Linh lực tiên tri giúp pháp sư nhìn thấy tương lai, cũng thấy được những tai ương, đại biến. Khác với Tiên tri là quyền năng nói sấm, pháp sư có thể điều khiển tương lai xảy ra theo ý muốn của mình. Nếu như có một ngày chúng ta hai người phải đối địch, Kry Đa, cậu hãy đứng về phía họ, cảnh báo cho họ về những điều mà sấm ngôn của tôi sẽ ếm nguyền.
Mọi người trở vào nhà, lúc này ngồi quây quần bên một đống lửa nhỏ. Cũng vì sinh sống trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt, nhà cửa ở làng Nghinh Thiên được xây cất hết sức đơn sơ, vật dụng trong nhà cũng không có gì nhiều.
Đống lửa nhỏ vẫn lách tách kêu vang, ánh sáng chập chờn phủ lên những người xung quanh.
“Có điều này.” My Anh ngập ngừng, “Các cậu vẫn còn nhớ vì sao chúng ta lại tới Lục địa pháp thuật chứ?”
Không biết đã bao lâu rồi, có lẽ Tiêu Minh đang muốn quên đi. Giang Đông cũng quay sang Tiêu Minh, hỏi: “Cậu định thế nào?”
Nhưng Tiêu Minh chỉ ngây ra, ngồi ôm đầu gối, nhìn đống lửa rất gần trước mặt, cảm nhận hơi ấm như đang ôm lấy mình.
Rồi không biết bao lâu, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua trong yên ắng. Kry Đa nhìn Tiêu Minh, có hơi ấp úng nhưng cuối cùng vẫn nói ra:
“Hai tuần nữa là giỗ đầu của con trai cô Thy.”
My Anh và Giang Đông đều tỏ ra bất ngờ: “Làm sao cậu biết?”
Trong lúc nghe cô Thy kể về đứa con đã mất thì Kry Đa đã tiên tri được điều này.
“Nhưng có điều.” Kry Đa nói tiếp, “Mình cũng nhìn thấy cậu, Tiêu Minh à. Nhưng không chắc, cũng có thể đó là con trai cô Thy. Người đó sẽ trở về. Nhưng, có điềm rất xấu. Cậu và con trai cô Thy, không biết là ai trong hai người, có một người đứng còn người kia đang quỳ, trước mặt hai người là một thai nhi, chắc là sinh non và đã chết.”
“Là sao chứ?” Giang Đông rùng mình, “Thai nhi đó, vậy chính là điềm xấu? Tiêu Minh bị làm sao?”
Nhưng Kry Đa lắc đầu, trông vô cùng mệt mỏi.
“Có gì đó cản lại. Mình không thể nhìn xuyên qua được. Cứ mỗi lần muốn nhìn xa hơn thì chỉ thấy bóng tối bao quanh, rồi sau đó như bị đẩy ngược trở về. Có thể là linh lực tiên tri của mình chưa mạnh.”
“Cậu nói bị đẩy ngược trở về, ý là có ai đó cố tình cản trở sự tiên tri của cậu?” My Anh nghi ngờ dò hỏi.
“Đây là lần đầu tiên mình cảm thấy như thế, bị đẩy ngược trở về. Rõ ràng là có người tác động. Dạo gần đây mình nghiệm ra cách vận dụng linh lực tiên tri. Để tiên tri về ai đó, mình lần leo các sự kiện có liên quan đến người này. Giống như những tiên tri vừa rồi, trước tiên là nghĩ tới Tiêu Minh và con trai cô Thy, rồi nghĩ tới Vong Thánh Cung. Như vậy sẽ thấy được những gì sẽ diễn ra ở đó với hai người. Nhưng sau đó thì, mình đổi qua hai người là Tử thần và Tiêu Minh thì lập tức bị cản lại, không thể nhìn xa hơn.”
Mọi người nghe thế đều cảm thấy lo lắng. Nói như thế chẳng khác nào Tử thần biết được có người đang muốn điều tra về hắn ta nên cố tình cản lại. Thế giới tiên tri của Kry Đa có thể đã bị hắn nắm được.
Giang Đông bật người đứng dậy, nhìn ngang ngó dọc rồi kêu lên oai oái:
“Liệu hắn có đang ở đây không vậy? Dọa chết người thật đó! Kry Đa, cậu tiên tri vừa vừa phải phải, tế nhị một chút, đừng có nhìn thẳng vào mặt người ta, hắn sẽ phát hiện ra tụi mình. Mà cậu tiên tri lần nữa,, xem hắn hiện giờ có đang ở trong nhà này mà nhảy ra bất ngờ không vậy?”
