Phản Thân: Ác Nguyền Sinh Tử

Chương 5: Chương 5: Hư cực kịch đấu Tử thần




Có một lỗ giao thoa với Lục địa pháp thuật vừa xuất hiện ở miền Hư cực. Chúa tể Tử thần được linh ứng nên tìm đến nơi này. Hai nguồn pháp năng của thuần túy và đối nghịch sẽ hòa hợp vào nhau.

Chúa tể Tử thần mở mắt. Núi non trùng điệp cùng gió lạnh tạt vào mắt y. Y nhận ra mình đang bay giữa một nơi xa lạ.

“Ta đang giao đấu với lũ hồn ma phù thuỷ thì Tạ Thần xuất hiện. Những hồn ma, đó nhất định là pháp năng của chúng, thứ pháp thuật kỳ dị. Rồi có thứ gì đó gọi ta, ta trông thấy bà Kim Thoa cùng lũ học trò. Những chiều không gian, có lẽ nào?”

Chúa tể Tử thần lúc này bay phía trên một con suối nhỏ. Sự hiu quạnh của nơi này đang khiến hắn cảm thấy khó chịu, rồi đột nhiên một giọng hát trong trẻo vừa từ đâu vẳng tới, nghe như giọng trẻ con.

“Đồng xanh sải cánh, Thần tước nghiêng mình, âm vang rừng núi cùng Tạ Thần hát vang.”

Chúa tể Tử thần dừng lại, vẫn lơ lửng trên cao, cách thằng bé bên dưới khoảng chừng hai mươi mét. Trên đầu thằng bé quấn vòng khăn nhiều màu, bên tai phải đeo tòn ten vòng bạc, mình mặc vải thô có sọc ngang tím vàng. Nó làm điệu bộ giống như đang ngồi, một chân trụ vững dưới làn nước, chân kia gác chéo cứ rung rung đều đều. Thằng bé bắt đầu rẫy hạt giống xuống suối. Bây giờ nó mới nhìn lên cao, đôi mắt tròn xoe màu ngọc bích chợt trông thấy một tên pháp sư ăn vận đen đúa. Nhưng tiểu pháp sư chỉ nhoẻn miệng rồi nở ra một cười, hai mắt híp lại, cảnh tượng đó khiến Chúa tể Tử thần có một giây cảm thấy quái lạ, và ngay chính hắn cũng ngờ ngợ trước cảm giác này, giống như là... e ngại. Hắn trừng mắt định thần, lửa đen liền bùng lên, ánh sáng chung quanh dần trở nên lu mờ. Nhưng vị tiểu pháp sư bên dưới vẫn vờ như không thấy, cậu quay trở lại với công việc và bài ca còn dang dở chưa xong.

Chúa tể Tử thần chầm chậm đưa tay ra trước, bàn tay nắm lại, thằng bé bên dưới tức thì bị hút ngược lên cao, treo lơ lửng ngay dưới lòng bàn tay hắn. Thời gian ngừng trôi hoặc chừng như đông cứng. Một khoảng thời gian bất định có lẽ vừa trôi ngang, lúc này tiểu pháp sư mới hoàng hồn giẫy giụa, lớn tiếng quát lên:

“Mi thả ta ra, mi thả ta ra!”

“Đây là đâu?” Chúa tể Tử thần sắc giọng lạnh băng.

Tiểu pháp sư vẫn cố gắng vùng vằng, ra sức gỡ mấy ngón tay xương sẩu đang bấu chặt vào hai bên hàm mình.

Rồi Chúa tể Tử thần cũng quyết định buông tay, nhưng cùng lúc đã chưởng mạnh vào lưng thằng bé. Đang định quay đi thì bỗng nghe thấy những tiếng kêu xạc xào. Khi quay lại thì phát hiện thằng bé vẫn đứng nguyên ở đó, dưới chân nó là một chiếc lá khổng lồ. Lúc này, từ dưới suối đang mọc lên rất nhiều dây leo. Chẳng mấy chốc cả bầu trời đã bị dây leo giăng kín. Từ đây lại nghe tháy tiếng hát của rất nhiều trẻ con. Lời ca cất lên có uy lực khiển dời.

“Đừng cố li khai hay tìm kiếm cách chi, Rua Tyna, Rua Tyna, núi rừng chúng ta đây, Rua Tyna ơi, Rua Tyna, hãy đến kia, hãy đến đây, hãy vâng theo tiếng gọi của ta, khách của chúng ta ở ngay kia rồi, hãy giữ họ ở mãi với tận cùng…”

Trong khoảnh khắc vẫn còn hơi choáng váng, Chúa tể Tử thần chưa quyết định ra tay. Lại bỗng có tiếng nói từ phía sau vẳng tới:

“Tiểu pháp sư Kư Y Va, nhớ chừa phần ta.”

Hồn ma Linh Can.

Chúa tể Tử thần có một giây biến sắc, nộ khí hung quang liền lộ ra bừng bừng. Hai tay giang rộng rồi dâng lên một giàn lửa, lửa đen ngập ngụa xen lẫn vào các cành lá Rua Tyn. Rua Tyn A bị lửa đen thiêu đốt, rụng rơi xuống suối nhiều đến nỗi đã nhuộm đen cả dòng.

