Thánh hay thần, hiện diện trong thế giới là để cứu giúp con người?
“Bảo Bình giáng hạ thuỷ lôi...”
“Là thần chú? Hoá ra là phù thuỷ.” Người vừa nói là một lão già. Tóc lão mớ bạc mớ đen xoã loà xoà trước mặt.
Lúc này không rõ lão ấy đang cố tình khom lưng, ghé mặt hù doạ cái cối gỗ mà lão đang tay vịn tay xay, hay là cái lưng ấy vốn đã khòm thật sâu tới vậy. Trong cái cối chứa nhiều cỏ cây mộc dược. Thi thoảng lão bốc lên vài miếng rồi ném tọt luôn vào miệng.
“Bảo bình giáng hạ thuỷ lôi.”
Nghe thêm lần này thì lão già phun ra “phì phèo”.
“Thôi dẹp đi!” Lão chửi, “Ả thuỷ tề đó chẳng được tích sự gì cả. Còn mày, tỉnh lẹ giùm tao. Chớ nằm đó mà nói mơ nói mớ, đế nhảm, đế xàm. Lơ mơ vận chú ra thiệt thì chết toi cả đám.”
Lão một tay bê cái cối, tay kia nắm lại giơ lên ngang đầu, tiến lại gần chiếc giường nơi Tiêu Minh vẫn nằm yên bất động. Lão múc ra một muỗng đặc sánh thứ hỗn hợp xanh lá rồi banh họng Tiêu Minh ra, xối xả trút vào. Tiêu Minh mơ hồ cảm giác có con gì đó đang bò rộn trong cổ họng. Đến khi đủ tỉnh táo và có thể mở mắt ra thì “con vật” nhầy nhụa, to ít nhất cũng bằng quả trứng gà ấy đã nằm gọn trong bụng mất rồi. Tiêu Minh chợt run rẫy co mình, nét mặt nhăn nhó, miệng cố phun ra phèo phèo.
Lão già liền chặc lưỡi, rướn mắt nhìn xuyên qua mớ tóc phất phơ trước mắt, giọng vút lên nói liên tu một tràn:
“Thằng bú dù ngu dốt, tao lặn ngụp cả buổi vớt được nhiêu đó, giờ mày phun hết, có chết đừng oán tao. Không vì con bé Mi Li tao chẳng thiết cứu mày, mệt chết cha đi được.”
Tiêu Minh đã tìm đủ mọi cách, cố gắng khạc thế nào cũng không thể phun ra những thứ vừa nuốt vào. Giờ ngồi thở hổn hển như chết đuối hồi dương, đầu óc mông lung chờ lão già nói tiếp.
Lão già bật người đứng thẳng dậy, như một con bổ cũi hom hem giơ tay lên vén lại mái tóc trước mặt.
“Mày bị trời ném xuống, rớt xuống khúc sông tụi tao hay đưa đò. Con Mi Li phát hiện đầu tiên. Rồi, giờ nói đi, tên, à mà thôi” lão phớt tay, ra chiều mệt mỏi, “thôi khỏi, tao không cần biết, vậy nhà ở đâu để tao đưa về?”
Tiêu Minh giật mình, cảm thấy lúng túng. Thật sự thì đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với con người của Lục Địa Pháp Thuật. Tình huống thế này phải ứng phó ra sao, cụ Kim Thoa vẫn chưa kịp dặn dò...
“Dạ, cháu, không biết ông có biết, à, ông-có-thấy-các-ông-của..” Tiêu Minh càng nói càng hạ thấp đầu, cảm thấy tiếng nói đang bật ra vô nghĩa.
“Tao không nghĩ mày điên. Mà tao cũng không có rảnh. Mấy năm gần đây đã có nhiều tên như mày lắm rồi, đến từ Sơ Giới, tao nói đúng chứ?” Lão già nhìn Tiêu Minh, chờ.
“Ơ,” Tiêu Minh ngạc nhiên, “Sơ Giới?” Cậu liên tưởng dò chừng, “ý ông là thế giới của cháu, không gian ba chiều?”
“Tụi tao gọi là Sơ Giới. Mà hình như mày là pháp sư?”
