Sẽ đến một lúc ta đột nhiên cảm thấy muốn yêu thương và che chở cho một người nào nó, và cũng sẽ vì người đó mà cảm thấy đau lòng.
“Tiêu Minh, chờ một chút.” Giang Đông vội mặc lại quần áo, từ trong nhà cậu lập tức đuổi theo.
Tiêu Minh không ngoảnh lại, vẫn một mạch bước đi. Giang Đông chạy theo cật lực mới đuổi kịp khi Tiêu Minh dừng lại ở bờ bao làng.
“Làm sao vậy? Mấy hôm nay cứ không chịu nói năng gì.” Giang Đông nhìn Tiêu Minh, hơi thở còn gay gắt.
Tiêu Minh nhìn ra biển, vẫn cố tình né tránh. Mặt trời thứ nhất còn chưa lên cao, khung cảnh sáng lờ mờ. Gió biển sáng tinh mơ còn se se lạnh, dán vào da thịt khiến người ta chỉ có thể tự ôm lấy mình. Tiêu Minh đúng là muốn né tránh Giang Đông. Lúc đầu chỉ có Giang Đông là lao đao khổ sở, chẳng hiểu trăng sao Tiêu Minh lại thay đổi khác thường, cố gắng suy xét rốt cuộc bản thân đã làm gì sai trái, nhưng mấy ngày sau lại càng tệ hơn. Ngay cả My Anh và Kry Đa cũng đều bị cách ly. Ngoại trừ những lúc ăn uống hay học phép thuật với cô Thy và lão đưa đò, thời gian còn lại Tiêu Minh đều ở riêng mình cậu, ngay cả lúc ngủ chung với Giang Đông cũng không nói tiếng nào, cứ vừa lên giường là hầu như đã ngủ. Điều này chắc chắn chưa từng xảy ra bao giờ.
Tiêu Minh không phải kiểu người thích giận hờn hay muốn gây sự chú ý. Chỉ có điều cậu đang cảm thấy khó ở trong người, cảm giác này cứ ngày càng khó chịu. Nó là gì Tiêu Minh không rõ, chỉ biết là phức tạp mà cậu muốn tránh xa. Nhưng tránh mãi mà cảm giác ấy vẫn cứ hoài đeo bám. Kể từ đêm đó khi cậu suy nghĩ rõ ràng về người bạn Giang Đông, cậu giật mình nhận ra có nhiều điều bất ổn. Nhưng chính ra Tiêu Minh cũng không sao đánh giá. Nói cho cùng, kí ức của cậu chỉ mới vỏn vẹn được hơn hai năm, mọi thứ trước đó cậu đều không nhớ, cùng lắm những kỹ năng cơ bản đã ngấm sâu trong người là vẫn còn giữ lại. Đối với thế giới này, những nguyên tắc, những quy luật, cách hành xử, những lẽ đúng, điều sai theo quan niệm trước giờ mà người đời đặt ra, Tiêu Minh không chắc mình đã biết tới đâu và hiểu tới mức nào. Nhưng Tiêu Minh cơ hồ cảm nhận, nhìn vào bố mẹ Giang Đông hay bố mẹ My Anh, họ ở bên nhau, yêu thương nhau, và yêu thương những đứa con của mình, đó chính là hạnh phúc. Vậy còn cảm xúc của cậu, nó nên gọi là gì, nếu cậu muốn giữ lại thì có được hay không, hay bắt buộc phải dập tắt đi càng sớm càng tốt. Nhưng chỉ vừa nghĩ đến đó thì lồng ngực như nổi cơn trống vỗ, khi hít thở lại càng thấy nhói đau. Vì vậy mà thời gian này cậu không muốn gặp Giang Đông để có thể bình tĩnh đánh giá, cảm xúc của cậu rốt cục đã đi xa thế nào.
“Tiêu Minh. Có nghe nói gì không?” Giang Đông cứ khoa tay múa chân trước mặt Tiêu Minh, còn Tiêu Minh thì cứ ngây ngô như hồn vía đã xuất đi rồi.
