“Anh muốn gì?” Giờ cô mới hiểu ra người này tới đây vì Lục Trạm Giang. Nhưng cô không còn bất kì mối quan hệ nào với Lục Trạm Giang. “Nếu anh tìm
tới tôi vì Lục Trạm Giang thì tôi nghĩ, có lẽ anh phải thất vọng rồi.
Tôi đã không còn quan hệ gì với Lục Trạm Giang nữa, thế nên nếu anh muốn thông qua tôi…”
“Đừng xem thường bản thân mình như thế.” Người
đàn ông giơ ngón trỏ bàn tay phải ra lắc lắc, “Lục Trạm Giang này trước
giờ vẫn được bên ngoài tán dương là không gần nữ sắc. Mà bao năm qua,
bên cạnh cậu ta chỉ có một người phụ nữ, đó chính là cô. Cô bảo, tôi
không tìm cô, thì nên tìm ai đây?”
“Bất luận anh và Lục Trạm Giang có chuyện gì, xin đừng liên lụy tới tôi.” Cô đứng lên, định bỏ đi.
“Cô Nhiếp, không sao, giờ cô có thể đi. Dĩ nhiên, đó là nếu cô muốn nghe
thấy tin anh Chu gặp chuyện bất trắc…” Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt
khó tin của Nhiếp Sơ Ngữ, bất giác bật cười, “Tai nạn giao thông, nhảy
lầu, chết đuối… Trên thế giới này, mỗi giây mỗi phút đều xảy ra những
chuyện ấy, không phải sao?”
Người đàn ông nói xong, để lại cách thức liên lạc rồi thẳng thừng đi lướt qua bên cạnh Nhiếp Sơ Ngữ…
Người đàn ông rõ ràng rất thờ ơ, dường như không quan tâm chút nào tới quyết
định của cô, rời đi một cách quả quyết, bỏ lại cô đứng yên trong phòng
hát. Nhiếp Sơ Ngữ vẫn đứng đờ ở đó, cô ra sức nhăn trán, nơi ấy truyền
tới một cảm giác áp bức để cô thực sự hiểu rằng tất cả mọi chuyện vừa
xảy ra không phải một giấc mơ. Một lần nữa cô lại nghe thấy tên người
đàn ông ấy, vào lúc cô đã quyết định sẽ thoát khỏi anh, vào lúc cô muốn
cố gắng khóa chặt tên anh nơi sâu nhất trong lòng mình, ngoại trừ cô
không ai hay biết thì cái tên ấy lại xuất hiện, còn bằng một cách thức
khiến cô không kịp trở tay. Người dàn ông này lại nói rằng cô là người
đặc biệt nhất. Lục Trạm Giang không gần nữ sắc, còn cô lại là người phụ
nữ khác biệt nhất có thể kiến Lục Trạm Giang phá lệ. Nếu là ngày trước,
nghe được những lời này chắc cô sẽ mừng rơi nước mắt. Đặc biệt nhất,
khác biệt nhất, mấy từ đồng nghĩa này một khi được sử dụng thì hình như
bản thân đã trở thành một người con gái độc nhất vô nhị, khiến đối
phương quan tâm, được đối phương thương yêu, thậm chí còn là bằng chứng
của việc đối phương phải có được mình. Vậy mà tất cả những điều này đối
với cô hoàn toàn chỉ là một câu chuyện khôi hài.
Cô nhếch miệng
cười giễu cợt. Sao ban nãy mình lại ngốc nghếch đến thế, lại không nói
với gã kia là hắn tìm nhầm người rồi. Người Lục Trạm Giang quan tâm nhất không phải là cô. Anh quan tâm một người con gái khác. Muốn tìm người
Lục Trạm Giang để ý nhất, đáng nhẽ phải tìm cô gái kia mới phải. Sự thật này khiến trái tim cô một lần nữa chua xót. Nhưng cũng không còn quan
trọng nữa, so với nỗi đau xé nát tim gan của năm ấy thì hoàn toàn có thể bỏ qua cảm xúc lúc này.
