“Dù là sống hay chết, cậu vẫn phải ở với tôi!”
“Đã đến rồi sao?”
Vong Thánh Cung, nghĩa địa của thánh thần.
“Lại thất bại?”
…
Hàng trăm ngôi mộ bỗng chốc cùng hiện ra chập chờn dưới ánh nến, như thể ở đây vừa có người cúng xong.
“Dừng lại.”
Thần nữ Thủy tề chợt cảm thấy bất an..
“Mau kiểm tra Tử Giới trên tay, vẫn còn ở đó chứ?”
“Vẫn còn. Mà làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Lão đưa đò gắt gỏng.
“Sự chết. Nó đang ở quanh đây. Tử mệnh, nguyền rũa, sấm truyền, không rõ ràng, nhưng nơi này đang sắp sửa lấy mạng chúng ta.”
Lão đưa đò chợt nhìn qua con gái. Bà Thy dường như đã hiểu ra điều gì, căng thẳng nhìn cha. Có một nguồn sát lực dị thường, chưa gặp bao giờ, chắc chắn là ở thế giới loài người không thể nào tồn tại hay nói đúng hơn là không thể dung chứa trong cở thể con người một nguồn pháp lực ghê rợn đến vậy. Đó chắc chắn phải là một giống loài nào khác, không phải con người.
Tiếng chuông đinh đon lại trong trẻo vang lên. Lần này cảm giác như âm thanh đang trực tiếp gõ vào hồn phách của từng người ở đây, ai nấy như nhìn thấy ảo ảnh, trước mắt họ là những đường rạn nứt đang len lỏi vào sâu bên trong xương cốt của chính mình.
Tiếng chuông đinh đon lại trong trẻo vang lên. Không gian vẫn sâu, bốn bề vẫn tối, không một ngọn gió, hoàn toàn tĩnh mịch, đất trờ trên dưới, khó mà phân định. Rồi thình lình một đóm lửa bật ra và khổng ngừng nở rộ. Lửa đỏ, một ngôi mộ trắng trông vô kỳ quái dị, trên đó có bia đá màu đen, nhưng sắc đen lại biến đổi không ngừng. Nhưng thật ra là nó đang đang chảy máu.
Ánh sáng vàng loang.
Nghe trái tim giật thót, Tiêu Minh điếng hồn nhận ra trước mắt có một nhận dạng không biết đã xuất hiện từ lúc nào, mặc toàn màu đen, trùm kín tới chân, đang ngồi trên tấm bia mộ.
Những người xung quanh cũng hoàn hồn nhìn ra, trên tấm bia rành rành khắc hai chữ “Tử thần”. Ai nấy đều chết trân, chỉ có Tiêu Minh, cậu bắt đầu gọi ra cái tên ấy, chầm chậm, nhẹ nhàng, chỉ rít qua kẽ răng, “Tử thần.”
Tử thần. Đây chính xác là ngôi mộ của thần chết, nơi Tử thần đã thật sự bị giết chết. Một nơi như thế vốn dĩ là phi lý. Đó còn là một sự ngạo mạn, vô luân, làm đảo lộn càn khôn, phá tan sự vận hành của thời gian. Tử thần đã chết!
“Ngọn lửa của ta.” Hắn nói.
Tiêu Minh không tin nỗi mình vừa nghe thấy gì. Giọng nói của Tử thần. Cậu bây giờ đang đứng trước Tử thần, trước mặt linh hồn hay một thứ gì đó của Tử thần, nhưng vị thần ấy bây giờ đã chết. Làm sao có thể? Tử thần làm sao có thể chết được? Bằng không, hoặc cũng có thể, đó là một bí mật khủng khiếp đã che giấu suốt hàng tỉ năm qua, đã lừa gạt mà áp đặt lên vạn vật muôn loài. Khái niệm về cái chết, trạng thái chết, những thứ đó làm sao có thể ứng nghiệm trên Tử thần? Vậy rốt cuộc, sự chết phải là như thế nào?’
Tiêu Minh càng hoang mang, đầu óc cảm giác như sắp vỡ. Bên tai chợt nghe thấy những tiếng kêu rất lạ, rất thảm thiết.
Thế rồi sự tĩnh lặng ghê rợn này cũng bị phá tan, bà Thy hít một hơi, nói giọng nghe nặng nề:
“Không phải hắn. Hắn không phải Tử thần.”
Từ thần đang cuối đầu thì bất ngờ quay phắt lên, mái tóc dài lơ thơ, bay phất phơ phái trước. Tử thần nhìn bà Thy nói, giọng nói càng lúc càng cao và có vẻ tức giận:
“Hắn không phải là ta. Hắn mãi mãi không thể nào là sự chết. Không thể nào!”
Bà Thy hoảng hồn liền thụt lui mấy bước.
“Đúng vậy.” Tiếng của ai khác, không phải người ở đây.
Tiêu Minh trợn trừng mắt, thần sắc lúc này mới chợt quay trở về. Cậu lập tức chạy tới người đó, giang hai tay định nhào đến ôm, nhưng cuối cùng nhận ra mình chỉ ôm vào sương khói.
“Ông Linh Can. Sao ông lại ở đây? Lâu lắm rồi. Từ hôm đó, ông làm sao, cháu...”