Tiêu Minh bất giác mới lấy lại thần trí, phát hiện ra Giang Đông đang dúi đầu về phía mình, liền vung tay đẩy cậu ấy ra. Giang Đông trước giờ vẫn nhiệt tình như thế, rất hay tùy tiện nắm tay hoặc sờ lên mặt Tiêu Minh. Cả hai hiện giờ đang đứng cạnh mép một chiếc bè, bị Tiêu Minh đẩy mạnh Giang Đông toàn thân ngã nghiêng dần sắp lao xuống nước. Tiêu Minh hoảng hốt liền đưa tay bắt lấy, nắm chặt tay Giang Đông rồi kéo mạnh về phía mình. Giang Đông theo đà ngã chúi vào ngực Tiêu Minh. Cả hai bất động trong tư thế đó được một lúc lâu, Giang Đông không hiểu sao chợt nỗi xung thiên, tay dùng lực chưởng thẳng vào giữa ngực Tiêu Minh một cái. Tiêu Minh vốn không đề phòng nên lập tức bị bật ngửa ra sau.
“Ấy chết, xin lỗi, mình không cố ý. Định chọc cậu một chút không ngờ lại mạnh tay quá rồi.”
Giang Đông chạy tới định dìu Tiêu Minh đứng dậy thì lập tức bị Tiêu Minh lạnh lùng hất ra, thẳng một mạch cậu quay trở vào nhà.
Còn đối với My Anh và Kry Đa lại là chuyện khác. Chuyện này lẽ ra đã thông suốt từ lâu, My Anh từng nói đại họa lần này không chỉ có một mình Tiêu Minh can dự, số mệnh đã sắp đặt cho cả nhóm ba người. Bộ ba thời gian và Chúa tể Tử thần, hai thế lực vốn dĩ là xung khắc, sớm muộn gì cũng phải đối đầu. Nhưng gần đây Tiêu Minh lại bắt đầu tự trách. Có lẽ một phần vì tâm tình với Giang Đông không tốt gây nên. Tiêu Minh tự trách mình vì đã đẩy My Anh và Kry Đa vào cuộc, để cả hai phải lưu lạc tới bước này. Cậu sợ nhất là thấy ai đó phải chết. Lỡ như một ngày nào đó nó thật sự xảy ra, dù là My Anh hay Kry Đa đi nữa, cậu nhất định cũng sẽ không cho phép, hai người đó tốt nhất hãy mau rời khỏi cậu. Vẫn còn nhớ nỗi sợ hãi đã ám ảnh cậu hồi còn ở Sơ Giới, khi biết ra Chúa tể Tử thần chính là bản thể tương lai của mình, Tiêu Minh run rẫy nghĩ về một lý do nào đó, điều khiến cậu sẽ trở nên tàng ác, trở thành chủ nhân của muôn loài ma quỷ, cũng là người tạo ra lửa đen làm tiêu tán linh hồn. Cậu thật sự không thể đoán ra, nhưng chỉ biết là sẽ rất đau đớn, sự đau đớn cùng cực đó đã khiến một gã thiếu niên trở thành một đại pháp sư với ác thuật kinh người. Những đau khổ ấy, có thể nào lại chính là bởi vì…
Tiêu Minh không muốn nghĩ tiếp, nhưng chuyện đến nước này một mình cậu sẽ không thể tự quyết. Còn với tên pháp sư hắc ám tự xưng là Tử thần, Tiêu Minh cơ hồ cảm nhận nhất định có liên hệ tới Chúa tể Tử thần, cũng chính là với mình. Nhớ lại mục đích khi đánh liều tới Lúc địa pháp thuật, mọi người hi vọng tìm ra cách nào đó không bị ảnh hưởng bởi tiên đề thời gian, một khả năng nào đó giúp đánh bại Chúa tể Tử thần vốn là bản thể tương lai đã trở nên bất khả xâm phạm trong thời hiện tại. Tử thần, loài người liệu có thể gặp được sao? Tử thần đó, nhân vật đó cũng là một con người? Còn cậu, Tiêu Minh, bằng cách gì ở tương lai lại có thể chiến thắng sự chết và luyện nên sự bất tử, và huyền cơ trong lời sấm năm đó thật sự là như thế nào? Tiêu Minh cảm thấy đầu như sắp nổ tung. Nhưng có một điều chắc chắn, đó là Tử thần, kẻ đó, cậu nhất định phải gặp.