Kry Đa nhìn Giang Đông mà bộ dạng uất ức. Đúng là cậu có linh lực tiên tri, nhưng hiện giờ vẫn chưa thể kiểm soát. Tiên tri lộ ra bất ngờ chứ không theo chủ định. Hơn nữa, tiên tri là linh lực thuộc hàng trí tuệ. Các bậc tiên tri xa xưa chẳng phải được tôn kính hết mực đó sao. Thế mà như lời Giang Đông thì Kry Đa giống như một loại ra-đa hay kính chiếu yêu dò tìm yêu quái, rồi có thể đem ra sử dụng cho bất kỳ việc gì.
“Ăn nói linh tinh.” My Anh lườm Giang Đông.
Rồi Tiêu Minh chợt nói:
“Có thể hắn ta là mình, là Chúa tể Tử thần, chứ không phải Tử thần nào cả. Chỉ có hắn mới biết rõ về tụi mình như vậy, chuyện bộ ba thời gian, và nếu không phải hắn thì có ai lại muốn nhắm vào tụi mình tới vậy?”
“Nghe cũng phải.” Giang Đông đồng tình. “Vậy cậu tính sao? Tụi mình sẽ đi Vong Thánh Cung?”
“Tất nhiên phải đi.” Tiêu Minh cương quyết.
Nhưng My Anh vẫn cảm thấy không yên tâm.
“Dù đang ở Lục địa pháp thuật, nhưng không biết pháp lực của Chúa Quỷ sẽ thay đổi thế nào. Chỉ e với khả năng cảu tụi mình sẽ không sao đấu nỗi.”
Hồi ở Sơ Giới, cả ba đều không đánh nỗi một đòn vào Chúa tể Tử thần. Ở đoạn thời gian này, tiên đề thời gian đã giúp hắn trở nên bất khả xâm phạm. Cho nên, dù cho không gian đã thay đổi, ở Lục địa pháp thuật là những chiều không gian hoàn toàn khác với Sơ Giới, nhưng chiều thời gian thì chỉ có một mà thôi, một chiều thời gian duy nhất cho mọi chiều không gian.
“Sao mình ghét bà cô giáo sư Thụy Linh của cậu quá chừng. Chẳng phải cô ấy chỉ giỏi chuyện chiêm bao mộng mị? Sao bây giờ lại lấn sân qua không gian thời gian?” Giang Đông bực dọc, nói.
“Cậu vô duyên. Tự dưng lại ghét cô Thụy Linh. Ghen ăn tức ở!” My Anh trông khó chịu ra mặt.
“Nhắc tới mấy thầy cô thì làm mình sực nhớ.” Kry Đa trông có vẻ ngạc nhiên. “Các cậu nhìn ông lão đưa đò có nhận ra là ai không vậy? Ban đầu còn ngờ ngợ, trông quen quen, giờ đã nhớ ra rồi. Là thầy Lê Viễn. Sao thầy lại xuất hiện ở đây nhỉ? Nghe nói là hiệu trưởng tiền nhiệm của học viện Kim Tước của các cậu cơ mà.”
Đúng thật Lê Viễn từng là hiệu trưởng của học viện phép thuật Kim Tước xứ nam. Nhưng đó là chuyện của một trăm năm về trước. Tuổi thọ của pháp sư và phù thủy đúng là cao hơn người thường. Những người sống thọ cũng đến nửa thiên niên kỷ. Nhưng vấn đề là, theo bộ niên giám của trường thì thầy Lê Viễn đã mất do bệnh cách đây một trăm năm. Từ đó về sau, để tỏ lòng tôn kính, trường giữ nguyên chức vụ đó cho thầy mà không bổ nhiệm người mới. Mọi công vụ liên quan đều do hiệu phó đảm nhiệm. Học sinh trường Kim Tước qua các thế hệ cũng dần quen với điều này. Chính vì vậy khi nhắc tới trường Kim Tước mọi người thường quen với hình ảnh của cô hiệu phó Kim Thoa nhiều hơn.
“Mình không biết.” Giang Đông lắc đầu. “Trước giờ không để ý, chỉ nghĩ trường mình đứng đầu là cô Thoa.”
