Lúc nằm trên giường, Nhiếp Sơ Ngữ cầm điện thoại, tìm kiếm một số thành phố mới phát hiện ra mỗi người một ý, thành phố nào cũng có người nói tốt
nhưng đa phần chính là người dân ở đó. Quê hương luôn là tốt nhất, biết
bao nhiêu người đã dùng ngôn từ để biểu đạt điều này. Cô bỗng có chút
thất vọng. Kỳ lạ thật, thế mà cô chỉ muốn rời xa quê. Từ một góc độ nào
đó, xem ra cô là kẻ lạnh nhạt.
Cô bỏ điện thoại xuống, không xem
nữa, thậm chí còn nghĩ, tới lúc đó cứ mua hai chiếc vé tới mấy nơi lân
cận. Cô và Chu Cẩn Phong ngồi tới đâu thì sẽ ở lại đó. Cũng giống như cô năm xưa vậy, lên chuyến xe tới vùng lân cận, thế là xe tới An Xuyên, cô liền ở lại đây bốn năm.
Lúc Chu Cẩn Phong tỉnh dậy, đã nghe thấy trong bếp có tiếng động. Vốn trước khi ngủ, anh còn lên kế hoạch hôm
sau sẽ lặng lẽ ra về. Anh đi làm sớm hơn cô nửa tiếng, có thể cô sẽ ngủ
thêm rất lâu. Anh nhanh chóng mặc áo khoác vào, đặt chăn sang một bên
rồi đi vào bếp, cô đang làm bữa sáng.
Anh không lên tiếng, chỉ
đứng ở cửa phòng nhìn bóng dáng bận rộn của cô. Cô thuần thục chiên ba
quả trứng, màu vàng tươi, vừa nhìn đã thấy rất ngon miệng. Anh nhớ lại
những suy nghĩ trước đây của mình, lúc cô bị mắng chửi, anh nghĩ mình
phải đối xử thật tốt với cô, nhất định không mắng nhiếc cô. Khi cô bị
thương ở ngón tay vì thái rau, anh nghĩ sau này mình nhất định phải để
cô được sống sung sướng, thế nên anh dốc sức, liều mạng kiếm tiền, hi
vọng một ngày có thể làm được. Anh nhìn theo bóng cô. Nếu thời gian có
thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết bao, mà cũng không cần ngừng lại, cô sẽ là vợ của anh. Họ sẽ cùng tới một thành phố, mua nhà. Cô sẽ
tìm một công việc nhàn hạ, ngày ngày nấu cơm cho anh. Còn anh sẽ trở về
ăn cơm cùng cô, sau đó tới lượt anh rửa bát, dọn dẹp phòng bếp. Cảnh
tượng ấy khiến anh kích động tới sục sôi. Chưa bao giờ anh có cảm giác
như vậy, mong thời gian trôi nhanh một chút, hoặc có thể nói là hãy
xuyên thẳng tới hai tháng sau.
Khi Nhiếp Sơ Ngữ múc nước vào nồi
phát hiện ra anh đang đứng trước cửa, “Em đang chuẩn bị nấu mì. Thời
gian hơi gấp nên đành ăn mì vậy.”
“Không sao, anh không kén ăn.”
Ngược lại, cô bỗng ngượng ngập: “Em quên mua rau rồi, cũng không có đồ ăn kèm, đành dùng trứng gà vậy.”
“Trứng gà cũng rất được, ừm, ngon hơn rau xanh.”
“Anh thích là được rồi.”
Nước chẳng mấy chốc đã sôi, Nhiếp Sơ Ngữ lấy mì ra, cho vào nồi. Rất nhanh,
trong nồi sủi tăm những bọt nước trắng xóa. Cô lấy bát ra, bắt đầu bỏ
gia vị, làm gì cũng rất chăm chú. Chu Cẩn Phong vẫn đứng ngắm cô, tựa
như mãi không chán.
Mì chín được vớt ra bát. Hai người họ bê bát, yên lặng ngồi bên bàn ăn sáng. Mì trong bát Chu Cẩn Phong nhiều hơn so
với của cô, vậy mà anh lại ăn xong trước, hơn nữa còn uống sạch cả nước
dùng. Cô thấy anh thực sự thích ăn mì, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Chu Cẩn Phong ăn no rồi, lập tức đi làm. Anh phải vội tới công trường
sớm.