“Cháu có điều muốn hỏi?” Tiêu Minh buông đũa, ánh nhìn dò xét những người xung quanh. Mọi người đang ăn tối.
“Ừ. Cháu hỏi đi.” Bà Thy nói, giọng khuyến khích nhẹ nhàng. Rõ ràng mấy hôm nay ai cũng nhận thấy không khí bất thường giữa bọn trẻ. Trong bàn ăn và kể cả những lúc học phép thuật đã trở nên rụt rè, không còn rôm rả cười đùa như trước. Bà Thy và lão đưa đò vẫn không thể đoán ra, cũng không tiện xen vào, chỉ biết rằng tụi nhỏ đang phải chịu rất nhiều áp lực. Người cô duy nhất theo chúng tới đây, cũng có thể coi như cha mẹ, người dẫn dắt duy nhất giờ đã mất đi rồi. Và thêm một điều nữa, dù Tiêu Minh không nói nhưng ai cũng thấy được sự hụt hẫn và cô đơn trong lòng cậu khi biết ra cô Thy không phải là mẹ ruột của mình. Sau lưng Tiêu Minh còn cả một thế giới đang từng ngày chờ đợi, chẳng ai dám nghĩ đến tình hình ở Sơ Giới lúc này, nhưng thật lòng chỉ mong có được một chút tin tức từ Sơ Giới quê hương, cha mẹ, ông bà, trường học, còn cả ngôi nhà số 90 mùa mưa rơi của ông ma Linh Can. Ký ức cuối cùng về Sơ Giới là Sở Bưu Chính Pháp Thuật, một tòa nhà nguy nga được sơn độc một màu vàng ươm, nhưng hôm ấy lửa đen đã tràn lan phủ kín, lúc nhóm Tiêu Minh ở bên trong bụi dâm bụt đã thoáng nhìn thấy cánh tay đầy lửa của Chúa tể Tử thần như sắp sửa thọc vào. Mọi người bây giờ đã ở Lục địa pháp thuật, nhưng vẫn còn hàng tỉ người ở Sơ Giới bị bỏ lại với một tên đại ác ma.
“Tiên đề thời gian, ở Lục địa pháp thuật này, cháu không biết có gì thay đổi?”
“À, là nó. Chúng ta có biết. Tuy không gian nơi đây có thể khác với Sơ Giới, nhưng thời gian thì vẫn vậy mà thôi. Tổ tiên chúng ta ở đây hàng triệu năm qua đã có thể cảm nhận rất tốt về các chiều không gian thứ tư, thứ năm, thậm chí là các chiều không gian rất hẹp và cong vô hạn, nhưng quả thật đối với thời gian vẫn không thể cảm nhận. Có vẻ như chiều thời gian vốn chỉ là duy nhất mà thôi cháu à.”
Cả My Anh và Giang Đông đều cảm thấy thất vọng, rồi nhìn tới Tiêu Minh, nhưng Tiêu Minh vẫn cảm thấy băn khoăn.
“Vậy cô có biết cổng thời gian hoạt động như thế nào?”
“Ồ, cái này.” Bà Thy ấp úng, một giây sau mới quay sang nhìn cha. Lão đưa đò chỉ nhếch miệng rồi tiếp tục nhai nhai. Bà Thy vẫn nhìn ông, hỏi “Cổng Thời Gian chính ra Nhân Vũ cũng chưa từng thúc động, chúng ta chưa thấy họ dùng nó cho bất kỳ việc gì. Liệu rằng có thật sự hoạt động?”
Lão đưa đò nhai nhồm nhoàm thứ gì đó trong miệng hồi lâu, rồi đánh ực một cốc nước, sục sạo mấy cái rồi nuốt hết hỗn hợp đó vào bụng.
“Bọn đó ra điều thượng lưu, từ ngày đến đây đóng góp cũng nhiều, nhưng dần dà xem thường dân ta quá xá, có mặn mà gì chia sẻ với chúng ta, chỉ dọa rằng nếu qua rồi sẽ vĩnh viễn không thể quay về. Nhưng xem ra có giá trị gì đó nên canh giữ rất cẩn mật. Nếu tụi bay muốn biết, tao nghĩ, người của Thiên Thanh có thể dễ chịu hơn, hỏi xem.”