My Anh cũng gật đầu, “Chắc là có hình thầy ấy trong văn phòng hoặc nhà trưng bày, nhưng nói thật là tụi mình cũng không nhớ rõ.”
Kry Đa tiếp tục:
“Có mấy lần giao thư vô tận phòng hiệu trưởng. Rồi, nhớ ra rồi.” Kry Đa chợt réo lên. “Có giao thư đến cho thầy Lê Viễn. Mình vào phòng hiệu trưởng thì gặp cô Kim Thoa ở đó, bảo là cô sẽ nhận thay, bảo là thầy Lê Viễn đã mất từ rất lâu rồi.”
“Sao chứ?” Bọn trẻ há hốc, trông thật sự không tin.
“Gần một trăm năm sau, khi thầy Lê Viễn mất rồi, mà lại có thư gửi cho thầy ấy? Chẳng lẽ là thư dài?” Giang Đông thắc mắc.
“Không phải.” Kry Đa khẳng định. “Là bưu phẩm, một món đồ rất to. Hình như là pháp bảo, một thanh gì đó rất dài, bị gói lại nên không biết được. Lần đó rất thắc mắc. Theo luật bưu chính thì pháp bảo phải được kiểm tra gắt gao lắm mới được vận chuyển, mà bộ phận bên mình lại không có nghiệp vụ về pháp bảo. Vả lại món đồ đặc biệt như vậy, mình cứ thắc mắc, sao lần đó Sở nhất định cứ giao cho mình. Lần đó cha bảo sẽ giúp mình làm thay, mà Sở nhất định không cho.”
“Là pháp bảo thật sao? Trời ơi!” My Anh thảng thốt.
Tiêu Minh quan sát nãy giờ thì cảm thấy hơi lạ. Pháp bảo chẳng phải là những vật dụng rất phổ biến trong thế giới phép thuật hay sao, chỗi bay, đũa phép, đá tiên tri, Hỏa ngọc, Chuỗi Thánh, Thăng Long đao, Trị Thiên kỳ, Hoả Lôi kiếm, Bát Càn Khôn, cùng hàng trăm loại pháp bảo khác nữa. Nhưng tại sao việc vận chuyển những thứ đó lại có vẻ nghiêm trọng và nguy hiểm tới vậy?
“Tiêu Minh à,” My Anh chầm chậm giải thích, dường như lo sợ, “đó là pháp bảo. Mà pháp bảo thì mang đầy pháp năng trong mình. Mình nghe mẹ bảo, lượng pháp năng trong mỗi pháp bảo to lớn tới nỗi, nếu đồng loạt bộc phát sẽ làm trái đất này nổ tung, đến một hạt bụi cũng không còn.”
“Mình cũng nghe như vậy.” Giang Đông nói tiếp. “Ba mẹ còn dặn, hồi học Dưới cấp thầy cô cũng dặn hoài, pháp bảo là những vật linh thiêng, phải luôn ở bên cạnh chủ nhân và sự giữ gìn bằng phép thuật. Nó không phải như vật vô tri. Chỉ có đồ vật vô tri mới đem đi vận chuyển theo đường bưu điện như vậy.”
Kry Đa khẳng định. “Đó là điều luật đầu tiên mình học ở Sở Bưu Chính. Tuyệt đối không vận chuyển pháp bảo. Pháp bảo chỉ có thể tự thân di chuyển, hoặc được vận chuyển bởi phép thuật trong trạng thái phong ấn kỹ càng. Bùa phong ấn sẽ được trù ếm một cách vô cùng công phu. Còn cây pháp bảo đó chỉ được gói lại một cách rất sơ sài.”
“Thế làm sao câu chắc nó là pháp bảo?” Giang Đông vẫn cứ thắc mắc.
“Nhìn đi.” Vừa nói Kry Đa vừa đưa cho xem trên cổ tay trái của cậu. Có một ký hiệu kỳ quái, giống ký tự ô-mê-ga, từ chính giữa túa ra nhiều mạch máu li ti, nổi cộm. “Tử Giới.”
“Là cái gì?” Giang Đông chợt nhận thấy một cơn rùng mình vừa thoáng qua.
Kry Đa sau đó bỗng trở nên cẩn trọng, nét mặt dần ra u ám, từ chối trả lời. Giang Đông thấy vậy thì không dám hỏi thêm, nhưng với linh tính của một pháp sư, cậu chắc chắn, thứ gọi là Tử Giới sẽ vô cùng đáng sợ.
