Có một vùng không gian bất khả xâm phạm, gọi là tình yêu.
“A ới a, ới a ới à, a ới a, ơi à ơi á…”e
Chuyện như mới ngày hôm qua. Mẹ ngồi đây, dưới gốc cây Mộng Lạp, mẹ ôm con vào lòng với những bài hát ru. Con không chịu ngủ, cứ ngọ ngoạy trong lòng mẹ. Câu hát ấy vì thế mà cứ mãi ngân nga, trôi mãi trong không gian mà chưa bao giờ dứt. Rồi lời hát dần lướt lên đồi cỏ, xuyên qua vài tán lá, quyện vào vài tầng mây, rồi quay trở lại mơn man đôi gò má ửng hồng của con trai bé bỏng của mẹ. Tóc con mềm lắm, từng sợi, từng sợi mỏng mẹ đều biết rất rõ. Con không còn bé như ngày mới chào đời, nhưng lòng mẹ vẫn đủ rộng và thoải mái để ôm ấp và che chở cho con. Cả thế gian dù chỉ còn hai mẹ con mình thì cũng chẳng sao. Mẹ có con rồi, chắc chắn sẽ không sao. Con vì vậy mà đừng bỏ mẹ. Mẹ sẽ canh thức để hát ru con ngủ, để không bao giờ mẹ phải mất con.
“A ới a, ới a ới à, a ới a, ơi à ơi a…”
“Sao mẹ không ngủ?” Con dụi mắt, ngoảnh lên nhìn mẹ.
Mẹ không nói, chỉ mìm cười nhìn con. Đó gọi là hạnh phúc.
Câu hát ru lại tiếp tục ngân nga, nhưng những cơn gió đã không còn dịu dàng như trước, bầu trời trong xanh cũng đổi màu ảm đạm, cây Mộng Lạp từ nãy giờ che nắng cho hai mẹ con mình cũng bắt đầu rung lên. Mẹ biết chứ. Nhưng con đừng lo. Chúng ta sẽ không trốn chạy. Có mẹ đây rồi, con sẽ bình an, Tiêu Minh. Cây Mộng Lạp đang giương ra thật nhiều cành nhánh, giúp mẹ con mình cản lại những ngọn gió hung hăng. Đó là món quà duy nhất của cha con đấy.
“Con có sợ không?”
Con nhìn mẹ, cả thế giới này chỉ là hình ảnh của mẹ thôi, con trả lời:
“Không sợ. Con chỉ ở đây với mẹ thôi.”
Nước mắt mẹ tự nhiên rơi xuống. Không sao. Mẹ sẽ làm được, sẽ bảo vệ con. Rồi mẹ cảm thấy vòng tay con siết chặt quanh eo mẹ, cuộn người trong lòng mẹ, con ngọ ngoạy vùi đầu.
“Tối quá. Mẹ ơi, con sợ tối.”
Phải rồi, con sợ tối.
“Hỡi không gian tịch mịch, thắp lên cho ta những lung linh áng vàng.”
Cây Mộng Lạp nghe thấy liền trổ hoa nẩy nở. Hàng trăm bông hoa cùng cháy lên lấp loá, mặc cho bão tố cứng hung hăng táp vào.
Đừng sợ con nhé. Tử thần đang tới. Không sao cả, đã có mẹ ở đây.
“Lời giao kết khi xưa?” Người mẹ hỏi.
“Phải. Bà đã giữ lời.” Hắn nói. Dưới hàng trăm ánh nến lập loè, gương mặt trắng bệch của một gã thanh niên chốc chốc lại hiện ra không rõ. Cảnh tượng này, sao có vị cay đắng?
“Nhất định phải là nó sao?” Bà ngước lên hỏi. Đứa con trai bé bỏng dường như đã liu thiu ngủ trong lòng bà. “Tại sao phải là nó?” Giọng bà bỗng lạt đi.
“Bà tại sao lại thế?” Hắn hỏi. Rồi hai người lẳng lặng nhìn nhau.
“Nó không phải là con bà. Nó chỉ là song thể của con trai bà mà thôi. Bà biết rõ điều đó kia mà. Đứa con trai đã chết của bà, nó đang ở Vong Thánh Cung, đang từng ngày từng giờ trông ngóng bà đến cứu. Còn thằng bé này, mau giao nó cho ta. Ta sẽ trả lại linh hồn của con trai bà.”