Sau khi Chu Cẩn Phong đi, Nhiếp Sơ Ngữ dọn dẹp bát đũa. Vì
dậy sớm nên thời gian khá dư dả, Rảnh rang không có việc gì, cô bắt đầu
trang điểm. Vẫn là kiểu trang điểm nhã nhặn nhưng cô làm rất chăm chú,
thế nên càng rõ nét xinh đẹp. Căn nhà này không lớn nhưng kì lạ là rất
nhiều gương. Cô ngắm mình trong gương, giơ tay sờ lên hình bóng ấy. Thì
ra mình chưa già, thì ra mình vẫn được coi là trẻ trung, xinh đẹp. Đã
từng có một khoảng thời gian rất dài, cô ngỡ nội tâm của mình như một bã lão già nua, thì ra chỉ có cô ngộ nhận mà thôi.
Cô cầm túi xách, lần này không ngồi xe buýt mà đi về phía ga tàu điện ngầm. Nhà ga khá
xa nơi cô ở, nhưng hôm nay dư dả thời gian, cô có thể ngồi tàu điện
ngầm. Cô vẫn luôn thích tàu điện ngầm, bên trong tuy có hơi chật chội
nhưng sạch sẽ, chứ không như xe buýt, gặp phải đoạn đường xóc thật khiến người ta có cảm giác có thể bị văng ra bất cứ lúc nào.
Khi cô
tới công ty, vẫn còn hơi sớm. Cô ngồi trên chiếc sofa chuẩn bị cho khách hàng, lật xem tạp chí, chỉ có điều, tất cả các tạp chí của công ty đều
liên quan đến địa ốc. Cô ngồi một lúc lâu mới bắt đầu làm việc. Hôm nay
dẫn dắt Vương Du cô càng để tâm hơn nữa, nhìn thấy một chút băn khoăn
ánh lên trên nét mặt Vương Du, cô liền nhớ lại bản thân mình khi trước.
Cô cảm thấy con người rất kỳ lạ, một mặt thì không ngừng thúc giục bản
thân phải trưởng thành lên. Vậy mà khi thực sự trở nên chín chắn, khôn
khéo thì lại hoài niệm khoảng thời gian thanh xuân trong sáng, thuần
khiết.
Cô đối với Vương Du rất chân thành, bản thân Vương Du cũng rất cố gắng. Nếu cô phải rời đi, có lẽ cô sẽ chuyển nguồn khách hàng
của mình cho Vương Du. Chỉ có điều, đó mới chỉ là suy nghĩ chứ cô chưa
thể hiện rõ ràng. Chuyện gì cũng có bất trắc, biết đâu tới lúc đó cô và
Chu Cẩn Phong lại vì một số tình huống bất ngờ nào đó mà không thể rời
đi thì sao? Nếu lúc này cho người ta hy vọng, tới lúc đó niềm hy vọng
sụp đổ, đối phương không những không cảm kích ý tốt lúc trước của cô mà
ngược lại sẽ oán trách. Bản thân cô đã thấy rất nhiều trường hợp như
vậy.
Nhiếp Sơ Ngữ tan ca, một lúc sau Chu Cẩn Phong tới. Anh còn
mua rất nhiều đồ ăn, hai người cùng nấu cơm. Chỉ có điều lần này ăn cơm
xong, Chu Cẩn Phong quay trở lại công trường.
Nhiếp Sơ Ngữ và Chu Cẩn Phong liên lạc với nhau thường xuyên hơn, không chỉ là số lần gọi
điện thoại tăng lên mà ngay cả thời gian gặp gỡ cũng nhiều hơn. Chẳng
biết từ lúc nào, hơn một tháng thấm thoắt đã trôi qua. Càng ngày Chu Cẩn Phong càng vui sướng nhắc tới cuộc sống tương lai của họ với cô. Họ sẽ
mua một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, việc trang hoàng sẽ giao
cho cô, cô muốn làm thế nào cũng được, anh không có ý kiến. Phải bày
ngoài ban công một chậu hoa mà cô thích, còn phải đặt hai chiếc ghế, mùa hè họ sẽ ra hóng gió, tới mùa đông ngồi đó chuyện trò…
Chu Cẩn
Phong không những dự tính cho tương lai mà còn tính toán cả tiền lương
các khoản. Sau này anh sẽ giao hết tiền bạc cho cô quản lý chi tiêu, còn bản thân anh bảo đảm sẽ không nói thêm một lời.
Tương lai anh vẽ ra đẹp là thế, khiến chính Nhiếp Sơ Ngữ cũng bất giác tưởng tượng ra tương lai giữa hai người họ…
Một tuần Nhiếp Sơ Ngữ và Chu Cẩn Phong gặp nhau vài lần, thỉnh thoảng còn
đi xem phim. Nhưng mấy ngày nay, Chu Cẩn Phong không tới tìm cô nữa,
ngay cả điện thoại cũng không gọi cuộc nào. Nếu là trước đây, có lẽ cô
sẽ cảm thấy không có gì đáng lo, nhưng gần đây họ liên lạc dày đặc như
vậy lại đột ngột đứt quãng, cô lập tức cảm thấy có chuyện không ổn. Gọi
lại cho Chu Cẩn Phong nhưng vẫn luôn tắt máy, đã ba ngày rồi. Ban đầu cô chỉ nghĩ là do hết pin, hôm sau cũng không quá chú tâm. Nhưng ba ngày
đã trôi qua mà máy vẫn tắt, nghĩ kiểu gì cũng thấy khó hiểu.