“Ơ”, Tiêu Minh vẫn ấp úng, càng ngạc nhiên hơn nữa, “dạ, cháu, ạ, pháp sư”. Cậu thở phào, cũng may ông ấy không phải dân Tay trần.
“Tao tự hỏi ở Sơ Giới của chúng mày chắc là xuống cấp trầm trọng, sao mà cứ vài năm lại có mấy tên ngu dốt cố tìm cách trốn sang đây. Lúc trước tao nghĩ tụi nó tâm thần. Mà hình như mày là đứa pháp sư đầu tiên từ Sơ Giới mà tao gặp, ngoài trừ đám Chim Trắng đó thì..”
“Á, ảnh tỉnh rồi kìa!”
“Mi Li?” Tiêu Minh bất giác liền bật ra cái tên ấy.
Lão già nhìn ra cửa, lại sắp chửi mắng. “Ông nói bao nhiêu lần rồi hả, bỏ những con Nòng-Ên đó xuống, huýt sáo là tụi nó phóng theo. Nhớt Nòng-Ên ăn mòn da người. Có nghe không hả?”
Cô bé nhỏ nhắn, tên gọi Mi Li vẫn hồn nhiên đứng đu đưa trước cửa, mình mặc áo hoa, váy hình bông sen xoè ra nhiều cánh, tay chân quấn nhiều rong rêu cứ không ngừng uốn éo động đậy. Hai mắt Mi Li to tròn, trên cổ đang đeo một thứ gì đó và trên tay cũng xách một thứ giống y như vậy. Chính là chúng, những con Nòng-Ên, màu trắng ngà, cái đầu bành to, thân mình trơn láng, dài gần nửa mét.
“Mát lắm ông ạ.”
Mi Li híp mắt, rồi nựng nịu lũ Nòng-Ên như thể chúng là những con mèo, nhưng khi vừa nhấc chân qua bậc cửa thì con bé bất ngờ nhào té. Hai con Nòng Ên nãy giờ chỉ ỉu xìu như sắp chết, bây giờ được thoát thân, liền bật dậy, trên mình mọc thêm sáu cái chân, nhảy nhót loạn xạ, hai mắt cũng bật ra, dài thòng ra ngoài, đánh giật lên tứ tung.
Có tiếng huýt sáo vừa phát lên đâu đó.
“Nòng Ên là động vật lưỡng cư. Lúc trên đất thì mọc chân ra nhảy, được cái biết nghe tiếng sáo, nghĩ lại cũng có tài năng âm nhạc lắm chứ.” Lão già vừa nói vừa lôi ra một cái chậu đầy nước, nổi lềnh bềnh trong đó là mấy khóm bèo dâu. “Vô trong nước mấy cái chân sẽ teo lại dần dần.”
Bé Mi Li tới ngồi cạnh Tiêu Minh, nhìn Tiêu Minh từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên, khiến Tiêu Minh có cảm giác mình đang bị con bé này làm cho đông cứng.
“Hai cái cánh của anh đâu rồi?” Mi Li bất ngờ hỏi.
“Hả?” Tiêu Minh mắt nhấp nháy vì chưa hiểu ý gì, “Anh đâu có cánh.”
“Không phải Chim Trắng, ý tao là Nhân Vũ. Nó là pháp sư.” Lão già ngắt lời. “Mà nè Mi Li, cầm con này xuống bếp đem hầm một lúc trước đi, con kia trông mặt nó vẫn còn ngu lắm, đem hầm chung sợ thằng này uống vô bị lú lây luôn thì tội tình cho cái thân già này lại mang tiếng ác.”
Mi Li lại vờ như không nghe, cứ tiếp tục trò chuyện với Tiêu Minh:
“Anh cũng tên là Tiêu Minh phải không?”
“Ờ, phải. Tiêu Minh. Còn em là Mi Li?”