Hồn ma Linh Can lúc này bay đến, mày chau miệng ngoác, thúc giục Kư Y Va mau trở về nhà:

“Đi nhanh, ở đây nguy hiểm lắm!” Ông dừng lại một chút rồi bất ngờ nói thêm: “Cảm ơn đồng chí nhóc!”

“Nhưng, nhưng...”. Kư Y Va vẫn cứ chần chừ, “Cháu gọi người đến giúp.”

Rồi một tay vịn bợ mớ vải trên đầu, Kư Y Va hộc tốc chạy xuyên vào cánh rừng thông trước mặt.

Chúa tể Tử thần dần dần hạ xuống, ngang tầm với hồn ma Linh Can. Giữa hai người là khoảng cách không xa, nhưng cảm giác như là trải ra vô tận, cảm giác ấy cứ cuốn trôi đầu óc, thời gian ngừng trôi hoặc đông cứng hoàn toàn.

Chúa tể Tử thần bây giờ mới cau mày nhìn lão già. Con ngươi trong mắt hắn cứ xẹt qua xẹt lại không ngừng, cảm giác sắc bén nghe rít lên “sè sè”.

“Sao không nhìn thẳng vào ta?”

Hồn ma Linh Can dừng lại một chút, chờ đợi câu trả lời, nhưng Tiêu Minh vẫn trơ trơ bất động, gương mặt thoáng hiện trong vùng tối mập mờ.

“Chúng ta gặp nhau thế này đã mấy lần rồi cháu nhỉ? Ta ước gì mình cũng giống như mọi người, chịu sự ảnh hưởng bởi không gian và thời gian, để không phải nhớ ra những điều mà thằng cháu ta đã làm mỗi khi quá khứ của nó sống lại.”

Hồn ma Linh Can chầm chậm tiến gần đến đứa cháu, lúc này đã trở thành Chúa tể Tử thần, nhưng Chúa tể Tử thần vẫn như không hay biết, vẫn tiếp tục đảo mắt qua lại cho đến khi một cảm giác rợn người chợt công kích vào tâm trí thì rùng mình tỉnh ra. Lửa trong mắt liền bùng lên đỏ rực, tia nhìn như đâm xuyên vào linh hồn của một dáng người thân quen.

Chúa tể Tử thần chầm chậm giơ ra một bàn tay xương sẩu, đoạn ngắc ngứ rồi thình lình phất lên, lửa đen liền phóng ra, lao đi vun vút, rồi đập thẳng vào mảnh linh hồn trước mặt. Linh hồn vỡ toang. Trong vô vàn những tiếng kêu hỗn tạp, đột nhiên nghe thấy những tiếng kèn tiếng chiêng. Rừng thông phía xa như kinh sợ mà đồng loạt ngã rạp, như thể muốn bái lạy trước một thế lực kinh thiên nào đó đang trùng trùng kéo về.

Chúa tể Tử thần rùng mình mở mắt, không gian im ắng, đất phủ đầy tuyết, không gian vừa biến đổi. Trong rừng thông, Chúa tể Tử thần đang cẩn trọng lướt đi, không hiểu sao trong lòng lại nhen lên một ý nghĩ kỳ quặc, “ta có nên ở lại nơi này, ở lại... mãi mãi”, nhưng bất chợt hắn trợn mắt nhận ra, trước mặt hắn vừa thấy một linh vật xuất hiện, chính là Bạch kỳ lân. Bạch kỳ lân ngoáy đầu nhìn lại, chăm chú nhìn con người kia vài giây rồi đột nhiên hất tung mái bờm lên về phía hắn, một kẻ đã không còn là con người, nhưng cũng không phải ma, vậy chẳng lẽ hắn là một vị thần?

Bạch kỳ lân lúc này đã quay người về phía Chúa tẻ Tử thần, đưa cặp mắt tròn to quan sát vị thần trước mặt. Thần thú hiền hậu chầm chậm nghiêng mình, chân trước hơi khuỵ, thực hiện nghi thức tối cao dành cho người được chọn, cũng đồng nghĩa rằng một linh vật muốn lựa chọn chủ nhân cho mình. Chúa tể Tử thần tỏ ra vừa ý, hắn nhận thấy một dòng thông suốt giữa hắn và thần thú đang hiện hữu ngày một rõ rệt. Phép thuật giao ước đang được hình thành. Một cảnh tượng kỳ lạ và vô cùng khó tin, hai cá thể vốn hầu như đối lập, hai nguồn pháp năng nguyên thủy là bóng tối từ Chúa tể Tử thần và ánh sáng từ thần thú kỳ lân, cả hai thật sự đang hòa hợp thành một. Trời xẻ ra làm đôi thành hai bên sáng tối. Chúa tể Tử thần từ từ đưa bàn tay ra như muốn chạm vào đầu của thần thú kỳ lân. Nhưng ngay lúc ấy pháp sư Kư Y Va bỗng đột nhiên xông tới, cậu đứng thấp bên dưới ôm chằm lấy hai chân của Bạch kỳ lân.

“Không được, không được đâu, Bột ơi, hắn ta không xứng đáng.” Kư Y Va cứ như vậy rồi oà khóc, lay đẩy Bạch kỳ lân không buông. “Mi đi mau, mau chạy khỏi chỗ này.”