Vì
không liên lạc được với Chu Cẩn Phong, lúc đi làm tâm hồn Nhiếp Sơ Ngữ
cứ như treo ngược cành cây. Vừa hết giờ làm, cô lập tức bắt xe tới công
trường của Chu Cẩn Phong. Trước đây cô có tới một lần, chỉ có điều là
Chu Cẩn Phong chỉ từ xa cho cô xem chứ cô chưa tới gần. Khu vực đó toàn
là xi măng, cốt thép. Cô càng tiến gần hơn thì lại càng cảm thấy sợ hãi. Trước đây cô thích xem phim, luôn có một tình tiết ngầm hiểu là khi tất cả mọi chuyện bắt đầu trở nên tốt đẹp thì cũng là lúc xuất hiện một bất ngờ lớn. Cô sợ cuộc đời cô rồi cũng như vậy. Cô lo Chu Cẩn Phong thực
sự đã gặp chuyện không hay. Cô thậm chí còn không ngừng tìm lý do cho
Chu Cẩn Phong. Anh đã gặp phải chuyện gì mới không liên lạc với cô? Có
thể là di động bị rớt chưa kịp mua cái mới, hoặc là gần đây anh quá bận, không hề dùng di động…
Cô tới công trường, nhận ra bên trong có
không ít phụ nữ. Phụ nữ ở đây làm việc vặt, lương tuy không cao bằng đàn ông những cũng coi là khá, muốn nuôi sống bản thân tuyệt đối không
thành vấn đề. Cô đã hỏi rất nhiều người, cuối cùng cũng hỏi tới đồng
nghiệp của Chu Cẩn Phong, anh ta cho hay Chu Cẩn Phong không tới làm ba
ngày rồi, họ không biết anh đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra làm việc ở đây mà không muốn làm nữa đến một câu xin nghỉ phép cũng không cần. Có
người chuyên ghi chép những người nào hôm đó không tới làm việc, cuối
cùng dựa theo số ngày ghi chép mà trừ tiền, không đi làm thì sẽ không có tiền, hoàn toàn không cần tới mấy chuyện xin nghỉ gì đó.
Nghe đồng nghiệp Chu Cẩn Phong nói vậy, Nhiếp Sơ Ngữ bỗng thở phào một hơi.
Chỉ cần đối phương không nói Chu Cẩn Phong đã xảy ra chuyện gì nghiêm
trọng, cô cảm thấy mình vẫn có thể tự nhủ, anh chỉ vì một số chuyện gì
đó không thể liên lạc với mình, anh sẽ xuất hiện nhanh thôi.
Suy
nghĩ này ngấm vào trong đầu cô. Cô nghĩ tới chuyện có thể bây giờ Chu
Cẩn Phong đang đợi cô ở nhà, thế là vội vàng quay về chỗ trọ. Nhưng
không có, Chu Cẩn Phong không ở đây, anh hoàn toàn không tới tìm cô. Mà
cô gọi vào di động của anh thì vẫn tắt máy. Cô nghĩ tới vô số khả năng,
lại cảm thấy rất khôi hài. Cô và Chu Cẩn Phong một thân một mình tới
đây, không ai quen biết bọn họ, sẽ không có ai gây khó dễ cho bọn họ mới phải.
Cô mất ngủ hoàn toàn, ngày hôm sau đi làm lại càng không có tinh thần.
Cô không ngừng xem di động, hy vọng nó đột ngột vang lên, và đối phương là Chu Cẩn Phong. Nhưng không hề, di động của cô nằm im lìm.
“Sơ
Ngữ, bên kia có một vị khách gọi đích danh cậu.” Viên Dao chạy tới, vỗ
vỗ bờ vai Nhiếp Sơ Ngữ. “Trông giàu có phết, cậu tìm được vị khách này
khi nào thế?”
“Tớ qua đó xem thế nào đã.” Hôm nay vốn không có khách hàng nào gọi điện cho cô, vì thế cô cũng chẳng biết đối phương là ai.
Trong tay cô có một số nguồn khách hàng, họ cũng luôn duy trì liên lạc. Chỉ
có người đàn ông này là hình như cô chưa gặp bao giờ. Cô đi tới, nở một
nụ cười chuyên nghiệp, “Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho anh?”