“Đúng rồi, là Mi Li. Ông cháu em sống ở đây. Mấy con Nồng Ên hồi nãy anh biết không, em lặn cả tiếng đồng hồ mới phát hiện tụi nó. Dòng nước hôm nay kỳ lạ dữ lắm, không như trước giờ, cứ trôi tuột qua cây sáo của em mà không phát ra tiếng kêu. Bởi vậy Nòng Ên chẳng con nào chịu theo em cả, ngoại trừ hai con đó, mà em nghĩ tụi nó lạc bầy. Anh cũng đừng có lo, uống canh Nòng Ên xong là anh khỏe liền hà. Với lại..”
“Cái con nhỏ này!” lão già lớn tiếng quát lên, phần tóc xõa trước mặt chợt phất phơ tựa hồ như có gió. “Lắm lời! Đi hầm canh cho nó uống rồi còn đuổi nó đi nữa chứ. Đến chiều còn tiếp tục đưa đò.”
Mi Li nghe xong thì cái miệng nhỏ nhắn liền chu ra, hai mắt híp lại, trước khi phóng xuống giường còn ghé tai nói nhỏ: “Khi nào mọc cánh lại anh cho em theo cùng.”
Lâu lắm rồi Tiêu Minh mới được nghe gọi tiếng “anh” nhiều và thân thiết đến vậy. Con bé trông loắt choắt mà cũng thật đáng yêu. Tiêu Minh chợt có một suy nghĩ lạ lùng, cảm giác sẽ thế nào nếu mình cũng có một đứa em như thế. Cậu chưa từng nghe cụ Kim Thoa nói gì về anh em hay bà con của mình, và hình như cũng chẳng ai biết về gia đình cậu. Những người có vẻ như đã từng quen biết với gia đình Tiêu Minh như cụ Kim Thoa, ba mẹ của Giang Đông hay ba mẹ của My Anh đều tránh né mỗi khi cậu hỏi về vấn đề này.
Nghỉ một chút, Tiêu Minh cùng lão già và Mi Li giờ cùng đi ra bến đò. Dường như một ngày ở đây trôi nhanh hơn thì phải. Mặt trời to lớn đã xuất hiện ở đường chân trời đến mấy lần trong trí nhớ của Tiêu Minh, nhưng cảm giác thì chưa lâu đến vậy.
Mi Li vừa thả xuống biển hai con Nòng Ên lúc nãy. Tiêu Minh rất ngạc nhiên khi được kể về khả năng chịu nhiệt của giống loài Nòng Ên. Cậu cứ tưởng lũ Nòng Ên sẽ chết khi bị đun sôi như vậy. Mi Li liền giải thích, cho Nòng Ên vào nấu chung chỉ để lấy chất dịch từ cơ thể chúng tiết ra. Ngoài ra các loại thảo dược cũng sẽ mau chóng hòa hợp khi có Nòng Ên nấu cùng.
“Chờ một chút nữa được không ạ? Cháu còn chưa kịp cho anh Minh uống hết.” Mi Li lại tiếp tục làu bàu.
Lão già chép miệng, dường như đang ngóng trông điều gì. “Đúng lần thứ ba Nhật Thời, chúng ta sẽ đi.”
“Chưa có khách mà ông?” Mi Li vẫn tiếp tục trù trì.
Lão già nhìn bọn trẻ, nói bực dọc:
“Dù gì mày cũng sẽ biết.” Lão lắc đầu nhìn Tiêu Minh, “mày sắp bị bắt rồi.”
“Sao?” Tiêu Minh ngơ ngác.
“Hội đồng Nhân Vũ.” Lão vén tóc, nhìn về phía mặt trời. “Lần ba Nhật Thời rồi. Lên đò lẹ đi, cả hai đứa!” giọng lão già trở nên khẩn trương.
Chiếc đò tròng trành khiến Tiêu Minh cảm thấy ái ngại. Dòng sông rộng lớn chẳng mấy chốc đã bao vây con đò. Lão đưa đò bắt đầu khom lưng, hai tay dồn sức đẩy mái chèo cật lực. Mi Li ngồi sau ôm sát rạt người Tiêu Minh.
“Cái con nhỏ này làm như sợ nước lắm, thủy tề còn chẳng ngán mà bày đặt làm trò.” Lão già trách mắng.
“Đâu, con đang bảo vệ anh Minh đấy chứ. Chắc ảnh không quen thủy chiến đâu ông nhỉ?”