Thiên Thanh. Tiêu Minh thầm nghĩ trong đầu nhất định phải tới đó. Nhân Vũ tộc có lẽ manh mối duy nhất cho Tiêu Minh biết được sự thật về vấn đề thời gian.
Mọi người ăn cơm xong, dọn dẹp chén bát, rơm rả trò chuyện một chút rồi kéo nhau trở về phòng. Lão đưa đò không ở lại làng, cơm tối xong, lão cùng bé Mi Li trở về đất liền nơi có căn nhà của lão, trên đường về thỉnh thoảng vẫn có thể đón khách, lúc xong xuôi dù là muộn cách mấy cũng phải về lại đất liền. Bà Thy bảo do ông hận Thần nữ Thủy tề, nên đâm ra ghét nước, nhưng nghề đưa đò vẫn giữ chứ không bỏ, lão cho rằng mình ngày ngày chèo đò trên mặt nước chính là đang đè lên đầu của Thần nữ Thủy tề. Lão còn biết Thần nữ Thủy tề về sau thấy hối hận, bản thân năm xưa bị ác thuật khống chế xem như một sự sỉ nhục làm ô uế thánh thiêng, cộng thêm lão già vẫn ngày ngày qua lại, như để nhắc nhở ả ta về tội lỗi của mình. Lão chính là muốn Thần nữ Thủy tề cảm thấy dằn vặt đến không thể ngóc đầu lên nỗi.
“Tiêu Minh.” Giang Đông cười ha hả, “Cơm hôm nay vẫn ngon quá xá, nhưng thật tình có chút ngán đồ biển rồi. Mình nhớ mấy con heo con bò con lợn, nghĩ tới cái mặt tụi nó thôi đã cảm thấy mùi thơm.”
Tiêu Minh cười khổ, nhìn Giang Đông mà không biết nói sao. My Anh với Kry Đa cùng đi theo. Cả bọn lửng thửng đi dạo quanh ngắm biển. Cả ngày hôm nay mệt mỏi chống chọi với giông bão thiên tai, làng Nghinh Thiên thật sự chỉ có ban đêm là cảm thấy sống được. Cảnh đêm ở đây phải nói là tuyệt mỹ, chẳng khác nào tiên cảnh chốn bồng lai, ánh trăng bàng bạc quyện vào hàng trăm ánh nến chi chít trên mặt biển, tiếng trẻ con cười đùa chốc chốc lại vang vọng giòn tan.
Tiêu Minh cảm thấy mình thật tệ sau những ngày âm thầm tự “chia cắt”. Nhìn cách Giang Đông cố gắng trò chuyện với mình mà cảm thấy nội tâm dằn vặt, thật sự là chết ngạt. Nhưng Giang Đông dường như một chút cũng không hiểu được khổ tâm của Tiêu Minh. Cậu, Giang Đông, đừng tùy tiện nắm tay tôi như thế!
“Ra đây. Chơi chung đi. Trốn tìm.” Giang Đông mặt mày rạng rỡ, kéo Tiêu Minh cùng đi tới giữa sân làng, lũ trẻ con đang tụ tập náo nhiệt ở đó. My Anh cùng Kry Đa cũng vội vàng đuổi theo.
Đùa à? Có phải con nít đâu? Tiêu Minh cảm giác mình không thể kháng cự, hoặc cũng có thể do cậu đã cố tình nương theo. Giang Đông cứ thế kéo cậu đi một lúc. Trò này thật sự rất kích thích, cảm giác rượt đuổi sát sao đến từng mi-li giây, đòi hỏi vận dụng đạo giới là vô cùng thuần thục. Tuy nhiên đây không phải là trò chơi của trẻ con Sơ Giới. Như đã biết đạo giới là một di thuật cấp cao, học sinh không quá năm hai thì không thể vận dụng. Nhưng kỳ lạ vì từ khi tới Lục địa pháp thuật, cảm giác như pháp thuật được tăng tiến khá nhanh, trí óc được khai mở, khả năng cảm nhận về các chiều không gian và các nguyên tố cũng trở nên nhạy bén, dường như đã giúp bốn người họ dễ dàng cảm nghiệm và thi triển loại di thuật này.