Nhưng Bạch kỳ lân chỉ cúi đầu nhìn Kư Y Va, rồi khẽ cọ vào đầu của cậu bé mục đồng. Lúc này ánh mắt Bạch kỳ lân nhìn Kư Y Va dần trở nên khác lạ, hàng mi lả rũ, từ từ rơi xuống từng giọt màu xanh lam.

Dù chỉ là nước mắt nhưng vì là nước mắt của thần thú kỳ lân, Chúa tể Tử thần trông thấy như trở nên bừng tĩnh mà thu về phòng bị. Ngay lập tức hắn vung tay lên chắn, từ vạt áo lại tung ra một chảo lửa khổng lồ. Bạch kỳ lân đứng giữa hai người thấy vậy liền hí lên dẫm đạp, hết quay nhìn Chúa tể Tử thần rồi lại nhìn Kư Y Va. Không gian dưới chân Bạch kỳ lân vì thế mà chảy ra sóng sánh. Rồi trước khi lửa đen kịp chạm vào người cậu tiểu mục đồng, Bạch kỳ lân đã thu người trở lại, ngay lập tức ánh sáng từ thân thể Bạch kỳ lân liền mãnh liệt túa ra, ánh sáng ấy lấn át hết lửa đen của Chúa tể Tử thần. Trời đất hợp nhất, không gian lại trở nên sáng tỏ, nhưng mọi thứ xung quanh và ngay cả khu rừng thông tất cả đều tan biến.

Vài phút sau thì hào quang dịu bớt, nhưng dường như nhiều luồng khí nóng đang lan toả quanh đây. Thì ra thân thể Bạch Kỳ Lân không biết từ lúc nào đã cháy lên nghi ngút. Nhưng thần thú chỉ đứng yên như vậy mà không hề giẫy giụa. Kư Y Va trước đó đã bị hất văng ra một quãng, lúc này lại càng gào to hơn, kêu xin Bạch kỳ lân:

“Bột ơi, mau chạy đi kẻo chết, ta không muốn mi chết, đó là lệnh của ta.”

Tiểu pháp sư Kư Y Va quờ quạng đôi bàn tay bé nhỏ, tung ra mọi thứ phép thuật, cố gắng dập tắt ngọn lửa quái ác đang bao phủ quanh người Bạch kỳ lân, nhưng tất cả chỉ dường như vô ích. Từng mảnh thân thể của Bạch kỳ lân đang lặng lẽ rơi xuống, trước đôi mắt đẫm lệ của cậu bé mục đồng, cứ như vậy mà vỡ ra như cát.

Kư Y Va vẫn khóc tức tưởi, hai mắt như sắp mờ. Chúa tể Tử thần đứng bên cạnh cũng dường như chết lặng, ánh mắt nhìn xoáy vào bãi tro hồng trên nền tuyết trắng tinh, là phần tinh huyết còn sót lại của thần thú kỳ lân.

Không gian trầm mặc, gió lùa qua lạnh buốt. Có mấy toáng người vừa sồng sộc chạy đến, một số hung hăng như muốn nhào tới Chúa tể Tử thần, nhưng Chúa tể Tử thần lại không màng nhìn đến, để mặc cho đám người này đang thi triển bùa phép, đánh thẳng vào người mình. Mấy mươi luồng hào quang chỉ một màu trắng lạnh, ngay khi chạm vào người Chúa tể Tử thần thì lập tức tan đi, như thể từ nãy giờ đã chưa từng được thúc động, chưa từng xuất hiện trong vùng không gian này, còn Chúa tể Tử thần ngay sau đó cơ thể cũng trở nên mờ ảo, gió tuyết quầng lên che kín hết toàn bộ không gian.

Gió tuyết tan đi, Chúa tể Tử thần đã không còn ở đó.

Những người vừa đến là các pháp sư huyền thoại của miền Hư cực. Một cụ bà, tóc tết trắng tinh, đến quỳ xuống bên cạnh Kư Y Va, đặt tay lên gò má cậu bé rồi nhẹ xoa an ủi:

“Đừng khóc nữa. Bé Bột đáng thương quá, chắc bây giờ đã bay lên thiên đàng, đã tìm thấy cha mẹ của nó rồi cháu ạ.”

Những người kia giờ cũng đến bên cạnh, tất cả cùng quỳ gối, nhìn xuống bãi tro hồng. Một ông lão đến cầm tay Kư Y Va, dỗ dành:

“Cháu là mục đồng giỏi nhất mà miền Hư cực chúng ta từng có. Con Bột ắt hẳn đã rất hạnh phúc trong khoảng thời gian được cháu nuôi dưỡng và yêu thương. Chúng ta thật tệ vì đã đưa Bột tới đây. Thật không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy.”

Rồi mọi người cùng đồng thanh niệm chú, thực hiện nghi thức dành cho loài tinh linh:

“Ở nơi đây, vào lúc này, Bạch kỳ lân - một linh vật đã ngủ yên mãi mãi. Nhưng linh hồn quý giá sẽ trở về quê nhà, nơi thiên đàng sẽ đời đời hạnh phúc.”

Ngay sau câu nghi thức thì lớp tro hồng liền bắt đầu dịch chuyển, như thể bị gió vần nên là đà lượn bay, chẳng mấy chốc đã kết nên hình hài của một con kỳ lân sống động. Tất cả cùng bay lên trời, ra xa tầm tay của cậu bé mục đồng Kư Y Va.