Tiêu Minh chợt cảm thấy lúc này mình lại trở nên khờ dại, bị đánh giá bởi một con bé dáng người nhỏ xíu như hột tiêu. Thật tình mà nói cậu cũng đã trải qua khá nhiều trận đấu: một vài trận nho nhỏ ở trường Kim Tước, một trận với Cổng Thời Gian, một trận nữa, gần như là vậy, với Chúa tể Tử thần và bầy Ma tử.
“Nhưng tại sao cháu lại bị bắt? Hồi Đồng Nhân Vũ là ai?”
Lão đưa đò hắt ra một hơi, bắt đầu giải thích:
“Tộc Nhân Vũ đến đây mới gần trăm năm, ba tao kể vậy. Lúc tao sinh ra thì đã thấy họ rồi. Nhưng có điều, Nhân Vũ không phải ai cũng tốt. Bằng chứng là sự cai trị của họ trên Lục Địa Pháp Thuật vốn trước đây không hề tồn tại khái niệm về kẻ lớn người nhỏ hay phân biệt giai cấp thế này. Nhưng thật lòng mà nói, khả năng của họ vượt trội hoàn toàn so với pháp sư bọn tao. Mấy người đó đã làm nhiều việc rất tốt cho thế giới này. Nhưng không phải tất cả. Tao không hiểu tại sao. Dường như họ có vấn đề gì với Sơ Giới của mày.”
“Sơ Giới? Có vấn đề với thế giới của cháu?” Câu nói đó khiến Tiêu Minh liên tưởng tới những điều mà tên Nhân Vũ đã nói khi hắn cố giết cậu vào mấy ngày trước đây.
“Đó là lý do vì sao bất kỳ phủ thủy, pháp sư hay bọn người kỳ lạ đến từ Sơ Giới đều bị chúng bắt lại.”
“Nhưng ảnh là Nhân Vũ.” Mi Li réo lên, tỏ vẻ uất ức.
Nhưng lão già gạt đi:
“Hội Đồng Nhân Vũ xây một khu biệt lập dành cho người Sơ Giới ở cuối con sông này. Tao vẫn hay được lệnh chở tù binh tới đó.”
“Tù binh?” Tiêu Minh lặp lại trong đầu, cảm thấy dần lo lắng. Ông ta đang nói gì vậy chứ, sao mình lại trở thành tù binh, chẳng lẽ ông ấy đang đưa mình tới đó, nhưng tại sao khu biệt lập dành cho người của Sơ Giới lại là một nhà tù?
Tiếng Mi Li cười khúc khích bất giác làm Tiêu Minh giật thót. Tiêu Minh tưởng đâu vừa nhìn thấy nụ cười của Mi Li đang hiện ra rạng rỡ, con bé còn đang vói tay chơi đùa với mặt nước ngay trước mặt mình. Còn điều này cũng thật sự rất lạ. Lão già này trông nét mặt quen quen, cảm giác ngờ ngợ thân quen cứ ngày một rõ ràng. Dường như Tiêu Minh đã gặp qua đôi lần, gặp từ rất lâu vì hình như quen biết.
“Tao chỉ cảm thấy vậy thôi. Ở yên trong đó quanh năm suốt tháng, không được ra ngoài thì chẳng gọi là tù? Còn chỗ đó ra sao tao không biết, Hội Đồng Nhân Vũ không cho tao vào.”
“Nhưng tại sao giờ ông lại đưa cháu tới đó?” Tiêu Minh lo lắng hỏi.
“Điên!” Lão già đáp cộc lốc, “Không biết mày thấy sao, nghĩ gì về tao, chứ tao thấy mày rất giống một đứa cháu của tao, nhưng chết cách đây một năm rồi. Rồi mày nói tên là Tiêu Minh... tao giật mình, cũng là tên của nó. Nhưng không thể nào, mày đến từ Sơ Giới.” Lão già thở dài, vẻ chán nản, mái tóc vẫn xõa trước mặt, “Tao thật sự không muốn gây hấn với Hội Đồng Nhân Vũ, nhưng vẫn muốn cho con gái tao được gặp mày một lần.”