Tiêu Minh luống cuống cứ nói mãi không thành câu, rồi bất ngờ òa khóc. Đúng là lâu lắm rồi cả hai người mới được gặp lại, cảm tưởng như đã vạn năm xa cách, trước mắt ông Linh Can, Tiêu Minh lúc này đã trở về là một đứa trẻ.
Ông Linh Can, và còn hơn thế nữa, ông ấy là người của Sơ Giới, nỗi nhớ vì thế mà tăng lên gấp bội. Cả My Anh cũng mừng vui khôn xiết, nước mắt ứa ra, đứng từ xa liên tục gọi tên ông Linh Can.
“Từ trận đánh ở Sở Bưu Chính pháp thuật, linh hồn ta bị chấn động, từ đó hầu như không thể nhận thức được gì, có lẽ hồn phách đã theo mây theo gió mà bay đi. Đến mấy ngày sau mới hồi phục trở lại, phát hiện mình vô tình nhập vào môt gã hình nhân trên đồng. Cũng nhờ vậy mà không bị tan biến. Chỉ có điều bây giờ vẫn có chút ngứa ngáy, cái gã hình nhân đó thân người chỉ toàn lông với lá! Chán thật!”
Vài phút hộ ngộ trôi qua, chút cảm tình ấm áp cũng vừa mới tỏa lan, ông ma Linh Can giờ quay trở lại với Tử thần.
“Khi chết đi, rồi trở thành linh hồn, tôi sẽ không còn bị giới hạn bởi thời gian. Nhưng đối với không gian thì không hẳn như vậy. Tôi đã rất vất vả mới có thể cảm nghiệm ra nơi này, mà phần lớn cũng nhờ vào thần giao cách cảm với đứa cháu này của tôi. Nếu không thì có tìm thêm một trăm năm nữa thì tôi cũng sẽ giống như hàng triệu hồn ma, sẽ mãi mãi không thể tìm ra ngài, sẽ mãi mãi vất vưởng mà không được siêu thoát. Tôi thật không ngờ, ngài lại đi ẩn náu ở một nơi như thế này, Tử thần.”
Tử thần nhìn hồn ma trước mặt, đôi mắt âm vong của cả hai chợt lóe lên màu xanh lục. Vài giây trôi qua giữa hai kẻ này, nhưng đối với những người xung quanh lại cảm giác như mất hàng thế kỷ. Rồi Tử thần quay mặt đi, nói trong vô thức:
“Ngọn lửa của ta.”
Nhưng Ông Linh Can lại tỏ ý chẳng màn, nói giọng trách cứ:
“Ngọn lửa đó giờ còn làm được gì nữa? Lửa hỏa ngục đã trở thành lửa đen cả rồi. Cũng đều do Chúa Quỷ mà ra.”
Nhưng Tử thần hình như không nghe thấy, vẫn lại lặp một câu: “Ngọn lửa của ta.”
Ông Linh Ca lúc này mày râu trợn ngược, cuối cùng vẫn kềm nén mà không dám bộc phát cơn tức giận.
“Thứ pháp thuật đó.” Tử thần nói tiếp, “Ta đã không tin lại có thứ phép thuật tru thần diệt thánh tồn tại trên đời.”
Ánh sáng vàng loang.
“Hắn ta, một gã pháp sư rất trẻ, nhưng tư chất tuyệt vời. Ta chưa từng thấy kẻ nào có pháp lực kỳ dị đến vậy. Rồi cuối cùng, ta đã thấy, thật sự đã nhìn ra. Ta đã, ta…” Toàn thân Tử thần bỗng trở nên run rẫy, miệng nói lắp bắp, “nung đốt linh hồn. Hắn kéo linh hồn của chính mình, rời khỏi thể xác, nhưng chỉ rời một nửa, và rồi, ôi không, tôi lạy Ngài.” Tử thần bỗng rú lên, hất tung mái tóc, ngước lên nhìn bầu trời tối đặc, rồi nói tiếp, “Tôi vô cùng tội lỗi. Tôi không muốn nói tiếp.”
Tử thần nói xong thì cả người đổ gục, tấm mũ trùm đầu mới bất ngờ rơi ra.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người, ông ma Linh Can và ngay cả Tiêu Minh đều kinh hoảng chứng kiến, cảm thấy choáng váng, thất kinh, không sao tin nổi những gì đang hiện ra trước mắt. Tử thần, nhân dạng đó, khuôn mặt đó, từng đường nét, đôi mày rậm, đuôi mắt hơi vuốt lên, sóng mũi nhô cao dưới ánh sáng vàng ấm lập lòe, chẳng phải là Tiêu Minh đó sao? Không thể nào, Tiêu Minh không thể nào là Tử thần. Tử thần vốn dĩ đã tồn tại trước khi bất kỳ sự sống nào trên thế gian được sinh ra. Còn Tiêu Minh, làm sao có thể? Hay đây là lại một cái bẫy của Chúa tể Tử thần, và “Tử thần” này chính là hắn ta giả dạng biến hình?
