Phản Thân: Ác Nguyền Sinh Tử

Chương 17: Chương 17: Ngục chú, một tiếng trước đó




“Cậu ra đây cho tôi!” Tiêu Minh tức giận quát lên, cậu vẫn không thể xông vào ngục chú. Ngục chú này của Giang Đông dường như hiểu rất rõ về con người của Tiêu Minh, từng phương thức, từng động tác, từng loại bùa chú mà Tiêu Minh thi triển đều bị nó hóa giải một cách chính xác, nhịp nhàng.

“Cậu đi đi!” Giang Đông nhìn Tiêu Minh, cảm giác như muốn đưa tay ra ngoài, xuyên qua vành đai ngục chú, xuyên qua bức màn chằng chịt bùa chú để chạm vào người Tiêu Minh, cảm giác gần gũi ấy khiến Giang Đông run lên, nỗi sợ hãi cứ không ngừng gào thét vào tai. Nếu như đây là lần cuối, nếu hôm nay cậu chết đi, thì Tiêu Minh, cậu ấy sẽ sống tiếp thế nào?

“Cậu, Giang Đông, mau lếch xác ra đây! Ngay lập tức!” Tiêu Minh chưa bao giờ dùng lời lẽ như thế đối với Giang Đông. Nhưng lúc này Tiêu Minh đã không còn là Tiêu Minh với vận mệnh ác nghiệt, không còn là Tiêu Minh phải giải cứu thế giới, không còn là Tiêu Minh với nỗi sợ hãi về cái chết đến nỗi phải tự thiêu đốt linh hồn. Cậu ấy giờ đây chính là kẻ chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ về Giang Đông.

Một phút nữa trôi qua, Giang Đông chỉ lặng im nhìn cậu, rồi sau cùng vẫn nói một:

“Cậu đi đi. Tử thần ở phía trước. Cậu phải hiểu hơn về hắn. Hắn ta chính là manh mối duy nhất để chúng ta vượt ra khỏi sự kềm hãm của vòng thời gian, sẽ giúp cậu chiến thắng Chúa tể Tử thần, chỉ có như vậy mới cải mệnh được cho cậu, cậu mới mãi mãi là Tiêu Minh mà mình từng quen biết, mãi mãi là Tiêu Minh mà mình để ở trong lòng.”

Tiêu Minh như chết lặng. Khóe mắt đỏ hoe, nước mắt hòa vào máu cứ nặng nề ứa ra. Giang Đông, là cậu ấy vừa nói ra những lời đó thật sao? Tiêu Minh cảm thấy như chết ngạt. Lồng ngực lại giẫy lên.

Tiếng kinh động vừa bất ngờ ập tới. Thượng cổ Hoàng Nghê vẫn giữ được uy thế hừng hực, cơ thể không lồ của ngài vừa nhảy vồ tới Giang Đông. Cú va chạm mạnh mẽ đến long trời lở đất, may mà ngục chú của Giang Đông đã kịp thời phát huy linh lực, chặn lại cơ thể của thần thú khỏi va chạm vào Tiêu Minh ở bên ngoài. Tiêu Mình lúc này đã khí huyết xung thiên. Trước mắt cậu là một quả núi khổng lồ, còn ở bên dưới, sát mặt đất chính là Giang Đông, thân thể cậu ấy đã làm sao mất rồi? Tiêu Minh gào thét, vẫn điên cuồng tìm cách xông vào ngục chú.

“Tiêu Minh.” Tiếng nói của Giang Đông vừa yếu ớt phát ra, sau đó khục khặc ho mấy tiếng, như vừa khạc ra máu.

Thượng cổ Hoàng nghê lại bắt đầu xoay chuyển, thân thể Giang Đông mới bắt đầu lộ ra. Một mảng máu lớn đã nhuốm lên quần áo, nhưng thật may cở thể vẫn chưa bị nghiền nát. Che chở xung quanh cậu lúc này chính là ba thú linh.

“Giang Đông, đồ ngu dốt, còn không để tôi vào?” Từ đây lệ khí đã dần thấm vào linh hồn. “Giang Đông, cậu cứ thử để bản thân bị một chút thương tích nào đi!” Tiêu Minh nghiến răng, “không được chết!”