Mẹ phải làm sao đây con ơi? Con là con của mẹ đúng không? Nói cho mẹ biết đi. Con là Tiêu Minh một năm trước đây của mẹ, đúng thế không? Bà cúi người nhìn Tiêu Minh đang co ro nằm trong lòng mình rồi không thôi tự hỏi. Dòng thời gian đã vắt kiệt sức lực và trí lực của người phụ nữ này. Đứa trẻ này, rõ ràng là bà cứu được từ tay Nhân Vũ. Nhưng linh tính của người mẹ cứ mách bảo bà về một điều gì khác hơn. Đứa trẻ này là song thể ở Sơ Giới của con trai bà, hay chính nó là Tiêu Minh, đứa con đã chết mà nay đã sống lại? Và lúc này bà đang ở đâu trong vòng tròn thời gian? Khung cảnh này chẳng phải giống hệt với một năm về trước? Mặt khác, bà vẫn không tin vào lời hứa của tên pháp sư hắc ám. Có điều gì ở hắn cứ gieo lên trong bà nhiều cảm giác bất an. Những lần xuất hiện trước đây hắn luôn tỏ ra thần bí, chỉ phát ra tiếng nói trong bóng tối u mờ, những mành lửa luôn che ngang mặt hắn. Và tại sao hắn lại cần đứa trẻ này?
Tiêu Minh ơi, chờ mẹ thêm chút nữa thôi, con nhé.
Giông tố nổi lên. Sét chém rung trời. Cây Mộng Lạp khổng lồ càng xoè rộng hơn nữa che chắn cho hai mẹ con bên dưới. Trời đất tối mịt, lúc này chỉ lờ mờ nhoè sáng nhờ đôi mươi ngọn nến còn sót lại trên cây.
Thế rồi, chẳng hiểu sao cả người mẹ và nhân vật kì bí đều đồng loạt xuất thủ. Bùa chú từ hai bên được thúc động không ngừng, công phá lẫn nhau thật vô cùng bạo liệt.
“Nếu quan sát kỹ thì có thể thấy hệ bùa chú của người nữ đa phần là hệ Thuỷ, còn nhân vật kỳ bí kia thì có phần cổ quái, chú tự hình Thuỷ nhưng lại bốc hoả và kèm theo phát quang, dường như là sự kết hợp của ba hệ pháp chú Thuỷ, Hoả và Thiên thuật. Riêng về Thuỷ thuật của người phụ nữ kia thật sự đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, có thể nói không ngoa rằng có thể sai khiến được biển khơi cùng bão giông trên trời.” My Anh phân tích một cách tỉ mỉ, gương mặt cô ẩn sau một chiếc lá dâm bụt khổng lồ, ở vị trí cách nơi giao đấu khá xa.
“Thế còn tên cổ quái kia?” Giang Đông ở bên cạnh, hỏi.
“Tên này thật sự quái lạ. Cậu thấy không?”
“Không nói sao thấy.” Giang Đông đáp gọn.
My Anh trừng mắt, chỉ tay về phía hình chú vừa nổ tung trên trời. “Đó là chú tự hệ Thuỷ nhưng lại phát tác như hệ Hoả. Ngọn lửa này thật không tầm thường!”
“Thôi mặc kệ hắn đi. Cứu Tiêu Minh trước đã.” Giang Đông nhăn nhó nói. Cậu lú đầu ra khỏi lùm cây, đang đeo trên mắt là một cặp ống nhòm.
Ngay lập tức bị My Anh tát mạnh lên vai.
“Trả cho cậu ấy.” My Anh rít lên, mắng. “Biết cách không mà sử dụng. Với lại cất ngay cái đầu to đùng của cậu vào giùm.”
“Không sao đâu, cứ để cậu ấy xem.” Kry Đa cười nói, “chỉ cần đừng điều chỉnh độ phóng đại là…”
Kry Đa còn chưa kịp nói xong, My Anh cũng chỉ vừa tròn mắt, ngón tay chỉ vào bàn tay Giang Đông rõ ràng là đang muốn vặn cái núm tròn tròn trên thân ống nhòm, thoắt cái cả ba đã hiện ra ngay bên cạnh người phụ nữ nọ. Lúc này bà còn đang dốc toàn lực đấu phép với Tử thần nên vẫn chưa hay biết.
Tới đây My Anh và Giang Đông mới thêm phần nể phục. Tự nãy giờ người mẹ này vẫn không hề di chuyển, chỉ ở yên dưới gốc cây Mộng Lạp, ôm Tiêu Minh trong lòng mà vẫn kịch liệt chiến đấu với một kẻ có sức mạnh đáng sợ như Tử thần.