“Các ngươi,” Tử thần bấy giờ cất tiếng, “và cả ông, ông Linh Can, chính là ta đây. Riêng điều này, hắn không thể có được, đó chính là linh cảm của ông. Ông có thể cảm nhận được ta. Ông là hồn ma, và chính ta năm đó đã kéo linh hồn ông ra khỏi thể xác, chính ta đã giết ông, hồn ma cuối cùng được nhìn thấy Tử thần. Ông nói đi, linh cảm của hồn ma thì không sao sai được. Ông biết rõ điều đó mà, đúng không?”
Ông Linh Can tiến lên một chút, tới gần hơn với Tử thần.
“Đúng thế. Ta cảm nhận ra ngài. Nhưng, ngài làm sao lại thành ra hình dạng như vậy, khuôn mặt đó, chuyện gì đã xảy ra?”
Tử thần ngồi thẳng dậy rồi vút mình lên cao.
“Đó thật sự là một trận thánh chiến. Dù đã biết hắn thuộc dòng dõi phù thủy luyện phép, nhưng từ cổ chí kim, từ anpha và chắc chắn đến tận omega của ngày tận thế, cũng chưa từng thấy sinh ra thứ tà thuật nào như vậy.”
“Nó” Ông ma Linh Can hạ giọng nói khẽ, thậm chí còn lo sợ cho câu trả lời mà Tử thần sắp sửa nói ra, “là thứ gì?”
Ánh sáng vàng loang. Khói hương nghi ngút.
Vừa chớp mắt, mọi người kinh ngạc nhận ra cảnh vật xung quanh đã thay đổi. Trống rỗng, toàn bộ không gian, toàn bộ thế giới, toàn cõi vũ trụ, vô cùng vô tận, hoàn toàn trống rỗng. Không gian là một dạng vật chất màu xám. Khắp nơi chỉ còn thấy nhang khói nổi trôi lờn vờn. Những vệt màu đen kéo dài đang dần dần xuất hiện, trông giống như hình dáng con người. Rất nhiều, có rất nhiều vệt đen như vậy đang bay lượn trong không gian.
“Đây chính là bản chất của thế giới, trống rỗng, hoàn toàn trống rỗng, không có không gian, không có thời gian. Chỉ duy nhất có hai khái niệm: tồn tại và không tồn tại. Và các ngươi, những con người, vốn là những linh hồn, các ngươi sẽ không cần thời gian, không cần không gian. Các ngươi là tất cả, các ngươi chính là khắp nơi. Các ngươi không cần phải di chuyển để đến nơi mình muốn, bản thân các ngươi vốn đang tồn tại ở khắp mọi nơi trong vũ trụ này.”
Thượng Tôn Nhân Vũ cũng từng nói cho Tiêu Minh về những điều tương tự.
“Vậy sự sống là gì? Khái niệm đó từ đâu mà có trong không gian đơn thuần này?” Tử thần đặt câu hỏi, dường như là cho chính mình, “Đó là một sự sáng tạo hoàn hảo. Từ trống rỗng, từ bóng tối, từ vô thức, sự sống đã được định nghĩa, được sinh ra và được cho biến đổi. Nhưng đến hồi sau cuối, tất cả phải trở về, trở về với trạng thái ban đầu, chính là như lúc này. Các ngươi hãy nhìn xem,” Tử thần nhìn quanh một vòng, “đây chính là bản chất thật sự của thế giới. Còn những điều các ngươi vẫn thấy, mọi vật các ngươi tạo ra, đều là vô nghĩa, đều là không tồn tại. Và không tồn tại, đó chính là ta. Ta chính là khái niệm đó, không-tồn-tại.”
Tiêu Minh ngước nhìn lên trên, cảnh vật xung quanh lại thay đổi, trở lại như ban đầu, nghĩa địa Vong Thánh Cung, Tử thần vẫn ngồi đó, trên ngôi mộ của chính mình.
Ánh sáng vàng loang.
Ông ma Linh Can nhìn thẳng vào mắt Tử thần, có chút thương cảm, nói:
“Có phải là nó? Nó đã khiến ngài có khuôn mặt này?”
Tử thần im lặng một lúc lâu.
“Tử thần nghĩa là không tồn tại. Ta không cần có hình dạng, không cần có khuôn mặt. Ta chính là sự chết, chính là không tồn tại. Làm sao có thể giết đi cái gọi là không tồn tại được chứ ma Linh Can, có đúng không, ngươi thử nói xem?”
“Ơ, tôi,” ông ma Linh Can dường như bất ngờ, “Điều này thật khó cảm nghiệm. Giới hồn ma dẫu có thể cảm nghiệm về bản chất của không gian và thời gian tốt hơn những người còn sống, nhưng điều ngài vừa nói, thực sự đã ngoài sức tưởng tượng. Điều đó,” ma Linh Can càng trở nên bối rối, điều ông đang muốn diễn đạt thật sự đã vượt quá mọi quy chuẩn của thế giới này.
Tử thần gật đầu với câu thiếu niên mang gương mặt mà từng đường hầu như rất giống mình lúc này, kẻ đó đang đứng cách mình chưa đến mười bước chân, “Nhưng hắn đã tìm ra. Đúng vậy. Để giết ta, để xóa đi khái niệm về sự chết, thì không có cách nào khác, đó chính là,” Tử thần dừng lại, nhắm mắt một lúc lâu, “chính là sự sống phải không còn. Không có sự sống thì cái chết sẽ biến mất. Không có sự tồn tại thì tự khắc sẽ không cần sự không tồn tại. Thực chất, sự sống và cái chết vốn chỉ là một, hai trạng thái đó, hai khái niệm đó chỉ là một mà thôi.”