Có hơi mất tự nhiên, nhưng Kry Đa cũng trở lại với cậu chuyện về pháp bảo.
“Vì nó là pháp bảo, nên những người vận chuyển phải có dấu ấn này.”
Tiêu Minh chợt sững người trước câu chuyện của Kry Đa. Trước giờ cậu vẫn cảm thấy có lỗi vì bỗng dưng khiến Kry Đa liên lụy. Thế nhưng, Tiêu Minh vẫn chưa có dịp nói chuyện với Kry Đa hay chí ít để hiểu thêm về con người cậu ấy. Còn giờ đây, Tiêu Minh lại cảm thấy Kry Đa cũng có nhiều ẩn tình, cuộc sống có lẽ cũng không được yên ả.
“Nói như vậy, ý các cậu…” giọng Tiêu Minh bỗng trở nên nặng nề, “thứ pháp bảo được chuyển tới cho thầy Lê Viễn, nó đã,”
“Đúng vậy.” Kry Đa nhìn Tiêu Minh, nét mặt vẫn u ám, “Đã chết, pháp năng đã bị tiêu hủy.”
“Nhưng rồi sao?” Tiêu Minh vẫn chưa thể cảm nghiệm. Pháp bảo đã chết, điều đó có ý nghĩa gì? Không phải chỉ là mất hết pháp lực thôi sao. Nhưng nghĩ tới đó Tiêu Minh chợt cảm thấy bần thần, một cơn ớn lạnh không hiểu vì sao lan ra khắp cơ thể. Như My Anh đã nói, trong mỗi pháp bảo là một lượng pháp năng khổng lồ được nén lại, sức công phá đủ chẻ đôi địa cầu. Vậy khi pháp bảo chết đi, nguồn pháp lực đó sẽ biến đi nơi nào? Chắc chắn không phải công kích vào trái đất này. Vì nếu không Tiêu Minh sẽ chẳng còn cơ hội mà đặt ra câu hỏi. Thế thì nguồn pháp năng khổng lồ ấy đã biến đi đâu? Tiêu Minh còn nhớ điều cô Thy từng nói về sự xung đột và hòa hợp pháp năng. Vậy thì nguồn pháp năng từ pháp bảo đã chết, nếu không xung đột thì ắt hẳn, dẫu không sao tưởng tượng nỗi, nhưng có thể đã hòa hợp vào cơ thể của một vị pháp sư.
“Nghe mà rợn cả người. Nếu là cơ thể mình chắc sẽ nổ tung mất thôi.” Giang Đông co người lại, nhích gần tới đống lửa vẫn lách tách kêu vang, thu về từ đó thêm một chút hơi ấm. “Ấy, nhưng mà, nếu nói vậy không phải là pháp bảo đã chết, cũng chưa được phong ấn.” Giang Đông chợt khựng lại, “Sao lại giao cho cậu một công việc nguy hiểm như vậy? Nhỡ có chuyện gì thì sao?”
Trong đầu Kry Đa những hình ảnh xưa lại bỗng chốc ùa về. Còn chưa biết nói thế nào thì Tiêu Minh lại hỏi:
“Mà tại sao pháp bảo lại chết?”
Sau đó chính Tiêu Minh lại cảm thấy vô cùng khó chịu, hình như là đau, nhưng không biết là đau chỗ nào. Những người khác chỉ lặng yên nhìn cậu, ánh mắt đều nặng trĩu.
“Pháp bảo chỉ có một chủ.” Lão đưa đò đột nhiên lên tiếng, những người xung quanh ai nấy đều bất giác giật mình. Cái bóng của lão mới đổ dài tới cuối căn nhà. Lão bước dần vào bên trong, tới gần bên đống lửa. “Bùa giao ước trên mỗi pháp bảo được thực hiện duy nhất một lần, không bao giờ có ngoại lệ và sẽ duy trì cho tới lúc mày chết. Pháp bảo chết, mày có thể không chết. Nhưng nếu mày chết, pháp bảo chắc chắn sẽ chết theo. Đa số pháp bảo sẽ tự tiêu hủy pháp năng cùng với vật chất của mình, rồi tan vào hư không, sẽ không gì bị ảnh hưởng. Nhưng nếu mày thấy một pháp bảo đã chết mà vẫn còn nguyên vẹn vật chất, thì có nghĩa pháp năng của nó vẫn chưa bị tiêu tán. Nguồn pháp năng đó nhất định phải hòa nhập vào một kẻ nào đó hết rồi.”
