Ký ức đã mất đi, để thêm một lần nữa ta cảm nghiệm sự mất mát, chia lìa.
Cơ thể Tiêu Minh bỗng nẩy lên giẫy giụa, cậu há miệng hớp hơi, cơ mặt nhăn nhó rồi từ từ mở mắt, một cơn bỏng rát chợt chạy lan khắp người. Tiêu Minh chống tay ngồi trở dậy, rồi bất ngờ kinh hãi hét lên: “Cô ơi!”
Toàn thân cụ Kim Thoa vừa bị ném văng ra xa, lúc này đã rơi xuống chính ngay trước mắt cậu.
“Ổn rồi… Ta không sao.” Cụ loay hoay đứng dậy, gom tà áo chùng đang trở nên nặng nề. “Các con có bị thương gì không?” Cụ nhìn lũ học trò, đôi mắt vẫn điềm tĩnh và chan đầy yêu thương.
Cả bọn vẫn ổn, chỉ xuýt xoa đôi chút. Giang Đông hai tay bưng má, xác nhận lại tình hình:
“Chúng ta thành công rồi phải không cô? Con gần như nhìn thấy gương mặt hắc ám của hắn sắp trồi qua cây Mộng Lạp.”
Nói rồi Giang Đông nghiên người tựa vào vai Tiêu Minh. Tiêu Minh bắt chước cũng ngã sang bên cạnh, nhưng chỉ còn My Anh ở đó, cô suýt té vì sức nặng của hai thằng “con trai”.
“Ta nghĩ lỗ thủng đã được vá lại.” Cụ huơ tay chụp vào không khí, “sức mạnh hất tung chúng ta lúc nãy có lẽ đến từ thế giới bên kia. Ta e là các pháp sư miền Hư cực đã gặp chuyện chẳng lành.” Cụ dựng lại một chút, quan sát xung quanh, “hi vọng Chúa Quỷ sẽ không tìm ra một lỗ thủng nào khác. Các pháp sư miền Hư cực sẽ khó lòng giúp chúng ta thêm lần nào nữa các con à. Và hơn nữa là sự an nguy của họ.”
Bọn Tiêu Minh đều cảm thấy lo lắng, chỉ biết nhìn vào khoảng không trước mặt, nơi mới nãy vẫn còn là một cái hố rất to. Nhưng dù sao mọi người đã có một tia hi vọng. Năm cô trò giáo sư Kim Thoa đã nhận ra cây Mộng Lạp có khả năng hiện hữu phi thường ở cả hai thế giới. Nói cách khác, với mỗi cá thể Mộng Lạp, nó tồn tại trong cả hai thế giới, có thể khác biệt đôi chút về số lượng cành lá hay hình thù bên ngoài, nhưng thực chất là cùng một cá thể, cùng một sự sống, đang hiện diện ở cả hai thế giới song song, nhờ đó giúp họ có thể quay trở về thế giới cũ.
Giang Đông khó chịu về tính hiện hữu đó, vì theo cậu điều đó là phi pháp thuật. “Có chĩa đũa vào đầu cũng không sao hiểu nỗi!”
Tạm gác lại sự phức-tạp-giản-đơn qua một bên, mọi người chợt nhớ đến sự biến mất của Kry Đa trong mấy hôm vừa qua. Kry Đa chính là thành viên thứ năm mà một tháng trước đây đã vô tình được Tạ Thần đưa vào Pháp Địa Đồ.
Mọi người nối gót giáo sư Kim Thoa leo lên một chiếc cầu thang xoắn, trên tay vịn cầu thang có dây leo quấn chằng chịt. Khi bước tới bậc thang cuối cùng cũng là lúc ngôi nhà ấy xuất hiện. Cách mặt đất chừng hai mươi mét, trên tầng cây thứ hai của một cây Bành Thụ lâu năm, giáo sư Kim Thoa đã tạo ra một ngôi nhà màu xanh lá, được tạo thành từ các bộ phận của chính cái cây Bành Thụ này, các chi tiết đều do cành lá của nó mà thành. Tất cả đều xanh tươi không ngừng sinh sôi nảy nở. Hoa lá chốc chốc lại nẩy lên tươi tắn, từ tay vịn cầu thang, ban công, giường ngủ, hay đến chiếc ghế mà My Anh đang ngồi lúc này. Tiêu Minh cùng Giang Đông đứng tựa vào ban công, nhìn ngắm không gian kỳ quặc nơi thế giới mới, cảm giác lo lắng cho Kry Đa lại cào xướt trong lòng.
“Chỗ này rộng quá, không biết cậu ấy đi đâu nữa?” Tiêu Minh hỏi.
“Tìm suốt từ sáng tới giờ cũng không thấy tăm hơi, trời cũng gần tối rồi, làm sao ở một mình vào ban đêm được chứ?” Giang Đông nói, cảm xúc dâng trào.
“Đừng nói là cậu đang khóc đó nha.” My Anh làm ra vẻ ngạc nhiên, “mình thấy hết rồi.” rồi tự dưng cô nàng cười lớn, nhưng sau đó lại đột nhiên đỏ mặt.
Giang Đông mắt tròn mắt dẹt vì bất chợt nhớ ra một điều. Ở đây My Anh có thể nhìn vào một chiều không gian nào đó và thấy được mặt cậu ta, mặc dù My Anh vẫn chỉ ở phía sau lưng cậu.
“Ghét mấy chiều quái quỉ này quá!” Giang Đông vừa nói vừa dáo dác nhìn quanh, bộ dạng như đang rình bắt con mồi.
Giáo sư Kim Thoa không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trước cửa, vẫn hiền từ nhìn ngắm lũ học trò, lúc này mới lên tiếng dặn dò thêm mấy câu:
“Tối nay lại đi tìm Kry Đa. Các con nghỉ ngơi một lát đi nhé. Ta vào làm bữa tối.”
Bọn trẻ mừng vui cùng réo lên tiếng “Dạ”.
“Nhưng mà nhớ,” cụ ngừng lại dặn thêm, “phải cẩn thận xem chừng.”
Giáo sư Kim Thoa vẫn hay bảo với các học trò như vậy. Thế nhưng ai nấy đều biết là cô giáo của chúng đã tỉ mỉ ếm lên căn nhà này hàng tá thần chú bảo vệ, tuyệt đối sẽ an toàn!
“Minh chẳng lo, bùa chú của cô là số một!” Giang Đông nói vẻ tự hào.