Những người xung quanh ai nấy rơi vào thinh lặng. Những điều Tử thần vừa nói đã vượt ngoài tầm cảm nghiệm của con người, nhưng có điều vẫn có thể mơ hồ cảm nhận. Từ đâu đó trong sâu thẳm tâm hồn bỗng cảm thấy nặng trĩu, rồi bất giác kinh ngạc, dường như cảm thấy thân thuộc trước những điều Tử thần vừa khơi khợi về sự sống và cái chết.
“Gã pháp sư đó, hắn ta, chính hắn, tự tay hắn,” giọng nói của Tử thần dần trở nên tức giận, “tự tay hắn đã kéo linh hồn hắn ra, rồi thiêu đốt. Thứ đó là gì kia chứ? Nó là thứ gì mà lại có thể thiếu cháy được linh hồn? Tử thần ta đã trở nên bất lực, bởi linh hồn chính là sự tồn tại, mà linh hồn giờ đây lại bị một kẻ phàm nhân thiêu đốt, giết dần giết mòn trong lửa đen của Ác thần. Sự tồn tại vì thế mà trở nên tan biến. Ta, ta, ta…” Tử thần lúc này toàn thân đều chấn động, tay chân cứ giẫy giụa không ngừng. Những người chứng kiến cũng đều như chết lặng, cảm giác cơ thể bị bóp nghẹt, trí óc muốn suy nghĩ mà hình như đã trở nên vô thức.
“Vệ giác!”
Câu thần chú vừa bất ngờ vang lên, nhưng nó không xuất phát từ bất kỳ ai bên ngoài, mà từ trong tâm thức của mỗi người ở đây vừa vang lên. Có năm quầng sáng màu đỏ thẫm vừa xuất hiện. Chính là Tử Giới của Kry Đa. Tử Giới vừa thức tỉnh mọi người khỏi một cơn huyễn hoặc. Tử thần dù đã chết, nhưng bản chất linh lực của hắn thì vẫn còn. Nếu không nhờ Tử Giới của Kry Đa níu linh hồn trở lại thì có lẽ tất cả những người ở đây đều đã tan vào hư vô.
Ông ma Linh Can cũng có chút choáng váng, sau khi định thần lại liền hỏi:
“Chẳng lẽ không còn cách nào?”
Mọi người lại rơi vào thinh lặng. Nhưng đúng là như thế. Điều Chúa tể Tử thần làm đã vượt lên mọi quy chuẩn của thế giới. Còn Tử thần, rõ ràng là đã bị khuất phục. Thế nhưng, khoan hãy nói về Chúa tể Tử thần, vẫn còn một chuyện mà dường như còn đang bị che giấu.
Thần nữ Thủy tề bấy giờ tiến ra, thân người vút lên cao, ánh mắt nhìn Tử thần vừa man mác thương cảm, nhưng đồng thời lại có chút hoài nghi:
“Tử thần.”
“Là ngươi?” Tử thần ngẩn lên nhìn Thần nữ Thủy tề, ánh mắt có chút biến đổi, nhưng cuối cùng vẫn u ám trở lại. “Phải, đã hàng tỉ năm trôi qua, từ khi vũ trụ này hình thành.”
Thần nữ Thủy tề nói tiếp:
“Ngươi chính là không tồn tại. Vậy sẽ ra sao nếu như ngươi bị giết?”
Tử thần có chút ngạc nhiên, trợn mắt nhìn Thần nữ Thủy tề.
“Phải lắm. Ngươi đã nhận ra. Từ khoảnh khắc đó, Tử thần đã chết, sự sống sẽ như thế nào? Ta đã không còn, nhưng sự sống trên thế giới này vì sao vẫn còn? Và nếu như sự chết đã biến mất, thì tại sao mỗi ngày đều có hàng triệu người phải chết?” Tử thần dựng lại rồi bất ngờ rú lên, sau đó bật cười trong bộ dạng của Tiêu Minh. Ai nấy chứng kiến đều cảm thấy rợn người. Tử thần nói tiếp:
“Ngươi đã hiểu ra vấn đề. Nhưng còn hắn, hắn đã sai. Hắn vẫn chưa hiểu được, không thể nào hiểu được. Sẽ không thể có sự sống nếu như không có ta. Ta chính là hư vô, ta là không thể thay đổi. Nhưng việc thiêu đốt linh hồn là phản bội sự sống, việc làm đó đã vô tình phá vỡ linh lực của ta, khiến ta bị phong ấn. Từ đó về sau, những kẻ chết đi sẽ không thể siêu thoát, linh hồn họ sẽ mãi mãi vất vưởng nơi thế giới loài người. Nhưng giờ đây,” Tữ thần dừng lại, quay ngoắt xuống nhìn Tiêu Minh. Hai gương mặt giống hệt nhau, đang nhìn thẳng vào nhau, cảnh tượng thật kì dị.