Nhiếp Sơ Ngữ sau khi bình tĩnh lại, thực sự muốn đấm bản thân mình. Ban nãy cô phải nói với hắn rằng người phụ
nữ Lục Trạm Giang quan tâm nhất là người khác, mà suy nghĩ đầu tiên của
cô cũng nên là quan tâm tới sự an toàn của Chu Cẩn Phong chứ không phải
nghĩ tới người đàn ông từ lâu đã không còn quan hệ với mình nữa, anh có
để tâm tới ai cũng chẳng liên quan gì đến cô. Thậm chí cô phải hận anh,
nếu không vì anh, cô đã không phải chịu tai bay vạ gió này. Bây giờ cô
phải nhanh chóng xác định sự an toàn của Chu Cẩn Phong, sau đó cùng anh
rời khỏi thành phố này theo kế hoạch ban đầu. Suy nghĩ này lại khiến cô
trở nên hưng phấn. Cô tin rằng chỉ cần mình nói rõ mọi chuyện với người
đàn ông vừa rồi, đối phương sẽ không quấy rầy cô nữa.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng phải làm những gì, Nhiếp Sơ Ngữ không còn hoảng loạn nữa.
Cô ra khỏi quan karaoke, mắt phải giật không ngừng, điều này lại khiến cô
thêm thấp thỏm. Cô không về công ty mà tới trạm xe buýt, một lần nữa đến chỗ làm của Chu Cẩn Phong. Cô hy vọng lần này có thể nhìn thấy anh. Nếu tìm được, cô quyết định sẽ lập tức cùng anh rời đi. Mặc kệ số tiền
thưởng cuối năm, cũng không cần đợi thời gian làm việc của anh kết thúc, họ cứ thế ra đi, sống cuộc sống bình dị của họ. Có thân phận gì thì
sống cuộc sống ấy, trước đây cô không hiểu hàm nghĩa của câu nói này,
giờ thì đã ngộ ra. Cô không muốn cuộc đời mình có thêm bất kỳ sóng gió
nào nữa.
Cô đứng trên xe buýt. Rất đông người, cô chỉ có thể níu
chặt lấy tay cầm. Cách chỗ cô đứng không xa có một đôi tình nhân, trông
dáng vẻ chắc là sinh viên đại học. Chàng trai bảo vệ, bao bọc cô gái,
ánh mắt nhìn cô gái mang theo một sự cưng chiều nhẹ nhàng. Cô dường như
không kiểm soát được mình, cứ nhìn về phía đôi tình nhân ấy. Khi cô còn
học cấp ba, cảnh tượng này có lẽ đúng là một niềm mơ ước. Cô hy vọng
mình có thể thi đậu vào một trường tốt, tự làm thêm chu cấp cho việc học hành, có vất vả thế nào cũng không sao, rồi sau đó có một tình yêu thời sinh viên, chẳng cần quá kinh thiên động địa, chỉ cần đối phương nhất
định phải đối tốt với mình, tốt nhất là họ có thể cùng nhau tốt nghiệp,
cùng nhau phấn đấu, rồi tiến thẳng tới hôn nhân. Chỉ là giấc mơ ấy còn
chưa rời bến đã thẳng thừng rơi xuống, tới tận bây giờ cô mới phát hiện
ra mình vẫn còn nhớ rõ cái ước ao xa vời ấy đến vậy.
Xe buýt lắc
lư tới trạm mà cô muốn xuống. Cô vứt hết mọi suy nghĩ, rảo bước đi về
phía nơi làm việc của Chu Cẩn Phong. Đâu đâu cũng là công trình đang
được xây dựng, bê tông, sắt thép đã phác họa nơi đây thành một bức tranh độc đáo, dường như có thể hình dung ra vài năm nữa chỗ này sẽ phồn hoa
cỡ nào. Con người khi ấy có lẽ sẽ chẳng thể tưởng tượng được cảnh tượng
bộn bề lúc này.
Cô không dừng bước, cho dù trong không khí đâu
đâu cũng là cát bụi và tiếng ồn, dưới chân đủ các loại đá sỏi, vô số các loại máy móc đang hoạt động. Cô đi tới trước một công trình đang thi
công, nghe ngóng tin tức của Chu Cẩn Phong từ rất nhiều người, hơn nữa
còn hỏi dáng vẻ của Chu Cẩn Phong vào lần cuối cùng họ gặp anh.
Có một người vò đầu, cuối cùng cũng nhớ ra gì đó: “Tôi nhớ hình như hôm đó có người tới tìm Chu Cẩn Phong, anh ấy đi thẳng xuống dưới, sau đó
không quay lại nữa… Hình như bác Trương tới gọi giúp, cô hỏi bác Trương
đi!”