Nhưng hình như có điều gì đó không đúng. Tiêu Minh vẫn ngủ say. Tiếng bùa chú nổ vang như vậy, cả tiếng sét chém đến trời rung đất nẻ, mà Tiêu Minh cứ bất động ngủ say, giống như là đã chết.
“Chuyện gì vậy chứ?” My Anh trừng mắt, nhìn cơ thể Tiêu Minh chốc chốc lại co ro run rẫy.
“Cậu yên lặng đi.” Giang Đông đột nhiên mắng. “Có nghe thấy gì không? Giống như tiếng hát ru. Không ổn rồi.”
“Đúng rồi. Đúng rồi.” Kry Đa cuống lên, cố gắng lục lọi trong trí nhớ, “Lục địa pháp thuật. Có nghe cha kể, ở đây có một thứ pháp thuật tự vệ, có khả năng bảo vệ gần như là tuyệt đối trước mọi loại bùa chú. Phép thuật của người mẹ. Phải rồi. Chính là lời hát ru. Người con sẽ ngủ say. Bất kỳ ai cũng không thể làm hại hai mẹ con một khi cả hai đã ở trong trạng thái này.”
My Anh nghe nói xong thì kinh hãi hét lên: “Trời ơi! Đó chẳng phải là, giáo sư Thuỵ Linh, tương tự như trí thần học, lời hát ru, không được, mau cứu Tiêu Minh, đừng để bà ta hát ru thêm nữa. Tiêu Minh sẽ không thể tỉnh dậy. Cậu ấy sẽ chết!”
Mọi người như chết trân khi hiểu ra sự tình. Nhưng thật sự thứ phép thuật sử dụng âm thanh này đã vượt quá khả năng của ba người bọn họ.
“Hạc cầm” Giang Đông chợt nhớ ra. “Dùng nó được không?”
“Sao? Cái gì chứ?” My Anh cuống lên hỏi lại.
“Nhà Tiêu Minh có một cái.”
“Thì sao? Cái gì? Sao mà được?” My Anh càng trở nên sợ hãi.
Đúng là ở nhà Tiêu Minh có một cây hạc cầm. Nhưng âm nhạc của hạc cầm liệu có đủ sức hoá giải lời hát ru tối thượng? Và quan trọng hơn nữa, cây đàn ấy hiện giờ đang ở nhà Tiêu Minh, ở thị trấn Vân Giang, ở Sơ Giới, làm sao có thể mang đến ngay cho kịp.
“Phải rồi. Tụi mình đã từng được cứu như thế có nhớ không My Anh? Chim thần Bạch Tước, giáo sư Kim Thoa.” Bạch Tước đã một lần cứu Giang Đông và My Anh khỏi cơn tra tấn của lửa đen.
Nhưng Giang Đông có lẽ đã quên một điều, một sự thật đau xót đến khó lòng chấp nhận, giáo sư Kim Thoa đã chết mất rồi. Vậy làm sao có thể gọi ra chim thần Bạch Tước?
Trở lại cuộc giao đấu giữa Tử thần và người phụ nữ kia. Bà vẫn tỏ ra không hệ nhân nhượng, quyết chiến tới cùng để bảo vệ đứa con. Không bùa chú nào công phá được khu vực này. Bọn Giang Đông, My Anh và Kry Đa nhờ vậy mà cũng được an toàn.
Ai nấy vẫn còn đang khẩn trương nghĩ cách thì Giang Đông lại như chết đứng, chỉ tay về phía mẹ Tiêu Minh rồi trừng mắt quát to:
“Chính bà. Tiêu Minh à, cậu không được chết!”