“Ngươi” Tử thần vung tay, bóng tối từ cánh tay như một dải băng khí cứ tuôn rơi không ngớt. “Hắn ta, bản thể tương lai của ngươi sẽ không bao giờ biết, hắn không bao giờ hiểu rõ bản chất của thời gian bằng ta. Ta biết hắn đang truy lùng ngươi. Nhưng, hắn đã lầm. Nếu giết ngươi, bản thể tương lai chắc chắn sẽ không thể tồn tại, không có quá khứ thì chắc chắn sẽ không có tương lai.”
Ánh mắt Tử thần càng lúc càng trở nên u ám. Ánh mắt đó, thật sự rất giống Tiêu Minh, nhưng hung quang đã hoàn toàn che phủ. Từng phút cứ đều đặn trôi qua, kẻ trước mặt mọi người như đã trở thành một Tiêu Minh thật sự, nhưng là Tiêu Minh của tương lai, tổng lãnh của vạn ngàn vong linh, chủ nhân của thần chết, Chúa tể Tử thần, Tiêu Minh.
Bà Thy bất giác bị một cơn đau tim xung kích. Bà vừa nhận ra ý định của Tử thần. Hắn đã chết, đã bị Chúa tể Tử thần giết và phong ấn ở đây. Còn Tiêu Minh lại chính là bản thể quá khứ của Chúa tể Tử thần. Tiêu Minh chết, Chúa tể Tử thần cũng sẽ chết. Tử thần muốn báo thù. Không được, bà không cho phép điều đó xảy ra. Dù là Tiêu Minh hay con trai của bà cũng vậy, bà sẽ không để mất thêm một người nào nữa.
“Đúng thế. Ngươi đã nhận ra.” Tử thần nhìn bà Thy. Rồi khi định quay lại với Tiêu Minh, hắn chợt nghe thấy tiếng nói trong tâm thức của người mẹ này nên dừng lại nói tiếp, “Con trai của ngươi, không phải ta, ta không lấy mạng nó. Linh hồn nó cũng không có ở đây.”
Bà Thy nghe xong thì toàn thân run rẫy, không sao đứng vững. Rồi gắng gượng ngẩn đầu dậy, cặp mắt bà đỏ hoe, nhìn cái bóng của Tử thần đang lơ lửng trên đầu, bà hét lên, hỏi lại, nhưng thật ra trong lòng đã có câu trả lời:
“Nó ở đâu? Trả nó cho ta.”
Người đàn bà ấy toàn thân lã rũ, bò rạp lên đất, vẫy vùng trong nỗi thống khổ, dù đối với Tử thần, sự sống hay cái chết cũng đều là hư vô, nhưng khi nhìn người mẹ này, quả thật có chút thương cảm.
“Tan biến. Hắn đã thiêu đốt linh hồn của con bà.”
Nước mắt tuông rơi. Người mẹ ngã xuống.
Tử thần trở lại với Tiêu Minh.
“Còn ngươi, đã đến lúc phải đền tội.”
Tử thần bay vút lên cao, tà áo đen phấp phơi giẫy lên trong gió. Tử thần bắt đầu huơ tay theo những hình thù quái dị. Đất trời từ đó cũng chao nghiêng không ngừng, mặt đất bị xé ra thành tầng tầng lớp lớp. Tất cả bia mộ cùng đền đài đều nhanh chóng bị chôn vùi.
Từ trên cao, giữa những quầng mây đang không ngừng bắn ra sấm sét, Tử thần nhìn xuống rồi phán truyền, lời nói vang xa đến khắp nơi trong vũ trụ:
“Ta có thể nghe thấy. Tiêu Minh, ngươi dẫu có là phù thủy luyện phép, có nắm trọn cả Thiên, Thủy và Hỏa thuật đi chăng nữa, hay thậm chí đã khắc nhập với Tấm áo Thủy tề, kể cả với Tử Giới trên tay thì hôm nay, tất cả đều phải chết. Bên trong Vong Thánh Cung, Tử thần là tối thượng, luật bất khả xâm phạm, mọi luật chính là ta.”
Tiếng chuông đinh đon lại trong trẻo vang lên. Ánh sáng vàng loang.
Vừa chớp mắt thì không gian đã tan biến. Trống rỗng, tất cả chỉ là trống rỗng. Vũ trụ bao lao, nhanh như tia chớp liền trải ra bốn bề. Ngay tức khức nhóm người kia cũng lập tức hành động.
“Vệ giác.”
“Dừng lại, Kry Đa!”. Tiêu Minh hét lên.
“Thiêu”.
“My Anh, không được!” Tiêu Minh lại hét lên lần nữa.
“Thiên uy lệnh kỳ, Thủy binh phục mệnh!”
“Bảo bình giáng hạ thủy lôi.”
“Thủy giới chí tử trận, giàn hình.”
Cả lão đưa đò, bà Thy và bé Mi Li, tất cả cùng vận chú, sẵn sàng đợi lệnh Tiêu Minh, quyết một trận sống chết.
Tử thần từ trên cao, ngạo nghễ nhìn xuống loài người thấp kém bên dưới, lại tỏ ra hào hứng:
“Được lắm. Để ta xem, sau từng ấy thời gian, loài người các ngươi đã làm được những gì với các nguyên tố của Đấng sáng tạo.”