Kư Y Va ngồi thừ ra không nói, đôi mắt đỏ hoe cứ mãi nhìn theo lên trời.

Lúc này những xung quanh trở lại bàn tính kế hoạch.

“Tôi thật không ngờ một kẻ như hắn ta lại được Bạch kỳ lân lựa chọn.”

“Và còn tệ hơn nữa các anh chị ạ, chúng ta vừa để mất một cá thể kỳ lân. Từ giờ tôi không biết phải đối mặt ra sao với những con kỳ lân khác, chúng sẽ biết chúng ta đã làm chết một cá thể. Bạch kỳ lân rồi sẽ mất lòng tin. Còn cả Kư Y Va nữa, tội nghiệp thằng nhỏ.”

Một người khác nói:

“Thằng bé đã nhặt con Bột rồi nuôi từ khi mới chào đời, lại còn đặt tên cho nó. Thật khó tin chuyện này lại xảy ra, Bạch kỳ lân và Chúa tể Tử thần, hai thế lực vốn hoàn toàn xung khắc.” Nói đến đây thì vị này khép hờ mắt, nghiền ngẫm hồi lâu rồi buông câu thở dài, “nhưng hy vọng với chừng ấy thời gian, giáo sư Kim Thoa cùng sáu vị kia đã có thể vá xong khoảng không gian bị thủng.”

Mọi người còn đang bàn tán thì chợt từ xa có làn gió thổi đến, cuốn theo nó là vô vàn lá cây. Từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhau bay lượn. Một vài chiếc vừa rơi vào lòng bàn tay của Kư Y Va. Kư Y va mím môi, mở tròn mắt nhìn không lơi khỏi mấy chiếc là kỳ lạ. Rồi từ trong một chiếc lá bỗng phát ra tiếng nói, khi tiếng nói tắt đi thì chiếc lá vỡ vụn theo. Những chiếc còn lại cũng từ từ bay đến, chạm vào bàn tay Kư Y Va rồi bắt đầu truyền thanh. Những người xem thấy đều thốt lên kinh ngạc, giọng nói mà mọi người đang nghe lại chính là giáo sư Kim Thoa.

“Bạch kỳ lân không chết. Kư Y Va mục đồng, Bạch kỳ lân linh vật, hai linh hồn gắn kết, trong không gian và theo thời gian, hãy cùng nhau sắp đặt, sắp đặt đến tận cùng cho sự sống của kỳ lân trở lại. Bạch kỳ lân linh vật, Kư Y Va mục đồng.”

Tiếng nói cuối cùng vang lên nhưng không trọn vẹn. Bây giờ chỉ nghe “o..o” như từ trong tâm trí của mỗi người phát ra.

Một pháp sư chạy tới ôm chằm lấy Kư Y Va, rưng rưng khóc nghẹn.

“Cụ ấy nói đúng, Kư Y Va ơi. Giáo sư Kim Thoa đã giúp chúng ta. Cụ ấy đã dùng pháp thuật truyền thanh, và trên hết là đã phán ra một lời sấm truyền rất mạnh. Có thể cháu còn chưa hiểu, nhưng nghe bà nói đây. Bạch kỳ lân có thể sẽ trở về bên cháu. Lời sấm sẽ dẫn dắt cả hai tìm gặp lại nhau trong một ngày không xa.”

Kư Y Va nghe thế thì trong lòng nhảy múa, hai tay ôm trước ngực, nhưng cảm giác còn ngờ ngợ chưa tin, cậu mừng vui hỏi lại:

“Thật phải không bà? Bé Bột nhất định sẽ sống, cháu biết như vậy mà.”

Kư Y Va ngồi bật dậy, chạy tung tăng về phía dòng suối. Dòng suối bấy giờ đã trở lại xanh trong.

“Cháu gieo hạt tiếp đây, khi Bột về sẽ có thật nhiều hoa Ru Tyn ăn hoài luôn không hết.”

Các pháp sư cũng theo nhau về làng, đường về làng đi bộ mất nửa giờ. Đến khi nghe thấy những tiếng chuông trong trẻo đinh đon, thì cũng là lúc nhìn thấy có vài ba căn nhà.

Khoảng sân lớn giữa làng thường làm nơi phơi phóng. Mọi người hay mang ra các thứ vải vóc nhà mình dệt được ra phơi ở sân này. Nhưng lúc này quanh đây lại có mùi hắc ám, càng tiến vào bên trong thì càng kinh ngạc nhận ra. Nhà cửa, vài vóc, cây cối, tất cả mọi thứ đều đã bị thiêu đốt, không sụp đổ hoàn toàn nhưng tất cả đều phủ một màu đen kịt. Không gian tĩnh mịch, bất động hoàn toàn.

“Bầy kỳ lân, chúng biến đâu hết cả rồi?” Người này vừa chạy quanh làng nhưng không tìm thấy bầy Bạch kỳ lân, lúc này hoảng hốt liền lập tức báo tin. Mọi người nghe tin còn chưa kịp định thần thì một trận gió lớn liền bất ngờ ập đến, đẩy mạnh vào người, ai nấy đều phải giật lùi về sau mấy bước.

“Buổi chia buồn kéo dài hơn ta nghĩ.” Chúa tể Tử thần sắc mặt có chút biến đổi. “Ta vừa thấy mụ ta cùng lũ học trò trong một lỗ thông kỳ dị. Đó chắc chắn chính là vùng giao thoa. Các ngươi, mau khai ra chỗ giao thoa đó ở đâu?”