Cuối cùng cũng có tin tức về Chu Cẩn Phong , cô lập tức trở nên sốt sắng: “Có thể gọi bác Trương một tiếng giúp tôi không?”
“Được, để tôi gọi giúp cô.”
Nhiếp Sơ Ngữ chỉ còn biết một lần nữa chờ đợi trong âu lo. Bác Trương tới rất nhanh, lập tức kể cho Nhiếp Sơ Ngữ chuyện xảy ra hôm đó. Khi bác Trương đi rửa tay quay về thì đụng phải một người hỏi Chu Cẩn Phong ở đâu, ông ấy bèn nói cho đối phương biết Chu Cẩn Phong đang làm việc ở trên. Đối
phương liền đưa cho bác Trương năm mươi đồng để ông ấy lên gọi Chu Cẩn
Phong xuống, nói có người nhà tới tìm anh ấy. Chu Cẩn Phong đi xuống
ngay, sau hôm đó thì không gặp lại anh ấy nữa.
“Người đó trông thế nào ạ?” Nhiếp Sơ Ngữ nhíu mày, lúc này đây cô đã lờ mờ đoán ra điều gì đó.
“Ờ… mặc bộ quần áo đẹp, còn đeo một cái kính râm rất lớn, vừa nhìn là biết
có tiền. Tôi còn đang khó hiểu sao Chu Cẩn Phong lại quen với loại người đó…”
“Cháu hiểu rồi, cảm ơn bác!”
Nhiếp Sơ Ngữ quay người rời đi. Cô vừa đi vừa lần tìm phương thức liên lạc mà người đàn ông ban nãy đưa mình. Bên trên là một dãy số điện thoại, ngoài ra không có bất
kỳ thông tin nào khác. Cô rút di động, lập tức gọi vào số ấy. Chu Cẩn
Phong nhất định đã bị người này bắt đi, vì chuyện của Lục Trạm Giang ư?
Vậy thì cô chắc chắn phải nói cho đối phương biết chuyện của Lục Trạm
Giang và một người con gái khác. Nhưng nếu như vậy liệu bọn họ có đi tìm người đó không? Nhiếp Sơ Ngữ, thân mày còn chưa lo xong, nghĩ cho người khác làm cái gì, huống hồ mày vốn dĩ vô tội, cuộc sống bình yên của mày không nên bị người khác quấy nhiễu. Chuyện của đám người bọn họ, để bọn họ tự giải quyết.
Giữa những thanh âm ồn ào, cô sốt ruột đợi đối phương nghe máy. Vì lo lắng, cô tự cắn vào môi mình, hàng lông mày nhướng lên.
Cuối cùng đối phương đã nghe điện thoại: “Cô Nhiếp, lần này nghĩ thông suốt rồi chứ?”
Cô càng cau chặt mày hơn, “Tôi nghĩ, tôi có một việc quan trọng muốn nói
với anh. Nếu anh tìm tới tôi vì cảm thấy tôi đặc biệt với Lục Trạm
Giang, muốn dùng tôi để trao đổi gì đó với Lục Trạm Giang thì tôi nghĩ
anh nhất định sẽ thất vọng. Tôi chẳng là gì của Lục Trạm Giang, anh ta
đối với tôi chỉ là chơi bời qua đường mà thôi, người anh ta thích cũng
không phải là tôi mà là một người phụ nữ khác. Tôi không biết anh đã
dùng cách gì để tìm ra tôi, hơn nữa còn biết cả chuyện quá khứ giữa tôi
và Lục Trạm Giang, tin rằng anh dùng một cách thức tương tự cũng có thể
điều tra ra cô gái đó, anh sẽ biết tôi hoàn toàn không có giá trị đến
thế.”
Khi nói những lời này, lòng cô có chút chua xót nhưng làm
vậy cũng để cô hiểu rõ hơn vị trí của mình. Người đàn ông kia có thể tìm tới cô để đối phó với Lục Trạm Giang nhưng lại không tìm được người con gái mà Lục Trạm Giang thực sự để tâm, điều này chẳng phải đã chứng tỏ
Lục Trạm Giang bảo vệ người ấy quá kĩ càng sao? Kẻ không được để ý mãi
mãi chỉ là vật hy sinh, hiểu được điều này đồng thời chấp nhận nó thật
ra hoàn toàn không khó, chỉ là sẽ không bao giờ được mơ giấc mộng tình
yêu ấy nữa.