Nói rồi cậu vung cao đũa phép, từ đầu đũa phóng gần mười mấy lá bùa màu xanh lá. Đám phù chú còn phát ra những tiếng kêu xì xèo. Rồi như có sức hút, chúng lập tức bám vào thân thể người phụ nữ kia rồi cháy lên phù phù. Từ trong những lá bùa đầy lửa, các thú linh đang bắt đầu xông ra. Chúng to lớn hơn gấp đôi người thường. Mỗi con lại có những hình dạng khác nhau, tất cả đều hùng hổ và không ngừng giương nanh múa vuốt. Chúng chính là linh thần của những mãnh thú đã chết từ xưa, như Huyết Long, Hoả Hạc, Ma Tượng, Trâu độc giác, Ngao Vô Thường và thêm nhiều loài khác. Bầy thú linh quan sát xung quanh bằng cặp mắt sáng choang và những sợi mài trắng tinh tha thướt. Chúng nhìn Giang Đông mà có vẻ kiên dè, những lá bùa màu xanh lá đang không ngừng tuôn ra từ đũa phép của cậu dường như khiến bầy thú linh kiện sợ. Cả bọn rùng mình rồi quay người trở lại, nhìn tới người phụ nữ và đứa con trong lòng bà. Cả bầy hung hăng cùng gầm lên giận dữ, rồi ồ ạt nhảy vào, nhưng pháp năng tự vệ của thần chú hát ru liền tức thì linh ứng, hất văng bầy thú linh cho bật ngược trở về. Đám bùa chú màu xanh lá đang bám trên thân thể của người phụ nữ cũng đồng thời bị xé toạc. Vùng không khí bao quanh người mẹ cũng rắn lại tức thì, hình thành một vòm cầu bằng thủy tinh vững chắc. Bầy thú lúc này mới trợn mắt hãi kinh, rồi không hiểu vì sao lại quay về đối diện với Giang Đông và hình như muốn tấn công cậu. Tất cả cùng giương nanh rồi nhảy vào cấu xé. Nhưng tất cả đều là linh thần, nên thứ chúng cắn xé chẳng gì khác mà chính là linh hồn của Giang Đông. My Anh và Kry Đa nhìn cảnh tượng mà thét lên kinh khiếp, nhìn thấy rõ ràng linh hồn Giang Đông mờ ảo đang vật lộn với bọn linh thú đang bị kéo gần hết ra ngoài.
“Giang Đông.” My Anh hét lên, nước mắt giàn giụa.
Kry Đa cũng khuỵ xuống cạnh bên, thở hổn hển, mắt cứ trợn lên không chớp.
My Anh lúc này lại hét lên:
“Cậu mau tỉnh dậy đi, Tiêu Minh. Cứu Giang Đông, cứu cậu ấy với, mau lên.”
Nhưng Tiêu Minh vẫn chẳng hề nghe thầy. Cậu ấy vẫn ngủ say, từng bước từng bước đang tiến vào cõi âm. Còn người phụ nữ kia cũng vậy. Bà vẫn ngồi đó, trong thế giới của hai mẹ con bà, vẫn nhẹ nhàng hát ru, một tay ôm Tiêu Minh, một tay không ngừng thi triển những bùa phép chống lại tên pháp sư hắc ám. Còn về phía tên pháp sư, hắn nãy giờ cũng không hề di chuyển, chỉ đứng ở một chỗ cách xa, nơi bóng tối và những ngọn lửa cứ sôi lên cuồn cuộn. Tên pháp sư cũng đang tung ra những đòn phép tối kị, những thứ bùa chú đoạt mạng mà không sao cứu chữa.
Vô số tia lửa và tia sét nhá lên rồi bắn đi vun vút. Những vòm sáng bằng lửa và vòm sáng bằng sét cùng đâm thẳng vào nhau. Mây đen không ngừng kết vây rồi hút lên những cơn lốc xoáy. Bọn thần thú lúc này càng gào lên dữ tợn. Có hai sinh mạng đang sắp bị Tử thần cướp đi.
Từ trên cao nơi những vùng mây tăm tối, có tiếng Thiên Thi chợt rì rầm xướng ca. Cũng từ nơi ấy lại có tiếng tù và, tiếng cồng chiêng, tiếng trống và những câu hát trong bài ca Ru Tyn cùng cất lên uy vũ. Thì ra ở phía Tây, các vị Nhân Vũ đang lần lượt hiện thân toả ra. Còn ở phía Đông, ba vị pháp sư miền Hư cực cũng hiện thân bất ngờ, ba vị đang cưỡi trên lưng những con Bạch kỳ lân có lân tinh phát quang. Những thanh âm huyền diệu đang bắt đầu tuôn rơi, như những ngọn thác óng ánh cùng chảy về phía người phụ nữ và bài hát ru vô thượng.
“My Anh ơi, chúng ta được cứu rồi. Bài ca Thiên Thi, thần khúc miền Hư cực. Có thể hoá giải, có thể hoá giải thật rồi.” Kry Đa mừng rỡ, tay chỉ theo dòng pháp thuật đang đổ xuống từ trời.
My Anh vẫn còn thở hổn hển, ngước nhìn lên cao, mím môi, nước mắt vẫn tuôn rơi không ngớt.