Vài phút sau cả ba người đều rơi vào thinh lặng, cùng ngắm cảnh chiều trôi, cảm giác bầu trời về đêm dần trở nên thân thuộc, dù sự thân thuộc ấy chỉ đơn giản là một sự bất an không hơn không kém.
Có một vật gì đó rất to đang cố gắng nhét mình vào bóng tối, không thể thấy rõ tứ chi của nó, trông giống như một tảng thịt khổng lồ cứ từ từ lạc trôi trong không khí.
“Làm mình nhớ đến Tạ Thần, nhưng con này quả thật là khủng khiếp!” Giang Đông lắc đầu, lại giả vờ uyên thâm.
Ngắm cảnh mãi cũng chán, Giang Đông quyết định rướn người bắt lấy bàn tay Tiêu Minh, kéo cậu ấy vào nhà, My Anh thấy vậy cũng lẳng lặng theo sau, để lại con quái thú tiếp tục trôi một mình trong đêm tối.
Bốn thầy trò giáo sư Kim Thoa ăn tối xong thì lúc này ngồi nghỉ ngơi ở ban công trước nhà. Một chùm hoa loa kèn vừa nở ra trên đó. Chùm hoa phát sáng làm Tiêu Minh nhớ tới cây cột đèn ở sân trước nhà Giang Đông. Có lẽ ngay lúc này đây, ngọn đèn ấy vẫn đang đứng ở vị trí quen thuộc, cảnh vật chung quanh cũng y hệt như vậy. Nhưng Giang Đông bây giờ đang mắc kẹt ở đây. Không biết khi nào mới có thể trở về đoàn tụ. Suy nghĩ đó khiến Tiêu Minh cảm thấy nhớ thế giới cũ, nhớ ngôi nhà của mình ở thị trấn Vân Giang, cũng bất giác cảm thấy nhớ ông ma Linh Can. Những cảm xúc này bỗng chợt nhiên cựa quậy, lúc sau lại đồng loạt trở mình, hoá thành những mối lo mông lung, mờ ảo. Ở thế giới của cậu bây giờ ra sao? Tiêu Minh càng cố gắng suy nghĩ thì tâm trí càng giống như đang nổi trôi vô định, cảm tưởng xung quanh chỉ là một màu trắng tinh.
Bọn Tiêu Minh ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc.
“Phải, chúng ta sẽ bay bằng chỗi thần.” Giáo sư Kim Thoa dừng lại một chút, hai mắt vừa nháy lên một ánh cười, “hãy ghi dấu ấn vào thế giới mới, cho họ biết về nền văn hoá truyền thống của phù thủy chúng ta, chỗi bay chính xác là một sự lựa chọn tuyệt hảo. Vả lại các con sẽ an toàn hơn khi di chuyển trên cao.”
Trong tình huống này My Anh sẽ hoàn toàn đồng ý với giáo sư Kim Thoa, thế nhưng, nếu đó là ở thế giới cũ.
“Những chiều không gian mới, thưa cô, tụi con vẫn chưa quen kiểm soát cơ thể theo cách đó, tụi con, ơ, cơ thể như bị lạc, bị dịch chuyển một cách không theo ý muốn, hoặc là....” My Anh hít lên một hơi, dáng vẻ trông vô cùng tội nghiệp.
“Dễ thôi, chỗi thần của mấy con cùng với chỗi thần của ta, có thể nói là một đàn chổi, cây của ta dẫn đầu, là cây đầu đàn, những cây chỗi kia sẽ biết cách tìm theo, các con cứ yên tâm, rồi ta sẽ giúp các con kiểm soát những chiều không gian mới.”
“Toẹt vời ông mặt trời!” Giang Đông hào hứng búng ngón tay cái “tách”, một đóm lửa nhỏ giữa ngón trỏ và ngón cái liền bất ngờ cháy lên.
“Pháp thuật đó vẫn đáng yêu quá chừng!” Giáo sư Kim Thoa quay đầu nhìn Giang Đông, mỉm cười, nhìn đóm lửa đung đưa trên bàn tay cậu học trò “bé bỏng” cao một mét mươi lăm, một giây sau lại đột nhiên thở dài, cảm thán, “những người già như ta đã không còn khả năng thực hiện loại pháp thuật này nữa. Thật bất công quá đi mà!”
My Anh nghe thế liền tiếp lời giáo sư:
“Cô Chàng Ngây Thơ, là phép thuật đó phải không cô?”
Nghe My Anh nói thế Giang Đông liền giũ tay tắt sáng, tiện thể giấu mặt vào bóng tối xung quanh cho đỡ sượng sùng, chỉ có My Anh là đang cười tươi rạng rỡ, còn Tiêu Minh cũng thầm nhủ phải cố gắng từ bỏ thói quen con nít này. Nhưng giáo sư Kim Thoa lại đột nhiên tự trách:
“Ta sai rồi, phải không?” Những người kia nghe thế đều nhìn nhau bối rối, “Kry Đa vừa mất tích, còn chúng ta ở đây đã ngót tháng rồi, nhưng những gì biết được lại chẳng đáng là bao, nếu không muốn nói là có hơi đáng thất vọng. Những ngày vừa qua ắt hẳn là khoảng thời gian kinh hoàng đối với những người đang chờ đợi chúng ta. Ta không dám nghĩ về những cuộc tàn sát của Chúa Quỷ cùng đạo quân của hắn đang gây ra trong từng phút từng giờ. Gần nhất là sáng nay, các pháp sư miền Hư cực, có thể họ đã... Ta thấy mình..” Giọng cụ càng nghẹn ngào hơn nữa, “Nếu như... nhưng làm sao được nữa... Tiêu Minh à, chúng ta...” Cụ cúi mặt, chiếc lưng khòm tựa vào thành bao lơn, hoa trên đó lại trổ ra nẩy nở.