“Cũng được đó.” My Anh cười tươi. Mấy ngày nay chịu áp lực học tập, cộng với không khí căng thẳng vì vấn đề của Tiêu Minh nên cảm thấy có hơi bức bối. “Mấy bữa trước thấy tụi nó chơi trò này mình đã ngờ ngợ. Thì ra Lục địa pháp thuật cũng có trò này.”
Nhưng ở đây bọn trẻ không biết đạo giới hay độn thổ, nhưng kỹ năng khinh công trong các chiều không gian của chúng thì trên cả tuyệt vời. Cả hai di thuật này đều có ưu điểm cho người chơi ẩn náu và dịch chuyển cấp tốc, xem ra chưa thể phân định được bên nào sẽ vượt trội hơn bên nào. Tuy nhiên xem ra đội hình có phần kỳ quái. Một bên đông đảo không dưới hai mươi người, lúc này đang nhốn nháo bàn tán, chỉ trỏ sang đội bên cạnh. Còn đội bên cạnh chỉ có bốn người những đều đã lớn tồ, lúc này nét mặt thật sự là gượng gạo. Nhưng quả nhiên đội Sơ Giới đã chủ quan xem thường. Bọn nhóc ở đây tuy kỹ năng ít ỏi, nhưng khinh công đã đạt tới trình độ nhuần nhuyễn, xuất thần nhập hóa thật sự rất khó lường. Trong tíc tắc đã hư không tan biến, thoắt ẩn thoắt hiện như tia chớp xoẹt ngang. Luật chơi là cả hai bên đều là người đuổi bắt. Đội nào bị bắt hết thành viên sẽ là đội thua cuộc. Không để chậm trễ bọn Tiêu Minh liền đạo giới, râm bụt vừa nẩy mầm liền cực đại phồng to. Mọi người ẩn náu trong râm bụt giờ tạm coi là an toàn. Lũ nhóc kia có phát hiện cũng khó mà tiến vào trong bắt được. Nhưng cứ nấp thế này cũng không phải là cách, cũng không thể để pháp thuật của Sơ Giới bị mất mặt ở nơi này. Tiêu Minh lắng nghe xem bọn trẻ đang ở đâu có thể liền đạo giới tới bắt ngay một đứa thì giất mình tá hỏa, liếc ngược về sau liền trông thấy Giang Đông đang đấu lưng ở ngay sau mình.
“Gì thế? Chui vào đây làm gì?”
Giang Đông ngoái đầu nhìn Tiêu Minh, cười hề hề, mắt nhấp nháy trông vô cùng mờ ám. Tiêu Minh bỗng dưng đứng hình, ánh mắt cậu nhất thời bị đối phương hút chặt. Tiêu Minh chợt thắc mắc Giang Đông trước giờ vẫn có cặp mắt đẹp như vậy, hay là dạo gần đây cậu ấy đã làm gì thay đổi lên đôi mắt của mình. Tiêu Minh nhắm mắt, chỉ có thể tự mình cào cấu bản thân: “Giang Đông, cậu không phải là người!”
“Hai người bàn tính kế hoạch vẫn hơn.” Giang Đông nháy mắt cười.
“Phiền thật!” Tiêu Minh nghĩ thầm, nói đúng hơn là cảm thấy khó xử. Đang muốn giữ khoảng cách với cậu ấy, hai người cứ như vầy khiến Tiêu Minh càng trở nên mệt mỏi.
Giang Đông chọc hai cái lỗ trên quả cầu dâm bụt, ngoáy một hồi cho từng lỗ rộng ra.
“Được rồi. Cậu cũng nhìn qua đi.”
Giang Đông hí hoáy dán sát mặt nhìn vào lỗ, mắt nhắm mắt mở quan sát tình hình bên ngoài. Nhưng làm sao đây, Giang Đông thật không biết tính toán. Hai cái lỗ ở sát nhau như vậy, cùng lắm chỉ vừa vặn cho cặp mắt của một người. Tiêu Minh kê một mắt vào, mắt kia liếc sang đã nhìn thấy gò má Giang Đông áp chặt vào mặt mình. Phiền lòng chết đi được!