Rồi dường như đã đến cực hạn, không thể chờ được thêm, lửa đen từ cơ thể đã bất ngờ tuôn ra như vũ bão, uy thế hung hãn khiến ma kêu quỷ gào. Ai nấy còn chưa kịp phản ứng thì lửa đen vụt tắt, Chúa tể Tử thần cũng biến vào hư không. Nhưng bất ngờ, hắn lẳng lẽ hiện ra từ sau lưng của một vị pháp sư, từ từ thổi vào tai người này những câu từ cay độc, hơi lạnh bám vào cổ liền đông cứng thành băng.

“Còn nếu các ngươi tự thấy rằng mình đã già, chỉ mong được chết thì cứ việc câm họng.”

Vị này nghe thế chỉ hắt ra hơi nhẹ: “Bọn ta già đã già, có gì mà phải sợ?”

Chúa tể Tử thần nghe thế chỉ từ từ hít lên một làn khí lạnh băng, trên bàn tay giờ thấy rõ có hung quang tỏ rạng, lửa đen nhá lên vài giây rồi phủ kín hai bàn tay hoàn toàn. Chúa tể Tử thần liền vung lên phạc xuống, quyền uy thanh thế không kém chi Dũng thần, cánh tay phải trong chớp mắt đã chọc xuyên qua ngực của vị pháp sư kia. Trong lúc đó, tay trái hắn cũng đã tung ra một vòng tròn lửa đường kính rộng đến ba bốn mét. Vòng lửa ngã nghiên rồi dần dần đổ ập về phía các vị pháp sư còn lại. Chiêu thức nhanh chóng tựa hồ cơn chớp mắt mà uy thế tạo ra lại hung hãn kinh người.

Thế nhưng đây là các pháp sư miền mà người đời đã ngàn năm ca tụng, pháp môn biến hóa như thần thánh kỳ tiên, lúc này các vị cùng đồng loạt nhắm mắt, thân thể mờ ảo rồi tan biến tức thì.

“Tưởng có mỗi mình mi biết trò này thôi sao?”

Một lão pháp sư vừa hiện thân vừa nói, cũng chính từ sau lưng của Chúa tể Tử thần. Nhưng chính ngay lúc ấy lại phát ra tiếng hét, âm thanh ma quái đó như từ trong tâm trí của Chúa tể Tử thần vừa vút lên. Nhưng hắn lúc này vẫn tỏ ra tĩnh lặng, chỉ khẽ hít lên một luồng khí lạnh băng. Rồi hai bàn tay đưa lên che ngang tầm mắt, toàn thân Chúa tể Tử thần cũng dần dần thu về, vài giây sau thì lòng bàn tay bất ngờ lật mở, một chưởng đánh tới rất quyết liệt. Bầu trời lúc này vẫn bao la rộng lớn, bỗng đâu sinh ra một đôi cánh khổng lồ, giống như hai dãy núi đang rùng rùng bốc lửa.

Chúa tể Tử thần vừa vụt tay sang trái, cánh lửa bên trái liền theo đó giương ra. Chúa tể Tử thần huơ tay sang phải, cánh lửa bên phải cũng giương theo vẫy vùng. “Để xem các ngươi còn đường nào thoát thân.”

Các pháp sư miền Hư cực vừa trao nhau những ánh nhìn quái dị. Liền sau đó một mảnh vải xanh từ trong gió bất ngờ phất ra. Các pháp sư tức khắc liền đưa tay vận chú, bàn tay xoay đảo cùng những ngón tay lúc dũi lúc co. Những tiếng kêu “phần phật, phần phật” càng rộ vang hơn nữa. Thêm bốn tấm vải nữa đang vùn vụt kéo về. Có năm vị pháp sư vừa đồng loạt phi thân lên đón lấy rồi quấn ngay vào người.

Trong tiếng gió gầm gừ nghe vô cùng hung tợn, những tấm vải gợn sóng đang liên tiếp đập vào người Chúa tể Tử thần, gương mặt hắn lúc này trông rõ ràng như chính là Tiêu Minh. Cậu nhanh chóng định thần trở lại, rồi búng người lên cao trở về thế thượng phong.

Tiêu Minh hạ thấp hai cánh tay thì đôi cánh lửa trên trời cũng nghiêng theo cùng lúc, lửa đen từ đôi cánh tràn xuống như hàng trăm dòng thác đổ. Toàn bộ ngôi làng đã chìm trong lửa tối.

Tiêu Minh lúc này phải sà mình xuống thấp, hòa mình vào biển lửa đang dậy sóng không ngừng. Cậu chậm rãi tiến sâu vào bên trong, từ cơ thể cậu cũng có lửa túa ra phùn phụt.

“Tấm áo Thủy Tề - một pháp bảo vô cùng lợi hại!”

Tiêu Minh đã đúng khi nhận ra thứ ấy. Mỗi tấm vải kia đích thực chính là một Tấm áo Thủy tề, vốn được dùng trong thuật khắc rồng và luyện rồng của các Thủy pháp sư từ cách đây hai ngàn năm. Dòng dõi pháp sư miền Hư cực là những người duy nhất có khả năng dệt ra thứ vải vô thượng để tạo nên những Tấm áo Thủy Tề.