“Vậy còn chủ nhân của pháp bảo đó thì sao? Đã chết hay như thế nào mà pháp bảo lại trở nên như vậy?” Tiêu Minh dần cảm nhận về một mối hoài nghi.
“Còn tùy. Có thể sống, hoặc chết. Không biết được. Chỉ biết rằng, những trường hợp như vậy chính là tội ác, là pháp bảo đã bị trù ếm đến vô cùng dữ dội, đến nỗi pháp năng phải tách rời khỏi vật chất.”
Những lời lão đưa đò nói càng khiến Tiêu Minh dậy lên một mối hoài nghi đáng sợ. Chắc hẳn phải có một kẻ nào đó, có liên quan tới thầy Lê Viễn và món pháp bảo kia, và cả tộc Bưu chính, kẻ đó và nguồn pháp năng khổng lồ. Có thể nào?
“Tao không biết lão Lê Viễn nào khác. Chỉ biết tao đây, lão Lê Viễn đưa đò ở Lục địa pháp thuật. Còn chuyện tụi bay nói tao giống lão, tao biết.”
Tiêu Minh hồi hộp chờ nghe câu trả lờ.
“Song thể. Ắt hẳn lão ta chính là song thể của tao.” Lão cười vang. “Ở Sơ Giới tao là hiệu trưởng? Đất trời ạ, không thể tin nỗi.” Lão đưa đò nhìn mọi người một giây. “Song thể. Biết là gì không?”
Mọi người đương nhiên lắc đầu.
“Mấy năm trước, có bận theo lời Nhân Vũ đưa người của Sơ Giới tới khu biệt lập thì nhận ra là có nhiều người quen. Nhưng không phải, bọn họ là song thể, chỉ là giống nhau, mà không phải sinh đôi. Tao nghe nghóng từ Nhân Vũ thì có một khái niệm gọi là song thể. Mỗi sự vật tồn tại trên thế giới này, cục đá, cành cây, con vật, con người, tất cả đều có song thể, hai bản thể của cùng một sự vật, tồn tại ở hai thế giới khác nhau, trong những chiều không gian khác nhau. Nhưng cũng lạ,” Lão dừng lại một giây, “tao nhớ lại thì hầu như những người đến từ Sơ Giới mà tao từng thấy thì song thể của họ ở Lục địa pháp thuật đều đã chết hết cả rồi. Người thì chết cách đây vài năm, có người thì đã chết từ trước đó lâu lắm, chết do bệnh, do già, do tai nạn, rồi mấy lý do khác. Nhưng không biết liệu có liên quan gì không, cứ vẫn thấy lạ. Không lẽ trùng hợp tới vậy? Năm sáu người rồi. Và cả mày cũng vậy.” Lão chỉ tay về phía Tiêu Minh. “Thằng kháu cháu trai tao.” Lão già nói chậm lại, đề phòng cơn xúc động, “Nó cũng chết rồi.”
Những lời đau xót ấy, Tiêu Minh nghe thấy đương nhiên hiểu được. Nhưng trong lòng lại cảm thấy nhói đau. Vậy rốt cục mọi người đối với cậu là như thế nào? Người mà lão đưa đò, cô Thy và những người ở đây nhớ tới là một Tiêu Minh nào khác, là song thể của cậu chứ không phải Tiêu Minh lúc này. Còn tệ hơn nữa là theo như lão đưa đò vừa nói, chỉ có một trong hai song thể có thể sống mà thôi, vậy chẳng phải ý nói Tiêu Minh đã tước đoạt quyền sống của cháu trai lão. Chẳng lẽ con người phải đợi đến sau khi chết đi thì mới được người khác thương nhớ hay sao?
Đống lửa vẫn lách tách bốc lên. Ánh sáng đó làm Tiêu Minh chợt cảm thấy khó chịu. Cậu nhích người lùi ra xa, nép vào một góc nhà, nơi ánh lửa sẽ không sao vươn tới. Bên ngoài kia dẫu có rất nhiều người, nhưng liệu rằng có ai là đứng về phía cậu. Còn đối với bóng đêm, Tiêu Minh lúc này lại cảm thấy bóng đêm mới là nơi an toàn.