“Ấy! Một đứa kia rồi. Đánh phục kích như vầy thật thích.” Giang Đông hào hứng liền tính toán kế hoạch. “Cậu xuất đạo giới đi. Râm bụt là của cậu. Mình không thúc động được. Cậu xuất đạo giới tới ngay chỗ nó, nó thấy cậu sẽ không để ý tới mình. Mình liền tóm nó ngay.”
Điểm này là không thể dối lòng. Tiêu Minh với Giang Đông phối hợp rất ăn ý.
“Xuất!” Tiêu Minh hô lên.
Dâm bụt tức thì teo lại, cành lá mềm ra, bò trườn trên sàn tre như một bầy rắn xanh lét đang uốn éo. Bầy rắn nhanh chóng tiếp cận một cậu bé khoảng chừng năm, sáu tuổi, rồi bất ngờ búng mình lên cao, một chùm dây xanh lét ngoằn ngoèo lúc này đang hiện ra lơ lửng, một giây sau thì bung vỡ ra đầy trời, Tiêu Minh từ trong đám râm bụt liền phóng ra chớp nhoáng, toàn thân xoay tít cứ lộn vòng trên không. Thằng bé bên dưới còn chưa hết ngỡ ngàng, có lẽ là lần đầu xem thấy cảnh tượng đẹp mắt như vậy, thì giật mình nhận ra từ sau lưng đã bị Giang Đông chụp vào vai. Không bỏ cuộc, nó nhún chân định nhảy vào một lằn không gian, nhưng vừa chạy được mấy bước thì lập tức bị giới luật của trò chơi kéo lại. Bùa giới luật như một vị trọng tài nghiên khắc. Một khi đã đặt ra là không thể tránh khỏi, muốn gian lận cũng không có cách nào. Cứ như vậy đội Tiêu Minh bắt được khoảng năm, sáu đứa. Tiến triển tốt đẹp vẫn chưa được bao lâu, lũ nhóc con của Lục địa pháp thuật liền trở nên thích ứng. Ban đầu, có lẽ do hơi bất ngờ trước di thuật râm bụt, bây giờ đã quen nên bắt đầu phản công. Nhóm Tiêu Minh lúc này phải lao đao trốn chạy. Nguy hiểm hơn cả là pháp thuật râm bụt đã bị bọn trẻ kia xuyên qua, không hẳn là xuyên qua nhưng có thể gọi là lách vào. Tiêu Minh hoảng hốt kéo tay Giang Đông rồi cùng nhảy tới trước, dâm bụt phía sau vừa nổ tung lên đầy trời, cả hai còn đang lộn vòng vòng thì đội bên kia có một đứa nhảy tới, suýt chút nữa đã đạp trúng người Giang Đông.
“Thêm chút nữa.” Tiêu Minh hét lên, còn lăn thêm mấy vòng. Thằng nhóc kia vẫn không ngừng đạp tới, một giây cũng không hề lơi là. Tiêu Minh và Giang Đông cố hết sức tạo khoảng cách với nó, chỉ cần tranh thủ đủ một giây để vận ra đạo giới là có thể xoay chuyển được tình hình. Bây giờ mới nhìn ra tên kia, hắn lớn hơn hẳn so với đám trẻ còn lại. Cánh tay hắn giờ như như một quả núi sắp đè xuống đối thủ. Tiêu Minh nuốt hơi đắng, bóp chặt tay Giang Đông quyết thực hiện đạo giới dù cả hai vẫn đang lộn cào cào. Dâm bụt bung ra ôm lấy hai người họ. Quả cầu lăn theo đà thêm mấy vòng mới chịu dừng. Ở bên trong Tiêu Minh vẫn còn chưa kịp thở, lại nhận ra có một rãnh không gian vừa đâm xuyên vào bên trong quả cầu.
“Không được. Tên đó sắp vào.” Giang Đông cũng vừa mới phát hiện, la toán lên.
“Mệt chết được! Không cho tụi mình kịp thở.” Tiêu Minh nuốt hơi, mồ hôi nhễ nhại, gương mặt Giang Đông chợt thu vào mắt cậu, mồ hôi đã thấm vào mái tóc và hai mắt của cậu ấy.
Thật không ngờ lũ nhóc này lại tinh ranh đến thế, không phá nỗi râm bụt liền biết cách “lách luật”.