Tiêu Minh lúc này càng phải thêm thận trọng, cậu bắt đầu tiến đến gần đến một nhóm ba pháp sư. Ba người đó lúc này chỉ đứng yên bất động, nhìn chăm chăm vào Tiêu Minh đang tiến đến mỗi lúc một gần. Bàn tay họ chốc chốc lại co dũi vận chú, củng cố pháp năng diệt lửa cho Tấm áo Thủy Tề. Đến đoạn cách nhau chỉ còn vài ba bước, Tiêu Minh chợt dừng lại, tia sửng bất ngờ ngờ loé lên. Các pháp sư kia cũng gần như tắt thở, mặt mày trắng bệch. Việc tiếp xúc với lửa đen hỏa ngục thật sự là một trải nghiệm đáng sợ, như thể cái chết là cái bóng của một loài cự thú cứ không ngừng múa may, chốc chốc lại vồ tới cắn xé linh hồn của con mồi. Nhưng Tiêu Minh cũng có vài phần kinh sợ, cảm giác bất an đang uy hiếp xốn xang. Vừa khi chạm vào mấy chiếc áo Thuỷ tề kia thì lửa đen rõ ràng chính là bị ăn mòn. Trên đời này, đừng nói chi các pháp sư lừng danh, ngay cả bậc linh thú Tạ Thần với pháp lực thượng thừa cũng không sao khắc nổi.

Cháu tể Tử thần quắc mắt đỏ rực, mạch máu căng lên như sắp sửa vỡ tung. Nhưng cũng ngay lúc ấy hắn được cơn linh ứng, nghĩa là một dạng phép thuật mới sắp sửa được luyện thành. Có tiếng thần ma uy nghiêm đang vang lên trong tâm trí, Chúa tể Tử thần chợt hiểu ra các pháp sư miền Hư cực không đến quá mức thần thông. Nếu không có Tấm áo Thủy tề thì hệ phép thuật của họ chỉ dừng lại ở hàng thượng đẳng. Và hơn nữa, áo Thủy tề từ hai ngàn năm trước đây, vốn được tạo ra nhằm mục đích khắc chế lửa rồng, mà lửa đen hỏa ngục có nguồn tích sâu xa lại chính từ lửa rồng mà ra. Một ngàn năm trước lúc loài người được tác tạo, một đại họa diệt tuyệt đã xảy đến với loài rồng. Thiên Hỏa từ trời cứ ngày đêm giáng hạ. Lửa cháy kinh hoàng kéo dài đến tận một ngàn năm, toàn cõi địa cầu trở thành một hỏa lò nung nấu. Nhưng giống rồng vốn là sinh vật hệ hỏa, lửa trời càng to chúng lại càng hung hăng, liên tục khạc lửa quyết liệt đấu với trời. Không chỉ giống rồng mà ngay cả Phụng hoàng, Hỏa hạc, Hỏa kỳ lân và Hoàng nghê, cùng mang trong mình linh lực hệ hỏa, triệu triệu cá thể cùng nhau liên hiệp, tất cả quyết tâm cùng tử chiến với trời. Cảnh tượng phải nói là kinh thiên rùng rợn. Vì áp lực của muôn triệu thần thú cứ liên tu rống gầm, vòm trời đã rách toang làm lộ ra những khoảng không gian cực kỳ hỗn độn, nơi mà sự sống sẽ không bao giờ được hiện hình. Lửa đấu lửa cứ thế qua ngàn năm mới dứt, nhưng màu lửa hôm nay đã khác đi dị thường. Từ ánh tím, ánh vàng, ánh đỏ, nay chỉ còn lại một màu đen lánh. Cho nên việc đấu lửa với Tấm áo Thủy tề sẽ là bất khả thi.

Nghĩ tới đó Chúa tể Tử thần liền bắt đầu vận chú. Trên gương mặt lại dâng lên sát khí, đôi mắt giương lên nhìn toàn cõi trời xanh, đôi bàn tay đã ép vào trước ngực, toàn thân Chúa tể Tử thần dần bắt đầu rung lên, và hình như hắn đang kéo ra từ cơ thể mình một thứ gì đó rất lạ. Thứ này nhìn vào thì mềm mại như làn mây sương khói, nhưng nó, không gì khác hơn mà chính là bản thể linh hồn của chính Chúa tể Tử thần Tiêu Minh. Tiêu Minh muốn kéo linh hồn của hắn ra khỏi thân xác. Đó là ác thuật của thời thượng cổ, thời mà chỉ có thần thánh mà ma quỷ mới có thể hiện hữu và sinh tồn.

Nhưng dường như Tiêu Minh không lôi ra toàn bộ, mảnh linh hồn yếu ớt của gã chỉ một nửa là bị kéo ra ngoài, nửa phần còn lại vẫn bám vào nhục thể. Đến lúc này mảnh linh hồn đã bắt đầu bùng cháy, hung hỏa bùng lên nung đốt tấm linh hồn.