Nhưng có một người đã rơi vào trầm mặc. Từ nãy giờ Tiêu Minh cảm thấy như “không được phép” nói, chỉ có thể lắng nghe, mà thậm chí còn không dám nghe, vì theo ý nào đó, giáo sư Kim Thoa đang ám chỉ tới cậu. Tiêu Minh cảm thấy dường như cụ Kim Thoa đang muốn nói cho mỗi mình cậu nghe. Tiêu Minh có cảm giác như mình đang bị lên án, và phải chịu trách nhiệm, phải chịu tội... một mình. Lặng yên trong bóng tối, Tiêu Minh thậm chí còn không muốn động đậy, không muốn gây ra bất kỳ một tiếng động nào để những người kia có dịp nhớ ra sự hiện của mình, nhớ ra Tiêu Minh chính là Chúa tể Tử thần, là kẻ cần phải đối phó, phải e sợ, phải tránh xa. Nhưng cậu đã nghe thấy, đã hiểu hết, tất cả những điều đó cứ ra rả inh tai suốt từ sáng tới giờ: “tìm ra lỗ thủng không gian” – cậu đâu muốn có những lỗ thủng chết tiệt như thế, “an nguy của họ” – cậu chưa hề biết các pháp sư miền Hư cực là ai và cũng chưa từng làm bị thương một người nào. Vậy mà lúc đó Giang Đông còn nói thêm:
“Người dân Tay Trần, thị trấn Vân Giang, còn cả thế giới pháp thuật...”
My Anh cũng vậy, làm như đau xót:
“và cả trường Kim Tước.”
“Sao các người cứ phải ra vẻ như thế?” Tiêu Minh bực dọc, những dòng suy nghĩ cứ loạn xạ túa bay trong đầu, “tôi cũng thấy lo, cũng đâu muốn ai chết, mục đích của tất cả những chuyện này là gì tôi còn không rõ, không cảm nhận được nữa là. Cho nên mọi người không cần phải nói nhiều như vậy.” Tiêu Minh ước gì những người ở đây có thể nghe thấy những lời uất ức đó, để biết rằng trong lòng cậu đang tức giận như thế nào. Rồi bỗng nhiên trong người cảm thấy xốn xang khó tả, Tiêu Minh cố gắng giữ im lặng, thu mình vào bóng tối để cơ thể mình được che chắn nhiều hơn.
“Tiêu Minh!”, giáo sư Kim Thoa gắt tiếng gọi, cụ nhìn tới góc tối, nơi ánh sáng từ chùm hoa loa kèn không hiểu sao lại không thể hắt vào. Giáo sư Kim Thoa đưa tay kéo xộc Tiêu Minh ra khỏi đó. Sắc mặt cụ bây giờ rất tức giận, hàng lông mày trắng bạc như dựng đứng hết lên, vầng trán cau lại gấp lên thành nhiều lớp, cụ nhìn chằm chằm Tiêu Minh, còn Tiêu Minh vẫn chỉ biết cúi đầu. Bầu không khí căng thẳng cứ tiếp tục thêm vài phút.
Giáo sư Kim Thoa lúc này mới bắt đầu lơi tay, bàn tay mềm lại thôi bấu vào vai Tiêu Minh. Còn Tiêu Minh thì cảm thấy hơi run, cố gắng ngước lên nhìn người cô mà mới hôm qua cậu vẫn hết lòng mến yêu và kính trọng. Cảm giác như mới hôm qua, khi Giang Đông và My Anh đi du lịch xa mới về, rồi đến nhà Tiêu Minh cùng đọc thư Dài cùng với cậu. Hai người đó đã hỏi: “Cậu bị sao vậy?” khi cậu chướng tính không muốn cho họ đọc thư.
Nhưng lần này tình hình còn tệ hơn trước, giáo sư Kim Thoa lúc này cũng có mặt. Hình như có gì đó bất thường vẫn hay xảy ra với cậu trong những lần như vậy, rất kỳ lạ, rất khác thường. Tiêu Minh cúi mặt vì chưa biết phải giải thích thế nào, cậu nhắm mắt cố xua đi những mối lo hỗn độn. Cảm giác ấy giống như là sự mất mát, giống như khi người ta chợt phát hiện ra mình vừa đánh rơi một thứ gì, và khi nghĩ về nó thì gương mặt Giang Đông và My Anh trong những lần nói chuyện lại hiện ra sống động.
Một thoáng trầm mặc đang lặng lẽ trôi qua. Sau đó mọi người cùng bắt đầu xé gió, lao vùn vụt lên trời, nơi lúc này đã ngập đầy bóng đêm.
Tiêu Minh không thể điều khiển được cây chỗi của cậu, nó cứ chao đảo rồi lắc lư không ngừng, hai cánh tay Tiêu Minh đang rung lên rất mạnh, mồ hôi ướt đẫm, rất khó bám giữ, tim lại giật thót vì mấy lần vì suýt rơi. Rồi chẳng hiểu vì sao, cây chỗi lúc này chợt lao đi vun vút, Tiêu Minh chỉ có thể nghiến răng nghiến hàm, ra sức siết chặt cán chỗi, thầm nguyền rũa mong cho nó gẫy đi cho rồi, cùng lắm là rơi xuống, đập đầu xuống đất, máu phọt ra tứ tung, lưỡi lè ra chết tươi, vẫn còn tốt hơn cứ phải tiếp tục chịu đựng cái cảm giác kinh khủng này.
Gió vẫn đang tát vào mặt Tiêu Minh chan chát, thì lúc này lại chợt nhiên tắt lặng, cây chỗi cũng giảm tốc và trôi đi chậm dần. Tiêu Minh hoàn hồn lúc này mới nhìn ngó xung quanh, cậu tá hỏa nhận ra hai kẻ ở bên cạnh, trong tíc tắc không kiềm chế được mà phá ra cười ha hả. Giang Đông và My Anh phải nói là trông thật thảm thương, đầu xù tóc rối, nhan sắc thần thái chẳng kém chi là Thị Nở - Chí Phèo.
“Cho tôi bát cháo.”
Từ chỗ này chẳng biết là cao đến mấy trăm mét, chỉ thấy được bên dưới là hun hút bóng đêm. Vậy làm sao có thể tìm thấy Kry Đa từ độ cao như vậy? Đó là một câu hỏi hay ho mà Tiêu Minh có thể bắt đầu.
“Về điều này,” giáo sư Kim Thoa ghì nhẹ cán chỗi, “Kry Đa, ta nghĩ thằng bé có thể đang ở trên cao.”
“Trên cao?”
“Trên cao?”
“Trên cao?”
Bọn học trò đồng thanh nhấn nhá.
“Có lẽ qua thế giới đa chiều, Kry Đa đã biến thành chim mất rồi.” Giang Đông phát biểu dưới nét mặt ngây thơ.
“Ta nghĩ là được.” Giáo sư Kim Thoa đáp lại thản nhiên.