“Không!” Giang Đông quýnh quáng đẩy Tiêu Minh bật ra khỏi cậu, đỡ cho cậu ấy một chưởng của tên Lục địa đang giáng thẳng vào ngực mình. Tiêu Minh trông thấy liền nổi cơn xung thiên, mặt đỏ lên bừng bừng. Không hiểu từ đâu cơn giận cứ dâng lên hừng hực. “Thằng kia, sao mày dám?” Trong tíc tắc Tiêu Minh liền xoay người đạo giới. Râm bụt phồng căng liền tóm lấy kẻ động chạm kia, cùng với đội Sơ Giới, đội Lục địa cũng mất thêm một người.
Giang Đông lủi thủi đứng vào hàng những người bị loại, rầu rĩ nhìn hai đội tiếp tục cuộc chơi. Tiêu Minh đang chạy chầm chậm ở cách đó không xa, vừa chuẩn bị đạo giới, nhưng một thoáng lại bắt gặp bộ dạng thiểu não của Giang Đông, Tiêu Minh chùng hết tinh thần. Cậu lúc này thật chẳng còn hứng thú, chỉ muốn chạy tới an ủi cậu bạn Giang Đông kia. Trước giờ làm gì cũng chung một nhóm, thắng cùng thắng, thua cùng thua, không ngờ bây giờ lại mỗi người một nơi, giữa một khoảng cách thật “xa xôi” như vậy. Trò chơi này quả thật khiến người ta đau tim quá rồi!
“Cậu làm sao thế?” Giang Đông chồm tới, nhìn mặt Tiêu Minh chằm chằm.
Tiêu Minh lủi thủi bước vào vòng thua cuộc. Đúng là cậu ấy đã mất hết tinh thần. Đội lục địa chẳng tốn sức chỉ trong vài phút đã tóm được Tiêu Minh.
“Thằng Lạc đâu, trời khuya lơ khuya lắc, còn chưa chịu đi về?”
Những nhà khác cũng đi ra tìm con. Bọn trẻ xị mặt đành “mái bai” các anh chị, còn hẹn tối mai lại chơi tiếp trò này.
“Thôi nhé.” My Anh đợi lũ trẻ đi xong, lắc đầu từ chối, trông My Anh quả thực đã đuối sức lắm rồi.
“Đúng vậy. Đạo giới ở đây thật sự rất thiệt thòi.” Giang Đông tựa đầu vào vai Tiêu Minh, hơi thở phà vào cổ Tiêu Minh có chút nóng, chợt cảm thấy trước ngực hơi nhói.
Tiêu Minh sực nhớ lại vụ “động chạm” vừa rồi. Và khi nhận ra tên kia cũng trạc tuổi với mình không hiểu sao lại càng thêm tức giận. Cậu nhìn qua Giang Đông, không dám cử động mạnh vì sợ cậu ấy sẽ tuột khỏi vai mình.
“Giang Đông, tôi muốn cõng cậu.”
“Làm gì? Mình có gãy chân đâu?”
“Nói nhiều! Một chưởng của tên đó cũng không né được. Dở tệ!”
“Cậu!”
“Cậu, cậu, cậu cái gì? Thích kêu tôi lắm hả? Mau, leo lên lưng, tôi giữ cậu, không cho ai động đến, lại càng không muốn thua tên kia.”
Cái gì mà không muốn thua tên kia? Giang Đông nghĩ mãi về câu nói đó, nhưng dù sao nằm trên lưng Tiêu Minh thật sự rất dễ chịu. Còn Tiêu Minh lúc này lại không hiểu mình đang nghĩ gì, cứ nhìn Giang Đông liền cảm thấy rất đáng ghét, chỗ nào cũng đều đáng ghét, chỉ muốn ôm chặt cậu ta vài phút rồi đem ném xuống biển cho xong.
“Giờ đi đâu đây?” Giang Đông kề tai Tiêu Minh, mặt có chút ngây ngô, hỏi.
Tiêu Minh có một thoáng mỉm cười, rồi cơ mặt lại giản ra như không có chuyện gì, lạnh giọng nói: “Tất nhiên là về nhà, quăng cậu lên giường, đi ngủ!”