Người đàn ông mặc đồ đen, hơn nữa còn đeo một chiếc kính râm cỡ lớn. Khi nghe thấy tiếng cô, anh ta tháo chiếc kính trên mặt xuống, dường như quan
sát cô một lúc rồi mới chậm rãi mở lời: “Cô Nhiếp, đây không phải là chỗ để trò chuyện, chi bằng chúng ta tìm chỗ nào đó nói đôi câu…”
Nhiếp Sơ Ngữ liếc nhìn quyển sách giới thiệu nhà đất trên chiếc bàn phía
trước người đàn ông, nó nằm yên đó không nhúc nhích. Cô lập tức hiểu ra, người này vốn không phải tới xem nhà. Từ khi làm việc ở đây, cô từng
gặp rất nhiều kẻ quấy rối, cô sợ nhất là vướng phải chuyện này, thế là
quay người định bỏ đi…
“Cô Nhiếp!” Người đàn ông sau lưng cô bỗng nhiên đứng dậy, “Cô không muốn biết tung tích của Chu Cẩn Phong sao?”
Nhiếp Sơ Ngữ dừng bước, từ từ xoay người lại. Khóe miệng người đàn ông nhếch
lên một nụ cười, điệu bộ giống như nắm chắc phần thắng.
Phòng KTV.
Tâm trạng Nhiếp Sơ Ngữ đã hoang mang, lo lắng không biết bao nhiêu lần rồi. Cô nhìn người đàn ông trước mặt. Không thể không thừa nhận, bản thân cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, rất đỗi bình thường, người ta còn
chưa nói gì mà cô đã cảm thấy sợ hãi rồi. Từ nhỏ tới lớn, cô chỉ hy vọng mình có thể bình an, suôn sẻ sống trọn cuộc đời, có thể dựa vào sự nỗ
lực của mình, vào thành tích của mình để thay đổi số phận, nhưng sự thực là cô không thể nào sống theo mong muốn của mình.
Hiệu quả cách
âm của phòng KTV không tốt, có thể nghe được tiếng vỡ giọng rất rõ từ
một phòng hát khác vọng tới. Thanh âm ấy phần nào làm dịu bớt sự căng
thẳng trong cô. Cô ngẩng đầu lên, “Xin hỏi, anh tìm tôi có việc gì?”
Người đàn ông nhìn cô rồi rút một bức ảnh từ trong cặp tài liệu ra, ném thẳng tới trước mặt cô, “Người đàn ông này… chắc là cô rất quen phải không?”
Ánh mắt Nhiếp Sơ Ngữ dừng lại trên bức ảnh trước mặt.
Trong ảnh có một người đàn ông mặc vest đen, chiếc áo có những đường cắt rất
tinh xảo và ngay cả gương mặt anh cũng có những góc cạnh sắc nét như
vậy. Anh đứng trước một chiếc ô tô, dáng vẻ như một người mẫu hoàn hảo.
Tay phải anh kẹp một điếu thuốc, tay trái chống lên xe. Hình như anh
đang đợi ai đó, hơn nữa còn có phần sốt ruột, bởi vì đôi mắt anh rất
lạnh… Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một người đàn ông tuấn tú đồng
thời toát lên sự lạnh lùng, tàn nhẫn.
Cô chỉ liếc nhìn người trong ảnh một cái rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, “Không quen, tôi chưa từng gặp người này.”
Người đàn ông đối diện hình như đang nhếch mép, trong nụ cười nhạt nhòa mang
theo chút châm biếm, hắn lại lấy ảnh từ trong cặp ra. Lần này không còn
là một mà là rất nhiều. Hắn đẩy đống ảnh tới trước mặt Nhiếp Sơ Ngữ.
Trong số ảnh này, bức nào cũng chụp một nam một nữ. Có bức là người con gái
khoác cánh tay người đàn ông, có bức là người đàn ông đặt tay mình lên
vai cô gái... Dù là bức ảnh nào đều có thể nhìn thấy người con gái có nụ cười ngọt ngào, giống như nàng công chúa nhỏ xinh đẹp như pha lê lấp
lánh được nâng niu, yêu thương. Còn trong ánh mắt người đàn ông, nếu
nhìn thật kĩ, sẽ nhận ra đôi chút cưng chiều nhạt nhòa. Tựa hồ như họ
đang có tình yêu nồng đậm, tình cảm vô cùng sâu sắc.
“Vẫn không
quen cậu ta sao?” Người đàn ông cười khẽ rồi tự mình giới thiệu: “Lục
Trạm Giang, lão Ngũ của Hoàng Thành, trong tay sở hữu vô số hộp đêm và
khu vui chơi giải trí, còn cần tôi nói tiếp không?”
Cô không biết phải chối thế nào. Người đàn ông trong ảnh là Lục Trạm Giang, còn người con gái kia… chính là cô.