Nung đốt linh hồn là bí thuật luyện phép, do chính Tiêu Minh sáng tạo ra. Người luyện phép đem linh hồn của chính mình hung đốt trong lửa đen hoả ngục, giải phóng nguồn linh lực tối thượng từ vật chất linh hồn, sau đó dẫn truyền nguồn lực ấy vào các chiêu thức hoặc pháp bảo, từ đó làm chủ, sai khiến pháp thuật hoặc pháp bảo một cách thuần thục và phát huy linh lực đến cảnh giới thần thông. Người thường chạm phải lửa đen sẽ chết ngay lập tức, linh hồn tiêu tán chỉ còn bụi linh hồn. Nay Tiêu Minh lại trực tiếp nung đốt linh hồn của gã, đó chẳng khác nào đang chịu cực hình ở hỏa ngục trầm luân. Nhưng với pháp lực thượng thừa của chủ nhân thần chết, Tiêu Minh vẫn có thể giữ được linh hồn không vỡ ra tiêu tán, nhưng những cơn đau cùng cực thì phải nếm chịu trong từng phút từng giờ. Ngay cả hình phạt ghê rợn nhất nơi âm ti hoả ngục cũng chẳng thể so. Tuy nhiên có lẽ đã quen nên gã nửa lời cũng không ca không thán, chỉ có nét mặt lúc này đang dữ tợn quằng co.

Ánh sáng xung quanh đều bị Tiêu Minh hút lấy, trời đất tịch mịch tối sầm đi rất nhanh, từ bốn phía sét chém ra liên hồi. Từ lòng bàn tay Tiêu Minh cũng túa ra tia sét, sét túa ra càng lúc càng nhiều, quấn siết vào nhau tạo thành hai dây roi.

Còn chưa hết vui mừng vì thần pháp mới luyện, Tiêu Minh chợt nhận ra mình đã mắc bẫy của bọn pháp sư. Nỗi căm giận lại hóa ra lửa buốt. Trăm ngàn vách tường lửa liền dựng lên trùng trùng, một ma trận lửa đã hiện ra sau đó, tất cả các pháp sư đều bị nhốt kín bên trong. Pháp quang trên các Tấm áo Thủy tề ban đầu còn toả ra kháng cự, nhưng dần sau cũng bắt đầu lu mờ.

Tiêu Minh băng xuyên qua mọi thứ, vung thúc roi sét vào các Tấm áo Thủy tề. Các vách tường lửa đang dần sát lại vào nhau. Tiếng chấn động của lôi lực một lần nữa lại vang lên rùng rợn, như trăm ngàn kiếm khí cùng công phá vào các pháp bảo kỳ trân. Ngay cả những chiếc áo Thủy tề cũng bị chém tung tan tác. Bụi linh hồn đã bắt đầu tung bay, tiếng thét cứ lần lượt ré lên được vài giây thì vụt tắt.

Tiêu Minh đang tiến về phía đông của ngôi làng, bỏ lại sau lưng cảnh trời rung đất nẻ, yêu ma thần thánh trông thấy cũng kêu la khóc gào. Có tiếng ngựa hí vừa từ phía sau vọng tới, nhưng lúc này đây Chúa tể Tử thần Tiêu Minh đã chẳng màng bận tâm.

Sự sống ấy, vì cớ gì cứ căm ghét hắn?

Phía đông, nơi Tiêu Minh lẽ ra phải nhận ra từ sớm, như có một tấm mạng trong suốt đang bao bọc hết toàn bộ khu này. Lửa đen vì thế mà suốt từ nãy đến giờ đã không thể tiến vào sâu bên trong. “Ảo ảnh, Tấm áo Thủy tề, Thuật trận, và còn bùa chú gì nữa chứ hả? Khá, khá lắm, các pháp sư miền Hư cực! Ta được mở rộng tầm mắt trước những pháp thuật phổ thông tầm thường, nay lại được trù ếm đạt đến cảnh giới hoàn hảo đến vậy. Thật quá lợi hại, quả thật vô lường!”

Tiêu Minh quát thét mà tứ chi rung động, gã trút ánh nhìn tới một ngọn đồi ở cách đó không xa, trên đó hiện ra một dáng cây quen thuộc, giống như cây nấm khổng lồ với lá hình trái tim, hoa bốc lửa nhìn như những ngọn nến.

Chúa tể Tử thần vẫn lướt nhanh như vũ bão, lúc này chẳng còn gì có thể cản được hắn ta. Hắn vừa đi vừa vung tay hóa giải vô số bùa chú. Lửa đen cứ thế bắn ra vùn vụt, đập vào các bùa phép xung quanh nổ lên bôm bốp, đùng đùng, âm sắc thay đổi tùy vào pháp lực mạnh yếu và đặc trưng của từng loại bùa chú. Không gian trở nên sóng sánh và gia nhiệt theo mỗi bước đi của Tử thần.

Trên đồi, chỉ non một thoáng, Chúa tể Tử thần trông thấy có mấy bóng người đang cưỡi trên Bạch Kỳ Lân. Thần chú Ảo ảnh có lẽ đang bắt đầu suy yếu. Năm vị pháp sư cùng tập trung vận chú, hướng dòng pháp thuật hội tụ vào thân cây Mộng Lạp trước mặt, thân cây lúc này đang phát quang rực rỡ. Ở ngay điểm hội tụ là những lát cắt chồng chéo của không gian, bên trong có ánh sáng đang kịch liệt xoay vần, trong nhiều khoảnh khắc tưởng chừng đâu đã bắn ra tung toé.