Tiêu Minh lúc này lại càng căm giận bản thân hơn. Bởi cậu biết tất cả sẽ chỉ là vô dụng. Loài người căn bản không thể nào thẳng thắng nỗi Tử thần. Từng người một đều sẽ phải chết. Cậu nhìn thấy điều đó rất rõ. Sắp rồi, sắp xảy ra rồi. Tiêu Minh, phải có cách gì đó, giữa vũ trụ vô cực và hoàn toàn trống rỗng, không có gì cả, chỉ có bùa chú, phép thuật và các nguyên tố.
Tử thần vừa nói liền hoá thân thành khói trắng lờ mờ, làn khói ấy nhanh chóng tỏa ra khắp nơi trong vũ trụ. Vũ trụ đang trải qua một khoảng thời gian kì dị sau hàng tỉ năm dài: tĩnh mịch, yên ắng, hoàn toàn không có tiếng động, và chỉ là trống rỗng.
Trí óc loài người cũng bắt đầu mờ đi, trơ ra và sắp sửa trở nên vô thức, những dòng suy tư cuối cùng của tri giác sẽ biến mất vĩnh viễn. Nhưng bất thần có tiếng nổ vang lên làm kinh động đến hồn phách, âm thanh đó băng xuyên đi thật nhanh trong không gian.
“Quỷ thần! Có thể đạt tới ngưỡng pháp lực đó thật sao?” Thần nữ Thủy tề kinh hãi gào lên, xung quanh bà như có gió lớn đang liên tiếp quật mạnh vào người.
Thần nữ Thủy tề con chưa hết kinh động thì lúc này lại trở nên kinh hoảng. Khổng lồ, tối tăm, bên trong là bóng đêm cùng sấm sét cứ vẫy vùng cuồng nộ, một cái hố khổng lồ đang phình ra giữa không trung, đến một trăm vùng biển Nghinh Thiên cũng có thể bị nó nuốt vào.
“Ác thần!” Thần nữ Thủy tề liền hét lên kinh hãi.
Loài người bấy giờ cũng bắt đầu nhận ra. Kết cục đã rõ. Nhưng hối hận đã muộn, trong không gian này loài người chắc chắn không thể nào tồn tại.
Tiếng nói của Tử thần vừa phát ra từ trung tâm cái hố:
“Giờ thì các ngươi có thể tận mắt nhìn thấy cái gì gọi là không tồn tại. Đây chính là hình dạng của ta, hình dạng của Tử thần.”
Tiêu Minh lơ lửng trong không gian, nhỏ bé như hạt bụi, đang cố gắng chống lại một cơn đầu khủng khiếp vừa diễn ra kể từ khi Tử thần biến hình. Cậu liên tục nhìn thấy vô số hình ảnh đang chuyển động trước mắt, rất nhiều ký ức cứ ồ ạt hiện ra, rất nhiều dạng thức pháp thuật và bùa chú, tất cả hệ chú thuật của Thiên, Hỏa và Thủy thuật như cùng lúc phát tác trong người. Cảnh tượng càng kinh hoàng hơn nữa khi Tạ thần không biết từ đâu vừa bất ngờ xông tới, húc đầu vào cổ của Thượng cổ Hoàng Nghê, nhắm thẳng vào cái chuông đang không ngừng đánh lên những tiếng kêu đinh đon dồn dập, không gian vũ trụ dù chỉ là trống rỗng vậy mà lúc này có thế nhìn thấy rõ đang bị bóp méo, uốn cong.
“Lúc này. Không thể chậm trễ, nhanh lên!” Tiêu Minh tự quát thét với chính mình.
Rồi nhanh như cắt Tiêu Minh liền đạo giới.
Tưởng đâu giữa không trung trơ trọi việc vận chú sẽ không thể thực hiện, vậy mà Râm bụt đã xuất hiện tức thời, ôm trọn cơ thể Tiêu Minh rồi cùng nhau tan biến.
Trung tâm hố đen, cuộn xoáy hút vào, sấm sét túa bay, tru diệt thần thánh, có một kẻ vừa xuất hiện trong đó.
Không gian bên trong hố đen bị nén chặt như một khối chất đậm đặc. Nếu có thể làm ngưng đọng hoặc làm chậm lại thời gian, loài người sẽ có thể nhìn ra, cái hố đen đang chầm chậm quay vòng, như cái đĩa khổng lồ vĩ đại có thể hút vào rồi nghiền nát dù là bất kỳ thứ gì, ngay cả ánh sáng cũng khó lòng thoát khỏi.
Những kẻ bên ngoài vừa thấy Tiêu Minh đều thét lên kinh hãi. Không ai ngờ cậu ta lại hành động như vậy. Không một loại di thuật nào có thể thoát khỏi được trường lực của Tử thần.
“Cứu nó!” Lão đưa đò quát lên.
Lão già bắt đầu giương cao lá cờ Thiên Mệnh, lá cờ khổng lồ liền tung lên trong gió, hô phong hoán vũ theo mệnh lệnh của lão già. Lão đưa đò đạp không, tức tốc tiến lại chỗ Tiêu Minh ở trung tâm Tử thần. Càng tới gần cảm giác trường lực Tử thần càng trở nên dữ dội, lão già phải vô cùng cẩn thận, ếm bùa phòng bị, cùng với Tử Giới trên tay đang bắt đầu phát quang, ánh sáng cảu Tử Giới càng lúc càng mạnh và chớp giật không ngừng, mạch máu từ thân thể Kry Đa tích tụ trong Tử Giới đã căng lên cực đại, nhiều chỗ đã tứa máu ra chảy ròng. Trường lực Tử thần mạnh là thế nhưng lão già vẫn không hiểu vì sao Tiêu Minh vẫn có thể sống sót đến giờ mà không bị nghiền ra thành tro bụi.