“Song thể của tụi mình bây giờ ở đâu nhỉ?” Giang Đông tỏ ra quan tâm thật sự.
Nhưng lão đưa đò bất ngờ ngắt ngang. “Đủ rồi. Chuyện đến Vong Thánh Cung. Tụi bay không đi cũng được. Tạo không muốn có thêm chuyện gì xấu xảy ra. Tao không tin con ả Thủy tề có thể bảo vệ được tụi mày.”
Nhưng Giang Đông liền nhướn mày, lắc đầu nói:
“Tụi cháu sẽ đi. Đã bàn cả rồi. Dù sao cũng có việc cần tới đó làm rõ.”
“Việc gì?” Lão già liền hỏi.
Giang Đông ấp úng, hết nhìn My Anh rồi lại nhìn Kry Đa, cậu bắt đầu loay hoay tìm kiếm Tiêu Minh, không biết cậu ấy đã biến đâu mất rồi.
“Mà thôi” Lão già chợt nói. “Chuyện Sơ Giới của chúng mày, tao chẳng thèm bận tâm. Nhưng tao báo trước, Vong Thánh Cung là một nơi không hề đơn giản. Tao cũng chỉ nghe nói về nó như một truyền thuyết mà thôi. Vong Thánh Cung không phải muốn tới là tới muốn đi là đi. Loài người khó mà ứng phó nỗi. Chỉ sợ tụi bay vào rồi khó ra. Những gì có thể chỉ bọn tao đã chỉ hết cả rồi, cố gắng rèn luyện. Nhưng mà.” Lão già chợt dừng lại, thở dài. “Thần nữ Thủy tề, tao không chắc pháp năng của ả đem so với Tử thần liệu có thể ứng phó, nhưng vẫn còn một thế lực khác, tao chỉ mới nghĩ tới thôi, nhưng sợ sẽ khó lòng thuyết phục.” Lão dừng lại vài giây, “Nhân Vũ.”
Giang Đông nghe xong liền lập tức lắc đầu:
“Không thể đâu. Ông giới thiệu cho tụi cháu người khác thì hơn. Bọn cháu suýt chết vị bọn họ cả đấy. Cô Kim Thoa,” Giang Đông đột nhiên phát cáu, càng lớn tiếng hơn, “cô cũng bị bọn chúng giết rồi.”
Bầu không khí trở nên trầm mặc. Đống lửa lúc này đã nhỏ đi nhiều. Cuộc nói chuyện đã diễn ra khá lâu. Bên trong căn nhà hầu như chỉ toàn là bóng tối. Còn Tiêu Minh, cậu ta vẫn ở đó, trong góc tối và gần như vô hình. Nhưng rồi bất ngờ, Tiêu Minh bật đứng dậy, bước sộc ra, hơi thở dồn dập, giọng nói bỗng trở nên tức giận:
“Phải. Cô Kim Thoa chết rồi. Còn tụi mình, tụi mình phải sống, phải trả thù cho cô, phải giết hết bọn Nhân Vũ, phải tiêu diệt Chúa Quỷ và pháp thuật lửa đen, phải kết thúc tất cả mọi chuyện.”
Lần này lão đưa đò chỉ lặng yên nhìn cậu trai trẻ, không mắng không chửi, cũng không nói tiếng nào, dường như thấy được sự kỳ quái trong biểu hiện của Tiêu Minh. Lệ khí vờn quanh, lão cảm nhận được. Gã pháp sư trẻ tuổi này, vì sao số mệnh lại như thế? Lão đưa đò thích mắng thích chửi, ngay cả Thần nữ Thủy tề cũng bị lão chửi kia mà, vậy mà lúc này lại cảm thấy ái ngại.
“Ông nói đi. Làm sao có thể nhờ họ giúp?” Tiêu Minh nhìn lão đưa đò, ánh mắt như thể đã băng lạnh trong suốt một ngàn năm.
“Ngươi...” Lão đưa đò mắt mũi trợn ngược, tột độ bất an, không thốt nên lời. Bọn My Anh, Giang Đông và Kry Đa cũng chết trân lúc đó.
Rồi lão đưa đò dần lấy lại bình tĩnh, nói tiếp:
“Âu cũng là số trời. Dẫu có là phù thủy, pháp sư, hay chỉ là những con người bình thường cũng khó lòng tránh khỏi.” Lão ngừng lại một giây, hít lên thật sâu rồi, nói tiếp: “Thiên Thanh.”