“Cô Nhiếp, tôi đã nói rồi, đừng có tự ti như vậy.”
“Những gì tôi nói đều là sự thật, xin anh hãy tin tôi, tôi không có giá trị như anh nghĩ đâu.”
“Tôi không quan tâm nhưng tôi nghĩ chắc chắn là cô quan tâm tới sự sống chết của Chu Cẩn Phong, phải không?”
Nhiếp Sơ Ngữ trầm mặc. Một lần nữa cô nhìn thấy sự ngây thơ của mình, và cả
sự bất lực của bản thân, sao cô có thể ngây ngô cho rằng chỉ cần mình
tiết lộ chuyện Lục Trạm Giang thích người khác là có thể giải quyết mọi
chuyện chứ?
Dường như đối phương đang cười, “Nếu quan tâm tới sự
sống chết của Chu Cẩn Phong thì làm theo những gì tôi dặn, chiều mai cô
tới địa điểm này…”
Cô ngây ngốc nghe đối phương nói, trong lòng
lại rối bời vô vàn suy nghĩ. Lúc này mình có nên báo cảnh sát không? Chu Cẩn Phong đã mất tích mấy ngày rồi, cảnh sát sẽ tin những gì mình nói
ư? Nhưng cô vẫn phải thử xem. Việc đầu tiên cô làm là tới đồn cảnh sát,
kể toàn bộ những việc vừa xảy ra. Ban đầu cảnh sát nghiêm túc ghi chép
lại, sau đó bèn bảo cô quay về chờ đợi, nói rằng sau khi có thông tin sẽ báo cho cô. Nhưng cô có thể nhận ra sự lạnh nhạt của người đó, nhất là
sau khi biết thân phận của Chu Cẩn Phong. Sau khi cô nói ra cái tên Lục
Trạm Giang, tất cả các cảnh sát đều nói thẳng với cô là đừng nằm mơ nữa, dù là hoang tưởng cũng phải phù hợp với thực tế một chút, bảo cô đổi
một người khác mà tưởng tượng. Cuối cùng cô chỉ còn cách ra khỏi đó với
tâm trạng thất vọng.
***
Kim Hạo dập máy, Tề Sinh ngồi bên cạnh lập tức phỏng đoán: “Những lời cô Nhiếp này nói cũng có lý đó,
chẳng thấy cái tên Lục Trạm Giang này quan tâm tới thứ gì, huống hồ là
một con đàn bà đã bị hắn vứt bỏ bao năm. Chúng ta tìm cô Nhiếp này thực
sự hữu ích sao?”
“Mày cũng nói là Lục Trạm Giang không quan tâm
tới thứ gì mà.” Kim Hạo nheo mắt, để di động lên mặt bàn làm việc, giật
giật khóe miệng. “Mày đừng quên chúng ta đã phải tốn bao nhiêu công sức
mới điều tra ra Nhiếp Sơ Ngữ, chắc chắn Lục Trạm Giang đã che giấu. Nếu
nó thực sự không có ý gì khác với cô Nhiếp này, liệu có tốn nhiều tâm
sức đến vậy không?”
“Nhưng em cảm thấy với tính cách của Lục Trạm Giang, nếu hắn thực sự quan tâm tới cô Nhiếp, sao lại để mặc cho cô ta
bỏ đi? Chẳng phải nên giam chặt bên cạnh mình sao?”
“Việc này… có lẽ phải tới hỏi chính Lục Trạm Giang rồi. Bất luận thế nào, Nhiếp Sơ Ngữ cũng là sự lựa chọn tốt nhất.”
“Vậy vì sao không nói sự thật cho cô ta biết?”
“Bởi vì tao bỗng nhiên cảm thấy như thế này phải chăng sẽ đặc sắc hơn? Nhiếp Sơ Ngữ không biết rõ chân tướng, chứng tỏ Lục Trạm Giang chưa bao giờ
nhắc tới. Vì sao nó làm vậy? Thú vị đây!”
Tề Sinh ngẫm nghĩ, hình như đã nắm chắc chuyện này, chỉ mong Nhiếp Sơ Ngữ không khiến bọn họ thất vọng…