Bà Thy bên này cũng vừa định theo cha, nhưng lập tức bị Thần nữ Thủy tề ngăn lại.
“Mặc kệ lão ấy. Ta đã có cách.”
Còn My Anh, một lần nữa cơ thể lại hóa thành lửa, nghe Thần nữ Thủy tề nói thì trong lòng lại dâng lên một cơn đau nhói.
“Nhưng chỉ e không cứu được tất cả mọi người.”
“Bà mau nói đi. Chỉ cần Tiêu Minh được sống, ta nguyện chết ở đây.” Bà Thy nước mắt giàn giụa, khẩn thiết cầu xin.
“Ngươi” Thần nữ Thủy tề chỉ tay vào bé Mi Li, con bé từ nãy giờ vẫn khóc la thảm thiết muốn cứu anh Tiêu Minh, lúc này mới định thần trở lại, nghe Thần nữ Thủy tề giao nhiệm vụ cho mình. “Đã tới lúc giàn hình cho Thủy giới tử chí trận. Trận pháp đó vốn dựa vào hư vô, hóa giải mọi pháp lực, hi vọng có thể khắc chế đặc tính của trường lực Tử thần. Còn bà,” Thần nữ Thủy tề quay lại, cau mày nhìn chằm chằm vào người người phụ nữ mà một năm trước đây đã bị bà giết đi đứa con duy nhất, rồi hết sực thận trọng, bà nói ra từng lời, “hãy dùng thứ đó, căn nguyên của ta.”
Bà Thy nghe qua thì toàn thân bủn rủn.
“Bà điên rồi! Nó là ác thuật. Bà chẳng phải rất căm hận nó sao? Hơn nữa, tôi chưa từng thực hiện thứ tà thuật như thế. Linh thần vĩ đại của bà, làm sao tôi có thể điều khiển được?”
Không thể kéo dài lâu thêm, tính mạng của Tiêu Minh đang vô cùng nguy kịch. Từ nãy giờ Tiêu Minh và những người quanh đây sỡ dĩ có thể tồn tại được trong không gian của Tử thần là bởi Tử thần đã kềm hãm bớt pháp lực cảu mình. Vốn dĩ sẽ không có gì có thể thoát ra khỏi hố đen, tuyệt đối không, mọi thứ đều phải tan biến. Thần nữ Thủy tề lập tức biến thân, cơ thể bà tức khắc vỡ ra thành trăm triệu hạt lân tinh, mang ánh sáng rực rỡ tỏa rộng ra bốn bề.
“Khắc nhập!”
Khi tiếng hô của Thần nữ Thủy tề vừa vang lên cũng là lúc cơ thể bà Thy bắt đầu bừng lên sáng loá. Bà Thy đang được thay hình đổi dạng, cơ thể dần chuyển sang màu xanh lam cùng với các lân tinh chi chít đang bao phủ khắp người.
“Mi Li.”
Cả hai tức tốc đạp không, vùn vụt lao tới chỗ Tiêu Minh và lão đưa đò.
Chẳng mấy chốc trận hình Thủy giới đã được thiết lập xong. Hàng trăm lá bùa phấp phới treo lở lửng ở rất nhiều vị trí với Tiêu Minh là trung tâm của trận bùa.
“Nhanh. Tử thần đã,” còn chưa kịp nói xong cơ thể bà Thy bị bật tung ra sau, rồi như có một bàn tay vô hình ném bà văng đi thêm mấy mươi mét, máu từ cổ họng không kềm chế được liền phun ra như mưa phùn, làm đỏ loét cả một vùng.
“Dì!” Bé Mi Li trông thấy dì Thy khắp người đầy máu thì kinh hãi hét lên.
Chỗ con bé ấy lúc này cũng vô cùng nguy hiểm. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Có một nguồn pháp lực rất lớn đang chèn ép kịch liệt với pháp năng của con bé. Mi Li vẫn tiếp túc thúc động Thủy giới tử chí trận. Những lá bùa màu lục bảo dưới sự điều động của con bé đang phát quang rực rỡ. Hàng trăm chùm sáng phóng ra từ các lá bùa rồi kịch liệt bắn vào nhau, nhưng không công phá nhau mà tạo ra một mạng lưới khổng lồ. Nhưng so với hố đen Tử thần thì Thủy giới Tử chí trận vẫn vô cùng nhỏ bé. Mi Li cố gắng cầm cự chưa tới mười phút thì toàn bộ bùa chú đã bốc cháy rùng rùng, rồi liên tiếp phát nổ. Mi Li vô cùng kinh hoảng, con bé vội vàng đạp không lao tới những nơi bùa chú bị phá tan để ếm lại bùa mới, mặc cho pháp năng của Tử thần cứ không ngừng dồn ép lên cơ thể mình. Cặp mắt đỏ hoe, nước mắt ứa ra không ngừng, cái hố đen khổng lồ đang tiến rất gần về phía bé Mi Li.