Điều này khiến tâm trí Tiêu Minh càng trở nên xáo động. Cậu không biết phải hiểu những điều đó như thế nào. “Con gái của lão, cách đây một năm”, điều đó có nghĩa gì chứ? Tiêu Minh tự dưng lại cảm thấy hồi hộp, cả người nóng ran, cảm giác như muốn bỏ mặc mọi thứ.
“Người đó, con gái ông, có phải là mẹ của cháu?”
“Đúng, nó có một đứa con trai, giống hệt như mày, nhưng chết rồi, một năm.”
“Chết? Tại sao?” Tiêu Minh luống cuống, trong lòng cảm thấy hi vọng dạt dào.
“Trên khúc sông này. Cả tao và mẹ nó đều không biết rõ tại sao. Thằng kháu đó lém lỉnh và năng khiếu về Thủy Thuật dữ lắm. Sông nước vốn chẳng là mối lo ngại. Nhưng không hiểu sao, lúc đó chúng ta đã không thể nhận thấy có điều gì bất thường, rồi con sông ác ôn bỗng nổi cơn thịnh nộ, rồi giết chết nó. Những con sóng trở nên sắc bén như đao. Bọn ta đã không thể làm gì, mọi pháp thuật đều trở nên vô dụng.” Giọng lão già mỗi lúc một nhanh, nét mặt quằng co với cảm xúc lẫn lộn, “Thằng kháu nó biến mất, không còn chút gì, chỉ thấy máu. Lũ súc vật! Tụi tao đã dốc sức vận chú gọi con ả Thủy tề, con gái tao sau lần đó mà mất đi pháp lực, vậy mà ả ta làm ngơ, để mặc cho thằng cháu tao phải tan xác.”
Lão già đỗ gục, cả người rã rượi. Từ sau mái tóc vết bạc vết đen đang phát ra tiếng hú. Bé Mi Li thấy thế cũng mếu máo khóc theo.
Tiêu Minh nhìn lão già mà cảm thấy xót xa, cảm giác đau đớn chợt len lỏi vào tim. Tiêu Minh quay lại ôm chằm lấy Mi Li, ẳm con bé ra trước.
“Đi tiếp thôi. Đảo Bình Minh.” Lão già nói.
Tiêu Minh giật mình khi một lần nữa nghe thấy cái tên đó, chính là nơi đã không biết bao nhiêu lần xuất hiện trong giấc mơ của cậu. Bỗng lão đưa đò đột nhiên nhào té, chiếc đò nhanh chóng bị dựng thẳng đứng và bắt đầu chìm.
Lão già thở hùng hục cố tìm cách giữ lại mái chèo. Bé Mi Li lúc này cũng nhảy ùm xuống nước. Tiêu Minh bất thần không kịp giữ con bé. Đến lúc này lão già mới điều khiển lại được con đò, nhưng có một nguồn sức mạnh nào đó cứ muốn lật úp nó lại, sóng nước bên dưới đang sùng sục đánh lên. Cả con sông như một con quái thú khổng lồ, không ngừng quằng quại rồi liên tu hú hét.
“Ông ơi, bé Mi Li!” Tiêu Minh gào lên gọi.
“Không sao!” Lão già hét lại.
Cũng vừa may Mi Li kịp ngoi lên mặt nước, một tay bám vào mạn thuyền, nói với ông, “Cháu không thấy có gì dưới đó, hay là Thể Biến Hình?”
Lão già rít lên:
“Chết tiệt, không biết nữa. Nhưng pháp năng xung quanh rất mạnh. Không lẽ bọn Nhân Vũ tới rồi, nhanh vậy sao?”
Mi Li hụp xuống lần nữa. Chiếc đò giờ đây lọt thỏm trong một xoáy nước khổng lồ, vù vù xoay đảo, Tiêu Minh cảm giác như sắp sửa mất đi nhận thức. Lão đưa đò ở đầu bên kia cứ không ngừng hét la, hình như lão đang đọc thần chú.
“Trấn phục Thủy yêu - Thiên Uy Lệnh Kỳ.”