“Thôi đi mà, mình không thích đâu, cô Kim Thoa cũng biết giỡn thế sao?” My Anh hơi nghiên người, bay tới gần Tiêu Minh, tựa vào vai cậu, nói thầm thì.
Tiêu Minh cũng đồng ý, nhưng có điều, cậu bất giá rùng mình, giọng điệu của My Anh nghe cứ như là nũng niệu, làm tâm trí Tiêu Minh chợt cảm thấy mông lung lạ kỳ.
“Các con làm sao vậy chứ?” Giáo sư KimThoa làm bộ dạng ngạc nhiên, “có lẽ các con bị choáng ngợp trước thế giới mới, tâm thức vì vậy mà thay đổi ít nhiều. Việc biến hình, ta không nghĩ lại kỳ khôi, kỳ lạ hay có gì kỳ cục tới vậy.”
Cả mớ từ ngữ thanh vần trúc trắc làm mọi người như thức tỉnh khỏi cơn mộng mị ngô nghê. Dù gì bọn họ cũng là phù thuỷ, thế giới đa chiều, vậy thì đã sao?
“Ừ, có gì ghê gớm?” Giang Đông gật đầu, vẻ đầy tự tin.
Tiêu Minh cảm thấy yêu quý Giang Đông cũng vì lẽ đó. Cậu ấy có một niềm hãnh diện to lớn về nguồn gốc pháp thuật, thậm chí còn truyền cảm hứng đó cho những người xung quanh. Tiêu Minh tiếp lời: “Ở thế giới của chúng ta cũng có những điều phi thường, ở trường Kim Tước, tụi mình được học và chứng kiến biết bao nhiêu là pháp thuật, và cả Tạ Thần, hay đến Cổng Thời Gian cũng đã đều thấy qua, đó là những thứ kỳ diệu, thật sự rất tuyệt vời. Mà còn chưa hết,” Tiêu Minh không ngăn nỗi niềm tự hào như cơn sóng trào dâng, “tụi mình, mấy cậu nhớ không, là bộ ba thời gian, oách lắm, vĩ đại thế còn gì. Thế giới đa chiều, vậy thì đã sao, nó chẳng phải cũng chỉ là những lục địa pháp thuật, cũng chính là pháp thuật kia mà.” Tiêu Minh dừng lại, hớp hơi, cảm thấy hơi thở run run, không phải vì sợ, mà vì nhận ra bản thân, sợ mình có thể sẽ bỏ sót thứ gì đó nên phải nói ra liên tu một tràng.
My Anh lúc này đã rưng rưng nước mắt. Nhưng tâm tình cả nhóm nhờ vậy mà đã khá lên nhiều.
“Chắc các con còn nhớ về tộc người Nhân Vũ và quan hệ họ hàng với tộc người Bưu Chính.”
Trong phút chốc, hàng tá ký ức lại hiện lên trong đầu: không gian trắng xóa, cổng thời gian, cơ thể người đàn ông bị ăn mòn, Kry Đa và cha của cậu ấy, niềm kiêu hãnh của tộc người Bưu Chính. Tiêu Minh chợt bắt lấy một liên kết kỳ lạ: cha Kry Đa còn sống và ông ấy đang ở đây.
“Trong một lúc, nơi lỗ thủng không gian hồi sáng, ta đã nhìn thấy, có thể là thời điểm trước đó, khi trời gần sáng, Kry Đa vẫn ở cùng chúng ta, nhưng sau đó cơ thể em ấy giống như là tan biến, nhưng không phải vậy các con à, lẽ ra ta phải nhận ra sớm hơn, đó là do những chiều không gian khác đã che mất Kry Đa khỏi não bộ chúng ta, khiến chúng ta không còn nhìn thấy em ấy. Điều đó có nghĩa là, Kry Đa vẫn ở đâu đây ngay thời điểm này, chỉ có điều chúng ta không thể nhìn thấy, và ngược lại Kry Đa cũng vậy, cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của bốn chúng ta, dù thực sự đôi bên vẫn đang ở rất gần.”
Từ nãy giờ có một cảm giác thân quen.
“Cô ấy lại như thế.” Giang Đông sụt sịt nước mũi, ra chiều đáng thương.
My Anh cũng vậy. Dù không muốn thừa nhận, nhưng những điều vừa nghe chẳng dễ hiểu chút nào. Nhưng Nhưng Tiêu Minh thì dường như trái lại, trong những lúc thế này lại sáng dạ bất ngờ. Ngoài ra còn có thêm một điều mà Tiêu Minh chỉ mới vừa nhận thấy, một sự trùng hợp không hoàn toàn dễ chịu, đó là các lớp học của giáo sư Kim Thoa, lần trước là ở bãi đá, còn lần này là lục địa pháp thuật, và “cả lớp” thì đang lơ lửng giữa trời.
“Vậy có giống ông ma Linh Can không cô? Ông bảo con người có thể thấy được ông một phần là do ý thức con người mong muốn và còn do sự đồng thuận từ phía ông. Những lúc không thể nhìn thấy ông có phải là do ông đang ẩn mình trong những chiều không gian khác?”
“Con làm ta ngạc nhiên thật đấy.” Giáo sư Kim Thoa tỏ ra hào hứng, “Đây có thể là một thông tin hữu ích cho ngành linh hồn học, nhưng như thế vẫn còn một vấn đề, đó là nếu ông ma Linh Can có thể cùng với ý muốn chủ quan của con người mà tỏ ra hiện diện, thì tại sao Kry Đa lại không làm như thế trong suốt khoảng thời gian vừa qua. Và còn một điều quan trọng, đó là vì sao Kry Đa lại cảm nhận được và nhìn thấy được những chiều không gian khác?”
“Vậy cụ nghĩ bằng cách nào mà Nhân Vũ tạo ra được cánh cổng thời gian?” Giọng một ai đó vừa bất ngờ cất lên.
Rời bốn cô trò giao sư Kim Thoa chợt thốt lên khi nhận ra cảnh tượng đang hiện ra trước mắt. Cảnh tượng đó trông kỳ diệu đến hầu như không tưởng. Hàng ngàn Nhân Vũ đang hiện thân giữa trời, số lượng đông đảo khiến những người xem đều cảm thấy choáng ngợp. Đôi cánh của các Nhân Vũ còn phát ra ánh sáng. Trên tay từng người còn xách theo đèn hoa, đèn hoa tỏa chiếu ra muôn ngàn tia sắc. Hàng ngàn vệt sáng như những dải lụa mềm đang tuôn ra từ cơ thể họ, dập dờn theo gió và toả ra hương thơm. Những vệt sáng đó cứ không ngừng cuộn theo không gian, đi hết một vòng lại đổ ngược trở về nơi bắt đầu, giống như một điệu múa vĩnh cữu của vạn ngàn tinh vân. Trong lúc này, những âm thanh thần bí cũng bắt đầu vang lên rồi hòa quyện. Nhiều mảng không gian kỳ ảo cũng bắt đầu mở ra. Mỗi mảng không gian như một cuộn tranh sơn thuỷ, từng cuộn lăn ra cho cảnh vật sống động hiện ra.