Mi Li, con phải cẩn thận, nhưng cũng phải nhanh lên, Thủy giới Tử chí trận của con sắp vỡ tan mất rồi!
Á…
Mi Li thét lớn. Âm thanh ấy là thứ cuối cùng thuộc về con bé. Bé Mi Li đã tan biến sau đó, hoàn toàn tan biến, cơ thể bị nghiền nát, giờ đây chỉ còn là tro bụi.
Thủy giới tử chí trận đã vỡ, giờ đây đã không còn gì ngăn cản, linh lực Tử thần liền lập tức tràn lan.
Tiêu Minh, hãy mau mở mắt!
Tiêu Minh tưởng đâu vừa nhìn thấy một chút hình ảnh còn sót lại của Mi Li, cậu hoảng hồn định giơ tay ra níu lấy thì cơ thể đột nhiên lại co giật. Cảm giác này, cơ thể cậu, từng bộ phận, tay, chân, đầu, tất cả đều trở nên rời rạc, hoàn toàn trống rỗng. Khó thở, tri giác đang dần dần tan đi. Trong khoảnh khắc ấy, Tiêu Minh chợt nghĩ về quyền năng của sét, những điều Thượng Tôn Nhân Vũ đã nói, làm thế nào để giữ sét mãi không tan. Nơi này là vùng không gian hỗn độn, là hư vô. Nó nghiền nát mọi vật chất trên đời, kể cả không gian và ánh sáng. Vậy còn sét, cũng là ánh sáng, nhưng mang sức mạnh công phá vô hạn, nếu có thể giữ sét mãi mãi không tan, khiến cho nó trở nên vĩnh cữu và hằng có thì sẽ không bị trường lực Tử thần phá huỷ. Làm sao để nghiệm ra điều đó? Làm sao để luyện nên thứ phép thuật như vậy? Nó rốt cuộc là như thế nào?
Trong tíc tắc Tiêu Minh đã quyết định buông xui. Cậu sắp sửa tan biến và không còn là bất kỳ thứ gì. Nhưng My Anh đã bất ngờ xuất hiện. Cô lao tới, nhấp nhô giữa từng không, xung quanh là ba vòng tròn lửa đang rung lên phần phật, cơ thể My Anh cũng hóa hình thành lửa. Nhưng bất giác cô chợt cảm thấy điếng hồn, My Anh nhìn thấy thân thể Tiêu Minh đã hoàn toàn tan biến, một mảnh nhỏ cũng không còn sót lại. Rồi như tắt thở, cơ thể đầy lửa của My Anh lại mãnh liệt bùng lên. Ngọn lửa cứ thế dâng cao, nhưng chỉ như vậy mà không làm gì khác. Rồi hai tay My Anh cũng trở nên buông lỏng, toàn thân lã rũ, nước mắt tuôn rơi, My Anh thả mình để mặc cho rơi xuống.
“Tiêu Minh,” Đó là tri giác của Tiêu Minh đang gọi, “Chúa tể Tử thần, là ngươi, là ta, mau đến đây, lập tức cứu cậu ấy!”
Ngay lúc đó một dãy cực quang liền bừng lên chiếu rọi, không gian chớp mắt đã thay đổi hoàn toàn, trời đất xuất hiện, mây gió kéo về, toàn bộ thế giới lại bắt đầu hiện ra.
Chúa tể Tử thần bước ra từ trong đám lửa.
“Ngươi, rốt cục vẫn không thể cứu cậu ấy. Cậu ấy chính vì ngươi mà một mình chết trong Ngục chú, bị bầy thú linh cắn xé đến tan vỡ linh hồn. Cũng chính vì ngươi. Ngươi cho đến cùng vẫn không thể bảo vệ được cậu ấy. Ngươi có biết, cậu ấy, Giang Đông, đã gọi tên ngươi đến bao nhiêu lần? Vậy mà ngươi đã ở đâu, trốn biệt bỏ đi, để mặc người mà ngươi vẫn luôn gọi là để ở trong lòng một mình chịu đựng?”
“Ta không…” Tiêu Minh hét lớn, nhưng hoàn toàn bất lực.
“Ngươi đã làm như thế. Cậu ấy đau đớn, cậu ấy đã vì cứu ngươi. Chính lời sấm của ngươi đã bức chết cậu ấy. Đã bao nhiêu lần rồi Tiêu Minh? Chính ngươi đã bức chết cậu ấy. Cũng vì ngươi do dự, không hiểu được bản thân, còn cậu ấy, Giang Đông, cậu ấy, thật sự đã vì ngươi mà chết. Đến cả My Anh, những giọt nước mắt của người con gái ấy, ngươi thật quá vô dụng, Tiêu Minh. Cô ấy cũng bị ngươi bức chết mất rồi!”
Có tiếng gào thét ai oán, là giọt nước mắt hay giọt máu rơi, trời xanh rúng động, có gã thanh niên vừa trầm mình xuống máu.
“Tôi tuyệt đối giữ cậu. Một khắc cũng giữ cậu, Tử thần mãi mãi cũng không sao chạm tới. Dù là sống hay chết, cậu vẫn phải ở với tôi.”