Trên đầu lão, một lá cờ màu xanh dương vừa được phất cao, lúc này trên vai lão đang lộ ra một cục bứu rất lớn. Lão tán mạnh mối buộc tay chèo với mạn thuyền, trên đó liền có lửa bùng lên, làm vỡ bung mối buộc. Nhưng lực li tâm lúc này quá lớn, ngay lập tức liền hất bay mái chèo. Một lúc sau Mi Li lại ngoi lên lần nữa, ôm chặt trong tay chính là cái mái chèo mà con bé vừa tìm thấy. Mi Li buông một tay rồi tán mạnh xuống nước, mặt nước chờm lên thành một ngọn sóng khổng lồ hất mái chèo bay cao, lao tới chỗ ông mình. Lão già hiểu ý liền tập trung bắt lấy, rồi dồn sức đập mạnh mái chèo vào lá cờ. Một trận sấm liền nổ lên liên tiếp. Lá cờ rùng rình phát ra vô vàn những khuếch âm chói lọi, chém bay thẳng tắp hết những con sóng còn ngoan cố chờm cao.
Bấy giờ Tiêu Minh mới bàng hoàng trông thấy, trên đầu Mi Li đã loang lỗ đầy máu và hình như con bé đang chìm. Không kịp suy nghĩ cậu đành nhảy xuống định cứu, nhưng xoáy nước hung hãn chỉ kéo cậu càng ra xa khỏi Mi Li.
“Không...” Lão già run rẫy hét lên.
“Bảo Bình Giáng Hạ Thủy Lôi…”
Là lão đưa đò, chính lão già vừa vận chú.
“Bảo Bình Giáng Hạ Thủy Lôi”
Đồng thời trong khoảnh khắc ấy, Tiêu Minh cũng vận ngay câu thần chú này.
“Bảo Bình Giáng Hạ Thủy Lôi”
Chính là Mi Li, con bé cũng ngoi lên vận chú.
Vài giây sau, một trụ nước đã mọc lên cao lớn. Trụ nước hóa ra cơ thể của một người đàn bà, tay ôm hai bình nước có hàng trăm ngàn lân tinh đang bao quanh loé sáng.
“Câu thần chú đó, thứ pháp thuật kinh hồn táng đởm.” Bà ta trừng mắt, cất giọng hét vang. “Nó đã đánh gục ta, cướp mất linh thần ta...” bà càng nói càng trở nên run rẫy, “Nhân Danh Thập Nhị Thiên Tinh, nhân danh Thần nữ Thủy tề, ngươi không được phép sai khiến ta thêm một lần nào nữa, hỡi quân Ác Thần!”
Nước trong hai cái bình bỗng trào lên dào dạt. Thần nữ Thủy tề như điên loạn hét lên, rồi tự tay bà đập nát cùng lúc cả hai chiếc bình. Sau đó xoay người biến thân thành một cái vòi rồng vĩ đại. Sóng nước khắp nơi cứ liên tục chờm cao, sau đó cùng giáng xuống ào ạt, không gian rung rinh như sắp vỡ tung.
“Là bọn Nhân Vũ” Lão đưa đò quát lên, chỉ tay lên trời.
Trên không trung, nơi giao nhau giữa mây và biển, một cảnh tượng huyền hoặc như tiên cảnh bồng lai, có hàng ngàn đôi cánh đang giương căng vỗ nhịp, phát ra ánh sáng trông vô cùng thánh linh. Sóng biển bên dưới từ nãy giờ đang không thôi gào thét, lúc này đã dịu đi và thay đó là những tiếng đàn ca.
Nhạc điệu trong trẻo mà linh thiêng kéo dài không lâu thì liệm tắt. Hàng ngàn Nhân Vũ cùng động loạt lao mình vun vút, hướng thẳng về phía con đò và lá cờ đang hô mưa gọi gió.
Thần nữ Thủy tề - thần lực thượng thừa, kinh động thiên giới.
“Kẻ nào đã gọi ra Thần nữ Thủy tề?” Một Nhân Vũ trừng mắt quát to.
“Và lão già, sao ngươi lại đổi hướng, còn không mau giao nộp thằng bé? Các người định trốn đi đâu?” Một Nhân Vũ khác cũng cất tiếng uy nghiêm.