“Việc cảm nhận những chiều không gian khác ngoài ba chiều không gian cơ bản đối với não bộ con người quả là một điều không tưởng. Chúng tôi rất mừng khi giáo sư đây đã có thể nhận ra. Kry Đa đã kể cho chúng tôi câu chuyện của các vị nên đã hiểu được phần nào.” Một Nhân Vũ nói.
Ngay sau đó từ trong đám đông, thấp bé bên dưới chính là Kry Đa đang bước tới. Rồi một người đàn ông khác cũng dáng người nhỏ bé, hai sợi lông vũ trên tai đang không ngừng trổ ra sắc màu, ông lay người trong đám đông cùng bước theo cậu con trai.
Ba người kia trông thấy Kry Đa đều không giấu được vui mừng, liền chạy tới ôm chằm cậu ấy, thật sự là mừng vui thắm thiết, lại còn nhảy tưng tưng vui vẻ mãi không thôi. Nhưng một cơn choáng váng liền xảy sau đó, chỉ ngoại trừ Kry Đa vẫn còn bình tĩnh vì hiểu rõ tình hình. Bọn Tiêu Minh nhận ra mình vừa lao khỏi chổi thần ở độ hàng cao đến hơn trăm mét, mười ba cây Bành Thụ xếp chồng lên nhau cũng không với tới được chỗ này. Ba người lập tức bấu vào người Kry Đa cầu cứu. Nhưng nhanh chóng cả bọn đã nhận ra mình giống như đang trình diễn tấu hài. Lớp không khí bên dưới thật sự giống như một tấm nệm, nâng đỡ từng cử động chính xác đến từng tí từng li.
“Không ngã đâu mà lo.” Kry Đa cười híp mắt.
Giáo sư Kim Thoa giờ bước xuống chỗi thần, nghiêng đầu kính cẩn, chào những người xung quanh.
“Nếu tôi không lầm thì các vị Nhân Vũ năm xưa, sự biến mất của họ, liệu có phải là do nơi này?”
“Phải, ông bà chúng tôi, nói đúng hơn là đã lánh nạn ở đây.”
Nghe tới đó giáo sư Kim Thoa bỗng đột nhiên cúi mặt. Tiêu Minh nhớ ra có lần My Anh và Giang Đông đã kể về một biến cố thời xưa, đó là sự ra đi của tộc người Nhân Vũ, tội lỗi va trách nhiệm của cộng đồng pháp sư.
“Chúng tôi xin lỗi, tội lỗi đó chúng tôi không thể nào biện minh, cộng đồng pháp thuật về sau đã nhận ra sai lầm, nhưng đã quá muộn để có thể chuộc tội, các vị hầu như đều biến mất, số vì tử nạn trong cuộc chiến kéo dài, số còn lại đã biến mất, chúng tôi không sao tìm thấy được.” Giáo sư Kim Thoa trầm ngâm nhớ lại.
“Xin chớ dằn vặt vì những điều xưa cũ. Khi đó ắc hẳn cụ cũng chỉ là một cô bé như chúng tôi thôi mà, và tôi tin cụ đã không bao giờ mong muốn những chuyện như vậy xảy ra. Chúng tôi ngày xưa cũng đều như vậy, dù rằng có lúc mệt mỏi đã cảm thấy oán hận. Nhưng ông bà, bố mẹ chúng tôi đều đã tha thứ cho cộng đồng các vị thì chúng tôi cũng không muốn giữ lại ân oán làm gì.”
Dù chưa thật sự trải qua sự tình, cũng chưa biết rõ về lỗi lầm mà giới pháp sư gây nên, nhưng Tiêu Minh cảm thấy muốn được yêu quý các vị Nhân Vũ, muốn được giúp đỡ và hơn hết là cảm kích tấm lòng của các Nhân Vũ. Sự tha thứ của họ khiến Tiêu Minh cảm thấy yêu quý cuộc sống, và thật sự muốn giữ gìn cuộc sống bình yên này mãi mãi cho tất cả mọi người.
“Nhưng vì sao các vị lại không muốn trở về? Chúng tôi sẽ biết ơn nhiều lắm.” Giáo sư Kim Thoa tha thiết đề nghị.
“Hiện tại chúng tôi hài lòng với cuộc sống ở đây, lục địa pháp thuật một cách may mắn lại rất phù hợp với Nhân Vũ tộc. Mọi người đều biết Nhân Vũ có nhiều pháp năng khác lạ, đặc biệt có liên quan đến không gian và thời gian. Cánh Cổng Thời Gian chính là một ví dụ.”
Lúc này Tiêu Minh mới rỉ tai Kry Đa, nói nhỏ: “Nhưng mình lỡ tay làm hỏng nó mất rồi.”
Kry Đa vỗ vỗ vai Tiêu Minh, mỉm cười. Còn Tiêu Minh thở dài rồi bắt đầu đếm số lượng Nhân Vũ xung quanh, cảm nhận tội lỗi của bản thân đang nhân theo số lượng, hay tệ hơn là đang tăng theo cấp lũy thừa, thật ra Tiêu Minh vẫn thích làm phép cộng hơn.
“Vậy ra cháu chính là Tiêu Minh?” Vị Nhân Vũ vừa nãy bắt đầu hướng mắt về phía Tiêu Minh, hỏi, “Cậu thiếu niên này đã lỡ tay phá phách, làm hỏng công trình vĩ đại nhất của tổ tiên chúng ta đây mà.”
“Thôi xong, làm sao bây giờ? Ước gì lúc đó không nổi điên như thế.” Tiêu Minh nghĩ thầm, khối óc đã trở nên nóng bỏng. “Nhưng biết làm sao, mình phải chiu tội, là do mình gây ra. Nhưng…” bất giác cậu lại muốn đổi ý. Tiêu Minh liếc mắt nhìn giáo sư Kim Thoa, trong lòng thầm kêu lên, “Cô ơi, cứu con với, cô ơi!”