Bỗng một vị pháp sư chợt nhảy khỏi Bạch kỳ lân. Những người kia trông thấy đều thất kinh hồn vía, tất cả ngừng vận chú rồi xoay chuyển dòng pháp thuật đang tuông chảy từ hai bàn tay mình và dòng pháp thuật từ độc giác kỳ lân, chuyển hướng về vị pháp sư kia.

Một pháp sư tức giận quát:

“Không được, nguy hiểm lắm! Nó sẽ nuốt chửng cả bà. Mau mau trở lại Bạch kỳ lân.”

“Không kịp nữa rồi. Hắn đang tới. Tôi phải trực tiếp tới gần mới có thể vá xong khoảng này. Vùng không gian của nó thật sự quá hỗn độn.”

Quả thật mọi người phải công nhận điều đó. Thế là một vị nói với vị cạnh bên:

“Ông cùng tôi ra trước đối phó, kéo dài thêm một chút thời gian cho bà ấy vá xong.”

Bà cụ rời khỏi sự giữ gìn của kỳ lân độc giác, từng bước nặng nề tiến đến gần lỗ không gian bị thủng. Lỗ thủng này thật sự hỗn độn và dị biệt với mọi vùng xung quanh. Bà di chuyển thêm hai ba bước, liền cảm thấy thể bị ép chặt đến không sao cử động, tứ chi như sắp gãy bởi một sức ép vô hình.

Đang định vói tay tới gần nơi lỗi thủng, vị nữ pháp sư này chợt kinh hoảng nhận ra, các rãnh nứt không gian vừa rách rộng ra hơn nữa, ánh sáng từ bên trong liền mãnh liệt túa ra. Những tia sáng như hàng ngàn mũi kim cứ không ngừng đâm xuyên vào mắt. Càng khủng khiếp hơn nữa khi bà nhận ra có một nguồn nguồn lực to lớn từ bên trong lỗ thủng không gian đang muốn hút lấy thân thể bà, nội tạng bên trong cơ thể vì thế mà bắt đầu khua động, có lẽ trong chốc lát sẽ từ họng mà trào hết ra ngoài. Các pháp sư và lũ Bạch kỳ lân cùng ra sức kháng cự. Cho tới lúc này nữ pháp sư kia đã thực hiện xong những đường nối đầu tiên; để vá lại những lát không gian vô cùng phức tạp và kỳ dị trên thân cây Mộng Lạp, giáo sư Kim Thoa và các pháp sư miền Hư cực đã khám phá ra cách sử dụng Tấm áo Thủy tề. Đó thật sự là một may mắn, trong muôn vàn vật chất nơi thế giới ba chiều, duy nhất có loại tơ từ Tấm áo Thủy tề là có thể hòa hợp với vật chất của các chiều không gian.

Chúa tể Tử thần lúc này không còn mấy khó khăn trong việc hóa giải các bùa chú được trù ếm quanh đồi. Nhưng đến lưng chừng đồi thì đôi chân Tử thần đã không thể bước tiếp. Có hai đứa trẻ đang chơi đùa phía trước. Một đứa là Tiêu Minh, còn đứa kia..., có lúc là My Anh, nhưng có lúc lại hóa ra Giang Đông, dáng dấp lúc này khoảng mười một mười hai tuổi, cả hai đang vật lộn, thậm chí còn đánh đấm túi bụi, cố sức giành giựt một con Phồng Biển màu hồng, thân mình tròn vo, úc núc, da mỏng dính và gần như trong suốt.

Cháu tể Tử thần bất giác bị một cơn trầm mặc níu giữ, đôi mắt động đậy hơi khác nhịp thông thường. Nhưng rồi bàn tay hắn cũng dần hướng về hai đứa trẻ, và gần như..., thế nhưng cuối cùng, hắn vẫn bóp lại. Tiếng thủy tinh rổn rảng dần bắt đầu vang lên. Thân thể Tiêu Minh và đứa trẻ kia, lúc này là My Anh đã nứt ra thành trăm ngàn mảnh vỡ, một giây sau thì đổ xuống ào ào.

Khói bụi dần tan đi, hiện ra nơi đó chính là hai vị pháp sư miền Hư cực, quần áo rách nát, cả người đều rướm máu. Hai cơ thể run rẩy cùng nương nhau trở dậy, đôi mắt đẫm máu đến không thể mở lên, hoặc vì mạch máu đứt đoạn nên không sao cử động. Một người vừa định nói thì máu lại nôn ra.

“Thật không ngờ lại có thứ pháp thuật kinh tởm đến vậy. Biến đổi cấu trúc da thịt thành miểng vỡ để cơ thể tự cắt nát nội tạng bên trong. Ngươi thật sự thành quỷ mất rồi!” Hai vị trút hơi thở rồi gục đầu vào nhau.

Không gian tĩnh lặng, chỉ có hai xác chết như sắp đóng thành băng, thỉnh thoảng khí lạnh bốc lên như có sắc hồng của máu. Kế bên đó là một đống lửa nhỏ, trong ánh lửa như vừa nhìn thấy gương mặt của một gã thiếu niên.

Trên đỉnh đồi, Chúa tể Tử thần vừa bước ra từ trong một trụ lửa. Nhưng ngay lúc ấy bầy kỳ lân lại tan biến mất đi. Giờ đây chỉ còn lại Tiêu Minh và và những chùm hoa Mộng Lạp, bốn bề ngập gió và trên cao là bầu trời trong xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.