“Không, chúng tôi…” lão già nói lắp bắp, rồi bất ngờ phục xuống, “tôi chỉ”, lão dừng lại, thở bật ra rồi ngẩn lên cầu xin, “Xin cho con gái tôi được gặp thằng nhóc này một lần, nó rất giống thằng cháu của tôi đã chết.”
Tiêu Minh giờ mới hoàn hồn trở lại, thấy Mi Li đang ngồi cạnh bên mình, hai mắt nó lim dim, miệng mở he hé, hít thở dường như rất khó khăn.
“Không thể nào, nó là người của Sơ Giới.” Vị Nhân Vũ này lắc đầu gạt đi.
“Đủ rồi. Mau giao ra thằng bé. Nhưng trước hết hãy trả lời ta, kẻ nào đã gọi ra Thần nữ Thủy tề?” Vị Nhân Vũ đứng ngay hàng đầu, tách biệt với hàng ngũ các Nhân Vũ phía sau, nói.
“Đúng vậy, ả ta vừa xuất hiện ở đây. Tôi không biết tại sao.” Lão đưa đò trông tức giận kể lại. “Ả ta hôm nay mới chịu xuất hiện. Lúc con bé Mi Li sắp chết, tôi không hiểu sao lại đọc câu thần chú vô dụng này, nhưng không ngờ lại gọi được ả ta.”
“Vậy ra là ngươi? Có thật không? Chẳng phải trước giờ không ai có thể vận ra câu thần chú này? Chẳng phải lần đó” vị này còn đang gắt gao tra hỏi thì trên mặt đột nhiên biến sắc, liếc mắt nhìn lên cao. Những đám mây đang tụ lại tạo ra những hình thù trông vô cùng quỷ dị. Từ màu trắng xanh đang dần chuyển sang màu xám, rồi sau đó tối đen hoàn toàn. Đám mây từ từ hạ xuống, len lõi vào giữa đạo quân Nhân Vũ. Các Nhân Vũ thần thái vẫn tỏ ra yên tịnh, mắt khẽ dao động quan sát luồng lệ khí vờn quanh.
“Ả kia!” Một Nhân Vũ chỉ tay về phía lão đưa đò.
Quả thật ở đó vừa xuất hiện một người đàn bà, mình mặc áo đen, tay phải cầm gậy, một chân khuỵ xuống, cuối xuống nhìn Tiêu Minh.
“Bắt lấy!”
Ngay lập tức hàng trăm chùm sáng màu đỏ sẫm từ các Nhân Vũ liền phóng ra vun vút. Lão đưa đò bên dưới còn chưa kịp định thần thì choáng váng nhận ra, hàng trăm Nhân Vũ không biết từ lúc nào đã ở sát xung quanh mình. Họ lơ lửng trên mặt nước cùng với các kì trân hộ thủ trông vừa kỳ lạ, lại vừa đẹp mắt đang trôi nổi bên thân. Ở khoảng cách này, lão đưa đò mới nhận ra đôi cánh của các Nhân Vũ thật sự rất lớn, to lớn hơn rất nhiều so với những lần trước lão thấy họ bay lượn từ trên trời. Thế nhưng, khi quay lại, người phụ nữ áo đen đã không còn ở đó, càng kinh ngạc hơn khi Tiêu Minh cũng đã biến mất theo.
…
“Con của mẹ. Là con đó phải không? Tiêu Minh ơi!”
Giọng nói vang lên rất loãng, vẫn không ngừng lượn bay trong không khí. Tiêu Minh nghe như có ai đó đang nói chuyện với mình. Tiếng nói ấy nghe rất kỳ lạ và chẳng mang ý nghĩa, chỉ làm hiện ra khung cảnh nơi một thung lũng rất sâu. Có một người phụ nữ mình mặc áo hoa, bà đang rảo bước trôi xuôi theo ánh chiều tà. Lại thêm một cậu bé cũng vừa mới xuất hiện, như thể từ cõi không cậu bất ngờ chạy ra. Cậu bé đùa giỡn cứ quấn quít quanh chân người phụ nữ nọ. Người phụ nữ cũng cười lại với cậu bé này.
“Tiêu Minh”.