“Cảm ơn cháu!”
Là một lời cảm ơn sao? Nhưng câu nói đó đã không đến tai Tiêu Minh kịp lúc. Cơ thể cậu lúc này đã đông cứng mất rồi, chẳng còn nghe thấy hay cảm nhận được thứ gì bên ngoài nữa. Tiêu Minh nghĩ bụng nếu mình bị đông cứng, có thể lắm sẽ dành được một chút lòng xót thương. Cả My Anh và Giang Đông cũng xụ mặt ra làm bộ dạng thê thảm, trưng hết vẻ đáng thương cho quần chúng tỏ tường.
“Các cháu đừng cảm thấy có lỗi nữa nhé. Cánh cổng thời gian chỉ mất đi sự diện trong thế giới của các cháu mà thôi. Cũng như cây Mộng Lạp cùng tồn tại song song ở cả hai thế giới. Nhưng Mộng Lạp là sinh vật pháp thuật tự nhiên. Còn Cổng Thời Gian, dù chỉ là pháp bảo nhưng vẫn có khả tương tác với không gian đa chiều, có thể hiện diện ở những chiều không gian khác nhau. Những vệ binh giữ cổng của chúng ta đã nhận thấy nhưng xung đột pháp năng dị thường trong ngày hôm ấy.
Nó mất đi sự hiện diện ở thế giới các cháu cũng tốt. Cổng Thời Gian đã gây nên sự hỗn độn năm xưa. Đối với con người thì vấn đề không-thời đang trở nên phức tạp và không thể kiểm soát. Nó rất dễ mang đến sự ngông cuồng và tham vọng nơi loài người.”
“Ước gì chúng tôi đều hiểu được như vậy.” Giáo sư Kim Thoa vừa nói vừa thẩn thờ ngắm nhìn bầu trời đầy sao, nó trông giống như một tấm thảm huyền bí, lung linh đang giăng ngay trên đầu.
Gió đêm lạnh buốt, vòm trời thẳm sâu như đang nhắc nhớ Tiêu Minh về thời gian. Tiêu Minh nhìn xuống dưới, liền trông thấy một khối không gian tròn đầy. Bất giác cảm thấy việc hô hấp hình như trở nên khó nhọc.
“Chúng tôi chưa cảnh báo các vị. Nhân Vũ tộc sinh sống ở độ cao này, thể trạng con người sẽ khó mà thích nghi.”
Hoá ra là như thế. Tiêu Minh lại nhìn xuống, cảm thấy bị thu hút. Rồi hình như, có một ngôi vừa nhá lên phía dưới. “Từ mặt đất?” Rồi thậm chí còn chưa kịp chớp mắt xong, cậu kinh hoàng nhận ra có thứ gì đó giống như một cái chảo đầy lửa đã úp trọn vào người. Không gian và ánh sáng liền đóng sầm lại cùng một lúc. Trời đất tối đen, không một tia chớp. Tiếng gào thét chưa kịp rộ lên đã im bặt tức thì. “Không lẽ mình ngất?” Nhưng rõ ràng Tiêu Minh vẫn còn đang suy nghĩ, phải chăng trí óc thì vẫn đang hoạt động, nhưng cơ thể đã tê liệt mất rồi? Nhưng không, cậu có thể co lại cánh tay, cảm giác như vừa chạm vào lá cây. Có thể là phép thuật của giáo sư Kim Thoa. Tiêu Minh đoán mình có thể đang ở bên trong một khối cầu dâm bụt. Trong này tối bưng và hoàn toàn im ắng. Nhưng cậu lại thấy lo lắng đến phát run cả người, “Chuyện gì đang xảy ra bên ngoài?”.
Tiêu Minh nhớ lại cảnh tượng mới vài giây trước đó. Phía sau cái chảo lửa hình như là một đôi cánh màu trắng rất to, chỉ có thể là Nhân Vũ. Tiêu Minh trong lòng lo lắng không yên, nhưng làm sao để thoát ra chỗ này. “Cô ơi, cho con ra khỏi đây!” Tiêu Minh tức giận cố gào lên thật to. Sau đó dường như đã có thể nghe được một chút âm thanh bên ngoài, rõ ràng là cụ Kim Thoa vừa định nói điều gì đó. Nhưng tiếng nói không chịu bật ra, giờ chỉ còn nghe thấy một thanh âm rùng rợn đang băng xuyên qua trí óc. Âm thanh đó khiến lồng ngực Tiêu Minh như bị thúc mạnh. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Tiêu Minh bắt đầu run rẫy, cảm giác choáng váng, không thể hít thở, tâm trí cuống lên, lúc này cậu thật sự rất muốn làm điều gì đó, phải làm ngay lúc này nếu không sẽ quá muộn.
“Đạo Giới”. Đây là pháp thuật di chuyển cấp cao, nó tạo ra một lối liên thông giữa các bụi cây dâm bụt, dịch chuyển cơ thể người vận chú đi xa vạn dặm chỉ trong một cái chớp mắt. Nhưng hiện tại đang ở giữa không trung thế này làm sao có thể tìm ra một bụi cây nào khác để xuất khỏi đạo giới, bản thân Tiêu Minh lại không biết thuật Thổi mầm dâm bụt. “Không cần phải đi đâu hết,” Cậu bất ngờ nghĩ thông, “xuất đạo giới sẽ thực hiện ngay chính tại bụi cây này.” Cậu biết giáo sư Kim Thoa muốn cậu được an toàn, nhưng còn những người khác, cậu muốn tất cả đều phải được bình an.
Bụi dâm bụt đang biến đổi pháp năng, cành lá vừa co lại rồi bất bung ra mở lối. Tiêu Minh liền phóng ra ngoài. Nhưng ngay lúc ấy một dải bạch quang lại bất ngờ phạt tới. Trong gang tấc Tiêu Minh đã lập tức nhích người né đi. Bấy giờ càng ngạc nhiên khi nhận ra kẻ vừa tấn công mình.
Cảnh tượng trước mắt khiến Tiêu Minh vô cùng kinh ngạc, các Nhân Vũ dường như đang tru sát chính đồng loại của mình. Chỉ mới nãy cuộc trò chuyện còn diễn ra tốt đẹp, vì cớ gì các Nhân Vũ lại trở nên cuồng sát?