Tròng mắt Tiêu Minh đã gần như phát hỏa, trong lòng vừa đốt lên một ngọn lửa chí tà. Bên trong vòng ngục chú, Giang Đông vẫn liên tục đấu phép với Thượng cổ Hoàng nghê, hàng trăm lá bùa kéo theo linh quang đang không ngừng công phá vào thần thú khổng lồ. Bầy thú linh trăm con cũng nháo lên vần vũ, hung hãn cắn xé linh thần của Thượng cổ Hoàng Nghê. Bọn thú linh dĩ nhiên đều nhận ra đối thủ trước mặt, tuy nhiên biểu hiện lại không có ý kiêng dè, bọn chúng trái lại càng dâng lên thú tính, quyết liệt cấu xé linh thần của địch thủ đến tan biến mới thôi. Trong thế giới thần thú, Thượng cổ Hoàng nghê chắc chắn được xếp hàng thượng đẳng chí tôn. Thượng cổ Hoàng nghê cũng đóng vai trò cân bằng pháp thuật và điều phối khả năng của các loại pháp thuật trên thế giới. Các loại thần thú khác và cũng như các pháp sư, phù thủy và các loài tinh linh đều mặc định chịu sự điều phối này. Những kẻ may mắn có tố chất hơn người thì may ra có thể phát triển cao hơn và đạt tới cảnh giới thượng thừa, tạm gọi là có thể tiếp đấu vài trận với Thượng cổ Hoàng nghê. Song trong các loài ấy không phải tất cả đều tuân theo và sấp mình khuất phục trước Thượng cổ Hoàng Nghê. Mấy triệu năm qua đã có vô số thần thú kình đấu với Thượng cổ Hoàng nghê, bản tính yêu thú chỉ muốn thách thức sức mạnh của thần thú huyền thoại, phá vỡ sự kềm hãm mà Thượng cổ Hoàng nghê đã áp đặt lên giống nòi của mình. Nói như thế đủ thấy dù là Giang Đông hay bất kỳ kẻ nào trong nhóm người ở đây đều không có cơ may thoát chết. Thế nhưng Thượng cổ Hoàng nghê, thần thú được sinh ra cùng với vũ trụ đã quên mất có một dị vật cũng được sinh ra cùng lúc với mình. Dị vật đó có thể sánh với thiên địch của Thượng cổ Hoàng nghê là Thần nữ Thủy tề, dị vật đó chính là vì sự tồn tại của Thượng cổ Hoàng nghê mà đã được sinh ra, để đến một thời điểm đã được thiết lập bởi Đấng sáng tạo, sẽ đưa Thượng cổ Hoàng nghê trở về với trạng thái hư vô như chưa từng có. Dị vật đó không phải là Tử thần. Tử thần, Thượng cổ Hoàng nghê và Thần nữ Thủy tề là ba tạo vật khởi nguyên, là đồng đẳng cấp, không thể can dự vào số mệnh vào nhau. Nhưng dị vật đó lại có thể khiến mọi loài thần thú phải rùng mình sấp phục. Di vật đó được Thượng cổ Hoàng nghê gọi là Linh Tiết, chính là một dây roi trực tiếp đánh quật vào linh hồn. So với bầy thú linh đông đúc quanh đây, Thượng cổ Hoàng nghê còn không kinh sợ cho bằng mỗi khi cảm nhận về Linh Tiết, linh hồn bị dây roi đánh quật, tét ra thành trăm mảnh, ngay cả hồn siêu phách lạc cũng không thống khổ cho bằng.

Bản năng thúc ép cơ thể khi sự sinh tồn bị đe dọa, Thượng cổ Hoàng Nghê lúc này tận lực muốn thiêu chết Giang Đông. Gã pháp sư này chẳng hiểu vì sao lại dội lên Thượng cổ Hoàng Nghê một trận kinh hãi đến khắc sâu vào xương tuỷ, càng tiêp xúc lại càng nhận thấy linh lực của Linh Thiết đang ở ngay bên trong con người này. Thượng cổ Hoàng Nghê hai mắt rực lửa, nhưng thật ra bên trong đã chất đầy nỗi sợ hãi cứ liên tu rống gầm.

Cả ngục chú chẳng mấy chốc đã ngập trong lửa đỏ. Thượng cổ Hoàng nghê vẫn không ngừng dịch chuyển, nhảy lên phóng xuống như muốn giẫm nát cái lồng đang giam cầm mình. Lúc này Giang Đông vẫn ngâm mình trong lửa, Tấm áo Thủy tề càng rực rỡ phát quang bảo vệ cơ thể Giang Đông.

Thượng cổ Hoàng nghê một lần nữa lại chồm lên nhào tới, bốn chân ngàn tấn như bốn quả núi lại giẫm lên người Giang Đông. Đất trời gào thét, tiên thánh sấp mình.

“Tiêu Minh!”

Tiêu Minh nghe thấy mà không thể nhìn thấy gì. Từ bên ngoài nhìn vào ngục chú chỉ nhìn thấy toàn là lửa, lửa dâng cao đến mấy trăm mét, không biết chuyện gì đang diễn ra bên trong.

“Tiêu Minh…” Giang Đông càng giẫy giụa, Thượng cổ Hoàng Nghê càng ra sức dẫm xuống, quyết nghiền nát cơ thể Giang Đông.

“Tiêu Minh, mình muốn nhìn” Giang Đông phát ra tiếng rất yếu, cậu còn chưa nói xong, cánh tay vẫn đang cố rướng về phía Tiêu Minh thì lại bị vành đai ngục chú chặn lại, rồi cậu tắt thở, cơ thể bị dẫm nát.

“Cậu muốn nhìn thấy cái gì? Còn không mau hóa giải ngục chú, còn không mau để tôi vào, còn không mau tiếp nhận tôi. Thằng khốn!”

Nhân ảnh trước mắt bỗng trở nên lu mờ. Tiêu Minh vừa bị đánh ngất từ sau ót. My Anh đỡ vai cậu, cùng nhau chạy xa khỏi ngục chú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.