểu lầm cô Thy?

Nhưng trong cơn tức giận, Tiêu Minh chợt nhếch mép cười khổ.

“Tôi không phải là con của cô. Giờ biết rồi chứ gì? Chắc không cần tôi nữa. Một mạng đổi một mạng, giải thoát con trai cô. Bài hát ru hôm đó, tại sao không vĩnh viễn để tôi chết đi cho rồi?”

“Tiêu Minh!” My Anh quát lên, giọt lệ rưng rưng, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc.

Lúc này Giang Đông mới từ từ nhích lại, kề tai Tiêu Minh, nói nhỏ:

“Có sao không?”

Tiêu Minh lúc này mới bình tâm trở lại, liếc nhìn qua Giang Đông. Những lúc như vậy, có một người quan tâm tới mình, đứng bên cạnh mình, cảm giác thật tốt. “Cảm ơn cậu!”

Bà Thy tự nãy giờ vẫn lặng im không nói. Trong đôi mắt chỉ là sự mệt mỏi và tuyệt vọng loang đầy.

“Cháu nói phải lắm. Con cô chết rồi. Nó chết thật rồi. Nó không còn sống nữa. Còn cháu, cháu vẫn còn sống cơ mà, cháu đâu thể là con của cô được.” Nói tới đây bà bất ngờ đổ gục. Nước mắt từ đó cũng âm thầm tuôn rơi. “Đã gần một năm, vậy mà cảm giác như mới hôm qua. Nó còn nhỏ xíu, chạy ríu rít quanh đây, cứ gọi mẹ ơi, mẹ ơi, cứ kéo cô ra chỗ cây Mộng Lạp, rồi chỉ đây là bố, bố đây nè, bảo mẹ nói gì với bố đi. Ngày nào cũng thế cứ ríu rít cả ngày. Mười mấy năm trôi qua, từng ngày một, cô nhìn nó lớn lên, thời gian thật sự dài lắm các cháu ạ, nhưng rồi sao, bây giờ nhìn lại mới cảm thấy quá ngắn ngủi. Nó chỉ là một đứa bé, còn rất nhiều ngày tháng để sống, nhưng bây giờ thì không được nữa rồi. Tại sao vậy chứ? Tại sao không cho nó sống tiếp? Tại sao lại bắt một đứa trẻ phải chết sớm như vậy?”

Mọi thứ trước mắt Tiêu Minh bỗng trở nên nhòa ảo. Ông trời thật biết cách trêu ngươi, sắp đặt số mệnh để ai nấy đều nếm trải những mùi vị đắng, cay, chua, ngọt. Nhưng vị ngọt cuối cùng trong chuỗi cảm xúc ấy sao lại xa vời và ngắn ngủi đến vậy. Tiêu Minh ơi, sự sống ấy, vì cứ gì cớ căm ghét cậu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.