Tiêu Minh gào lên gọi:
“Giang Đông, My Anh, hai cậu đâu cả rồi? Cô ơi, cô ơi cô...”
“Họ không phải phe ta!” Kry Đa vừa nhảy xuống chắn ngang phía trước Tiêu Minh, trên tay siết chặt sợi lông vũ với một dòng pháp thuật đang uốn quanh không ngừng.
Cách hai người họ khoảng vài ba bước, một mảng không gian đang rung lên méo mó. Không gian bên trong đang dần dần tối đen. Tên Nhân Vũ kia vừa đẩy tay ra trước, vùng tối đó liền mở rộng ra. Tiêu Minh nhìn thấy trong đó là một bầy chim Tử Yến, cơ thể chúng giống đang như bị bóp lại, rồi chỉ trong tíc tắc, bầy Tử Yến đã hoàn toàn tan biến, những dòng ánh sáng xung quanh bị chém ra đứt đoạn. Từng đoạn ánh sáng bị đứt gãy đang tìm đường trốn theo các khe hở không gian mà Kry Đa đã vừa mới tạo ra.
“Lỗ đen vũ trụ, nó tiêu diệt mọi thứ.” Kry Đa hét về phía Tiêu Minh, hai tay cố điều khiển sợi lông vũ trông có vẻ nặng nề, còn cái hố đen khổng lồ thì đang phát ra những âm thanh hỗn tạp chói tai, “mình đang tách rời không gian xung quanh nó, hi vọng làm nhiễu loạn phần nào pháp năng của lỗ đen.”
Nhưng những mảng không gian mà Kry Đa tách ra chưa tồn tại được bao lâu liền lập tức bị lỗ đen nuốt vào. Pháp lực của gã Nhân Vũ kia thật sự quá mạnh. Hắn đang từ từ bước lại, đẩy lỗ đen gần hơn về phía Kry Đa và Tiêu Minh. Sợi lông vũ của Kry Đa lúc này bỗng đột nhiên bốc cháy.
“Hai tộc người chúng ta xét cho cùng cũng có chung nguồn cội. Nhưng hành động của ngươi có nghĩa là phản bội, Kry Đa. Lũ pháp sư và cả ngươi sẽ phải nhận lấy hậu quả này.”
Tên Nhân Vũ đó nói xong liền hai tay chưởng mạnh, tống lỗ đen ụp thẳng vào người Kry Đa. Tiêu Minh nén hơi thở vừa định nhảy tới cứu Kry Đa thì Giang Đông và My Anh đã lập tức xuất hiện. Giang Đông quàng lên cổ ghì chặt Tiêu Minh lại.
“Không được đi, những pháp thuật đó sẽ nghiền nát cả cậu.”
Giang Đông vừa nói xong thì cậu, Tiêu Minh và My Anh liền bị hất văng ra xa. Một luồng pháp thuật có lẽ vì chệch hướng mà đã phóng tới đó. Trong lúc ấy, Tiêu Minh đã nhìn thấy cha của Kry Đa, ông Kry Mông lao ra đỡ cho con mình, cơ thể ông giống như một nhát kiếm chém tung vào lỗ đen, sét từ cơ thể ông cũng toé ra lẹt xẹt.
Trời đất đảo lộn, xoay đảo không ngừng. Bùa chú nâng đỡ đã mất tác dụng, tất cả đang rơi xuống với tốc độ Tử thần. Hai mắt Tiêu Minh lúc này mới tìm thấy Kry Đa – cậu ấy vừa ngã xuống một tầng mây đối diện.
“Thứ tà thuật đó, quân ác thần!” Một Nhân Vũ khác vừa lao đến, giận dữ quát lên.
Tay cầm thương vàng vừa chém ra chớp nhoáng. Tên Nhân Vũ vừa giết Kry Mông bị cây thương đâm xuyên qua người. Ánh sáng chói lọi từ vết thương liền tuôn ra mãnh liệt. Nhân Vũ đang chết, thần thánh tức giận liền không ngừng đánh sét trừng phạt con người.
Rất nhiều Nhân Vũ hoặc chết hoặc trọng thương rơi xuống. Tiêu Minh cũng đang rơi nhưng vừa may đã chụp được một cây chỗi thần. Thần chú Thỉnh Triệu của My Anh đã linh nghiệm tức khắc, mang chỗi thần trở lại cho ba người vào thời khắc không thể nào muộn hơn.
“Thôi mà, pháp thuật của Nhân Vũ sẽ giết hết chúng ta.” My Anh kiên quyết phản đối vì Tiêu Minh cứ nhất quyết đòi ở lại. “Cô Kim Thoa chắc chắn sẽ ổn. Cô ấy…” My Anh nghẹn ngào, “đơn giản là vì, cô, cô không thể nào gặp bất cứ chuyện gì.”
“Phải đó,” Giang Đông cũng nói, nhưng trong lòng cậu đang trải qua một cơn rúng động, cuộc đấu phép ghê rợn vẫn còn đang diễn ra ở ngay trên đầu. “Chỉ là cô ấy, và cái hố đen, chỉ là, mình nghĩ…”
“Sao? Cô và hố đen đã làm sao? Không lẽ…” Tiêu Minh quát mắng, “Khi bị nhốt trong dâm bụt mình đã nghe tiếng cô ấy. Còn cái hố đen, hai cậu nhìn thấy gì? Nói mau!” Tiêu Minh càng gào thét càng giống như điên loạn.
“Cô bị..” Giang Đông rưng rưng nhìn Tiêu Minh, dường như không dám nói, “cái hố đen, mình không chắc, mắt mình như bị mù khi cố nhìn vào bên trong. Nhưng sau đó thì hình như cô biến mất. Chắc là cô biến mất.”
Mắt Tiêu Minh trợn ngược khi nghe hai từ sau cùng. Cậu cảm thấy như vừa mất đi ý thức, hai đầu gối đang dần dần rơi xuống. Giang Đông và My Anh cũng ngã gục xuống theo. My Anh và Giang Đông trước đó ấy vẫn không sao tin được, không dám chấp nhận, nhưng còn bây giờ, Tiêu Minh cũng ở đây, cả ba đều ở đây, bọn họ như hoàn hồn, cụ Kim Thoa thật sự đã chết.