“Phải đó. Làm ơi, hãy đánh thức cậu ấy và cứu cả Giang Đông. Con xin các vị.”
My Anh phục xuống, quỳ gối, chắp tay, miệng nói không ngừng hai tiếng “làm ơn”.
Thế nhưng, đây là Lục địa phép thuật, và đúng như những gì mọi người từng nghe kể về thần chú hát ru, nó là tuyệt đối, là tối thượng, là bất khả xâm phạm, sẽ không thể hoá giải cho dẫu có là Nhân Vũ hay các pháp sư miền Hư cực.
“A ới a, ới a ới à. A ới a, ới à ơi a.”
Giọng hát ấy vẫn ngọt ngào vang lên, lúc này như làn khói đang trôi dần lên cao, lao thẳng vào các nguồn pháp năng mới vừa xuất hiện. Luồng thanh âm huyền diệu của bài ca Thiên Thi và thần khúc Ru Tyn ngay khi va chạm với lời hát ru liền rung lên dữ dội. Tất cả cùng lúc bị xé toang rồi phân tán trôi đi, giờ chỉ còn nghe những tiếng kêu xì xì. Còn các vị Nhân Vũ lúc này bỗng đột nhiên co giật. Tất cả lần lượt thu cánh lại rồi rơi xuống rất nhanh. Các pháp sư miền Hư cực cùng những con Bạch Kỳ Lân cũng trở nên điên loạn. Chúng hất văng các vị pháp sư rồi lao mình xuống theo. Lúc này trên mặt đất đầy rẫy các Nhân Vũ nằm la liệt, ai nấy đều bịt tai, nét mặt đau đớn như đang bị tra tấn. Bao quanh họ là những mảng không gian bị cắt xẻ, chúng đan xen hoặc nối vòng vào nhau, dư âm của Thiên Thi và thần ca Ru Tyn vì thế mà vọng vang không dứt. Nhưng pháp năng của âm thanh dường như đã bị đảo nghịch, giờ đang quay lại tấn công chính chủ nhân của mình.
My Anh và Kry Đa đều cảm thấy tuyệt vọng. Chúng hết nhìn các vị Nhân Vũ, các pháp sư miền Hư cực, rồi lại nhìn xuống Tiêu Minh và Giang Đông từ nãy giờ cơ thể vẫn không ngừng giẫy lên. Phải có điều gì đó xảy ra ngay lúc này, bằng không sẽ không kịp, bọn họ sẽ không thể cầm cự được hơn.
“Tiêu Minh” My Anh lại hét lên lần nữa, cổ họng có lẽ đã rách toang sau đó. “Giang Đông sắp chết rồi!”
Vô cùng tuyệt vọng, My Anh quất mạnh đũa phép lên cao trên đầu. Cả thế giới như lặng yên trước mắt cô gái ấy. Thân thể My Anh dần dần bốc cháy. Cô đang vận chú cho tự thiêu chính mình.
“Giang Đông!”
Trong vũ trụ tối tăm và hoàn toàn tĩnh lặng, không một khái niệm, không một sự vật, có thứ gì đó không phải bóng tối vừa đột ngột vang lên.
Tiêu Minh mở trừng mắt, chợt nghĩ về vũ trụ. Có lẽ trong giấc ngủ cậu đã nhìn thấy toàn bộ vũ trụ đang trải vộ hạn với chỉ toàn là bóng đêm. Lúc này Tiêu Minh đang nhìn thấy gương mặt của một người phụ nữ.
“Mẹ!”
Tiêu Minh chợt mở mắt, ngồi bật dậy, có hơi choáng váng, sau đó rời khỏi vòng tay của người phụ nữ cùng thứ âm thanh mị hoặc đã lôi cuốn tâm trí cậu suốt từ nãy đến giờ, cảm giác như vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài hàng tỉ năm cùng với vũ trụ.
“Giang Đông!”
Tiêu Minh gọi thêm lần nữa. Cậu quay nhìn xuống, Giang Đông vẫn không thôi giẫy giụa, trợn mắt nhìn Tiêu Minh, cố rướn tay về phía cậu, trông vô cùng đau đớn.
Tiêu Minh cau mày, hét lên với bầy thú, “Cút đi!”
Bọn thú linh mới đầu còn tỏ ra do dự, thậm chí còn định tấn công luôn cả Tiêu Minh, nhưng sau đó tất cả cùng rú lên kinh hãi, đâm đầu vào nhau cho khi tất cả đều vỡ nát linh thần.