Nghe sao mà dễ dàng quá vậy, quả thật là nhảm nhí! Tiêu Minh cứ tự hỏi đã kết thúc hay chưa, ý cậu là về tất cả mọi thứ, về cụ Kim Thoa, cảm giác bây giờ có phải gọi là kết thúc, là chết? Giờ biết phải làm sao? “Cô đang ở đâu, cô đang nằm ở đâu, cô hả?” Tiêu Minh nghẹn ngào, lẩm bẩm không thôi, rồi muốn mắng chửi ai đó, trong lòng đang cảm nghiệm vị cay đắng, uất ức, sự mãi mãi và chia lìa. Cậu tự hỏi về sự hiện diện của mình trên thế gian này là gì, cậu là ai, tại sao lại ở đây trong thế giới này, hay giống như mọi người vẫn bảo, cậu là Tiêu Minh bị guồng máy thời gian quẳng đi không thương tiếc, để rồi phải ở đây cho đến tận lúc này, để chứng kiến giáo sư Kim Thoa phải chết.
Những mảnh ký ức xưa cũ bỗng hiện ra rõ rệt, Tiêu Minh chính là cậu, và con người cậu rất sợ nhìn thấy cái chết, mẹ cậu, cậu có một nỗi ám ảnh kinh khủng như thế, nỗi lo lắng cứ hù doạ hăm he cậu từng ngày. Sự hiển nhiên mà mẹ cậu vẫn cứ hoài nhắc nhở, như để phòng xa, để chuẩn bị tinh thần cho đứa con thân yêu, đó là sẽ đến một ngày khi bà không còn sống. Cậu căm ghét cái điều hiển nhiên khốn kíp về sự sống, cảm thấy bất cam vì ai ai cũng phải tuân theo.
Ngày cậu mở mắt liền trông thấy cụ Kim Thoa. Trong suy nghĩ của cậu thì cụ Kim Thoa như một sự hiện diện hiển nhiên, giống như mặt trời phải mọc, cách xa trong đêm rồi sáng mai lại về. Hầu như mọi người đều biết đến tên cụ, bọn họ sẽ ra sao khi biết cụ đã mất rồi. Ký ức của họ rồi sẽ ra sao khi hình ảnh người nữ pháp sư vốn đã già, đã hằng in trong tâm trí từ rất lâu, nhưng con người thi nay đã chết.
Tiêu Minh căm tức chỉ muốn bằm nát hết thực tại, hay đúng hơn là bằm nát sự bất lực của bản thân mình. Lúc này chẳng còn gì ngoài cảm giác bất lực, cậu, Tiêu Minh đã trở nên vô dụng... hoàn toàn.
Sự yếu đuối vẫn bám ghì không buông. Cuộc hỗn chiến giữa các Nhân Vũ vẫn quyết liệt khôn lường. Cuối cùng Giang Đông cũng làm theo My Anh cùng quệt lau nước mắt, chỉ còn Tiêu Minh trông vẫn chưa hết thất thần.
“Vậy là Nhân Vũ có hai phe, những người trò chuyện với tụi mình là người tốt, còn bọn người kia hình như đang muốn giết phù thuỷ.” My Anh nói.
“Phải, nhưng tại sao, tại sao, tại sao?” Giang Đông tức tối cứ chửi mắng loạn xạ.
“Vì tội lỗi loài người” Tiêu Minh chợt đứng dậy, trông giống như mộng du, cứ chầm chậm thốt ra từng lời.
My Anh chợt đưa tay sờ lên mặt Tiêu Minh.
“Làm gì vậy?” Giang Đông trố mắt hỏi My Anh.
“Những đốm trắng trên măt cậu ấy, lại xuất hiện nữa kìa.”
Quả nhiên là như thế. Đó không chỉ là bụi. Tiêu Minh bắt đầu bước đi, có hơi loạng choạng, nhưng ánh mắt rõ ràng còn rất linh hoạt. Mặc cho Giang Đông cứ múa may trước mắt, Tiêu Minh vẫn thẳng bước đi, lát sau lại đột nhiên nói chuyện, nhưng không phải với bất kỳ ai xung quanh lúc này. Những câu nói phát ra kỳ lạ, tiếng được tiếng không cứ tắc nghẹn giữa chừng.
Hai người Giang Đông và My Anh không còn cách nào tạm thời chỉ có thể đi theo Tiêu Minh. Ba người cứ tiếp tục bước đi trong bóng tối, một lúc sau phía trước chợt hiện ra vài đốm lửa đang nổi trôi dập dờn. Nhưng chẳng hiểu sao cứ mỗi khi tưởng đâu đã đến rất gần, những đóm lửa lại giống như bất ngờ hiện ra từ rất xa, không gian xung quanh giống như vừa xoay đảo. My Anh vừa giẫm lên thứ gì đó khiến cô trượt chân suýt té, nhưng khi nhìn xuống thì ngẩn người nhận ra, đó chính là ba cây chỗi mà họ đã cưỡi lúc nãy.
“Ế”, Giang Đông ngẩn người, “ Sao tụi mình lại trở về chỗ cũ? Rõ ràng đang đi về hướng đó cơ mà…” Cậu vừa nói vừa chỉ tay sang trái, khung cảnh ở đó mới nãy vẫn còn tối đen, lúc này đã rạng rỡ hiện lên trong ánh nắng mặt trời, những chùm hoa Mộng Lạp đang nẩy lên trong gió, vài mảnh vải phất phơ mắc kẹt trong các bụi cây gai, gần đó còn chỉa lên nhiều thanh giáo nhọn hoắt. Xa hơn chút nữa là mấy thân cây Bành Thụ bị chém tung đứt đoạn, lửa cháy âm ỉ cùng khói đen chốc chốc lại đẩy đưa dập dìu.
Trong tíc tắc hầu như là bất động, cả My Anh và Giang Đông bỗng rùng mình mở mắt ra.
“Hình như có chuyện gì đó, “ My Anh cố nhớ lại, “tụi mình vừa mới làm gì hả?” My Anh nhăn mặt xoa xoa hai bên thái dương, hỏi Giang Đông.
“Cây Mộng Lạp” Giang Đông cảm thấy hoài nghi, “sao mình cứ cảm thấy còn thiếu thiếu một điều gì đó.”
Ngẫm nghĩ hồi lâu rồi cả hai bất ngờ réo lên: “Tiêu Minh”, ba hồn bảy vía như vừa quay trở lại, Giang Đông và My Anh suýt chút nữa đã gần như quên mất cái tên “Tiêu Minh”, quên mất trong cuộc sống của họ đã từng có một Tiêu Minh như vậy.